Hách Liên Chi nở nụ cười lắc lắc cây quạt nói:"Ngươi nói những lời này, chỉ sợ tất cả mọi người của Nghiêu Quốc không đồng ý"
Nói xong lại mở cây quạt trong tay mình ra, mở rộng ở trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt sửng sốt, cầm trong tay nhìn kỹ, mặt trước quạt rất đơn giản, là một cảnh hoa đào mùa xuân, phía sau viết bài thơ hoa đào mà nàng đạo văn. Tiểu Nguyệt im lặng không nói gì, hơi há mồm nghĩ muốn giải thích, lại cảm thấy được không biết mở miệng như thế nào, lại mang cây quạt trả lại cho hắn tránh nặng tìm nhẹ cười nói: "Chữ viết của ngươi rất khá"
Hách Liên Chi ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng: "Thật ra, dù ngươi không giống như truyền thuyết, cũng không sao cả, điều đặc biệt nhất mà ta cảm thấy, là ngươi cực kỳ chân thật và nhạy bén, thông thấu rất nhiều chuyện, điểm này đừng nói nữ tử, thậm chí có khi chính ta cũng làm không được"
Tiểu Nguyệt không khỏi lộ ra một tia cười khổ nói: "Nhạy cảm và thông thấu, đấy là vì ngay lúc bắt đầu, ta đã không phải người cùng một hội với các ngươi, cho nên mới có thể nhìn rõ nhiều chuyện tình, chẳng phải có câu “Chưa biết Lư Sơn diện mạo thật, chỉ vì mình thân tại Lư Sơn” sao. Được rồi, nếu cầu vồng cũng xem qua rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục đi về hướng bắc thôi"
Hách Liên nhìn nàng thật lâu rồi nói: "Tại sao muốn đi phương bắc"
Tiểu Nguyệt nhất thời thật không biết trả lời như thế nào, Hách Liên Chi có chút hiểu lòng người, lập tức cười nói: "Đây có lẽ lại là bí mật của ngươi, nhưng thật hy vọng có một ngày ngươi có thể tự mình nói cho ta biết"
Tiểu Nguyệt cười đáp: "Cuộc đời có bí mật mới đáng chờ mong đúng không"
Hai người nhìn nhau cười, mặt trời hoàng hôn từ phía tây dần dần đi xuống, những tia nắng cuối ngày đều đỏ rực trên bầu trời, tựa như đóm lửa thiêu. Hách Liên Chi nghiêng đầu nhìn Tiểu Nguyệt, nàng đang mỉm cười quay mặt, đắm chìm trong trời chiều, ánh tà dương bao quanh thân nàng, hằn lên một đường viền vàng, rất mông lung lại cực ấm áp. Y cúi đầu nói: " Được, sáng mai chúng ta xuất phát".
Tuy đại hôn của Vân Tử Xung cùng Chu Nhược cuối cùng không giải quyết được gì, mà Chu Tấn vẫn đáp ứng đi thuyết phục Vân Tử Liệt, làm Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng kết quả như thế nào, còn phải đợi tin tức. Sự kiện hoà thân nhầm người truyền trở về Nhật thành, Tư Mã Chu Hách Liên Du cùng Chu Tấn Chu Nhược lập tức cùng nhau chạy đến Nghiệp thành, lại nhìn thấy Vân Tử Xung trông vô cùng tiều tụy, trong lòng Chu Nhược đủ vị phức tạp. Đám cưới không diễn ra đúng hạn, tuy Tư Mã Chu lập lờ, nhưng nếu Chu Nhược đoán không sai, hẳn là vì Kỷ Tiểu Nguyệt.
Đi tới Nghiệp thành, mới biết được Kỷ Tiểu Nguyệt thực ra đã để thư lại rồi bỏ đi, Chu Nhược giật mình, nhớ tới buổi tối trước ngày đưa dâu, Kỷ Tiểu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh hòa hoãn như vậy nói, còn nhớ rõ, dưới ngọn đèn dầu, nàng hết sức lạnh nhạt nói: "Đây mới là ngươi, quận chúa phương Bắc kiêu ngạo, hi vọng ngươi có thể đạt thành mong muốn. Nói đến tình yêu tình bạn, những thứ này đối với ta cũng không trọng yếu. Ngươi yên tâm, những thứ ngươi cực kỳ muốn, hao phí hết tâm tư để đạt được, ở trong lòng ta, thật ra chỉ như mây trôi mà thôi"
Hoá ra nàng nói là thật sự, chính mình một lòng muốn, nàng có thể chẳng thèm ngó tới mà phủi tay bỏ đi, phóng khoáng đến mức khiến mình vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cho dù nàng phóng khoáng như vậy, nhưng Vân Tử Xung lại không được như thế, hắn đối với chuyện đại hôn cũng không nguyện ý, thậm chí mình muốn gặp mặt hắn, đều rất khó.
