Tôi mơ hồ thấy bóng căn biệt thự trắng xuất hiện. Trong ánh sáng ban ngày, nó trở nên lộng lẫy và to lớn bề thế.
Lúc tôi đi vào trong, Lam Anh đang ngồi trên ghế sofa. Nhìn thấy tôi, mặt cô ấy dãn ra, có một sự lo lắng vừa được trút xuống.
- Em đi đâu cả đêm vậy? – Cô ấy đi ngay đến chỗ tôi.
Tôi chỉ trơ mắt nhìn.
- Trời đất, sao em ướt thế nào?
Tôi vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Anh, sau đó bỏ về phòng mình. Những bước chân của tôi lúc này như không ở trên mặt đất, mà đang đi thăng bằng trên sợi dây bắt ngang qua vực thắm. Cả người tôi rất nặng nề, đầu óc mù mịt, mắt và lòng bàn chân nóng ran như bị hơ trên lửa.
Hành lang dẫn về phòng chưa bao giờ dài đến thế này. Mọi thứ như lê thê vô tận, tôi đi mãi vẫn không thể đến nơi. Rồi đột nhiên, chuỗi mơ hồ phía trước dần tối đi như trời về chiều, sau đó nhanh chóng đi vào đêm đen.
Ở đâu đó, tiếng hét gọi tên tôi vang đến, xa xăm và hoang hoải, rồi mọi âm thanh đều chìm vào thinh không, lĩnh lặng đến mức đông cứng.
Tôi thấy mình rơi hẳn xuống, rồi nằm trong một vùng đen tối. Ở đây không có quá khứ, không có hiện tại, càng không có tương lai. Chỉ là tôi và bóng tối mà thôi. Bóng đêm dày đặc nhưng lại mang đến cảm giác an toàn. Tôi co người, nằm nhắm mắt, cứ thế thả nổi mình trong nơi mờ mịt. Tôi khao khát có thể nằm cả đời thế này, không phải đối mặt với điều gì, không chới với trong niềm hối tiếc, không phải mệt mỏi thêm nữa.
Tôi thỏa thích nằm im như thế, cho mình vô trách nhiệm với mọi thứ, mặc kệ những gì đang diễn ra. Nhưng rồi, ông trời chẳng chiều lòng người, tôi thấy mình bị một lực mạnh lôi tuột ra ngoài ánh sáng. Ánh nắng mặt trời tràn vào mắt, chói lòa khó chịu. Tôi muốn nhắm mắt lại, tiếp tục tìm về vùng tĩnh lặng của riêng mình.
- Minh An! Minh An! – Tiếng gọi của Lam Anh ngăn không cho tôi làm điều đó.
Tôi buộc lòng mở mắt, nhăn nhó nhìn gương mặt cô ấy ngày càng rõ dần.
- Minh An! Không được nhắm mắt lại! Em phải tỉnh lại đi! – Lam Anh tát nhẹ vào má tôi.
- Tôi ngủ ngay thức thì liên quan gì đến chị? – Tôi cau có.
Đón nhận thái độ này, cô ấy không những không khó chịu, mặt còn chìm dần vào hạnh phúc, mắt đỏ dần: Em nói lại được rồi hả?
Lúc này tôi cũng giật mình. Tôi đã có thể nói rồi? Giọng nói khô khốc, nhưng rõ ràng là tiếng của tôi.
- Chị đi gọi bác sỹ. Em phải thức nghe không? – Lam Anh cuống cuồng.
Tôi khó chịu nhìn theo bóng cô ấy vụt ra cửa. Thức dậy có gì hay? Tôi muốn được ngủ mãi.
Nối tiếp Lam Anh, đoàn bác sỹ và y tá ngăn chặn tôi trở về với nơi an nhiên của riêng mình. Bọn họ bắt tôi ngậm nhiệt kế, người thì đo huyết áp, người thì soi đèn pin vào mắt tôi.
- Giờ thì ổn rồi, nhưng cơ thể suy nhược, phải bồi bổ. – Nữ bác sỹ khẳng định.
- Tốt rồi! – Lam Anh mừng ra mặt.
Tôi chán ghét nhìn bọn họ người cảm ơn, người khách sáo, rồi từng bóng một rời đi, chỉ có Lam Anh ở lại.
- Quân nó lo cho em lắm đấy. – Cô ấy đi đến, ngồi xuống bên giường tôi, giọng gần gũi.
