Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 14

/101


Có được câu nói này của Mẹ thì Lê Thái đã yên tâm phần nào. Con đường hạnh phúc có lẽ đang chờ anh ở phía trước.

Nhấc điện thoại đặt một cái lịch hẹn anh trai xong anh lại vùi đầu vào những hồ sơ thầu dày đặc chữ. Trước khi bàn giao lại cho anh trai anh ko muốn có bất cứ một trở ngại nào.

- Anh nghe mẹ nói em muốn đi tu nghiệp? Có thể nói cho anh nghe xem vấn đề chính ở đây là gì ko? - Lê Hải lên tiếng hỏi em trai mình.

Đúng là từ trước đến nay anh ko thể dấu anh trai bất cứ điều gì. Đứng trước người anh trai này hầu như tất cả mọi điều bí mật đều bị bóc trần.

- Đúng là em ko thể dấu anh bất cứ điều gì cả. Đúng là ngoài ý định muốn tu nghiệp em còn muốn đi tìm một nửa đích thực của mình nữa.

- Ý em là ko muốn kết hôn cùng Thạch Thảo? - Lê Hải nghi ngờ hỏi.

- Ko sai, em ko hề yêu Thạch Thảo. Một người con gái tốt như thế em ko muốn lại vì em mà phải khổ.

Lê Hải hiểu, cuộc hôn nhân ko hạnh phúc của anh chính là một nỗi ám ảnh lớn đối với ko chỉ ba mẹ anh là còn của hai đứa em anh nữa. Em trai anh là một người tài giỏi, xung quanh nó có biết bao cô gái muốn làm vợ nó nhưng trước giờ nó luôn chìm đắm vào những mối tình chớp nhoáng. Hai tháng nay anh thấy nó chỉ vùi đầu vào công việc, nhận ra điều gì đó khác lạ ở em trai anh đã cố gắng tìm hiểu nhưng kết quả thu về hoàn toàn là giấy trắng.

- Anh hiểu những gì em nghĩ. Anh xin lỗi đã dồn gánh nặng này lên vai của em.

- Anh đừng xin lỗi em, nếu muốn xin lỗi anh hãy về xin lỗi ba mẹ ấy. Còn nếu cảm thấy có lỗi thì làm điều gì đó cứu vãn gia đình để cho hai cháu của em có một mái ấm hạnh phúc ấy.

Cứ mỗi lần như nhắc đến vấn đề này dường như anh lại bị nhạy cảm quá mức. Anh ko ghét bỏ anh trai nhưng thật thất vọng khi anh ấy để cho hai đứa cháu của anh có một tuổi thơ bất hạnh. Nếu ai ở địa vị của anh thì mới có thể hiểu những nỗi đau của anh. Nếu là anh, thà chết chứ anh ko bao giờ để con anh phải chịu tổn thương như thế.

Liệu có đứa trẻ nào nhạy cảm như Linh Chi - cháu gái anh ko? Một đứa bé mới 5 tuổi, biết cuộc sống của ba mẹ ko hạnh phúc, biết ba nó bồ bịch bên ngoài. Đến trường thì bị các bạn nói này nọ. Vậy mà sinh nhật năm nào nó cũng ước một điều là làm sao cho ba mẹ hết giận nhau để nó được đón một bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa. Nghe xong những tâm sự ngây ngô của đứa cháu bé nhỏ mà anh thấy lòng mình như sát muối. Trẻ con thì có lỗi gì chứ, sao người lớn lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân của mình?

- Thật sự anh ko làm khác được. Anh biết đã làm tổn thương đến rất nhiều người nhưng phải ở vào hoàn cảnh của anh em mới có thể hiểu được.

- Lại đổi lỗi cho hoàn cảnh, anh ko thấy chuyện này nực cười lắm ư? Anh có bao giờ nghĩ cho con gái anh, có bao giờ để ý đến suy nghĩ của ba mẹ. Có bao giờ anh nghĩ anh là tấm gương của bao nhiêu người nhìn vào ko?

Đúng là càng những người có địa vị xã hội càng ko thể sống yên với dư luận. Ba anh vì chuyện của anh trai mà luôn thấy xấu hổ khi đứng trước quân của mình mà giảng giải này nọ. Mẹ của anh luôn né tránh những ánh nhìn của hàng xóm. . . Còn biết bao nhiêu người chịu ảnh hưởng của việc anh chị ấy gây ra nữa.

