Vốn tưởng là vấn đề trị lũ của thi hội đã là khó hết cỡ rồi, ai ngờ thi đình lại là hỏi tới quân lược?! Khi bài thi được phát xuống, không ít thi sinh ngốc ngay tại chỗ.
Các nàng toàn là thư sinh đọc sách, những năm gần đây đều học thuộc làu ngũ kinh, nhưng giờ phút này, khi biết được đề thi là sách luận quân lược, lập tức hối hận, hận không thể ôm lấy binh pháp Tôn Tử!
Tài nữ Lý Nhược Hoa lại học rất kĩ về binh pháp Tôn Tử, khi thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể nào hạ bút, thật sự nàng không thể tin nổi vận may của bản thân. Nàng lập tức cầm bút, câu từ tuôn ra như suối, một bài văn ba nghìn chữ lập tức tung bay theo cây bút.
Đợi cho tới gần giờ Mùi, Lý Nhược Hoa trở thành người thứ hai nộp bài, thấy nữ hoàng sau khi đọc bài của mình xong thì gật đầu mỉm cười với mình, nàng lập tức đắc ý dào dạt, trong lòng cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi đối với trận này rồi.
Trước khi rời điện, nàng thấy Tiêu Vãn vẫn đang để giấy trắng, trong lòng cười nhạo, cho rằng mình đã quá xem trọng Tiêu Vãn rồi, dù sao cũng chỉ là một cái bao cỏ thôi.
Tiêu Vãn vẫn chưa để ý tới cảnh tượng mọi người lục tục nộp bài thi rời đi, mà nàng còn đang đắm chìm trong hồi ức quá khứ tạp niệm mà mình nghĩ đã vứt bỏ năm đó.
Một khắc cuối cùng, ánh mắt nàng sáng ngời, kéo tơ lột kén tìm ra chân tướng!
Giờ khắc này, Tiêu Vãn nhanh chóng cầm bút, lưu loát viết hai ngàn chữ, vào giây cuối cùng nộp bài thi cho Sở Thiên Duyệt.
Sau khi các thí sinh rời sân hết rồi, Sở Thiên Duyệt cùng tám vị giám thị bắt đầu phê duyệt bài. Lần này có ba trăm thí sinh tham gia, nhưng chỉ có hai trăm ba mươi thí sinh hoàn thành đề trong thời gian quy định.
Thấy Tiêu Vãn nhíu chặt mày, biểu tình nghiêm túc rời khỏi trường thi, Lý Nhược Hoa cho rằng nàng không hoàn thành được bài thi nên tâm trạng không tốt, không khỏi cười nói: "Tiêu tiểu thư, đề thi đình lần này đúng là hơi khó, không trả lời được cũng không cần buồn chán thất vọng, ba năm sau lại tái chiến."
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tiêu Vãn không để ý tới khiêu khích của Lý Nhược Hoa, mà là mệt mỏi tìm một góc tường để dựa vào. Nửa ngày, nàng mới hít một hơi thật sâu, bình phục lại từng gợn sóng hận ý to lớn trong lòng mình.
Kiếp trước, cả nhà Tiêu gia bị trảm là bởi vì lục soát ra bằng chứng thông đồng với địch, người dựng lên chuyện này chính là từ một năm chiến dịch này.
Giờ Tuất, Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc đi ra, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, đọc ra mười thí sinh được chọn.
"Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý Nhược Hoa, Trần Diệp Thanh......" Nghe được tên của mình ở vị trí thứ nhất, Lý Nhược Hoa vui vẻ trong lòng, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đi tới chỗ Thôi Minh Ngọc.
"..... Tiêu Vãn vào điện!"
Ai ngờ giây tiếp theo, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Vãn, thậm chí có người không thể tưởng tượng được mà hô to: "Tiêu Vãn?! Trước mười? Bệ hạ có phải nhìn lầm bài thi rồi không! Cái nữ tử bao cỏ này sao có thể đứng trước hạng mười được, sách luận lại khó tới như vậy!"
Bất động với biểu tình vui sướng hay đắc ý của chín vị trước, dưới ánh mắt quỷ dị không thể tin của mọi người, Tiêu Vãn dùng biểu tình vô cùng trầm ổn bước ra.
Nàng liếc mắt nhìn các thí sinh đang thì thào, lạnh lùng cười: "Dựa vào cái gì các nàng thì có thể, Tiêu Vãn ta lại không thể? Lần này thi đình là do nữ hoàng tự mình giám thị, đề thi cũng chỉ mình nữ hoàng biết. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn nói ta gian lận, hay là mượn người thi hộ nên mới có điểm cao như vậy? Có phải lại muốn giống như thi hội, nháo trước mặt nữ hoàng để ngài hủy tư cách thi của ta?
Một câu bao cỏ, một câu ăn chơi trác táng. Đến ta các ngươi còn không vượt qua nổi, vậy có tư cách gì nói ta là bao cỏ!"
Mọi người bị lấp kín miệng không biết nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đã từng bị cả kinh thành gọi là cái bao cỏ nghênh ngang rời đi, theo chín người khác bước vào trong điện.
Bên ngoài ầm ĩ, người trong điện đều nghe được rõ. Khi thấy Tiêu Vãn bước vào điện, Sở Thiên Duyệt vuốt bài thi của Tiêu Vãn trong tay, không biết đang suy nghĩ gì mà trầm tư.
Vòng một thi đình là khảo nghiệm lực viết, thứ hai là khảo nghiệm tài ăn nói. Cho dù thí sinh có lời văn trôi chảy, hoa lệ trau chuốt đến thế nào, nhưng khi bị nữ hoàng hỏi, lập tức có thể cà lăm, thậm chí mắt cũng không nhìn nổi nữ hoàng, cuối cùng là không thể được xếp hạng tốt.
"Các vị cống sĩ, vừa rồi trận đầu là sách luận chiến lược, các vị đều trả lời xuất sắc, làm cho trẫm cảm thấy người tài ba xuất hiện rất nhiều. Thật ra trước đây một đoạn thời gian, Nam Cương đã tập kết mười vạn quân ở biên cảnh, mưu toan tấn công đất nước Đông Ngụy của ta, đã bị quân ta phát hiện, tạm thắng một ván nhỏ."
Âm thanh của Sở Thiên Duyệt vững vàng hiền hòa, nhưng khi nói đến chữ "Tạm thắng" lại làm cho người nghe nhận ra sự uy nghiêm và tự tin.
"Bây giờ, hồi cuối cùng thi đình, trẫm sẽ hỏi các vị một vấn đề đơn giản. Trẫm muốn tự mình thống lĩnh ba mươi vạn đại quân san bằng Nam Cương, loại bỏ Thát Lỗ, không biết các vị có cao kiến gì? Trẫm có thắng được trận này hay không!"
Nữ hoàng tự mình xuất chinh, trong lịch sử Đông Ngụy đã thiếu lại càng thiếu. Mà một khi tự thân tới chiến trận, nghĩa là nữ hoàng đã có đối sách cực kỳ vững vàng với chiến dịch này, chắc chắn sẽ thắng. Cho nên sẽ không sai, nên vuốt mông ngựa, nói theo suy nghĩ của nữ hoàng bệ hạ thì chắc chắn không bao giờ sai.
