Tiêu Vãn nói lời dịu dàng, ánh mắt quan tâm, không làm Tạ Sơ Thần hâm mộ một chút nào, lại khiến hắn chua xót khổ sở.
Hắn có chút không cam lòng, buồn bã mở to ánh mắt dần dần ửng hồng, đôi tay ở trong tay áo nắm thật chặt, muốn epd những giọt nước mắt đang đảo quanh hộc mắt chảy ngược vào. Ánh mắt của hắn hết sức chán nản, ngước mắt nhìn Tiêu Vãn, trong ánh mắt phức tạp dâng lên khổ sở và nỗi khổ riêng.
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của nàng, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên.
“Người đâu, mau mời hai vị thiếu gia hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của quý tiểu thư, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của nàng, càng che đi ánh lệ trong mắt nàng: Tạ Sơ Thần, mau chán ghét ta, mau căm hận ta! Mau rời khỏi Tiêu gia! Đừng tìm kiếm giống như kiếp trước, ngu ngốc như trước. . . . . . Ta căn bản không xứng làm thê chủ của ngươi. . . . . .
Nghe những lời khinh miệt của Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động.
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tiểu thư con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu niên nhà lành bị nàng đùa giỡn mất mặt, thậm chí những nam tử đã có thê chủ mà có dung mạo xinh đẹp, Tiêu Vãn cũng sẽ rục rịch.
Thế cho nên mấy thiếu niên đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ thiếu gia Tạ gia, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung. Nàng chỉ thích nam nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “chỉ có sắc mà không có tài”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng. Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt?! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn, tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo nàng?!
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Ánh mắt kiểu gì thế này...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự thiếu gia nhà ta!” Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: “Thiếu gia, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện hắn như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy, trong lòng Tiêu Vãn vạn phần khó chịu. Nàng nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn đứng một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn: “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu ...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nam nhân vây quanh nàng, hắn càng mừng vì trút được gánh nặng. Sau này không bị nàng bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nam nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế, từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét nàng, hắn nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với nàng, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo hắn vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cự tuyệt, gần như bóp nát cổ tay của hắn.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ ngươi nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Vẻ mặt Tiêu Vãn lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của hắn .
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của nàng.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa, lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí. Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc trường bào xanh nhạt, thanh nhã cao quý. Còn mình... Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, hắn quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ thiếu gia hắn, lòng hết sức căm phẫn. Mấy người này thật quá đáng. Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra bộ mặt khinh miệt. Cả người Chiêu Nhi sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó... ?” Lòng tan nát muốn rơi lệ, nhưng hắn cố gắng đè nén, không muốn lộ ra giọng nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Người mất tích một đêm, chính quân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Hắn không rõ, rốt cuộc thiếu gia của mình bị làm sao, đường đường đại thiếu gia cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn loại nữ nhân cặn bã như Tiêu Vãn!
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Về nhà...? Nhà, nơi nào
Hắn có chút không cam lòng, buồn bã mở to ánh mắt dần dần ửng hồng, đôi tay ở trong tay áo nắm thật chặt, muốn epd những giọt nước mắt đang đảo quanh hộc mắt chảy ngược vào. Ánh mắt của hắn hết sức chán nản, ngước mắt nhìn Tiêu Vãn, trong ánh mắt phức tạp dâng lên khổ sở và nỗi khổ riêng.
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của nàng, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên.
“Người đâu, mau mời hai vị thiếu gia hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của quý tiểu thư, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của nàng, càng che đi ánh lệ trong mắt nàng: Tạ Sơ Thần, mau chán ghét ta, mau căm hận ta! Mau rời khỏi Tiêu gia! Đừng tìm kiếm giống như kiếp trước, ngu ngốc như trước. . . . . . Ta căn bản không xứng làm thê chủ của ngươi. . . . . .
Nghe những lời khinh miệt của Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động.
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tiểu thư con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu niên nhà lành bị nàng đùa giỡn mất mặt, thậm chí những nam tử đã có thê chủ mà có dung mạo xinh đẹp, Tiêu Vãn cũng sẽ rục rịch.
Thế cho nên mấy thiếu niên đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ thiếu gia Tạ gia, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung. Nàng chỉ thích nam nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “chỉ có sắc mà không có tài”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng. Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt?! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn, tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo nàng?!
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Ánh mắt kiểu gì thế này...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự thiếu gia nhà ta!” Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: “Thiếu gia, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện hắn như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy, trong lòng Tiêu Vãn vạn phần khó chịu. Nàng nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn đứng một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn: “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu ...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nam nhân vây quanh nàng, hắn càng mừng vì trút được gánh nặng. Sau này không bị nàng bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nam nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế, từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét nàng, hắn nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với nàng, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo hắn vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cự tuyệt, gần như bóp nát cổ tay của hắn.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ ngươi nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Vẻ mặt Tiêu Vãn lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của hắn .
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của nàng.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa, lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí. Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc trường bào xanh nhạt, thanh nhã cao quý. Còn mình... Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, hắn quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ thiếu gia hắn, lòng hết sức căm phẫn. Mấy người này thật quá đáng. Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra bộ mặt khinh miệt. Cả người Chiêu Nhi sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó... ?” Lòng tan nát muốn rơi lệ, nhưng hắn cố gắng đè nén, không muốn lộ ra giọng nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Người mất tích một đêm, chính quân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Hắn không rõ, rốt cuộc thiếu gia của mình bị làm sao, đường đường đại thiếu gia cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn loại nữ nhân cặn bã như Tiêu Vãn!
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Về nhà...? Nhà, nơi nào
/114
|