Sau khi tiến vào trong động thần bí, John gạt hết tâm tình đau thương, tinh thần tập trung cao độ, ánh mắt cẩn thận xem xét khắp xung quanh.
Trước mắt, mây mờ hồng tím không ngừng biến hóa huyền ảo, hoàn toàn không tuân theo bất cứ quy luật nào, không có tần suất lặp lại, mọi thứ đều hỗn loạn không chút trật tự khiến cho người ta rơi vào vòng mê man không tìm được đầu mối.
Bên thân, những tia chớp sáng có chút lấp lánh bất định, mắt thường nhìn không thấy được đường biên, tạo nên cảm giác như đang ở trong một dị giới.
John cố gắng phát xuất mọi giác quan trên cơ thể nhằm tìm kiếm Kayle. Chừng 5p tìm hiểu địa hình xung quanh, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên nét kinh hãi.
Lúc này, theo như kết quả tìm hiểu từ các giác quan siêu nhạy của mình, John phát hiện nơi này các xoáy ngầm cuồn cuộn nó giống như lỗ đen vũ trụ vậy, một khi bị hút vào thì không có cách nào thoát ra. Nơi đây nhìn thấy những đám mây mờ hồng tím lấp loáng trong mắt, nhưng ẩn chứa sâu bên trong những đám mây kia là những luồng năng lượng vô định, chỉ cần 1 kích thích nhỏ là nó sẽ nổ tung ngay lập tức.
Để đảm bảo an toàn, John bố trí lồng ánh sáng phòng ngự bên ngoài thân mình, sau đó mới bắt đầu từ từ hạ xuống, dùng ý thức dò tìm Kayle, hắn vẫn hi vọng rằng cô vẫn sống. Hắn liên tục để ý đến hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không phát hiện bất kỳ tung tích nào của cô. Điều này khiến cho hắn có phần kinh hãi, đồng thời cũng hiểu rõ nơi này rất quái dị, có một loại sức mạnh thần bí nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, ngăn cản hắn tra xét lĩnh vực nào đó.
Hơi ngừng lại, John do dự một thoáng, trong lòng hơi có cảm giác bất an. Điều này khiến cho hắn cảm thấy rất kì lạ, phảng phất như một mình đi trong đêm đen, sau lưng dường như có một ánh mắt nào đó đang dõi theo. Cảm giác này rất rõ ràng, lại càng lúc càng xác định, vì thế cho dù John không sợ trời đất, trong lòng cũng có chút phát lạnh. Càng bất ổn hơn, hắn lúc này không có một chút tin tức gì về Kayle, địa phương này lại không có người ở, vì thế biết rõ nơi này nguy cơ trùng trùng, lại không thể rời đi.
Trầm tư trong giây lát, John quyết định nâng cao sức mạnh của mình lên, thúc đẩy mọi giác quan đến cực hạn nhanh chóng tìm được Kayle, rồi sau đó rời đi. Nghĩ liền làm, thân ảnh John cấp tốc hạ xuống, đồng thời tập trung ý niệm cao độ dò tìm tình huống xung quanh.
Nhờ vào tốc độ, John nhanh chóng vượt qua cự ly ba trăm mét, tiến vào một địa phương kỳ diệu. Trước mắt là một lồng sáng trong suốt khổng lồ, đường kính vài trăm mét, bốn phía hào quang hồng tím đan xen lấp lánh, tương hỗ dung hợp, không ngừng ảo hóa ra một vài đám mây có hình dạng quái dị, hợp thành vô số hình dáng huyền diệu.
Ngẩng đầu lên, John liếc nhìn lại con đường vừa đi, chỉ thấy một vùng mênh mông, tựa như một tầng mây ngăn hẳn tầm nhìn của hắn. Đồng thời, hào quang lấp lánh do bởi ngàn vạn tia sáng đó, hệt như những ánh mắt tà ác, nhấp nháy liên tục.
Mày kiếm cau lại. Suy nghĩ cẩn thận, John chấn động trong lòng, hai màu xanh đỏ này được cho là đại biểu của hai khí âm dương, chúng có có quan hệ tương sinh tương khắc lẫn nhau, hoàn toàn phân chia, mà tại nơi đây lại xảo diệu dung hợp làm một, quả thật bất ngờ.
Khi ở học viện ma pháp hắn cũng có đọc vài quyển sách nói về những loại năng lượng mang bản chất âm dương thế này tồn tại, nơi nào tồn tại nhiều loại khí này thì được xem chính là vùng đất thần tiên của những pháp sư, ở đây họ có thể dễ dàng nâng cào sức mạnh phép thuật của bản thân, tất nhiên có lợi cũng có hại, còn hại thế nào thì chưa ai kiếm chứng được vì trước giờ có ai tìm được đến đây đâu.
Ánh mắt lại nhìn về phía lồng sáng phía trước, hắn bắt đầu suy nghĩ: “ liệu có khi nào Kayle sau khi vào nơi này đã bị kéo đến đó hay không?”- đứng nghĩ cũng không giải quyết được việc gì, John hít lấy một hơi sau đó bay thật nhanh đến.