- Có gì phải lo? – Đang ghen ngầm đấy à?
- Em đã hôn mê bốn ngày rồi, sốt cao không thể hạ. Bác sỹ nói cơ thể em quá suy nhược, một phần là vì chính em không muốn tỉnh lại. – Lam Anh thở dài.
Tôi mệt mỏi, không muốn lên tiếng đáp lại nữa. Chẳng phải đã bị các người lôi dậy rồi sao? Đừng có kể nể nữa!
- Quân nó đang mang cháo đến cho em đấy. – Lam Anh cố tình không hiểu thái độ khó chịu của tôi.
- Không cần. – Chẳng hay ho gì khi làm người phá hoại tình cảm người khác. Bọn họ cứ hạnh phúc với nhau đi. Chỉ cần mặc xác tôi thì tôi đã biết ơn lắm rồi.
- Em không tha thứ cho Quân à? – Lam Anh nhìn tôi e dè, giọng như dò hỏi.
Tôi mới là người ốm cơ mà, tại sao bọn họ lại điên như mới sốt cao thế? Tha thứ cái gì đây? Anh làm gì có lỗi với tôi mà cần tha thứ? Hết yêu một người đâu phải là tội lỗi. Nó là điều bản thân không thể làm chủ được.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Ngạo Quân xuất hiện ngay sau đó. Trông anh hốc hác đi nhiều, người gầy rạc, hai mắt bị giam bởi một quầng thâm đậm, môi bạc màu, mặt tái nhợt. Nhìn thoáng qua một cái, tôi khó chịu trừng mắt với Lam Anh. Cô ta làm cái gì mà không chăm sóc người yêu mình, để anh thành ra như thế?
Lam Anh đương nhiên không thấy cái nhìn của tôi, vì còn mải ngoái đầu về phía Quân. Khi anh đi đến bên giường, cô ấy đứng lên, bỏ ra ngoài. Họ giận nhau sao?
- Em mệt lắm không? – Quân ngồi xuống chiếc ghế bên giường, giọng khàn khàn đẫm mệt mỏi.
- Ra xem chị ấy đi! – Tôi không trả lời anh, mắt nhìn ra cửa, dõi theo hướng bóng Lam Anh vừa khuất.
- Có gì để xem?
Tôi nhìn Quân một cái thật khẽ, sau đó quay mặt đi. Người yêu của anh, anh không lo thì thôi, tôi chả việc gì lo giùm.
- Em ghét anh rồi à? – Tôi nghe tiếng Quân thật buồn.
- Chúng mình có gì để ghét nhau? – Giữa chúng tôi giờ chỉ là hư vô. Làm gì có quyền dành cho nhau chút cảm giác nào nữa.
- Vậy em còn yêu anh không?
Tôi nghe xong câu hỏi liền quay đầu lại để nhìn thấy mặt anh. Anh quan tâm đến điều này để làm gì? Nếu đã ra đi, chỉ cần bước thẳng, đừng ngoái đầu lại. Loay hoay như thế nào với tình cảm trong lòng là chuyện của tôi.
Ánh mắt tôi nhìn Quân rất nhạt, sau đó lại quay đầu đi, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Tình cảm của tôi, anh tốt nhất đừng bận tâm nữa, không biết đến thì hay hơn. Còn vài ngày nữa, tôi sẽ mang theo mối tình đau đớn này bay về bán cầu bên kia. Những nhung nhớ, những ghi khắc, sẽ theo cánh máy bay vút lên trời cao. Chẳng còn là của tôi hay anh nữa.
Tôi thoáng thấy bóng Quân rời khỏi ghế, đi ra ngoài, chẳng thể kìm được mình quay đầu nhìn theo. Tấm lưng của anh liêu xiêu và cô đơn quá! Bóng áo trắng hư ảo, khiến người ta có cảm giác với cả đời cũng không tới.
Quân rời đi không lâu thì Lam Anh lại đi vào. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt như đang cố tìm kiếm gì đó.
- Quân ra ngoài hút thuốc. – Tôi không hỏi, nhưng Lam Anh vẫn nói.
- Không liên quan đến tôi. – Tôi khô khốc đáp lại. Hút thuốc? Tại sao anh lại hút thuốc? Chẳng phải lúc trước nói bỏ rồi sao? Còn Lam Anh làm cái trò gì mà không cản anh lại?
Lam Anh thở dài, nhìn tôi bất lực, sau đó làm động tác mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ.