Lý Nhược Hoa cúi xuống, cung kính nói: "Bệ hạ nguyện tự mình chinh chiến với Nam Cương, tự mình san bằng Thát Lỗ đã tàn sát bừa bãi biên giới quốc gia ta nhiều năm, quả thực là phúc của Đông Ngụy! Không chỉ làm tăng cường lòng quân, ủng hộ sĩ khí các tướng sĩ, còn thắng được lòng dân, uy chấn quanh thân địch quốc, làm cho bọn họ biết được quân lực của Đông Ngụy ta do bệ hạ dẫn dắt mạnh tới mức nào! Cho nên thảo dân cho rằng, bệ hạ tự mình ra trận, có trăm lợi mà không có một hại."
Tám thí sinh còn lại sôi nổi tán thành, gần như khen nữ hoàng có được cả thiên hạ, tựa như nàng chỉ cần ra trận, Nam Cương lập tức cởi giáp đầu hàng. Mà trận chiến này một khi thắng, Đông Ngụy sẽ ngày càng lớn mạnh, không bao giờ phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.
Chỉ có Tiêu Vãn, dưới miệng lưỡi khen ngợi nữ hoàng anh dũng thần võ của Lý Nhược Hoa, thậm chí chắc chắn đất nước mãi thịnh vượng thì bỗng ngắt lời nịnh nọt của nàng ta: "Bệ hạ, thảo dân cho rằng bây giờ không phải thời cơ tốt để ra trận. Chiến tranh là chuyện lớn của quốc gia, xin bệ hạ suy nghĩ kĩ lại."
"Ngươi cho rằng trẫm sẽ thua trận chiến này?"
Thấy Sở Thiên Duyệt nhíu mày, sắc mặt có vẻ không vui. Lý Nhược Hoa rất giỏi xem mặt đoán lòng lập tức cười trộm: Không ngờ Tiêu Vãn ngu như vậy, lại dám ngắt hứng thú của nữ hoàng, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao!
Vì muốn đoạt lấy hảo cảm trước mặt nữ hoàng, nàng ta lập tức mỉa mai: "Bệ hạ làm sao có thể thua được! Bây giờ, Nam Cương vừa mới bại trận, quân lực tan tác, lòng người không vững. Nếu bệ hạ tự thân ra trận, dẫn theo ba mươi vạn tướng sĩ anh dũng, chắc chắn sẽ làm nước địch sợ hãi, đến lúc đó thừa thắng xông lên, mai phục bốn bề, bắt giặc thì bắt vua trước, đem quân địch đánh tan!"
Thấy Lý Nhược Hoa nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Sở Thiên Duyệt vừa lòng gật đầu: "Vừa rồi luận về chiến sách, bài giải của Lý tiểu thư rất xuất sắc, có thể trong một khoảng thời gian ngắn giải thích về quân sự, có thể thấy được là rất am hiểu về binh pháp Tôn Tử. Trong bài văn không chỉ nói rõ ba mươi sáu kế, hành văn lưu loát trôi chảy mạnh mẽ, đủ thấy sự nổi bật so với những người khác."
Bị nữ hoàng bệ hạ khích lệ trước mặt mọi người, tim Lý Nhược Hoa đập thình thịch, chỉ cảm thấy là vị trí Trạng Nguyên chắc chắn nắm trong tay rồi, ai ngờ Sở Thiên Duyệt bỗng quay sang khen Tiêu Vãn: "Bài thi của Tiêu Vãn tuy không có những câu chữ hoa lệ, không hề trôi chảy, nhưng lại được cái là đầy tinh hoa, lời nói vô cùng chính xác."
Nhìn Tiêu Vãn, âm thanh bà trầm xuống, khó hiểu: "Tiêu Vãn, trẫm đã chấm được mấy trăm bài thi, chỉ có từ bài văn của ngươi mới cảm nhận được khát vọng chiến thắng từ cuộc chiến này. Không giống với những bài thi của các thí sinh khác, toàn là những từ ngữ hoa lệ, ngược lại chiến lược của ngươi chỉ đơn giản là vẽ rồng điểm mắt, kết hợp một cách xảo diệu giữa địa lợi nhân hòa, ở trong các bài thi nổi bật được lên sự mưu lược, thậm chí đối với địa thế đều rõ như lòng bàn tay, khiến trẫm rất kinh ngạc. Bây giờ, trẫm muốn tự mình xuất trận, là cơ hội cực kỳ tốt, vì sao ngươi lại ngăn cản trẫm?"
Kiếp trước, Nam Cương âm thầm đánh lén Đông Ngụy nhưng thất bại, bị nữ hoàng tự mình thống lĩnh đại quân đánh bắt về. Chính xác là như mọi người nói, nữ hoàng thống lĩnh ba mươi vạn đại quân thừa thắng xông lên, san bằng Nam Cương, đánh tan quân địch. Nhưng thật đáng tiếc, một năm này Đông Ngụy cũng không được thái bình, đầu tiên là việc lũ lụt ở phía nam còn chưa được giải quyết, tiếp theo là phương bắc lại bạo phát tình hình hạn hán suốt nửa năm.
Trong nháy mắt, trận chiến tốc chiến tốc thắng này bởi vì việc thiếu thốn vật tư, kéo dài mất nữa năm. Cuối cùng tuy nữ hoàng chiến thắng trở về, nhưng lại thất thoát vô cùng nhiều, đối với Đông Ngụy mà nói, đây là hao tổn vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó, phương pháp mở kênh đào đã được thông qua, nhưng bởi vì kinh tế Đông Ngụy quá mức nghiêm trọng, công chính mở kênh đào phải kéo dài mất vài tháng. Nạn hạn hán bắc bộ cũng bởi vì quốc khố không đủ, không thể cứu trợ nạn dân. Năm ấy, các loại tai nạn này đã tàn sát vô cùng nhiều dân chúng, chết hơn vạn người.
Mãi cho đến đầu năm thứ hai, Đông Ngụy mới dần dần ổn định lại từ trong tai nạn. Mà năm thứ hai vào giữa tháng tư, Đại quân Nam Cương bất ngờ tấn công tới đây.
Chiến dịch vừa mới qua nửa năm, nữ hoàng nghĩ rằng chiến lực quân địch thiếu thốn, cho nên chỉ dẫn theo hai mươi vạn đại quân chiến đấu với tàn binh của Nam Cương, muốn quét dọn sạch chướng ngại địch quốc.
Ai ngờ chiến đấu một trận với Nam Cương, Đông Ngụy vốn nắm chắc thắng lợi lại liên tiếp bị đánh lui, tình hình chiến đấu thảm thiết, ngắn ngủi một tháng đã mất ba tòa thành trì. Càng làm người ta hoảng sợ hơn nữa là đại quân Nam Cương vây giết Tề Vương, tiến công thẳng tới Đông Ngụy, thế địch như chẻ tre, làm cho cả Đông Ngụy lâm vào khủng hoảng.
Kiếp trước Tiêu Vãn làm thư lệnh sử Binh Bộ suốt một năm, so với bất cứ kẻ nào đều rõ hơn, tương lai mấy chiến dịch này nơi nào thì bùng nổ, cũng với trận chiến xoay chuyển vận mệnh của Tiêu gia kia!
Thấy Tiêu Vãn bỗng trầm mặc một cách kỳ lạ, mím môi không đáp, Lý Nhược Hoa mỉm cười, nói: "Bệ hạ, chắc là Tiêu tiểu thư sợ ngài bị thương, dù sao bệ hạ cũng là đại diện của đất nước, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chiến trường......"
"Nhưng mà Tiêu tiểu thư, ngươi lo lắng quá nhiều rồi." Nàng ta vừa nói xong, lại thêm mắm thêm muối, "Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, đánh trận nào thắng trận đó, sao có thể thua hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn được."
