"Thê Chủ, ba năm trước đây ngài từng cứu ta." Tạ Sơ Thần nâng hàng mi dài, nhìn Tiêu Vãn bằng ánh mắt sáng như sao trời, rồi bởi vì nhớ lại chuyện cũ, trong mắt hơi hỗn loạn, mang chút nước, "Năm đó, nếu ta không gặp được Thê Chủ, có lẽ bây giờ ta đã không còn nữa......"
"Ba năm trước đây mẫu thân qua đời, cha vô cùng đau lòng, nhóm người thân thích vốn a dua nịnh hót bắt đầu hóa thành lang hổ, xâu xé muốn chia cắt tài sản của mẫu thân. Ngày xưa khách khứa luôn ngập đầy, cứ cách mấy ngày lại có người tới cầu hôn ta, ai cũng khen ta lương thiện hồn nhiên, ai cưới ta sẽ có phúc khí. Nhưng mẫu thân vừa mới rời khỏi trần thế, vốn không một nữ tử nào chịu đựng được tính cách bá đạo nóng nảy của ta. Trong thời khắc kia, ta mới phát hiện ra, trên đời này, người tốt với ta ngoài cha mẹ ra, không có bất cứ ai thật tình. Mà cha cũng bởi vì mẫu thân đột nhiên ra đi, bốc lên lửa giận đối với ta...... Làm ta cảm thấy lúc ấy, thế giới này như hoàn toàn sụp đổ......"
"Ngày ấy, sau khi cha nổi giận, ta nhất thời khó chịu nên bỏ lại Chiêu Nhi, rời nhà trốn đi, nghĩ muốn ra ngoài giải sầu một chút. Nhưng mới đi vài vòng trong kinh thành, ta mới biết hóa ra danh tiếng của ta đã lan truyền tệ hại như vậy, ai cũng ghét bỏ ta......" Nghĩ đến những tiếng cười chế nhạo nơi đầu đường cuối ngõ kia, Tạ Sơ Thần cười khổ, nhẹ nhàng nói: "Những nữ tử đó sau khi bắt ta đi, luôn dùng những từ ngữ nhục mạ ta...... Khi đó ta đã rất tuyệt vọng, cảm thấy nếu cứ vậy mà chết đi, đi gặp mẫu thân cũng tốt...... Dù sao tất cả mọi người cũng đều ghét ta, cha cũng không cần ta......"
Những lời đồn ba năm trước đây, cho dù đã qua lâu như vậy, nhưng Tiêu Vãn vẫn nhớ rõ ràng. Bởi vì khi nàng ở trà lâu, đi theo nhóm bạn bè vớ vẩn đi hại người khác, chưa từng bao giờ gặp vị Tạ tiểu công tử. Nàng càng bởi vì đã cách tường cãi nhau với Tạ Sơ Thần, ấn tượng của nàng về hắn càng tệ.
Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn sau khi đã tiếp thu hết rồi, cảm thấy âm thanh lẩm bẩm của Tạ Sơ Thần khiến cho trái tim rung động mà đau đớn, hận mình không thể sống lại sớm hơn ba năm trước đây, dập tắt những lời đồn vớ vẩn ấy, cứu vớt Tạ Hân Toàn, sau đó đập cho Tạ Thanh Vinh một trận!
"Sơ Thần, đừng nói nữa......" Nhẹ nhàng ôm Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn run rẩy nói, "Ta đã nhớ ra rồi...... Rất xin lỗi, năm đó ta......"
"Thê Chủ không có gì phải xin lỗi cả, là Thê Chủ ngài đã cứu vớt ta nha." Tạ Sơ Thần vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại của Tiêu Vãn, âm thanh khàn khàn lại mang theo hạnh phúc, "Là ngài đã cứu vớt ta từ dưới vực sâu tuyệt vọng, là ngài làm cho ta biết thật ra trên đời này còn có người để ý tới sống chết của ta, còn có người quan tâm tới cảm xúc vui buồn của ta."
"Thời điểm ngài cứu ta, vô cùng soái. Thời điểm ngài an ủi ta, vô cùng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên, trừ cha mẹ ta ra, có một người thật lòng đối tốt với ta như vậy. Không phải vì thấy ta vừa béo vừa xấu mà ghét ta, không vứt bỏ ta lại để tự bỏ chạy. Ngài còn tự mình băng bó chân bị trật cho ta, thậm chí nói muốn đưa ta đi dạo khắp kinh thành...... Lúc đó, ta rất vui, cảm giác trái tim mình đập thật mạnh......"
Vuốt khóe mắt của Tiêu Vãn, đầu ngón tay truyền tới sự ấm áp thẳng vào đáy lòng, làm Tạ Sơ Thần không khỏi mỉm cười, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ấm áp như vậy, từng đốt sáng sinh mệnh của hắn, làm hắn cảm thấy an tâm, lại hạnh phúc.
"Khi đó, mỗi một câu Thê Chủ nói, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ. Cho nên suốt ba năm này, ta vẫn luôn cố gắng, hy vọng mình có thể trở thành Quý công tử tài hoa hơn người kia. Sau đó, rất nhiều lần ta tới bên hồ chúng ta lần đầu gặp nhau kia...... Có một lần ngẫu nhiên nhặt được miếng ngọc bội. Khi đó, ta cũng không biết miếng ngọc bội này quý giá tới mức tượng trưng cho tín vật của Chính Quân Tiêu gia. Cho nên, ta nghĩ muốn lấy hết can đảm, sau đó sẽ cầm ngọc bội trả lại cho ngài."
"Nhưng...... Thật xin lỗi......" Sợ nhắc tới việc độc chiếm ngọc bội sẽ làm Tiêu Vãn giận, Tạ Sơ Thần sợ tới mức không dám nhìn Tiêu Vãn nữa. Hắn quay mặt đi, hàng mi phiếm bọt nước rũ xuống, mang theo thấp thỏm lo âu: "Nhưng cho dù ta đã học vẽ tới thế nào, ta vẫn vẽ rất kém. Học đàn như thế nào, tiếng đàn vẫn khó nghe...... Chỉ có một điều làm được thành công, đó là gầy đi......"
Tiêu Vãn nghe xong, trong lòng vừa đắng vừa chát, vốn không nghĩ tới việc chỉ một câu thuận miệng của mình lại khiến Tạ Sơ Thần nhớ tới bây giờ.
"Vì sao ba năm sau mới tới tìm ta?" Âm thanh của Tiêu Vãn run rẩy, "Tại sao không tìm tới ta trước khi đại hôn? Nếu muốn ta đưa ngươi đi ngao du kinh thành, vì sao không tới tìm ta sớm hơn? Có lẽ......"
Bây giờ, Tiêu Vãn cũng không chắc chắn, nếu Tạ Sơ Thần tới tìm mình trước, giữa hai người bọn họ liệu có thể rơi xuống kết cục bi kịch như kiếp trước không. Nhưng nàng biết, khi đó mình điên cuồng thích Quý Thư Mặc, chỉ muốn theo đuổi Quý Thư Mặc, có lẽ sẽ không tiếp nhận Tạ Sơ Thần...... Rất có thể sau khi mình tàn nhẫn cự tuyệt Tạ Sơ Thần xong, hai người sẽ trở thành người xa lạ.
"Tới khi ta gầy đi rồi, đi tìm Thê Chủ thì...... Đã qua ba tháng." Tạ Sơ Thần cúi đầu, giọng nói yếu như muỗi kêu, "Khi đó, Thê Chủ đang theo đuổi Quý công tử...... Quý công tử rất tốt, dịu dàng như ngọc, tài hoa hơn người, so với ta là một trên trời một dưới đất, ở bên cạnh Thê Chủ, ta cảm thấy mình không xứng đáng......"
