Không biết qua bao lâu, Bạch An Túc dường như buông bỏ mọi thứ mà không thèm chống cự nữa, đôi mắt cứ thẫn thờ nhìn trần nhà, ở phía dưới hậu huyệt bị xâm nhập ra vào nhưng cả mặc kệ.... Bạch An Túc dường như rơi vào tuyệt vọng
Lưu Đình Vĩ thì khác, sau bốn lần bắn đầy vào bên trong, dục vọng chiếm hữu qua đi, đầu óc dần tỉnh táo hơn.... Bây giờ anh có thể cảm nhận rõ được mọi chuyện... Và lúc nhìn xuống người dưới thân, khuôn mặt Lưu Đình Vĩ dần trắng bệch, anh vội vã rút dị vật của mình ra khỏi cơ thể người kia, sau đó nâng Bạch An Túc dậy, ôm vào lòng, lắp bắp nói
- Tiểu Túc... Em có sao không... Đừng làm anh sợ...
Lưu Đình Vĩ cả người run rẩy đến lợi hại, anh nhìn con người ở trong lòng mà tâm tình hoảng loạn, tự mắng chính mình
- Mình điên rồi...bản thân đã hại Bạch An Túc rồi... Tại sao lại đánh mất lí trí như vậy chứ?
Lưu Đình Vĩ càng sợ hãi bao nhiêu, Bạch An Túc càng yên lặng bấy nhiêu. Mặc kệ mình đang lõa thể, mặc kệ Lưu Đình Vĩ ôm mình vào lòng,cậu cứ như thế thẫn thờ nhìn lên trần nhà mà rơi nước mắt, điều này càng làm Lưu Đình Vĩ sợ hãi hơn... Anh loạn trí mà nói
- An Túc... Anh biết anh điên rồi... Là anh không nên làm tổn thương em... Không nên đánh em như vậy... Nhưng mà An Túc... Hãy mau nói gì đi, em đánh anh... Mắng anh... Hay làm gì cũng được... Nhưng cầu xin em đừng im lặng như thế... Mau nói đi mà
Lưu Đình Vĩ cả người run rẩy, hai cánh tay càng ôm chặt cậu vào lòng hơn, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên tơ máu cũng chỉ vì kiềm chớ nỗi sợ hãi trong lòng
- Đúng.. Là hắn đang sợ hãi... Là bản thân đang đau lòng... Hắn sợ cậu bỏ đi, sợ rằng lời yêu còn chưa nói thì đã vụt mất... Bản thân hắn vì quá điên cuồng yêu một người mà làm ra cơ sự này... Là vì một Bạch An Túc mà hắn điên rồi
Qua một lúc lâu, Lưu Đình Vĩ mới chợt để ý rằng mặt mũi của Bạch An Túc sưng húp, trên miệng còn dính chút máu, cả thân thể của cậu đều là những vết bầm tím do chính mình tạo ra... Điều kinh khủng nhất đập vào mất anh chính là máu hòa lẫn với tinh dịch đang dính trên bắp đùi của cậu, cùng với một ít khác đang dính trên sofa... Lưu Đình Vĩ thầm mắng mình là đồ khốn, sau đó vội vàng dùng áo khoác được đặt ở chỗ thành ghế đắp lên người cậu, thanh lo lắng một lần nữa phát ra
- Tiểu Túc... Là anh không tốt.. Khiến em bị thương rồi... Anh.. Anh đưa em đến bệnh viện nhé...
- Em muốn rời đi
Đó là câu đầu tiên Bạch An Túc nói ra kể từ lúc Đình Vĩ lấy lại được nhận thức... Nhưng mà chỉ có bốn từ ngắn mà giống như hàng ngàn mũi dao đâm nát trái tim Đình Vĩ, anh sững sỡ mất một lúc sau mới có thể lấy được can đảm hỏi
- Em nhất định phải đến nhà Dĩ Đông sao? Tại sao không thể ở bên anh được hả?