Thành phủ không lớn, vậy mà vẫn không gặp được hắn, như thế kết luận chỉ có một, hắn không muốn nhìn thấy nàng. Chu Nhược biết có lẽ hắn giận chó đánh mèo, cho dù liên quan đến nàng mới ép Kỷ Tiểu Nguyệt rời đi, nhưng chính mình không phải đã đồng ý làm trắc phi sao, còn muốn nàng lui thế nào nữa. Nàng nghĩ cho dù mình cam nguyện làm thị thiếp, chỉ sợ Kỷ Tiểu Nguyệt vẫn muốn đi. Nàng ta bảo nàng là một công chúa phương Bắc kiêu ngạo, nhưng Chu Nhược cho rằng, sự kiêu ngạo của Kỷ Tiểu Nguyệt kia, ngay cả mười cái chính mình cũng sợ cản không nổi .
Cúi đầu thở dài, tuy Kỷ Tiểu Nguyệt đi lần này, làm mình hiện giờ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nhưng Chu Nhược vẫn có chút thưởng thức nàng, hoá ra biểu ca nhìn thấy quả nhiên đúng là nàng sao. Chu Nhược ngay từ đầu đã cảm thấy không thích hợp, sự diễm lệ của Minh Tuệ, trong Chiêu vương cung chỗ nào chẳng có, biểu ca làm sao có thể sẽ xem như trân bảo. Hoá lai y nhìn thấy xác thực là Kỷ Tiểu Nguyệt, nhớ tới biểu tình của biểu ca khi nói về Kỷ Tiểu Nguyệt, Chu Nhược thầm nghĩ, cho dù mình rời đi, chỉ sợ Vân Tử Xung muốn đạt thành tâm nguyện cũng rất khó khăn.
Không ai so với Chu Nhược hiểu Vân Tử Liệt hơn, từ nhỏ xem y đối với nữ nhân một cách vô tình, mặc kệ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hay xinh đẹp nhường nào, cũng chỉ sủng hạnh một hai ngày, chưa bao giờ vượt qua ngày thứ ba, hơn nữa còn có thể đem nữ nhân của mình tùy ý đưa cho các thần tử. Thế nhưng nam nhân lãnh khốc như vậy, khi nhắc tới Kỷ Tiểu Nguyệt lại bày ra thái độ quý trọng, loại yêu thích phát ra từ trong lòng, rõ ràng như thế. Chu Nhược cơ hồ có thể dự liệu, đến lúc đấy, cho dù ban đầu y chỉ hứng thú và xúc động với nàng ta, nhưng lâu rồi tuyệt đối sẽ chuyển hóa thành tình yêu không thể vãn hồi, càng là người lãnh khốc, một khi động tâm sẽ hết sức điên cuồng, hơn nữa biểu ca lại bá đạo như vậy. Thế nên Chu Nhược cho rằng phụ thân đi thuyết phục biểu ca buông tha Kỷ Tiểu Nguyệt, quả thật không có khả năng .
Nhưng người hiện giờ khiến thế cục nam bắc căng thẳng, đầu sỏ gây nên Kỷ Tiểu Nguyệt, lại không biết đi nơi nào, có lẽ như vậy cũng tốt, ít ra nàng còn có thời gian đi đả động Vân Tử Xung. Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Vân Tử Xung, cùng thái độ trầm tĩnh , Chu Nhược không khỏi có chút ngượng ngùng. Ngoài cửa, một nha đầu nhẹ nhàng đẩy cửa ra thấp giọng nói: "Quận chúa Thái tử sai người tới, mời quận chúa ra Nguyệt Nhiên đình nói chuyện"
Chu Nhược ngoài ý muốn đứng lên nói: "Được ,lập tức sẽ đến"
Chu Nhược nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cảm giác tâm như muốn từ trong ngực nhảy ra ngoài, nhanh chóng soi gương, đánh giá vẻ ngoài chính mình. Đôi mi thanh tú mắt phượng uyển chuyển ẩn tình, hai má có hai đóa nhàn nhạt đỏ ửng hiện lên, trong gương đồng hiện lên một thiếu nữ tuổi thanh xuân kiều diễm. Nàng giơ tay tìm một trâm minh châu lấp lánh cài trên đầu, chỉnh lại áo ngắn váy dài trên thân mình rồi mới đi ra gian phòng.
Nguyệt Nhiên đình tọa lạc đằng sau hoa viên trong thành phủ Nghiệp thành, trong phủ có thể nhìn ra sông Tinh Nguyệt. Hoa viên không lớn, lại dẫn nước từ sông Tinh Nguyệt vào, vòng quanh hoa viên uốn lượn, thành một dòng nước chảy cong cong, cạnh dòng nước có một chòi nghỉ mát, trong đêm trăng nếu ở đây uống rượu làm thơ thì thật thú vị. Vân Tử Xung bần thần nhìn nước chảy ngoài đình, dưới ánh trăng, nước chảy chậm rãi lưu động, ngẫu nhiên chảy qua thạch động cao thấp lại phát ra một thanh âm réo rắt, ánh trăng chiếu vào nước rọi ra vầng sáng màu sáng bạc, có vẻ trong veo mà lạnh lùng.