"Đoạn thời gian kia, ta luôn nhìn trộm Thê Chủ theo đuổi Quý công tử, nhìn Thê Chủ dẫn hắn đi du hồ, dạo phố, tặng cho hắn đủ các loại lễ vật, trong lòng tuy rằng ê ẩm ghen ghét, nhưng thấy Thê Chủ vui vẻ như thế, sự ghen tuông lập tức tan thành mây khói, chỉ hy vọng Thê Chủ có thể hạnh phúc, thành công cưới được Quý công tử......"
Hô hấp của Tiêu Vãn cứng lại, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Tạ Sơ Thần ở trước mặt Quý Thư Mặc luôn nhường nhịn, ăn nói khép nép. Bởi vì hắn chứng kiến mình theo đuổi Quý Thư Mặc suốt ba năm, cho nên đến nay vẫn luôn cho rằng nàng thích Quý Thư Mặc. Hắn rất muốn tranh, nhưng lại không dám tranh, bởi vì hắn trước sau vẫn cho rằng người mình thích là người phải có tài hoa hơn người, mà hắn lại không thể bằng đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.
" Vốn lúc đó còn muốn trả ngọc bội cho Thê Chủ, nhưng thật xin lỗi, dây buộc tóc ngươi đưa ta, ta lỡ đánh mất...... Cho nên nhất thời có lòng riêng, muốn giữ ngọc bội lại bên cạnh, nhìn vật nhớ người......"
Đoạn thời gian Tạ Sơ Thần bị áp lực nhất, từng có một luồng ánh sáng ngắn ngủi chiếu vào lòng hắn, xua tan đi sự cô đơn và rét lạnh của hắn, trái tim đã tuyệt vọng muốn chết, vào lúc đó lại như chú nai con nhảy loạn.
Cho nên hắn cố gắng, vô cùng cố gắng muốn thay đổi bản thân, muốn tới được luồng ánh sáng ấm áp kia. Nhưng trong lòng thứ ánh sáng ấy, đã có người khác.
Không thấy được sự mong đợi trong lòng hắn, không thấy được hắn luôn lặng lẽ dõi theo, trong mắt nàng chỉ có cái người khiến nàng rung động kia.
Nhưng cho dù tự nói với bản thân hãy từ bỏ đi, ánh mắt hắn vẫn không thể tự chủ mà nhìn theo bóng lưng của nàng, chỉ cần thấy nàng thì trái tim sẽ nhảy nhót, ngẫu nhiên cố tình đi ngang qua nàng, cũng sẽ kích động nửa ngày, thậm chí còn mỗi ngày nhìn ngọc bội trong tay, cười ngây ngốc.
"Năm tháng trước, cuối cùng Thê Chủ cũng thành công theo đuổi được Quý công tử, chọn ngày đại hôn, lòng ta tuy khổ sở, nhưng không muốn phá hư Thê Chủ và Quý công tử...... Cho tới khi ta biết được Thê Chủ lén tìm người chế tạo ngọc bội giả, mới biết hóa ra sự quan trọng của ngọc bội này lớn đến mức nào......"
Do dự một lát, cuối cùng Tạ Sơ Thần cũng lấy hết can đảm, nói ra bí mật chôn dấu dưới đáy lòng: "Nhưng thời điểm biết được mình phải gả cho Từ Thanh, ta cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình bị gả qua đó rồi, sẽ bị tra tấn đến chết, không thể thổ lộ tình cảm của mình với ngài. Cho nên hai tháng trước, ta lén lút trốn khỏi phủ, mang theo ngọc bội lấy hết can đảm tới tìm Thê Chủ, thứ nhất là định sẽ nói cho Thê Chủ chuyện ba năm trước, thứ hai là định trả ngọc bội này trở về. Nếu phải gả cho người mình không thích, không bằng thổ lộ với người mình thích trước, cho dù là bị cự tuyệt, sau này cũng không thấy hối hận."
Nghĩ đến ngày ấy, bản thân lấy hết can đảm tới tìm người trong lòng, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tiêu Vãn mắng tới phun máu chó đầy đầu. Tạ Sơ Thần đỏ mắt, run rẩy nói: "Nhưng Thê Chủ ngài vốn không nghe ta giải thích, một lòng nhận định ta là kẻ trộm, muốn dùng ngọc bội để đoạt vị trí Chính Quân. Nên dưới sự tức giận, ta...... đưa ra yêu cầu vô lý muốn Thê Chủ lấy ta......"
"Biết rõ là ngài ghét ta, còn hy vọng xa vời bản thân có thể ở lại bên ngài...... Không sợ việc ngài sẽ càng ghét ta......"
Trong lòng Tạ Sơ Thần luôn đeo một cái gông xiềng cực kỳ nặng, đó là bản thân đoạt đi hạnh phúc của Quý Thư Mặc.
Nếu không phải vì hắn chen một chân, có lẽ Thê Chủ sẽ có thể trải qua sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn bên cạnh Quý công tử. Mà bởi vì lòng riêng và sự tham lam của hắn, dùng ngọc bội uy hiếp Thê Chủ, trở thành phu lang của Thê Chủ, không màng tới việc chỉ có danh nghĩa......."
Tạ Sơ Thần dùng một hơi nói xong, lại thấy sắc mặt của Tiêu Vãn nghiêm túc, ngón tay khẩn trương tràn ra mồ hôi.
Hắn vội vàng lo lắng mở miệng: "Thê Chủ, không phải là ta cố ý phá hoại ngài và Quý công tử...... Có thể gả cho Thê Chủ, yên lặng nhìn Thê Chủ hạnh phúc, ta đã rất hạnh phúc rồi...... Cho nên sau này, ta cũng sẽ không tham lam...... Chỉ cần Thê Chủ...... Ngẫu nhiên tới thăm ta, trò chuyện cùng ta, ta cũng đã rất hạnh phúc......"
Hạnh phúc?
Kiếp trước, ngày đại hôn Tạ Sơ Thần bị cháy hỏng tóc, bỏng hai chân, bệnh nặng suốt một tháng, sau đó luôn yên lặng ở trong lãnh viện, không tranh sủng, nhưng vẫn luôn bị nàng khinh thường ghét bỏ, chế nhạo mỉa mai. Thậm chí sau đó nàng và Quý Thư Mặc còn đoạt tài sản của Tạ gia, còn bị nàng bóp chết thai nhi trong bụng......
Hắn gả cho nàng, trừ bỏ bát hạnh, chính là bị lợi dụng, vốn không có một tia hạnh phúc nào cả.
Nhưng nguyên nhân hắn gả cho nàng, lại là bởi ân cứu mạng ba năm trước đây?
—— Thê Chủ, ta thích ngài suốt ba năm, cho nên người ta muốn báo ân, chỉ có ngài. Người ta thích, cũng chỉ có ngài......
Tiêu Vãn hoàn toàn không ngờ được, Tạ Sơ Thần bởi vì ân cứu mạng ba năm trước đây, lấy thân báo đáp, chôn vùi hạnh phúc cả đời của mình trong kiếp trước.
Mà Tạ Sơ Thần chỉ vì một câu nói của nàng, trả giá bằng nỗ lực ba năm thanh xuân, chỉ vì muốn trở thành cái người tài mạo song toàn kia.
Giờ khắc này, Tiêu Vãn cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt.
Hai tháng trước, Tạ Sơ Thần cầm ngọc bội tới Tiêu phủ tìm nàng. Bởi vì khi đó đang chuẩn bị đại hôn, đột nhiên có một nam tử xa lạ cầm ngọc bội trong tay tới cửa, vẻ mặt xấu hổ e thẹn nhìn mình, trong lòng Tiêu Vãn hoảng hốt, sợ Quý Thư Mặc nhìn thấy mà hiểu lầm, càng sợ hãi mẫu thân và tổ phụ biết được kia là ngọc bội giả, cho nên chưa đợi đối phương mở miệng, nàng đã dùng lời lẽ ác độc mắng trước.
