Ẩn Trúc tự nhắc mình giữ ý hơn, trước khi làm gì cô cũng đều hỏi ý kiến của Ngô Dạ Lai, không tự mình quyết định nữa. Còn Ngô Dạ Lai lại đối xử với cô bằng thái độ mua chuộc và thăm dò, nhưng tiền đề để thực hiện được mọi tâm nguyện vẫn là anh phải khỏe lên. Vì vậy anh bắt đầu đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc hơn với bản thân mình, cách làm nóng vội này của anh bị Bác sĩ Mã phê bình, nhắc nhở anh rằng dục tốc bất đạt.
Ẩn Trúc cũng khuyên, nhưng khuyên mấy lần anh vẫn không nghe nên cô không nói nhiều nữa, đành cố gắng vờ như vô tình cản trở anh để anh có thời gian nghỉ ngơi thích hợp.
Bố mẹ chồng cô cũng đã mấy nhiều đề cập, muốn cô chuyển về nhà ở, nói rằng buổi tối cô về muộn như thế sẽ phiền đến bố mẹ cô, hơn nữa mỗi khi đưa cơm, ở nhà cũng vẫn tiện hơn. Đương nhiên, trong mắt họ, giải quyết xong những vấn đề ấy, cô vẫn sẽ là con dâu của nhà họ, như thế tự nhiên sẽ không còn thấy cái gì bất tiện nữa.
Ẩn Trúc dĩ nhiên sẽ không chuyển về nhà Ngô Dạ Lai, những vấn đề khác không cần phải nói, chỉ riêng bố mẹ cô đã không đồng ý rồi.
Theo như lời mẹ cô nói thì người không biết bơi thò một chân xuống sông để cứu người, đấy là hành động trượng nghĩa, nhưng nếu cứ thế lao cả người xuống, thì không khác gì thiêu thân lao vào lửa, hủy hoại bản thân, mà chưa chắc đã cứu được người khác. Đối với mẹ, con gái bà đã không từ bất cứ việc gì để giúp đỡ cho Ngô Dạ Lai rồi, dù thế nào đi nữa ở nhà vẫn hơn. Họ cũng không ép buộc cô đến cùng với ai, chỉ cần cô vui thì cô làm gì họ cũng không can thiệp.
Tốc độ bình phục của Ngô Dạ Lai, theo lời Bác sĩ Mã thì là khiến người khác phải kinh ngạc, vui mừng. Sau nửa năm nằm viện, đùi và chân của anh đã có phản ứng khi bị kích thích, bước tiếp theo là chuyển đến Viện Điều dưỡng Quân đội để tiến hành trị liệu phục hồi chức năng. Đương nhiên, anh đã được bác sĩ kiến nghị nên ngồi xe lăn vận động một chút, nhưng vì thời tiết đang là mùa đông, rất lạnh nên thời gian ra ngoài của anh bị hạn chế nghiêm ngặt, hàng ngày đúng chính Ngọ anh mới được ra ngoài tầm nửa tiếng.
Cuối tuần, Ẩn Trúc thường đẩy anh đi dạo ở vườn hoa sau bệnh viện, đến một chiếc ghế dài ở giữa vườn, hai người cùng nhau ngồi phơi nắng, nói chuyện.
Hôm nay, Ẩn Trúc đẩy Ngô Dạ Lai chầm chậm đi về hướng đó thì nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang cãi lộn, hai người đều đứng hẳn lên ghế đá, đang cãi nhau rất căng thẳng.
"Rốt cuộc anh có định đi xin lỗi người ta không?"
"Anh không đi, hắn ta lén lút hẹn hò với em sau lưng anh là hắn sai, sao anh lại phải xin lỗi?"
"Không xin lỗi thì anh đến đây làm gì?", người con gái tóc nhuộm năm bảy màu trên đầu không ngừng nhảy như con choi choi, "Tôi bận rồi, anh thích đi chơi đâu thì tự đi đi".
Người con trai ra sức ôm chặt lấy cô ta, "Anh không cho em đi, chẳng phải hắn chỉ bị gẫy sống mũi thôi sao? Tiền viện phí anh trả! Em cần gì phải đi chăm sóc cho hắn?".
