"Thê Chủ..." Vỡ nước ối, Tạ Sơ Thần đau tới mức rơi đầy mồ hôi lạnh, gần như không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm gọi Thê Chủ, giống như cứ gọi như thế thì sẽ giảm bớt
được sự đau đớn của mình.
Lần đầu tiên mang thai lại là sinh đôi, thân thể gầy yếu lúc trước dù đã được nuôi mập lên một vòng nhưng vẫn khó chống đỡ nổi.
Sản công thấy thế, lo lắng ra lệnh: "Nhanh, nhanh giữ Tạ Chính Quân lại, không thể để ngài ấy lăn lộn."
Tiêu Vãn vốn phải rời khỏi phòng thấy Tạ Sơ Thần nắm chặt khăn trải giường, gương mặt xinh đẹp như ngọc thạch nhăn lại vì đau đớn, tái nhợt không còn chút máu, còn yên lặng rơi nước mắt! Những ký ức đầy hoảng loạn và tiếng rên rỉ mơ hồ chui vào trong đầu Tiêu Vãn, làm lòng nàng đau quặn lại.
"Sơ Thần, đừng lo, ta sẽ ở bên ngươi." Dịu dàng đặt tay Tạ Sơ Thần ở bên mặt mà nhẹ nhàng vuốt ve, Tiêu Vãn cúi xuống, dỗ dành từng lời bên tai hắn, "Đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ không rời đi."
"Thê Chủ......" Bị đau đớn chi phối, Tạ Sơ Thần bỗng cảm thấy mình bị kéo vào lòng ngực ấm áp, ý thức mơ hồ, không nhịn được nhích lại gần, nắm chặt tay Tiêu Vãn.
"Sơ Thần không sợ......"
Cho dù đã hạ ma phi tán gây tê, nhưng nhìn lưỡi đao sắc bén kia mở một miệng lớn trên bụng cũng không phải người thường có thể chịu nổi. Tỉ lệ sinh nở ở Đông Ngụy không cao, nhà giàu nhất cũng có nhiều nhất là ba bốn đứa con bởi vì thân thể gầy yếu không chịu nổi sự đau đớn lúc mổ bụng. Mà sinh đôi lại càng thêm khó hơn!
Bây giờ Tạ Sơ Thần đau muốn chết, cơ thể run rẩy, Tiêu Vãn cảm giác như trái tim đang bị xẻo từng đao một, thật sự rất hối hận để cho Sơ Thần cái gì mà sinh con chứ!
Nhưng dưới sự trấn an dịu dàng của Tiêu Vãn, thật ra Tạ Sơ Thần cũng không còn sợ hãi nữa. Hắn cố gắng ổn định lại hô hấp, cho dù đau muốn chết đi sống lại thì cũng cố gắng không cựa quậy, cũng không dám kêu đau vì sợ Tiêu Vãn lo lắng.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, lần đầu tiên Tiêu Vãn lại cảm thấy một tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỉ vậy, dài tới mức làm mắt nàng chua xót, cảm thấy máu tươi nhiễm đỏ người Tạ Sơ Thần kia như đang lăng trì chính bản thân mình vậy.
"Oa......" Tiếng khóc lảnh lót của đứa nhỏ vang lên bên tai, hai mắt của Tiêu Vãn đã ướt đẫm, phản ứng đầu tiên chẳng phải là nhìn con mà là lo lắng nhìn Tạ Sơ Thần trong lòng mình, muốn biết rốt cuộc hắn có ổn hay không.
Tạ Sơ Thần mệt muốn ngất đi nằm trong lòng Tiêu Vãn, đôi mắt ngập nước mệt mỏi, môi tái nhợt vì cắn mà bật máu. Tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính trên mặt, cả người như bị vớt lên trong nước vậy, nhìn vào là biết vừa phải chịu khổ hình rất lớn.
"Chúc mừng Tiêu đại nhân, là hai tiểu thư!"
Trong lúc Tiêu Vãn đang đau lòng vì Tạ Sơ Tần, sản công vui vẻ bao hai đứa nhỏ vào tã lót, đem một trái một phải tới trước mặt Tiêu Vãn. Hắn biết nữ tử từ trước tới nay đều thích trẻ con, cho dù là vị phu lang nào sinh thì ánh mắt của Thê Chủ cũng sẽ chú ý tới đứa nhỏ hết, đặc biệt đây lại là một đôi nữ anh, thật sự là cực đại cát, đại cát*!
(Candy giải thích: Đại cát là cực kỳ may mắn, thuận lợi)
Nhưng sản công gọi vài tiếng mới phát hiện ra Tiêu Vãn chẳng thèm nhìn, nàng còn đang ôm Tạ Sơ Thần mệt mỏi vào lòng, lót chăn và thảm sau lưng hắn, giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Sự cẩn thận, dịu dàng của nàng thể hiện rõ trước đó, nàng đã đọc sách và tìm hiểu rất kĩ về cách chăm sóc phu lang có thai, mọi động tác đều đúng chuẩn, hợp lí.
Lúc nãy, động tác của sản công cũng ngừng lại, hâm mộ nhìn Tạ Sơ Thần, nghĩ thầm vị này thật là hạnh phúc, vậy mà Thê Chủ không để ý tới hai đứa con gái vừa được sinh ra, toàn bộ tâm trí chỉ để ý tới bản thân mình.
"Tiêu đại nhân, Tạ chính quân sinh được một đôi tiểu thư, ngài có muốn em không?"
Nghe được ba chữ "Tạ Chính Quân" vang lên bên tai, Tiêu Vãn vẫn đang quan sát Tạ Sơ Thần lúc này mới lưu luyến không rời quay đầu nhìn về hai đứa con song sinh.
Đứa nhỏ vừa sinh ra nên mặt nhăn nhó, rúc trong tã lót, môi hồng hơi chu, nhìn không rõ là giống ai, nhưng Tiêu Vãn lại cảm thấy thật bụ bẫm, hồng hào mềm mịn, đặc biệt rất đang yêu.
Nàng vội ôm lấy hai đứa con vào lòng, cũng vội vàng giơ tới trước mắt Tạ Sơ Thần, vui vẻ cao hứng nói: "Sơ Thần, ngươi nhìn này, con của chúng ta thật đáng yêu!"
Nghĩ đến đây là đứa nhỏ do Tạ Sơ Thần vất vả vì mình mà sinh ra, trong lòng Tiêu Vãn vô cùng hạnh phúc, trong mắt tràn đầy tình thương yêu người làm mẹ, đương nhiên sẽ khen bé con của mình hết lời, thậm chí thấy khuôn mặt mập mạp tròn vo của con, không nhịn được mà hôn liền mất cái, làm cho hai cái bánh bao nhỏ đang ngủ ngon lành bị làm phiền tới lăn lộn khóc.
Các nàng chu miệng, khóc tê tâm liệt phế, làm cho Tiêu Vãn đang từ cao hứng trở nên vô cùng sợ hãi! Nàng vội vàng chuyển con cho sản công dỗ, nhưng hai đứa nhỏ vẫn khóc nháo không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó lại vì khóc, giống như phải chịu oan ức rất lớn vậy.
Tạ Sơ Thần vừa sinh con xong, cần phải được nghỉ ngơi. Tiêu Vãn thấy hai đứa nhỏ khóc không ngừng được, sợ làm phiền tới Tạ Sơ Thần nghỉ ngơi nên định bảo sản công bế hai đứa nhỏ ra ngoài.
Tạ Sơ Thần thấy thế, đau lòng mà yếu ớt kéo tay nàng lại, nhỏ giọng nói: Thê Chủ, để cho ta ôm một cái......"
Tiêu Vãn cũng không muốn Tạ Sơ Thần vất vả, nhưng thấy hắn kiên trì, đành phải ôm con tới. Hai đứa kia được Tiêu Vãn ôm trong lòng khóc rất thê thảm, nhưng sau khi được Tạ Sơ Thần vuốt trán, một bé gái đã ngừng khóc, còn thân mật dụi vào tay Tạ Sơ Thần.
