Sáng ngày thứ hai Tiểu Nguyệt theo Vân Tử Xung bước lên xe ngựa đến học viện. Lúc này đi học còn rất sớm, Tiểu Nguyệt cảm thấy sắc trời chỉ vừa hửng sáng, Bán Hạ đã gọi nàng dậy, không có đồng hồ, chỉ có Đa Bảo tinh xảo sa lậu. Nói thật Tiểu Nguyệt nhất thời không biết rõ vật kia là gì, ngày hôm qua Tiểu Nguyệt nghiên cứu nửa ngày cũng không biết được cách tính thời gian, so sánh lúc buổi tối thì hiểu rõ hơn, bởi vì buổi chiều có tiếng vang của trống canh, từ đó đại khái Tiểu Nguyệt có thể tính toán được, nhưng đến ban ngày Tiểu Nguyệt chỉ có thể nhìn sắc trời đoán mò, dù sao có Bán Hạ cùng Vân Tử Xung sẽ không để lỡ việc của mình.
Cho nên khi bị Bán Hạ kêu dậy, Tiểu Nguyệt nhìn qua cửa sổ thấy những tia nắng ban mai mịt mờ, đoán chừng khoảng năm giờ sáng, âm thầm thở dài, bò dậy. Bán Hạ lấy ra một cái nho bào đỏ nhạt, Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, Bán Hạ nói: “Thế tử phân phó, từ hôm nay trở đi, ngài cần thể diện nghiêm túc một chút, cái này là Thế tử ra lệnh cho nữ công phòng chế tạo gấp”
Trong lòng Tiểu Nguyệt không khỏi nóng lên, tiểu tử này ngoài mặt không nói gì, thực tế lại khá tỉ mỉ chu đáo, vội vui vẻ mặc vào người. Vân Tử Xung gác tay đứng bên ngoài Cúc nguyệt các, sáng sớm gió nhẹ nhàng lay động tay áo hắn, nhìn bên ngoài trông có vẻ lỗi lạc. Cửa Cúc Nguyệt các mở Tiểu Nguyệt đi ra, Vân Tử Xung bỗng nhiên quay đầu lại, không khỏi nhàn nhạt cười một tiếng. Tiểu nha đầu này mặc nho bào màu đỏ nhạt, mái tóc dùng khăn chít màu đồng đầu buộc lên, lộ ra chiếc trán đầy đặn, mi thanh mục tú, ra dáng tiểu thư nhẹ nhàng, mặc dù vóc dàng thấp bé, chỉ là loại khí chất xuất sắc toát ra cả người này… từ mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều có thể thấy. Vân Tử Xung dắt tay nhỏ bé của nàng nói: “Đi thôi”, bóng dáng hai người một cao một thấp biến mất ở cuối hành lang.
Hôm nay trong sân vườn học viện Phong hoa cực kỳ náo nhiệt, sự xuất sắc ở hội thi của Tiểu Nguyệt ngày hôm qua nay đã không ai không biết, thêm cả việc tiểu nha đầu này chỉ mới sáu tuổi lại còn sắp được Tư Mã Chu nhận làm đệ tử. Tư Mã Chu là người thế nào, sợ rằng trừ Tiểu Nguyệt một nhà quanh năm sống trong núi, ngăn cách sự đời, cả Nghiêu Quốc này không ai không biết dòng họ Tư Mã.
Dòng họ Tư Mã ở Nghiêu Quốc từ khai quốc đến nay đã ba trăm năm, vẫn luôn là thế gia vọng tộc số một Nghiêu Quốc. Không nói chi xa xôi, chỉ nói hiện nay ở Nguyệt Thành từ Thành chủ tới Tiết Độ Sứ tay nắm binh quyền, người nào không phải họ Tư Mã. Tư Mã Chu là Thái Phó của đương kim thế tử, tộc trưởng đương nhiệm của Tư Mã gia, nói thật không kém bao nhiêu với chức chư hầu ở biên cương. Bên cạnh đó, dòng họ Tư Mã còn có tài lực khổng lồ, cả nước có ba mươi bảy Khánh An Đường, dù đã hơn ba trăm năm nhưng vẫn thịnh vượng như lúc ban đầu. Học viện Phong Hoa này chẳng phải người nhà Tư mã gia sao.
Hiện nay trừ bỏ những học sinh trung cấp Thượng đã tự mình chứng kiến ngày hôm qua, bọn con cưng vẫn đối với lời đồn đại nghị luận ầm ĩ kia nửa tin nửa ngờ. Một nha đầu sơn dã không có danh tiếng gì, làm sao có thể qua trung cấp lục nghệ, lại có thể như thế nào được Tư Mã Chu cao cao tại thượng nhìn trúng. Những điều này thật sự làm đám danh môn đệ tử kìa vừa đố kị lại thầm ước ao, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn phải có.
Toàn bộ học viện này đều giống như trại lính, quản lý rất nghiêm khắc, tiên sinh cùng học sinh không thể tùy tiện ra vào, mỗi tháng đều có bảy ngày thăm người thân, khi đó mới có thể về nhà. Ngoại lệ duy nhất của học viện Phong Hoa này chỉ có Vân Tử Xung, cho dù phá lệ cũng không ai dám kháng nghị ganh đua so sánh. Một vì đấy là cháu ruột của Tư Mã Chu, hơn nữa lại là đương kim Đông cung thế tử, cháu đích tôn của Nữ Đế, nói không chừng tương lai là thái tử Nghiêu Quốc, bối cảnh như vậy không ngoại lệ mới là lạ. Chẳng qua hiện nay còn có ngoại lệ thứ hai, chính là tiểu nha đầu sơn dã kia. Cho dù gia cảnh nàng bần hàn không tính là gì, nhưng chỉ dựa vào địa vị của Tư Mã Chu, cùng sự bảo hộ của Vân Tử Xung khiến người khác không dám khinh thường, huống chi người ta thật sự có tài, chỉ bằng việc Lý tiên sinh yêu thích không chịu buông tay tờ thư pháp kia cũng đủ làm cho bọn học sinh trung cấp Thượng xấu hổ rồi.
