Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn âm thầm thở một hơi dài, ném Quý Thư Mặc lên giường, cảm thấy tay có chút bẩn mà xoa xoa tay.
Nếu không phải thấy ngươi còn có chút giá trị, thân thể không sạch sẽ như vậy ta còn khinh thường không thèm đụng vào.
Tiêu phủ về đêm mất đi không khí náo nhiệt lúc sáng, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng ngựa trong chuồng thỉnh thoảng hý lên. Lúc Tiêu Vãn đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt nàng là một bóng người màu xanh nhạt đang khập khiễng trốn vào góc tường.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, đối với Tạ Sơ Thần mà nói, cũng là đêm động phòng hoa chúc của hắn. Bởi vì Tiêu Vãn đã đồng ý với hắn, chỉ cần hôm nay hắn có thể bước vào cửa Tiêu gia, hắn chính là phu lang của nàng.
Vì thế, hắn bỏ cả ngày tắm rửa, tắm cả người hương thơm ngào ngạt cõi lòng đầy chờ mong ngồi đợi trong phòng. Hắn cứ đợi cứ đợi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch, lén Chiêu nhi chạy ra ngoài, định bụng nhìn trộm Tiêu Vãn, xoa dịu nỗi khổ tương tư.
Tạ Sơ Thần núp trong góc tường, nghe được tiếng đóng cửa, cho rằng Tiêu Vãn quay trở vào phòng, ngập ngừng đi ra. Ai biết, vừa ngẩng đầu, chính là gương mặt hắn ngày đêm tưởng niệm.
Bị bắt quả tang, Tạ Sơ Thần chột dạ, kinh hoảng lui về sau một bước. Quá hấp tấp, hắn dẫm lên trường bào, chân bị bỏng vấp vào chân lành, dùng tư thế sắc nam nhào vào trong ngực Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn vươn tay ra, ôm hắn vào lòng.
“Không sao chứ?!”
Hơi thở nhẹ nhàng của Tiêu Vãn phả vào mặt Tạ Sơ Thần, trái tim hắn đập thình thịch, không biết là do suýt té chưa hoàn hồn được, hay là do tư thế lúc này quá mức thân mật. Vòng tay ôm ấp ấm áp như vậy, giữa đêm khuya quạnh quẽ cuối xuân, trong lòng Tạ Sơ Thần nai con nhảy loạn, chân mềm nhũn, càng dính chặt vào người Tiêu Vãn, tâm không biết bay tới mấy tầng mây.
Thân mật ở khoảng cách gần, Tiêu Vãn cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần, đôi mắt xinh đẹp trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài nhẹ nhàng lay động, hắn cười khúc khích nhìn mình, ánh nước trong mắt xoay tròn, nhìn quanh chỉ thấy phong tình lưu chuyển, là một lại cảm giác dẫn dụ, khiến tâm nàng nổi lên dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, nàng phát hiện thì ra Tạ Sơ Thần chính là một đóa hoa xinh đẹp cả về nội tâm lẫn hình thức.
Vẻ đẹp của hắn không giống như vẻ đẹp yêu mị của Quý Thư Mặc, mà là vẻ xinh đẹp ngây thơ hoạt bát.
Nếu như trước kia, người nàng chọn lựa là hắn mà không phải Quý Thư Mặc thì Tiêu gia đâu đến nỗi diệt vong.
“Phu... Tiêu... , ta, ta không phải cố ý.” Hai mắt giao nhau, trên mặt Tạ Sơ Thần xuất hiện tầng mây hồng mê người. Hắn không dám tham luyến vòng ôm trăm năm hiếm gặp này nữa, vội vàng đứng thẳng người, mặt đỏ đến mang tai, tay lóng ngóng chắp sau lưng.
Hắn nhất thời ảo não mình ngốc nghếch thất lễ, tâm loạn như ma, sợ Tiêu Vãn cho rằng mình là dạng nam nhân tuỳ tiện.
Mà hắn càng lo lắng sợ hãi, rốt cục mình nên sửa lại xưng hô, thân mật gọi Tiêu Vãn là “thê chủ”, hay vẫn nên khách sáo kêu một tiếng “Tiêu tiểu thư” đây? Trong lòng hắn tất nhiên rất muốn kêu “thê chủ”, nhưng... Hình như Tiêu Vãn không thích hắn gọi như vậy...
“Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã, ngươi thật đúng là một khắc cũng không yên.” Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
“A!” Hắn hô nhỏ, ủ rũ cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta biết mình đã gây nhiều rắc rối cho người, ta sẽ nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.”
Nói xong, xoay lưng, khập khiễng bước đi.
Mỗ nam nào đó đắc ý nghĩ thầm: Chỉ đi nửa đường thôi, lúc đó thê chủ cũng quay về phòng, mình lại len lén mò ra. Công khai không cho mình rình lén, mình sẽ lén lút nhìn trộm.
Nhĩ tới gian kế của mình, tâm tình vô cùng thoải mái cất bước.
Tiêu Vãn nắm tay Tạ Sơ Thần giữ lại.
Tạ Sơ Thần khó hiểu nhìn nàng.
