Đêm thất tịch vừa qua, trên đường vẫn cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi là tiếng la từ những quán nhỏ buôn bán. Hai bên đường phố người đến người đi, đều tò mò mà nhìn một thân hồng trang chói mắt, tiểu công tử ngũ quan đoan chính tinh sảo, cúi đầu than thở, nghĩ thầm là tiểu công tử nhà nào như thế, không biết đã có hôn phối chưa?
Dân phong Đông Nguỵ cởi mở, nam tử ra cửa cũng không cần mang khăn che mặt. Nếu gặp người ngưỡng mộ, cô gái có thể trực tiếp cầu ái. Cho nên trước sau đêm thất tịch hàng năm, trên đường người người nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt. Mà ba năm trước đây, Tiêu Vãn vừa thấy đã yêu đối với Quý Thư Mặc, toàn bộ chuyện xưa theo đuổi Quý Thư Mặc, cũng đã bị cải biên thành nhiều phiên bản, trở thành chuyện phiếm của bách tính khi trà dư tửu hậu.
Bọn họ cảm thán: rốt cuộc có người thu phục Tiêu đại Bá Vương! Như vậy về sau ra cửa, cũng không sợ không đeo khan che mặt, sẽ đột nhiên bị Tiêu Vãn dây dưa!
Thấy ánh mắt mọi người nóng hừng hực nhìn chằm chằm Tạ Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn hết sức khó chịu! Nàng vội vã mua khăn che mặt màu trắng, che khuôn mặt tinh xảo như ngọc của Tạ Sơ Thần lại. Sau đó, nàng đứng ở trước người của Tạ Sơ Thần, ánh mắt hung ác trừng mắt liếc bốn phía, tuyên cáo chủ quyền của mình.
Lại dám đánh chủ ý với nam nhân của ta, quả thực là tìm chết!
Liếc thấy khuôn mặt sát khí, ánh mắt như lửa của Tiêu Vãn, quần chúng vây xem đều bị sợ đến lui về sau một bước. Bọn nam tử khẩn trương mang khăn che mặt, bọn nữ tử cẩn thận từng li từng tí che chở phu lang của mình.
Có người xì xào bàn tán: Đây không phải là Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Vãn sao!
Thiếu niên bên cạnh Tiêu Vãn là ai? Xinh đẹp như vậy, nhất định là bị Tiêu Vãn lừa gạt! Không ngờ Tiêu Vãn cưới Quý công tử thế nhưng còn chưa đủ, bắt đầu lộ bản tính ra ngoài rồi! Đáng thương cho tiểu công tử bị làm hại!
Nói không chừng là Tiêu Vãn nghĩ Bá Vương ngạnh thượng cung! Trước kia nàng cũng không phải không có đoạt người! Hiện tại, nhất định là coi trọng công tử này, mới xuống tay với hắn!
Quần chúng giận dữ nắm quyền, có không ít cô gái càng muốn thấy việc nghĩa hăng hái làm, dùng chuyện này chiếm được hảo cảm của mỹ nhân.
Bị xuyên tạc thành ra như vậy, Tiêu Vãn giựt giựt khóe miệng, đang muốn giải thích thì lại nghe có người nhỏ giọng nói: Hư —— công tử kia là Tạ Sơ Thần, phu lang trước đây không lâu Tiêu Vãn cưới vào cửa.
Cái gì?! Chuyện đó không hề có lý, Tạ Sơ Thần xấu xí điêu ngoa?
Đúng, chính là hắn.
Nghe nói chính là hắn, khiến Quý công tử tức giận sống ở phu gia không trở lại.
Đúng là dáng dấp của hồ ly tinh!
Đúng vậy đúng vậy!
Bọn họ nói cũng cực kỳ nhỏ giọng, nhưng Tiêu Vãn có võ công lại nghe rất rõ ràng. Nàng mang Tạ Sơ Thần xuất phủ du ngoạn, là muốn buông lỏng tâm tình của hắn, dụ dỗ hắn vui vẻ. Không ngờ danh tiếng hai người bọn họ quá kém, một đường lại bị người chỉ chỏ.