Hôm nay xe ngựa không có dừng ở cửa mà trực tiếp đi vào cửa hông, lướt qua phiến đá trên đường, so với đường chính giữa thì dài hơn, đến cuối là một bãi đất rộng lớn, liếc nhìn lại là mấy nóc nhà, mặc dù chỉ là tầng hai nhưng là chân mái cong rất tinh mỹ. Không giống vẻ nghiêm túc ở nơi thi thí, nơi đây sống động hơn, bên cạnh mảnh đất trống là một vườn hoa đào nhỏ, hôm nay đúng kì hoa nở, một mảnh hoa đào kéo dài như mây nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Trong rừng đào có bộ bàn ghế bằng đá xanh, có tụm năm tụm ba học sinh đang cầm sách đọc sáng sớm, nhìn qua tuổi tác có vẻ chênh lệch, đoán chừng nguyên nhân là vì sự khó khăn của cuộc thi sát hạch. Tiểu Nguyệt cảm thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người mình âm thầm quan sát, cũng không quá để ý vì dù sao tuổi tác của mình và những người này quá khác biệt.
Rừng đào bên cạnh có vài thiếu nữ rất trẻ, khó khăn lắm mới có thể thấy người đồng giới, Tiểu Nguyệt cẩn thận nhìn sang. Dưới gốc đào có bốn thiếu nữ đứng đó, dáng vẻ ước chừng mười bốn mười năm tuổi, ngũ quan xuất sắc, bất quá cái loại khí chất khinh người đó Tiểu Nguyệt không thích lắm. Đứng đầu là một người hơi nhỏ, nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi Vân Tử Xung, một đôi mi thanh tú hơi cong lên, mắt to phát sáng có thần, mũi cao, đôi môi đỏ thắm đầy đặn, vóc người đã trổ mã cao vút, kiều diễm đứng dưới gốc đào, có vẻ hết sức yểu điệu.
Cả người thần thái phấn khởi, mang cảm giác cao cao tại thượng, Tiểu Nguyệt thấy giống dáng vẻ của con em quan chức ở hiện đại, ánh mắt quét qua Tiểu Nguyệt rồi dừng trên người Vân Tử Xung, lập tức nhiễm chút thẹn thùng. Tiểu Nguyệt quay đầu lại quan sát Vân Tử Xung một cái, chợt bừng tỉnh đại ngộ, cùng độ tuổi mười hai mười ba, là thời kì hóc môn giới tính bắt đầu phát triển, vị tiểu mỹ nữ này hẳn là coi trọng Vân Tử Xung, người ngoài thường nói thiếu nữ tuổi này đầy tâm sự, điều này cũng có thể lý giải, dù sao Vân Tử Xung cũng thật xuất sắc, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế.
Cảm thấy ánh mắt Tiểu Nguyệt, Vân Tử Xung hơi nhíu mày một cái, vừa muốn dắt tay Tiểu Nguyệt đi qua thì thiếu nữ đã bước tới đứng trước mặt hai người, hơi hưng phấn chào Vân Tử Xung: “ Xung biểu ca”
Tiểu Nguyệt càng thêm vạn phần hứng thú, biểu ca biểu muội ở cổ đại dễ dàng sinh ra… Khụ! Khụ! Không! Là quan hệ mờ ám, giống như giai thoại xưa của Đường Uyển. Tiểu Nguyệt tránh tay Vân Tử Xung ra, thoáng từng bước tránh sang bên cạnh, sau đó mắt to chăm chú nhìn biểu huynh muội đây, vụt sáng, vụt sáng, lông mi hưng phấn có chút lay động giống như cánh hai con điệp muốn bay, khóe miệng Vân Tử Xung miệng nổi lên ý cười ôn nhu, cảm thấy nha đầu này thật đáng yêu.
Hắn khẽ cười, biểu muội trông thấy thật kinh ngạc, theo ánh mắt nhìn sang Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị xem náo nhiệt, trên mặt hiện thêm mấy phần ảm đạm, bất quá chỉ là cái chớp mắt, liền ngẩng đầu quét qua Tiểu Nguyệt một cái nói: “Biểu ca, nha đầu này chính là người ông nội muốn thu làm đệ tử sao?”
Vân Tử Xung không trả lời nàng, trực tiếp dắt Tiểu Nguyệt hướng về phía cô gái gật đầu một cái rồi đi, cô gái có chút buồn bã nhìn bóng lưng hai người. Tiểu Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn, lắc lắc tay Vân Tử Xung nói: “Nàng thật sự là biểu muội ngươi? Ngươi như vậy sẽ làm cho cô ấy xấu hổ”
Vân Tử Xung dừng bước, gõ gõ vào trán nàng nói: “Thế nào, không có náo nhiệt nên thất vọng à?”
Tiểu Nguyệt cười hắc hắc, theo thói quen định kéo mái tóc của mình lại sờ tới khăn chit đầu, không khỏi ngượng ngùng thả tay xuống nói: “Xem náo nhiệt gì chứ, có chút tò mò thôi, không phải biểu huynh muội ở nơi này của các ngươi sau này đều sẽ thành thân sao, ta chỉ là cảm thấy tỷ tỷ kia lớn lên sẽ rất đẹp thôi”. Vân Tử Xung có chút bật cười nói: “Ngươi mới lớn chừng này, biết gì là thành thân, đi đi thôi”
Tiểu Nguyệt nhăn mặt đi cùng hắn đến phía bên phải hành lang, hai bên hành lang hoa và cây lá sum xuê, thật ra thoạt nhìn giống tư gia riêng hơn, thường xuyên lại có mấy học sinh làm gì đấy hoặc đứng đọc sách trong vườn, rất có chút không khí của đại học. Đại khái qua hai hành lang mới tới một khu vườn độc lập nằm phía sau cùng, cực khác với không khí thoải mái vừa nãy, nơi này có chút trang nghiêm, vườn rất lớn, trước mặt là hồ nhỏ nhân tạo, hồ nước trong suốt xanh biếc, nhìn không biết liệu nước có đang chảy hay không.