Người con gái cũng không đẩy anh ta ra, "Thôi được, anh nhiều tiền lắm chứ gì, gia đình họ yêu cầu trường có hình thức kỷ luật anh, anh bỏ tiền ra mà dàn xếp luôn đi".
Người con trai quả nhiên sững lại một chút, "Phạt thì phạt! Có gì mà ghê gớm, dù gì thì em cũng không được gặp hắn ta!".
"Phiền nhất là anh cứ như đứa trẻ chưa cai sữa vậy!", người con gái ngồi xổm trên ghế đá, "Tránh xa tôi ra một chút".
Người con trai lập tức nhảy xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi, tay vịn vào ghế, "Thôi đủ rồi, em cũng đừng giận anh nữa, đều tại anh không tốt".
Người con gái giơ chân ra đá vào chân cậu bạn trai, "Cút ra cho tôi, lần nào gây chuyện xong cũng tỏ vẻ đáng thương. Anh nghĩ anh là Vi Tiểu Bảo chắc? Người ta ít ra còn có ba chiêu mỹ nhân, ba chiêu anh hùng, còn anh chỉ có mỗi một chiêu vờ đáng thương".
"Biết nhiều chiêu như thế để làm gì? Anh chỉ cần một chiêu này mà áp chế được kẻ địch, có ích là được rồi", người con trai ôm lấy chân cô gái, "Xin em đấy, đừng giận nữa!".
"Không được ghen tuông bừa bãi, không được tùy tiện đánh người, anh có làm được không?"
"Được! Được! Không làm được thì em cứ đánh anh đây này, đồng ý không?"
Người con gái nghe người yêu nói vậy lại đá cho cái nữa, "Em đánh anh thì ích gì? Đánh không chết thì anh vẫn đi gây chuyện thị phi".
Hai người vẫn lời qua tiếng lại, nhưng rõ ràng không khí đã dịu hơn nhiều, một lúc sau họ đã tay trong tay cùng nhau đi vào tòa nhà gần đấy.
Ẩn Trúc đẩy Ngô Dạ Lai đến bên chiếc ghế đá, ngồi xuống. Hôm nay trời nắng đẹp.
"Thì ra các bạn trẻ đều yêu nhau như thế", Ẩn Trúc bất giác cảm thán. Đối với những học sinh trung học, giờ cô có thể gọi họ là các bạn trẻ rồi.
"Em ngưỡng mộ họ sao?", Ngô Dạ Lai thấy Ẩn Trúc đến lau cũng không buồn lau, ngồi thẳng xuống ghế, rõ ràng cô không để ý việc vừa rồi chiếc ghế bị người ta giẫm lên.
"Phải, rất ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ nhất là cô bé có thể giơ cao đánh khẽ, ngưỡng mộ việc cô bé có thể mắng mỏ điều khiển được bạn trai mình, mà mắng mỏ lại ngọt ngào đến như thế."
Ngô Dạ Lai cười cười không nói gì. Giơ cao đánh khẽ, nhìn thì có vẻ thế thật nhưng sự thật thì chưa chắc. Cậu con trai đó chẳng phải đã nói một chiêu có áp chế kẻ địch hay sao? Thế mạnh, thế yếu, vẫn luôn không đơn giản như những gì mắt thấy tai nghe, rất có thể là do một bên cố ý tỏ ra yếu đuối. Vì thắng lợi cuối cùng, thể hiện sự yếu ớt một chút, che mắt đối phương, thực sự là một chiến thuật đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Cười gì vậy? Anh không nghĩ như thế sao?"
"Không, anh thấy cậu con trai kia chưa chắc đã sợ cô bé như những gì cậu ta thể hiện."
Ẩn Trúc suy nghĩ một lát, bất giác mỉm cười, "Có lẽ thế, nhưng có thế thật thì cũng đã sao, việc cậu ta thật lòng muốn ở bên người yêu mình mới đáng chú ý", vì quan tâm nên mới chịu cúi đầu, vì quan tâm nên mới có thể làm mọi chuyện tự nhiên như vậy, hoàn toàn không tỏ ý màu mè.