Ánh mắt của Sở Thiên Duyệt nặng nề nhìn Tiêu Vãn, lại thấy nàng hơi mở miệng, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Bệ hạ, thảo dân cho rằng bây giờ không phải thời cơ tốt, không phải là việc bệ hạ tự mình ra trận, mà là vì việc tấn công Nam Cương."
"Bệ hạ, thảo dân cho rằng nên thừa thắng xông lên, đánh cho đám quân của Nam Cương tan tác là thượng sách, mà bệ hạ tự mình xuất trận, càng có thể ủng hộ sĩ khí, làm ít mà lợi nhiều!"
"Thảo dân tán đồng với quan điểm của Lý tiểu thư." Những người khác cũng phụ hoa, thi nhau biểu đạt suy nghĩ của mình, đều không có người ngoại lệ cho rằng tấn công Nam Cương bây giờ là thượng sách. Trong lòng các nàng còn khinh bỉ Tiêu Vãn không biết tiến lùi, dám ngỗ nghịch với thánh thượng.
"Bây giờ lực lượng của quốc gia chúng ta đúng là mạnh hơn so với Nam Cương, nếu có thể tốc chiến tốc thắng, bệ hạ tự thân xuất trận thì đúng là thượng sách, nhưng pháo đài Lâm Châu của Nam Cương hiểm trở, không phải lập tức là phá được ngay. Mà nếu không thể nhanh chóng tấn công đánh gục Nam Cương, đối với quân ta là cực kỳ bất lợi, thậm chí là tai họa cực kỳ lớn. Ba mươi vạn đại quân là số lượng cực nhiều, sẽ cần một số lượng vật tư vô cùng lớn, riêng lương thảo đã phải chuẩn bị hơn ba ngàn cân rồi......"
Thật ra trước một ngày thi đình, Sở Thiên Duyệt đã sớm bàn luận với các triều thần về việc tự mình xuất trận rồi, một bộ phận người đồng ý, một bộ phận khác cũng thể hiện sự lo lắng về việc vật tự cần chuẩn bị. Nhưng Sở Thiên Duyệt tự phụ cho rằng trận chiến này mình tuyệt đối có thể tốc chiến tốc thắng! Ba mươi vạn đại quân và đồ ăn không phải là vấn đề.
Trong mắt hiện ra một tia sáng lạnh, vẻ mặt Sở Thiên Duyệt nghiêm khắc, lạnh lùng ngắt lời: "Những thứ đó trước khi xuất trận trẫm sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, không phải là vấn đề. Hơn nữa, ở thời khắc mấu chốt, chỉ cần cướp vật tư của quân địch là được."
Thấy Sở Thiên Duyệt hồ đồ cứng đầu, đối với bản thân cực kỳ tự phụ, Tiêu Vãn mang theo sự thất vọng, mở miệng: "Trong cuộc thi vấn đáp của thi hội có nhắc tới phương pháp trị lũ lụt, thảo dân còn cho rằng bệ hạ thật sự quan tâm tới dân chúng, bây giờ xem ra, điều bệ hạ theo đuổi là khoái cảm chiến thắng. Vì muốn ra trận, không màng tới dân chúng, bệ hạ đây chính là đang làm bậy thánh quân!"
"Hỗn xược!" Sắc mặt Sở Thiên Duyệt xanh mét, phẫn nộ vỗ bàn. Mà tiếng quát của bà khiến cho các thí sinh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, ngay cả tám giám thị ở bên cạnh đều thầm than Tiêu Vãn quá cuồng vọng, dám trách cứ đương kim nữ hoàng trước mặt mọi người! Đúng là không muốn sống nữa!
Tiêu Vãn không hề bởi vì tiếng gầm tức giận của Sở Thiên Duyệt mà run rẩy, ngược lại ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tắp đứng trên đại điện. Cho dù trong lòng đang cực kỳ hoảng sợ, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt, trong mắt lộ ra sự kiên định.
"Ngô hoàng bớt giận!" Thôi Minh Ngọc đứng bên cạnh giảng hòa, nháy mắt ám chỉ Tiêu Vãn mau nhận lỗi, nhưng Tiêu Vãn lại không hề cảm kích.
"Thảo dân ăn nói vụng về, không thể khen bệ hạ anh minh thần võ, trăm trận trăm thắng như những người khác được. Thảo dân chỉ biết rõ một điều, gần đây, Hoàng Hà lại vỡ đê lần thứ hai, lương thảo thì thiếu thốn. Ở Bắc bộ ba tháng nay trời vẫn chưa mưa, có dấu hiệu hạn hán, phải chuẩn bị cho việc cứu tế ngay lập tức. Mà ở tình hình đất nước đang gặp nạn, nếu bệ hạ tự mình xuất quân, Đông Ngụy không có vua, quốc khố không có tiền cứu tế, đối với những người dân chúng đúng là có rắn không đầu, đây không phải là tai họa vô cùng lớn hay sao?"
Từng tiếng chất vấn của Tiêu Vãn, khiến cho Sở Thiên Duyệt khiếp sợ chết đứng ngay tại chỗ. Bà bác bỏ, nói: "Sau khi giải quyết chiến sự xong, trẫm sẽ nhanh chóng xử lý tình hình tai nạn, tuyệt sẽ không......"
"Tuyệt sẽ không? Thật sự tuyệt sẽ không sao?" Thấy Tiêu Vãn lớn mật ngắt lời của nữ hoàng, tất cả mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, nghĩ thầm nữ hoàng giận dữ, đầu của Tiêu Vãn tuyệt đối sẽ không giữ được. Nhưng những lời tiếp theo của Tiêu Vãn lại càng làm cho mọi người kinh hãi ngay tại chỗ.
"Ta tin tưởng bệ hạ có đủ mưu lược, đối với trận chiến này là mười phần tự tin, cũng tin tưởng bệ hạ vì muốn dân chúng sống yên ổn ngày qua ngày nên mới lựa chọn tự mình ra trận. Nhưng pháo đài Lâm Châu của Nam Cương không phải để làm cảnh, trận chiến này càng kéo dài, đại quân Đông Ngụy sẽ càng mệt mỏi, nếu mệt mỏi sẽ mất đi ý chí. Cho tới khi thực lực hao hết, vật tư quốc khố bị khô kiệt rồi, vậy thì những nước khác sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của*, trong khi đó Đông Ngụy lại gặp phải đủ các loại thiên tai. Bệ hạ, ngài thật sự có thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn như vậy giải quyết được toàn bộ chiến tranh và tai nạn sao?"
(Candy: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: Nhân lúc người ta đang gặp khó khăn, hoạn nạn mà đi kiếm lợi vào mình, mang ý xấu.)
Nếu nàng không phải là người sống lại một kiếp, nàng cũng tin tưởng vững chắc nữ hoàng anh dũng thần võ, nhất định có thể san bằng Nam Cương. Nhưng đã nhìn thấy tương lai trước mặt, nàng không thể làm ngơ được.
"Vào lúc tình hình tai nạn và chiến tranh bùng nổ, giá hàng tất nhiên sẽ tăng cao. Vật tư khô kiệt, khiến cho thuế má và lao dịch lại tăng thêm, tất nhiên sẽ mang tới sự ai oán phẫn nộ của dân chúng. Đồng thời, việc mở kênh đào cần nhân lực vật lực, việc cứu tế cũng cần nhân lực vật lực. Ngài lấy toàn bộ nhân lực vật lực của mọi người tới tấn công Nam Cương rồi, đồng nghĩa là đem cả Đông Ngụy đặt vào thế nước sôi lửa bỏng. Thảo dân biết bệ hạ hiểu được rõ đạo dùng binh, biết rõ dùng binh lợi hại, thảo dân cũng hy vọng mau chóng san bằng Thát Lỗ, thành lập khang bình thịnh thế. Nhưng bây giờ chuyện nhà còn chưa bình ổn, thảo dân cho rằng, không thể chỉ vì cái trước mắt mà tùy tiện tấn công Nam Cương! Mong bệ hạ suy nghĩ lại!"