Vân Tử Xung không khỏi nhớ tới Hồ Bờ ở Phong Hoa Học viện tại Nguyệt Thành, có đôi khi hắn và Tiểu Nguyệt sau buổi cơm chiều sẽ đi khắp nơi chơi đùa, chỉ vì Tiểu Nguyệt thích hồ nước kia. Bên Hồ Bờ có một cây nhãn, hơn nữa khi mùa hè đến, nơi đó vô cùng mát rượi, lại không có muỗi quấy rầy, Hồ Bờ còn có hai tảng đá san bằng, một khối to và một khối nhỏ. Tiểu Nguyệt thân thể nho nhỏ lại luôn cướp đoạt khối đá to để ngồi, hơn nữa tại bên dưới hòn đá còn khắc tên mình lên y như trẻ con, rất buồn cười.
Nghĩ tới đây, Vân Tử Xung chợt cười nhẹ ra tiếng, thoáng nhìn qua đường nhỏ quanh co khúc khuỷu ngoài hoa viên, có một ngọn đèn đang tới gần. Vân Tử Xung không khỏi ngừng ý cười bên khóe miệng, hơi nhíu nhíu mày, Chu Nhược đi vào chòi nghỉ mát, khẽ gọi: "Thái tử ca ca"
Vân Tử Xung khoát tay ôn hòa đáp: "Quận chúa không cần đa lễ, mời ngồi"
Trong đình có bốn ghế đá cùng một chiếc bàn đá, cực kỳ thoải mái tinh xảo, trên bàn bày một ấm trà và mấy món điểm tâm, Chu Nhược nghiêng đầu ngắm nhìn Vân Tử Xung. Ngũ quan tuấn tú khí chất an tĩnh , dưới ánh trăng càng hiện lên rõ ràng, mày hơi chút nhăn lại, sắc mặt vẫn không được tốt như cũ, nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười không dễ dàng phát giác, Chu Nhược âm thầm buồn bực. Vân Tử Xung vẫy tay bảo hạ nhân lui xuống, tự mình rót ly trà cho Chu Nhược nói: "Quận chúa, tối nay mời ngươi đến đây, không vì chuyện gì khác, chỉ vì chuyện huỷ bỏ hôn ước nên ta muốn bồi tội, ta lấy trà thay rượu, xin quận chúa đại nhân đại lượng không cần so đo"
Chu Nhược mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoá ra vì chuyện này, ta còn. . . . . ."
Vân Tử Xung ngắt lời nàng: "Tử Xung suy nghĩ không cẩn thận, phạm phải sai lầm lớn, trước phụ Tiểu Nguyệt, sau hủy hôn ước. Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, lúc trước khi Tiểu Nguyệt cập kê, ta đã từng thề, Nguyện một lòng vì người, bên cửa búi tóc xanh. Nếu ta đã đáp ứng với Tiểu Nguyệt, sao có thể cưới người khác, cho dù chỉ là hình thức, cũng là không tôn trọng lời thề, không tôn trọng Tiểu Nguyệt. Nàng vốn không thích vòng luẩn quẩn của quyền quý, cũng không thích tranh đấu vì danh lợi, nhưng vì ta, nàng mới miễn cưỡng lưu lại bên cạnh ta, nhưng cuối cùng ta còn tổn thương thương lòng tự trọng của nàng. Ta rất hối hận, may mà toàn bộ có thể vãn hồi, dù sao bất kể hòa thân hay đại hôn vẫn chưa thành công, đây là trong cái rủi có cái may. Quận chúa là người xinh đẹp vô song, tin chắc rằng có thể tìm được người tốt hơn ta. Tử Xung ở đây cảm tạ sự coi trọng của quận chúa, Tử Xung cảm thấy bản thân không xứng với quận chúa, mong quận chúa đừng lãng phí tâm tư thiếu nữ"
Trên mặt Chu Nhược không khỏi hiện lên một tia cười giễu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vân Tử Xung nói: "Con gái phương Bắc chúng ta không giống người phương nam các ngươi, không cần phải nói những lời dễ nghe như thế. Chẳng phải ngươi chỉ muốn nói ta biết, ngươi không muốn cưới ta, chỉ muốn cưới Kỷ Tiểu Nguyệt. Chuyện đơn giản như vậy, đáng cho ngươi lại thao thao bất tuyệt, quanh co lòng vòng vậy sao"
Vân Tử Xung khựng lại, hít một hơi thật sâu: "Xin quận chúa thông cảm"
Chu Nhược nhìn hắn nửa ngày nói: "Được! Để ta thông cảm, ngươi hãy ngẩng đầu nhìn ta, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, cuối cùng vì sao ta không bằng Kỷ Tiểu Nguyệt, ta sẽ đồng ý buông tha ngươi"
Vân Tử Xung hơi nhíu mày, giương mắt nhìn Chu Nhược. Thật sự mà nói, vẻ đẹp của Chu Nhược thế gian hiếm thấy, cho dù Vân Tử Xung địa vị Thái tử cao quý, cũng chưa hề thấy ai có vẻ đẹp sánh với nàng, càng đừng nói đến Tiểu Nguyệt chỉ thanh tú mà thôi. Mỹ nữ Nguyệt Thành như Minh Tuệ, đứng chung một chỗ với Chu Nhược còn kém sắc, huống chi người khác. Thế nhưng tình yêu không phải như vậy, không phải do sắc đẹp quyết định, dù xinh đẹp cũng chỉ là thân xác mà thôi, tình yêu vốn là duyên phận. Nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Nguyệt, khi đó tuy nàng chỉ mới sáu tuổi, mặc quần áo cực kỳ cũ nát, nhưng trong đôi mắt sáng thỉnh thoảng chớp động của nàng, dường như ngay lập tức đã hấp dẫn hắn, khiến cho tâm hắn không khỏi lún sâu vào.