Cây cối hai bên bờ rất đặc biệt, không phải là liễu rủ theo gió chập chờn, mà là cây long não rất hiếm, rất có phong cách của Tư Mã gia. Cây long não này cành lá xum suê, ngọn to bóng lớn, cây cao hùng vĩ, có thể hút khí bẩn, giữ nước, tăng phù sa màu mỡ cho đất xung quanh. Loại cây này so với liễu rủ còn tốt hơn, quan trọng, đây là loại thuốc có giá trị lớn, quả long não vị ấm nóng, có tác dụng hạ sốt, trị cảm mạo, bệnh sởi, ho gà, kiết lỵ. Rễ cây long não có hương thơm như đốt trầm hương, vị đắng, không độc, có thể làm thuốc lưu thông khí huyết, trừ phong thấp, chống lại dịch thổ tả, chữa bệnh thầm kín, trị thương, rôm sảy.
Có thể thấy cây này toàn thân đều là thuốc quí, hiện nay đã được xếp vào danh sách thực vật cần được bảo vệ.
Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt lên một cái cầu trúc to rộng để qua hồ nước, liền có thể nhìn thấy rõ ràng bố cục bên trong, hai bên không có tường vây, qua cầu trúc Tiểu Nguyệt mới phát hiện, cái vườn này thực tế là một hòn đảo giữa hồ, phía sau không biết là đâu, nhưng nhìn từ phía trước, bên hồ là một lá chắn thiên nhiên bằng long não cao lớn, khiến quang cảnh trở nên đẹp tuyệt vời. Vườn không có cửa chính, chỉ là bên cạnh đặt một tấm bia đá thật cao, phía trên khắc hai chữ rồng bay phượng múa thật to “Chiết quế”, Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm gật đầu, ngược lại thấy rất chuẩn xác.
Vào vườn, phía trước chính là một cái đình nằm giữa trông vô cùng rộng rãi, lát đầy đá xanh sạch sẽ, mặt bên còn có một cái lâu nhỏ, đoán chừng là nơi dừng chân ăn cơm của học sinh. Lục vũ đang đứng trước cửa lầu chờ, thấy bóng dáng Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt thì khẽ mỉm cười, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung cúi đầu chào làm lễ ra mắt, Lục Vũ gật đầu một cái rồi thân thiết nói:” Có Tử Xung chiếu cố tiểu sư muội, ta yên tâm nhiều rồi, viện ở phía sau, có việc gì thì tìm ta, chớ có xa lạ”
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng, Lục Vũ mới xoay người đi, Vân Tử Xung mang theo Tiểu Nguyệt đi vào, trong lâu bố cục không đồng dạng, có chút tương tự cách phân chia ở hiện đại, mỗi gian phòng đều có hai bậc thang cách xa nhau. Không gian ở tầng hai này cảm giác như một khối hình học lập thể, lên bậc thang thứ nhất bên trái là một phòng lớn thiết kế tinh xảo, không có ghế, trên đất là sàn nhà bằng gỗ thô, phía trên là màn chướng màu đen, trước mặt là án thư màu gỗ thô, tổng cộng có sáu hàng, phía trước án thư là một hàng đệm cho hai người, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung xuất hiện cũng không gây xôn xao lớn, đại khái những người này hôm qua cũng đã chứng kiến.
Vân Tử Xung cúi đầu xuống cởi giầy cho Tiểu Nguyệt, chỉ mang tất vải vào phòng học, cho dù cùng lớp học nhưng hai người vóc dáng và tuổi đều chênh lệch rõ ràng, hơn nữa Tiểu Nguyệt ngồi ở trên đệm vẫn có cảm giác hơi lùn, Vân Tử Xung gọi gã sai vặt ở sau cửa nói: “Đi lấy cho thêm hai cái đệm mềm tới đây”
Tiểu Nguyệt mới thấy thoải mái chút, thầm nghĩ lúc ở cuộc thi không phải ngồi ghế sao, sao đến nơi này lại thành cái này, thật không quen a. Tiểu Nguyệt ngồi vào chỗ của mình, mới quan sát bốn phía, gian phòng này chính xác được coi như một cái phòng lớn, không gian rộng rãi, bốn phía có trụ đỏ chống đỡ, phía bên phải là hành lang, mà bên trái là bốn cửa sổ hình vuông, cách cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nước xanh cùng cây long não to lớn.
Có long não che chở nên không khí nơi này rất mát mẻ, đích xác là nơi học tập rất ưu việt, phía trên tường treo một tấm vải lớn đề tên các môn sinh đệ tử, trên bậc thang trước mặt là cái bàn rất dài, phía sau là ghế cao, hiển nhiên là chỗ tiên sinh ngồi. Keng! Keng! Keng!, tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người để sách trên tay xuống, quy củ làm rất tốt. Nói thật, ngồi chổm hổm là vấn đề hết sức khó khăn với Tiểu Nguyệt, cảm thấy không được tự nhiên và thoải mái.
Đi tới là Trịnh tiên sinh, xong một khoá học, trừ bỏ việc ngồi xổm xong đi đứng có chút chết lặng, mọi thứ coi như đều thoải mái, chủ yếu nói chút về lễ nghi cổ đại và quy củ hôm nay, Trịnh tiên sinh chỉ đơn giản giới thiệu một ít nội dung, phần lớn thời gian để cho học sinh tự học, rất giống môn tự chọn ở đại học. Hơn nữa một khóa cũng không tính quá lâu, Tiểu Nguyệt đoán chừng khoảng hơn nửa canh giờ, Trịnh tiên sinh mới đi ra, Tiểu Nguyệt vội vàng đưa hai chân ra, vẻ mặt đau khổ xoa đầu gối đã tê rần.