Lời này vừa nói xuống, toàn bộ Điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, mà Tiêu Vãn thao thao bất tuyệt*, làm cho toàn bộ các giám khảo và các thí sinh đều không thể nào hồi phục lại tinh thần.
(Candy: Thao thao bất tuyệt: Nói liên hồi không ngừng, thao thao = nói liên hồi, bất = không, tuyệt = ngừng, được dùng trong cả nghĩa tốt và xấu. )
"Tiêu Vãn, ngươi luôn miệng nói mình ăn nói vụng về, nhưng trẫm lại thấy ngươi nhanh mồm nhanh miệng, rất biết ăn nói, lá gan còn lớn hơn so với bất cứ kẻ nào!"
Đối với sự mỉa mai châm chọc của Sở Thiên Duyệt, Tiêu Vãn nhớ lại oán thù kiếp trước của Tiêu Gia, trong lòng nặng nề, chỉ cảm thấy mình đối với hôn quân này là quá lãng phí miệng lưỡi rồi.
Hôm nay đáng lẽ phải thi triển tài hoa trước mặt nữ hoàng, tranh thủ ghi danh bảng vàng. Nhưng nàng nhất thời cảm thấy bất bình trong lòng, tức giận mắng nữ hoàng trước mặt mọi người, nếu như làm nữ hoàng ghét bỏ, vậy thì sẽ không thể vào tam giáp được.
Tưởng tượng tới việc mình phụ kỳ vọng của mẫu thân và Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn đau đớn. Nàng quỳ rạp xuống đất, nhẹ nhàng nói: "Thảo dân biết tội, không nên chống đối bệ hạ, mong bệ hạ tha tội."
Rời khỏi ghế rồng bước xuống, Sở Thiên Duyệt chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Vãn. Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vãn đang quỳ trước mặt, chậm rãi hỏi: "Biết tội? Trẫm thấy vẻ mặt ngươi tức giận, rõ ràng là bất mãn."
"Thảo dân không dám." Tiêu Vãn kinh ngạc, hoảng sợ đáp.
"Không dám? Tiêu Vãn, lá gan ngươi rất lớn, so với bất cứ một thần tử nào trong triều đình cũng đều lớn hơn. Các nàng đều không dám tức giận mắng trẫm, càng không dám chống đối lại quyết định của trẫm. Nhưng ngươi lại dám!"
Sở Thiên Duyệt bỗng ngồi xổm xuống, dưới sự thấp thỏm của Tiêu Vãn, nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi phân tích rất có đạo lý, một khai tình hình tai nạn cùng bùng nổ, đúng là không phải thời cơ tốt để xuất binh. Nhương ngoại tất trước an nội*, chuyện xuất quân tới Nam Cương, trẫm sẽ xem xét lại."
(Candy: Nhương ngoại tất trước an nội: Câu này Candy cũng không biết cách dịch cho sát, nhưng có thể hiểu như sau: Muốn lo việc ngoài thì chuyện trong nhà phải yên bình trước, xử lý việc nhà rồi mới xử lý việc ngoài. Câu này làm Candy nhớ tới một câu nói khi học Triết ngày trước rất là hay mà bây giờ Candy vẫn nhớ, cũng cực kỳ thấm thía: "Muốn làm việc lớn, phải học làm người, muốn học làm người, phải có được chữ tình. Đây không phải phải là tình yêu nam nữ, mà là tình yêu của con cái và cha mẹ, của chồng và vợ. Muốn yêu nước, thì phải yêu người nhà, muốn làm được việc quốc gia đại sự, thì phải giải quyết được chuyện trong nhà. Nếu như bạn là một đứa con bất hiếu, một kẻ phụ tình, vậy thì bạn sẽ không bao giờ làm được bất cứ việc gì to lớn cho đất nước cả" )
Tiêu Vãn do dự ngẩng đầu, đón nhận chính là mắt phượng lộ ra sự lo lắng của Sở Thiên Duyệt. Biết được nữ hoàng đã nghe vào những lời nói từ đáy lòng của mình, nàng vui vẻ, lập tức bổ sung: "Đối với đám bại binh của Nam Cương, thảo dân lại có một kế hoạch mượn đao giết người* rất hay. Nam Cương và biên giới Tây Tần có thù oán, bây giờ bệ hạ phái người giả làm người của Nam Cương và Tây Tần tiếp xúc ở biên giới, giả vờ đánh một trận bất ngờ. Sau khi đại quân Tây Tần nổi giận, âm thầm rải rác tin tức giả là đại quân Nam Cương muốn tấn công Tây Tần. Đợi khi hai nước tàn sát lẫn nhau, bệ hạ sẽ có thời gian xử lý tai họa trong nước, đồng thời bảo tồn được binh lực, huấn luyện thêm quân đội. Đợi tới khi Tây Tần và Nam Cương đánh tới mệt mỏi kiệt sức, Đông Ngụy ta ngư ông đắc lợi* phút cuối cùng!"
(Candy: Mượn đao giết người: Mượn tay kẻ khác trừ bỏ đối tượng mình muốn tiêu diệt, để bản thân không chịu tội mà
người kia lại phải chịu tội thay mình.)
(Candy: Ngư ông đắc lợi = Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: Nhân lúc người ta đang gặp khó khăn, hoạn nạn mà đi kiếm lợi vào mình.)
Ánh mắt Sở Thiên Duyệt sáng ngời, lập tức nâng Tiêu Vãn dậy, khen: "Không hổ là nữ nhi của Tiêu gia, quả nhiên trò giỏi hơn thầy! Tiêu Đại tướng quân cả đời anh dũng thiện chiến, chiến công hiển hách, Tiêu thượng thư vì nước vì dân, thanh chính liêm khiết. Không thể ngờ được hậu sinh khả úy, cháu gái trưởng của các nàng lại gan dạ sáng suốt và thông minh như vậy, hoàn toàn không thua kém gì các nàng!"
Bị Sở Thiên Duyệt bất ngờ khích lệ, còn tự tay nâng dậy, Tiêu Vãn ngơ ngác không phản ứng kịp. Giám khảo và các thí sinh thì bị biểu cảm thay đổi như chớp của nữ hoàng bệ hạ bất ngờ như lảo đảo trong gió.
"Trận thi đình này, trẫm rất vừa lòng." Sở Thiên Duyệt mỉm cười, khẳng định: "Lần thi hội này và sách luận của thi đình so với năm trước khó khăn hơn nhiều, có thể trổ hết tài năng trong mấy ngàn người thực sự không dễ. Mà Tiêu Vãn ngươi, lại chính là người xuất sắc nhất trong mấy ngàn người ấy. Khi mọi người chỉ nghĩ tới lợi ích chiến tranh mang lại, chỉ có mình ngươi thì làm theo cách trại ngược đó chính là phân tích điểm bất lợi. Suy nghĩ cặn kẽ trước cả mọi người, càng có lá gan tiên đoán, phòng hoạn trước khi nó kịp xảy ra."
Làm lơ sắc mặt như tro tàn của nhóm thí sinh muốn nói lại thôi, âm thanh của Sở Thiên Duyệt nâng lên, lanh lảnh nói: "Vốn là bài thi hội của ngươi đã trẫm rất bất ngờ rồi, nhưng trận thi đình này, khiến cho trẫm khẳng định. Tiêu Vãn, lần thi này của ngươi hoàn toàn xứng đáng Trạng Nguyên!"