"Chỉ cần quan tâm là có thể thật sao?", câu hỏi này của Ngô Dạ Lai rõ ràng là một mũi tên bắn trúng hai đích, anh nói rất chậm, nhưng nhấn mạnh.
Ẩn Trúc điều chỉnh túi sưởi ở trên đùi Ngô Dạ Lai dịch về phía eo anh rồi mới nói, "Trẻ con mà, khi yêu nhau, sự quan tâm đương nhiên là quan trọng nhất". Lớn rồi mới biết, sự quan tâm đôi lúc cũng chẳng là gì, quan tâm thì cũng phải là hai người cùng quan tâm, nếu không sẽ không chịu nổi sự bào mòn của thời gian và không gian, tới cuối cùng, tình cảm của hai người cũng sẽ bắt đầu bị ăn mòn từ bên ngoài, bên trong trống rỗng, giữ không được mà vứt bỏ không xong, cuối cùng tuột khỏi tay rồi, sau khi cảm thấy nhẹ nhõm mới bắt đầu hoài niệm.
"Lớn rồi thì sao?"
"Trách nhiệm và sự quan tâm đều quan trọng như nhau!", Ẩn Trúc nghĩ một lúc rồi nói. Dù sao khi đã trưởng thành rồi, sự thất bại trong tình cảm chưa chắc đã là vì tình cảm của hai người có vấn đề. Quá nhiều cám dỗ, những việc khiến trái tim mệt mỏi cũng ngày một nhiều, muốn ở bên nhau, duy trì mối quan hệ đó thì không phải chỉ cần tình cảm là xong.
"Có sự quan tâm của tuổi thanh xuân, có trách nhiệm của người trưởng thành thì sẽ không chia xa?", Ẩn Trúc có trong mình tình yêu của tuổi trẻ, còn anh có trách nhiệm của người trưởng thành, kết quả chẳng phải vẫn chia tay nhau ấy thôi.
Ẩn Trúc thở dài, "Chỉ cần hai yếu tố ấy kết hợp hài hòa thì sẽ ổn thôi".
"Không hài hòa thì bổ sung cho nhau, Ẩn Trúc, đợi anh khỏe rồi, chúng ta tái hợp nhé."
Đây là lần thứ hai anh đưa ra đề nghị này, mặc dù anh cũng không dám khẳng định cô sẽ đồng ý.
Ẩn Trúc không trả lời, cô học cô bé kia, ngồi trên ghế, tay đặt lên đầu gối chống cằm nhìn Ngô Dạ Lai. Nhìn tới khi anh cảm thấy hoang mang mới hỏi anh, "Bị em làm cho cảm động rồi nên muốn dùng thân để báo đáp sao?", giọng điệu không hề nhẹ nhàng như nội dung của câu nói.
"Anh biết không? Trước kia, rất lâu rất lâu trước kia, em cứ nghĩ rằng, chỉ cần em yêu anh thôi, thế là đủ. Nhưng dần dần, càng ngày em càng cảm thấy tình yêu anh dành cho em không đủ, thậm chí là anh không hề yêu em. Thế là em như một người phụ nữ trung niên không có được sự yêu chiều của chồng, mất đi sự quan tâm của chồng vậy, vừa muốn tìm kiếm những chứng cứ chứng minh tình yêu của anh đối với em, vừa muốn tìm chứng cứ chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho em đã thay đổi. Cả hai mong muốn đó mâu thuẫn với nhau, nhưng điều đấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mục đích của chúng."
"Vì vậy chỉ cần một chút chứng cứ trong ổ đĩa đó thôi cũng khiến em tuyệt vọng, chỉ cần một chút tâm trạng xấu cũng có thể góp gió thành bão, hủy diệt hoàn toàn cuộc hôn nhân của chúng ta sao?"
"Giờ coi như em cũng đã hiểu được tình cảm của anh đối với em, cũng giống như em đối với anh vậy, không thể phân tích xem nó được cấu thành từ những thành phần gì, nhưng nhất định là rất sâu nặng. Những lúc em quá cần tình cảm của anh thì em sẽ nghĩ rất nhiều, nghĩ rất phức tạp, chẳng trách những lúc như thế anh cảm thấy chán ghét em."