Vân Tử Xung bất giác bật cười, đưa tay kéo đôi tay nhỏ bé không có khí lực của nàng, tự mình chậm rãi xoa bóp, thấp giọng nói: “Như thế nào, khá hơn chút nào không, tuy nói hiện nay chủ yếu ngồi trên ghế, nhưng lên triều cùng một vài trường hợp trọng yếu đều phải ngồi xổm, đây là lễ nghi của Nghiêu Quốc chúng ta, ngươi tất yếu sẽ quen”
Vân Tử Xung hiển nhiên cùng các học sinh khác có chút khác biệt, cho dù tan lớp cũng không có ai tiến lên trò chuyện, có thể thấy tiểu tử này thường ngày cũng không dễ thân. Vân Tử Xung đỡ Tiểu Nguyệt đứng lên nói: “Đi thôi, có nửa khắc nghỉ ngơi, ra ngoài dạo một chút có lẽ sẽ tốt hơn”
Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn chưa có khái niệm nửa khắc đồng hồ, đoán chừng tương đương với nửa giờ, liền đứng lên theo Vân Tử Xung ra khỏi phòng học, từ hành lang đi về phía sau là một mảnh trời, thông với lâu, phía sau là một trường đua ngựa, trường ngựa phía sau là một mảnh đồi xanh ngắt. Trước đây Tiểu Nguyệt không chú ý, nhìn như vậy cả học viện Phong Hoa đều dựa vào núi mà xây, núi cao chót vót, đền gần trường ngựa có thể thấy đường núi quanh co, xem ra có thể từ nơi này lên núi, Vân Tử Xung nói: “Phía sau núi này là phía tây của Nghiêu sơn”.
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói: “Nghiêu Sơn, ngươi nói nơi này là Nghiêu Sơn”.
“Đương nhiên”
“Nói như vậy, cái này cùng núi Nghiêu Sơn trước thôn nhà ta là cùng một ngọn”
Vân Tử Xung kéo tay Tiểu Nguyệt, lấy tay vuốt nhè nhẹ vết chai ở tay Tiểu Nguyệt, có chút trầm thấp nói: “Ta đến giờ vẫn chưa nghe ngươi nói qua chuyện gia đình ngươi, chỉ biết phụ thân ngươi là thợ săn trên núi Nghiêu Sơn, nói như vậy từ nhỏ ngươi sinh hoạt rất kham khổ”
Tiểu Nguyệt nghĩ đến một tháng trước, không khỏi cười lắc đầu nói: “Đúng là có chút kham khổ nhưng cả nhà ta đều vui vẻ, trên núi thôn chúng ta lại có rất nhiều dược liệu quí, khắp núi đồi còn có sơn tra và trái cây hoang dã, mặc dù đạm mạt lại rất hạnh phúc”. Vân Tử Xung nghe giọng nói trẻ con thanh thúy mềm mại của Tiểu Nguyệt, nói đến cuộc sống mà chính mình chưa bao giờ tưởng tượng nổi, bất giác có chút xuất thần, điều này cũng chính là nguyên nhân khiến nha đầu này vui vẻ, vô tranh vô đấu, không màng danh lợi.
Bên cạnh trường ngựa là một chuồng ngựa lớn, Tiểu Nguyệt cũng Vân Tử Xung lững thững đi đến, không nhiều lắm chỉ có khoảng hai mấy con ngựa, có người coi ngựa cọ rửa rất sạch sẽ, bên cạnh có một chuồng nhỏ, dùng gỗ tách ra, giống như một phòng nhỏ, Tiểu Nguyệt không khỏi buồn bực lại gần.
Dĩ nhiên không dám lại quá gần, ngựa trong phòng nhỏ là một con ngựa đen tuyền to lớn, cả người không có một màu lai tạp nào, không có dây cương buộc lại, đi qua lại giậm chân tại chỗ, thân thể cân xứng, lông mao xinh đẹp, đơn giản có thể dùng uy mỹ để hình dung. Ngựa quét mắt qua Tiểu Nguyệt, hung phấn hướng về phía Vân Tử Xung, Tiều Nguyệt không khỏi buồn cười nói: “Đây là ngựa của ngươi?”
Vân Tử Xung gật đầu một cái, đưa tay trấn an vỗ vỗ cổ con hắc mã, con ngựa càng phát tiếng hí, cúi đầu thật thấp xuống cọ cọ Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút nhao nhao muốn thử, mắt to vụt sáng lóe lên ánh mắt đạo tặc, thầm nghĩ: “Nếu ngựa này của mình thì thật tốt”.
Vẻ mặt đáng yêu làm Vân Tử Xung không khỏi mỉm cười, ý cười thản nhiên nói: “Hôm nay thôi đi, ngày mai là khóa cưỡi ngựa bắn cung, ta sẽ dẫn ngươi cưỡi Truy Vân chạy mấy vòng”
Tiểu Nguyệt ánh mắt sáng lên nói:”Thật! thật tốt quá, ngươi không được đối ý đấy! Mà cái tên Truy Vân này không hợp chút nào, tên Mây Đen có vẻ hợp hơn”
Vân Tử Xung nhìn thân thể nho nhỏ của hắc mã, lại lắc đầu cười nhẹ, giơ tay ôm lấy Tiểu Nguyệt nâng lên cao, Tiểu Nguyệt lúc này mới thấy bốn vó hắc mã to lớn này là màu trắng như tuyết, phảng phất trông như chân đeo bốn chiếc giầy, rất là xinh đẹp.
Lần nữa trở về lâu, Vân Tử Xung mang theo Tiểu Nguyệt nhưng không có trở về phòng học, mà là từ bên trái xuyên qua, lên hai bậc thang là một gian phòng khác, trên án trong phòng đều để một cây cổ cầm, có thể thấy nơi này tương đương với phòng học nhạc. Vẫn là ngồi xuống trước, bất quá trước mặt hai ngươi lại chỉ có một cầm án (bản nhạc), phía trên cũng chỉ để một cây đàn tranh chín dây.
Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt ngồi xuống, gã sai vặt đưa lên trà xanh, qua khoảng thời gian uống cạn một chung trà, tiếng chuông đến giờ học lại vang lên. Ngụy tiên sinh dáng vẻ tiêu sái đi vào, vẫn là nho bào rộng lớn, không có đai lưng, mang chút cảm giác không chịu gò bó, hướng về phía Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười nói: “Vốn ta muốn tự mình dạy con gảy đàn, nhưng Vân Tử Xung lại muốn dạy con đàn tranh, bất quá đàn tranh của tiểu tử này đã từng được nhạc thánh Huy tiên sinh chỉ dạy, cũng thuộc dạng khó có được”
Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm cau mày, nói thật mặc dù mình thích đàn nhị, nguyên nhân rất lớn là bị ảnh hưởng từ ông nội, yêu thích kinh kịch, nhưng cái này là đàn tranh cổ, bản thân lại không có hứng thú, muốn cự tuyệt lại khó mở miệng, chỉ có thể nhìn rồi nói sau.