"Bảo bảo ngoan, cha ôm ~" bé gái như nhận ra gì đó, duỗi tay hướng về phía Tạ Sơ Thần. Tận tới khi Tạ Sơ Thần ôm nàng vào lòng rồi thì khuôn mặt nhăn nhó kia mới nở nụ cười khanh khách.
Một đứa nhỏ khác thấy chị em mình được cha yêu thương như thế thì càng khóc thê thảm hơn, ra sức muốn hướng tới chỗ Tạ Sơ Thần. Nhưng Tiêu Vãn sao có thể để cho Tạ Sơ Thần chịu trọng lượng cả hai đứa nhỏ được, vội ôm lấy bé gái trong ngực hắn, ai ngờ đứa nhỏ vừa rời khỏi cái ôm của Tạ Sơ Thần thì liền nhăn mặt khóc.
Đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Tạ Sơ Thần, giống như phải chịu oan ức khủng khiếp lắm, nức nở mà khóc.
Tạ Sơ Thần thấy hai bé con nhà mình khóc, còn thấy Tiêu Vãn ôm đi mất thì vội vàng dỗ: "Có phải mẹ làm hai đứa đau không? Đừng khóc, đừng khóc...... Cha thương......" Vừa nói, vừa oán trách mà lườm Tiêu Vãn, khiến cho hai đứa nhỏ cười sung sướng, cũng làm Tiêu Vãn buồn bực, nàng thật sự nghi ngờ không biết hai đứa nhỏ này có phải là vẫn còn thù nàng chuyện kiếp trước hay không, cố ý chống đối với nàng...... Mà Sơ Thần có bánh bao rồi thì không cần Thê Chủ nữa......
Tuy Tạ Sơ Thần mệt mỏi toàn thân nhưng vẫn kiên trì hai tay mỗi tay ôm một đứa, nhẹ nhàng dỗ dành. Âm thanh trấn an dịu dàng kia làm hai đứa nhỏ thật thoải mái, chỉ một lát sau đã chu miệng nhỏ mà ngủ rồi.
Khi Tạ Sơ Thần còn đang mang thai, Tiêu Vãn đã hưng phấn nghĩ tới vài cái tên, cũng dưới sự lựa chọn khó khăn, cùng Tạ Sơ Thần chọn ra hai cái tên họ cho là không tồi: Tiêu Giác, Tiêu Quân.
Giác và Quân đều là hai chữ tuyệt đẹp, ở Đông Ngụy nó có nghĩa là bình an, cát tường, ôn nhuận như ngọc. Mà dân gian từ xưa có câu "Ngọc không mài giũa không nên ngọc" Tiêu Vãn đặt tên cho hai đứa nhỏ là ngọc, chính là mong muốn con cái được mài giũa, trở thành người có tài.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn vừa ôm hai vai Tạ Sơ Thần, vừa chỉ vào hai đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng phân tích: "Sơ Thần, tuy là hai đứa nhỏ song sinh. nhưng hình như đây là tỷ tỷ Tiêu Giác, còn kia là muội muội Tiêu Quân......"
Nàng nói, phát hiện ra người yêu của mình không có phản ứng , cúi đầu mới thấy khuôn mặt hắn mệt mỏi, cuộn tròn trong lòng mình mà ngủ say.
Một lớn hai nhỏ ở trong lòng nàng rất yên tĩnh, làm cho cảm giác được làm mẹ của Tiêu Vãn thật là thỏa mãn, không khỏi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tạ Sơ Thần, trong mắt tràn ngập dịu dàng: "Sơ Thần, cảm ơn chàng...... Hôm nay chàng đã vất vả rồi......"
Cẩn thận đắp chăn lên người họ, Tiêu Vãn nằm nghiêng cạnh Tạ Sơ Thần, đồng thời ôm lấy con, mệt mỏi tiến vào giấc mơ đẹp.
Trong lúc Tạ Sơ Thần ở cữ, Tiêu Vãn càng ngày càng bận rộn suốt từ sáng tới chiều. Cũng may gần đây biên cảnh vững vàng, Tiêu Vãn không có quá nhiều việc ở Binh Bộ, mỗi ngày đều có thể về phủ sớm, an tâm chăm sóc phu lang và con nhỏ.
Nhưng mỗi lần nàng về nhà thì hai đứa nhỏ đều không thích dính mình, dù thế, khi nhìn thấy người cha xinh đẹp như hoa của mình thì đứa nhỏ lại lập tức cười rộ, mắt sáng lấp lánh, vươn cánh tay bụ bậm rúc vào ngực Tạ Sơ Thần, động tác thân mật tới vậy làm Tạ Sơ Thần đầy hạnh phúc, ngược lại khiến Tiêu Vãn tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Lần này có lẽ biết cha không thể quá mệt mỏi, hai đứa nhỏ thân mật dụi cha xong thì lại ngoan ngoãn để Tiêu Vãn ôm ra ngoài. Hai nàng không đại náo mà giương to mắt lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Tiêu Vãn thấy các nàng ngoan ngoãn để mình ôm, còn thân mật dụi vào lòng mình thì lập tức sự khó chịu bay đi hết, cảm thấy cuối cùng bọn nhỏ cũng nhận ra nỗ lực của mình, vui mừng cười: "Có phải thấy mẹ rất dịu dàng rất hiền lành không?"
Hai đứa nhỏ nhìn nàng, rồi tiểu ra quần.
Mặt Tiêu Vãn đen sì, hóa ra muốn đi tiểu nên mới để nàng ôm, thật sự là hiện thực tàn khốc.
Tạ Sơ Thần ở cữ xong ba tháng, Tiêu Vãn không nhịn được nữa, đêm đó liền đẩy ngã phu lang xinh đẹp lên giường, chuẩn bị làm cái này cái kia, nhưng ai ngờ hai đứa nhỏ ở phòng cách vạch lại bắt đầu khóc rống, Tạ Sơ Thần vội quýnh lên, nào còn cho Tiêu Vãn sờ nữa, lập tức chạy tới phòng bên cạnh.
Vì thế, Tiêu Vãn mất ngủ! Một chút đặc quyền của Thê Chủ cũng không được hưởng! Nghĩ tới việc mình và Tạ Sơ Thần đã ở bên nhau được hai năm, số lần động phòng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đúng là nghẹn chết nàng......
Hơn nữa, Tạ Sơ Thần ban ngày thì bận chuyện ở cửa hàng, buổi tối lại chăm sóc hai đứa quỷ nhỏ, Tiêu Vãn tức giận, cảm thấy vị trí của mình trong lòng Tạ Sơ Thần đã tụt xuống thẳng tắp, thật hận không thể nhét lại hai cái bánh bao kia vào lại bụng Tạ Sơ Thần.
Đặc biệt là hai con gấu nhỏ này tám tháng đã biết gọi cha, mà mười một tháng mới chịu gọi mẹ! Điều này thật sự làm Tiêu Vãn không thể không nghi ngờ liệu có phải kiếp trước nàng gây tội, khiến cả hai đứa nhỏ ghét mình hay không......
So với Tiêu Vãn đang yên lặng rơi lệ, Tạ Sơ Thần lại cực kỳ vui vẻ ~
Từng tiếng gọi "Cha~" mềm mại kia thật sự đáng yêu muốn chết! Đặc biệt là khi hai đứa nhỏ vừa mới đi được, hắn luôn tung tăng đi theo chân chúng , sợ các nàng ngã, làm Tiêu Vãn nhìn tới mức ghen ghét.