Sau đó, đối phương khăng khăng phải gả cho mình, càng khiến cho nàng nhận định đối phương đã trộm ngọc, nhìn trộm vị trí Chính Quân của Tiêu gia, cho nên càng khinh thường, ghét bỏ hắn.
Bây giờ nàng mới biết, ngày đó Tạ Sơ Thần đã phải dùng biết bao nhiêu dũng khí mới dám tới Tiêu phủ tìm mình, lại cố gắng biết bao nhiêu muốn thổ lộ với mình, lại bị nàng coi như lời dối trá vô căn cứ, thậm chí đưa ra ba yêu cầu quá đáng với hắn.
"Sơ Thần, người phải xin lỗi là ta......" Nhẹ nhàng cầm tay Tạ Sơ Thần, hô hấp của Tiêu Vãn cứng đờ, âm thanh nghẹn ngào, "Là ta vẫn luôn không tin lời ngươi, mang theo thành kiến và tin vào lời đồn vớ vẩn...... Đối xử với ngươi chỉ có lạnh nhạt khinh bỉ, giẫm đạp lên sự yêu thích của ngươi, lợi dụng ngươi, ta đúng là kẻ tệ hại! Một kẻ khốn nạn!"
"Không, Thê Chủ rất tốt!" Không ngờ đột nhiên Tiêu Vãn kích động tự mắng bản thân, Tạ Sơ Thần vội vàng giải thích, "Thê Chủ luôn đối xử tốt với ta, là bản thân ta......"
"Sơ Thần, ngươi nghe ta nói." Tiêu Vãn nắm hai vai hắn, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói, "Đừng bao giờ đẩy ta cho Quý Thư Mặc nữa, đừng bao giờ nghĩ bản thân mình kém hơn Quý Thư Mặc, đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân phá hoại tình cảm của ta với Quý Thư Mặc. Ở trong lòng ta, ngươi là tốt nhất, hắn mới là kẻ âm hiểm xảo trá thực sự, vốn không xứng đánh đồng với ngươi!"
"?!" Tin tức này quá lớn, như quả bom dội xuống khiến Tạ Sơ Thần muốn hôn mê rồi. Bởi vì trong mắt hắn, Quý Thư Mặc luôn là mục tiểu phấn đấu của hắn, luôn là người Tiêu Vãn thích nhất trong lòng.
Nhưng tại sao bây giờ Thê Chủ lại nói Quý công tử là kẻ âm hiểm xảo trá?
Vốn tường mấy ngày ở chung và sự sủng nịch của mình sẽ khiến Tạ Sơ Thần hiểu được lòng mình, nhưng Tiêu Vãn phát hiện ra trong lòng hắn lại có áy náy với Quý Thư Mặc.
Vì hiểu rõ được gông xiềng Tạ Sơ Thần đeo trên lưng rồi, Tiêu Vãn bắt đầu nghiêm túc giải thích: "Ba năm trước, đúng thật là ta từng thích Quý Thư Mặc, nhưng bây giờ trong lòng ta đối với hắn chỉ có là hận ý. Hắn làm chuyện có lỗi với ta, ý đồ thiết kế ta và Tiêu gia lọt vào kế hoạch của hắn. Ta cưới hắn thực ra chỉ là vì muốn giấu tai mắt, dụ hắn rơi vào bẫy, lấy việc này để đối phó với hắn và kẻ đứng sau lưng hắn. Cho nên, đừng để hắn bắt nạt ngươi, cũng không cần cố gắng trở thành kẻ tài mạo song toàn như Quý Thư Mặc...... Bởi vì, ngươi của hiện tại, ta đã rất thích rồi."
Tạ Sơ Thần ngẩn ra, nhìn sự nghiêm túc của Tiêu Vãn, mắt đỏ lên, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Hắn tương tư Tiêu Vãn suốt ba năm, yêu thầm nàng suốt ba năm, trộm nhìn theo nàng suốt ba năm, lại không dám thổ lộ tình cảm trong lòng mình......
Cho dù mấy ngày nay Tiêu Vãn đối xử với hắn rất dịu dàng, nhưng hắn luôn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp giống như ba năm trước. Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn lại nói rằng mình cưới Quý Thư Mặc chỉ vì muốn lật tẩy hắn? Còn người thực sự thích lại là...... Hắn?
Là ảo giác của hắn sao?
"Thê Chủ, ngài nói gì cơ, có thể lặp lại không?" Ánh mắt ngập nước đầy mong chờ, âm thanh dịu dàng lại mang theo tia kích động, run rẩy.
Tạ Sơ Thần lo lắng, cẩn thận như vậy làm Tiêu Vãn rất đau lòng, lúc này, nàng mới nhận ra mấy ngày qua, nàng vẫn chưa từng nói với Tạ Sơ Thần câu "Ta thích ngươi". Nghĩ như vậy, hô hấp của nàng chậm lại, ngón tay thon dài chậm rãi lau đi nước mắt bên khóe mắt của Tạ Sơ Thần, biểu cảm dịu dàng nói: "Sơ Thần, ta thích ngươi."
Nhiệt độ ấm áp trên đầu ngón tay Tiêu Vãn thấm vào tận trong tim hắn, lúc này đây, đôi mắt vốn ảm đạm của Tạ Sơ Thần trở nên sáng bừng, giống như luồng ánh sáng chiếu rọi cả mặt hồ, ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói, tình cảm sâu đậm.
Nước mắt đọng trên hàng lông mi run rẩy, hắn nở một nụ cười diu dàng đầy ngọt ngào, âm thanh tràn đầy hạnh phúc: "Thê Chủ, ta cũng thích ngài."
Thiếu niên trước mắt nở nụ cười ngượng ngùng, như ánh mặt trời ấm áp, giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Ánh mắt mong chờ, miệng cười vui sướng, khơi lên từng gợn sóng trong lòng Tiêu Vãn.
Gần như chỉ một giây, Tiêu Vãn cầm chặt tay Tạ Sơ Thần, nói tiếp từng câu từng chữ rõ ràng: "Từ nay về sau, ta sẽ thay thế người mẹ của ngươi, yêu ngươi, bảo vệ ngươi, làm cho ngươi ngày càng hạnh phúc."
—— Tương lai, nhất định sẽ có một người ngươi thích, thay thế mẹ của ngươi yêu ngươi, bảo vệ ngươi, khi đó ngươi sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ càng hạnh phúc hơn so với bây giờ.
Ký ức xa xăm quanh quẩn trong lòng, Tạ Sơ Thần không nhịn được nhào vào lòng Tiêu Vãn, đôi tay thon dài kích động ôm vòng eo Tiêu Vãn, gương mặt ửng đỏ chôn trong lồng ngực nàng, trong lòng là tràn đầy hạnh phúc.
Tiêu Vãn bị Tạ Sơ Thần đẩy ngã, ngã quỵ trên giường. Mới ngẩng đầu đã thấy Tạ Sơ Thần ôm mình thật chặt, toàn bộ cơ thể đè lên người mình.
"Thê Chủ, ta thật cao hứng!"
Hô hấp của Tiêu Vãn cứng lại, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp trước mặt ngập nước, dịu dàng như tình nhìn mình, trái tim nàng đập mạnh, không nhịn được đưa tay ôm lấy eo Tạ Sơ Thần, xoay người lăn hắn đè xuống giường.
Bởi vì quá hứng phấn, Tạ Sơ Thần theo bản năng ôm Tiêu Vãn, ai ngờ lại bị Tiêu Vãn đẩy ngã trên giường.