- Đọc cái này lúc em khỏe hơn. – Cô ấy đưa nó cho tôi.
Tôi không đón lấy.
- Là nhất ký của Quân đấy. Em đọc đi! Chị lén lấy từ phòng nó.
Tôi sững sờ nhìn Lam Anh. Cô ấy muốn gì ở tôi? Tại sao lại đưa cho tôi cái này? Hay là trong này ghi rõ quá trình tình cảm của Quân chuyển từ tôi sang cô ấy? Đây là cách trả thù của phụ nữ đang ghen à?
Thấy tôi vẫn không cầm, Lam Anh lại thở dài, để cuốn sổ bên mép giường, rồi đi ra khỏi phòng.
Tôi hờ hững nhìn cái bìa nâu cũ kỹ ấy. Người như Quân cũng viết nhật ký sao? Rốt cuộc anh sẽ viết những gì? Sẽ nghĩ những gì?
Không kìm được, tôi với lấy cuốn sổ, lật ra đọc từng chữ. Nét chữ anh cao và mỏng, nghiêng nghiêng một chút, trông đều đặn và tỉ mỉ.
Cuốn sổ này được viết vào ngày đầu tiên anh gặp tôi ở Trung Anh: “Chắc là tình yêu. Tôi rõ ràng cảm thấy tim mình giật lên, sau đó đập liên hồi khi nhìn ấy em. Em rất ngông cuồng, lại cao ngạo. Ánh mắt em nhìn chúng tôi giống như kẻ mạnh nhìn lũ yếu thế hơn mình. Tay em chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, người hơi ưỡn về phía trước. Tôi thích con gái có phong thái tự tin như vậy. Tôi chưa từng thấy bị thu hút thế này. Cho nên chắc là yêu rồi. Vì chỉ có thế mới làm cho người vốn tẻ nhạt như tôi thấy bồi hồi.”
Đoạn nhật ký tiếp theo là sau đó bốn ngày: “Nhớ quá mà chẳng dám đến trường gặp em. Vừa ngại, vừa tự ti. Tôi chỉ là một thằng du côn nghỉ học giữa chừng, làm sao xứng với em?”
Bốn tháng sau anh mới viết tiếp: “Đi sẽ học lại. Phải ngồi với đám nhóc thua tuổi mình, khó chịu lắm nhưng vẫn phải chấp nhận. Tôi phải ráng học để được làm học sinh giao lưu, qua trường em mới được.”
Lại thêm vài tháng anh mới lại viết: “Chỉ cần thêm hai điểm nữa là có thể qua Trung Anh tìm em rồi. Thế mà tôi lại để cơ hội đó vụt mất. Giờ thì chẳng có gì hay ho để dám đứng trước mặt em. Vừa quậy, học lại không giỏi, rồi còn học lại một lớp, chắc em cười vào mặt tôi mất.”
Cuốn nhật ký bị anh gạch mực chằng chịt, phải lật qua nhiều trang mới lại thấy chữ: “Giờ mà có thể thì tôi sẽ hét lên. Hôm nay em chuyển đến trường tôi, còn học cùng lớp nữa. Thích thật! Từ giờ chỉ cần đi học là có thể thấy em. À, em tên là Minh An. Nghe thật hay! Minh An! Minh An! Minh An!”
Lại có rất nhiều trang giấy anh chỉ viết tên tôi, tìm mãi mới có thêm chữ khác: “Thằng khỉ Khoa nó bảo em thích nó, tỏ tình với nó. Tôi không tin đâu. Sao lại là nó chứ? Nó thì có gì tốt? Nếu em thích người nổi bật, đáng ra phải thích tôi. Bực quá! Sao em lại thích nó làm gì? Nếu em cứ ở nguyên như thế thì tôi có thể chọn lúc mà làm quen rồi. Tức em rồi đấy nhé An!”
Đọc đến đây, tôi bật cười. Không ngờ Ngạo Quân lạnh lùng và tuấn tú lại trẻ con thế này.