Vì thế chỉ mấy tháng sau, Tiêu Vãn phòng không gối chiếc mặc kệ hai nàng khóc nháo, không chút lưu tình ném cho Vân Yên và Chiêu Nhi chăm sóc, đẩy ngã Tạ Sơ Thần, đánh đổ bình dấm chua mở miệng: "Sơ Thần nói Thê Chú đứng thứ nhất trong lòng, yêu Thê Chủ nhất, bây giờ có bánh bao thì không cần Thê Chủ nữa... Mau trả lại Sơ Thần từng thích ta ba năm kia cho ta......"
Tạ Sơ Thần bị đẩy ngã còn đang ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Tiêu Vãn bên má, gương mặt đỏ bừng ấp úng: "Giác Nhi và Quân Nhi mới hơn một tuổi nhưng đã có dáng vẻ của Thê Chủ rồi, trong lòng ta không nhịn được muốn yêu thương các nàng, nghĩ lúc Thê Chủ còn nhỏ chắc cũng nghịch ngợm, đáng yêu như thế!"
Tạ Sơ Thần vươn tay ôm cổ Tiêu Vãn, mắt to chớp chớp, lấp lánh.
"Nghĩ đến đây là con của ta và Thê Chủ, ta cảm thấy rất hạnh phúc...... Thật sự cảm thấy trời cao đối xử với ta không tệ, vậy mà còn cho ta hai đứa con gái đáng yêu như vậy......."
Tiêu Vãn nghe mà ngọt trong lòng, tuy giận vì nửa đêm hai đứa nhỏ khóc làm phiền nàng thân mật với Tạ Sơ Thần, nhưng chúng vẫn là hòn ngọc quý trên tay Tiêu Vãn, là bảo bối do Sơ Thần cược cả tính mạng đổi lấy, nên dù ghen ra sao, Tiêu Vãn cũng hạnh phúc. Trời cao để nàng sống lại, còn cho nàng cưới được phu lang dịu dàng như nước, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời!
Không nhịn được mổ một cái lên môi đỏ của Tạ Sơ Thần, giọng nói dịu dàng: "Phải, ông trời đối xử với ta thật tốt, khiến ta gặp được ngươi."
Hôn một lần liền không dừng được, cứ như vậy Tiêu Vãn ôm chặt Tạ Sơ Thần, càng hôn sâu hơn, thậm chí tay còn mò xuống mông hắn, trộm sờ sờ.
Bị sờ như thế, cơ thể Tạ Sơ Thần lập tức nổi lửa, khó chịu uốn éo, nhưng bị móng vuốt của Tiêu Vãn nhéo, làn da trắng noãn lập tức ửng hồng, giữa cơn mơ màng bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ của Tiêu Vãn bên tai: "Sơ Thần thích trẻ con tới vậy, liệu coa bằng lòng sinh cho ta một tiểu Sơ Thần nữa không?"
Tấm áo tím nhạt của hắn dần trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt mềm mại. Dù Tạ Sơ Thần đã sinh con, nhưng bụng không hề sụp, vòng eo vẫn thon gọn, dáng người thướt tha. Thù du như ẩn như hiện giấu sau lớp áo lót, giống như ôm tỳ bà che nửa mặt, làm hô hấp của Tiêu Vãn dồn dập.
Nhưng nhìn tới vết sẹo còn chưa lặn mất, Tiêu Vãn lập tức nhớ tới sự đau đớn khi sinh của Tiêu Vãn ngày hôm đó, không khỏi ôm Tạ Sơ Thần, buồn rầu: "Trong lòng ta chỉ có Tạ Sơ Thần, không cần tiểu Sơ Thần, hai đứa là đủ rồi."
Tạ Sơ Thần đương nhiên biết Tiêu Vãn đang nghĩ gì, đôi mắt dịu lại. Hắn cọ nhẹ trước ngực Tiêu Vãn, đỏ mặt nhỏ giọng: "Hai đứa sao đủ...... Tiêu gia là gia đình quyền quý, Thê Chủ lại là đích trưởng nữ, cần phải khai chi tán diệp...... Nhiều con nhiều phúc......"
Nghĩ đến những vị trưởng lão bắt ép Tiêu Vãn nàng nạp thêm thiếp khi Tạ Sơ Thần đang mang thai, Tiêu Vãn cảm thấy vô cùng tức giận, bây giờ nghe được Tạ Sơ Thần nói thầm, trong giọng nói lại có mùi chua. Bởi vì hơn 1 năm nay không ít người lải nhải khuyên Tiêu Vãn nạp hầu, khuyên Tạ Sơ Thần rộng lượng.
Đừng nhìn Tạ Sơ Thần ngày thường hồn nhiên ngơ ngác, sau khi trải qua chuyện của Quý Thư Mặc, hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ tới việc Tạ Sơ Thần không giống trước kia chỉ biết nhường nhịn làm Tiêu Vãn bật cười, hôn trán hắn, cười nói: "Mẫu thân cũng chỉ có 3 đứa con, ta hai đứa không phải ít. Nếu lại có người nói nhảm bên tai ngươi, cứ gọi Vân Yên bà Họa Hạ tới đánh kẻ đó răng rơi đầy đất!"
Nàng vừa nói, vừa liếc nửa thân đã trống trơn của Tạ Sơ Thần, hơi thở có chút gấp gáp: "Sơ Thần, cuốn sách kia có mấy tư thế chúng ta chưa thử qua...... Trong đó có một tư thế rất thoải mái, ngươi muốn cùng Thê Chủ tham khảo thử không?"
Tạ Sơ Thần ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ Tiêu Vãn vẫn luôn mong nhớ cuốn sách cấm hắn từng xem trộm, hai má lập tức đỏ bừng. Nhưng ấp úng chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Vãn chặn môi, cũng ngăn hết toàn bộ câu hỏi.
Vì thế, đêm đó Tiêu Vãn thể hiện bản lĩnh Thê Chủ của mình, lần lượt đem Tạ Sơ Thần cùng thử từng tư thế trong sách, nhấm nháp món ngon từ đầu tới chân mới mỹ mãn ôm hắn ngủ.
Nhưng ngược lại Vân Yên và Chiêu Nhi thật đau khổ phải dỗ hai đứa nhỏ khóc nháo cả đêm.
Vân Yên trộm liếc Chiêu Chi bận dỗ đứa nhỏ ngủ mà quên béng mình, trong lòng buồn rầu. Trước đó không lâu mình vừa mới xác định quan hệ với Chiêu Nhi, ai ngờ chủ tử ra lệnh một cái, cuộc sống sinh hoạt tính phúc của nàng liền đi luôn......
Vì thế hai tháng sau, dưới sự kháng nghị của Vân Yên, hai đứa nhỏ lại bị ném về giường cha mẹ chúng. Nửa đêm lúc các nàng thức dậy nghe thấy tiếng kêu của cha, đôi mắt ngập nước, còn thấy mẫu thân đè lên cha, làm cha khóc! Cha không ngừng kêu chậm chút nhẹ chút......
Quả nhiên mẫu thân lại bắt nạt cha! Người xấu!
Vì thế hai đứa nhỏ tức giận, bất mãn một trái một phải cùng cắn mẫu thân.
Thời gian nháy mắt trôi qua, nhóm bánh bao đã ba tuổi. Các nàng nhìn cái bụng cao cao của cha, đôi mắt đầy khó hiểu.
Sao cha mập lên rồi?
Hôm nay các nàng ồn ào muốn cha ôm, mẫu thân liền lườm hai nàng, sau đó cười gian: "Cha các ngươi muốn sinh tiểu đệ đệ, về sau sẽ không cần các ngươi nữa~"
Tiêu Giác gấp gáp, ấp úng hỏi: "Cha có đệ đệ thật sự sẽ không cần chúng ta nữa sao?"
Tiêu Quân vốn là tiểu quỷ thích khóc, bây giờ nghe thấy mình sẽ bị vứt bỏ, lập tức nước mắt nước mũi khóc rống lên: "Cha, ngài đừng không cần chúng ta..... ô ô ô......"