Tuy lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhưng loại cảm giác động tâm này, theo thời gian thấm thoát không chỉ không biến mất, ngược lại càng nặng sâu, làm Vân Tử Xung hiện giờ nhớ tới, vẫn cảm thấy được như thoáng hôm qua. Chu Nhược âm thầm đánh giá Vân Tử Xung, Vân Tử Xung của lúc này là Chu Nhược chưa từng thấy qua, không có sự lạnh nhạt, không còn ung dung trầm tĩnh như ngày thường mà trong đôi mắt loé lên một loại hạnh phúc mà Chu Nhược không thể lý giải, tựa như người ở nơi này mà tâm lại ở nơi khác, là nơi có Kỷ Tiểu Nguyệt, Chu Nhược cảm thấy đau buồn và hâm mộ trong lòng. Nhưng chính nàng lại cảm thấy, Vân Tử Xung lúc này so với ngày xưa càng thêm sức quyến rũ, ví như nói trước kia Chu Nhược đối với Vân Tử Xung là yêu quý và cảm giác muốn chinh phục, tối nay, Chu Nhược lại cảm thấy mình hình như đã thật sự yêu hắn, yêu thiếu niên đã yêu người khác này.
Trong hoa viên giờ phút này vô cùng an tĩnh, chỉ có ngọn đèn treo trên mái đình theo gió đêm mà lập loè loé sáng, Vân Tử Xung bần thần trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Chu Nhược cho rằng bản thân hắn không có đáp án, Vân Tử Xung mới mở miệng nói: "Quận chúa cùng Tiểu Nguyệt khó thể so sánh với nhau, vô luận dung mạo hay gia thế, Tiểu Nguyệt đều không bằng quận chúa. Thế nhưng người ta là nàng, không chỉ những thứ này, tất cả mọi thứ thuộc về nàng ta đều thích, cho dù nàng xuất thân thế nào, trong mắt ta, cũng hết sức hoàn mỹ "
Nói tới đây, Vân Tử Xung dừng một chút, nhẹ nhàng cười khẽ: "Bây giờ nhớ lại, tật xấu của Tiểu Nguyệt quả thật không ít. Sáng sớm không bao giờ muốn rời giường, luôn muốn ta tự mình kêu nàng vài lần mới miễn cưỡng thức dậy, buổi tối lại không chịu ngủ sớm, luôn đọc sách tới tận khuya, ăn uống lại rất kén chọn, quá ngọt không ăn, quá nhạt cũng không ăn… hết sức phiền phức. Nàng không thích trang điểm, không kiên nhẫn chải những kiểu tóc rườm rà , luôn thắt bím tóc như một bé gái. Tính tình coi như ôn hòa, nhưng lại rất bướng bỉnh, đã nhận thức việc gì thì ai cũng không thể thay đổi. . . . . ."
Nghe Vân Tử Xung đứt quãng nói về khuyết điểm của Kỷ Tiểu Nguyệt, Chu Nhược lại cảm thấy được trong lòng càng chua sót, chỉ là những sinh hoạt thường ngày vậy mà hắn đặt toàn bộ ở trong lòng, có lẽ yêu một người đến cực hạn, mới có thể làm được như thế, đem mọi việc lớn nhỏ của người đó đều nhớ kỹ, hơn nữa biến thành hồi ức thật đẹp. Chu Nhược suýt nữa bị hắn đánh bại, nói thật, dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai người ở chung, cứ theo lời Vân Tử Xung mà nói, lại có thể cảm nhận rõ được thứ tình cảm thân thiết chặt chẽ giữa hai người, Chu Nhược cảm thấy nó thậm chí còn vượt qua cả tình yêu giữa nam và nữ.
Vân Tử Xung nói thật lâu, ánh mắt đã có chút miên man, Chu Nhược đứng lên, cắt ngang hồi ức của Vân Tử Xung, Vân Tử Xung nhíu mi nhìn Chu Nhược, Chu Nhược hít sâu một hơi nói: "Cho ngươi lời khuyên, dù lúc này ta buông tay, chỗ biểu ca tuyệt đối cũng không giải quyết được. Ta rất hiểu tính cách của biểu ca, nếu hắn không chiếm được, hắn thà hủy đi cũng không để lại cho người khác. Ngươi cho rằng ngươi và Kỷ Tiểu Nguyệt có thể thành đôi ư, ta mỏi mắt mong chờ, nếu các ngươi thật sự có kết quả, ta sẽ cam tâm chúc phúc, nếu chẳng thể hãy thử tiếp nhận ta xem, ít ra so với Tư Mã Ngọc Kiều điêu ngoa kia thì tốt hơn nhiều, đã không còn sớm, ngươi sớm nghỉ ngơi đi"
Dứt lời, không đợi Vân Tử Xung phản ứng, xoay người đi ra khỏi Nguyệt Nhiên đình, theo đường nhỏ rời đi.