Cho nên khi bị Bán Hạ kêu dậy, Tiểu Nguyệt nhìn qua cửa sổ thấy những tia nắng ban mai mịt mờ, đoán chừng khoảng năm giờ sáng, âm thầm thở dài, bò dậy. Bán Hạ lấy ra một cái nho bào đỏ nhạt, Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, Bán Hạ nói: “Thế tử phân phó, từ hôm nay trở đi, ngài cần thể diện nghiêm túc một chút, cái này là Thế tử ra lệnh cho nữ công phòng chế tạo gấp”
Trong lòng Tiểu Nguyệt không khỏi nóng lên, tiểu tử này ngoài mặt không nói gì, thực tế lại khá tỉ mỉ chu đáo, vội vui vẻ mặc vào người. Vân Tử Xung gác tay đứng bên ngoài Cúc nguyệt các, sáng sớm gió nhẹ nhàng lay động tay áo hắn, nhìn bên ngoài trông có vẻ lỗi lạc. Cửa Cúc Nguyệt các mở Tiểu Nguyệt đi ra, Vân Tử Xung bỗng nhiên quay đầu lại, không khỏi nhàn nhạt cười một tiếng. Tiểu nha đầu này mặc nho bào màu đỏ nhạt, mái tóc dùng khăn chít màu đồng đầu buộc lên, lộ ra chiếc trán đầy đặn, mi thanh mục tú, ra dáng tiểu thư nhẹ nhàng, mặc dù vóc dàng thấp bé, chỉ là loại khí chất xuất sắc toát ra cả người này… từ mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều có thể thấy. Vân Tử Xung dắt tay nhỏ bé của nàng nói: “Đi thôi”, bóng dáng hai người một cao một thấp biến mất ở cuối hành lang.
Hôm nay trong sân vườn học viện Phong hoa cực kỳ náo nhiệt, sự xuất sắc ở hội thi của Tiểu Nguyệt ngày hôm qua nay đã không ai không biết, thêm cả việc tiểu nha đầu này chỉ mới sáu tuổi lại còn sắp được Tư Mã Chu nhận làm đệ tử. Tư Mã Chu là người thế nào, sợ rằng trừ Tiểu Nguyệt một nhà quanh năm sống trong núi, ngăn cách sự đời, cả Nghiêu Quốc này không ai không biết dòng họ Tư Mã.
Dòng họ Tư Mã ở Nghiêu Quốc từ khai quốc đến nay đã ba trăm năm, vẫn luôn là thế gia vọng tộc số một Nghiêu Quốc. Không nói chi xa xôi, chỉ nói hiện nay ở Nguyệt Thành từ Thành chủ tới Tiết Độ Sứ tay nắm binh quyền, người nào không phải họ Tư Mã. Tư Mã Chu là Thái Phó của đương kim thế tử, tộc trưởng đương nhiệm của Tư Mã gia, nói thật không kém bao nhiêu với chức chư hầu ở biên cương. Bên cạnh đó, dòng họ Tư Mã còn có tài lực khổng lồ, cả nước có ba mươi bảy Khánh An Đường, dù đã hơn ba trăm năm nhưng vẫn thịnh vượng như lúc ban đầu. Học viện Phong Hoa này chẳng phải người nhà Tư mã gia sao.
Hiện nay trừ bỏ những học sinh trung cấp Thượng đã tự mình chứng kiến ngày hôm qua, bọn con cưng vẫn đối với lời đồn đại nghị luận ầm ĩ kia nửa tin nửa ngờ. Một nha đầu sơn dã không có danh tiếng gì, làm sao có thể qua trung cấp lục nghệ, lại có thể như thế nào được Tư Mã Chu cao cao tại thượng nhìn trúng. Những điều này thật sự làm đám danh môn đệ tử kìa vừa đố kị lại thầm ước ao, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn phải có.
Toàn bộ học viện này đều giống như trại lính, quản lý rất nghiêm khắc, tiên sinh cùng học sinh không thể tùy tiện ra vào, mỗi tháng đều có bảy ngày thăm người thân, khi đó mới có thể về nhà. Ngoại lệ duy nhất của học viện Phong Hoa này chỉ có Vân Tử Xung, cho dù phá lệ cũng không ai dám kháng nghị ganh đua so sánh. Một vì đấy là cháu ruột của Tư Mã Chu, hơn nữa lại là đương kim Đông cung thế tử, cháu đích tôn của Nữ Đế, nói không chừng tương lai là thái tử Nghiêu Quốc, bối cảnh như vậy không ngoại lệ mới là lạ. Chẳng qua hiện nay còn có ngoại lệ thứ hai, chính là tiểu nha đầu sơn dã kia. Cho dù gia cảnh nàng bần hàn không tính là gì, nhưng chỉ dựa vào địa vị của Tư Mã Chu, cùng sự bảo hộ của Vân Tử Xung khiến người khác không dám khinh thường, huống chi người ta thật sự có tài, chỉ bằng việc Lý tiên sinh yêu thích không chịu buông tay tờ thư pháp kia cũng đủ làm cho bọn học sinh trung cấp Thượng xấu hổ rồi.