“Hôm nay thằng Khoa dẫn em đến đám cưới nhà tôi. Em đẹp như thế, đi cạnh nó chả nên chút nào. Chỉ có tôi mới xứng với em mà thôi. Tức chết mà không thể làm gì, chỉ biết ngồi uống bia. Không lẽ tôi phải đợi đến lúc em và nó chia tay? Nếu vậy, tôi mong là em đá nó. Nó vừa chia tay với con bé My thì đã quen với em. Đá nó đi An! Ngồi bên cạnh em mà lòng tôi cứ gào lên như vậy đấy, nhưng em có nghe đâu. Đã thế, đùng một cái, em thành em gái tôi. Ngày mai em chuyển về đây sống, tôi cũng vui vui, nhưng mà cũng lo nữa. Anh trai có được yêu em gái không nhỉ? Có máu mủ gì đâu chứ.”
Đọc nhật ký của anh, tôi cũng bắt đầu nhớ lại. Hôm đó anh uống rất nhiều bia, mặt mũi hình sự, khí lạnh toát ra đầy đe dọa. Đến tôi cũng thấy ớn lạnh.
“Thằng Khoa bảo nó bỏ em để quay lại với My. Tôi bực quá, cho nó một trận, chừa mỗi cái mặt, còn chỗ nào đánh được thì đánh hết. Văn chẳng dám can, chỉ ngồi nhìn. Ai cũng vậy thôi, tổn thương em thì xong với tôi rồi. Ba tôi bảo phải xem em như em gái, canh chừng không được để em bị gì, còn phải để ý xem có thằng nào tán tỉnh em không. Không xem như em gái cũng chăm sóc được vậy. Từ giờ em là của tôi! Thằng nào nhảy vô tôi cho ăn đòn.”
Khoa bị Quân đánh sao? Điều này giờ tôi mới biết.
“Tôi đã được ôm em trong lòng. Chẳng biết em có vì vậy mà nghĩ xấu cho tôi không, nhưng mà thấy em ngủ giật mình nhiều quá, tôi xót lắm. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu, chỉ muốn bảo vệ em mà thôi.”
Tự nhiên tôi nhoẻn cười, nhưng có thể cảm thấy có một nỗi buồn phảng phát trong lòng.
“Em rời khỏi nhà và đi rồi. Tôi muốn giữ em lại, nhưng mà lại không làm. Nhớ em lắm, nhưng cũng giận nữa. Tôi đã rất tin tưởng em, nhưng mà em lại gạt tôi. Em gạt tôi như thế có phải là trong lòng không có tôi? Chứ làm gì có ai thương nhau mà nỡ lừa nhau. Em không có tình cảm gì với tôi sao? Dạo này thấy mọi người bảo em thân với thằng Nhật. Tôi cũng thấy em hay học cùng nó. Hy vọng em đừng có thích nó. Dù tôi chưa thể hết khó chịu, nhưng mà tôi không có ghét em lâu, vẫn còn yêu em lắm.”
Lại là rất nhiều trang bị anh dùng bút tô đen. Tôi lật qua khoảng chục trang như thế mới lại nhìn thấy nét chữ của anh: “Em cũng yêu tôi. Tôi chắc chắn như vậy dù em không nói. Tình yêu có thể cảm nhận qua cái nắm tay, qua vòng ôm và cả nụ hôn nữa. Lúc em hôn, tôi thấy như là em đang chỉ hướng về phía tôi, khao khát tôi, hòa làm một với tôi. Tôi yêu em nhiều lắm!”
Ngay sau dòng chữ này là một cái gạch ngang, rồi anh lại viết tiếp: “Ba biết tôi và em yêu nhau rồi. Tôi vừa đến Nhật đã gặp ông. Ba tôi giận lắm, mặt mũi tối sầm, đến tôi cũng cảm nhận được. Ông bảo nếu tôi còn tiếp tục nông nổi, ông sẽ không để em yên. Tôi hiểu tính ba, dù là người ông yêu thương, nếu làm ảnh hưởng đến danh dự của ông, thì thể nào cũng bị vùi dập. Cái này tôi cũng đã từng trải qua. Lúc tôi bỏ nhà đi phá phách, ông không đi tìm, còn muốn từ tôi. An ơi, anh phải bảo vệ em đúng không, vì anh là người yêu em mà? Chuyện này, có lẽ mẹ sẽ giúp được. Mẹ trên cơ ba nhiều. Nghe bảo hồi xưa ông bị bà quay như dế, mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Hồi cầu hôn, ba đã mang hai phần ba cổ phần của mình sang tên cho mẹ như là sính lễ. Công ty có nhiều dự án lớn, ba tôi đã bán bớt cổ phần, giờ chỉ có 17%. Hiện tại thì mẹ tôi có cổ phần nhiều nhất, nhưng mà bà chỉ thích chụp hình và phấn son, cho nên ủy quyền để ba tôi làm chủ tịch. Mẹ bảo sẽ cho tôi quyền thừa kế, nếu học kỳ này hoặc kỳ sau, tôi có điểm thi cao nhất. Mẹ tôi không phải người phụ nữ sống vì chồng vì con. Lúc chia tay ba, bà ấy để ông nuôi tôi, còn mình thì thoải mái đi làm người mẫu. Cho nên việc bà ấy ra điều kiện không phải nói cho vui. Nếu trở thành chủ tịch, tôi sẽ là người làm chủ công ty, ba sẽ phải nhún nhường tôi. Lúc đó tôi và An lại có thể yêu nhau rồi.”