Nói xong lại mở cây quạt trong tay mình ra, mở rộng ở trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt sửng sốt, cầm trong tay nhìn kỹ, mặt trước quạt rất đơn giản, là một cảnh hoa đào mùa xuân, phía sau viết bài thơ hoa đào mà nàng đạo văn. Tiểu Nguyệt im lặng không nói gì, hơi há mồm nghĩ muốn giải thích, lại cảm thấy được không biết mở miệng như thế nào, lại mang cây quạt trả lại cho hắn tránh nặng tìm nhẹ cười nói: "Chữ viết của ngươi rất khá"
Hách Liên Chi ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng: "Thật ra, dù ngươi không giống như truyền thuyết, cũng không sao cả, điều đặc biệt nhất mà ta cảm thấy, là ngươi cực kỳ chân thật và nhạy bén, thông thấu rất nhiều chuyện, điểm này đừng nói nữ tử, thậm chí có khi chính ta cũng làm không được"
Tiểu Nguyệt không khỏi lộ ra một tia cười khổ nói: "Nhạy cảm và thông thấu, đấy là vì ngay lúc bắt đầu, ta đã không phải người cùng một hội với các ngươi, cho nên mới có thể nhìn rõ nhiều chuyện tình, chẳng phải có câu “Chưa biết Lư Sơn diện mạo thật, chỉ vì mình thân tại Lư Sơn” sao. Được rồi, nếu cầu vồng cũng xem qua rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục đi về hướng bắc thôi"
Hách Liên nhìn nàng thật lâu rồi nói: "Tại sao muốn đi phương bắc"
Tiểu Nguyệt nhất thời thật không biết trả lời như thế nào, Hách Liên Chi có chút hiểu lòng người, lập tức cười nói: "Đây có lẽ lại là bí mật của ngươi, nhưng thật hy vọng có một ngày ngươi có thể tự mình nói cho ta biết"
Tiểu Nguyệt cười đáp: "Cuộc đời có bí mật mới đáng chờ mong đúng không"
Hai người nhìn nhau cười, mặt trời hoàng hôn từ phía tây dần dần đi xuống, những tia nắng cuối ngày đều đỏ rực trên bầu trời, tựa như đóm lửa thiêu. Hách Liên Chi nghiêng đầu nhìn Tiểu Nguyệt, nàng đang mỉm cười quay mặt, đắm chìm trong trời chiều, ánh tà dương bao quanh thân nàng, hằn lên một đường viền vàng, rất mông lung lại cực ấm áp. Y cúi đầu nói: " Được, sáng mai chúng ta xuất phát".
Tuy đại hôn của Vân Tử Xung cùng Chu Nhược cuối cùng không giải quyết được gì, mà Chu Tấn vẫn đáp ứng đi thuyết phục Vân Tử Liệt, làm Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng kết quả như thế nào, còn phải đợi tin tức. Sự kiện hoà thân nhầm người truyền trở về Nhật thành, Tư Mã Chu Hách Liên Du cùng Chu Tấn Chu Nhược lập tức cùng nhau chạy đến Nghiệp thành, lại nhìn thấy Vân Tử Xung trông vô cùng tiều tụy, trong lòng Chu Nhược đủ vị phức tạp. Đám cưới không diễn ra đúng hạn, tuy Tư Mã Chu lập lờ, nhưng nếu Chu Nhược đoán không sai, hẳn là vì Kỷ Tiểu Nguyệt.
Đi tới Nghiệp thành, mới biết được Kỷ Tiểu Nguyệt thực ra đã để thư lại rồi bỏ đi, Chu Nhược giật mình, nhớ tới buổi tối trước ngày đưa dâu, Kỷ Tiểu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh hòa hoãn như vậy nói, còn nhớ rõ, dưới ngọn đèn dầu, nàng hết sức lạnh nhạt nói: "Đây mới là ngươi, quận chúa phương Bắc kiêu ngạo, hi vọng ngươi có thể đạt thành mong muốn. Nói đến tình yêu tình bạn, những thứ này đối với ta cũng không trọng yếu. Ngươi yên tâm, những thứ ngươi cực kỳ muốn, hao phí hết tâm tư để đạt được, ở trong lòng ta, thật ra chỉ như mây trôi mà thôi"
Hoá ra nàng nói là thật sự, chính mình một lòng muốn, nàng có thể chẳng thèm ngó tới mà phủi tay bỏ đi, phóng khoáng đến mức khiến mình vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cho dù nàng phóng khoáng như vậy, nhưng Vân Tử Xung lại không được như thế, hắn đối với chuyện đại hôn cũng không nguyện ý, thậm chí mình muốn gặp mặt hắn, đều rất khó.