Hôm nay xe ngựa không có dừng ở cửa mà trực tiếp đi vào cửa hông, lướt qua phiến đá trên đường, so với đường chính giữa thì dài hơn, đến cuối là một bãi đất rộng lớn, liếc nhìn lại là mấy nóc nhà, mặc dù chỉ là tầng hai nhưng là chân mái cong rất tinh mỹ. Không giống vẻ nghiêm túc ở nơi thi thí, nơi đây sống động hơn, bên cạnh mảnh đất trống là một vườn hoa đào nhỏ, hôm nay đúng kì hoa nở, một mảnh hoa đào kéo dài như mây nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Trong rừng đào có bộ bàn ghế bằng đá xanh, có tụm năm tụm ba học sinh đang cầm sách đọc sáng sớm, nhìn qua tuổi tác có vẻ chênh lệch, đoán chừng nguyên nhân là vì sự khó khăn của cuộc thi sát hạch. Tiểu Nguyệt cảm thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người mình âm thầm quan sát, cũng không quá để ý vì dù sao tuổi tác của mình và những người này quá khác biệt.
Rừng đào bên cạnh có vài thiếu nữ rất trẻ, khó khăn lắm mới có thể thấy người đồng giới, Tiểu Nguyệt cẩn thận nhìn sang. Dưới gốc đào có bốn thiếu nữ đứng đó, dáng vẻ ước chừng mười bốn mười năm tuổi, ngũ quan xuất sắc, bất quá cái loại khí chất khinh người đó Tiểu Nguyệt không thích lắm. Đứng đầu là một người hơi nhỏ, nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi Vân Tử Xung, một đôi mi thanh tú hơi cong lên, mắt to phát sáng có thần, mũi cao, đôi môi đỏ thắm đầy đặn, vóc người đã trổ mã cao vút, kiều diễm đứng dưới gốc đào, có vẻ hết sức yểu điệu.
Cả người thần thái phấn khởi, mang cảm giác cao cao tại thượng, Tiểu Nguyệt thấy giống dáng vẻ của con em quan chức ở hiện đại, ánh mắt quét qua Tiểu Nguyệt rồi dừng trên người Vân Tử Xung, lập tức nhiễm chút thẹn thùng. Tiểu Nguyệt quay đầu lại quan sát Vân Tử Xung một cái, chợt bừng tỉnh đại ngộ, cùng độ tuổi mười hai mười ba, là thời kì hóc môn giới tính bắt đầu phát triển, vị tiểu mỹ nữ này hẳn là coi trọng Vân Tử Xung, người ngoài thường nói thiếu nữ tuổi này đầy tâm sự, điều này cũng có thể lý giải, dù sao Vân Tử Xung cũng thật xuất sắc, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế.
Cảm thấy ánh mắt Tiểu Nguyệt, Vân Tử Xung hơi nhíu mày một cái, vừa muốn dắt tay Tiểu Nguyệt đi qua thì thiếu nữ đã bước tới đứng trước mặt hai người, hơi hưng phấn chào Vân Tử Xung: “ Xung biểu ca”
Tiểu Nguyệt càng thêm vạn phần hứng thú, biểu ca biểu muội ở cổ đại dễ dàng sinh ra… Khụ! Khụ! Không! Là quan hệ mờ ám, giống như giai thoại xưa của Đường Uyển. Tiểu Nguyệt tránh tay Vân Tử Xung ra, thoáng từng bước tránh sang bên cạnh, sau đó mắt to chăm chú nhìn biểu huynh muội đây, vụt sáng, vụt sáng, lông mi hưng phấn có chút lay động giống như cánh hai con điệp muốn bay, khóe miệng Vân Tử Xung miệng nổi lên ý cười ôn nhu, cảm thấy nha đầu này thật đáng yêu.
Hắn khẽ cười, biểu muội trông thấy thật kinh ngạc, theo ánh mắt nhìn sang Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị xem náo nhiệt, trên mặt hiện thêm mấy phần ảm đạm, bất quá chỉ là cái chớp mắt, liền ngẩng đầu quét qua Tiểu Nguyệt một cái nói: “Biểu ca, nha đầu này chính là người ông nội muốn thu làm đệ tử sao?”
Vân Tử Xung không trả lời nàng, trực tiếp dắt Tiểu Nguyệt hướng về phía cô gái gật đầu một cái rồi đi, cô gái có chút buồn bã nhìn bóng lưng hai người. Tiểu Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn, lắc lắc tay Vân Tử Xung nói: “Nàng thật sự là biểu muội ngươi? Ngươi như vậy sẽ làm cho cô ấy xấu hổ”
Vân Tử Xung dừng bước, gõ gõ vào trán nàng nói: “Thế nào, không có náo nhiệt nên thất vọng à?”
Tiểu Nguyệt cười hắc hắc, theo thói quen định kéo mái tóc của mình lại sờ tới khăn chit đầu, không khỏi ngượng ngùng thả tay xuống nói: “Xem náo nhiệt gì chứ, có chút tò mò thôi, không phải biểu huynh muội ở nơi này của các ngươi sau này đều sẽ thành thân sao, ta chỉ là cảm thấy tỷ tỷ kia lớn lên sẽ rất đẹp thôi”. Vân Tử Xung có chút bật cười nói: “Ngươi mới lớn chừng này, biết gì là thành thân, đi đi thôi”
Tiểu Nguyệt nhăn mặt đi cùng hắn đến phía bên phải hành lang, hai bên hành lang hoa và cây lá sum xuê, thật ra thoạt nhìn giống tư gia riêng hơn, thường xuyên lại có mấy học sinh làm gì đấy hoặc đứng đọc sách trong vườn, rất có chút không khí của đại học. Đại khái qua hai hành lang mới tới một khu vườn độc lập nằm phía sau cùng, cực khác với không khí thoải mái vừa nãy, nơi này có chút trang nghiêm, vườn rất lớn, trước mặt là hồ nhỏ nhân tạo, hồ nước trong suốt xanh biếc, nhìn không biết liệu nước có đang chảy hay không.
Cây cối hai bên bờ rất đặc biệt, không phải là liễu rủ theo gió chập chờn, mà là cây long não rất hiếm, rất có phong cách của Tư Mã gia. Cây long não này cành lá xum suê, ngọn to bóng lớn, cây cao hùng vĩ, có thể hút khí bẩn, giữ nước, tăng phù sa màu mỡ cho đất xung quanh. Loại cây này so với liễu rủ còn tốt hơn, quan trọng, đây là loại thuốc có giá trị lớn, quả long não vị ấm nóng, có tác dụng hạ sốt, trị cảm mạo, bệnh sởi, ho gà, kiết lỵ. Rễ cây long não có hương thơm như đốt trầm hương, vị đắng, không độc, có thể làm thuốc lưu thông khí huyết, trừ phong thấp, chống lại dịch thổ tả, chữa bệnh thầm kín, trị thương, rôm sảy.