Mà bây giờ, đột nhiên bị Tiêu Vãn đè dưới thân, ánh mắt nóng cháy nhìn mình, thậm chí hô hấp nóng rực còn thổi qua bên cổ, lòng Tạ Sơ Thần bỗng run lên, không nhịn được nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ nào đó, gương mặt cũng chậm rãi nóng lên.
Nhìn thấy da thịt Tạ Sơ Thần nhuộm màu đỏ ứng, Tiêu Vãn duỗi tay vuốt mái tóc dài bên gối của hắn, cố ý mập mờ nói: "Sơ Thần, Thê Chủ ta đã ghi danh bảng vàng, không biết đêm động phòng hoa chúc ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Thê, Thê Chủ...... Ta...... Ta đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể...... Hầu hạ Thê Chủ......"
Vốn chỉ định trêu Tạ Sơ Thần một chút khi thấy biểu cảm đầy xấu hổ của hắn, ai ngờ, hắn lại nghiêm túc trả lời mình.
Một giây kia, tiếng nói mềm mại nghiêm túc, môi đỏ hé mở đầy xinh đẹp làm sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Tiêu Vãn đứt "Phựt!"
Nàng cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt còn lưu lại nước mắt, sau đó theo một đường nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Thấy gương mặt ửng đỏ của Tạ Sơ Thần, vẻ mặt kinh ngạc ngốc nghếch đáng yêu tùy ý để mình hơn, Tiêu Vãn vốn chỉ định hôn mấy cái cho bớt đi sự tương tư mấy ngày không gặp, ai ngờ bỗng Tạ Sơ Thần vươn tay ôm cổ mình, trúc trắc hôn đáp lại.
Nụ hôn ngây ngô, đột nhiên lớn mật và nhiệt tình, mùi hương ngọt dịu trong ngực làm hô hấp của Tiêu Vãn hỗn loạn. Xúc cảm thơm ngọt len lỏi vào lòng nàng, không ngừng câu dẫn, khiến nụ hôn chuồn chuồn nước trở thành răng môi khiêu vũ.
"Ưm......" Cánh môi mềm mại căng mọng dưới nụ hôn của Tiêu Vãn càng trở nên đỏ bừng mê người, mà hai má hồng phiếm ý xuân của Tạ Sơ Thần càng làm suy nghĩ của Tiêu Vãn hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Sơ Thần chủ động hôn mình, bị thế Tiêu Vãn bị câu dẫn, dưới ngọn lửa bừng bừng, ôm Tạ Sơ Thần lăn trên giường, cái tay còn trộm trượt vào trong áo.
Xúc cảm thật mềm mại, làn da tinh tế, độ ấm nóng trên cơ thể......
Nhìn Tạ Sơ Thần toàn thân phủ màu hồng nhạt, trong mắt Tiêu Vãn mang theo sự dịu dàng và che chở vô hạn. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của Tạ Sơ Thần, mang theo sự động tình nhè nhẹ.
Giờ phút này, lòng Tạ Sơ Thần run lên. Nghĩ đủ các cảnh trong sách cấm, cùng tư thế mập mờ nữ trên nam dưới, lòng hắn vừa đơ một chút, bỗng nhiên tim đập thật mạnh.
Bàn tay ấm áp mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve, Tạ Sơ Thần cảm thấy cả người tê dại, một cảm xúc kỳ quái, lại thoải mái lan tràn toàn thân, làm hắn vô lực thả lỏng trên giường.
Ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn dần áp xuống người mình, Tạ Sơ Thần cảm thấy đầu mình không hoạt động được nữa, thở phì phò. Mà Tạ Sơ Thần mê người như vậy, làm tim Tiêu Vãn ngứa, hận không thể lập tức đè hắn dưới thân thương yêu một trận.
Nhưng vừa lật người, đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tạ Sơ Thần, lông mày nhíu chặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Vãn hoảng sợ, vội dừng động tác, lại thấy Tạ Sơ Thần xoa mông nhỏ, xẩu hổ mở miệng: "Bị...... đụng vào vết thương......"
Lòng Tiêu Vãn đang ngo ngoe rục rịch lập tức héo, nàng cà lăm nói: "Xin, xin lỗi...... Ta, ta lập tức bôi thuốc cho ngươi......"
Ánh mắt Tạ Sơ Thần mất mát, nhưng lại trộm nhìn quần áo lộn xộn trên người Tiêu Vãn. Nghĩ đến sự chủ động lúc nãy của mình, hắn lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, da thịt trắng noãn trợn mịn nổi lên màu đỏ bừng.Thời điểm bôi thuốc cho Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn nhịn không được bi ai nghĩ: Chẳng lẽ còn phải đợi hai tháng nữa mới có thể đẩy ngã Sơ Thần sao?
Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi nhìn về hướng đôi môi bị nàng gặm tới sưng đỏ và vết dâu tây ái muội trên cổ kia, trong lòng lại càng chửi thầm một trận Liễu thị và Tiêu Khinh Như dám đánh Tạ Sơ Thần kia!
Thấy Tiêu Vãn trầm mặc bôi thuốc suốt mười lăm phút chưa xong, Tạ Sơ Thần khó hiểu quay đầu:"Thê Chủ, chưa bôi thuốc xong sao?"
Bây giờ mông Tạ Sơ Thần không giống trước kia, xanh tím chồng chéo nữa, mà trắng trắng mập mập, sờ lên cực mềm mịn. Vì thế sau khi không đẩy ngã được Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn liền vô sỉ lấy cớ bôi thuốc, trộm chiếm tiện nghi của Tạ Sơ Thần.
Ai ngờ càng sờ càng yêu thích không buông tay...... Máu mũi cũng muốn chảy......
Thấy Tạ Sơ Thần nghi ngờ quay đầu, Tiêu Vãn che lại cái mũi đang chảy máu, chột dạ nói: "Bôi nhiều thuốc một chút mới nhanh lành......"
Tạ Sơ Thần không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn gật đầu: "Hy vọng có thể chóng lành."
Tạ Sơ Thần vừa gật đầu như vậy, quần áo đang nửa mở ra liền trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng bóng và xương quai
xanh tinh xảo mê người.
Lặng lẽ nhìn chăm chú, Tiêu Vãn nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng hỏi: "Sơ Thần, có muốn bôi thuốc ở phía ngực không?"
Tiêu Vãn cho rằng Tạ Sơ Thần sẽ ngoan ngoãn nằm yên cho nàng ăn đậu hũ, không ngờ thiếu niên ngốc manh này không hiểu phong tình, nghiêm túc nói: "Thê Chủ, vết thương ở ngực khỏi rồi, không cần bôi thuốc đâu."
Tiêu Vãn hậm hực đấm giường.
Sau đó, tuy không thể đẩy ngã Sơ Thần, nhưng hai người vẫn ngọt ngấy trên giường, định chờ Tạ Sơ Thần lành bệnh rồi sẽ đi Tây Hồ du thuyền.
Nhưng so với việc mang Tạ Sơ Thần ra phủ du ngoạn, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng mà Tiêu Vãn phải nói cho Tạ Sơ Thần trước.
Nghĩ như vậy, nàng vội lấy ngọc bội của Tiêu gia trong lòng ra, vẻ mặt nghiêm túc nhét vào tay Tạ Sơ Thần.
"Sơ Thần, làm Chính Phu của ta đi." Nhìn tạ Sơ Thần hoàn toàn bị dọa choáng váng, Tiêu Vãn thành khẩn mở miệng, "Mấy ngày nay ngươi theo ta không danh không phận, đã chịu nhiều ủy khuất rồi. Chờ ta giải quyết Quý Thư Mặc xong, sẽ mở một đại hôn thật náo nhiệt. Nói cho mọi người biết, Chính Phu của ta chính là ngươi, người ta thích cũng là ngươi."