Lúc đến gần lồng sáng, hắn cảm nhận rất rõ, bốn bề hơi hơi dao động một chút, đồng thời khí âm dương trong cơ thể phát sinh chuyển biến liên tục. Quá trình này xảy ra rất ngắn, hầu như chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên, giác quan của John bén nhạy, liền phát hiện được một chút không tầm thường này.
Cảm giác được sự nguy hiểm, John lập tức bố trí chín tầng phòng ngự mạnh mẽ, sau đó mới bắt đầu tiến vài bước vào bên trong cái lồng sáng kia, đột nhiên hắn bắt đầu cảm giác được một luồng sức mạnh nhàn nhạt đầy quen thuộc. John mừng rỡ trên mặt : “ là Kayle, đúng là sức mạnh phép thuật trong người của Kayle rồi, cô ấy còn sống”.
Hắn lập tức tiến sâu vào bên trong…
Từ từ giảm chậm tốc độ, lần này rõ ràng John vô cùng cẩn thận, truy theo sức mạnh nhàn nhạt mà các giác quan của hắn nhận ra được từ Kayle. Khi đã vượt qua tầng không gian thứ tư, cuối cùng hắn đã phát hiện được hình bóng quen thuộc bên trong. Trong lúc này, John lưu ý đến một điểm, càng tiến vào sâu, khí âm dương càng nồng đậm, hấp lực bên ngoài thân thể càng mạnh, sức mạnh hấp thu càng lớn.
Qua phân tích những gì tự thân cảm thụ trước đó, sau khi tiến vào lồng sáng đã liên tục xuyên qua bảy tầng không gian rồi mới đến được nơi này. Điều này cho thấy bên trong lồng sáng này còn có bảy tầng năng lượng vô hình. Chỉ có điều những tầng năng lượng này có tác dụng gì, tồn tại của chúng có ẩn chứa bí ẩn nào?
Đang suy nghĩ, John chú tâm đến một nơi, ánh mắt bị hấp dẫn sâu sắc. Đó chính là chỗ bức tường ánh sáng giữa không trung, trên mặt nó có ánh sáng huyền diệu lưu động, hào quang hồng tím đan xen lấp lánh, lại không hề phát xuất một tia hào quang nào, ly kỳ vô cùng.
“ầm”- đầu hắn như nổ tung, đập vào mắt hắn lúc này là một cô gái thiên sứ với đôi cánh trắng như tuyết đang lơ lửng trước mặt, cô ấy xoay lưng về phía hắn, có vẻ như hoàn toàn không hề nhận ra John đang đứng sau lưng mình.
“Kayle”-John nhẹ nhàng nói.
Kayle quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút kinh hãi, không hiểu sau nước mắt lại chảy dài....
“John…ức…là John sao?”-Kayle khóc như một đứa trẻ khi nhìn thấy John đang đứng đối diện với mình. Kayle lao đến ôm chặt lấy hắn, John không hề có ý tránh né hay gì cả, hắn cứ để mặc cô ôm và khóc…tay phải chỉ nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng của Kayle.
“đừng khóc nữa…thấy cô không sao là tôi vui rồi”-John nói.
Kayle đột nhiên nhận ra điều gì đó liền rời khỏi người John, lấy tay lau đi nước mắt, cô cố gắng giữ lấy cảm xúc nói: “là giáp thiên thần, cũng may nhờ có nó nên tôi mới giữ được mạng sống. Thế nhưng sống rồi thì sao? Nơi này là nơi nào tôi cũng không biết, muốn thoát ra cũng không thể.”-giọng nói có chút thê lương.
“đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách mà thôi…”-John an ủi…
Kayle trộm nhìn John một cái sau đó lại liếc sang nhìn chỗ khác, cô hỏi: “ tại sao anh lại đi theo tôi vào đây? Lỡ như anh có việc gì không phải tôi đã uổng công hi sinh một mạng của mình để cứu anh hay sao?”
John thở dài đáp: “ tôi không muốn nỗi ám ảnh năm xưa lại một lần nữa tái hiện, Kayle thực sự tôi không muốn ai phải vì tôi mà hi sinh cả. Cô cũng vậy, đừng làm điều dại dột ấy một lần nào nữa?”
Kayle lắc đầu không nói gì, cô cảm thấy vô cùng buồn bã…Kayle nói: “ mạng sống của tôi có gì quý đâu…mạng sống của anh mới quan trọng John à, nếu anh chết cả Liên Minh sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu chỉ để tôi chết thì đơn giản thiên giới mất đi một thiên sứ mà thôi.”
“Kayle”-John đột nhiên quát lớn, tiếng quát khiến Kayle sợ hãi nhìn hắn, John tiến lại nắm lấy tay của cô nói: “ đừng bao giờ nói những điều ngu ngốc như vậy? cô có biết mạng sống quan trọng đến chừng nào mà, nếu cô chết không phải em gái cô Morgana thậm chí đến cả bà Riva cũng sẽ rất đau buồn…cô không được suy nghĩ như thế.”
Kayle rút tay khỏi tay của John thở dài: “ anh không hiểu đâu…John…hãy để tôi ở lại đây một mình…”
“không…tôi đã tìm được cô rồi thì nhất quyết không thể để cô ở lại đây được”-John lắc đầu nắm lấy tay của Kayle kéo cô rời khỏi cái lồng sáng kia.
