…Rầm…
Thanh Sang mặt hầm hầm bước vào phòng, Đức Trí đang ngồi xem hồ sơ, ngước nhìn thấy bạn khác thường anh nhướng mắt:
- Ê ! Thằng kia hôm nay mày bị gì vậy?
Sang không nhìn bạn nhưng giọng nói phát ra nặng nề:
- Không có…
Đức Trí nhìn anh cố nhịn cười. Thằng quỷ này nhìn mặt nó là biết bị mẹ áp đảo đây mà. Anh trêu:
- Mày đâu cần chưa đánh mà đã tự khai thế thằng kia?
Thanh Sang trừng mắt:
- Mày nói gì?
Đức Trí nhúng vai giọng tỉnh tỉnh:
- Ờ…Đâu cần nói, nhìn mặt mày chỉ có hai việc làm mày bị chi phối thôi. Thứ nhất là trong kinh doanh gặp trục trặc bị ông già la. Nhưng, công ty hiện đang phát triển tốt nên điều này không xảy ra, chỉ có điều thứ hai là…là… ở nhà buồn quá phải chi con cưới vợ… có cháu cho vui…
Bị bạn nói trúng nguyệt Thanh Sang vừa lắc đầu cừa chấp tay xá.
- Thôi đi ông , con sợ cái miệng ông rồi. Đi là việc dùm con đi cha.
Đức Trí phá cười:
- Ha ha ha. Mày bao nhiêu tuổi rồi Sang ? Chả lẽ…
Thanh Sang cum tay dứ nắm đấm trước mặt bạn dọa:
- Mày nói nửa tao giết mày bây giờ.
Đức Trí biết mình nên dừng đúng lúc, chứ trêu tiếp thì thằng bạn con ông trời này làm thật chứ chẳng chơi. Anh nghiêm giọng:
- Thôi… Không giỡn nửa, Tao có chuyện nói đó.
Thanh Sang trầm giọng nhưng vẫn không giảm bớt nét mặt buồn bực:
- Chuyện gì nói nhanh đi?
Đức Trí nhìn Thanh Sang:
- Vụ đấu thầu xây khu du lịch An Hòa mày tính sau.
- Trời, tao làm giám đốc không lo, mày làm cổ đông mà lo gì.
- Cổ đông mới lo chứ mày, mày làm ăn không đạt tao lấy tiền đâu cưới vợ.
Nghe bạn nói Thanh Sang phá cười. Anh đứng dậy, bước đến cặp cổ bạn:
- Mười mấy năm nay tao có để mày thất vọng chưa?
Đức Trí thừa biết khả năng của bạn. Chơi với nó từ thời còn dầm mưa đá banh… lẽ nào anh không hiểu. Thanh Sang nổi tiếng có đầu óc kinh doanh, nhờ thừa hưởng từ cha, ông già làm khách sạn rồi resost đến khu nghĩ mát từ Nam ra Bắc. Hơn 3 năm nay, dưới sự quản lý của Thanh Sang hệ thống của tập đoàn trải dài khắp các khu du lịch, nổi tiếng thêm chứ không hề giảm. Giọng anh tỉnh tỉnh:
- Ai biết được, mày tính sau thì tính, đổ nợ ông già cạo đầu mày trước, tao không quan tâm nửa.
- Thôi biết rồi, làm ơn ra ngoài cho tôi làm việc cái.
Đức Trí trừng mắt nhìn bạn, anh bật cười quay lưng bước đi.
Thanh Sang mặt hầm hầm bước vào phòng, Đức Trí đang ngồi xem hồ sơ, ngước nhìn thấy bạn khác thường anh nhướng mắt:
- Ê ! Thằng kia hôm nay mày bị gì vậy?
Sang không nhìn bạn nhưng giọng nói phát ra nặng nề:
- Không có…
Đức Trí nhìn anh cố nhịn cười. Thằng quỷ này nhìn mặt nó là biết bị mẹ áp đảo đây mà. Anh trêu:
- Mày đâu cần chưa đánh mà đã tự khai thế thằng kia?
Thanh Sang trừng mắt:
- Mày nói gì?
Đức Trí nhúng vai giọng tỉnh tỉnh:
- Ờ…Đâu cần nói, nhìn mặt mày chỉ có hai việc làm mày bị chi phối thôi. Thứ nhất là trong kinh doanh gặp trục trặc bị ông già la. Nhưng, công ty hiện đang phát triển tốt nên điều này không xảy ra, chỉ có điều thứ hai là…là… ở nhà buồn quá phải chi con cưới vợ… có cháu cho vui…
Bị bạn nói trúng nguyệt Thanh Sang vừa lắc đầu cừa chấp tay xá.
- Thôi đi ông , con sợ cái miệng ông rồi. Đi là việc dùm con đi cha.
Đức Trí phá cười:
- Ha ha ha. Mày bao nhiêu tuổi rồi Sang ? Chả lẽ…
Thanh Sang cum tay dứ nắm đấm trước mặt bạn dọa:
- Mày nói nửa tao giết mày bây giờ.
Đức Trí biết mình nên dừng đúng lúc, chứ trêu tiếp thì thằng bạn con ông trời này làm thật chứ chẳng chơi. Anh nghiêm giọng:
- Thôi… Không giỡn nửa, Tao có chuyện nói đó.
Thanh Sang trầm giọng nhưng vẫn không giảm bớt nét mặt buồn bực:
- Chuyện gì nói nhanh đi?
Đức Trí nhìn Thanh Sang:
- Vụ đấu thầu xây khu du lịch An Hòa mày tính sau.
- Trời, tao làm giám đốc không lo, mày làm cổ đông mà lo gì.
- Cổ đông mới lo chứ mày, mày làm ăn không đạt tao lấy tiền đâu cưới vợ.
Nghe bạn nói Thanh Sang phá cười. Anh đứng dậy, bước đến cặp cổ bạn:
- Mười mấy năm nay tao có để mày thất vọng chưa?
Đức Trí thừa biết khả năng của bạn. Chơi với nó từ thời còn dầm mưa đá banh… lẽ nào anh không hiểu. Thanh Sang nổi tiếng có đầu óc kinh doanh, nhờ thừa hưởng từ cha, ông già làm khách sạn rồi resost đến khu nghĩ mát từ Nam ra Bắc. Hơn 3 năm nay, dưới sự quản lý của Thanh Sang hệ thống của tập đoàn trải dài khắp các khu du lịch, nổi tiếng thêm chứ không hề giảm. Giọng anh tỉnh tỉnh:
- Ai biết được, mày tính sau thì tính, đổ nợ ông già cạo đầu mày trước, tao không quan tâm nửa.
- Thôi biết rồi, làm ơn ra ngoài cho tôi làm việc cái.
Đức Trí trừng mắt nhìn bạn, anh bật cười quay lưng bước đi.
/34
|