Lưu Đình Vĩ để mặc cho mẹ cùng cô út trút giận, có lẽ đối với anh, những trận đòn giáo huấn này dường như là chuyện thân thuộc, và tự bản thân cũng nhận ra lỗi sai của mình. Cho nên anh không thèm làm ra bất cứ hành động phản kháng nào cả. Nhưng Bạch An Túc thì khác, lần đầu tiên thấy cảnh " bạo lực gia đình này" trong lòng có liền hoảng sợ cùng lo lắng cho người yêu bị đánh đến thảm thương. Lời nói phát ra mà bác gái cùng cô út đều không để tâm, cho nên cậu định rằng sẽ tiến đến ngăn cản bọn họ. Nhưng mà Bạch An Túc còn chưa đi được ba bước chân, cây gậy của Lưu Gia Khiêm liền vung ra, tạo một khoảng cách chắn ngang hông cậu. Khuôn mặt bình tĩnh của ông của ông thản nhiên nói
- Khỏi cần cháu ngăn cản, hai người đó không đánh chết nó đâu mà sợ
Bạch An Túc bị cây gậy cùng uy lực chắn ngang vậy, liền có chút vội vã nói
- Bác trai, cháu thấy bác gái đánh thực sự rất nặng tay... Người mau khuyên bọn họ đi mà, chuyện này không phải là lỗi của một mình anh ấy... Cầu xin bác đừng tức giận
Lưu Gia Khiêm khuôn mặt không một tia cảm giác, nhìn tình thế hỗn loạn bên kia chỉ như một trò đùa, vô cùng tự nhiên đáp lại
- Lưu gia dù gì cũng có gia quy nghiêm ngặt, Đình Vĩ là một nam nhân chính chắn, đã trưởng thành và có suy nghĩ. Khi nó quen một đứa chưa đủ tuổi, thì nhất định cũng phải hiểu rõ giới hạn nên nằm ở đâu... Nhưng nó dám dụ dỗ trẻ em, làm ra hành động ấu dâm này. Lưu gia chúng ta ai cũng vừa giận, lại vừa có lỗi với cháu cả.... Nếu không đánh nó, liệu rằng sau này hai đứa về ở chung một nhà. Đình Vĩ nếu có ăn hiếp cháu, oan ức đó ai sẽ gánh chịu thay cho cháu đây? Cứ để nó bị đòn cho nhớ, sau này tránh trường hợp gây hậu họa nghiêm trọng mà thiệt thân cháu cùng đứa trẻ
- Đình Vĩ chưa hề ăn hiếp cháu, lỗi lầm cũng một phần do cháu, đứa bé này cũng là cháu tự nguyện giữ lại. Cái gì cũng có cháu tự khởi xướng ra trước, anh ấy không đáng phải chịu mọi lỗi lầm như vậy... Bác trai, bác gái... Cô út, đừng đánh anh ấy nữa mà
Nước mắt đã bắt đầu xuất hiện ở trên viền mắt, đối với chuyện Lưu Đình Vĩ cưỡng hiếp An Túc, rõ ràng lỗi sai hoàn toàn là do anh gây ra... Nhưng đối với cậu, chuyện ấy bây giờ không còn quan trọng nữa... Nếu thật sự yêu nhau, sẽ cùng nhau chia sẻ mọi chuyện.... Cậu không tính toán lỗi sai thuộc về ai, cái cậu quan tâm bây giờ chính là kẻ đang bị chính người thân của mình đánh đến tội nghiệp kia kìa
Lưu Gia Khiêm nhìn vẻ mặt sắp khóc của Bạch An Túc, sắc thái của ông cũng liền thay đổi. Cả người ngồi thẳng dậy hỏi
- Cháu không giận nó? Sẽ chấp nhận tha thứ những gì nó gây ra thật sao?