“ầm”-thật quái lạ, John sau khi kéo Kayle bay đi được chừng 10 mét thì giống như cả người bị đập vào một bức tường vô hình vậy, không thể nào bước đi tiếp được….
“chuyện gì vậy?”-John kinh ngạc…
“chúng ta không thể thoát khỏi đây được đâu? Một khi vào rồi sẽ không tài nào ra được.”-Kayle đau khổ, cô nhìn thẳng vào mắt John hỏi: “ John…tại sao anh lại cố gắng cứu tôi như vậy? tôi chỉ là một thiên sứ bình thường thôi mà.”
John nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Kayle, không hiểu sao hai má hắn đột nhiên hơi nóng, John đáp: “ là tôi không muốn cô chết vì tôi, không phải đã nói rồi sao?”
“không anh đang nối dối tôi đúng không?”-Kayle lắc đầu phản ứng.
John thở dài hít một hơi nói: “ là vì tôi luôn cảm thấy có lỗi với cô Kayle, tôi luôn muốn một lần đứng trước cô để nói những lời thầm kín nhất của mình nhưng hết lần này đến lần khác, tôi không có dũng khí làm điều đó…hôm nay khi cô xả thân cứu tôi, tôi lại cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng nề hơn.”
“anh làm gì có lỗi với tôi”-Kayle lăc đầu.
“đừng giấu tôi, Kayle, cô còn nhớ những điều luật mà cô đã nói với tôi lúc ở trên tàu Miss Fortune chứ? Lúc ấy tôi cứ nghĩ cô chỉ đùa giỡn mà thôi. Sau này khi được hai người Riva và Sclos giải thích tôi đã hiểu, lần đó chính tôi đã cướp đi tương lai của cô…Kayle có thật là từ nay về sau cô không thể tìm được một người đàn ông nào khác?”-John nói ra những điều này đúng thực đã khiến Kayle giật bắn người, đấy đều là những nỗi khổ mà cô chôn dấu sâu trong lòng không muốn nói ra.
Kayle xoay người lại cố gắng kiềm chế nước mắt nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ chảy?
“nếu để một người đàn ông nhìn thấy thân thể của một cô gái thiên sứ, có hai cách một là giết chết kẻ đó để rửa lại sự trong trắng của bản thân. Hai là cùng với người đó trở thành vợ chồng. Đấy là những điều cô nói với tôi, nhưng tại sao cô lại không nói rằng, nếu người đàn ông ấy từ chối tình cảm của cô gái thiên sứ đồng thời cô gái ấy lại không hề muốn giết chết người đàn ông kìa thì cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể yêu hay chọn một người đàn ông nào khác?”-John đau khổ nói.
“im đi…đừng nói nữa…đừng nói nữa”-Kayle bịt lỗ tai lại như không hề muốn nghe những điều John vừa nói.
“Kayle nghe ta nói”-John nắm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của Kayle xoay người cô lại nói: “ ta muốn sửa chữa lỗi lầm ấy của mình…Kayle ta chấp nhận…ta thực lòng chấp nhận làm chồng của em…em có nghe hay không. TA CHẤP NHẬN”
“anh nói cái gì?”-Kayle ngước mắt nhìn thẳng vào John, cô sợ mình nghe nhầm.
“John lấy tay lau đi nước mắt trên hai má của Kayle nhẹ nhàng nói lại: “ Ta đồng ý làm chồng của em, Kayle từ này hãy làm vợ của ta…hãy để ta sửa chữa những lỗi lầm của mình, để ta bù đắp những gì em đã mất…”
“John….đây không phải là mơ chứ?”-Kayle nhào vào lòng của hắn mà khóc, cô đang cam thấy rất hạnh phúc, những cám xúc chôn chặt trong tim bấy lâu nay đã được giải phóng.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Kayle, John cười nói: “ ngoan nào, bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm cách thoát khỏi nơi này trước đã.”
Kayle gật đầu.
John tiến lại gần bước tường vô hình kia, đặt tay lên đó thử bắn ra một luồng sức mạnh phép thuật thử xem có thể phá vỡ được nó hay không, kết quả là khi luồng sức mạnh của John bắn ra đi xuyên vào bức tường vô hình kia rồi cứ như bị một thứ gì đó hút mất không để lại bất cứ tung tích gì.
“nơi này đúng là quái dị”-John lắc đầu cảm thán.
Kayle đáp: “ xem ra chúng ta không thể nào thoát khỏi đây bằng cách thông thường được rồi.”
John vẻ mặt trầm trọng chứa nhiều tâm sự đáp: “ Anhvừa rồi đã liên tục thử mười tám lần, nhưng đều vô dụng. Xem ra địa phương này thật là quỷ dị. Hơn nữa …
Thấy hắn ngừng lại không nói nữa, Kayle hỏi dồn: “Hơn nữa cái gì, anh đã phát hiện chuyện gì rồi?”
John từ từ gật đầu, xoay người nhìn xung quanh, lo lắng hỏi: “ em không phát hiện ra không khí ở đây ngày càng quỷ dị, ngày càng lạnh lẽo tà ác sao?”
Kayle cảnh giác liếc nhìn xung quanh, đang muốn lắc đầu nói không cảm giác thấy, nhưng đột nhiên một luồng khí mạnh mẽ xông đến làm cho thân thể cô rung lên, liền la lên thất thanh.