Thành phủ không lớn, vậy mà vẫn không gặp được hắn, như thế kết luận chỉ có một, hắn không muốn nhìn thấy nàng. Chu Nhược biết có lẽ hắn giận chó đánh mèo, cho dù liên quan đến nàng mới ép Kỷ Tiểu Nguyệt rời đi, nhưng chính mình không phải đã đồng ý làm trắc phi sao, còn muốn nàng lui thế nào nữa. Nàng nghĩ cho dù mình cam nguyện làm thị thiếp, chỉ sợ Kỷ Tiểu Nguyệt vẫn muốn đi. Nàng ta bảo nàng là một công chúa phương Bắc kiêu ngạo, nhưng Chu Nhược cho rằng, sự kiêu ngạo của Kỷ Tiểu Nguyệt kia, ngay cả mười cái chính mình cũng sợ cản không nổi .
Cúi đầu thở dài, tuy Kỷ Tiểu Nguyệt đi lần này, làm mình hiện giờ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nhưng Chu Nhược vẫn có chút thưởng thức nàng, hoá ra biểu ca nhìn thấy quả nhiên đúng là nàng sao. Chu Nhược ngay từ đầu đã cảm thấy không thích hợp, sự diễm lệ của Minh Tuệ, trong Chiêu vương cung chỗ nào chẳng có, biểu ca làm sao có thể sẽ xem như trân bảo. Hoá lai y nhìn thấy xác thực là Kỷ Tiểu Nguyệt, nhớ tới biểu tình của biểu ca khi nói về Kỷ Tiểu Nguyệt, Chu Nhược thầm nghĩ, cho dù mình rời đi, chỉ sợ Vân Tử Xung muốn đạt thành tâm nguyện cũng rất khó khăn.
Không ai so với Chu Nhược hiểu Vân Tử Liệt hơn, từ nhỏ xem y đối với nữ nhân một cách vô tình, mặc kệ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hay xinh đẹp nhường nào, cũng chỉ sủng hạnh một hai ngày, chưa bao giờ vượt qua ngày thứ ba, hơn nữa còn có thể đem nữ nhân của mình tùy ý đưa cho các thần tử. Thế nhưng nam nhân lãnh khốc như vậy, khi nhắc tới Kỷ Tiểu Nguyệt lại bày ra thái độ quý trọng, loại yêu thích phát ra từ trong lòng, rõ ràng như thế. Chu Nhược cơ hồ có thể dự liệu, đến lúc đấy, cho dù ban đầu y chỉ hứng thú và xúc động với nàng ta, nhưng lâu rồi tuyệt đối sẽ chuyển hóa thành tình yêu không thể vãn hồi, càng là người lãnh khốc, một khi động tâm sẽ hết sức điên cuồng, hơn nữa biểu ca lại bá đạo như vậy. Thế nên Chu Nhược cho rằng phụ thân đi thuyết phục biểu ca buông tha Kỷ Tiểu Nguyệt, quả thật không có khả năng .
Nhưng người hiện giờ khiến thế cục nam bắc căng thẳng, đầu sỏ gây nên Kỷ Tiểu Nguyệt, lại không biết đi nơi nào, có lẽ như vậy cũng tốt, ít ra nàng còn có thời gian đi đả động Vân Tử Xung. Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Vân Tử Xung, cùng thái độ trầm tĩnh , Chu Nhược không khỏi có chút ngượng ngùng. Ngoài cửa, một nha đầu nhẹ nhàng đẩy cửa ra thấp giọng nói: "Quận chúa Thái tử sai người tới, mời quận chúa ra Nguyệt Nhiên đình nói chuyện"
Chu Nhược ngoài ý muốn đứng lên nói: "Được ,lập tức sẽ đến"
Chu Nhược nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cảm giác tâm như muốn từ trong ngực nhảy ra ngoài, nhanh chóng soi gương, đánh giá vẻ ngoài chính mình. Đôi mi thanh tú mắt phượng uyển chuyển ẩn tình, hai má có hai đóa nhàn nhạt đỏ ửng hiện lên, trong gương đồng hiện lên một thiếu nữ tuổi thanh xuân kiều diễm. Nàng giơ tay tìm một trâm minh châu lấp lánh cài trên đầu, chỉnh lại áo ngắn váy dài trên thân mình rồi mới đi ra gian phòng.
Nguyệt Nhiên đình tọa lạc đằng sau hoa viên trong thành phủ Nghiệp thành, trong phủ có thể nhìn ra sông Tinh Nguyệt. Hoa viên không lớn, lại dẫn nước từ sông Tinh Nguyệt vào, vòng quanh hoa viên uốn lượn, thành một dòng nước chảy cong cong, cạnh dòng nước có một chòi nghỉ mát, trong đêm trăng nếu ở đây uống rượu làm thơ thì thật thú vị. Vân Tử Xung bần thần nhìn nước chảy ngoài đình, dưới ánh trăng, nước chảy chậm rãi lưu động, ngẫu nhiên chảy qua thạch động cao thấp lại phát ra một thanh âm réo rắt, ánh trăng chiếu vào nước rọi ra vầng sáng màu sáng bạc, có vẻ trong veo mà lạnh lùng.
