Rõ ràng là đã có được người đó, rõ ràng biết chính là anh ấy nhưng lại không tìm thấy được cảm giác ngọt ngào nên có.
Ẩn Trúc nhớ lại chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ, có vui có buồn nên tâm trạng cô tự nhiên cũng thấp thỏm không yên.
"Phùng Ẩn Trúc, Phùng Ẩn Trúc?"
Tiêu Ly gọi mấy lần, Ẩn Trúc mới bừng tỉnh, "Vâng?". Sếp đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cô giật mình đứng bật dậy.
Tiêu Ly vẫy tay, tỏ ý bảo Ẩn Trúc ngồi xuống nói chuyện. Lần này, Ẩn Trúc không đi nhờ xe anh, chắc phải sáng sớm nay mới quay về thành phố J nên đến công ty Tiêu Ly mới gặp Ẩn Trúc, gặp thì lại thấy ngay một Phùng Ẩn Trúc tâm hồn đang treo ngược cành cây.
"Hội chứng tổng hợp sau kỳ nghỉ à?", Tiêu Ly không có tâm trạng để nói đùa với cô, "Nếu em còn mệt, tôi sẽ cho em nghỉ thêm một ngày nữa, mong là ngày mai khả năng tập trung của em sẽ tốt hơn". Công việc ở đây vừa mới tiếp quản xong xuôi nên anh không dễ gì lơi lỏng. Trước kia anh soi người ta thì giờ người ta sao lại không biết đường soi lại anh chứ? Vào thời điểm này, mọi việc lớn nhỏ gì cũng đều ồ ạt kéo đến.
Động tác định ngồi xuống của Ẩn Trúc khựng lại, cô hơi bối rối lấy tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, "Em không cần nghỉ thêm nữa. Giám đốc Tiêu có gì cần dặn dò?".
"Em theo tôi vào đây."
Sau ngày hôm đó, Ẩn Trúc lại bắt đầu chuỗi ngày làm việc không biết đến nghỉ ngơi, làm thêm giờ đã trở thành một thói quen hết sức bình thường với cô. Trong lúc này, Ẩn Trúc mới từ từ nhận ra sự thay đổi của Tiêu Ly. Trước kia khi Tiêu Ly còn làm phó, nếu nói anh là một con hổ biết cười, kín như bưng thì bây giờ anh ta đã đổi vai diễn thành một tên Diêm Vương mặt lạnh, không những hách dịch mà còn không biết niệm tình. Đương nhiên, đấy chỉ là khi anh ta đối nội với cấp dưới. Đối ngoại với cấp trên, anh ta vẫn thể hiện một hình ảnh điềm đạm mực thước, không phải là một người tự mãn.
Ẩn Trúc phát hiện, Tiêu Ly vô cùng không thích những người tự làm theo ý mình, nhưng anh ta lại đánh giá cao những người biết suy nghĩ. Anh ta sẽ không tranh công với cấp dưới, nhưng anh ta không muốn mọi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình. Hiện nay, làm cấp dưới của anh ta, quan trọng là phải làm tốt hai việc, việc thứ nhất là nghe lời, việc thứ hai là được việc, nhưng anh ta luôn đánh giá việc nghe lời cao hơn.
Chủ nhiệm Lý làm việc theo kiểu làm theo ý của cấp trên, không chịu nghe lời nên đã bị điều xuống cơ sở. Nhưng con người chủ nhiệm Lý này cũng rất khẳng khái, gửi luôn đơn từ chức, không đi làm nữa. Ẩn Trúc cảm thấy, cho dù là xuống cơ sở, ở cơ quan như cơ quan của họ cũng là một vị trí có quyền lực, công việc béo bở mà anh ta cũng có thể vứt bỏ, chứng tỏ anh ta cũng là một người có chí. Tiêu Ly không quan tâm nhiều tới lá đơn xin từ chức của chủ nhiệm Lý. Khi chủ nhiệm Lý này chuyển mình biến hóa thành nhà cung cấp nguyên vật liệu tái xuất thương trường, Tiêu Ly mới biết chủ nhiệm Lý sớm đã có chuẩn bị, tìm cho mình một đường lui.