Tay trái John lập tức tỏa ra một luồng phép thuật dịu nhẹ ổn định cơ thể của Kayle, thở dài nói: “giờ đây đã cảm thấy được rồi?”
Kayle vẻ mặt thất kinh, sợ hãi nói: “Kỳ lạ thật, sao trước đó em không cảm giác thấy?”
John phán đoán: “ Điều này có lẽ liên quan đến thể trạng của em. Từ sau khi dung hợp được sức mạnh hư không và bảy lại nguyên tố, anh rất mẫn cảm với mọi vật bên ngoài, có bất kỳ dị thường nào cũng cảm nhận được rất nhanh, đặc biệt là nguy hiểm.”
Kayle vẻ mặt thoáng hồng, nhè nhẹ tránh khỏi ánh mắt của John, lo lắng nói: “ Anh nói chúng ta đã thật sự rơi vào tuyệt địa rồi phải không? Nếu đúng như vậy, chúng ta tự mình cũng không tiến lùi gì được.”
John cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Lát sau, John nói với vẻ cổ quái: “ Đúng là đã tiến vào tuyệt địa.”
Kayle thân thể lúc này khẽ run lên, toàn thân xuất hiện hào quang thần thánh chói mắt, tầng tầng hào quang xoay quanh thân cô. Kayle toàn lực đụng thẳng vào những bức tường vô hình, vẻ mặt tái nhợt, thần sắc hơi hơi kinh hoàng nói: “ Năng lượng ở đây đang ngày càng dồn về đây, em cảm thấy ngày càng nguy hiểm, bây giờ chúng ta làm thế nào đây?”
John trầm mặc không nói, chỉ chăm chú ngắm nhìn phía trước, trong mắt hào quang tám màu chuyển động tựa hồ đang dò xét điều gì. Nhìn theo ánh mắt hắn. Kayle ngạc nhiên hỏi: “ John, anh sao vậy, biểu tình là lạ, đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?”
John biểu tình có chút là lạ hỏi: “ Cuộc đời này em có gì hối hận hay không?”
Kayle gật đầu sau đó lại lắc đầu đáp: “ Người ta còn sống thì còn có hối hận, chẳng qua là giống nhau nhiều ít thôi. Trước đây em chỉ hối hận rằng vì đã gặp anh và từ đó không thể nào quên anh được, nhưng giờ thì không còn nữa. Chỉ còn một điều duy nhất hối hận chính là không giúp được đứa em gái của minh Morgana thoát khỏi con đường trở thành một thiên thần sa ngã. Còn anh thì sao?”
John nhìn lên trời, có chút lạnh nhạt nói: “ từ khi sinh ra, số mệnh của tôi đã được ông trời an bài cả rồi…hối hận hay không chỉ là nhất thời. Chỉ biết tranh đấu và chống lại nó, trời muốn ta chết ta phải sống…không bao giờ ta đầu hàng cả”
Kayle ngắm nhìn hắn kỳ quái, nhẹ giọng than: “ Có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của anh, cũng chính là vì nó mà đám người Sona và các cô gái kia lại một lòng một dạ đi theo anh.”
Trầm mặc giây lát, John dẹp bỏ tâm trạng cô độc vừa nhen nhóm, nghiêm túc nói: “ Ở đây càng lúc càng nguy hiểm, chúng ta thử một lần xem có khả năng quay về hay không.”
Kayle tần ngần một chút rồi gật đầu nói: “ Tốt, bắt đầu thôi.”
Nói rồi hai tay liền múa lên, ngay khi chưởng vừa xuất thì thân thể mượn lực xoay tròn, toàn thân hóa thành một cơn lốc thổi thẳng lên trên. John không động đậy, chỉ lưu tâm quan sát tình huống của cô, ánh mắt mờ ẩn nét sầu riêng.
Trong phép thuậtthần bí, Kayle sử dụng hình thức xoay tròn phát xuất toàn bộ sức mạnh, phát ra hào quang vàng kim thần thánh, tựa như một cột sáng trong chốc lát bay thẳng hướng lên.
Khí thế đó thật kinh người, không hổ là một thiên sứ đứng đầu của thiên giới. Thế nhưng khi bay lên được khoảng mười mét thì cột sáng chói mắt đó liền dừng lại, bị lực lượng vô hình cản trở, cứ như vậy dừng lại giữa không trung.
Trong khi bay lên, Kayle vốn có chín phần tự tin, nếu sử dụng toàn lực của mình, cho dù gian khổ cũng không quá khó khăn. Nhưng đến lúc này, cô đã liên tục ba lần đẩy sức mạnh trong người lên đến cực hạn, thế mà tình thế lại không hề có chút chuyển biến. Điều này làm cô lạnh người, trong lòng mất đi hy vọng, khí thế ban đầu giảm đi rất nhiều, trong chốc lát lại rơi trở xuống.
Kayle tiến lại cạnh John thở hồng hộc nói: “ John sao anh không thử xem…sức mạnh của anh cao hơn em rất nhiều, có thể sử dụng toàn lực là có thể thoát ra được!”
John lắc đầu đáp: “ có những chuyện không phải sử dụng sức mạnh là được…”
Kayle ngẩn người chốc lát, hỏi lại: “ Anh đã biết được nguyên nhân rồi?”