Tôi lật sang trang, tiếp tục đọc: “Làm mặt lạnh với em khó quá! Thấy em là tôi chỉ muốn ôm vào lòng, mà giờ thì phải đứng xa nhìn, không dám làm gì quá khích. Gần đây em gầy đi nhiều, không cười nữa, cũng không ra khỏi phòng. Tôi nhớ em lắm! Ở trên lớp, tôi muốn nhìn em thật nhiều, nhưng mà lại phải nghe giảng. Đợi tôi đấy, không được yêu người khác đâu, tôi sẽ về với em sớm nhất có thể.”
Hóa ra, đến khi ấy, anh vẫn còn yêu tôi. Thế nhưng giờ có Lam Anh rồi. Giờ thì mọi yêu thương lúc trước đều là vô nghĩa mất rồi.
Mắt tôi nhức nhối, róng ran, sống mũi cay xè, tay run run lật qua một trang nữa: “Tôi chết mất thôi! Em bị sao thế này An ơi? Tại sao lại không nói được? Em buồn đến thế sao? Xin lỗi em, lá thư anh viết cho em là vì bị ba ép. Nếu biết sẽ thế này thì anh đã tìm cách nói thật với em rồi. Anh không có điểm thi cao nhất ở học kỳ một, nhưng qua học kỳ hai nhất định sẽ cố gắng. Em đừng xảy ra chuyện gì nhé! Chị họ anh du học sắp về nước rồi. Chị Lam Anh giỏi lắm, chị ấy sẽ giúp anh học, rồi anh sẽ được điểm cao, và mình lại về với nhau. Em phải chữa bệnh đi có biết không? Như vậy anh buồn và lo lắm. Anh đến chỗ em chữa, mà bả bảo không tiết lộ thông tin bệnh nhân. Cái bà điên đấy! Anh bảo là anh trai em, bả không tin, làm phải nhờ dì gọi về xác nhận. Bả nói là bệnh em nặng lắm, tại em không muốn khỏi, cho nên có khi cả đời không nói được. Thế sau này mình phải dẫn nhau đi học ngôn ngữ tay à em? Anh kệ, em có như thế nào anh vẫn yêu, đừng yêu thằng khác là được.”
Tôi gấp cuốn sổ lại, nước mắt chảy dài trên má. Thì ra anh yêu tôi đến vậy, thì ra tâm tư chỉ nghĩ về tôi, nhật ký cũng chỉ viết về tôi. Hóa ra, từ đầu đến cuối đều là vì tôi. Chắc anh cũng đã đau khổ và chịu đựng nhiều lắm. Ngày hôm công bố điểm, anh giận đến như vậy là vì không thể đạt yêu cầu của mẹ, không thể quay về với tôi sao? Quân ơi, rốt cuộc anh đã đau khổ đến mức nào? Vậy mà em chẳng thể làm gì cho anh, chỉ biết suy nghĩ theo lối thường tình, còn định bỏ anh lại đây rồi ra đi.
Tôi không thể kìm lại, òa khóc thành tiếng, nước mắt ướt đẫm mặt. Anh đâu rồi? Tôi muốn thấy anh ngay bây giờ. Tôi muốn được anh ôm. Ông Hùng có làm gì tôi cũng mặc kệ.
Cửa phòng lại có tiếng mở ra. Tôi để nguyên gương mặt mặt đẫm lệ, quay ra nhìn. Là Quân, anh đang đứng ngoài cửa, hốt hoảng nhìn tôi. Tôi còn chưa lên tiếng gọi anh đã luống cuống lao đến.