Đừng nghĩ bọn họ là bên mua thì có quyền chủ động, trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Những loại công trình có liên quan đến huyết mạch quốc gia thế này, việc lựa chọn những nhà cung cấp để hợp tác, về cơ bản vẫn phải tuân theo sự chỉ đạo của Chính phủ, mời thầu chỉ là hình thức thôi. Vì thế nên chủ nhiệm Lý trong nháy mắt đã có vị trí bình đẳng với Tiêu Ly, không chỉ không thể làm gì anh ta mà còn phải đề phòng việc anh ta ngấm ngầm ngáng chân, dù sao anh ta cũng đã có nhiều năm ở công ty con tại thành phố J này, chuyện gì anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đối với sự thay đổi đột ngột này, Ẩn Trúc bàng quan đứng xem, Tiêu Ly dường như không cảm thấy có gì bất tiện. Với những bữa tiệc quan trọng thì Tiêu Ly cũng vẫn đi dự bình thường, cần nói chuyện công việc thì nói chuyện công việc, cần khách sáo thì khách sáo, thậm chí anh còn tỏ ra thân thiết với chủ nhiệm Lý hơn những người khác một chút, lúc nào cũng tỏ ra cởi mở chân tình. Mỗi lần chứng kiến cảnh ấy, Ẩn Trúc lại cảm thấy công việc của đàn ông thật không dễ dàng gì. Bất luận là có quyền cao chức trọng hay không, đều có những lúc phải cúi mình trước người khác, có thể làm được những điều người khác không làm được, có thể nhịn những gì người khác không nhịn được, dùng cách này để làm bàn đạp cho mình, khi nào vững vàng rồi mới có thể tiếp tục tiến lên.
Công việc chi tiết bàn bạc vài lần vẫn không có kết quả, Tiêu Ly dù có nhẫn nhịn đến đâu cũng ít nhiều để lộ ra sự mệt mỏi.
"Ngày mai em không cần đi với tôi nữa."
Ẩn Trúc biết ý anh đang muốn nói đến bữa cơm với chủ nhiệm Lý - Lý Truyền Sơn. Những cuộc gặp như thế, cô thật sự không muốn đi. Nhưng nếu cô không đi thì mấy kẻ cấp dưới đó sẽ cười Tiêu Ly. Bên cạnh anh không có ai hỗ trợ thì không biết mấy người đó tìm cách làm phiền đến anh như thế nào nữa. Uống rượu là tối thiểu, uống nhiều là cơ bản, các Chương trình giúp vui hết lượt này đến lượt khác, không trùng lặp. Người như Tiêu Ly, để anh ta phải hạ mình mà tiếp đãi bọn họ thì anh cũng có thể làm được. Ẩn Trúc không hề nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào của sự miễn cưỡng trên nét mặt anh, nhưng cô biết trong lòng anh rất ghét những kiểu tiệc tùng như thế này. Mỗi lần kết thúc tiệc, trên đường về nhà, anh ta đều mệt mỏi tới mức không buồn nói chuyện.
"Anh cũng đừng đi nữa, sắc mặt anh trông không được tốt lắm."
Tiêu Ly bóp đầu, "Không sao, hai ngày nữa là xong việc rồi. Anh ta cũng không thể giở trò gì nữa, tôi đã rất nể mặt mấy kẻ đứng sau anh ta, cũng đã đến lúc họ phải biết điểm dừng rồi".
"Nếu sớm biết anh ta kinh khủng như thế, liệu anh có", tư duy để xử lý công việc của Ẩn Trúc rất đơn giản, đấy chính là cố gắng không đắc tội với người khác. Ai biết cái căn của người khác ở đâu chứ? Cô không có ý muốn lật đổ ai, cũng không đối đầu với bất kỳ ai. Đi làm đã mấy năm, cô đã ghi nhớ được một điều, đó là đừng bao giờ xem thường bất kỳ ai.