Vân Tử Xung không khỏi nhớ tới Hồ Bờ ở Phong Hoa Học viện tại Nguyệt Thành, có đôi khi hắn và Tiểu Nguyệt sau buổi cơm chiều sẽ đi khắp nơi chơi đùa, chỉ vì Tiểu Nguyệt thích hồ nước kia. Bên Hồ Bờ có một cây nhãn, hơn nữa khi mùa hè đến, nơi đó vô cùng mát rượi, lại không có muỗi quấy rầy, Hồ Bờ còn có hai tảng đá san bằng, một khối to và một khối nhỏ. Tiểu Nguyệt thân thể nho nhỏ lại luôn cướp đoạt khối đá to để ngồi, hơn nữa tại bên dưới hòn đá còn khắc tên mình lên y như trẻ con, rất buồn cười.
Nghĩ tới đây, Vân Tử Xung chợt cười nhẹ ra tiếng, thoáng nhìn qua đường nhỏ quanh co khúc khuỷu ngoài hoa viên, có một ngọn đèn đang tới gần. Vân Tử Xung không khỏi ngừng ý cười bên khóe miệng, hơi nhíu nhíu mày, Chu Nhược đi vào chòi nghỉ mát, khẽ gọi: "Thái tử ca ca"
Vân Tử Xung khoát tay ôn hòa đáp: "Quận chúa không cần đa lễ, mời ngồi"
Trong đình có bốn ghế đá cùng một chiếc bàn đá, cực kỳ thoải mái tinh xảo, trên bàn bày một ấm trà và mấy món điểm tâm, Chu Nhược nghiêng đầu ngắm nhìn Vân Tử Xung. Ngũ quan tuấn tú khí chất an tĩnh , dưới ánh trăng càng hiện lên rõ ràng, mày hơi chút nhăn lại, sắc mặt vẫn không được tốt như cũ, nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười không dễ dàng phát giác, Chu Nhược âm thầm buồn bực. Vân Tử Xung vẫy tay bảo hạ nhân lui xuống, tự mình rót ly trà cho Chu Nhược nói: "Quận chúa, tối nay mời ngươi đến đây, không vì chuyện gì khác, chỉ vì chuyện huỷ bỏ hôn ước nên ta muốn bồi tội, ta lấy trà thay rượu, xin quận chúa đại nhân đại lượng không cần so đo"
Chu Nhược mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoá ra vì chuyện này, ta còn. . . . . ."
Vân Tử Xung ngắt lời nàng: "Tử Xung suy nghĩ không cẩn thận, phạm phải sai lầm lớn, trước phụ Tiểu Nguyệt, sau hủy hôn ước. Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, lúc trước khi Tiểu Nguyệt cập kê, ta đã từng thề, Nguyện một lòng vì người, bên cửa búi tóc xanh. Nếu ta đã đáp ứng với Tiểu Nguyệt, sao có thể cưới người khác, cho dù chỉ là hình thức, cũng là không tôn trọng lời thề, không tôn trọng Tiểu Nguyệt. Nàng vốn không thích vòng luẩn quẩn của quyền quý, cũng không thích tranh đấu vì danh lợi, nhưng vì ta, nàng mới miễn cưỡng lưu lại bên cạnh ta, nhưng cuối cùng ta còn tổn thương thương lòng tự trọng của nàng. Ta rất hối hận, may mà toàn bộ có thể vãn hồi, dù sao bất kể hòa thân hay đại hôn vẫn chưa thành công, đây là trong cái rủi có cái may. Quận chúa là người xinh đẹp vô song, tin chắc rằng có thể tìm được người tốt hơn ta. Tử Xung ở đây cảm tạ sự coi trọng của quận chúa, Tử Xung cảm thấy bản thân không xứng với quận chúa, mong quận chúa đừng lãng phí tâm tư thiếu nữ"
Trên mặt Chu Nhược không khỏi hiện lên một tia cười giễu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vân Tử Xung nói: "Con gái phương Bắc chúng ta không giống người phương nam các ngươi, không cần phải nói những lời dễ nghe như thế. Chẳng phải ngươi chỉ muốn nói ta biết, ngươi không muốn cưới ta, chỉ muốn cưới Kỷ Tiểu Nguyệt. Chuyện đơn giản như vậy, đáng cho ngươi lại thao thao bất tuyệt, quanh co lòng vòng vậy sao"
Vân Tử Xung khựng lại, hít một hơi thật sâu: "Xin quận chúa thông cảm"
Chu Nhược nhìn hắn nửa ngày nói: "Được! Để ta thông cảm, ngươi hãy ngẩng đầu nhìn ta, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, cuối cùng vì sao ta không bằng Kỷ Tiểu Nguyệt, ta sẽ đồng ý buông tha ngươi"
Vân Tử Xung hơi nhíu mày, giương mắt nhìn Chu Nhược. Thật sự mà nói, vẻ đẹp của Chu Nhược thế gian hiếm thấy, cho dù Vân Tử Xung địa vị Thái tử cao quý, cũng chưa hề thấy ai có vẻ đẹp sánh với nàng, càng đừng nói đến Tiểu Nguyệt chỉ thanh tú mà thôi. Mỹ nữ Nguyệt Thành như Minh Tuệ, đứng chung một chỗ với Chu Nhược còn kém sắc, huống chi người khác. Thế nhưng tình yêu không phải như vậy, không phải do sắc đẹp quyết định, dù xinh đẹp cũng chỉ là thân xác mà thôi, tình yêu vốn là duyên phận. Nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Nguyệt, khi đó tuy nàng chỉ mới sáu tuổi, mặc quần áo cực kỳ cũ nát, nhưng trong đôi mắt sáng thỉnh thoảng chớp động của nàng, dường như ngay lập tức đã hấp dẫn hắn, khiến cho tâm hắn không khỏi lún sâu vào.