Có thể thấy cây này toàn thân đều là thuốc quí, hiện nay đã được xếp vào danh sách thực vật cần được bảo vệ.
Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt lên một cái cầu trúc to rộng để qua hồ nước, liền có thể nhìn thấy rõ ràng bố cục bên trong, hai bên không có tường vây, qua cầu trúc Tiểu Nguyệt mới phát hiện, cái vườn này thực tế là một hòn đảo giữa hồ, phía sau không biết là đâu, nhưng nhìn từ phía trước, bên hồ là một lá chắn thiên nhiên bằng long não cao lớn, khiến quang cảnh trở nên đẹp tuyệt vời. Vườn không có cửa chính, chỉ là bên cạnh đặt một tấm bia đá thật cao, phía trên khắc hai chữ rồng bay phượng múa thật to “Chiết quế”, Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm gật đầu, ngược lại thấy rất chuẩn xác.
Vào vườn, phía trước chính là một cái đình nằm giữa trông vô cùng rộng rãi, lát đầy đá xanh sạch sẽ, mặt bên còn có một cái lâu nhỏ, đoán chừng là nơi dừng chân ăn cơm của học sinh. Lục vũ đang đứng trước cửa lầu chờ, thấy bóng dáng Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt thì khẽ mỉm cười, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung cúi đầu chào làm lễ ra mắt, Lục Vũ gật đầu một cái rồi thân thiết nói:” Có Tử Xung chiếu cố tiểu sư muội, ta yên tâm nhiều rồi, viện ở phía sau, có việc gì thì tìm ta, chớ có xa lạ”
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng, Lục Vũ mới xoay người đi, Vân Tử Xung mang theo Tiểu Nguyệt đi vào, trong lâu bố cục không đồng dạng, có chút tương tự cách phân chia ở hiện đại, mỗi gian phòng đều có hai bậc thang cách xa nhau. Không gian ở tầng hai này cảm giác như một khối hình học lập thể, lên bậc thang thứ nhất bên trái là một phòng lớn thiết kế tinh xảo, không có ghế, trên đất là sàn nhà bằng gỗ thô, phía trên là màn chướng màu đen, trước mặt là án thư màu gỗ thô, tổng cộng có sáu hàng, phía trước án thư là một hàng đệm cho hai người, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung xuất hiện cũng không gây xôn xao lớn, đại khái những người này hôm qua cũng đã chứng kiến.
Vân Tử Xung cúi đầu xuống cởi giầy cho Tiểu Nguyệt, chỉ mang tất vải vào phòng học, cho dù cùng lớp học nhưng hai người vóc dáng và tuổi đều chênh lệch rõ ràng, hơn nữa Tiểu Nguyệt ngồi ở trên đệm vẫn có cảm giác hơi lùn, Vân Tử Xung gọi gã sai vặt ở sau cửa nói: “Đi lấy cho thêm hai cái đệm mềm tới đây”
Tiểu Nguyệt mới thấy thoải mái chút, thầm nghĩ lúc ở cuộc thi không phải ngồi ghế sao, sao đến nơi này lại thành cái này, thật không quen a. Tiểu Nguyệt ngồi vào chỗ của mình, mới quan sát bốn phía, gian phòng này chính xác được coi như một cái phòng lớn, không gian rộng rãi, bốn phía có trụ đỏ chống đỡ, phía bên phải là hành lang, mà bên trái là bốn cửa sổ hình vuông, cách cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nước xanh cùng cây long não to lớn.
Có long não che chở nên không khí nơi này rất mát mẻ, đích xác là nơi học tập rất ưu việt, phía trên tường treo một tấm vải lớn đề tên các môn sinh đệ tử, trên bậc thang trước mặt là cái bàn rất dài, phía sau là ghế cao, hiển nhiên là chỗ tiên sinh ngồi. Keng! Keng! Keng!, tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người để sách trên tay xuống, quy củ làm rất tốt. Nói thật, ngồi chổm hổm là vấn đề hết sức khó khăn với Tiểu Nguyệt, cảm thấy không được tự nhiên và thoải mái.
Đi tới là Trịnh tiên sinh, xong một khoá học, trừ bỏ việc ngồi xổm xong đi đứng có chút chết lặng, mọi thứ coi như đều thoải mái, chủ yếu nói chút về lễ nghi cổ đại và quy củ hôm nay, Trịnh tiên sinh chỉ đơn giản giới thiệu một ít nội dung, phần lớn thời gian để cho học sinh tự học, rất giống môn tự chọn ở đại học. Hơn nữa một khóa cũng không tính quá lâu, Tiểu Nguyệt đoán chừng khoảng hơn nửa canh giờ, Trịnh tiên sinh mới đi ra, Tiểu Nguyệt vội vàng đưa hai chân ra, vẻ mặt đau khổ xoa đầu gối đã tê rần.
Vân Tử Xung bất giác bật cười, đưa tay kéo đôi tay nhỏ bé không có khí lực của nàng, tự mình chậm rãi xoa bóp, thấp giọng nói: “Như thế nào, khá hơn chút nào không, tuy nói hiện nay chủ yếu ngồi trên ghế, nhưng lên triều cùng một vài trường hợp trọng yếu đều phải ngồi xổm, đây là lễ nghi của Nghiêu Quốc chúng ta, ngươi tất yếu sẽ quen”
Vân Tử Xung hiển nhiên cùng các học sinh khác có chút khác biệt, cho dù tan lớp cũng không có ai tiến lên trò chuyện, có thể thấy tiểu tử này thường ngày cũng không dễ thân. Vân Tử Xung đỡ Tiểu Nguyệt đứng lên nói: “Đi thôi, có nửa khắc nghỉ ngơi, ra ngoài dạo một chút có lẽ sẽ tốt hơn”
Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn chưa có khái niệm nửa khắc đồng hồ, đoán chừng tương đương với nửa giờ, liền đứng lên theo Vân Tử Xung ra khỏi phòng học, từ hành lang đi về phía sau là một mảnh trời, thông với lâu, phía sau là một trường đua ngựa, trường ngựa phía sau là một mảnh đồi xanh ngắt. Trước đây Tiểu Nguyệt không chú ý, nhìn như vậy cả học viện Phong Hoa đều dựa vào núi mà xây, núi cao chót vót, đền gần trường ngựa có thể thấy đường núi quanh co, xem ra có thể từ nơi này lên núi, Vân Tử Xung nói: “Phía sau núi này là phía tây của Nghiêu sơn”.
