Nàng ta dò la được, lần thi tuyển này cho dù Tiêu Vãn không đậu, Tiêu Ngọc Dung đều sắp xếp cho Tiêu Vãn một chức quan thất phẩm nhàn hạ tại bộ binh. Ngay cả loại ngu ngốc suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn còn được làm quan thất phẩm, nàng ta đâu thể cam chịu để nữ nhi bảo bối của mình làm tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện được!
“Tam đệ muội, ngươi có thể nói chuyện này với Tiêu bá mẫu không?” Quý đại tỷ nhịn không được xen vào, vẻ mặt nóng ruột nói: “Muội giúp ta chuyện này, tam đệ nhất định sẽ nhìn muội bằng cặp mắt khác xưa, về sau muội chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta!”
Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng. Tiêu Vãn là bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nhưng Quý Thư Mặc lại không còn là bảo bối của Tiêu Vãn, còn muốn mang Quý Thư Mặc ra dụ dỗ nàng, quả thực là ngây thơ!
“Nhưng...” Tiêu Vãn mấp máy môi, đang muốn cự tuyệt, lại thấy Quý Thư Mặc yếu ớt đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng đăm đăm, trầm giọng nói: “Thư Mặc thỉnh cầu, vì Thư Mặc thê chủ nhất định sẽ làm được.”
Vô cùng chắc chắn, chưa từng nghi ngờ Tiêu Vãn sẽ cự tuyệt.
Tiêu Vãn hiếm khi nói: “Thư Mặc, ngươi đã quá đề cao ta. Kỳ thật ta rất muốn giúp đại tỷ, nhưng ngươi nên biết, mẫu thân trước nay chưa từng nhúng tay vào việc này. Cho dù thật sự nhúng tay thành công chuyện này, đại tỷ chính là đi cửa sau. Về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ.”
Tiêu Vãn giả vờ giả vịt, bề ngoài nói đạo lý nhân nghĩa nhưng thực chất mắng người Quý gia muốn ngồi mát ăn bát vàng. Bọn họ sao có thể không nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm hận, nhất thời sắc mặt ai nấy đều khó coi. Nhất là người luôn cao ngạo, hiếm khi biểu lộ cảm xúc cho người khác coi như Quý Thư Mặc trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Vãn cười tươi: “Một tháng sau triều đình tổ chức khoa thi, nếu đại tỷ thật có tài, không bằng thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó trên điện rồng tự tiến cử, dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang.”
Sắc mặt Quý đại tỷ biến xanh, ba năm trước nàng ta có tham gia khoa cử, bị rớt ngay tại kỳ thi hương. Nàng ta kỳ thật cũng không có tài cán gì, cùng một dạng chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn, lết lên được cái ghế tiểu quan cửu phẩm là quá lắm rồi. Nay thấy đệ đệ mình lên như diều gặp gió, cho nên muốn hưởng chút lợi từ Tiêu gia, ai biết Tiêu Vãn luôn cung kính với nàng ta, tôn sùng nàng ta như thần thánh lại từ chối!
Thấy Tiêu Vãn không chút khách khí cự tuyệt, Quý Hiểu Phong cười gượng hai tiếng, không được tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “Vãn Nhi, gần đây nhị tỷ con kinh doanh tiệm gạo và tiệm vải phát đạt, muốn mở thêm hai chi nhánh... ”
Hàm ý trong câu nói đã quá rõ ràng, còn không phải kêu Tiêu Vãn móc tiền túi ra sao..
Tiêu Vãn giả ngu nói: “Mở thêm chi nhánh được đó!”
“Tam đệ muội, ngươi có thể nói chuyện này với Tiêu bá mẫu không?” Quý đại tỷ nhịn không được xen vào, vẻ mặt nóng ruột nói: “Muội giúp ta chuyện này, tam đệ nhất định sẽ nhìn muội bằng cặp mắt khác xưa, về sau muội chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta!”
Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng. Tiêu Vãn là bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nhưng Quý Thư Mặc lại không còn là bảo bối của Tiêu Vãn, còn muốn mang Quý Thư Mặc ra dụ dỗ nàng, quả thực là ngây thơ!
“Nhưng...” Tiêu Vãn mấp máy môi, đang muốn cự tuyệt, lại thấy Quý Thư Mặc yếu ớt đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng đăm đăm, trầm giọng nói: “Thư Mặc thỉnh cầu, vì Thư Mặc thê chủ nhất định sẽ làm được.”
Vô cùng chắc chắn, chưa từng nghi ngờ Tiêu Vãn sẽ cự tuyệt.
Tiêu Vãn hiếm khi nói: “Thư Mặc, ngươi đã quá đề cao ta. Kỳ thật ta rất muốn giúp đại tỷ, nhưng ngươi nên biết, mẫu thân trước nay chưa từng nhúng tay vào việc này. Cho dù thật sự nhúng tay thành công chuyện này, đại tỷ chính là đi cửa sau. Về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ.”
Tiêu Vãn giả vờ giả vịt, bề ngoài nói đạo lý nhân nghĩa nhưng thực chất mắng người Quý gia muốn ngồi mát ăn bát vàng. Bọn họ sao có thể không nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm hận, nhất thời sắc mặt ai nấy đều khó coi. Nhất là người luôn cao ngạo, hiếm khi biểu lộ cảm xúc cho người khác coi như Quý Thư Mặc trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Vãn cười tươi: “Một tháng sau triều đình tổ chức khoa thi, nếu đại tỷ thật có tài, không bằng thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó trên điện rồng tự tiến cử, dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang.”
Sắc mặt Quý đại tỷ biến xanh, ba năm trước nàng ta có tham gia khoa cử, bị rớt ngay tại kỳ thi hương. Nàng ta kỳ thật cũng không có tài cán gì, cùng một dạng chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn, lết lên được cái ghế tiểu quan cửu phẩm là quá lắm rồi. Nay thấy đệ đệ mình lên như diều gặp gió, cho nên muốn hưởng chút lợi từ Tiêu gia, ai biết Tiêu Vãn luôn cung kính với nàng ta, tôn sùng nàng ta như thần thánh lại từ chối!
Thấy Tiêu Vãn không chút khách khí cự tuyệt, Quý Hiểu Phong cười gượng hai tiếng, không được tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “Vãn Nhi, gần đây nhị tỷ con kinh doanh tiệm gạo và tiệm vải phát đạt, muốn mở thêm hai chi nhánh... ”
Hàm ý trong câu nói đã quá rõ ràng, còn không phải kêu Tiêu Vãn móc tiền túi ra sao..
Tiêu Vãn giả ngu nói: “Mở thêm chi nhánh được đó!”
/114
|