"Ba năm trước đây mẫu thân qua đời, cha vô cùng đau lòng, nhóm người thân thích vốn a dua nịnh hót bắt đầu hóa thành lang hổ, xâu xé muốn chia cắt tài sản của mẫu thân. Ngày xưa khách khứa luôn ngập đầy, cứ cách mấy ngày lại có người tới cầu hôn ta, ai cũng khen ta lương thiện hồn nhiên, ai cưới ta sẽ có phúc khí. Nhưng mẫu thân vừa mới rời khỏi trần thế, vốn không một nữ tử nào chịu đựng được tính cách bá đạo nóng nảy của ta. Trong thời khắc kia, ta mới phát hiện ra, trên đời này, người tốt với ta ngoài cha mẹ ra, không có bất cứ ai thật tình. Mà cha cũng bởi vì mẫu thân đột nhiên ra đi, bốc lên lửa giận đối với ta...... Làm ta cảm thấy lúc ấy, thế giới này như hoàn toàn sụp đổ......"
"Ngày ấy, sau khi cha nổi giận, ta nhất thời khó chịu nên bỏ lại Chiêu Nhi, rời nhà trốn đi, nghĩ muốn ra ngoài giải sầu một chút. Nhưng mới đi vài vòng trong kinh thành, ta mới biết hóa ra danh tiếng của ta đã lan truyền tệ hại như vậy, ai cũng ghét bỏ ta......" Nghĩ đến những tiếng cười chế nhạo nơi đầu đường cuối ngõ kia, Tạ Sơ Thần cười khổ, nhẹ nhàng nói: "Những nữ tử đó sau khi bắt ta đi, luôn dùng những từ ngữ nhục mạ ta...... Khi đó ta đã rất tuyệt vọng, cảm thấy nếu cứ vậy mà chết đi, đi gặp mẫu thân cũng tốt...... Dù sao tất cả mọi người cũng đều ghét ta, cha cũng không cần ta......"
Những lời đồn ba năm trước đây, cho dù đã qua lâu như vậy, nhưng Tiêu Vãn vẫn nhớ rõ ràng. Bởi vì khi nàng ở trà lâu, đi theo nhóm bạn bè vớ vẩn đi hại người khác, chưa từng bao giờ gặp vị Tạ tiểu công tử. Nàng càng bởi vì đã cách tường cãi nhau với Tạ Sơ Thần, ấn tượng của nàng về hắn càng tệ.
Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn sau khi đã tiếp thu hết rồi, cảm thấy âm thanh lẩm bẩm của Tạ Sơ Thần khiến cho trái tim rung động mà đau đớn, hận mình không thể sống lại sớm hơn ba năm trước đây, dập tắt những lời đồn vớ vẩn ấy, cứu vớt Tạ Hân Toàn, sau đó đập cho Tạ Thanh Vinh một trận!
"Sơ Thần, đừng nói nữa......" Nhẹ nhàng ôm Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn run rẩy nói, "Ta đã nhớ ra rồi...... Rất xin lỗi, năm đó ta......"
"Thê Chủ không có gì phải xin lỗi cả, là Thê Chủ ngài đã cứu vớt ta nha." Tạ Sơ Thần vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại của Tiêu Vãn, âm thanh khàn khàn lại mang theo hạnh phúc, "Là ngài đã cứu vớt ta từ dưới vực sâu tuyệt vọng, là ngài làm cho ta biết thật ra trên đời này còn có người để ý tới sống chết của ta, còn có người quan tâm tới cảm xúc vui buồn của ta."
"Thời điểm ngài cứu ta, vô cùng soái. Thời điểm ngài an ủi ta, vô cùng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên, trừ cha mẹ ta ra, có một người thật lòng đối tốt với ta như vậy. Không phải vì thấy ta vừa béo vừa xấu mà ghét ta, không vứt bỏ ta lại để tự bỏ chạy. Ngài còn tự mình băng bó chân bị trật cho ta, thậm chí nói muốn đưa ta đi dạo khắp kinh thành...... Lúc đó, ta rất vui, cảm giác trái tim mình đập thật mạnh......"
Vuốt khóe mắt của Tiêu Vãn, đầu ngón tay truyền tới sự ấm áp thẳng vào đáy lòng, làm Tạ Sơ Thần không khỏi mỉm cười, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ấm áp như vậy, từng đốt sáng sinh mệnh của hắn, làm hắn cảm thấy an tâm, lại hạnh phúc.
"Khi đó, mỗi một câu Thê Chủ nói, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ. Cho nên suốt ba năm này, ta vẫn luôn cố gắng, hy vọng mình có thể trở thành Quý công tử tài hoa hơn người kia. Sau đó, rất nhiều lần ta tới bên hồ chúng ta lần đầu gặp nhau kia...... Có một lần ngẫu nhiên nhặt được miếng ngọc bội. Khi đó, ta cũng không biết miếng ngọc bội này quý giá tới mức tượng trưng cho tín vật của Chính Quân Tiêu gia. Cho nên, ta nghĩ muốn lấy hết can đảm, sau đó sẽ cầm ngọc bội trả lại cho ngài."
"Nhưng...... Thật xin lỗi......" Sợ nhắc tới việc độc chiếm ngọc bội sẽ làm Tiêu Vãn giận, Tạ Sơ Thần sợ tới mức không dám nhìn Tiêu Vãn nữa. Hắn quay mặt đi, hàng mi phiếm bọt nước rũ xuống, mang theo thấp thỏm lo âu: "Nhưng cho dù ta đã học vẽ tới thế nào, ta vẫn vẽ rất kém. Học đàn như thế nào, tiếng đàn vẫn khó nghe...... Chỉ có một điều làm được thành công, đó là gầy đi......"
Tiêu Vãn nghe xong, trong lòng vừa đắng vừa chát, vốn không nghĩ tới việc chỉ một câu thuận miệng của mình lại khiến Tạ Sơ Thần nhớ tới bây giờ.
"Vì sao ba năm sau mới tới tìm ta?" Âm thanh của Tiêu Vãn run rẩy, "Tại sao không tìm tới ta trước khi đại hôn? Nếu muốn ta đưa ngươi đi ngao du kinh thành, vì sao không tới tìm ta sớm hơn? Có lẽ......"
Bây giờ, Tiêu Vãn cũng không chắc chắn, nếu Tạ Sơ Thần tới tìm mình trước, giữa hai người bọn họ liệu có thể rơi xuống kết cục bi kịch như kiếp trước không. Nhưng nàng biết, khi đó mình điên cuồng thích Quý Thư Mặc, chỉ muốn theo đuổi Quý Thư Mặc, có lẽ sẽ không tiếp nhận Tạ Sơ Thần...... Rất có thể sau khi mình tàn nhẫn cự tuyệt Tạ Sơ Thần xong, hai người sẽ trở thành người xa lạ.
"Tới khi ta gầy đi rồi, đi tìm Thê Chủ thì...... Đã qua ba tháng." Tạ Sơ Thần cúi đầu, giọng nói yếu như muỗi kêu, "Khi đó, Thê Chủ đang theo đuổi Quý công tử...... Quý công tử rất tốt, dịu dàng như ngọc, tài hoa hơn người, so với ta là một trên trời một dưới đất, ở bên cạnh Thê Chủ, ta cảm thấy mình không xứng đáng......"