Các nàng toàn là thư sinh đọc sách, những năm gần đây đều học thuộc làu ngũ kinh, nhưng giờ phút này, khi biết được đề thi là sách luận quân lược, lập tức hối hận, hận không thể ôm lấy binh pháp Tôn Tử!
Tài nữ Lý Nhược Hoa lại học rất kĩ về binh pháp Tôn Tử, khi thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể nào hạ bút, thật sự nàng không thể tin nổi vận may của bản thân. Nàng lập tức cầm bút, câu từ tuôn ra như suối, một bài văn ba nghìn chữ lập tức tung bay theo cây bút.
Đợi cho tới gần giờ Mùi, Lý Nhược Hoa trở thành người thứ hai nộp bài, thấy nữ hoàng sau khi đọc bài của mình xong thì gật đầu mỉm cười với mình, nàng lập tức đắc ý dào dạt, trong lòng cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi đối với trận này rồi.
Trước khi rời điện, nàng thấy Tiêu Vãn vẫn đang để giấy trắng, trong lòng cười nhạo, cho rằng mình đã quá xem trọng Tiêu Vãn rồi, dù sao cũng chỉ là một cái bao cỏ thôi.
Tiêu Vãn vẫn chưa để ý tới cảnh tượng mọi người lục tục nộp bài thi rời đi, mà nàng còn đang đắm chìm trong hồi ức quá khứ tạp niệm mà mình nghĩ đã vứt bỏ năm đó.
Một khắc cuối cùng, ánh mắt nàng sáng ngời, kéo tơ lột kén tìm ra chân tướng!
Giờ khắc này, Tiêu Vãn nhanh chóng cầm bút, lưu loát viết hai ngàn chữ, vào giây cuối cùng nộp bài thi cho Sở Thiên Duyệt.
Sau khi các thí sinh rời sân hết rồi, Sở Thiên Duyệt cùng tám vị giám thị bắt đầu phê duyệt bài. Lần này có ba trăm thí sinh tham gia, nhưng chỉ có hai trăm ba mươi thí sinh hoàn thành đề trong thời gian quy định.
Thấy Tiêu Vãn nhíu chặt mày, biểu tình nghiêm túc rời khỏi trường thi, Lý Nhược Hoa cho rằng nàng không hoàn thành được bài thi nên tâm trạng không tốt, không khỏi cười nói: "Tiêu tiểu thư, đề thi đình lần này đúng là hơi khó, không trả lời được cũng không cần buồn chán thất vọng, ba năm sau lại tái chiến."
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tiêu Vãn không để ý tới khiêu khích của Lý Nhược Hoa, mà là mệt mỏi tìm một góc tường để dựa vào. Nửa ngày, nàng mới hít một hơi thật sâu, bình phục lại từng gợn sóng hận ý to lớn trong lòng mình.
Kiếp trước, cả nhà Tiêu gia bị trảm là bởi vì lục soát ra bằng chứng thông đồng với địch, người dựng lên chuyện này chính là từ một năm chiến dịch này.
Giờ Tuất, Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc đi ra, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, đọc ra mười thí sinh được chọn.
"Bệ hạ có chỉ, tuyên Lý Nhược Hoa, Trần Diệp Thanh......" Nghe được tên của mình ở vị trí thứ nhất, Lý Nhược Hoa vui vẻ trong lòng, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đi tới chỗ Thôi Minh Ngọc.
"..... Tiêu Vãn vào điện!"
Ai ngờ giây tiếp theo, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Vãn, thậm chí có người không thể tưởng tượng được mà hô to: "Tiêu Vãn?! Trước mười? Bệ hạ có phải nhìn lầm bài thi rồi không! Cái nữ tử bao cỏ này sao có thể đứng trước hạng mười được, sách luận lại khó tới như vậy!"
Bất động với biểu tình vui sướng hay đắc ý của chín vị trước, dưới ánh mắt quỷ dị không thể tin của mọi người, Tiêu Vãn dùng biểu tình vô cùng trầm ổn bước ra.
Nàng liếc mắt nhìn các thí sinh đang thì thào, lạnh lùng cười: "Dựa vào cái gì các nàng thì có thể, Tiêu Vãn ta lại không thể? Lần này thi đình là do nữ hoàng tự mình giám thị, đề thi cũng chỉ mình nữ hoàng biết. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn nói ta gian lận, hay là mượn người thi hộ nên mới có điểm cao như vậy? Có phải lại muốn giống như thi hội, nháo trước mặt nữ hoàng để ngài hủy tư cách thi của ta?
Một câu bao cỏ, một câu ăn chơi trác táng. Đến ta các ngươi còn không vượt qua nổi, vậy có tư cách gì nói ta là bao cỏ!"
Mọi người bị lấp kín miệng không biết nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đã từng bị cả kinh thành gọi là cái bao cỏ nghênh ngang rời đi, theo chín người khác bước vào trong điện.
Bên ngoài ầm ĩ, người trong điện đều nghe được rõ. Khi thấy Tiêu Vãn bước vào điện, Sở Thiên Duyệt vuốt bài thi của Tiêu Vãn trong tay, không biết đang suy nghĩ gì mà trầm tư.
Vòng một thi đình là khảo nghiệm lực viết, thứ hai là khảo nghiệm tài ăn nói. Cho dù thí sinh có lời văn trôi chảy, hoa lệ trau chuốt đến thế nào, nhưng khi bị nữ hoàng hỏi, lập tức có thể cà lăm, thậm chí mắt cũng không nhìn nổi nữ hoàng, cuối cùng là không thể được xếp hạng tốt.
"Các vị cống sĩ, vừa rồi trận đầu là sách luận chiến lược, các vị đều trả lời xuất sắc, làm cho trẫm cảm thấy người tài ba xuất hiện rất nhiều. Thật ra trước đây một đoạn thời gian, Nam Cương đã tập kết mười vạn quân ở biên cảnh, mưu toan tấn công đất nước Đông Ngụy của ta, đã bị quân ta phát hiện, tạm thắng một ván nhỏ."
Âm thanh của Sở Thiên Duyệt vững vàng hiền hòa, nhưng khi nói đến chữ "Tạm thắng" lại làm cho người nghe nhận ra sự uy nghiêm và tự tin.
"Bây giờ, hồi cuối cùng thi đình, trẫm sẽ hỏi các vị một vấn đề đơn giản. Trẫm muốn tự mình thống lĩnh ba mươi vạn đại quân san bằng Nam Cương, loại bỏ Thát Lỗ, không biết các vị có cao kiến gì? Trẫm có thắng được trận này hay không!"
Nữ hoàng tự mình xuất chinh, trong lịch sử Đông Ngụy đã thiếu lại càng thiếu. Mà một khi tự thân tới chiến trận, nghĩa là nữ hoàng đã có đối sách cực kỳ vững vàng với chiến dịch này, chắc chắn sẽ thắng. Cho nên sẽ không sai, nên vuốt mông ngựa, nói theo suy nghĩ của nữ hoàng bệ hạ thì chắc chắn không bao giờ sai.
Lý Nhược Hoa cúi xuống, cung kính nói: "Bệ hạ nguyện tự mình chinh chiến với Nam Cương, tự mình san bằng Thát Lỗ đã tàn sát bừa bãi biên giới quốc gia ta nhiều năm, quả thực là phúc của Đông Ngụy! Không chỉ làm tăng cường lòng quân, ủng hộ sĩ khí các tướng sĩ, còn thắng được lòng dân, uy chấn quanh thân địch quốc, làm cho bọn họ biết được quân lực của Đông Ngụy ta do bệ hạ dẫn dắt mạnh tới mức nào! Cho nên thảo dân cho rằng, bệ hạ tự mình ra trận, có trăm lợi mà không có một hại."