- Em ko muốn tranh luận đến vẫn đề này nữa. Hôm nay em hẹn anh ra đây là có việc khác muốn bàn với anh.

- Có chuyện gì em nói đi, anh vẫn đang nghe đây.

- Em sẽ làm thủ tục để chuyển lại quyền điều hành tập đoàn cho anh. Anh có thể mượn thêm người về quản lý cho tốt.

- Như thế có ổn ko khi anh ngành luật ra thì hầu như anh ko hề biết đến điều hành hay này khác.

- Anh yên tâm đi, em đã thu xếp tất cả rồi. Hơn nữa bên cạnh anh vẫn có Thu Hương. Dù sao em ấy cũng đã theo em nhiều năm rồi chắc chắn cũng có chút kin nghiệm.

- Ừ, anh sẽ cố gắng điều hành tốt.

- Vậy ngày mai em đến văn phòng luật sư của anh làm thủ tục nhé.

Một chuyện đã làm xong. Chỉ còn một tuần nữa anh cũng lên máy bay rời khỏi nơi đây. Còn một chuyện cuối cùng, đó là trước khi đi anh muốn gặp Thạch Thảo một lần nữa.

*************

Cuộc sống của nó cứ như thế trôi qua bình yên và đầy những tiếng cười. Ở bên Thanh Tùng nó ko thể ko cười. Theo Thanh Tùng một thời gian nên nó cũng học hỏi được rất nhiều điều. Giờ đây nó cũng là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Mặc dù ko giỏi như hắn nhưng những khách hàng đến với nó luôn cảm thấy thoải mái. Nhiều lúc nó lại nghĩ ko biết nó có nên chuyển ngành sang học tâm lý học như Tùng ko?

Cuộc sống tự lập của nó đang dần đi vào quỹ đạo. Nó muốn chuyển ra ngoài sống nhưng anh Quân và My ko đồng ý. Lúc đầu nó quyết tâm lắm nhưng khi nghe mẹ nó khóc khi nghe đến chuyện đó thì nó lại ko dám nữa. Có ai biết trên đời này nó sợ nhất điều gì ko nhỉ? Đó chính là nhìn thấy những người thân yêu của nó khóc vì nó.

Cũng khá lâu rồi nó chưa gọi điện về nhà. Hôm nay kết thúc ca làm sớm, nhấc điện thoại gọi cho người mẹ thân yêu của mình:

- Mẹ yêu của con đang làm gì thế? - Giọng nó trong vẳt trong điện thoại.

- Tuệ Minh à con, mẹ và ba đang ngồi uống trà ở phòng khách. Con gái mẹ ăn tối chưa?- Giọng mẹ nó đầy yêu chiều.

- Con chưa muốn ăn mẹ à. Ở đây cái gì cũng khó ăn, con muốn ăn cơm ở nhà mẹ nấu nhất. - Lần này thì là giọng nịnh nọt.

- Con gái mẹ thật là hư, muộn như vậy rồi mà chưa ăn tối. Con định để ba mẹ sang đó đón con về thì con mới chịu quan tâm đến bản thân sao? - Mẹ nó trách nó.

Nó lại nũng nịu đáp lại:

- Con biết tự chăm sóc mình mà mẹ. Cho con nói chuyện với ba đi mẹ.

Chuyển máy cho chồng đang ngồi cạnh bà đứng lên đi vào bếp để ba con nó nói chuyện.

Ba nó vừa cầm điện thoại lên đã nghe giọng nó lảnh lót:

- Ba yêu quý, ba có khỏe ko ạ?

Ba nó cười cái tính trẻ con của nó. Ko biết cứ như thế này bao giờ con gái ông mới lớn được đây.

- Ba khỏe, con gái ba thì sao nào?

- Con cũng khỏe.

Ba con nó cứ nói đủ mọi chuyện trên trời dưới biển để cho mẹ nó cứ đứng bên cạnh tủm tỉm cười. Nhìn ba con nó như thế cũng khiến mẹ nó cũng phải ghen tị.