Trước mắt, mây mờ hồng tím không ngừng biến hóa huyền ảo, hoàn toàn không tuân theo bất cứ quy luật nào, không có tần suất lặp lại, mọi thứ đều hỗn loạn không chút trật tự khiến cho người ta rơi vào vòng mê man không tìm được đầu mối.
Bên thân, những tia chớp sáng có chút lấp lánh bất định, mắt thường nhìn không thấy được đường biên, tạo nên cảm giác như đang ở trong một dị giới.
John cố gắng phát xuất mọi giác quan trên cơ thể nhằm tìm kiếm Kayle. Chừng 5p tìm hiểu địa hình xung quanh, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên nét kinh hãi.
Lúc này, theo như kết quả tìm hiểu từ các giác quan siêu nhạy của mình, John phát hiện nơi này các xoáy ngầm cuồn cuộn nó giống như lỗ đen vũ trụ vậy, một khi bị hút vào thì không có cách nào thoát ra. Nơi đây nhìn thấy những đám mây mờ hồng tím lấp loáng trong mắt, nhưng ẩn chứa sâu bên trong những đám mây kia là những luồng năng lượng vô định, chỉ cần 1 kích thích nhỏ là nó sẽ nổ tung ngay lập tức.
Để đảm bảo an toàn, John bố trí lồng ánh sáng phòng ngự bên ngoài thân mình, sau đó mới bắt đầu từ từ hạ xuống, dùng ý thức dò tìm Kayle, hắn vẫn hi vọng rằng cô vẫn sống. Hắn liên tục để ý đến hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không phát hiện bất kỳ tung tích nào của cô. Điều này khiến cho hắn có phần kinh hãi, đồng thời cũng hiểu rõ nơi này rất quái dị, có một loại sức mạnh thần bí nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, ngăn cản hắn tra xét lĩnh vực nào đó.
Hơi ngừng lại, John do dự một thoáng, trong lòng hơi có cảm giác bất an. Điều này khiến cho hắn cảm thấy rất kì lạ, phảng phất như một mình đi trong đêm đen, sau lưng dường như có một ánh mắt nào đó đang dõi theo. Cảm giác này rất rõ ràng, lại càng lúc càng xác định, vì thế cho dù John không sợ trời đất, trong lòng cũng có chút phát lạnh. Càng bất ổn hơn, hắn lúc này không có một chút tin tức gì về Kayle, địa phương này lại không có người ở, vì thế biết rõ nơi này nguy cơ trùng trùng, lại không thể rời đi.
Trầm tư trong giây lát, John quyết định nâng cao sức mạnh của mình lên, thúc đẩy mọi giác quan đến cực hạn nhanh chóng tìm được Kayle, rồi sau đó rời đi. Nghĩ liền làm, thân ảnh John cấp tốc hạ xuống, đồng thời tập trung ý niệm cao độ dò tìm tình huống xung quanh.
Nhờ vào tốc độ, John nhanh chóng vượt qua cự ly ba trăm mét, tiến vào một địa phương kỳ diệu. Trước mắt là một lồng sáng trong suốt khổng lồ, đường kính vài trăm mét, bốn phía hào quang hồng tím đan xen lấp lánh, tương hỗ dung hợp, không ngừng ảo hóa ra một vài đám mây có hình dạng quái dị, hợp thành vô số hình dáng huyền diệu.
Ngẩng đầu lên, John liếc nhìn lại con đường vừa đi, chỉ thấy một vùng mênh mông, tựa như một tầng mây ngăn hẳn tầm nhìn của hắn. Đồng thời, hào quang lấp lánh do bởi ngàn vạn tia sáng đó, hệt như những ánh mắt tà ác, nhấp nháy liên tục.
Mày kiếm cau lại. Suy nghĩ cẩn thận, John chấn động trong lòng, hai màu xanh đỏ này được cho là đại biểu của hai khí âm dương, chúng có có quan hệ tương sinh tương khắc lẫn nhau, hoàn toàn phân chia, mà tại nơi đây lại xảo diệu dung hợp làm một, quả thật bất ngờ.
Khi ở học viện ma pháp hắn cũng có đọc vài quyển sách nói về những loại năng lượng mang bản chất âm dương thế này tồn tại, nơi nào tồn tại nhiều loại khí này thì được xem chính là vùng đất thần tiên của những pháp sư, ở đây họ có thể dễ dàng nâng cào sức mạnh phép thuật của bản thân, tất nhiên có lợi cũng có hại, còn hại thế nào thì chưa ai kiếm chứng được vì trước giờ có ai tìm được đến đây đâu.
Ánh mắt lại nhìn về phía lồng sáng phía trước, hắn bắt đầu suy nghĩ: “ liệu có khi nào Kayle sau khi vào nơi này đã bị kéo đến đó hay không?”- đứng nghĩ cũng không giải quyết được việc gì, John hít lấy một hơi sau đó bay thật nhanh đến.
Lúc đến gần lồng sáng, hắn cảm nhận rất rõ, bốn bề hơi hơi dao động một chút, đồng thời khí âm dương trong cơ thể phát sinh chuyển biến liên tục. Quá trình này xảy ra rất ngắn, hầu như chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên, giác quan của John bén nhạy, liền phát hiện được một chút không tầm thường này.