"Em nghĩ là tôi không biết à?", chính vì biết nên mới phải ra tay nhanh như thế. Thỉnh thoảng bị ghét một tí còn hơn là luôn phải đề phòng kẻ đâm lén sau lưng. Không lấn lướt được thì phải diệt trừ tận gốc. Anh không phải kẻ chuyên quyền độc tài, anh chỉ muốn tập thể do mình lãnh đạo là một tập thể đoàn kết chứ không phải kéo bè kéo cánh trong nội bộ, tạo thành một mớ hỗn độn.
Ẩn Trúc gật gật đầu tỏ ý là mình đã hiểu. Cô chỉ cần tin tưởng và đi theo anh là được, vốn dĩ anh cũng chẳng cần phải giải thích cặn kẽ nội tình mọi chuyện với thư ký.
Cô không ngờ, bọn Lý Truyền Sơn lại quá đáng như thế, họ ép Tiêu Ly uống tới mức phải nhập viện. Chắc Tiêu Ly cũng nghĩ dù sao mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi nhưng không ngờ sức khỏe rồi cả thuộc hạ cấp dưới của anh, đúng vào thời khắc then chốt đều đã phản lại anh.
Khi Ẩn Trúc nhận được điện thoại là vào ba giờ sáng. Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, cô như có linh tính, đầu tiên là nghĩ ngay đến liệu có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không. Nghe điện mới biết là Tiêu Ly phải vào viện, trái tim cô như nhẹ đi nhiều. Ẩn Trúc nhìn Tiêu Ly nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, cô mới cảm thấy anh thật sự rất đáng thương, thuộc hạ thân tín lẽ ra phải là người trung thành với mình thì lại không coi sức khỏe của mình ra gì.
Người gọi điện cho cô là Lý Truyền Sơn, khi cô vội vàng đến bệnh viện thì anh ta vẫn đang ở đó. Cũng may là anh ta biết Tiêu Ly hôn mê chứ không phải ngủ vùi đơn giản do say rượu, nên mới đưa Tiêu Ly vào bệnh viện kịp thời.
"Anh Lý, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh! Anh cũng về sớm nghỉ đi, việc ở đây cứ để cho em", lời cảm ơn của Ẩn Trúc chỉ có một nửa là thật lòng, nếu Lý Truyền Sơn không kịp thời phát hiện ra thì hậu quả thật khó lường. Hơn nữa, nếu là do Ẩn Trúc đưa Tiêu Ly vào thì cô cũng sẽ rất cuống, không thể đưa đi cấp cứu, nhập viện hay bố trí phòng nằm cao cấp trong một khoảng thời gian ngắn như thế cũng không thể sắp xếp mọi việc thoả đáng như thế được, mặc dù nếu không phải vì sự tiểu nhân của anh ta thì Tiêu Ly chưa chắc đã uống say tới mức độ ấy. Ẩn Trúc theo Tiêu Ly đã mấy năm nay nhưng chưa từng thấy anh uống nhiều như vậy, uống đến nỗi phải vào viện thì lại càng chưa từng nghe qua. Nhưng gặp phải những kẻ không bình thường chỉ thích dùng rượu để giải quyết công việc thì Tiêu Ly cũng lực bất tòng tâm.
"Chuyện ngày hôm nay cũng là do anh gây ra, có gì mà phải cảm ơn."
"Anh Lý đừng nói thế. Trên bàn rượu thì việc uống nhiều uống ít là chuyện hết sức bình thường đúng không? Giám đốc Tiêu cũng là vì muốn vui hết mình với các anh nên việc uống say cũng là do anh ấy tự nguyện thôi."