Tạ Sơ Thần thấy hai đứa nhỏ sợ, lập tức lườm Tiêu Vãn sau đó xoa đầu hai nàng, dịu dàng nói: "Sao cha không cần các ngươi được, đừng nghe nương nói bừa. Về sau cho dù là đệ đệ hay muội muội, các ngươi làm tỷ tỷ nhất định phải bảo vệ hắn nha!"
"Ân ân!" Hai bánh bao nhỏ ngây thơ mờ mịt gật đầu.
Thời điểm sinh đứa thứ ba, quả nhiên như lời Tiêu Vãn nói, là một bé trai. Có kinh nghiệm sinh lần đầu nên lần này Tạ Sơ Thần không chịu đau nhiều, rất dễ sinh một tiểu béo mập tròn tròn, nặng khoảng bảy cân.
Tiêu Vãn cực kỳ sung sướng, lập tức đặt tên cho bánh bao là Niệm Sơ. Tuy tên nghe tục, nhưng hai chữ Niệm Sơ kia là nguyện vọng và nỗi nhớ nhung của Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, nên nàng làm sao không yêu đứa nhỏ cho được!
Đặc biệt là nhìn bánh bao mỗi ngày lớn dần, khuôn mặt giống hệt Tạ Sơ Thần làm tình thương người mẹ của Tiêu Vãn tràn lan cảm thấy Niệm Sơ nho nhỏ như là Sơ Thần lúc nhỏ, đáng yêu, bụ bẫm, tròn vo, làm nàng yêu không muốn buông tay, hận không thể nhét vào ngực thỉnh thoảng lôi ra hôn vài cái.
Lúc này, Tiêu Vãn cuối cùng cũng hiểu cảm giác Tạ Sơ Thần đối với hai nữ nhi của mình thế nào, trái tim thật sự chỉ muốn tan chảy!
Bọn nhỏ dần trưởng thành.
Tiêu Giác vốn bướng bỉnh thích gây chuyện dần dần trưởng thành, anh khí bức người. Mới năm tuổi đã bắt đầu học võ, tuổi trẻ võ côn cao cường, mười sáu tuổi trúng Võ Trạng Nguyên. Mấy năm nay luôn đi theo Đại tướng quân Triệu Đình rèn luyện ngoài biên cương, muốn trở thành Đại Tướng quân giống tổ mẫu của nàng!
Quỷ yêu khóc Tiêu Quân lại yêu thích đọc sách, trên người luôn mang theo hơi thở thư sinh sạch sẽ, là tài nữ nổi tiếng nhất kinh thành, đang chuẩn bị tham gia thi cử năm nay.
Hai vị năm nay đều mười tám tuổi, sắp quan lễ, người làm mai hận không thể đạp vỡ cửa nhà Tiêu gia.
Nhất thời, khách nhà Tiêu gia nườm nượp, huy hoàng không kém Tiêu Bình năm xưa!
Nhưng điều khiến mọi người tò mò nhất lại là vị tam thiếu gia nhỏ tuổi nhất của Tiêu gia, vị tiểu công tử ấy được toàn bộ một nhà Tiêu gia bao bọc nâng niu trong lòng bàn tay! Nghe nói cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thơ ca mở miệng như nước chảy!
Nhưng cũng một ngày nọ, vị bánh bao nhỏ được sủng ái này chạy về nhà, oán ức: "Mẫu thân, có người nói ta béo, khó nhìn......"
Tiểu thiếu niên mập tròn tròn, mặt hơi phồng lên, chu cái miệng nhỏ, đúng là phiên bản mập của Sơ Thần, lập tức làm Tiêu Vãn mềm nhũn lòng!
Nàng lập tức ôm hắn vào lòng, hôn mạnh vài cái mới bỏ qua: "Niệm Sơ là đáng yêu, ai dám nói lung tung, bảo mẫu thân, để mẫu thân kêu người đánh họ!"
Nhớ tới Tiểu Sơ Thần kiêu ngạo tròn xoe, Tiêu Vãn lại càng yêu hơn, cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, chưa gì Niệm Sơ đã lớn gần bằng Sơ Thần lần đầu nàng gặp rồi.
"Thật sao?" Tiêu Niệm Sơ mở đôi mắt tròn xoe, lông mi dày, đôi mắt trong veo làm ai cũng yêu.
"Phải phải, mập mạp có phúc khí, mẫu thân thích nhất! Niệm Sơ rất xinh đẹp!"
Dáng vẻ cưng chiều kia làm Tạ Sơ Thần phải đỡ trán lắc đầu, cảm thấy trước kia mình bị mẫu thân dụ ăn ngọt quá, cuối cùng thành mập.
Hắn mỉm cười nhìn tiểu thiếu niên vui vẻ chạy đi, ghen tuông nói: "Thê Chủ càng ngày càng cưng chiều Niệm Sơ, ta thì sao?" Hắn hơi ngửa đầu, liếc Tiêu Vãn rồi quay đi.
Khoảng thời gian trước, Nam Cương lại bội ước tấn công lần nữa, Đông Ngụy yên bình nhiều năm bỗng gặp chiến tranh nên có chút bất ngờ, suýt thì mất một thành trì. Cũng may Tề Vương nơi đất phong xa xôi kia cùng tiều vương gia kéo binh trợ giúp, đánh tan xác quân Nam Cương.
Thời gian đó, Tiêu Vãn cũng nhận chức của Tiêu Ngọc Dung, trở thành Binh Bộ Thượng Thư. Bản thân mang trọng trách, phải đặt việc nước lên đầu. Nàng còn ở biên quan rèn luyện nên đúng là hơi lơ là Tạ Sơ Thần. Tuy vậy hai người thành thân đã nhiều năm, Tạ Sơ Thần không hề so đo, đúng là hiền phu mẫu mực, ngày đêm luôn tìm cách trợ giúp Tiêu Vãn.
Nghĩ vậy, Tiêu Vãn cười xấu xa, đặt tay Tạ Sơ Thần lên ngực mình, khẽ cười: "Sơ Thần, ngươi nghe thử đi, tim đập ở vị trí nào, ngươi liền ở vị trí đó."
Dù đã 35 tuổi nhưng Tạ Sơ Thần rất biết chăm sóc bản thân, khuôn mặt mịn màng trắng bóng vẫn như mới hai mươi tuổi. Lúc này, hắn như thiếu niên gặp mối tình đầu, mặt ửng hồng, làm Tiêu Vãn cũng xúc động, cảm giác như bản thân quay lại lúc mới mười tám vậy.
Nàng rũ mắt, nắm tay Tạ Sơ Thần, giọng điệu buồn nôn: "Sơ Thần là số một trong lòng ta, vĩnh viễn là mạng sống của ta. Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta nhất định cũng phải ở bên ngươi, không rời không bỏ."
Mười chín năm nay, Tiêu Vãn vẫn luôn giữ lời hứa năm đó, cùng Tạ Sơ Thần một đời một đôi người, cho dù vì bất cứ lí do gì cũng không nạp hầu. Mọi người vừa kinh ngạc, lại vừa hâm mộ vị phu lang được Tiêu Vãn sủng tận trời này, hâm mộ Thê Chủ hắn văn xuất sắc, võ anh hùng, vậy mà chỉ cưới duy nhất một người! Càng hâm mộ hắn có một đôi nữ nhi xuất sắc vang danh thiên hạ.
Mà sự tích về Tiêu Vãn - Vị nữ nhi ăn chơi trác táng của Binh Bộ Thượng Thư, cưới được một vị phu lang xinh đẹp, làm rạng danh Tiêu gia được viết thành rất nhiều phiên bản khác nhau, thẳng tới hơn hai mươi năm sau vẫn không ngừng được nhắc tới qua những câu chuyện nơi quán trà, tửu lâu, ai cũng cảm thán trên đời lại có một người xuất sắc như vậy.