- Em sao thế? Đau chỗ nào? Nín đi! Em đau ở đâu anh gọi bác sỹ khám? – Tay anh liên tục lau nước mắt cho tôi, giọng nói khẩn trương.
Tôi nhìn anh, lại khóc nấc lên, không thể nói thành lời.
- Anh đi gọi bác sỹ nhé. – Quân nói gấp, rồi xoay người định chạy đi.
Tôi càng gào khóc to hơn, làm anh đi cũng không được, đành ngồi xuống giường.
- Cái này... sao em lại có? – Giờ anh mới thấy cuốn sổ của mình.
Tôi vẫn cứ khóc.
- Em đọc rồi à?
Tôi càng khóc dữ dội.
Quân lóng ngóng cả tay chân, không biết phải làm gì, luống cuống đỡ tôi ngồi dậy, rồi ôm tôi vào lòng, tay vỗ nhẹ sau lưng: Em nói chuyện với anh đi! Đừng khóc nữa! Đừng có làm anh sợ!
- Em xin lỗi! – Tôi mếu máo.
- Em có lỗi gì đâu. – Giọng Quân rất hiền.
- Giá như em không có điểm cao nhất, thì mình đã được bên nhau rồi. – Tôi lại khóc ầm lên như đứa trẻ.
- Là do anh không giỏi, không phải tại em. – Quân dỗ dành.
Đây rõ ràng là lỗi của tôi. Anh chỉ thua tôi đúng một điểm. Đây là do tôi, không phải do anh.
- Nín đi anh nói cho nghe cái này!
Tôi cũng muốn ngừng khóc, nhưng lại làm không được, bao nhiêu oan ức, tức tưởi, cứ thế bật ra thành tiếng, rồi hóa nước, trào ra khỏi khóe mắt, làm ướt cả một bên vai áo anh.
- Nín đi! Anh yêu em! – Quân thì thầm vào tai tôi.
- Em cũng yêu anh nữa. – Tôi nói trong nước mắt.
- Vậy là được rồi. Anh chỉ cần em vẫn yêu anh thôi. Em đừng khóc nữa! – Tôi có thể cảm nhận được nụ cười thật hiền của anh.
Nhưng mà tôi vẫn tiếp tục khóc, mặc kệ mọi cố gắng của anh, và cả của bản thân mình. Yêu càng nhiều, lìa xa càng chua chát.
- Sao ầm ĩ như cái nhà trẻ thế? – Giọng nói của người thứ ba vang lên trong phòng.
Tôi rời khỏi lòng Quân, hướng mắt ra cửa. Mẹ anh đang đứng ở đó, với tất cả vẻ đẹp và quyến rũ. Phía sau bà là Lam Anh. Cô ấy đang nhìn hai đứa tôi bằng ánh mắt vui mừng.
Có người đến, tôi không khóc ầm ĩ nữa, chỉ rấm rức trong cổ họng.
- Con nín đi An! Mẹ cho hai đứa cổ phần rồi, thằng Quân cũng làm hồ sơ đi du học với con rồi, con còn muốn cái gì nữa mà cứ khóc hoài thế? – Mẹ Quân nhăn mặt, tay day day thái dương, có vẻ chịu đựng.
Tiếng thút thít của tôi im bặt, rồi thành những cơn nấc cục vì bị ghìm lại. Tôi nhìn Quân như để chắc chắn hơn.
Anh nhìn tôi, cười hiển, gật đầu: Hôm lễ tốt nghiệp, lúc anh có điện thoại, là mẹ gọi, tìm anh đến để làm giấy tờ sang tên.
- Đáng ra sẽ không cho hai đứa đâu. Nếu Quân nó thua ai chứ không phải con, mẹ sẽ không cho. Việc con hơn nó cũng giống như ba nó ngày xưa vậy, giỏi dang nhưng vẫn không thể qua mẹ. Cho nên hai đứa có được điều mình muốn rồi đấy.
Tôi lúc này đã có thể ngưng khóc hẳn, hết nhìn mẹ cả rồi lại nhìn anh: Ba anh biết chưa?
- Trong lúc em hôn mê, anh đã đàm phán với ba xong rồi. – Quân cười rất tươi.
Tôi cũng cười theo, nhưng mặt mũi tèm lem nên chắc trông như con mèo.
Quân mang đầu mình cụng nhẹ vào đầu tôi, giữ cho hai hơi thở thật gần, quyện vào nhau, cho hai tiếng cười không xa thêm chút nào nữa.