Ẩn Trúc biết thái độ lúc này của cô rất quan trọng, chỉ một câu nói hớ sẽ càng làm tăng thêm hiềm khích, sẽ khiến Lý Truyền Sơn cho rằng vì chuyện lần này mà Tiêu Ly tức giận với anh ta, sau này cho dù Tiêu Ly có cố gắng bù đắp đến đâu cũng khó cho anh. Vì vậy cô cố gắng đơn giản hóa mọi chuyện, chỉ nói đấy là do uống say để Lý Truyền Sơn rộng lượng hơn. Dù sao, trong mắt những người khác quan hệ giữa cô và Tiêu Ly không đơn giản.
Lý Truyền Sơn là một người hết sức tinh quái, nghe Ẩn Trúc nói thế anh ta cũng lập tức bày tỏ thái độ, "Cậu ấy chịu ngồi tiếp rượu với đám người thô lỗ như bọn anh cũng đã là nể mặt bọn anh lắm rồi, không coi anh là người ngoài rồi! Cậu em Tiêu Ly không phải vì tham uống thêm ly rượu mà là cậu ta dám chơi hết mình, em gái cũng không thể trách cậu ta, có trách thì trách kẻ làm anh là anh đây đã không chăm sóc chu đáo em mình".
"Anh Lý, chúng ta đừng nói mãi chuyện nên hay không nên trách ai nữa, chỉ là uống chút rượu thôi mà, có gì ghê gớm đến mức phải luận tội nhau chứ? Qua lần này anh cũng biết tửu lượng của Giám đốc Tiêu rồi, mong sau này anh để ý giúp, đừng cho anh ấy uống bạt mạng thế nữa, anh nói anh ấy sẽ nghe hơn là em."
"Thế là có ý gì?"
Ẩn Trúc vội vàng buông ra những lời tâng bốc mà cô chuẩn bị sẵn, "Người có bản lĩnh, đương nhiên là anh ấy sẽ phục hơn chứ!".
Cô tiễn Lý Truyền Sơn về, quay lại phòng thì thấy Tiêu Ly đang mở to mắt nhìn mình. Ẩn Trúc thầm nghĩ, anh tỉnh rồi thì đánh tiếng cho người khác biết chứ lại còn nằm đó giả hôn mê, để mặc mình phải khua môi múa mép chống đỡ một mình.
"Anh uống chút nước không?"
"Ừ."
Ẩn Trúc nhớ lại chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ, có vui có buồn nên tâm trạng cô tự nhiên cũng thấp thỏm không yên.
"Phùng Ẩn Trúc, Phùng Ẩn Trúc?"
Tiêu Ly gọi mấy lần, Ẩn Trúc mới bừng tỉnh, "Vâng?". Sếp đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cô giật mình đứng bật dậy.
Tiêu Ly vẫy tay, tỏ ý bảo Ẩn Trúc ngồi xuống nói chuyện. Lần này, Ẩn Trúc không đi nhờ xe anh, chắc phải sáng sớm nay mới quay về thành phố J nên đến công ty Tiêu Ly mới gặp Ẩn Trúc, gặp thì lại thấy ngay một Phùng Ẩn Trúc tâm hồn đang treo ngược cành cây.
"Hội chứng tổng hợp sau kỳ nghỉ à?", Tiêu Ly không có tâm trạng để nói đùa với cô, "Nếu em còn mệt, tôi sẽ cho em nghỉ thêm một ngày nữa, mong là ngày mai khả năng tập trung của em sẽ tốt hơn". Công việc ở đây vừa mới tiếp quản xong xuôi nên anh không dễ gì lơi lỏng. Trước kia anh soi người ta thì giờ người ta sao lại không biết đường soi lại anh chứ? Vào thời điểm này, mọi việc lớn nhỏ gì cũng đều ồ ạt kéo đến.
Động tác định ngồi xuống của Ẩn Trúc khựng lại, cô hơi bối rối lấy tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, "Em không cần nghỉ thêm nữa. Giám đốc Tiêu có gì cần dặn dò?".
"Em theo tôi vào đây."