Ngô Dạ Lai đưa tay ra, khẽ đặt lên vai Ẩn Trúc, "Sự chán ghét của anh, đến anh cũng không hiểu, em có thể hiểu sao?". Anh không yêu cô nhiều, hoặc là lúc đó không nhận ra là mình yêu bao nhiêu, nhưng nhất định không phải là không yêu.
Ẩn Trúc cười cười, "Vâng, em không hiểu. Em chỉ có thể suy từ chính bản thân mình ra, kẻ hèn chuốc khổ vào thân, đồng thời cũng gây rắc rối cho người khác. Có điều, bản thân em cư xử rất chân thật, vui là vui, buồn là buồn, em sẽ không nói lời xin lỗi".
Cô lật tay lại kéo tay Ngô Dạ Lai xuống, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay anh rồi đặt lại lên tai ghế lăn, "Trước kia, em lúc nào cũng mong anh có thời gian để ở bên em, không cần anh phải làm gì cả chỉ cần anh ở nhà, ở nơi em có thể nhìn thấy anh là được. Thời gian mấy tháng chúng ta ở bên nhau này còn nhiều hơn so với thời gian mấy năm qua cộng lại. Nhưng em đã hoàn toàn không còn tâm trạng mong muốn đó nữa rồi, không còn bởi vì có anh bên cạnh mà ngốc nghếch cười cả ngày nữa, không còn vì được chăm sóc anh mà không nghỉ không ngủ cũng không thấy mệt nữa. Ngô Dạ Lai, ở đây", Ẩn Trúc chỉ chỉ vào đầu mình, "Sợi dây thần kinh nối thẳng đến trái tim anh đã đứt mất rồi".
Lần này, cô không dùng từ hoặc là, có lẽ, dường như đại loại là những từ như thế để làm màu cho câu nói của mình nữa, bởi vì cô không cần phải dùng những lời lẽ khéo léo để níu giữ chút gì cả, không biết từ khi nào tình yêu dành cho anh đã dần dần rơi rụng mất rồi. Bây giờ cô mới cảm nhận thấy rõ ràng sự khác biệt giữa tình yêu và hôn nhân. Tình yêu, nói cho cùng là chuyện của bản thân mình, rung động rồi yêu một người nào đó, yêu đến khi nào, nhưng điều đó đều có thể tự mình quyết định. Nhưng hôn nhân thì hoàn toàn ngược lại, nếu cứ một mình lặng lẽ cần mẫn trong cuộc hôn nhân của mình, cuối cùng sẽ dẫn tới thất bại, mà lại không bao giờ biết được vì đâu mà mình thất bại.
"Trên người anh chẳng phải có rất nhiều dây thần kinh đã bị đứt sao? Anh nghĩ sẽ có kỳ tích xảy ra", Ngô Dạ Lai khẽ nói, cứ như anh sợ nếu mình nói to sẽ làm ảnh hưởng bất cứ kỳ tích nào chuẩn bị xuất hiện.
"Không cần kỳ tích, dần dần anh cũng sẽ hồi phục, em luôn tin như vậy. Nhưng, dây thần kinh đó của em, e là kỳ tích cũng bất lực, chỉ có thể đợi phép màu tìm đến thôi."
"Em yêu Thẩm Quân Phi rồi phải không?", Ngô Dạ Lai không muốn hỏi, nhưng nếu không hỏi thì sẽ không bao giờ hiểu được.
"Nếu có thể nói rõ ràng một là một hai là hai thì tốt quá", không phải Ẩn Trúc không muốn trả lời thẳng vào vấn đề, nhưng đôi khi không thể chỉ dựa vào việc yêu hay không yêu để quyết định. Không còn yêu nữa nhưng lại không nỡ buông tay; Yêu rồi, có lẽ cũng không đủ để khích lệ hai người trải qua tất cả mọi nguy cơ.