Tâm tình tốt của Tiêu Vãn lập tức bị phá hư không còn một mống.
Ngày xưa, có mỹ nam ở bên, nàng đã sớm cường thế mà ôm vào ngực, như Tiểu Bá Vương đi tới đi lui ở trên đường, khiến cho những mỹ thiếu niên khác vừa nghe tiếng đã chạy táng đảm.
Nhưng bây giờ, thấy Tạ Sơ Thần mỉm cười đứng bên cạnh mình, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời nhìn mình, móng tặc của Tiêu Vãn đưa ra có chút sợ hãi cứng đờ ở tại chỗ. Dù sao danh tiếng bên ngoài của mình quá kém, nàng thật sự không muốn Tạ Sơ Thần bị những ánh mắt kỳ quái và xem thường nhìn vào cùng với nàng.
Nhưng đi trở về phủ, nàng lại càng không cam lòng! Đây chính là lần đầu tiên nàng hẹn Tạ Sơ Thần đi chơi!
Tiêu Vãn như vậy vừa lui lại, ngược lại bị một đôi tay thon dài như bạch ngọc giữ chặt dắt đi. Tạ Sơ Thần liếc mắt nhìn Tiêu Vãn, ngay sau đó hung phấn quay qua, khóe miệng khẽ nâng lên: Thê chủ, chúng ta đi xem cây trâm bên kia một chút đi.
Nói xong, hắn chủ động mười ngón tay đan nhau với Tiêu Vãn, dắt Tiêu Vãn đi tới quán nhỏ bán cây tram kia. Hắn ngênh ngang tuyên thệ thân thiết như vậy, khiến quần chúng vây xem một hồi trợn mắt hốc mồm, thật ra khiến Tiêu Vãn có chút ngượng ngùng.
Nàng lại giống như là tiểu thê chủ bị phu lang quản chặt, len lén liếc mắt nhìn bốn xung quanh, đảo tay cầm lấy tay của Tạ Sơ Thần.
Mềm mại, ấm áp, thật muốn cầm cả đời không buông tay.
Tạ Sơ Thần cũng không phải là không nghe thấy những lời linh tinh kia, từ nhỏ đến lớn hắn đã nghe quá nhiều, tâm đã sớm chết lặng, cho nên hắn cũng không thèm để ý người khác nói gì, chỉ muốn hưởng thụ thời gian thân mật với Tiêu Vãn.
Tiêu tiểu thư, là chọn trâm cài tóc cho phu lang sao? Nhìn thấy Tiêu Vãn dắt thiếu niên đi tới, chưởng quỹ tiệm bán ngọc khí lập tức nở nụ cười xu nịnh, đi lên nghênh đón. Bởi vì vị trước mắt này là Đại Kim Chủ vung tiền như rác!
Lấy cây trâm tốt nhất ở chỗ ngươi ra đây. Tiêu Vãn nhận ra chưởng quỹ, bởi vì nàng từng mua vài vật trang sức danh quý ở tiệm bán ngọc khí này đưa cho Quý Thư Mặc, muốn hắn vui vẻ. Vì thế, Quý Thư Mặc cũng không từ chối, luôn là nhàn nhạt nhận quà tặng nàng tặng. Hôm nay, thấy Tạ Sơ Thần đi về phía bên này, Tiêu Vãn đương nhiên nghĩ Tạ Sơ Thần nhìn trúng cây trâm của tiệm này.
Chưởng quỹ cười hắc hắc, vội vàng bưng ra mấy cái hộp đẹp đẽ, bên trong đặt những trâm cài tóc tinh xảo tuyệt luân.