“Vết thương trên người ngươi ... sao rồi? ” Nàng mở miệng hỏi,
Nếu không phải thấy ngươi còn có chút giá trị, thân thể không sạch sẽ như vậy ta còn khinh thường không thèm đụng vào.
Tiêu phủ về đêm mất đi không khí náo nhiệt lúc sáng, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng ngựa trong chuồng thỉnh thoảng hý lên. Lúc Tiêu Vãn đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt nàng là một bóng người màu xanh nhạt đang khập khiễng trốn vào góc tường.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, đối với Tạ Sơ Thần mà nói, cũng là đêm động phòng hoa chúc của hắn. Bởi vì Tiêu Vãn đã đồng ý với hắn, chỉ cần hôm nay hắn có thể bước vào cửa Tiêu gia, hắn chính là phu lang của nàng.
Vì thế, hắn bỏ cả ngày tắm rửa, tắm cả người hương thơm ngào ngạt cõi lòng đầy chờ mong ngồi đợi trong phòng. Hắn cứ đợi cứ đợi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch, lén Chiêu nhi chạy ra ngoài, định bụng nhìn trộm Tiêu Vãn, xoa dịu nỗi khổ tương tư.
Tạ Sơ Thần núp trong góc tường, nghe được tiếng đóng cửa, cho rằng Tiêu Vãn quay trở vào phòng, ngập ngừng đi ra. Ai biết, vừa ngẩng đầu, chính là gương mặt hắn ngày đêm tưởng niệm.
Bị bắt quả tang, Tạ Sơ Thần chột dạ, kinh hoảng lui về sau một bước. Quá hấp tấp, hắn dẫm lên trường bào, chân bị bỏng vấp vào chân lành, dùng tư thế sắc nam nhào vào trong ngực Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn vươn tay ra, ôm hắn vào lòng.
“Không sao chứ?!”
Hơi thở nhẹ nhàng của Tiêu Vãn phả vào mặt Tạ Sơ Thần, trái tim hắn đập thình thịch, không biết là do suýt té chưa hoàn hồn được, hay là do tư thế lúc này quá mức thân mật. Vòng tay ôm ấp ấm áp như vậy, giữa đêm khuya quạnh quẽ cuối xuân, trong lòng Tạ Sơ Thần nai con nhảy loạn, chân mềm nhũn, càng dính chặt vào người Tiêu Vãn, tâm không biết bay tới mấy tầng mây.
Thân mật ở khoảng cách gần, Tiêu Vãn cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần, đôi mắt xinh đẹp trong vắt mê hoặc, hàng lông mi dài nhẹ nhàng lay động, hắn cười khúc khích nhìn mình, ánh nước trong mắt xoay tròn, nhìn quanh chỉ thấy phong tình lưu chuyển, là một lại cảm giác dẫn dụ, khiến tâm nàng nổi lên dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, nàng phát hiện thì ra Tạ Sơ Thần chính là một đóa hoa xinh đẹp cả về nội tâm lẫn hình thức.
Vẻ đẹp của hắn không giống như vẻ đẹp yêu mị của Quý Thư Mặc, mà là vẻ xinh đẹp ngây thơ hoạt bát.
Nếu như trước kia, người nàng chọn lựa là hắn mà không phải Quý Thư Mặc thì Tiêu gia đâu đến nỗi diệt vong.
“Phu... Tiêu... , ta, ta không phải cố ý.” Hai mắt giao nhau, trên mặt Tạ Sơ Thần xuất hiện tầng mây hồng mê người. Hắn không dám tham luyến vòng ôm trăm năm hiếm gặp này nữa, vội vàng đứng thẳng người, mặt đỏ đến mang tai, tay lóng ngóng chắp sau lưng.
Hắn nhất thời ảo não mình ngốc nghếch thất lễ, tâm loạn như ma, sợ Tiêu Vãn cho rằng mình là dạng nam nhân tuỳ tiện.
Mà hắn càng lo lắng sợ hãi, rốt cục mình nên sửa lại xưng hô, thân mật gọi Tiêu Vãn là “thê chủ”, hay vẫn nên khách sáo kêu một tiếng “Tiêu tiểu thư” đây? Trong lòng hắn tất nhiên rất muốn kêu “thê chủ”, nhưng... Hình như Tiêu Vãn không thích hắn gọi như vậy...
“Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã, ngươi thật đúng là một khắc cũng không yên.” Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
“A!” Hắn hô nhỏ, ủ rũ cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta biết mình đã gây nhiều rắc rối cho người, ta sẽ nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.”
Nói xong, xoay lưng, khập khiễng bước đi.
Mỗ nam nào đó đắc ý nghĩ thầm: Chỉ đi nửa đường thôi, lúc đó thê chủ cũng quay về phòng, mình lại len lén mò ra. Công khai không cho mình rình lén, mình sẽ lén lút nhìn trộm.
Nhĩ tới gian kế của mình, tâm tình vô cùng thoải mái cất bước.
Tiêu Vãn nắm tay Tạ Sơ Thần giữ lại.
Tạ Sơ Thần khó hiểu nhìn nàng.
“Vết thương trên người ngươi ... sao rồi? ” Nàng mở miệng hỏi,
/114
|