Ngô Dạ Lai tự mình suy nghĩ, không hỏi thêm nữa. Sau lần gặp anh nói chuyện, Thẩm Quân Phi không còn xuất hiện nữa, e là cũng chẳng liên lạc gì với Ẩn Trúc. Sự buồn bã lặng lẽ của Ẩn Trúc mấy ngày nay, dường như đã chứng minh điều đó. Anh quyết định đứng ngoài quan sát, mà cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát, bởi vì trong thế giới của Ẩn Trúc, anh đã trở thành khách qua đường.
Ẩn Trúc cũng khuyên, nhưng khuyên mấy lần anh vẫn không nghe nên cô không nói nhiều nữa, đành cố gắng vờ như vô tình cản trở anh để anh có thời gian nghỉ ngơi thích hợp.
Bố mẹ chồng cô cũng đã mấy nhiều đề cập, muốn cô chuyển về nhà ở, nói rằng buổi tối cô về muộn như thế sẽ phiền đến bố mẹ cô, hơn nữa mỗi khi đưa cơm, ở nhà cũng vẫn tiện hơn. Đương nhiên, trong mắt họ, giải quyết xong những vấn đề ấy, cô vẫn sẽ là con dâu của nhà họ, như thế tự nhiên sẽ không còn thấy cái gì bất tiện nữa.
Ẩn Trúc dĩ nhiên sẽ không chuyển về nhà Ngô Dạ Lai, những vấn đề khác không cần phải nói, chỉ riêng bố mẹ cô đã không đồng ý rồi.
Theo như lời mẹ cô nói thì người không biết bơi thò một chân xuống sông để cứu người, đấy là hành động trượng nghĩa, nhưng nếu cứ thế lao cả người xuống, thì không khác gì thiêu thân lao vào lửa, hủy hoại bản thân, mà chưa chắc đã cứu được người khác. Đối với mẹ, con gái bà đã không từ bất cứ việc gì để giúp đỡ cho Ngô Dạ Lai rồi, dù thế nào đi nữa ở nhà vẫn hơn. Họ cũng không ép buộc cô đến cùng với ai, chỉ cần cô vui thì cô làm gì họ cũng không can thiệp.
Tốc độ bình phục của Ngô Dạ Lai, theo lời Bác sĩ Mã thì là khiến người khác phải kinh ngạc, vui mừng. Sau nửa năm nằm viện, đùi và chân của anh đã có phản ứng khi bị kích thích, bước tiếp theo là chuyển đến Viện Điều dưỡng Quân đội để tiến hành trị liệu phục hồi chức năng. Đương nhiên, anh đã được bác sĩ kiến nghị nên ngồi xe lăn vận động một chút, nhưng vì thời tiết đang là mùa đông, rất lạnh nên thời gian ra ngoài của anh bị hạn chế nghiêm ngặt, hàng ngày đúng chính Ngọ anh mới được ra ngoài tầm nửa tiếng.
Cuối tuần, Ẩn Trúc thường đẩy anh đi dạo ở vườn hoa sau bệnh viện, đến một chiếc ghế dài ở giữa vườn, hai người cùng nhau ngồi phơi nắng, nói chuyện.
Hôm nay, Ẩn Trúc đẩy Ngô Dạ Lai chầm chậm đi về hướng đó thì nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang cãi lộn, hai người đều đứng hẳn lên ghế đá, đang cãi nhau rất căng thẳng.
"Rốt cuộc anh có định đi xin lỗi người ta không?"
"Anh không đi, hắn ta lén lút hẹn hò với em sau lưng anh là hắn sai, sao anh lại phải xin lỗi?"
"Không xin lỗi thì anh đến đây làm gì?", người con gái tóc nhuộm năm bảy màu trên đầu không ngừng nhảy như con choi choi, "Tôi bận rồi, anh thích đi chơi đâu thì tự đi đi".
Người con trai ra sức ôm chặt lấy cô ta, "Anh không cho em đi, chẳng phải hắn chỉ bị gẫy sống mũi thôi sao? Tiền viện phí anh trả! Em cần gì phải đi chăm sóc cho hắn?".
Người con gái cũng không đẩy anh ta ra, "Thôi được, anh nhiều tiền lắm chứ gì, gia đình họ yêu cầu trường có hình thức kỷ luật anh, anh bỏ tiền ra mà dàn xếp luôn đi".