- Dạ đúng... Bác trai, mau gọi bác gái dừng tay đi.... Đình Vĩ bị đánh như vậy sẽ rất đau đó
Quả thực Lưu Đình Vĩ hết bị mẹ tát liên tục vào mặt, lại bị Lưu Như đấm vào bụng gây ra đau đớn. Nhưng đối với anh, chỉ cần có thể bảo vệ được An Túc không bị mắng, anh liền cố gắng chịu đựng... Chỉ là Bạch An Túc không nghĩ vậy, trong lòng cậu hoảng loạn thật sự. Lại bị Lưu Gia Khiêm ngăn cản, nên nước mắt liền rơi... Người mang thai rất dễ tổn thương. Chỉ vì nhìn thấy người mình yêu bị đánh, cậu liền bật khó thút thít. Làm cho Lưu lão gia cũng hoảng sợ nói
- Này... Con đừng khóc chứ, đã ai làm gì con đâu... Mau nín đi nào, đừng khóc nữa Tiểu Túc à
Bạch An Túc thì lại nức nở nhỏ giọng cầu xin
- Bác...bác mau khuyên hai người kia đừng đánh anh ấy đi
Lời yêu cầu của cậu đưa ra, khiến ông có chút khó xử. Hết nhăn mặt rồi nhíu mày, qua một lúc sau. Ông mới thở dài nói
- Haizz... Tiểu Túc... Thật ra.. Thật ra, là ta không thể ngăn cản được... Cháu nhìn đi, bên đó là hai con " sư tử cái" đang nổi giận. Nếu bây giờ ta qua đó ngăn cản, không khéo bà ấy lại nghĩ ta đồng mình với Lưu Gia mà lập rức đem cái thân già này đánh cho bại liệt cả ( =))))))
Thì ra người trong nhà hiền nhất chính là Lưu Gia Khiêm, từ nãy đến giờ ông cũng đi qua ngăn cản bảo vệ con trai mình lắm, nhưng mà nhìn đến hai con sư tử một đội lốt vợ một đội lốt em gái của mình,cho nên ông đành thôi mà ngồi im lặng cầu nguyện cho con trai, ngăn cản con dâu mình tránh cho thằng bé bị vạ lây vậy
Nhưng mà Bạch An Túc lại khác, nghe lời ông nói mà cậu cứ nghĩ rằng người này không chịu giúp mình. Cho nên liền bật khóc thật to
- Hu hu hu....
Tiếng khóc vô tình thành công làm dừng động tác của Tâm Tâm và Lưu như... Lưu Phu nhân của chúng ta khi quay lại thì thấy con dâu của mình đang khóc... Sau đó lại liếc mắt đến Lưu Gia Khiêm đang bày ra hành động rối bời, bà liền không nghĩ nhiều mà hét lên
- Ông già kia... Ông dám bắt nạt con dâu đang mang thai khóc hả? Ông chết với tôi rồi..
Lời vừa dứt, Lưu phu nhân liền bỏ Đình Vĩ sang một bên mà chạy qua kẹp cổ chồng mình mắng chửi.... Làm cho tình thế trong nhà đã loạn này càng loạn hơn
- Khỏi cần cháu ngăn cản, hai người đó không đánh chết nó đâu mà sợ
Bạch An Túc bị cây gậy cùng uy lực chắn ngang vậy, liền có chút vội vã nói
- Bác trai, cháu thấy bác gái đánh thực sự rất nặng tay... Người mau khuyên bọn họ đi mà, chuyện này không phải là lỗi của một mình anh ấy... Cầu xin bác đừng tức giận
Lưu Gia Khiêm khuôn mặt không một tia cảm giác, nhìn tình thế hỗn loạn bên kia chỉ như một trò đùa, vô cùng tự nhiên đáp lại
- Lưu gia dù gì cũng có gia quy nghiêm ngặt, Đình Vĩ là một nam nhân chính chắn, đã trưởng thành và có suy nghĩ. Khi nó quen một đứa chưa đủ tuổi, thì nhất định cũng phải hiểu rõ giới hạn nên nằm ở đâu... Nhưng nó dám dụ dỗ trẻ em, làm ra hành động ấu dâm này. Lưu gia chúng ta ai cũng vừa giận, lại vừa có lỗi với cháu cả.... Nếu không đánh nó, liệu rằng sau này hai đứa về ở chung một nhà. Đình Vĩ nếu có ăn hiếp cháu, oan ức đó ai sẽ gánh chịu thay cho cháu đây? Cứ để nó bị đòn cho nhớ, sau này tránh trường hợp gây hậu họa nghiêm trọng mà thiệt thân cháu cùng đứa trẻ
- Đình Vĩ chưa hề ăn hiếp cháu, lỗi lầm cũng một phần do cháu, đứa bé này cũng là cháu tự nguyện giữ lại. Cái gì cũng có cháu tự khởi xướng ra trước, anh ấy không đáng phải chịu mọi lỗi lầm như vậy... Bác trai, bác gái... Cô út, đừng đánh anh ấy nữa mà
Nước mắt đã bắt đầu xuất hiện ở trên viền mắt, đối với chuyện Lưu Đình Vĩ cưỡng hiếp An Túc, rõ ràng lỗi sai hoàn toàn là do anh gây ra... Nhưng đối với cậu, chuyện ấy bây giờ không còn quan trọng nữa... Nếu thật sự yêu nhau, sẽ cùng nhau chia sẻ mọi chuyện.... Cậu không tính toán lỗi sai thuộc về ai, cái cậu quan tâm bây giờ chính là kẻ đang bị chính người thân của mình đánh đến tội nghiệp kia kìa
Lưu Gia Khiêm nhìn vẻ mặt sắp khóc của Bạch An Túc, sắc thái của ông cũng liền thay đổi. Cả người ngồi thẳng dậy hỏi
- Cháu không giận nó? Sẽ chấp nhận tha thứ những gì nó gây ra thật sao?