Mà đôi nữ nhi của nàng, trong tương lai càng viết tiếp nên truyền kỳ thiên hạ!
HOÀN
được sự đau đớn của mình.
Lần đầu tiên mang thai lại là sinh đôi, thân thể gầy yếu lúc trước dù đã được nuôi mập lên một vòng nhưng vẫn khó chống đỡ nổi.
Sản công thấy thế, lo lắng ra lệnh: "Nhanh, nhanh giữ Tạ Chính Quân lại, không thể để ngài ấy lăn lộn."
Tiêu Vãn vốn phải rời khỏi phòng thấy Tạ Sơ Thần nắm chặt khăn trải giường, gương mặt xinh đẹp như ngọc thạch nhăn lại vì đau đớn, tái nhợt không còn chút máu, còn yên lặng rơi nước mắt! Những ký ức đầy hoảng loạn và tiếng rên rỉ mơ hồ chui vào trong đầu Tiêu Vãn, làm lòng nàng đau quặn lại.
"Sơ Thần, đừng lo, ta sẽ ở bên ngươi." Dịu dàng đặt tay Tạ Sơ Thần ở bên mặt mà nhẹ nhàng vuốt ve, Tiêu Vãn cúi xuống, dỗ dành từng lời bên tai hắn, "Đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ không rời đi."
"Thê Chủ......" Bị đau đớn chi phối, Tạ Sơ Thần bỗng cảm thấy mình bị kéo vào lòng ngực ấm áp, ý thức mơ hồ, không nhịn được nhích lại gần, nắm chặt tay Tiêu Vãn.
"Sơ Thần không sợ......"
Cho dù đã hạ ma phi tán gây tê, nhưng nhìn lưỡi đao sắc bén kia mở một miệng lớn trên bụng cũng không phải người thường có thể chịu nổi. Tỉ lệ sinh nở ở Đông Ngụy không cao, nhà giàu nhất cũng có nhiều nhất là ba bốn đứa con bởi vì thân thể gầy yếu không chịu nổi sự đau đớn lúc mổ bụng. Mà sinh đôi lại càng thêm khó hơn!
Bây giờ Tạ Sơ Thần đau muốn chết, cơ thể run rẩy, Tiêu Vãn cảm giác như trái tim đang bị xẻo từng đao một, thật sự rất hối hận để cho Sơ Thần cái gì mà sinh con chứ!
Nhưng dưới sự trấn an dịu dàng của Tiêu Vãn, thật ra Tạ Sơ Thần cũng không còn sợ hãi nữa. Hắn cố gắng ổn định lại hô hấp, cho dù đau muốn chết đi sống lại thì cũng cố gắng không cựa quậy, cũng không dám kêu đau vì sợ Tiêu Vãn lo lắng.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, lần đầu tiên Tiêu Vãn lại cảm thấy một tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỉ vậy, dài tới mức làm mắt nàng chua xót, cảm thấy máu tươi nhiễm đỏ người Tạ Sơ Thần kia như đang lăng trì chính bản thân mình vậy.
"Oa......" Tiếng khóc lảnh lót của đứa nhỏ vang lên bên tai, hai mắt của Tiêu Vãn đã ướt đẫm, phản ứng đầu tiên chẳng phải là nhìn con mà là lo lắng nhìn Tạ Sơ Thần trong lòng mình, muốn biết rốt cuộc hắn có ổn hay không.
Tạ Sơ Thần mệt muốn ngất đi nằm trong lòng Tiêu Vãn, đôi mắt ngập nước mệt mỏi, môi tái nhợt vì cắn mà bật máu. Tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính trên mặt, cả người như bị vớt lên trong nước vậy, nhìn vào là biết vừa phải chịu khổ hình rất lớn.
"Chúc mừng Tiêu đại nhân, là hai tiểu thư!"
Trong lúc Tiêu Vãn đang đau lòng vì Tạ Sơ Tần, sản công vui vẻ bao hai đứa nhỏ vào tã lót, đem một trái một phải tới trước mặt Tiêu Vãn. Hắn biết nữ tử từ trước tới nay đều thích trẻ con, cho dù là vị phu lang nào sinh thì ánh mắt của Thê Chủ cũng sẽ chú ý tới đứa nhỏ hết, đặc biệt đây lại là một đôi nữ anh, thật sự là cực đại cát, đại cát*!
(Candy giải thích: Đại cát là cực kỳ may mắn, thuận lợi)
Nhưng sản công gọi vài tiếng mới phát hiện ra Tiêu Vãn chẳng thèm nhìn, nàng còn đang ôm Tạ Sơ Thần mệt mỏi vào lòng, lót chăn và thảm sau lưng hắn, giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Sự cẩn thận, dịu dàng của nàng thể hiện rõ trước đó, nàng đã đọc sách và tìm hiểu rất kĩ về cách chăm sóc phu lang có thai, mọi động tác đều đúng chuẩn, hợp lí.
Lúc nãy, động tác của sản công cũng ngừng lại, hâm mộ nhìn Tạ Sơ Thần, nghĩ thầm vị này thật là hạnh phúc, vậy mà Thê Chủ không để ý tới hai đứa con gái vừa được sinh ra, toàn bộ tâm trí chỉ để ý tới bản thân mình.
"Tiêu đại nhân, Tạ chính quân sinh được một đôi tiểu thư, ngài có muốn em không?"
Nghe được ba chữ "Tạ Chính Quân" vang lên bên tai, Tiêu Vãn vẫn đang quan sát Tạ Sơ Thần lúc này mới lưu luyến không rời quay đầu nhìn về hai đứa con song sinh.
Đứa nhỏ vừa sinh ra nên mặt nhăn nhó, rúc trong tã lót, môi hồng hơi chu, nhìn không rõ là giống ai, nhưng Tiêu Vãn lại cảm thấy thật bụ bẫm, hồng hào mềm mịn, đặc biệt rất đang yêu.
Nàng vội ôm lấy hai đứa con vào lòng, cũng vội vàng giơ tới trước mắt Tạ Sơ Thần, vui vẻ cao hứng nói: "Sơ Thần, ngươi nhìn này, con của chúng ta thật đáng yêu!"
Nghĩ đến đây là đứa nhỏ do Tạ Sơ Thần vất vả vì mình mà sinh ra, trong lòng Tiêu Vãn vô cùng hạnh phúc, trong mắt tràn đầy tình thương yêu người làm mẹ, đương nhiên sẽ khen bé con của mình hết lời, thậm chí thấy khuôn mặt mập mạp tròn vo của con, không nhịn được mà hôn liền mất cái, làm cho hai cái bánh bao nhỏ đang ngủ ngon lành bị làm phiền tới lăn lộn khóc.
Các nàng chu miệng, khóc tê tâm liệt phế, làm cho Tiêu Vãn đang từ cao hứng trở nên vô cùng sợ hãi! Nàng vội vàng chuyển con cho sản công dỗ, nhưng hai đứa nhỏ vẫn khóc nháo không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó lại vì khóc, giống như phải chịu oan ức rất lớn vậy.
Tạ Sơ Thần vừa sinh con xong, cần phải được nghỉ ngơi. Tiêu Vãn thấy hai đứa nhỏ khóc không ngừng được, sợ làm phiền tới Tạ Sơ Thần nghỉ ngơi nên định bảo sản công bế hai đứa nhỏ ra ngoài.
Tạ Sơ Thần thấy thế, đau lòng mà yếu ớt kéo tay nàng lại, nhỏ giọng nói: Thê Chủ, để cho ta ôm một cái......"
Tiêu Vãn cũng không muốn Tạ Sơ Thần vất vả, nhưng thấy hắn kiên trì, đành phải ôm con tới. Hai đứa kia được Tiêu Vãn ôm trong lòng khóc rất thê thảm, nhưng sau khi được Tạ Sơ Thần vuốt trán, một bé gái đã ngừng khóc, còn thân mật dụi vào tay Tạ Sơ Thần.