Tám thí sinh còn lại sôi nổi tán thành, gần như khen nữ hoàng có được cả thiên hạ, tựa như nàng chỉ cần ra trận, Nam Cương lập tức cởi giáp đầu hàng. Mà trận chiến này một khi thắng, Đông Ngụy sẽ ngày càng lớn mạnh, không bao giờ phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.
Chỉ có Tiêu Vãn, dưới miệng lưỡi khen ngợi nữ hoàng anh dũng thần võ của Lý Nhược Hoa, thậm chí chắc chắn đất nước mãi thịnh vượng thì bỗng ngắt lời nịnh nọt của nàng ta: "Bệ hạ, thảo dân cho rằng bây giờ không phải thời cơ tốt để ra trận. Chiến tranh là chuyện lớn của quốc gia, xin bệ hạ suy nghĩ kĩ lại."
"Ngươi cho rằng trẫm sẽ thua trận chiến này?"
Thấy Sở Thiên Duyệt nhíu mày, sắc mặt có vẻ không vui. Lý Nhược Hoa rất giỏi xem mặt đoán lòng lập tức cười trộm: Không ngờ Tiêu Vãn ngu như vậy, lại dám ngắt hứng thú của nữ hoàng, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao!
Vì muốn đoạt lấy hảo cảm trước mặt nữ hoàng, nàng ta lập tức mỉa mai: "Bệ hạ làm sao có thể thua được! Bây giờ, Nam Cương vừa mới bại trận, quân lực tan tác, lòng người không vững. Nếu bệ hạ tự thân ra trận, dẫn theo ba mươi vạn tướng sĩ anh dũng, chắc chắn sẽ làm nước địch sợ hãi, đến lúc đó thừa thắng xông lên, mai phục bốn bề, bắt giặc thì bắt vua trước, đem quân địch đánh tan!"
Thấy Lý Nhược Hoa nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Sở Thiên Duyệt vừa lòng gật đầu: "Vừa rồi luận về chiến sách, bài giải của Lý tiểu thư rất xuất sắc, có thể trong một khoảng thời gian ngắn giải thích về quân sự, có thể thấy được là rất am hiểu về binh pháp Tôn Tử. Trong bài văn không chỉ nói rõ ba mươi sáu kế, hành văn lưu loát trôi chảy mạnh mẽ, đủ thấy sự nổi bật so với những người khác."
Bị nữ hoàng bệ hạ khích lệ trước mặt mọi người, tim Lý Nhược Hoa đập thình thịch, chỉ cảm thấy là vị trí Trạng Nguyên chắc chắn nắm trong tay rồi, ai ngờ Sở Thiên Duyệt bỗng quay sang khen Tiêu Vãn: "Bài thi của Tiêu Vãn tuy không có những câu chữ hoa lệ, không hề trôi chảy, nhưng lại được cái là đầy tinh hoa, lời nói vô cùng chính xác."
Nhìn Tiêu Vãn, âm thanh bà trầm xuống, khó hiểu: "Tiêu Vãn, trẫm đã chấm được mấy trăm bài thi, chỉ có từ bài văn của ngươi mới cảm nhận được khát vọng chiến thắng từ cuộc chiến này. Không giống với những bài thi của các thí sinh khác, toàn là những từ ngữ hoa lệ, ngược lại chiến lược của ngươi chỉ đơn giản là vẽ rồng điểm mắt, kết hợp một cách xảo diệu giữa địa lợi nhân hòa, ở trong các bài thi nổi bật được lên sự mưu lược, thậm chí đối với địa thế đều rõ như lòng bàn tay, khiến trẫm rất kinh ngạc. Bây giờ, trẫm muốn tự mình xuất trận, là cơ hội cực kỳ tốt, vì sao ngươi lại ngăn cản trẫm?"
Kiếp trước, Nam Cương âm thầm đánh lén Đông Ngụy nhưng thất bại, bị nữ hoàng tự mình thống lĩnh đại quân đánh bắt về. Chính xác là như mọi người nói, nữ hoàng thống lĩnh ba mươi vạn đại quân thừa thắng xông lên, san bằng Nam Cương, đánh tan quân địch. Nhưng thật đáng tiếc, một năm này Đông Ngụy cũng không được thái bình, đầu tiên là việc lũ lụt ở phía nam còn chưa được giải quyết, tiếp theo là phương bắc lại bạo phát tình hình hạn hán suốt nửa năm.
Trong nháy mắt, trận chiến tốc chiến tốc thắng này bởi vì việc thiếu thốn vật tư, kéo dài mất nữa năm. Cuối cùng tuy nữ hoàng chiến thắng trở về, nhưng lại thất thoát vô cùng nhiều, đối với Đông Ngụy mà nói, đây là hao tổn vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó, phương pháp mở kênh đào đã được thông qua, nhưng bởi vì kinh tế Đông Ngụy quá mức nghiêm trọng, công chính mở kênh đào phải kéo dài mất vài tháng. Nạn hạn hán bắc bộ cũng bởi vì quốc khố không đủ, không thể cứu trợ nạn dân. Năm ấy, các loại tai nạn này đã tàn sát vô cùng nhiều dân chúng, chết hơn vạn người.
Mãi cho đến đầu năm thứ hai, Đông Ngụy mới dần dần ổn định lại từ trong tai nạn. Mà năm thứ hai vào giữa tháng tư, Đại quân Nam Cương bất ngờ tấn công tới đây.
Chiến dịch vừa mới qua nửa năm, nữ hoàng nghĩ rằng chiến lực quân địch thiếu thốn, cho nên chỉ dẫn theo hai mươi vạn đại quân chiến đấu với tàn binh của Nam Cương, muốn quét dọn sạch chướng ngại địch quốc.
Ai ngờ chiến đấu một trận với Nam Cương, Đông Ngụy vốn nắm chắc thắng lợi lại liên tiếp bị đánh lui, tình hình chiến đấu thảm thiết, ngắn ngủi một tháng đã mất ba tòa thành trì. Càng làm người ta hoảng sợ hơn nữa là đại quân Nam Cương vây giết Tề Vương, tiến công thẳng tới Đông Ngụy, thế địch như chẻ tre, làm cho cả Đông Ngụy lâm vào khủng hoảng.
Kiếp trước Tiêu Vãn làm thư lệnh sử Binh Bộ suốt một năm, so với bất cứ kẻ nào đều rõ hơn, tương lai mấy chiến dịch này nơi nào thì bùng nổ, cũng với trận chiến xoay chuyển vận mệnh của Tiêu gia kia!
Thấy Tiêu Vãn bỗng trầm mặc một cách kỳ lạ, mím môi không đáp, Lý Nhược Hoa mỉm cười, nói: "Bệ hạ, chắc là Tiêu tiểu thư sợ ngài bị thương, dù sao bệ hạ cũng là đại diện của đất nước, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chiến trường......"
"Nhưng mà Tiêu tiểu thư, ngươi lo lắng quá nhiều rồi." Nàng ta vừa nói xong, lại thêm mắm thêm muối, "Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, đánh trận nào thắng trận đó, sao có thể thua hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn được."
Ánh mắt của Sở Thiên Duyệt nặng nề nhìn Tiêu Vãn, lại thấy nàng hơi mở miệng, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Bệ hạ, thảo dân cho rằng bây giờ không phải thời cơ tốt, không phải là việc bệ hạ tự mình ra trận, mà là vì việc tấn công Nam Cương."