Thật lâu rồi nó ko được cười nhiều như thế? Đúng là chỉ có gia đình là nơi ta có thể đón chào ta khi ta thây mệt mỏi, khi ta vấp ngã trên con đường dài gia đình cũng luôn ở bên ta.

***************

- Em đã bình tĩnh hơn để có thể nói chuyện với anh. Có gì anh cứ nói thẳng nhé. - Thạch Thảo lên tiếng trước.

- Cảm ơn em đã nhận lời nói chuyện với anh nhé.

- Anh ko cần cảm ơn, em cũng đang muốn nói chuyện với anh mà.

- Ừ, vậy anh vào thẳng vấn đề nhé. - Nhìn Thạch Thảo đang ở phía đối diện anh nói tiếp - Anh thật sự ko có tình yêu với em, anh từ trước tới nay luôn coi em là em gái. Vậy nên chúng ta dùng lại ở đây nhé.

Thạch Thảo cũng nhìn Lê Thái trả lời:

- Em và anh chưa từng đi cùng một hướng nên ko thể nói là dừng lại được. Cái gì đến thì cũng đã đến. Em biết là anh ko hề có tình cảm với em nhưng em luôn níu kéo anh. Em cứ nghĩ là có hôn ước với anh thì anh mãi mãi là của em.

- Anh thật sự xin lỗi. - Lê Thái nói

- Anh làm gì sai mà phải xin lỗi em. Những điều anh làm đều đúng. Em chỉ muốn nói với anh một điều thôi: Anh phải hạnh phúc nhé.

Nói ra câu nói này lòng cô gái ấy đau như bị ai đó cắt ra từng khúc. Trái tim của cô bị chính tay cô đâm những nhất dao ngập cán. Có điều gì đau bằng chính tay mình đẩy người mình yêu ra xa mình.

Nước mắt cô từ bao giờ đã chạm vào đôi má, cứ tự nhủ là ko được khóc trước mặt anh nhưng tại sao nó lại ko nghe lời như thế? Cô đã ép nó chảy ngược vào tim nhưng lý trí bây giờ ko còn là của cô nữa. Cứ để cho cô khóc rồi những giọt nước mắt này sẽ rửa trôi hình ảnh của anh trong mắt cô, trong tim cô.

Ko biết cô đã đi khỏi nơi đó như thế nào và bằng cách nào nhưng giờ bên cạnh cô ko có bóng anh nữa. Một mình cô độc trên con đường dài, chỉ cảm nhận nỗi đau đang xâm chiếm lấy bản thân. 4 năm yêu anh, luôn đứng chờ anh ở một góc nào đó. 4 năm qua đã có lúc cô chủ động bước đến gần anh nhưng cô cứ bước một bước anh lại lùi một bước. Cứ như thế khoảng cách của cô và anh mãi mãi xa nhau và điều đó càng làm cho tim cô thêm đau đớn.

Ngày hôm nay chính là ngày mà cô nên chấm dứt nỗi đau đó. Một lần này đau nữa thôi, từ nay anh và cô đi hai con đường trái ngược nhau. Có lẽ anh và cô mãi mãi ko bao giờ chạm nhau một lần nữa.

Sau khi chia tay với Thạch Thảo, Lê Thái ko hề cảm thấy vui, ngược lại anh lại có cảm giác trống trải, phải chăng bao năm qua anh đã quen có Thạch Thảo bên cạnh giờ cô ấy đi nên anh mới có cảm giác này. Như thế có ai bảo anh tham lam ko nhỉ? Anh lại tự cười chính bản thân mình. Nhiều lúc anh cứ mâu thuẫn như thế.

Anh ko hề hay biết, cô gái ấy đã nguyện một điều rằng: Nếu đời này ko lấy được anh thì sẽ nguyện đi bên cạnh anh đễn suốt cuộc đời.

Sẽ có người cho rằng cô ấy ngốc nghếch khi cố yêu một người ko hề yêu mình. Nhưng có ai đã từng yêu rồi thì mới hiểu đó như thế mới chính là tình yêu.

Vậy là Lê Thái đã lên máy bay đi đến vùng đất mới, một trang mới của cuộc đời anh sẽ bắt đầu từ đây. Nhưng trang giấy mới này anh sẽ ghi tên ai? Thạch Thảo? Tuệ Minh? Hay một người con gái khác?

/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status