"Bảo bảo ngoan, cha ôm ~" bé gái như nhận ra gì đó, duỗi tay hướng về phía Tạ Sơ Thần. Tận tới khi Tạ Sơ Thần ôm nàng vào lòng rồi thì khuôn mặt nhăn nhó kia mới nở nụ cười khanh khách.
Một đứa nhỏ khác thấy chị em mình được cha yêu thương như thế thì càng khóc thê thảm hơn, ra sức muốn hướng tới chỗ Tạ Sơ Thần. Nhưng Tiêu Vãn sao có thể để cho Tạ Sơ Thần chịu trọng lượng cả hai đứa nhỏ được, vội ôm lấy bé gái trong ngực hắn, ai ngờ đứa nhỏ vừa rời khỏi cái ôm của Tạ Sơ Thần thì liền nhăn mặt khóc.
Đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Tạ Sơ Thần, giống như phải chịu oan ức khủng khiếp lắm, nức nở mà khóc.
Tạ Sơ Thần thấy hai bé con nhà mình khóc, còn thấy Tiêu Vãn ôm đi mất thì vội vàng dỗ: "Có phải mẹ làm hai đứa đau không? Đừng khóc, đừng khóc...... Cha thương......" Vừa nói, vừa oán trách mà lườm Tiêu Vãn, khiến cho hai đứa nhỏ cười sung sướng, cũng làm Tiêu Vãn buồn bực, nàng thật sự nghi ngờ không biết hai đứa nhỏ này có phải là vẫn còn thù nàng chuyện kiếp trước hay không, cố ý chống đối với nàng...... Mà Sơ Thần có bánh bao rồi thì không cần Thê Chủ nữa......
Tuy Tạ Sơ Thần mệt mỏi toàn thân nhưng vẫn kiên trì hai tay mỗi tay ôm một đứa, nhẹ nhàng dỗ dành. Âm thanh trấn an dịu dàng kia làm hai đứa nhỏ thật thoải mái, chỉ một lát sau đã chu miệng nhỏ mà ngủ rồi.
Khi Tạ Sơ Thần còn đang mang thai, Tiêu Vãn đã hưng phấn nghĩ tới vài cái tên, cũng dưới sự lựa chọn khó khăn, cùng Tạ Sơ Thần chọn ra hai cái tên họ cho là không tồi: Tiêu Giác, Tiêu Quân.
Giác và Quân đều là hai chữ tuyệt đẹp, ở Đông Ngụy nó có nghĩa là bình an, cát tường, ôn nhuận như ngọc. Mà dân gian từ xưa có câu "Ngọc không mài giũa không nên ngọc" Tiêu Vãn đặt tên cho hai đứa nhỏ là ngọc, chính là mong muốn con cái được mài giũa, trở thành người có tài.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn vừa ôm hai vai Tạ Sơ Thần, vừa chỉ vào hai đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng phân tích: "Sơ Thần, tuy là hai đứa nhỏ song sinh. nhưng hình như đây là tỷ tỷ Tiêu Giác, còn kia là muội muội Tiêu Quân......"
Nàng nói, phát hiện ra người yêu của mình không có phản ứng , cúi đầu mới thấy khuôn mặt hắn mệt mỏi, cuộn tròn trong lòng mình mà ngủ say.
Một lớn hai nhỏ ở trong lòng nàng rất yên tĩnh, làm cho cảm giác được làm mẹ của Tiêu Vãn thật là thỏa mãn, không khỏi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tạ Sơ Thần, trong mắt tràn ngập dịu dàng: "Sơ Thần, cảm ơn chàng...... Hôm nay chàng đã vất vả rồi......"
Cẩn thận đắp chăn lên người họ, Tiêu Vãn nằm nghiêng cạnh Tạ Sơ Thần, đồng thời ôm lấy con, mệt mỏi tiến vào giấc mơ đẹp.
Trong lúc Tạ Sơ Thần ở cữ, Tiêu Vãn càng ngày càng bận rộn suốt từ sáng tới chiều. Cũng may gần đây biên cảnh vững vàng, Tiêu Vãn không có quá nhiều việc ở Binh Bộ, mỗi ngày đều có thể về phủ sớm, an tâm chăm sóc phu lang và con nhỏ.
Nhưng mỗi lần nàng về nhà thì hai đứa nhỏ đều không thích dính mình, dù thế, khi nhìn thấy người cha xinh đẹp như hoa của mình thì đứa nhỏ lại lập tức cười rộ, mắt sáng lấp lánh, vươn cánh tay bụ bậm rúc vào ngực Tạ Sơ Thần, động tác thân mật tới vậy làm Tạ Sơ Thần đầy hạnh phúc, ngược lại khiến Tiêu Vãn tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Lần này có lẽ biết cha không thể quá mệt mỏi, hai đứa nhỏ thân mật dụi cha xong thì lại ngoan ngoãn để Tiêu Vãn ôm ra ngoài. Hai nàng không đại náo mà giương to mắt lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Tiêu Vãn thấy các nàng ngoan ngoãn để mình ôm, còn thân mật dụi vào lòng mình thì lập tức sự khó chịu bay đi hết, cảm thấy cuối cùng bọn nhỏ cũng nhận ra nỗ lực của mình, vui mừng cười: "Có phải thấy mẹ rất dịu dàng rất hiền lành không?"
Hai đứa nhỏ nhìn nàng, rồi tiểu ra quần.
Mặt Tiêu Vãn đen sì, hóa ra muốn đi tiểu nên mới để nàng ôm, thật sự là hiện thực tàn khốc.
Tạ Sơ Thần ở cữ xong ba tháng, Tiêu Vãn không nhịn được nữa, đêm đó liền đẩy ngã phu lang xinh đẹp lên giường, chuẩn bị làm cái này cái kia, nhưng ai ngờ hai đứa nhỏ ở phòng cách vạch lại bắt đầu khóc rống, Tạ Sơ Thần vội quýnh lên, nào còn cho Tiêu Vãn sờ nữa, lập tức chạy tới phòng bên cạnh.
Vì thế, Tiêu Vãn mất ngủ! Một chút đặc quyền của Thê Chủ cũng không được hưởng! Nghĩ tới việc mình và Tạ Sơ Thần đã ở bên nhau được hai năm, số lần động phòng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đúng là nghẹn chết nàng......
Hơn nữa, Tạ Sơ Thần ban ngày thì bận chuyện ở cửa hàng, buổi tối lại chăm sóc hai đứa quỷ nhỏ, Tiêu Vãn tức giận, cảm thấy vị trí của mình trong lòng Tạ Sơ Thần đã tụt xuống thẳng tắp, thật hận không thể nhét lại hai cái bánh bao kia vào lại bụng Tạ Sơ Thần.
Đặc biệt là hai con gấu nhỏ này tám tháng đã biết gọi cha, mà mười một tháng mới chịu gọi mẹ! Điều này thật sự làm Tiêu Vãn không thể không nghi ngờ liệu có phải kiếp trước nàng gây tội, khiến cả hai đứa nhỏ ghét mình hay không......
So với Tiêu Vãn đang yên lặng rơi lệ, Tạ Sơ Thần lại cực kỳ vui vẻ ~
Từng tiếng gọi "Cha~" mềm mại kia thật sự đáng yêu muốn chết! Đặc biệt là khi hai đứa nhỏ vừa mới đi được, hắn luôn tung tăng đi theo chân chúng , sợ các nàng ngã, làm Tiêu Vãn nhìn tới mức ghen ghét.
Vì thế chỉ mấy tháng sau, Tiêu Vãn phòng không gối chiếc mặc kệ hai nàng khóc nháo, không chút lưu tình ném cho Vân Yên và Chiêu Nhi chăm sóc, đẩy ngã Tạ Sơ Thần, đánh đổ bình dấm chua mở miệng: "Sơ Thần nói Thê Chú đứng thứ nhất trong lòng, yêu Thê Chủ nhất, bây giờ có bánh bao thì không cần Thê Chủ nữa... Mau trả lại Sơ Thần từng thích ta ba năm kia cho ta......"