Tiêu tiểu thư, cây trâm này là dùng Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng điêu khắc mà thành, trâm đầu Thạch Lưu Hồng Châu bảo màu sắc tươi tắn, tính chất trong suốt. . . . . . Vì Tiêu tiểu thư là khách quen, bán cho Tiêu tiểu thư chỉ cần một trăm lượng.
Chưởng quỹ ở đó khoa môi múa mép mà nói thì Tạ Sơ Thần lại nhíu nhíu mày, nhỏ giọng mà nói với Tiêu Vãn: Thê chủ, Dương Chi Bạch Ngọc này nhiều nhất trị giá năm mươi lượng.
Tạ Sơ Thần miệng ngậm chìa khóa vàng ra đời, cửa hàng của mẫu thân hắn rất nhiều, trong đó có vài nhà là tiệm bán ngọc khí. Khi mẫu thân hắn chưa qua đời, trên người Tạ Sơ Thần cũng không thiếu những thứ châu báu danh quý này, cho nên hắn nhìn một cái liền nhìn ra, chưởng quỹ này là nhìn Tiêu Vãn tài đại khí thô, cố ý nâng cao giá tiền lừa gạt nàng.
Nghĩ đến mình bị lừa nhiều lần, Tiêu Vãn tức giận nói: Năm mươi lượng mà bán cho ta một trăm lượng, khi dễ bản tiểu thư dễ khi dễ sao?
Không ngờ Tiêu Vãn luôn dễ gạt thế nhưng lại tính toán chi li như thế, trong nháy mắt chưởng quỹ buồn bực. Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, thấy Tiêu Vãn kêu la hai tiếng xong, hù chạy khách hàng trong điếm, chưởng quỹ khóc không ra nước mắt, không khỏi tức giận trừng mắt liếc Tạ Sơ Thần đầu sỏ gây nên.
Sau khi nói lười hung ác xong, Tiêu Vãn bắt đầu chọn lựa trâm cài tóc cho Tạ Sơ Thần, hơn nữa không ngừng ép giá. Nàng do dự cây trâm kia có xứng với Tạ Sơ Thần không, lại phát hiện ánh mắt Tạ Sơ Thần thỉnh thoảng nhìn bên ngoài cửa hàng buôn bán nhỏ.
Dân phong Đông Nguỵ cởi mở, nam tử ra cửa cũng không cần mang khăn che mặt. Nếu gặp người ngưỡng mộ, cô gái có thể trực tiếp cầu ái. Cho nên trước sau đêm thất tịch hàng năm, trên đường người người nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt. Mà ba năm trước đây, Tiêu Vãn vừa thấy đã yêu đối với Quý Thư Mặc, toàn bộ chuyện xưa theo đuổi Quý Thư Mặc, cũng đã bị cải biên thành nhiều phiên bản, trở thành chuyện phiếm của bách tính khi trà dư tửu hậu.
Bọn họ cảm thán: rốt cuộc có người thu phục Tiêu đại Bá Vương! Như vậy về sau ra cửa, cũng không sợ không đeo khan che mặt, sẽ đột nhiên bị Tiêu Vãn dây dưa!
Thấy ánh mắt mọi người nóng hừng hực nhìn chằm chằm Tạ Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn hết sức khó chịu! Nàng vội vã mua khăn che mặt màu trắng, che khuôn mặt tinh xảo như ngọc của Tạ Sơ Thần lại. Sau đó, nàng đứng ở trước người của Tạ Sơ Thần, ánh mắt hung ác trừng mắt liếc bốn phía, tuyên cáo chủ quyền của mình.
Lại dám đánh chủ ý với nam nhân của ta, quả thực là tìm chết!
Liếc thấy khuôn mặt sát khí, ánh mắt như lửa của Tiêu Vãn, quần chúng vây xem đều bị sợ đến lui về sau một bước. Bọn nam tử khẩn trương mang khăn che mặt, bọn nữ tử cẩn thận từng li từng tí che chở phu lang của mình.