Sau ngày hôm đó, Ẩn Trúc lại bắt đầu chuỗi ngày làm việc không biết đến nghỉ ngơi, làm thêm giờ đã trở thành một thói quen hết sức bình thường với cô. Trong lúc này, Ẩn Trúc mới từ từ nhận ra sự thay đổi của Tiêu Ly. Trước kia khi Tiêu Ly còn làm phó, nếu nói anh là một con hổ biết cười, kín như bưng thì bây giờ anh ta đã đổi vai diễn thành một tên Diêm Vương mặt lạnh, không những hách dịch mà còn không biết niệm tình. Đương nhiên, đấy chỉ là khi anh ta đối nội với cấp dưới. Đối ngoại với cấp trên, anh ta vẫn thể hiện một hình ảnh điềm đạm mực thước, không phải là một người tự mãn.
Ẩn Trúc phát hiện, Tiêu Ly vô cùng không thích những người tự làm theo ý mình, nhưng anh ta lại đánh giá cao những người biết suy nghĩ. Anh ta sẽ không tranh công với cấp dưới, nhưng anh ta không muốn mọi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình. Hiện nay, làm cấp dưới của anh ta, quan trọng là phải làm tốt hai việc, việc thứ nhất là nghe lời, việc thứ hai là được việc, nhưng anh ta luôn đánh giá việc nghe lời cao hơn.
Chủ nhiệm Lý làm việc theo kiểu làm theo ý của cấp trên, không chịu nghe lời nên đã bị điều xuống cơ sở. Nhưng con người chủ nhiệm Lý này cũng rất khẳng khái, gửi luôn đơn từ chức, không đi làm nữa. Ẩn Trúc cảm thấy, cho dù là xuống cơ sở, ở cơ quan như cơ quan của họ cũng là một vị trí có quyền lực, công việc béo bở mà anh ta cũng có thể vứt bỏ, chứng tỏ anh ta cũng là một người có chí. Tiêu Ly không quan tâm nhiều tới lá đơn xin từ chức của chủ nhiệm Lý. Khi chủ nhiệm Lý này chuyển mình biến hóa thành nhà cung cấp nguyên vật liệu tái xuất thương trường, Tiêu Ly mới biết chủ nhiệm Lý sớm đã có chuẩn bị, tìm cho mình một đường lui.
Đừng nghĩ bọn họ là bên mua thì có quyền chủ động, trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Những loại công trình có liên quan đến huyết mạch quốc gia thế này, việc lựa chọn những nhà cung cấp để hợp tác, về cơ bản vẫn phải tuân theo sự chỉ đạo của Chính phủ, mời thầu chỉ là hình thức thôi. Vì thế nên chủ nhiệm Lý trong nháy mắt đã có vị trí bình đẳng với Tiêu Ly, không chỉ không thể làm gì anh ta mà còn phải đề phòng việc anh ta ngấm ngầm ngáng chân, dù sao anh ta cũng đã có nhiều năm ở công ty con tại thành phố J này, chuyện gì anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đối với sự thay đổi đột ngột này, Ẩn Trúc bàng quan đứng xem, Tiêu Ly dường như không cảm thấy có gì bất tiện. Với những bữa tiệc quan trọng thì Tiêu Ly cũng vẫn đi dự bình thường, cần nói chuyện công việc thì nói chuyện công việc, cần khách sáo thì khách sáo, thậm chí anh còn tỏ ra thân thiết với chủ nhiệm Lý hơn những người khác một chút, lúc nào cũng tỏ ra cởi mở chân tình. Mỗi lần chứng kiến cảnh ấy, Ẩn Trúc lại cảm thấy công việc của đàn ông thật không dễ dàng gì. Bất luận là có quyền cao chức trọng hay không, đều có những lúc phải cúi mình trước người khác, có thể làm được những điều người khác không làm được, có thể nhịn những gì người khác không nhịn được, dùng cách này để làm bàn đạp cho mình, khi nào vững vàng rồi mới có thể tiếp tục tiến lên.
Công việc chi tiết bàn bạc vài lần vẫn không có kết quả, Tiêu Ly dù có nhẫn nhịn đến đâu cũng ít nhiều để lộ ra sự mệt mỏi.