Tạ Sơ Thần bị đẩy ngã còn đang ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Tiêu Vãn bên má, gương mặt đỏ bừng ấp úng: "Giác Nhi và Quân Nhi mới hơn một tuổi nhưng đã có dáng vẻ của Thê Chủ rồi, trong lòng ta không nhịn được muốn yêu thương các nàng, nghĩ lúc Thê Chủ còn nhỏ chắc cũng nghịch ngợm, đáng yêu như thế!"
Tạ Sơ Thần vươn tay ôm cổ Tiêu Vãn, mắt to chớp chớp, lấp lánh.
"Nghĩ đến đây là con của ta và Thê Chủ, ta cảm thấy rất hạnh phúc...... Thật sự cảm thấy trời cao đối xử với ta không tệ, vậy mà còn cho ta hai đứa con gái đáng yêu như vậy......."
Tiêu Vãn nghe mà ngọt trong lòng, tuy giận vì nửa đêm hai đứa nhỏ khóc làm phiền nàng thân mật với Tạ Sơ Thần, nhưng chúng vẫn là hòn ngọc quý trên tay Tiêu Vãn, là bảo bối do Sơ Thần cược cả tính mạng đổi lấy, nên dù ghen ra sao, Tiêu Vãn cũng hạnh phúc. Trời cao để nàng sống lại, còn cho nàng cưới được phu lang dịu dàng như nước, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời!
Không nhịn được mổ một cái lên môi đỏ của Tạ Sơ Thần, giọng nói dịu dàng: "Phải, ông trời đối xử với ta thật tốt, khiến ta gặp được ngươi."
Hôn một lần liền không dừng được, cứ như vậy Tiêu Vãn ôm chặt Tạ Sơ Thần, càng hôn sâu hơn, thậm chí tay còn mò xuống mông hắn, trộm sờ sờ.
Bị sờ như thế, cơ thể Tạ Sơ Thần lập tức nổi lửa, khó chịu uốn éo, nhưng bị móng vuốt của Tiêu Vãn nhéo, làn da trắng noãn lập tức ửng hồng, giữa cơn mơ màng bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ của Tiêu Vãn bên tai: "Sơ Thần thích trẻ con tới vậy, liệu coa bằng lòng sinh cho ta một tiểu Sơ Thần nữa không?"
Tấm áo tím nhạt của hắn dần trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt mềm mại. Dù Tạ Sơ Thần đã sinh con, nhưng bụng không hề sụp, vòng eo vẫn thon gọn, dáng người thướt tha. Thù du như ẩn như hiện giấu sau lớp áo lót, giống như ôm tỳ bà che nửa mặt, làm hô hấp của Tiêu Vãn dồn dập.
Nhưng nhìn tới vết sẹo còn chưa lặn mất, Tiêu Vãn lập tức nhớ tới sự đau đớn khi sinh của Tiêu Vãn ngày hôm đó, không khỏi ôm Tạ Sơ Thần, buồn rầu: "Trong lòng ta chỉ có Tạ Sơ Thần, không cần tiểu Sơ Thần, hai đứa là đủ rồi."
Tạ Sơ Thần đương nhiên biết Tiêu Vãn đang nghĩ gì, đôi mắt dịu lại. Hắn cọ nhẹ trước ngực Tiêu Vãn, đỏ mặt nhỏ giọng: "Hai đứa sao đủ...... Tiêu gia là gia đình quyền quý, Thê Chủ lại là đích trưởng nữ, cần phải khai chi tán diệp...... Nhiều con nhiều phúc......"
Nghĩ đến những vị trưởng lão bắt ép Tiêu Vãn nàng nạp thêm thiếp khi Tạ Sơ Thần đang mang thai, Tiêu Vãn cảm thấy vô cùng tức giận, bây giờ nghe được Tạ Sơ Thần nói thầm, trong giọng nói lại có mùi chua. Bởi vì hơn 1 năm nay không ít người lải nhải khuyên Tiêu Vãn nạp hầu, khuyên Tạ Sơ Thần rộng lượng.
Đừng nhìn Tạ Sơ Thần ngày thường hồn nhiên ngơ ngác, sau khi trải qua chuyện của Quý Thư Mặc, hắn trưởng thành hơn rất nhiều.
Nghĩ tới việc Tạ Sơ Thần không giống trước kia chỉ biết nhường nhịn làm Tiêu Vãn bật cười, hôn trán hắn, cười nói: "Mẫu thân cũng chỉ có 3 đứa con, ta hai đứa không phải ít. Nếu lại có người nói nhảm bên tai ngươi, cứ gọi Vân Yên bà Họa Hạ tới đánh kẻ đó răng rơi đầy đất!"
Nàng vừa nói, vừa liếc nửa thân đã trống trơn của Tạ Sơ Thần, hơi thở có chút gấp gáp: "Sơ Thần, cuốn sách kia có mấy tư thế chúng ta chưa thử qua...... Trong đó có một tư thế rất thoải mái, ngươi muốn cùng Thê Chủ tham khảo thử không?"
Tạ Sơ Thần ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ Tiêu Vãn vẫn luôn mong nhớ cuốn sách cấm hắn từng xem trộm, hai má lập tức đỏ bừng. Nhưng ấp úng chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Vãn chặn môi, cũng ngăn hết toàn bộ câu hỏi.
Vì thế, đêm đó Tiêu Vãn thể hiện bản lĩnh Thê Chủ của mình, lần lượt đem Tạ Sơ Thần cùng thử từng tư thế trong sách, nhấm nháp món ngon từ đầu tới chân mới mỹ mãn ôm hắn ngủ.
Nhưng ngược lại Vân Yên và Chiêu Nhi thật đau khổ phải dỗ hai đứa nhỏ khóc nháo cả đêm.
Vân Yên trộm liếc Chiêu Chi bận dỗ đứa nhỏ ngủ mà quên béng mình, trong lòng buồn rầu. Trước đó không lâu mình vừa mới xác định quan hệ với Chiêu Nhi, ai ngờ chủ tử ra lệnh một cái, cuộc sống sinh hoạt tính phúc của nàng liền đi luôn......
Vì thế hai tháng sau, dưới sự kháng nghị của Vân Yên, hai đứa nhỏ lại bị ném về giường cha mẹ chúng. Nửa đêm lúc các nàng thức dậy nghe thấy tiếng kêu của cha, đôi mắt ngập nước, còn thấy mẫu thân đè lên cha, làm cha khóc! Cha không ngừng kêu chậm chút nhẹ chút......
Quả nhiên mẫu thân lại bắt nạt cha! Người xấu!
Vì thế hai đứa nhỏ tức giận, bất mãn một trái một phải cùng cắn mẫu thân.
Thời gian nháy mắt trôi qua, nhóm bánh bao đã ba tuổi. Các nàng nhìn cái bụng cao cao của cha, đôi mắt đầy khó hiểu.
Sao cha mập lên rồi?
Hôm nay các nàng ồn ào muốn cha ôm, mẫu thân liền lườm hai nàng, sau đó cười gian: "Cha các ngươi muốn sinh tiểu đệ đệ, về sau sẽ không cần các ngươi nữa~"
Tiêu Giác gấp gáp, ấp úng hỏi: "Cha có đệ đệ thật sự sẽ không cần chúng ta nữa sao?"
Tiêu Quân vốn là tiểu quỷ thích khóc, bây giờ nghe thấy mình sẽ bị vứt bỏ, lập tức nước mắt nước mũi khóc rống lên: "Cha, ngài đừng không cần chúng ta..... ô ô ô......"
