Ba năm sau…
Vừa vào đến nhà giọng Thanh Sang gọi to:
- Cục cưng ơi, xem ba mua gì cho con nè !
- Ba về… ba về… Bà nội ơi .
Bé Ngọc Hân tíu tít chạy ra. Bà Phương gọi với theo:
- Coi chừng té đó con.
- Thưa mẹ con mới về.
Chào mẹ xong, anh cuối xuống ẵm con, anh hôn lên gương mặt xúng xính của con gái.
- Mẹ con đâu rồi Ngọc Hân?
- Dạ… mẹ… ở… trên phòng.
Cô bé nói nhỏ vào tay ba và rút rít cười. Cầm lấy gói quà từ tay ba, Ngọc Hân tuột xuống chạy đến bên bà nội.Thanh Sang vừa lên tới phòng, nhìn thấy vợ đang xoay qua xoay lại trước gương, anh lắc đầu thở dài:
- Em làm gì vậy Như?
Đang mỉm cười ngắm mình trong gương, nghe tiếng nói quen thuộc Ngọc Như quay lại ,cô nhìn anh tươi cười:
- Anh thấy em mặt áo này thế nào?
Biết tính vợ quá rành, anh trả lời ngang:
- Không đẹp !
Ngọc Như xụ mặt, giận dỗi bước nhanh. Thanh Sang điến hồn khi thấy cô vợ đỏng đảnh với cái bụng bầu hơn tám tháng bước đi như bay trên đôi giầy cao gót. Anh vội chạy tới ôm lấy cô nạt lớn:
- Em có biết mình đang làm gì không hả… Bà điệu?
Cô cũng không chịu thua cô cải bướng:
- Anh lạ chưa em có làm gì đâu, chỉ thử áo thôi mà.
- Anh không nói cái áo mà anh nói đôi giầy em đang mang kìa.
Ngọc Như cười cười nhìn xuống đôi giầy cô mới mua hồi sáng:
- Đẹp không anh, em mới mua đó ?
- Cởi ra mau? Anh đánh đòn em bây giờ ở đó mà đẹp.
Thấy gương mặt hầm hầm của chồng cô biểu môi:
- Xì… Cởi thì cởi làm gì hung dữ vậy?
Cô chưa kịp cuối xuống tháo giầy thì anh đã khom người ẵm cô ngồi lên giường, rồi cuối xuống tháo giầy cho cô, giọng âu yếm:
- Anh không cấm em làm đẹp, nhưng em cũng phải biết dùng đúng lúc chứ? Bụng của em to rồi em mang giầy thấp đi. Khi nào sanh xong em muốn gì anh cũng chìu.
Ngọc Như biết mình trách oan cho chồng nên hôn lên má anh như lời xin lỗi. Anh thấy hạnh phúc với những gì cô dành cho mình.
Vừa vào đến nhà giọng Thanh Sang gọi to:
- Cục cưng ơi, xem ba mua gì cho con nè !
- Ba về… ba về… Bà nội ơi .
Bé Ngọc Hân tíu tít chạy ra. Bà Phương gọi với theo:
- Coi chừng té đó con.
- Thưa mẹ con mới về.
Chào mẹ xong, anh cuối xuống ẵm con, anh hôn lên gương mặt xúng xính của con gái.
- Mẹ con đâu rồi Ngọc Hân?
- Dạ… mẹ… ở… trên phòng.
Cô bé nói nhỏ vào tay ba và rút rít cười. Cầm lấy gói quà từ tay ba, Ngọc Hân tuột xuống chạy đến bên bà nội.Thanh Sang vừa lên tới phòng, nhìn thấy vợ đang xoay qua xoay lại trước gương, anh lắc đầu thở dài:
- Em làm gì vậy Như?
Đang mỉm cười ngắm mình trong gương, nghe tiếng nói quen thuộc Ngọc Như quay lại ,cô nhìn anh tươi cười:
- Anh thấy em mặt áo này thế nào?
Biết tính vợ quá rành, anh trả lời ngang:
- Không đẹp !
Ngọc Như xụ mặt, giận dỗi bước nhanh. Thanh Sang điến hồn khi thấy cô vợ đỏng đảnh với cái bụng bầu hơn tám tháng bước đi như bay trên đôi giầy cao gót. Anh vội chạy tới ôm lấy cô nạt lớn:
- Em có biết mình đang làm gì không hả… Bà điệu?
Cô cũng không chịu thua cô cải bướng:
- Anh lạ chưa em có làm gì đâu, chỉ thử áo thôi mà.
- Anh không nói cái áo mà anh nói đôi giầy em đang mang kìa.
Ngọc Như cười cười nhìn xuống đôi giầy cô mới mua hồi sáng:
- Đẹp không anh, em mới mua đó ?
- Cởi ra mau? Anh đánh đòn em bây giờ ở đó mà đẹp.
Thấy gương mặt hầm hầm của chồng cô biểu môi:
- Xì… Cởi thì cởi làm gì hung dữ vậy?
Cô chưa kịp cuối xuống tháo giầy thì anh đã khom người ẵm cô ngồi lên giường, rồi cuối xuống tháo giầy cho cô, giọng âu yếm:
- Anh không cấm em làm đẹp, nhưng em cũng phải biết dùng đúng lúc chứ? Bụng của em to rồi em mang giầy thấp đi. Khi nào sanh xong em muốn gì anh cũng chìu.
Ngọc Như biết mình trách oan cho chồng nên hôn lên má anh như lời xin lỗi. Anh thấy hạnh phúc với những gì cô dành cho mình.
/34
|