Bạch An Túc bỗng nhiên quay lại nhìn Lưu Đình Vĩ một lúc thật lâu, sau đó cậu như kẻ điên vừa cười vừa chảy nước mắt nói
- Lưu Đình Vĩ... Anh biết không? Bởi vì anh quá tử tế mà khiến người ta sinh ra ảo tưởng... Bởi vì không muốn chịu tổn thương nên mới rời đi... Đình Vĩ.. Nếu em biết trước tương lai.. Thì nhất quyết sẽ không muốn quen biết anh... Không muốn hai ta chạm mặt nhau
Lưu Đình Vĩ cả người như chết lặng vì lời nói của cậu... Là em ấy không muốn đến gần mình..nếu như lúc đó đừng đánh mất lí trí.. Liệu mọi việc có thể được cứu vãng hay không?Anh cũng biết đau, biết tổn thương là gì mà? Tại sao lại nói ra những lời vô tâm như vậy?
Lưu Đình Vĩ ôm chặt Bạch An Túc trong lòng, cái ôm đó giống như sợ rằng khi vừa buông tay thì cậu sẽ vụt chạy... Cho nên anh nhất quyết không chịu thả lỏng, giọt nước mắt khẽ rơi, đó là lần đầu tiên Đình Vĩ vì người khác mà khóc, giọng nói trầm thấp đầy đau thương phát ra
- Tại sao? Tại sao lại không chịu nghe giải thích.... Tại sao lại không thể yêu anh, không thể ở bên anh? Đình Vĩ này dùng cả trái tim để yêu, để che chở bảo hộ em... Cuối cùng tôi nhận lại được gì? Bạch An Túc... Nếu có thể quay lại quá khứ.. Tôi vẫn tiếp tục chọn con đường theo đuổi em... Nhưng tại sao em lại không chịu mở lòng hả?
Nội tâm Lưu Đình Vĩ cũng bị dày vò đến không chịu được... Nhưng mà nhìn lại những vết thương trên người cậu do mình gây ra... Không còn cách nào khác... Anh đành nhắm mắt nói
- An Túc... Nếu như đây là mong ước của em.. Vậy hãy đi đi..không cần quan tâm đến chuyện tiền bạc.. Anh đã nợ em rất nhiều rồi
Lưu Đình Vĩ thì khác, sau bốn lần bắn đầy vào bên trong, dục vọng chiếm hữu qua đi, đầu óc dần tỉnh táo hơn.... Bây giờ anh có thể cảm nhận rõ được mọi chuyện... Và lúc nhìn xuống người dưới thân, khuôn mặt Lưu Đình Vĩ dần trắng bệch, anh vội vã rút dị vật của mình ra khỏi cơ thể người kia, sau đó nâng Bạch An Túc dậy, ôm vào lòng, lắp bắp nói
- Tiểu Túc... Em có sao không... Đừng làm anh sợ...
Lưu Đình Vĩ cả người run rẩy đến lợi hại, anh nhìn con người ở trong lòng mà tâm tình hoảng loạn, tự mắng chính mình
- Mình điên rồi...bản thân đã hại Bạch An Túc rồi... Tại sao lại đánh mất lí trí như vậy chứ?