Cảm giác được sự nguy hiểm, John lập tức bố trí chín tầng phòng ngự mạnh mẽ, sau đó mới bắt đầu tiến vài bước vào bên trong cái lồng sáng kia, đột nhiên hắn bắt đầu cảm giác được một luồng sức mạnh nhàn nhạt đầy quen thuộc. John mừng rỡ trên mặt : “ là Kayle, đúng là sức mạnh phép thuật trong người của Kayle rồi, cô ấy còn sống”.
Hắn lập tức tiến sâu vào bên trong…
Từ từ giảm chậm tốc độ, lần này rõ ràng John vô cùng cẩn thận, truy theo sức mạnh nhàn nhạt mà các giác quan của hắn nhận ra được từ Kayle. Khi đã vượt qua tầng không gian thứ tư, cuối cùng hắn đã phát hiện được hình bóng quen thuộc bên trong. Trong lúc này, John lưu ý đến một điểm, càng tiến vào sâu, khí âm dương càng nồng đậm, hấp lực bên ngoài thân thể càng mạnh, sức mạnh hấp thu càng lớn.
Qua phân tích những gì tự thân cảm thụ trước đó, sau khi tiến vào lồng sáng đã liên tục xuyên qua bảy tầng không gian rồi mới đến được nơi này. Điều này cho thấy bên trong lồng sáng này còn có bảy tầng năng lượng vô hình. Chỉ có điều những tầng năng lượng này có tác dụng gì, tồn tại của chúng có ẩn chứa bí ẩn nào?
Đang suy nghĩ, John chú tâm đến một nơi, ánh mắt bị hấp dẫn sâu sắc. Đó chính là chỗ bức tường ánh sáng giữa không trung, trên mặt nó có ánh sáng huyền diệu lưu động, hào quang hồng tím đan xen lấp lánh, lại không hề phát xuất một tia hào quang nào, ly kỳ vô cùng.
“ầm”- đầu hắn như nổ tung, đập vào mắt hắn lúc này là một cô gái thiên sứ với đôi cánh trắng như tuyết đang lơ lửng trước mặt, cô ấy xoay lưng về phía hắn, có vẻ như hoàn toàn không hề nhận ra John đang đứng sau lưng mình.
“Kayle”-John nhẹ nhàng nói.
Kayle quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút kinh hãi, không hiểu sau nước mắt lại chảy dài....
“John…ức…là John sao?”-Kayle khóc như một đứa trẻ khi nhìn thấy John đang đứng đối diện với mình. Kayle lao đến ôm chặt lấy hắn, John không hề có ý tránh né hay gì cả, hắn cứ để mặc cô ôm và khóc…tay phải chỉ nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng của Kayle.
“đừng khóc nữa…thấy cô không sao là tôi vui rồi”-John nói.
Kayle đột nhiên nhận ra điều gì đó liền rời khỏi người John, lấy tay lau đi nước mắt, cô cố gắng giữ lấy cảm xúc nói: “là giáp thiên thần, cũng may nhờ có nó nên tôi mới giữ được mạng sống. Thế nhưng sống rồi thì sao? Nơi này là nơi nào tôi cũng không biết, muốn thoát ra cũng không thể.”-giọng nói có chút thê lương.
“đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách mà thôi…”-John an ủi…
Kayle trộm nhìn John một cái sau đó lại liếc sang nhìn chỗ khác, cô hỏi: “ tại sao anh lại đi theo tôi vào đây? Lỡ như anh có việc gì không phải tôi đã uổng công hi sinh một mạng của mình để cứu anh hay sao?”
John thở dài đáp: “ tôi không muốn nỗi ám ảnh năm xưa lại một lần nữa tái hiện, Kayle thực sự tôi không muốn ai phải vì tôi mà hi sinh cả. Cô cũng vậy, đừng làm điều dại dột ấy một lần nào nữa?”
Kayle lắc đầu không nói gì, cô cảm thấy vô cùng buồn bã…Kayle nói: “ mạng sống của tôi có gì quý đâu…mạng sống của anh mới quan trọng John à, nếu anh chết cả Liên Minh sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu chỉ để tôi chết thì đơn giản thiên giới mất đi một thiên sứ mà thôi.”
“Kayle”-John đột nhiên quát lớn, tiếng quát khiến Kayle sợ hãi nhìn hắn, John tiến lại nắm lấy tay của cô nói: “ đừng bao giờ nói những điều ngu ngốc như vậy? cô có biết mạng sống quan trọng đến chừng nào mà, nếu cô chết không phải em gái cô Morgana thậm chí đến cả bà Riva cũng sẽ rất đau buồn…cô không được suy nghĩ như thế.”
Kayle rút tay khỏi tay của John thở dài: “ anh không hiểu đâu…John…hãy để tôi ở lại đây một mình…”
“không…tôi đã tìm được cô rồi thì nhất quyết không thể để cô ở lại đây được”-John lắc đầu nắm lấy tay của Kayle kéo cô rời khỏi cái lồng sáng kia.
“ầm”-thật quái lạ, John sau khi kéo Kayle bay đi được chừng 10 mét thì giống như cả người bị đập vào một bức tường vô hình vậy, không thể nào bước đi tiếp được….