"Bệ hạ, thảo dân cho rằng nên thừa thắng xông lên, đánh cho đám quân của Nam Cương tan tác là thượng sách, mà bệ hạ tự mình xuất trận, càng có thể ủng hộ sĩ khí, làm ít mà lợi nhiều!"
"Thảo dân tán đồng với quan điểm của Lý tiểu thư." Những người khác cũng phụ hoa, thi nhau biểu đạt suy nghĩ của mình, đều không có người ngoại lệ cho rằng tấn công Nam Cương bây giờ là thượng sách. Trong lòng các nàng còn khinh bỉ Tiêu Vãn không biết tiến lùi, dám ngỗ nghịch với thánh thượng.
"Bây giờ lực lượng của quốc gia chúng ta đúng là mạnh hơn so với Nam Cương, nếu có thể tốc chiến tốc thắng, bệ hạ tự thân xuất trận thì đúng là thượng sách, nhưng pháo đài Lâm Châu của Nam Cương hiểm trở, không phải lập tức là phá được ngay. Mà nếu không thể nhanh chóng tấn công đánh gục Nam Cương, đối với quân ta là cực kỳ bất lợi, thậm chí là tai họa cực kỳ lớn. Ba mươi vạn đại quân là số lượng cực nhiều, sẽ cần một số lượng vật tư vô cùng lớn, riêng lương thảo đã phải chuẩn bị hơn ba ngàn cân rồi......"
Thật ra trước một ngày thi đình, Sở Thiên Duyệt đã sớm bàn luận với các triều thần về việc tự mình xuất trận rồi, một bộ phận người đồng ý, một bộ phận khác cũng thể hiện sự lo lắng về việc vật tự cần chuẩn bị. Nhưng Sở Thiên Duyệt tự phụ cho rằng trận chiến này mình tuyệt đối có thể tốc chiến tốc thắng! Ba mươi vạn đại quân và đồ ăn không phải là vấn đề.
Trong mắt hiện ra một tia sáng lạnh, vẻ mặt Sở Thiên Duyệt nghiêm khắc, lạnh lùng ngắt lời: "Những thứ đó trước khi xuất trận trẫm sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, không phải là vấn đề. Hơn nữa, ở thời khắc mấu chốt, chỉ cần cướp vật tư của quân địch là được."
Thấy Sở Thiên Duyệt hồ đồ cứng đầu, đối với bản thân cực kỳ tự phụ, Tiêu Vãn mang theo sự thất vọng, mở miệng: "Trong cuộc thi vấn đáp của thi hội có nhắc tới phương pháp trị lũ lụt, thảo dân còn cho rằng bệ hạ thật sự quan tâm tới dân chúng, bây giờ xem ra, điều bệ hạ theo đuổi là khoái cảm chiến thắng. Vì muốn ra trận, không màng tới dân chúng, bệ hạ đây chính là đang làm bậy thánh quân!"
"Hỗn xược!" Sắc mặt Sở Thiên Duyệt xanh mét, phẫn nộ vỗ bàn. Mà tiếng quát của bà khiến cho các thí sinh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, ngay cả tám giám thị ở bên cạnh đều thầm than Tiêu Vãn quá cuồng vọng, dám trách cứ đương kim nữ hoàng trước mặt mọi người! Đúng là không muốn sống nữa!
Tiêu Vãn không hề bởi vì tiếng gầm tức giận của Sở Thiên Duyệt mà run rẩy, ngược lại ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tắp đứng trên đại điện. Cho dù trong lòng đang cực kỳ hoảng sợ, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt, trong mắt lộ ra sự kiên định.
"Ngô hoàng bớt giận!" Thôi Minh Ngọc đứng bên cạnh giảng hòa, nháy mắt ám chỉ Tiêu Vãn mau nhận lỗi, nhưng Tiêu Vãn lại không hề cảm kích.
"Thảo dân ăn nói vụng về, không thể khen bệ hạ anh minh thần võ, trăm trận trăm thắng như những người khác được. Thảo dân chỉ biết rõ một điều, gần đây, Hoàng Hà lại vỡ đê lần thứ hai, lương thảo thì thiếu thốn. Ở Bắc bộ ba tháng nay trời vẫn chưa mưa, có dấu hiệu hạn hán, phải chuẩn bị cho việc cứu tế ngay lập tức. Mà ở tình hình đất nước đang gặp nạn, nếu bệ hạ tự mình xuất quân, Đông Ngụy không có vua, quốc khố không có tiền cứu tế, đối với những người dân chúng đúng là có rắn không đầu, đây không phải là tai họa vô cùng lớn hay sao?"
Từng tiếng chất vấn của Tiêu Vãn, khiến cho Sở Thiên Duyệt khiếp sợ chết đứng ngay tại chỗ. Bà bác bỏ, nói: "Sau khi giải quyết chiến sự xong, trẫm sẽ nhanh chóng xử lý tình hình tai nạn, tuyệt sẽ không......"
"Tuyệt sẽ không? Thật sự tuyệt sẽ không sao?" Thấy Tiêu Vãn lớn mật ngắt lời của nữ hoàng, tất cả mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, nghĩ thầm nữ hoàng giận dữ, đầu của Tiêu Vãn tuyệt đối sẽ không giữ được. Nhưng những lời tiếp theo của Tiêu Vãn lại càng làm cho mọi người kinh hãi ngay tại chỗ.
"Ta tin tưởng bệ hạ có đủ mưu lược, đối với trận chiến này là mười phần tự tin, cũng tin tưởng bệ hạ vì muốn dân chúng sống yên ổn ngày qua ngày nên mới lựa chọn tự mình ra trận. Nhưng pháo đài Lâm Châu của Nam Cương không phải để làm cảnh, trận chiến này càng kéo dài, đại quân Đông Ngụy sẽ càng mệt mỏi, nếu mệt mỏi sẽ mất đi ý chí. Cho tới khi thực lực hao hết, vật tư quốc khố bị khô kiệt rồi, vậy thì những nước khác sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của*, trong khi đó Đông Ngụy lại gặp phải đủ các loại thiên tai. Bệ hạ, ngài thật sự có thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn như vậy giải quyết được toàn bộ chiến tranh và tai nạn sao?"
(Candy: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: Nhân lúc người ta đang gặp khó khăn, hoạn nạn mà đi kiếm lợi vào mình, mang ý xấu.)
Nếu nàng không phải là người sống lại một kiếp, nàng cũng tin tưởng vững chắc nữ hoàng anh dũng thần võ, nhất định có thể san bằng Nam Cương. Nhưng đã nhìn thấy tương lai trước mặt, nàng không thể làm ngơ được.
"Vào lúc tình hình tai nạn và chiến tranh bùng nổ, giá hàng tất nhiên sẽ tăng cao. Vật tư khô kiệt, khiến cho thuế má và lao dịch lại tăng thêm, tất nhiên sẽ mang tới sự ai oán phẫn nộ của dân chúng. Đồng thời, việc mở kênh đào cần nhân lực vật lực, việc cứu tế cũng cần nhân lực vật lực. Ngài lấy toàn bộ nhân lực vật lực của mọi người tới tấn công Nam Cương rồi, đồng nghĩa là đem cả Đông Ngụy đặt vào thế nước sôi lửa bỏng. Thảo dân biết bệ hạ hiểu được rõ đạo dùng binh, biết rõ dùng binh lợi hại, thảo dân cũng hy vọng mau chóng san bằng Thát Lỗ, thành lập khang bình thịnh thế. Nhưng bây giờ chuyện nhà còn chưa bình ổn, thảo dân cho rằng, không thể chỉ vì cái trước mắt mà tùy tiện tấn công Nam Cương! Mong bệ hạ suy nghĩ lại!"