Người con trai quả nhiên sững lại một chút, "Phạt thì phạt! Có gì mà ghê gớm, dù gì thì em cũng không được gặp hắn ta!".
"Phiền nhất là anh cứ như đứa trẻ chưa cai sữa vậy!", người con gái ngồi xổm trên ghế đá, "Tránh xa tôi ra một chút".
Người con trai lập tức nhảy xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi, tay vịn vào ghế, "Thôi đủ rồi, em cũng đừng giận anh nữa, đều tại anh không tốt".
Người con gái giơ chân ra đá vào chân cậu bạn trai, "Cút ra cho tôi, lần nào gây chuyện xong cũng tỏ vẻ đáng thương. Anh nghĩ anh là Vi Tiểu Bảo chắc? Người ta ít ra còn có ba chiêu mỹ nhân, ba chiêu anh hùng, còn anh chỉ có mỗi một chiêu vờ đáng thương".
"Biết nhiều chiêu như thế để làm gì? Anh chỉ cần một chiêu này mà áp chế được kẻ địch, có ích là được rồi", người con trai ôm lấy chân cô gái, "Xin em đấy, đừng giận nữa!".
"Không được ghen tuông bừa bãi, không được tùy tiện đánh người, anh có làm được không?"
"Được! Được! Không làm được thì em cứ đánh anh đây này, đồng ý không?"
Người con gái nghe người yêu nói vậy lại đá cho cái nữa, "Em đánh anh thì ích gì? Đánh không chết thì anh vẫn đi gây chuyện thị phi".
Hai người vẫn lời qua tiếng lại, nhưng rõ ràng không khí đã dịu hơn nhiều, một lúc sau họ đã tay trong tay cùng nhau đi vào tòa nhà gần đấy.
Ẩn Trúc đẩy Ngô Dạ Lai đến bên chiếc ghế đá, ngồi xuống. Hôm nay trời nắng đẹp.
"Thì ra các bạn trẻ đều yêu nhau như thế", Ẩn Trúc bất giác cảm thán. Đối với những học sinh trung học, giờ cô có thể gọi họ là các bạn trẻ rồi.
"Em ngưỡng mộ họ sao?", Ngô Dạ Lai thấy Ẩn Trúc đến lau cũng không buồn lau, ngồi thẳng xuống ghế, rõ ràng cô không để ý việc vừa rồi chiếc ghế bị người ta giẫm lên.
"Phải, rất ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ nhất là cô bé có thể giơ cao đánh khẽ, ngưỡng mộ việc cô bé có thể mắng mỏ điều khiển được bạn trai mình, mà mắng mỏ lại ngọt ngào đến như thế."
Ngô Dạ Lai cười cười không nói gì. Giơ cao đánh khẽ, nhìn thì có vẻ thế thật nhưng sự thật thì chưa chắc. Cậu con trai đó chẳng phải đã nói một chiêu có áp chế kẻ địch hay sao? Thế mạnh, thế yếu, vẫn luôn không đơn giản như những gì mắt thấy tai nghe, rất có thể là do một bên cố ý tỏ ra yếu đuối. Vì thắng lợi cuối cùng, thể hiện sự yếu ớt một chút, che mắt đối phương, thực sự là một chiến thuật đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Cười gì vậy? Anh không nghĩ như thế sao?"
"Không, anh thấy cậu con trai kia chưa chắc đã sợ cô bé như những gì cậu ta thể hiện."
Ẩn Trúc suy nghĩ một lát, bất giác mỉm cười, "Có lẽ thế, nhưng có thế thật thì cũng đã sao, việc cậu ta thật lòng muốn ở bên người yêu mình mới đáng chú ý", vì quan tâm nên mới chịu cúi đầu, vì quan tâm nên mới có thể làm mọi chuyện tự nhiên như vậy, hoàn toàn không tỏ ý màu mè.
"Chỉ cần quan tâm là có thể thật sao?", câu hỏi này của Ngô Dạ Lai rõ ràng là một mũi tên bắn trúng hai đích, anh nói rất chậm, nhưng nhấn mạnh.