"Ngày mai em không cần đi với tôi nữa."
Ẩn Trúc biết ý anh đang muốn nói đến bữa cơm với chủ nhiệm Lý - Lý Truyền Sơn. Những cuộc gặp như thế, cô thật sự không muốn đi. Nhưng nếu cô không đi thì mấy kẻ cấp dưới đó sẽ cười Tiêu Ly. Bên cạnh anh không có ai hỗ trợ thì không biết mấy người đó tìm cách làm phiền đến anh như thế nào nữa. Uống rượu là tối thiểu, uống nhiều là cơ bản, các Chương trình giúp vui hết lượt này đến lượt khác, không trùng lặp. Người như Tiêu Ly, để anh ta phải hạ mình mà tiếp đãi bọn họ thì anh cũng có thể làm được. Ẩn Trúc không hề nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào của sự miễn cưỡng trên nét mặt anh, nhưng cô biết trong lòng anh rất ghét những kiểu tiệc tùng như thế này. Mỗi lần kết thúc tiệc, trên đường về nhà, anh ta đều mệt mỏi tới mức không buồn nói chuyện.
"Anh cũng đừng đi nữa, sắc mặt anh trông không được tốt lắm."
Tiêu Ly bóp đầu, "Không sao, hai ngày nữa là xong việc rồi. Anh ta cũng không thể giở trò gì nữa, tôi đã rất nể mặt mấy kẻ đứng sau anh ta, cũng đã đến lúc họ phải biết điểm dừng rồi".
"Nếu sớm biết anh ta kinh khủng như thế, liệu anh có", tư duy để xử lý công việc của Ẩn Trúc rất đơn giản, đấy chính là cố gắng không đắc tội với người khác. Ai biết cái căn của người khác ở đâu chứ? Cô không có ý muốn lật đổ ai, cũng không đối đầu với bất kỳ ai. Đi làm đã mấy năm, cô đã ghi nhớ được một điều, đó là đừng bao giờ xem thường bất kỳ ai.
"Em nghĩ là tôi không biết à?", chính vì biết nên mới phải ra tay nhanh như thế. Thỉnh thoảng bị ghét một tí còn hơn là luôn phải đề phòng kẻ đâm lén sau lưng. Không lấn lướt được thì phải diệt trừ tận gốc. Anh không phải kẻ chuyên quyền độc tài, anh chỉ muốn tập thể do mình lãnh đạo là một tập thể đoàn kết chứ không phải kéo bè kéo cánh trong nội bộ, tạo thành một mớ hỗn độn.
Ẩn Trúc gật gật đầu tỏ ý là mình đã hiểu. Cô chỉ cần tin tưởng và đi theo anh là được, vốn dĩ anh cũng chẳng cần phải giải thích cặn kẽ nội tình mọi chuyện với thư ký.
Cô không ngờ, bọn Lý Truyền Sơn lại quá đáng như thế, họ ép Tiêu Ly uống tới mức phải nhập viện. Chắc Tiêu Ly cũng nghĩ dù sao mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi nhưng không ngờ sức khỏe rồi cả thuộc hạ cấp dưới của anh, đúng vào thời khắc then chốt đều đã phản lại anh.
Khi Ẩn Trúc nhận được điện thoại là vào ba giờ sáng. Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, cô như có linh tính, đầu tiên là nghĩ ngay đến liệu có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không. Nghe điện mới biết là Tiêu Ly phải vào viện, trái tim cô như nhẹ đi nhiều. Ẩn Trúc nhìn Tiêu Ly nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, cô mới cảm thấy anh thật sự rất đáng thương, thuộc hạ thân tín lẽ ra phải là người trung thành với mình thì lại không coi sức khỏe của mình ra gì.
Người gọi điện cho cô là Lý Truyền Sơn, khi cô vội vàng đến bệnh viện thì anh ta vẫn đang ở đó. Cũng may là anh ta biết Tiêu Ly hôn mê chứ không phải ngủ vùi đơn giản do say rượu, nên mới đưa Tiêu Ly vào bệnh viện kịp thời.