- Dạ đúng... Bác trai, mau gọi bác gái dừng tay đi.... Đình Vĩ bị đánh như vậy sẽ rất đau đó
Quả thực Lưu Đình Vĩ hết bị mẹ tát liên tục vào mặt, lại bị Lưu Như đấm vào bụng gây ra đau đớn. Nhưng đối với anh, chỉ cần có thể bảo vệ được An Túc không bị mắng, anh liền cố gắng chịu đựng... Chỉ là Bạch An Túc không nghĩ vậy, trong lòng cậu hoảng loạn thật sự. Lại bị Lưu Gia Khiêm ngăn cản, nên nước mắt liền rơi... Người mang thai rất dễ tổn thương. Chỉ vì nhìn thấy người mình yêu bị đánh, cậu liền bật khó thút thít. Làm cho Lưu lão gia cũng hoảng sợ nói
- Này... Con đừng khóc chứ, đã ai làm gì con đâu... Mau nín đi nào, đừng khóc nữa Tiểu Túc à
Bạch An Túc thì lại nức nở nhỏ giọng cầu xin
- Bác...bác mau khuyên hai người kia đừng đánh anh ấy đi
Lời yêu cầu của cậu đưa ra, khiến ông có chút khó xử. Hết nhăn mặt rồi nhíu mày, qua một lúc sau. Ông mới thở dài nói
- Haizz... Tiểu Túc... Thật ra.. Thật ra, là ta không thể ngăn cản được... Cháu nhìn đi, bên đó là hai con " sư tử cái" đang nổi giận. Nếu bây giờ ta qua đó ngăn cản, không khéo bà ấy lại nghĩ ta đồng mình với Lưu Gia mà lập rức đem cái thân già này đánh cho bại liệt cả ( =))))))
Thì ra người trong nhà hiền nhất chính là Lưu Gia Khiêm, từ nãy đến giờ ông cũng đi qua ngăn cản bảo vệ con trai mình lắm, nhưng mà nhìn đến hai con sư tử một đội lốt vợ một đội lốt em gái của mình,cho nên ông đành thôi mà ngồi im lặng cầu nguyện cho con trai, ngăn cản con dâu mình tránh cho thằng bé bị vạ lây vậy
Nhưng mà Bạch An Túc lại khác, nghe lời ông nói mà cậu cứ nghĩ rằng người này không chịu giúp mình. Cho nên liền bật khóc thật to
- Hu hu hu....
Tiếng khóc vô tình thành công làm dừng động tác của Tâm Tâm và Lưu như... Lưu Phu nhân của chúng ta khi quay lại thì thấy con dâu của mình đang khóc... Sau đó lại liếc mắt đến Lưu Gia Khiêm đang bày ra hành động rối bời, bà liền không nghĩ nhiều mà hét lên
- Ông già kia... Ông dám bắt nạt con dâu đang mang thai khóc hả? Ông chết với tôi rồi..
Lời vừa dứt, Lưu phu nhân liền bỏ Đình Vĩ sang một bên mà chạy qua kẹp cổ chồng mình mắng chửi.... Làm cho tình thế trong nhà đã loạn này càng loạn hơn
/58
|