Lưu Đình Vĩ càng sợ hãi bao nhiêu, Bạch An Túc càng yên lặng bấy nhiêu. Mặc kệ mình đang lõa thể, mặc kệ Lưu Đình Vĩ ôm mình vào lòng,cậu cứ như thế thẫn thờ nhìn lên trần nhà mà rơi nước mắt, điều này càng làm Lưu Đình Vĩ sợ hãi hơn... Anh loạn trí mà nói
- An Túc... Anh biết anh điên rồi... Là anh không nên làm tổn thương em... Không nên đánh em như vậy... Nhưng mà An Túc... Hãy mau nói gì đi, em đánh anh... Mắng anh... Hay làm gì cũng được... Nhưng cầu xin em đừng im lặng như thế... Mau nói đi mà
Lưu Đình Vĩ cả người run rẩy, hai cánh tay càng ôm chặt cậu vào lòng hơn, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên tơ máu cũng chỉ vì kiềm chớ nỗi sợ hãi trong lòng
- Đúng.. Là hắn đang sợ hãi... Là bản thân đang đau lòng... Hắn sợ cậu bỏ đi, sợ rằng lời yêu còn chưa nói thì đã vụt mất... Bản thân hắn vì quá điên cuồng yêu một người mà làm ra cơ sự này... Là vì một Bạch An Túc mà hắn điên rồi
Qua một lúc lâu, Lưu Đình Vĩ mới chợt để ý rằng mặt mũi của Bạch An Túc sưng húp, trên miệng còn dính chút máu, cả thân thể của cậu đều là những vết bầm tím do chính mình tạo ra... Điều kinh khủng nhất đập vào mất anh chính là máu hòa lẫn với tinh dịch đang dính trên bắp đùi của cậu, cùng với một ít khác đang dính trên sofa... Lưu Đình Vĩ thầm mắng mình là đồ khốn, sau đó vội vàng dùng áo khoác được đặt ở chỗ thành ghế đắp lên người cậu, thanh lo lắng một lần nữa phát ra
- Tiểu Túc... Là anh không tốt.. Khiến em bị thương rồi... Anh.. Anh đưa em đến bệnh viện nhé...
- Em muốn rời đi
Đó là câu đầu tiên Bạch An Túc nói ra kể từ lúc Đình Vĩ lấy lại được nhận thức... Nhưng mà chỉ có bốn từ ngắn mà giống như hàng ngàn mũi dao đâm nát trái tim Đình Vĩ, anh sững sỡ mất một lúc sau mới có thể lấy được can đảm hỏi
- Em nhất định phải đến nhà Dĩ Đông sao? Tại sao không thể ở bên anh được hả?
Bạch An Túc bỗng nhiên quay lại nhìn Lưu Đình Vĩ một lúc thật lâu, sau đó cậu như kẻ điên vừa cười vừa chảy nước mắt nói
- Lưu Đình Vĩ... Anh biết không? Bởi vì anh quá tử tế mà khiến người ta sinh ra ảo tưởng... Bởi vì không muốn chịu tổn thương nên mới rời đi... Đình Vĩ.. Nếu em biết trước tương lai.. Thì nhất quyết sẽ không muốn quen biết anh... Không muốn hai ta chạm mặt nhau
Lưu Đình Vĩ cả người như chết lặng vì lời nói của cậu... Là em ấy không muốn đến gần mình..nếu như lúc đó đừng đánh mất lí trí.. Liệu mọi việc có thể được cứu vãng hay không?Anh cũng biết đau, biết tổn thương là gì mà? Tại sao lại nói ra những lời vô tâm như vậy?
Lưu Đình Vĩ ôm chặt Bạch An Túc trong lòng, cái ôm đó giống như sợ rằng khi vừa buông tay thì cậu sẽ vụt chạy... Cho nên anh nhất quyết không chịu thả lỏng, giọt nước mắt khẽ rơi, đó là lần đầu tiên Đình Vĩ vì người khác mà khóc, giọng nói trầm thấp đầy đau thương phát ra
- Tại sao? Tại sao lại không chịu nghe giải thích.... Tại sao lại không thể yêu anh, không thể ở bên anh? Đình Vĩ này dùng cả trái tim để yêu, để che chở bảo hộ em... Cuối cùng tôi nhận lại được gì? Bạch An Túc... Nếu có thể quay lại quá khứ.. Tôi vẫn tiếp tục chọn con đường theo đuổi em... Nhưng tại sao em lại không chịu mở lòng hả?
Nội tâm Lưu Đình Vĩ cũng bị dày vò đến không chịu được... Nhưng mà nhìn lại những vết thương trên người cậu do mình gây ra... Không còn cách nào khác... Anh đành nhắm mắt nói
- An Túc... Nếu như đây là mong ước của em.. Vậy hãy đi đi..không cần quan tâm đến chuyện tiền bạc.. Anh đã nợ em rất nhiều rồi
/59
|