"Anh Lý, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh! Anh cũng về sớm nghỉ đi, việc ở đây cứ để cho em", lời cảm ơn của Ẩn Trúc chỉ có một nửa là thật lòng, nếu Lý Truyền Sơn không kịp thời phát hiện ra thì hậu quả thật khó lường. Hơn nữa, nếu là do Ẩn Trúc đưa Tiêu Ly vào thì cô cũng sẽ rất cuống, không thể đưa đi cấp cứu, nhập viện hay bố trí phòng nằm cao cấp trong một khoảng thời gian ngắn như thế cũng không thể sắp xếp mọi việc thoả đáng như thế được, mặc dù nếu không phải vì sự tiểu nhân của anh ta thì Tiêu Ly chưa chắc đã uống say tới mức độ ấy. Ẩn Trúc theo Tiêu Ly đã mấy năm nay nhưng chưa từng thấy anh uống nhiều như vậy, uống đến nỗi phải vào viện thì lại càng chưa từng nghe qua. Nhưng gặp phải những kẻ không bình thường chỉ thích dùng rượu để giải quyết công việc thì Tiêu Ly cũng lực bất tòng tâm.
"Chuyện ngày hôm nay cũng là do anh gây ra, có gì mà phải cảm ơn."
"Anh Lý đừng nói thế. Trên bàn rượu thì việc uống nhiều uống ít là chuyện hết sức bình thường đúng không? Giám đốc Tiêu cũng là vì muốn vui hết mình với các anh nên việc uống say cũng là do anh ấy tự nguyện thôi."
Ẩn Trúc biết thái độ lúc này của cô rất quan trọng, chỉ một câu nói hớ sẽ càng làm tăng thêm hiềm khích, sẽ khiến Lý Truyền Sơn cho rằng vì chuyện lần này mà Tiêu Ly tức giận với anh ta, sau này cho dù Tiêu Ly có cố gắng bù đắp đến đâu cũng khó cho anh. Vì vậy cô cố gắng đơn giản hóa mọi chuyện, chỉ nói đấy là do uống say để Lý Truyền Sơn rộng lượng hơn. Dù sao, trong mắt những người khác quan hệ giữa cô và Tiêu Ly không đơn giản.
Lý Truyền Sơn là một người hết sức tinh quái, nghe Ẩn Trúc nói thế anh ta cũng lập tức bày tỏ thái độ, "Cậu ấy chịu ngồi tiếp rượu với đám người thô lỗ như bọn anh cũng đã là nể mặt bọn anh lắm rồi, không coi anh là người ngoài rồi! Cậu em Tiêu Ly không phải vì tham uống thêm ly rượu mà là cậu ta dám chơi hết mình, em gái cũng không thể trách cậu ta, có trách thì trách kẻ làm anh là anh đây đã không chăm sóc chu đáo em mình".
"Anh Lý, chúng ta đừng nói mãi chuyện nên hay không nên trách ai nữa, chỉ là uống chút rượu thôi mà, có gì ghê gớm đến mức phải luận tội nhau chứ? Qua lần này anh cũng biết tửu lượng của Giám đốc Tiêu rồi, mong sau này anh để ý giúp, đừng cho anh ấy uống bạt mạng thế nữa, anh nói anh ấy sẽ nghe hơn là em."
"Thế là có ý gì?"
Ẩn Trúc vội vàng buông ra những lời tâng bốc mà cô chuẩn bị sẵn, "Người có bản lĩnh, đương nhiên là anh ấy sẽ phục hơn chứ!".
Cô tiễn Lý Truyền Sơn về, quay lại phòng thì thấy Tiêu Ly đang mở to mắt nhìn mình. Ẩn Trúc thầm nghĩ, anh tỉnh rồi thì đánh tiếng cho người khác biết chứ lại còn nằm đó giả hôn mê, để mặc mình phải khua môi múa mép chống đỡ một mình.
"Anh uống chút nước không?"
"Ừ."
/79
|