“chuyện gì vậy?”-John kinh ngạc…
“chúng ta không thể thoát khỏi đây được đâu? Một khi vào rồi sẽ không tài nào ra được.”-Kayle đau khổ, cô nhìn thẳng vào mắt John hỏi: “ John…tại sao anh lại cố gắng cứu tôi như vậy? tôi chỉ là một thiên sứ bình thường thôi mà.”
John nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Kayle, không hiểu sao hai má hắn đột nhiên hơi nóng, John đáp: “ là tôi không muốn cô chết vì tôi, không phải đã nói rồi sao?”
“không anh đang nối dối tôi đúng không?”-Kayle lắc đầu phản ứng.
John thở dài hít một hơi nói: “ là vì tôi luôn cảm thấy có lỗi với cô Kayle, tôi luôn muốn một lần đứng trước cô để nói những lời thầm kín nhất của mình nhưng hết lần này đến lần khác, tôi không có dũng khí làm điều đó…hôm nay khi cô xả thân cứu tôi, tôi lại cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng nề hơn.”
“anh làm gì có lỗi với tôi”-Kayle lăc đầu.
“đừng giấu tôi, Kayle, cô còn nhớ những điều luật mà cô đã nói với tôi lúc ở trên tàu Miss Fortune chứ? Lúc ấy tôi cứ nghĩ cô chỉ đùa giỡn mà thôi. Sau này khi được hai người Riva và Sclos giải thích tôi đã hiểu, lần đó chính tôi đã cướp đi tương lai của cô…Kayle có thật là từ nay về sau cô không thể tìm được một người đàn ông nào khác?”-John nói ra những điều này đúng thực đã khiến Kayle giật bắn người, đấy đều là những nỗi khổ mà cô chôn dấu sâu trong lòng không muốn nói ra.
Kayle xoay người lại cố gắng kiềm chế nước mắt nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ chảy?
“nếu để một người đàn ông nhìn thấy thân thể của một cô gái thiên sứ, có hai cách một là giết chết kẻ đó để rửa lại sự trong trắng của bản thân. Hai là cùng với người đó trở thành vợ chồng. Đấy là những điều cô nói với tôi, nhưng tại sao cô lại không nói rằng, nếu người đàn ông ấy từ chối tình cảm của cô gái thiên sứ đồng thời cô gái ấy lại không hề muốn giết chết người đàn ông kìa thì cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể yêu hay chọn một người đàn ông nào khác?”-John đau khổ nói.
“im đi…đừng nói nữa…đừng nói nữa”-Kayle bịt lỗ tai lại như không hề muốn nghe những điều John vừa nói.
“Kayle nghe ta nói”-John nắm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của Kayle xoay người cô lại nói: “ ta muốn sửa chữa lỗi lầm ấy của mình…Kayle ta chấp nhận…ta thực lòng chấp nhận làm chồng của em…em có nghe hay không. TA CHẤP NHẬN”
“anh nói cái gì?”-Kayle ngước mắt nhìn thẳng vào John, cô sợ mình nghe nhầm.
“John lấy tay lau đi nước mắt trên hai má của Kayle nhẹ nhàng nói lại: “ Ta đồng ý làm chồng của em, Kayle từ này hãy làm vợ của ta…hãy để ta sửa chữa những lỗi lầm của mình, để ta bù đắp những gì em đã mất…”
“John….đây không phải là mơ chứ?”-Kayle nhào vào lòng của hắn mà khóc, cô đang cam thấy rất hạnh phúc, những cám xúc chôn chặt trong tim bấy lâu nay đã được giải phóng.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Kayle, John cười nói: “ ngoan nào, bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm cách thoát khỏi nơi này trước đã.”
Kayle gật đầu.
John tiến lại gần bước tường vô hình kia, đặt tay lên đó thử bắn ra một luồng sức mạnh phép thuật thử xem có thể phá vỡ được nó hay không, kết quả là khi luồng sức mạnh của John bắn ra đi xuyên vào bức tường vô hình kia rồi cứ như bị một thứ gì đó hút mất không để lại bất cứ tung tích gì.
“nơi này đúng là quái dị”-John lắc đầu cảm thán.
Kayle đáp: “ xem ra chúng ta không thể nào thoát khỏi đây bằng cách thông thường được rồi.”
John vẻ mặt trầm trọng chứa nhiều tâm sự đáp: “ Anhvừa rồi đã liên tục thử mười tám lần, nhưng đều vô dụng. Xem ra địa phương này thật là quỷ dị. Hơn nữa …
Thấy hắn ngừng lại không nói nữa, Kayle hỏi dồn: “Hơn nữa cái gì, anh đã phát hiện chuyện gì rồi?”
John từ từ gật đầu, xoay người nhìn xung quanh, lo lắng hỏi: “ em không phát hiện ra không khí ở đây ngày càng quỷ dị, ngày càng lạnh lẽo tà ác sao?”
Kayle cảnh giác liếc nhìn xung quanh, đang muốn lắc đầu nói không cảm giác thấy, nhưng đột nhiên một luồng khí mạnh mẽ xông đến làm cho thân thể cô rung lên, liền la lên thất thanh.