Tạ Sơ Thần thấy hai đứa nhỏ sợ, lập tức lườm Tiêu Vãn sau đó xoa đầu hai nàng, dịu dàng nói: "Sao cha không cần các ngươi được, đừng nghe nương nói bừa. Về sau cho dù là đệ đệ hay muội muội, các ngươi làm tỷ tỷ nhất định phải bảo vệ hắn nha!"
"Ân ân!" Hai bánh bao nhỏ ngây thơ mờ mịt gật đầu.
Thời điểm sinh đứa thứ ba, quả nhiên như lời Tiêu Vãn nói, là một bé trai. Có kinh nghiệm sinh lần đầu nên lần này Tạ Sơ Thần không chịu đau nhiều, rất dễ sinh một tiểu béo mập tròn tròn, nặng khoảng bảy cân.
Tiêu Vãn cực kỳ sung sướng, lập tức đặt tên cho bánh bao là Niệm Sơ. Tuy tên nghe tục, nhưng hai chữ Niệm Sơ kia là nguyện vọng và nỗi nhớ nhung của Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, nên nàng làm sao không yêu đứa nhỏ cho được!
Đặc biệt là nhìn bánh bao mỗi ngày lớn dần, khuôn mặt giống hệt Tạ Sơ Thần làm tình thương người mẹ của Tiêu Vãn tràn lan cảm thấy Niệm Sơ nho nhỏ như là Sơ Thần lúc nhỏ, đáng yêu, bụ bẫm, tròn vo, làm nàng yêu không muốn buông tay, hận không thể nhét vào ngực thỉnh thoảng lôi ra hôn vài cái.
Lúc này, Tiêu Vãn cuối cùng cũng hiểu cảm giác Tạ Sơ Thần đối với hai nữ nhi của mình thế nào, trái tim thật sự chỉ muốn tan chảy!
Bọn nhỏ dần trưởng thành.
Tiêu Giác vốn bướng bỉnh thích gây chuyện dần dần trưởng thành, anh khí bức người. Mới năm tuổi đã bắt đầu học võ, tuổi trẻ võ côn cao cường, mười sáu tuổi trúng Võ Trạng Nguyên. Mấy năm nay luôn đi theo Đại tướng quân Triệu Đình rèn luyện ngoài biên cương, muốn trở thành Đại Tướng quân giống tổ mẫu của nàng!
Quỷ yêu khóc Tiêu Quân lại yêu thích đọc sách, trên người luôn mang theo hơi thở thư sinh sạch sẽ, là tài nữ nổi tiếng nhất kinh thành, đang chuẩn bị tham gia thi cử năm nay.
Hai vị năm nay đều mười tám tuổi, sắp quan lễ, người làm mai hận không thể đạp vỡ cửa nhà Tiêu gia.
Nhất thời, khách nhà Tiêu gia nườm nượp, huy hoàng không kém Tiêu Bình năm xưa!
Nhưng điều khiến mọi người tò mò nhất lại là vị tam thiếu gia nhỏ tuổi nhất của Tiêu gia, vị tiểu công tử ấy được toàn bộ một nhà Tiêu gia bao bọc nâng niu trong lòng bàn tay! Nghe nói cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thơ ca mở miệng như nước chảy!
Nhưng cũng một ngày nọ, vị bánh bao nhỏ được sủng ái này chạy về nhà, oán ức: "Mẫu thân, có người nói ta béo, khó nhìn......"
Tiểu thiếu niên mập tròn tròn, mặt hơi phồng lên, chu cái miệng nhỏ, đúng là phiên bản mập của Sơ Thần, lập tức làm Tiêu Vãn mềm nhũn lòng!
Nàng lập tức ôm hắn vào lòng, hôn mạnh vài cái mới bỏ qua: "Niệm Sơ là đáng yêu, ai dám nói lung tung, bảo mẫu thân, để mẫu thân kêu người đánh họ!"
Nhớ tới Tiểu Sơ Thần kiêu ngạo tròn xoe, Tiêu Vãn lại càng yêu hơn, cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, chưa gì Niệm Sơ đã lớn gần bằng Sơ Thần lần đầu nàng gặp rồi.
"Thật sao?" Tiêu Niệm Sơ mở đôi mắt tròn xoe, lông mi dày, đôi mắt trong veo làm ai cũng yêu.
"Phải phải, mập mạp có phúc khí, mẫu thân thích nhất! Niệm Sơ rất xinh đẹp!"
Dáng vẻ cưng chiều kia làm Tạ Sơ Thần phải đỡ trán lắc đầu, cảm thấy trước kia mình bị mẫu thân dụ ăn ngọt quá, cuối cùng thành mập.
Hắn mỉm cười nhìn tiểu thiếu niên vui vẻ chạy đi, ghen tuông nói: "Thê Chủ càng ngày càng cưng chiều Niệm Sơ, ta thì sao?" Hắn hơi ngửa đầu, liếc Tiêu Vãn rồi quay đi.
Khoảng thời gian trước, Nam Cương lại bội ước tấn công lần nữa, Đông Ngụy yên bình nhiều năm bỗng gặp chiến tranh nên có chút bất ngờ, suýt thì mất một thành trì. Cũng may Tề Vương nơi đất phong xa xôi kia cùng tiều vương gia kéo binh trợ giúp, đánh tan xác quân Nam Cương.
Thời gian đó, Tiêu Vãn cũng nhận chức của Tiêu Ngọc Dung, trở thành Binh Bộ Thượng Thư. Bản thân mang trọng trách, phải đặt việc nước lên đầu. Nàng còn ở biên quan rèn luyện nên đúng là hơi lơ là Tạ Sơ Thần. Tuy vậy hai người thành thân đã nhiều năm, Tạ Sơ Thần không hề so đo, đúng là hiền phu mẫu mực, ngày đêm luôn tìm cách trợ giúp Tiêu Vãn.
Nghĩ vậy, Tiêu Vãn cười xấu xa, đặt tay Tạ Sơ Thần lên ngực mình, khẽ cười: "Sơ Thần, ngươi nghe thử đi, tim đập ở vị trí nào, ngươi liền ở vị trí đó."
Dù đã 35 tuổi nhưng Tạ Sơ Thần rất biết chăm sóc bản thân, khuôn mặt mịn màng trắng bóng vẫn như mới hai mươi tuổi. Lúc này, hắn như thiếu niên gặp mối tình đầu, mặt ửng hồng, làm Tiêu Vãn cũng xúc động, cảm giác như bản thân quay lại lúc mới mười tám vậy.
Nàng rũ mắt, nắm tay Tạ Sơ Thần, giọng điệu buồn nôn: "Sơ Thần là số một trong lòng ta, vĩnh viễn là mạng sống của ta. Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta nhất định cũng phải ở bên ngươi, không rời không bỏ."
Mười chín năm nay, Tiêu Vãn vẫn luôn giữ lời hứa năm đó, cùng Tạ Sơ Thần một đời một đôi người, cho dù vì bất cứ lí do gì cũng không nạp hầu. Mọi người vừa kinh ngạc, lại vừa hâm mộ vị phu lang được Tiêu Vãn sủng tận trời này, hâm mộ Thê Chủ hắn văn xuất sắc, võ anh hùng, vậy mà chỉ cưới duy nhất một người! Càng hâm mộ hắn có một đôi nữ nhi xuất sắc vang danh thiên hạ.
Mà sự tích về Tiêu Vãn - Vị nữ nhi ăn chơi trác táng của Binh Bộ Thượng Thư, cưới được một vị phu lang xinh đẹp, làm rạng danh Tiêu gia được viết thành rất nhiều phiên bản khác nhau, thẳng tới hơn hai mươi năm sau vẫn không ngừng được nhắc tới qua những câu chuyện nơi quán trà, tửu lâu, ai cũng cảm thán trên đời lại có một người xuất sắc như vậy.
Mà đôi nữ nhi của nàng, trong tương lai càng viết tiếp nên truyền kỳ thiên hạ!
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/114
|