Ẩn Trúc điều chỉnh túi sưởi ở trên đùi Ngô Dạ Lai dịch về phía eo anh rồi mới nói, "Trẻ con mà, khi yêu nhau, sự quan tâm đương nhiên là quan trọng nhất". Lớn rồi mới biết, sự quan tâm đôi lúc cũng chẳng là gì, quan tâm thì cũng phải là hai người cùng quan tâm, nếu không sẽ không chịu nổi sự bào mòn của thời gian và không gian, tới cuối cùng, tình cảm của hai người cũng sẽ bắt đầu bị ăn mòn từ bên ngoài, bên trong trống rỗng, giữ không được mà vứt bỏ không xong, cuối cùng tuột khỏi tay rồi, sau khi cảm thấy nhẹ nhõm mới bắt đầu hoài niệm.
"Lớn rồi thì sao?"
"Trách nhiệm và sự quan tâm đều quan trọng như nhau!", Ẩn Trúc nghĩ một lúc rồi nói. Dù sao khi đã trưởng thành rồi, sự thất bại trong tình cảm chưa chắc đã là vì tình cảm của hai người có vấn đề. Quá nhiều cám dỗ, những việc khiến trái tim mệt mỏi cũng ngày một nhiều, muốn ở bên nhau, duy trì mối quan hệ đó thì không phải chỉ cần tình cảm là xong.
"Có sự quan tâm của tuổi thanh xuân, có trách nhiệm của người trưởng thành thì sẽ không chia xa?", Ẩn Trúc có trong mình tình yêu của tuổi trẻ, còn anh có trách nhiệm của người trưởng thành, kết quả chẳng phải vẫn chia tay nhau ấy thôi.
Ẩn Trúc thở dài, "Chỉ cần hai yếu tố ấy kết hợp hài hòa thì sẽ ổn thôi".
"Không hài hòa thì bổ sung cho nhau, Ẩn Trúc, đợi anh khỏe rồi, chúng ta tái hợp nhé."
Đây là lần thứ hai anh đưa ra đề nghị này, mặc dù anh cũng không dám khẳng định cô sẽ đồng ý.
Ẩn Trúc không trả lời, cô học cô bé kia, ngồi trên ghế, tay đặt lên đầu gối chống cằm nhìn Ngô Dạ Lai. Nhìn tới khi anh cảm thấy hoang mang mới hỏi anh, "Bị em làm cho cảm động rồi nên muốn dùng thân để báo đáp sao?", giọng điệu không hề nhẹ nhàng như nội dung của câu nói.
"Anh biết không? Trước kia, rất lâu rất lâu trước kia, em cứ nghĩ rằng, chỉ cần em yêu anh thôi, thế là đủ. Nhưng dần dần, càng ngày em càng cảm thấy tình yêu anh dành cho em không đủ, thậm chí là anh không hề yêu em. Thế là em như một người phụ nữ trung niên không có được sự yêu chiều của chồng, mất đi sự quan tâm của chồng vậy, vừa muốn tìm kiếm những chứng cứ chứng minh tình yêu của anh đối với em, vừa muốn tìm chứng cứ chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho em đã thay đổi. Cả hai mong muốn đó mâu thuẫn với nhau, nhưng điều đấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mục đích của chúng."
"Vì vậy chỉ cần một chút chứng cứ trong ổ đĩa đó thôi cũng khiến em tuyệt vọng, chỉ cần một chút tâm trạng xấu cũng có thể góp gió thành bão, hủy diệt hoàn toàn cuộc hôn nhân của chúng ta sao?"
"Giờ coi như em cũng đã hiểu được tình cảm của anh đối với em, cũng giống như em đối với anh vậy, không thể phân tích xem nó được cấu thành từ những thành phần gì, nhưng nhất định là rất sâu nặng. Những lúc em quá cần tình cảm của anh thì em sẽ nghĩ rất nhiều, nghĩ rất phức tạp, chẳng trách những lúc như thế anh cảm thấy chán ghét em."
Ngô Dạ Lai đưa tay ra, khẽ đặt lên vai Ẩn Trúc, "Sự chán ghét của anh, đến anh cũng không hiểu, em có thể hiểu sao?". Anh không yêu cô nhiều, hoặc là lúc đó không nhận ra là mình yêu bao nhiêu, nhưng nhất định không phải là không yêu.