Có người xì xào bàn tán: Đây không phải là Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Vãn sao!
Thiếu niên bên cạnh Tiêu Vãn là ai? Xinh đẹp như vậy, nhất định là bị Tiêu Vãn lừa gạt! Không ngờ Tiêu Vãn cưới Quý công tử thế nhưng còn chưa đủ, bắt đầu lộ bản tính ra ngoài rồi! Đáng thương cho tiểu công tử bị làm hại!
Nói không chừng là Tiêu Vãn nghĩ Bá Vương ngạnh thượng cung! Trước kia nàng cũng không phải không có đoạt người! Hiện tại, nhất định là coi trọng công tử này, mới xuống tay với hắn!
Quần chúng giận dữ nắm quyền, có không ít cô gái càng muốn thấy việc nghĩa hăng hái làm, dùng chuyện này chiếm được hảo cảm của mỹ nhân.
Bị xuyên tạc thành ra như vậy, Tiêu Vãn giựt giựt khóe miệng, đang muốn giải thích thì lại nghe có người nhỏ giọng nói: Hư —— công tử kia là Tạ Sơ Thần, phu lang trước đây không lâu Tiêu Vãn cưới vào cửa.
Cái gì?! Chuyện đó không hề có lý, Tạ Sơ Thần xấu xí điêu ngoa?
Đúng, chính là hắn.
Nghe nói chính là hắn, khiến Quý công tử tức giận sống ở phu gia không trở lại.
Đúng là dáng dấp của hồ ly tinh!
Đúng vậy đúng vậy!
Bọn họ nói cũng cực kỳ nhỏ giọng, nhưng Tiêu Vãn có võ công lại nghe rất rõ ràng. Nàng mang Tạ Sơ Thần xuất phủ du ngoạn, là muốn buông lỏng tâm tình của hắn, dụ dỗ hắn vui vẻ. Không ngờ danh tiếng hai người bọn họ quá kém, một đường lại bị người chỉ chỏ.
Tâm tình tốt của Tiêu Vãn lập tức bị phá hư không còn một mống.
Ngày xưa, có mỹ nam ở bên, nàng đã sớm cường thế mà ôm vào ngực, như Tiểu Bá Vương đi tới đi lui ở trên đường, khiến cho những mỹ thiếu niên khác vừa nghe tiếng đã chạy táng đảm.
Nhưng bây giờ, thấy Tạ Sơ Thần mỉm cười đứng bên cạnh mình, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời nhìn mình, móng tặc của Tiêu Vãn đưa ra có chút sợ hãi cứng đờ ở tại chỗ. Dù sao danh tiếng bên ngoài của mình quá kém, nàng thật sự không muốn Tạ Sơ Thần bị những ánh mắt kỳ quái và xem thường nhìn vào cùng với nàng.
Nhưng đi trở về phủ, nàng lại càng không cam lòng! Đây chính là lần đầu tiên nàng hẹn Tạ Sơ Thần đi chơi!
Tiêu Vãn như vậy vừa lui lại, ngược lại bị một đôi tay thon dài như bạch ngọc giữ chặt dắt đi. Tạ Sơ Thần liếc mắt nhìn Tiêu Vãn, ngay sau đó hung phấn quay qua, khóe miệng khẽ nâng lên: Thê chủ, chúng ta đi xem cây trâm bên kia một chút đi.
Nói xong, hắn chủ động mười ngón tay đan nhau với Tiêu Vãn, dắt Tiêu Vãn đi tới quán nhỏ bán cây tram kia. Hắn ngênh ngang tuyên thệ thân thiết như vậy, khiến quần chúng vây xem một hồi trợn mắt hốc mồm, thật ra khiến Tiêu Vãn có chút ngượng ngùng.
Nàng lại giống như là tiểu thê chủ bị phu lang quản chặt, len lén liếc mắt nhìn bốn xung quanh, đảo tay cầm lấy tay của Tạ Sơ Thần.