Tuy lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhưng loại cảm giác động tâm này, theo thời gian thấm thoát không chỉ không biến mất, ngược lại càng nặng sâu, làm Vân Tử Xung hiện giờ nhớ tới, vẫn cảm thấy được như thoáng hôm qua. Chu Nhược âm thầm đánh giá Vân Tử Xung, Vân Tử Xung của lúc này là Chu Nhược chưa từng thấy qua, không có sự lạnh nhạt, không còn ung dung trầm tĩnh như ngày thường mà trong đôi mắt loé lên một loại hạnh phúc mà Chu Nhược không thể lý giải, tựa như người ở nơi này mà tâm lại ở nơi khác, là nơi có Kỷ Tiểu Nguyệt, Chu Nhược cảm thấy đau buồn và hâm mộ trong lòng. Nhưng chính nàng lại cảm thấy, Vân Tử Xung lúc này so với ngày xưa càng thêm sức quyến rũ, ví như nói trước kia Chu Nhược đối với Vân Tử Xung là yêu quý và cảm giác muốn chinh phục, tối nay, Chu Nhược lại cảm thấy mình hình như đã thật sự yêu hắn, yêu thiếu niên đã yêu người khác này.
Trong hoa viên giờ phút này vô cùng an tĩnh, chỉ có ngọn đèn treo trên mái đình theo gió đêm mà lập loè loé sáng, Vân Tử Xung bần thần trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Chu Nhược cho rằng bản thân hắn không có đáp án, Vân Tử Xung mới mở miệng nói: "Quận chúa cùng Tiểu Nguyệt khó thể so sánh với nhau, vô luận dung mạo hay gia thế, Tiểu Nguyệt đều không bằng quận chúa. Thế nhưng người ta là nàng, không chỉ những thứ này, tất cả mọi thứ thuộc về nàng ta đều thích, cho dù nàng xuất thân thế nào, trong mắt ta, cũng hết sức hoàn mỹ "
Nói tới đây, Vân Tử Xung dừng một chút, nhẹ nhàng cười khẽ: "Bây giờ nhớ lại, tật xấu của Tiểu Nguyệt quả thật không ít. Sáng sớm không bao giờ muốn rời giường, luôn muốn ta tự mình kêu nàng vài lần mới miễn cưỡng thức dậy, buổi tối lại không chịu ngủ sớm, luôn đọc sách tới tận khuya, ăn uống lại rất kén chọn, quá ngọt không ăn, quá nhạt cũng không ăn… hết sức phiền phức. Nàng không thích trang điểm, không kiên nhẫn chải những kiểu tóc rườm rà , luôn thắt bím tóc như một bé gái. Tính tình coi như ôn hòa, nhưng lại rất bướng bỉnh, đã nhận thức việc gì thì ai cũng không thể thay đổi. . . . . ."
Nghe Vân Tử Xung đứt quãng nói về khuyết điểm của Kỷ Tiểu Nguyệt, Chu Nhược lại cảm thấy được trong lòng càng chua sót, chỉ là những sinh hoạt thường ngày vậy mà hắn đặt toàn bộ ở trong lòng, có lẽ yêu một người đến cực hạn, mới có thể làm được như thế, đem mọi việc lớn nhỏ của người đó đều nhớ kỹ, hơn nữa biến thành hồi ức thật đẹp. Chu Nhược suýt nữa bị hắn đánh bại, nói thật, dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hai người ở chung, cứ theo lời Vân Tử Xung mà nói, lại có thể cảm nhận rõ được thứ tình cảm thân thiết chặt chẽ giữa hai người, Chu Nhược cảm thấy nó thậm chí còn vượt qua cả tình yêu giữa nam và nữ.
Vân Tử Xung nói thật lâu, ánh mắt đã có chút miên man, Chu Nhược đứng lên, cắt ngang hồi ức của Vân Tử Xung, Vân Tử Xung nhíu mi nhìn Chu Nhược, Chu Nhược hít sâu một hơi nói: "Cho ngươi lời khuyên, dù lúc này ta buông tay, chỗ biểu ca tuyệt đối cũng không giải quyết được. Ta rất hiểu tính cách của biểu ca, nếu hắn không chiếm được, hắn thà hủy đi cũng không để lại cho người khác. Ngươi cho rằng ngươi và Kỷ Tiểu Nguyệt có thể thành đôi ư, ta mỏi mắt mong chờ, nếu các ngươi thật sự có kết quả, ta sẽ cam tâm chúc phúc, nếu chẳng thể hãy thử tiếp nhận ta xem, ít ra so với Tư Mã Ngọc Kiều điêu ngoa kia thì tốt hơn nhiều, đã không còn sớm, ngươi sớm nghỉ ngơi đi"
Dứt lời, không đợi Vân Tử Xung phản ứng, xoay người đi ra khỏi Nguyệt Nhiên đình, theo đường nhỏ rời đi.
/57
|