Lời này vừa nói xuống, toàn bộ Điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, mà Tiêu Vãn thao thao bất tuyệt*, làm cho toàn bộ các giám khảo và các thí sinh đều không thể nào hồi phục lại tinh thần.
(Candy: Thao thao bất tuyệt: Nói liên hồi không ngừng, thao thao = nói liên hồi, bất = không, tuyệt = ngừng, được dùng trong cả nghĩa tốt và xấu. )
"Tiêu Vãn, ngươi luôn miệng nói mình ăn nói vụng về, nhưng trẫm lại thấy ngươi nhanh mồm nhanh miệng, rất biết ăn nói, lá gan còn lớn hơn so với bất cứ kẻ nào!"
Đối với sự mỉa mai châm chọc của Sở Thiên Duyệt, Tiêu Vãn nhớ lại oán thù kiếp trước của Tiêu Gia, trong lòng nặng nề, chỉ cảm thấy mình đối với hôn quân này là quá lãng phí miệng lưỡi rồi.
Hôm nay đáng lẽ phải thi triển tài hoa trước mặt nữ hoàng, tranh thủ ghi danh bảng vàng. Nhưng nàng nhất thời cảm thấy bất bình trong lòng, tức giận mắng nữ hoàng trước mặt mọi người, nếu như làm nữ hoàng ghét bỏ, vậy thì sẽ không thể vào tam giáp được.
Tưởng tượng tới việc mình phụ kỳ vọng của mẫu thân và Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn đau đớn. Nàng quỳ rạp xuống đất, nhẹ nhàng nói: "Thảo dân biết tội, không nên chống đối bệ hạ, mong bệ hạ tha tội."
Rời khỏi ghế rồng bước xuống, Sở Thiên Duyệt chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Vãn. Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vãn đang quỳ trước mặt, chậm rãi hỏi: "Biết tội? Trẫm thấy vẻ mặt ngươi tức giận, rõ ràng là bất mãn."
"Thảo dân không dám." Tiêu Vãn kinh ngạc, hoảng sợ đáp.
"Không dám? Tiêu Vãn, lá gan ngươi rất lớn, so với bất cứ một thần tử nào trong triều đình cũng đều lớn hơn. Các nàng đều không dám tức giận mắng trẫm, càng không dám chống đối lại quyết định của trẫm. Nhưng ngươi lại dám!"
Sở Thiên Duyệt bỗng ngồi xổm xuống, dưới sự thấp thỏm của Tiêu Vãn, nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi phân tích rất có đạo lý, một khai tình hình tai nạn cùng bùng nổ, đúng là không phải thời cơ tốt để xuất binh. Nhương ngoại tất trước an nội*, chuyện xuất quân tới Nam Cương, trẫm sẽ xem xét lại."
(Candy: Nhương ngoại tất trước an nội: Câu này Candy cũng không biết cách dịch cho sát, nhưng có thể hiểu như sau: Muốn lo việc ngoài thì chuyện trong nhà phải yên bình trước, xử lý việc nhà rồi mới xử lý việc ngoài. Câu này làm Candy nhớ tới một câu nói khi học Triết ngày trước rất là hay mà bây giờ Candy vẫn nhớ, cũng cực kỳ thấm thía: "Muốn làm việc lớn, phải học làm người, muốn học làm người, phải có được chữ tình. Đây không phải phải là tình yêu nam nữ, mà là tình yêu của con cái và cha mẹ, của chồng và vợ. Muốn yêu nước, thì phải yêu người nhà, muốn làm được việc quốc gia đại sự, thì phải giải quyết được chuyện trong nhà. Nếu như bạn là một đứa con bất hiếu, một kẻ phụ tình, vậy thì bạn sẽ không bao giờ làm được bất cứ việc gì to lớn cho đất nước cả" )
Tiêu Vãn do dự ngẩng đầu, đón nhận chính là mắt phượng lộ ra sự lo lắng của Sở Thiên Duyệt. Biết được nữ hoàng đã nghe vào những lời nói từ đáy lòng của mình, nàng vui vẻ, lập tức bổ sung: "Đối với đám bại binh của Nam Cương, thảo dân lại có một kế hoạch mượn đao giết người* rất hay. Nam Cương và biên giới Tây Tần có thù oán, bây giờ bệ hạ phái người giả làm người của Nam Cương và Tây Tần tiếp xúc ở biên giới, giả vờ đánh một trận bất ngờ. Sau khi đại quân Tây Tần nổi giận, âm thầm rải rác tin tức giả là đại quân Nam Cương muốn tấn công Tây Tần. Đợi khi hai nước tàn sát lẫn nhau, bệ hạ sẽ có thời gian xử lý tai họa trong nước, đồng thời bảo tồn được binh lực, huấn luyện thêm quân đội. Đợi tới khi Tây Tần và Nam Cương đánh tới mệt mỏi kiệt sức, Đông Ngụy ta ngư ông đắc lợi* phút cuối cùng!"
(Candy: Mượn đao giết người: Mượn tay kẻ khác trừ bỏ đối tượng mình muốn tiêu diệt, để bản thân không chịu tội mà
người kia lại phải chịu tội thay mình.)
(Candy: Ngư ông đắc lợi = Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: Nhân lúc người ta đang gặp khó khăn, hoạn nạn mà đi kiếm lợi vào mình.)
Ánh mắt Sở Thiên Duyệt sáng ngời, lập tức nâng Tiêu Vãn dậy, khen: "Không hổ là nữ nhi của Tiêu gia, quả nhiên trò giỏi hơn thầy! Tiêu Đại tướng quân cả đời anh dũng thiện chiến, chiến công hiển hách, Tiêu thượng thư vì nước vì dân, thanh chính liêm khiết. Không thể ngờ được hậu sinh khả úy, cháu gái trưởng của các nàng lại gan dạ sáng suốt và thông minh như vậy, hoàn toàn không thua kém gì các nàng!"
Bị Sở Thiên Duyệt bất ngờ khích lệ, còn tự tay nâng dậy, Tiêu Vãn ngơ ngác không phản ứng kịp. Giám khảo và các thí sinh thì bị biểu cảm thay đổi như chớp của nữ hoàng bệ hạ bất ngờ như lảo đảo trong gió.
"Trận thi đình này, trẫm rất vừa lòng." Sở Thiên Duyệt mỉm cười, khẳng định: "Lần thi hội này và sách luận của thi đình so với năm trước khó khăn hơn nhiều, có thể trổ hết tài năng trong mấy ngàn người thực sự không dễ. Mà Tiêu Vãn ngươi, lại chính là người xuất sắc nhất trong mấy ngàn người ấy. Khi mọi người chỉ nghĩ tới lợi ích chiến tranh mang lại, chỉ có mình ngươi thì làm theo cách trại ngược đó chính là phân tích điểm bất lợi. Suy nghĩ cặn kẽ trước cả mọi người, càng có lá gan tiên đoán, phòng hoạn trước khi nó kịp xảy ra."
Làm lơ sắc mặt như tro tàn của nhóm thí sinh muốn nói lại thôi, âm thanh của Sở Thiên Duyệt nâng lên, lanh lảnh nói: "Vốn là bài thi hội của ngươi đã trẫm rất bất ngờ rồi, nhưng trận thi đình này, khiến cho trẫm khẳng định. Tiêu Vãn, lần thi này của ngươi hoàn toàn xứng đáng Trạng Nguyên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/114
|