Mềm mại, ấm áp, thật muốn cầm cả đời không buông tay.
Tạ Sơ Thần cũng không phải là không nghe thấy những lời linh tinh kia, từ nhỏ đến lớn hắn đã nghe quá nhiều, tâm đã sớm chết lặng, cho nên hắn cũng không thèm để ý người khác nói gì, chỉ muốn hưởng thụ thời gian thân mật với Tiêu Vãn.
Tiêu tiểu thư, là chọn trâm cài tóc cho phu lang sao? Nhìn thấy Tiêu Vãn dắt thiếu niên đi tới, chưởng quỹ tiệm bán ngọc khí lập tức nở nụ cười xu nịnh, đi lên nghênh đón. Bởi vì vị trước mắt này là Đại Kim Chủ vung tiền như rác!
Lấy cây trâm tốt nhất ở chỗ ngươi ra đây. Tiêu Vãn nhận ra chưởng quỹ, bởi vì nàng từng mua vài vật trang sức danh quý ở tiệm bán ngọc khí này đưa cho Quý Thư Mặc, muốn hắn vui vẻ. Vì thế, Quý Thư Mặc cũng không từ chối, luôn là nhàn nhạt nhận quà tặng nàng tặng. Hôm nay, thấy Tạ Sơ Thần đi về phía bên này, Tiêu Vãn đương nhiên nghĩ Tạ Sơ Thần nhìn trúng cây trâm của tiệm này.
Chưởng quỹ cười hắc hắc, vội vàng bưng ra mấy cái hộp đẹp đẽ, bên trong đặt những trâm cài tóc tinh xảo tuyệt luân.
Tiêu tiểu thư, cây trâm này là dùng Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng điêu khắc mà thành, trâm đầu Thạch Lưu Hồng Châu bảo màu sắc tươi tắn, tính chất trong suốt. . . . . . Vì Tiêu tiểu thư là khách quen, bán cho Tiêu tiểu thư chỉ cần một trăm lượng.
Chưởng quỹ ở đó khoa môi múa mép mà nói thì Tạ Sơ Thần lại nhíu nhíu mày, nhỏ giọng mà nói với Tiêu Vãn: Thê chủ, Dương Chi Bạch Ngọc này nhiều nhất trị giá năm mươi lượng.
Tạ Sơ Thần miệng ngậm chìa khóa vàng ra đời, cửa hàng của mẫu thân hắn rất nhiều, trong đó có vài nhà là tiệm bán ngọc khí. Khi mẫu thân hắn chưa qua đời, trên người Tạ Sơ Thần cũng không thiếu những thứ châu báu danh quý này, cho nên hắn nhìn một cái liền nhìn ra, chưởng quỹ này là nhìn Tiêu Vãn tài đại khí thô, cố ý nâng cao giá tiền lừa gạt nàng.
Nghĩ đến mình bị lừa nhiều lần, Tiêu Vãn tức giận nói: Năm mươi lượng mà bán cho ta một trăm lượng, khi dễ bản tiểu thư dễ khi dễ sao?
Không ngờ Tiêu Vãn luôn dễ gạt thế nhưng lại tính toán chi li như thế, trong nháy mắt chưởng quỹ buồn bực. Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, thấy Tiêu Vãn kêu la hai tiếng xong, hù chạy khách hàng trong điếm, chưởng quỹ khóc không ra nước mắt, không khỏi tức giận trừng mắt liếc Tạ Sơ Thần đầu sỏ gây nên.
Sau khi nói lười hung ác xong, Tiêu Vãn bắt đầu chọn lựa trâm cài tóc cho Tạ Sơ Thần, hơn nữa không ngừng ép giá. Nàng do dự cây trâm kia có xứng với Tạ Sơ Thần không, lại phát hiện ánh mắt Tạ Sơ Thần thỉnh thoảng nhìn bên ngoài cửa hàng buôn bán nhỏ.
/114
|