Tay trái John lập tức tỏa ra một luồng phép thuật dịu nhẹ ổn định cơ thể của Kayle, thở dài nói: “giờ đây đã cảm thấy được rồi?”
Kayle vẻ mặt thất kinh, sợ hãi nói: “Kỳ lạ thật, sao trước đó em không cảm giác thấy?”
John phán đoán: “ Điều này có lẽ liên quan đến thể trạng của em. Từ sau khi dung hợp được sức mạnh hư không và bảy lại nguyên tố, anh rất mẫn cảm với mọi vật bên ngoài, có bất kỳ dị thường nào cũng cảm nhận được rất nhanh, đặc biệt là nguy hiểm.”
Kayle vẻ mặt thoáng hồng, nhè nhẹ tránh khỏi ánh mắt của John, lo lắng nói: “ Anh nói chúng ta đã thật sự rơi vào tuyệt địa rồi phải không? Nếu đúng như vậy, chúng ta tự mình cũng không tiến lùi gì được.”
John cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Lát sau, John nói với vẻ cổ quái: “ Đúng là đã tiến vào tuyệt địa.”
Kayle thân thể lúc này khẽ run lên, toàn thân xuất hiện hào quang thần thánh chói mắt, tầng tầng hào quang xoay quanh thân cô. Kayle toàn lực đụng thẳng vào những bức tường vô hình, vẻ mặt tái nhợt, thần sắc hơi hơi kinh hoàng nói: “ Năng lượng ở đây đang ngày càng dồn về đây, em cảm thấy ngày càng nguy hiểm, bây giờ chúng ta làm thế nào đây?”
John trầm mặc không nói, chỉ chăm chú ngắm nhìn phía trước, trong mắt hào quang tám màu chuyển động tựa hồ đang dò xét điều gì. Nhìn theo ánh mắt hắn. Kayle ngạc nhiên hỏi: “ John, anh sao vậy, biểu tình là lạ, đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?”
John biểu tình có chút là lạ hỏi: “ Cuộc đời này em có gì hối hận hay không?”
Kayle gật đầu sau đó lại lắc đầu đáp: “ Người ta còn sống thì còn có hối hận, chẳng qua là giống nhau nhiều ít thôi. Trước đây em chỉ hối hận rằng vì đã gặp anh và từ đó không thể nào quên anh được, nhưng giờ thì không còn nữa. Chỉ còn một điều duy nhất hối hận chính là không giúp được đứa em gái của minh Morgana thoát khỏi con đường trở thành một thiên thần sa ngã. Còn anh thì sao?”
John nhìn lên trời, có chút lạnh nhạt nói: “ từ khi sinh ra, số mệnh của tôi đã được ông trời an bài cả rồi…hối hận hay không chỉ là nhất thời. Chỉ biết tranh đấu và chống lại nó, trời muốn ta chết ta phải sống…không bao giờ ta đầu hàng cả”
Kayle ngắm nhìn hắn kỳ quái, nhẹ giọng than: “ Có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của anh, cũng chính là vì nó mà đám người Sona và các cô gái kia lại một lòng một dạ đi theo anh.”
Trầm mặc giây lát, John dẹp bỏ tâm trạng cô độc vừa nhen nhóm, nghiêm túc nói: “ Ở đây càng lúc càng nguy hiểm, chúng ta thử một lần xem có khả năng quay về hay không.”
Kayle tần ngần một chút rồi gật đầu nói: “ Tốt, bắt đầu thôi.”
Nói rồi hai tay liền múa lên, ngay khi chưởng vừa xuất thì thân thể mượn lực xoay tròn, toàn thân hóa thành một cơn lốc thổi thẳng lên trên. John không động đậy, chỉ lưu tâm quan sát tình huống của cô, ánh mắt mờ ẩn nét sầu riêng.
Trong phép thuậtthần bí, Kayle sử dụng hình thức xoay tròn phát xuất toàn bộ sức mạnh, phát ra hào quang vàng kim thần thánh, tựa như một cột sáng trong chốc lát bay thẳng hướng lên.
Khí thế đó thật kinh người, không hổ là một thiên sứ đứng đầu của thiên giới. Thế nhưng khi bay lên được khoảng mười mét thì cột sáng chói mắt đó liền dừng lại, bị lực lượng vô hình cản trở, cứ như vậy dừng lại giữa không trung.
Trong khi bay lên, Kayle vốn có chín phần tự tin, nếu sử dụng toàn lực của mình, cho dù gian khổ cũng không quá khó khăn. Nhưng đến lúc này, cô đã liên tục ba lần đẩy sức mạnh trong người lên đến cực hạn, thế mà tình thế lại không hề có chút chuyển biến. Điều này làm cô lạnh người, trong lòng mất đi hy vọng, khí thế ban đầu giảm đi rất nhiều, trong chốc lát lại rơi trở xuống.
Kayle tiến lại cạnh John thở hồng hộc nói: “ John sao anh không thử xem…sức mạnh của anh cao hơn em rất nhiều, có thể sử dụng toàn lực là có thể thoát ra được!”
John lắc đầu đáp: “ có những chuyện không phải sử dụng sức mạnh là được…”
Kayle ngẩn người chốc lát, hỏi lại: “ Anh đã biết được nguyên nhân rồi?”
/201
|