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói: “Nghiêu Sơn, ngươi nói nơi này là Nghiêu Sơn”.
“Đương nhiên”
“Nói như vậy, cái này cùng núi Nghiêu Sơn trước thôn nhà ta là cùng một ngọn”
Vân Tử Xung kéo tay Tiểu Nguyệt, lấy tay vuốt nhè nhẹ vết chai ở tay Tiểu Nguyệt, có chút trầm thấp nói: “Ta đến giờ vẫn chưa nghe ngươi nói qua chuyện gia đình ngươi, chỉ biết phụ thân ngươi là thợ săn trên núi Nghiêu Sơn, nói như vậy từ nhỏ ngươi sinh hoạt rất kham khổ”
Tiểu Nguyệt nghĩ đến một tháng trước, không khỏi cười lắc đầu nói: “Đúng là có chút kham khổ nhưng cả nhà ta đều vui vẻ, trên núi thôn chúng ta lại có rất nhiều dược liệu quí, khắp núi đồi còn có sơn tra và trái cây hoang dã, mặc dù đạm mạt lại rất hạnh phúc”. Vân Tử Xung nghe giọng nói trẻ con thanh thúy mềm mại của Tiểu Nguyệt, nói đến cuộc sống mà chính mình chưa bao giờ tưởng tượng nổi, bất giác có chút xuất thần, điều này cũng chính là nguyên nhân khiến nha đầu này vui vẻ, vô tranh vô đấu, không màng danh lợi.
Bên cạnh trường ngựa là một chuồng ngựa lớn, Tiểu Nguyệt cũng Vân Tử Xung lững thững đi đến, không nhiều lắm chỉ có khoảng hai mấy con ngựa, có người coi ngựa cọ rửa rất sạch sẽ, bên cạnh có một chuồng nhỏ, dùng gỗ tách ra, giống như một phòng nhỏ, Tiểu Nguyệt không khỏi buồn bực lại gần.
Dĩ nhiên không dám lại quá gần, ngựa trong phòng nhỏ là một con ngựa đen tuyền to lớn, cả người không có một màu lai tạp nào, không có dây cương buộc lại, đi qua lại giậm chân tại chỗ, thân thể cân xứng, lông mao xinh đẹp, đơn giản có thể dùng uy mỹ để hình dung. Ngựa quét mắt qua Tiểu Nguyệt, hung phấn hướng về phía Vân Tử Xung, Tiều Nguyệt không khỏi buồn cười nói: “Đây là ngựa của ngươi?”
Vân Tử Xung gật đầu một cái, đưa tay trấn an vỗ vỗ cổ con hắc mã, con ngựa càng phát tiếng hí, cúi đầu thật thấp xuống cọ cọ Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút nhao nhao muốn thử, mắt to vụt sáng lóe lên ánh mắt đạo tặc, thầm nghĩ: “Nếu ngựa này của mình thì thật tốt”.
Vẻ mặt đáng yêu làm Vân Tử Xung không khỏi mỉm cười, ý cười thản nhiên nói: “Hôm nay thôi đi, ngày mai là khóa cưỡi ngựa bắn cung, ta sẽ dẫn ngươi cưỡi Truy Vân chạy mấy vòng”
Tiểu Nguyệt ánh mắt sáng lên nói:”Thật! thật tốt quá, ngươi không được đối ý đấy! Mà cái tên Truy Vân này không hợp chút nào, tên Mây Đen có vẻ hợp hơn”
Vân Tử Xung nhìn thân thể nho nhỏ của hắc mã, lại lắc đầu cười nhẹ, giơ tay ôm lấy Tiểu Nguyệt nâng lên cao, Tiểu Nguyệt lúc này mới thấy bốn vó hắc mã to lớn này là màu trắng như tuyết, phảng phất trông như chân đeo bốn chiếc giầy, rất là xinh đẹp.
Lần nữa trở về lâu, Vân Tử Xung mang theo Tiểu Nguyệt nhưng không có trở về phòng học, mà là từ bên trái xuyên qua, lên hai bậc thang là một gian phòng khác, trên án trong phòng đều để một cây cổ cầm, có thể thấy nơi này tương đương với phòng học nhạc. Vẫn là ngồi xuống trước, bất quá trước mặt hai ngươi lại chỉ có một cầm án (bản nhạc), phía trên cũng chỉ để một cây đàn tranh chín dây.
Vân Tử Xung dắt Tiểu Nguyệt ngồi xuống, gã sai vặt đưa lên trà xanh, qua khoảng thời gian uống cạn một chung trà, tiếng chuông đến giờ học lại vang lên. Ngụy tiên sinh dáng vẻ tiêu sái đi vào, vẫn là nho bào rộng lớn, không có đai lưng, mang chút cảm giác không chịu gò bó, hướng về phía Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười nói: “Vốn ta muốn tự mình dạy con gảy đàn, nhưng Vân Tử Xung lại muốn dạy con đàn tranh, bất quá đàn tranh của tiểu tử này đã từng được nhạc thánh Huy tiên sinh chỉ dạy, cũng thuộc dạng khó có được”
Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm cau mày, nói thật mặc dù mình thích đàn nhị, nguyên nhân rất lớn là bị ảnh hưởng từ ông nội, yêu thích kinh kịch, nhưng cái này là đàn tranh cổ, bản thân lại không có hứng thú, muốn cự tuyệt lại khó mở miệng, chỉ có thể nhìn rồi nói sau.
/57
|