Ẩn Trúc cười cười, "Vâng, em không hiểu. Em chỉ có thể suy từ chính bản thân mình ra, kẻ hèn chuốc khổ vào thân, đồng thời cũng gây rắc rối cho người khác. Có điều, bản thân em cư xử rất chân thật, vui là vui, buồn là buồn, em sẽ không nói lời xin lỗi".
Cô lật tay lại kéo tay Ngô Dạ Lai xuống, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay anh rồi đặt lại lên tai ghế lăn, "Trước kia, em lúc nào cũng mong anh có thời gian để ở bên em, không cần anh phải làm gì cả chỉ cần anh ở nhà, ở nơi em có thể nhìn thấy anh là được. Thời gian mấy tháng chúng ta ở bên nhau này còn nhiều hơn so với thời gian mấy năm qua cộng lại. Nhưng em đã hoàn toàn không còn tâm trạng mong muốn đó nữa rồi, không còn bởi vì có anh bên cạnh mà ngốc nghếch cười cả ngày nữa, không còn vì được chăm sóc anh mà không nghỉ không ngủ cũng không thấy mệt nữa. Ngô Dạ Lai, ở đây", Ẩn Trúc chỉ chỉ vào đầu mình, "Sợi dây thần kinh nối thẳng đến trái tim anh đã đứt mất rồi".
Lần này, cô không dùng từ hoặc là, có lẽ, dường như đại loại là những từ như thế để làm màu cho câu nói của mình nữa, bởi vì cô không cần phải dùng những lời lẽ khéo léo để níu giữ chút gì cả, không biết từ khi nào tình yêu dành cho anh đã dần dần rơi rụng mất rồi. Bây giờ cô mới cảm nhận thấy rõ ràng sự khác biệt giữa tình yêu và hôn nhân. Tình yêu, nói cho cùng là chuyện của bản thân mình, rung động rồi yêu một người nào đó, yêu đến khi nào, nhưng điều đó đều có thể tự mình quyết định. Nhưng hôn nhân thì hoàn toàn ngược lại, nếu cứ một mình lặng lẽ cần mẫn trong cuộc hôn nhân của mình, cuối cùng sẽ dẫn tới thất bại, mà lại không bao giờ biết được vì đâu mà mình thất bại.
"Trên người anh chẳng phải có rất nhiều dây thần kinh đã bị đứt sao? Anh nghĩ sẽ có kỳ tích xảy ra", Ngô Dạ Lai khẽ nói, cứ như anh sợ nếu mình nói to sẽ làm ảnh hưởng bất cứ kỳ tích nào chuẩn bị xuất hiện.
"Không cần kỳ tích, dần dần anh cũng sẽ hồi phục, em luôn tin như vậy. Nhưng, dây thần kinh đó của em, e là kỳ tích cũng bất lực, chỉ có thể đợi phép màu tìm đến thôi."
"Em yêu Thẩm Quân Phi rồi phải không?", Ngô Dạ Lai không muốn hỏi, nhưng nếu không hỏi thì sẽ không bao giờ hiểu được.
"Nếu có thể nói rõ ràng một là một hai là hai thì tốt quá", không phải Ẩn Trúc không muốn trả lời thẳng vào vấn đề, nhưng đôi khi không thể chỉ dựa vào việc yêu hay không yêu để quyết định. Không còn yêu nữa nhưng lại không nỡ buông tay; Yêu rồi, có lẽ cũng không đủ để khích lệ hai người trải qua tất cả mọi nguy cơ.
Ngô Dạ Lai tự mình suy nghĩ, không hỏi thêm nữa. Sau lần gặp anh nói chuyện, Thẩm Quân Phi không còn xuất hiện nữa, e là cũng chẳng liên lạc gì với Ẩn Trúc. Sự buồn bã lặng lẽ của Ẩn Trúc mấy ngày nay, dường như đã chứng minh điều đó. Anh quyết định đứng ngoài quan sát, mà cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát, bởi vì trong thế giới của Ẩn Trúc, anh đã trở thành khách qua đường.
/79
|