"Đoạn thời gian kia, ta luôn nhìn trộm Thê Chủ theo đuổi Quý công tử, nhìn Thê Chủ dẫn hắn đi du hồ, dạo phố, tặng cho hắn đủ các loại lễ vật, trong lòng tuy rằng ê ẩm ghen ghét, nhưng thấy Thê Chủ vui vẻ như thế, sự ghen tuông lập tức tan thành mây khói, chỉ hy vọng Thê Chủ có thể hạnh phúc, thành công cưới được Quý công tử......"
Hô hấp của Tiêu Vãn cứng lại, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Tạ Sơ Thần ở trước mặt Quý Thư Mặc luôn nhường nhịn, ăn nói khép nép. Bởi vì hắn chứng kiến mình theo đuổi Quý Thư Mặc suốt ba năm, cho nên đến nay vẫn luôn cho rằng nàng thích Quý Thư Mặc. Hắn rất muốn tranh, nhưng lại không dám tranh, bởi vì hắn trước sau vẫn cho rằng người mình thích là người phải có tài hoa hơn người, mà hắn lại không thể bằng đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.
" Vốn lúc đó còn muốn trả ngọc bội cho Thê Chủ, nhưng thật xin lỗi, dây buộc tóc ngươi đưa ta, ta lỡ đánh mất...... Cho nên nhất thời có lòng riêng, muốn giữ ngọc bội lại bên cạnh, nhìn vật nhớ người......"
Đoạn thời gian Tạ Sơ Thần bị áp lực nhất, từng có một luồng ánh sáng ngắn ngủi chiếu vào lòng hắn, xua tan đi sự cô đơn và rét lạnh của hắn, trái tim đã tuyệt vọng muốn chết, vào lúc đó lại như chú nai con nhảy loạn.
Cho nên hắn cố gắng, vô cùng cố gắng muốn thay đổi bản thân, muốn tới được luồng ánh sáng ấm áp kia. Nhưng trong lòng thứ ánh sáng ấy, đã có người khác.
Không thấy được sự mong đợi trong lòng hắn, không thấy được hắn luôn lặng lẽ dõi theo, trong mắt nàng chỉ có cái người khiến nàng rung động kia.
Nhưng cho dù tự nói với bản thân hãy từ bỏ đi, ánh mắt hắn vẫn không thể tự chủ mà nhìn theo bóng lưng của nàng, chỉ cần thấy nàng thì trái tim sẽ nhảy nhót, ngẫu nhiên cố tình đi ngang qua nàng, cũng sẽ kích động nửa ngày, thậm chí còn mỗi ngày nhìn ngọc bội trong tay, cười ngây ngốc.
"Năm tháng trước, cuối cùng Thê Chủ cũng thành công theo đuổi được Quý công tử, chọn ngày đại hôn, lòng ta tuy khổ sở, nhưng không muốn phá hư Thê Chủ và Quý công tử...... Cho tới khi ta biết được Thê Chủ lén tìm người chế tạo ngọc bội giả, mới biết hóa ra sự quan trọng của ngọc bội này lớn đến mức nào......"
Do dự một lát, cuối cùng Tạ Sơ Thần cũng lấy hết can đảm, nói ra bí mật chôn dấu dưới đáy lòng: "Nhưng thời điểm biết được mình phải gả cho Từ Thanh, ta cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình bị gả qua đó rồi, sẽ bị tra tấn đến chết, không thể thổ lộ tình cảm của mình với ngài. Cho nên hai tháng trước, ta lén lút trốn khỏi phủ, mang theo ngọc bội lấy hết can đảm tới tìm Thê Chủ, thứ nhất là định sẽ nói cho Thê Chủ chuyện ba năm trước, thứ hai là định trả ngọc bội này trở về. Nếu phải gả cho người mình không thích, không bằng thổ lộ với người mình thích trước, cho dù là bị cự tuyệt, sau này cũng không thấy hối hận."
Nghĩ đến ngày ấy, bản thân lấy hết can đảm tới tìm người trong lòng, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tiêu Vãn mắng tới phun máu chó đầy đầu. Tạ Sơ Thần đỏ mắt, run rẩy nói: "Nhưng Thê Chủ ngài vốn không nghe ta giải thích, một lòng nhận định ta là kẻ trộm, muốn dùng ngọc bội để đoạt vị trí Chính Quân. Nên dưới sự tức giận, ta...... đưa ra yêu cầu vô lý muốn Thê Chủ lấy ta......"
"Biết rõ là ngài ghét ta, còn hy vọng xa vời bản thân có thể ở lại bên ngài...... Không sợ việc ngài sẽ càng ghét ta......"
Trong lòng Tạ Sơ Thần luôn đeo một cái gông xiềng cực kỳ nặng, đó là bản thân đoạt đi hạnh phúc của Quý Thư Mặc.
Nếu không phải vì hắn chen một chân, có lẽ Thê Chủ sẽ có thể trải qua sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn bên cạnh Quý công tử. Mà bởi vì lòng riêng và sự tham lam của hắn, dùng ngọc bội uy hiếp Thê Chủ, trở thành phu lang của Thê Chủ, không màng tới việc chỉ có danh nghĩa......."
Tạ Sơ Thần dùng một hơi nói xong, lại thấy sắc mặt của Tiêu Vãn nghiêm túc, ngón tay khẩn trương tràn ra mồ hôi.
Hắn vội vàng lo lắng mở miệng: "Thê Chủ, không phải là ta cố ý phá hoại ngài và Quý công tử...... Có thể gả cho Thê Chủ, yên lặng nhìn Thê Chủ hạnh phúc, ta đã rất hạnh phúc rồi...... Cho nên sau này, ta cũng sẽ không tham lam...... Chỉ cần Thê Chủ...... Ngẫu nhiên tới thăm ta, trò chuyện cùng ta, ta cũng đã rất hạnh phúc......"
Hạnh phúc?
Kiếp trước, ngày đại hôn Tạ Sơ Thần bị cháy hỏng tóc, bỏng hai chân, bệnh nặng suốt một tháng, sau đó luôn yên lặng ở trong lãnh viện, không tranh sủng, nhưng vẫn luôn bị nàng khinh thường ghét bỏ, chế nhạo mỉa mai. Thậm chí sau đó nàng và Quý Thư Mặc còn đoạt tài sản của Tạ gia, còn bị nàng bóp chết thai nhi trong bụng......
Hắn gả cho nàng, trừ bỏ bát hạnh, chính là bị lợi dụng, vốn không có một tia hạnh phúc nào cả.
Nhưng nguyên nhân hắn gả cho nàng, lại là bởi ân cứu mạng ba năm trước đây?
—— Thê Chủ, ta thích ngài suốt ba năm, cho nên người ta muốn báo ân, chỉ có ngài. Người ta thích, cũng chỉ có ngài......
Tiêu Vãn hoàn toàn không ngờ được, Tạ Sơ Thần bởi vì ân cứu mạng ba năm trước đây, lấy thân báo đáp, chôn vùi hạnh phúc cả đời của mình trong kiếp trước.
Mà Tạ Sơ Thần chỉ vì một câu nói của nàng, trả giá bằng nỗ lực ba năm thanh xuân, chỉ vì muốn trở thành cái người tài mạo song toàn kia.
Giờ khắc này, Tiêu Vãn cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt.
Hai tháng trước, Tạ Sơ Thần cầm ngọc bội tới Tiêu phủ tìm nàng. Bởi vì khi đó đang chuẩn bị đại hôn, đột nhiên có một nam tử xa lạ cầm ngọc bội trong tay tới cửa, vẻ mặt xấu hổ e thẹn nhìn mình, trong lòng Tiêu Vãn hoảng hốt, sợ Quý Thư Mặc nhìn thấy mà hiểu lầm, càng sợ hãi mẫu thân và tổ phụ biết được kia là ngọc bội giả, cho nên chưa đợi đối phương mở miệng, nàng đã dùng lời lẽ ác độc mắng trước.
Sau đó, đối phương khăng khăng phải gả cho mình, càng khiến cho nàng nhận định đối phương đã trộm ngọc, nhìn trộm vị trí Chính Quân của Tiêu gia, cho nên càng khinh thường, ghét bỏ hắn.
Bây giờ nàng mới biết, ngày đó Tạ Sơ Thần đã phải dùng biết bao nhiêu dũng khí mới dám tới Tiêu phủ tìm mình, lại cố gắng biết bao nhiêu muốn thổ lộ với mình, lại bị nàng coi như lời dối trá vô căn cứ, thậm chí đưa ra ba yêu cầu quá đáng với hắn.
"Sơ Thần, người phải xin lỗi là ta......" Nhẹ nhàng cầm tay Tạ Sơ Thần, hô hấp của Tiêu Vãn cứng đờ, âm thanh nghẹn ngào, "Là ta vẫn luôn không tin lời ngươi, mang theo thành kiến và tin vào lời đồn vớ vẩn...... Đối xử với ngươi chỉ có lạnh nhạt khinh bỉ, giẫm đạp lên sự yêu thích của ngươi, lợi dụng ngươi, ta đúng là kẻ tệ hại! Một kẻ khốn nạn!"
"Không, Thê Chủ rất tốt!" Không ngờ đột nhiên Tiêu Vãn kích động tự mắng bản thân, Tạ Sơ Thần vội vàng giải thích, "Thê Chủ luôn đối xử tốt với ta, là bản thân ta......"
"Sơ Thần, ngươi nghe ta nói." Tiêu Vãn nắm hai vai hắn, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói, "Đừng bao giờ đẩy ta cho Quý Thư Mặc nữa, đừng bao giờ nghĩ bản thân mình kém hơn Quý Thư Mặc, đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân phá hoại tình cảm của ta với Quý Thư Mặc. Ở trong lòng ta, ngươi là tốt nhất, hắn mới là kẻ âm hiểm xảo trá thực sự, vốn không xứng đánh đồng với ngươi!"
"?!" Tin tức này quá lớn, như quả bom dội xuống khiến Tạ Sơ Thần muốn hôn mê rồi. Bởi vì trong mắt hắn, Quý Thư Mặc luôn là mục tiểu phấn đấu của hắn, luôn là người Tiêu Vãn thích nhất trong lòng.
Nhưng tại sao bây giờ Thê Chủ lại nói Quý công tử là kẻ âm hiểm xảo trá?
Vốn tường mấy ngày ở chung và sự sủng nịch của mình sẽ khiến Tạ Sơ Thần hiểu được lòng mình, nhưng Tiêu Vãn phát hiện ra trong lòng hắn lại có áy náy với Quý Thư Mặc.
Vì hiểu rõ được gông xiềng Tạ Sơ Thần đeo trên lưng rồi, Tiêu Vãn bắt đầu nghiêm túc giải thích: "Ba năm trước, đúng thật là ta từng thích Quý Thư Mặc, nhưng bây giờ trong lòng ta đối với hắn chỉ có là hận ý. Hắn làm chuyện có lỗi với ta, ý đồ thiết kế ta và Tiêu gia lọt vào kế hoạch của hắn. Ta cưới hắn thực ra chỉ là vì muốn giấu tai mắt, dụ hắn rơi vào bẫy, lấy việc này để đối phó với hắn và kẻ đứng sau lưng hắn. Cho nên, đừng để hắn bắt nạt ngươi, cũng không cần cố gắng trở thành kẻ tài mạo song toàn như Quý Thư Mặc...... Bởi vì, ngươi của hiện tại, ta đã rất thích rồi."
Tạ Sơ Thần ngẩn ra, nhìn sự nghiêm túc của Tiêu Vãn, mắt đỏ lên, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Hắn tương tư Tiêu Vãn suốt ba năm, yêu thầm nàng suốt ba năm, trộm nhìn theo nàng suốt ba năm, lại không dám thổ lộ tình cảm trong lòng mình......
Cho dù mấy ngày nay Tiêu Vãn đối xử với hắn rất dịu dàng, nhưng hắn luôn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp giống như ba năm trước. Nhưng bây giờ, Tiêu Vãn lại nói rằng mình cưới Quý Thư Mặc chỉ vì muốn lật tẩy hắn? Còn người thực sự thích lại là...... Hắn?
Là ảo giác của hắn sao?
"Thê Chủ, ngài nói gì cơ, có thể lặp lại không?" Ánh mắt ngập nước đầy mong chờ, âm thanh dịu dàng lại mang theo tia kích động, run rẩy.
Tạ Sơ Thần lo lắng, cẩn thận như vậy làm Tiêu Vãn rất đau lòng, lúc này, nàng mới nhận ra mấy ngày qua, nàng vẫn chưa từng nói với Tạ Sơ Thần câu "Ta thích ngươi". Nghĩ như vậy, hô hấp của nàng chậm lại, ngón tay thon dài chậm rãi lau đi nước mắt bên khóe mắt của Tạ Sơ Thần, biểu cảm dịu dàng nói: "Sơ Thần, ta thích ngươi."
Nhiệt độ ấm áp trên đầu ngón tay Tiêu Vãn thấm vào tận trong tim hắn, lúc này đây, đôi mắt vốn ảm đạm của Tạ Sơ Thần trở nên sáng bừng, giống như luồng ánh sáng chiếu rọi cả mặt hồ, ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói, tình cảm sâu đậm.
Nước mắt đọng trên hàng lông mi run rẩy, hắn nở một nụ cười diu dàng đầy ngọt ngào, âm thanh tràn đầy hạnh phúc: "Thê Chủ, ta cũng thích ngài."
Thiếu niên trước mắt nở nụ cười ngượng ngùng, như ánh mặt trời ấm áp, giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Ánh mắt mong chờ, miệng cười vui sướng, khơi lên từng gợn sóng trong lòng Tiêu Vãn.
Gần như chỉ một giây, Tiêu Vãn cầm chặt tay Tạ Sơ Thần, nói tiếp từng câu từng chữ rõ ràng: "Từ nay về sau, ta sẽ thay thế người mẹ của ngươi, yêu ngươi, bảo vệ ngươi, làm cho ngươi ngày càng hạnh phúc."
—— Tương lai, nhất định sẽ có một người ngươi thích, thay thế mẹ của ngươi yêu ngươi, bảo vệ ngươi, khi đó ngươi sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ càng hạnh phúc hơn so với bây giờ.
Ký ức xa xăm quanh quẩn trong lòng, Tạ Sơ Thần không nhịn được nhào vào lòng Tiêu Vãn, đôi tay thon dài kích động ôm vòng eo Tiêu Vãn, gương mặt ửng đỏ chôn trong lồng ngực nàng, trong lòng là tràn đầy hạnh phúc.
Tiêu Vãn bị Tạ Sơ Thần đẩy ngã, ngã quỵ trên giường. Mới ngẩng đầu đã thấy Tạ Sơ Thần ôm mình thật chặt, toàn bộ cơ thể đè lên người mình.
"Thê Chủ, ta thật cao hứng!"
Hô hấp của Tiêu Vãn cứng lại, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp trước mặt ngập nước, dịu dàng như tình nhìn mình, trái tim nàng đập mạnh, không nhịn được đưa tay ôm lấy eo Tạ Sơ Thần, xoay người lăn hắn đè xuống giường.
Bởi vì quá hứng phấn, Tạ Sơ Thần theo bản năng ôm Tiêu Vãn, ai ngờ lại bị Tiêu Vãn đẩy ngã trên giường.
Mà bây giờ, đột nhiên bị Tiêu Vãn đè dưới thân, ánh mắt nóng cháy nhìn mình, thậm chí hô hấp nóng rực còn thổi qua bên cổ, lòng Tạ Sơ Thần bỗng run lên, không nhịn được nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ nào đó, gương mặt cũng chậm rãi nóng lên.
Nhìn thấy da thịt Tạ Sơ Thần nhuộm màu đỏ ứng, Tiêu Vãn duỗi tay vuốt mái tóc dài bên gối của hắn, cố ý mập mờ nói: "Sơ Thần, Thê Chủ ta đã ghi danh bảng vàng, không biết đêm động phòng hoa chúc ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Thê, Thê Chủ...... Ta...... Ta đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể...... Hầu hạ Thê Chủ......"
Vốn chỉ định trêu Tạ Sơ Thần một chút khi thấy biểu cảm đầy xấu hổ của hắn, ai ngờ, hắn lại nghiêm túc trả lời mình.
Một giây kia, tiếng nói mềm mại nghiêm túc, môi đỏ hé mở đầy xinh đẹp làm sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Tiêu Vãn đứt "Phựt!"
Nàng cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt còn lưu lại nước mắt, sau đó theo một đường nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Thấy gương mặt ửng đỏ của Tạ Sơ Thần, vẻ mặt kinh ngạc ngốc nghếch đáng yêu tùy ý để mình hơn, Tiêu Vãn vốn chỉ định hôn mấy cái cho bớt đi sự tương tư mấy ngày không gặp, ai ngờ bỗng Tạ Sơ Thần vươn tay ôm cổ mình, trúc trắc hôn đáp lại.
Nụ hôn ngây ngô, đột nhiên lớn mật và nhiệt tình, mùi hương ngọt dịu trong ngực làm hô hấp của Tiêu Vãn hỗn loạn. Xúc cảm thơm ngọt len lỏi vào lòng nàng, không ngừng câu dẫn, khiến nụ hôn chuồn chuồn nước trở thành răng môi khiêu vũ.
"Ưm......" Cánh môi mềm mại căng mọng dưới nụ hôn của Tiêu Vãn càng trở nên đỏ bừng mê người, mà hai má hồng phiếm ý xuân của Tạ Sơ Thần càng làm suy nghĩ của Tiêu Vãn hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Sơ Thần chủ động hôn mình, bị thế Tiêu Vãn bị câu dẫn, dưới ngọn lửa bừng bừng, ôm Tạ Sơ Thần lăn trên giường, cái tay còn trộm trượt vào trong áo.
Xúc cảm thật mềm mại, làn da tinh tế, độ ấm nóng trên cơ thể......
Nhìn Tạ Sơ Thần toàn thân phủ màu hồng nhạt, trong mắt Tiêu Vãn mang theo sự dịu dàng và che chở vô hạn. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của Tạ Sơ Thần, mang theo sự động tình nhè nhẹ.
Giờ phút này, lòng Tạ Sơ Thần run lên. Nghĩ đủ các cảnh trong sách cấm, cùng tư thế mập mờ nữ trên nam dưới, lòng hắn vừa đơ một chút, bỗng nhiên tim đập thật mạnh.
Bàn tay ấm áp mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve, Tạ Sơ Thần cảm thấy cả người tê dại, một cảm xúc kỳ quái, lại thoải mái lan tràn toàn thân, làm hắn vô lực thả lỏng trên giường.
Ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn dần áp xuống người mình, Tạ Sơ Thần cảm thấy đầu mình không hoạt động được nữa, thở phì phò. Mà Tạ Sơ Thần mê người như vậy, làm tim Tiêu Vãn ngứa, hận không thể lập tức đè hắn dưới thân thương yêu một trận.
Nhưng vừa lật người, đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tạ Sơ Thần, lông mày nhíu chặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Vãn hoảng sợ, vội dừng động tác, lại thấy Tạ Sơ Thần xoa mông nhỏ, xẩu hổ mở miệng: "Bị...... đụng vào vết thương......"
Lòng Tiêu Vãn đang ngo ngoe rục rịch lập tức héo, nàng cà lăm nói: "Xin, xin lỗi...... Ta, ta lập tức bôi thuốc cho ngươi......"
Ánh mắt Tạ Sơ Thần mất mát, nhưng lại trộm nhìn quần áo lộn xộn trên người Tiêu Vãn. Nghĩ đến sự chủ động lúc nãy của mình, hắn lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, da thịt trắng noãn trợn mịn nổi lên màu đỏ bừng.Thời điểm bôi thuốc cho Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn nhịn không được bi ai nghĩ: Chẳng lẽ còn phải đợi hai tháng nữa mới có thể đẩy ngã Sơ Thần sao?
Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi nhìn về hướng đôi môi bị nàng gặm tới sưng đỏ và vết dâu tây ái muội trên cổ kia, trong lòng lại càng chửi thầm một trận Liễu thị và Tiêu Khinh Như dám đánh Tạ Sơ Thần kia!
Thấy Tiêu Vãn trầm mặc bôi thuốc suốt mười lăm phút chưa xong, Tạ Sơ Thần khó hiểu quay đầu:"Thê Chủ, chưa bôi thuốc xong sao?"
Bây giờ mông Tạ Sơ Thần không giống trước kia, xanh tím chồng chéo nữa, mà trắng trắng mập mập, sờ lên cực mềm mịn. Vì thế sau khi không đẩy ngã được Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn liền vô sỉ lấy cớ bôi thuốc, trộm chiếm tiện nghi của Tạ Sơ Thần.
Ai ngờ càng sờ càng yêu thích không buông tay...... Máu mũi cũng muốn chảy......
Thấy Tạ Sơ Thần nghi ngờ quay đầu, Tiêu Vãn che lại cái mũi đang chảy máu, chột dạ nói: "Bôi nhiều thuốc một chút mới nhanh lành......"
Tạ Sơ Thần không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn gật đầu: "Hy vọng có thể chóng lành."
Tạ Sơ Thần vừa gật đầu như vậy, quần áo đang nửa mở ra liền trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng bóng và xương quai
xanh tinh xảo mê người.
Lặng lẽ nhìn chăm chú, Tiêu Vãn nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng hỏi: "Sơ Thần, có muốn bôi thuốc ở phía ngực không?"
Tiêu Vãn cho rằng Tạ Sơ Thần sẽ ngoan ngoãn nằm yên cho nàng ăn đậu hũ, không ngờ thiếu niên ngốc manh này không hiểu phong tình, nghiêm túc nói: "Thê Chủ, vết thương ở ngực khỏi rồi, không cần bôi thuốc đâu."
Tiêu Vãn hậm hực đấm giường.
Sau đó, tuy không thể đẩy ngã Sơ Thần, nhưng hai người vẫn ngọt ngấy trên giường, định chờ Tạ Sơ Thần lành bệnh rồi sẽ đi Tây Hồ du thuyền.
Nhưng so với việc mang Tạ Sơ Thần ra phủ du ngoạn, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng mà Tiêu Vãn phải nói cho Tạ Sơ Thần trước.
Nghĩ như vậy, nàng vội lấy ngọc bội của Tiêu gia trong lòng ra, vẻ mặt nghiêm túc nhét vào tay Tạ Sơ Thần.
"Sơ Thần, làm Chính Phu của ta đi." Nhìn tạ Sơ Thần hoàn toàn bị dọa choáng váng, Tiêu Vãn thành khẩn mở miệng, "Mấy ngày nay ngươi theo ta không danh không phận, đã chịu nhiều ủy khuất rồi. Chờ ta giải quyết Quý Thư Mặc xong, sẽ mở một đại hôn thật náo nhiệt. Nói cho mọi người biết, Chính Phu của ta chính là ngươi, người ta thích cũng là ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/114
|