- Con đã dùng hạnh phúc của mình để mua được tiền của mẹ rồi đấy. – Tiếng mẹ Quân vang lên, bên trong ẩn chứa sự vui tươi và hài lòng. Dứt lời, bà quay người, có ý định rời đi.
Quân ngồi thẳng người dậy, kéo tôi, ôm chặt vào lòng, nói với theo mẹ mình: Hạnh phúc không mua được tiền đâu mẹ.
Tôi nghe tiếng mẹ anh cười, giọng trong trẻo tươi tắn. Tiếng đế dày của bà rời đi xa dần, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói: Lần sau con đừng có rối lên như thế nữa nhé Lam Anh! Tụi nó yêu nhau thì chạy đi đâu cho thoát nhau. Làm dì không kịp trang điểm.
Sau đó là tiếng Lam Anh, ở một nơi không xa bên ngoài phòng: Dì đẹp thế này mà còn trang điểm nữa thì phụ nữ vì ghen tức mà tự tử hết à?
- Con nhỏ này, khéo nói quá, nhưng mà dì thích!
Tiếng cười của họ ngân lên, vang ra, lọt vào cả căn phòng này.
Tôi vùi mặt trong lòng Quân, miệng nhoẻn cười viên mãn: Cảm ơn vì anh đã trở về bên em.
Anh cười ra tiếng nhè nhẹ, nghe rất hiền: Ngốc quá! Làm sao anh để mất hơi thở của mình được?
Chúng tôi ôm nhau, siết chặt. Từ nay sẽ không rời xa nữa, dù cho có lúc giận hờn, có lúc cãi vã cùng ghen tuông, nhưng buông tay thì không.
- Tại sao hạnh phúc lại không thể mua được tiền hả anh? – Tôi lơ đãng hỏi.
- Nếu như nhìn ngược lại thì bình thường người ta vẫn dùng hàng hóa để mua tiền của em. Còn hạnh phúc, của ai thì mới giá trị với người đó, không thể dùng để mua tiền của người khác. – Tiếng nói khàn khàn của Quân lẩn khuất trên đầu tôi, êm đềm và dịu dàng.
Tôi cũng cười, nhắm mắt bình yên trong vòm ngực của anh. Hạnh phúc chỉ là để trao ban, san sẻ, và cùng tận hưởng, có như thế nó mới ngày một lớn lên.
- Anh! – Tôi đột nhiên bật thốt. Đã bao tháng nay, tôi khao khát được gọi anh như thế.
- Sao em? – Tiếng Quân quá đỗi dịu dàng, êm đềm như nắng mai bình yên, lại ngọt và lành như những cơn mưa xuân để mầm non xanh mướt.
- Anh! – Tôi vốn không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi mà thôi.
Có tiếng cười của Quân, nghe rất trong: Ừ, anh ở đây.
- Anh!
- Anh ở đây!
- Anh!
Tiếng “Anh” đó, tôi muốn gọi cả đời, không chỉ để nghe lại lời thưa, mà đó là tất cả những yêu thương bật thốt lên từ trái tim. Khi gọi “Anh”, lòng tôi phảng phất sự ngọt ngào và mát lạnh tựa bông anh đào hồng hào ướp đá bào, trong lành như dòng nước chảy xuống từ ngọn núi cao. Một tiếng “Anh”, bình thường như bao nhiêu người khác vẫn thốt ra hằng ngày, nhưng lại là tất cả những gì đặc biệt trong tôi. Bởi tôi biết, chỉ cần một tiếng cụt ngủn như thế, có một người luôn biết rằng tôi gọi Anh.
Anh!!!
_Hết_
Lúc tôi đi vào trong, Lam Anh đang ngồi trên ghế sofa. Nhìn thấy tôi, mặt cô ấy dãn ra, có một sự lo lắng vừa được trút xuống.
- Em đi đâu cả đêm vậy? – Cô ấy đi ngay đến chỗ tôi.
Tôi chỉ trơ mắt nhìn.
- Trời đất, sao em ướt thế nào?
Tôi vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Anh, sau đó bỏ về phòng mình. Những bước chân của tôi lúc này như không ở trên mặt đất, mà đang đi thăng bằng trên sợi dây bắt ngang qua vực thắm. Cả người tôi rất nặng nề, đầu óc mù mịt, mắt và lòng bàn chân nóng ran như bị hơ trên lửa.
Hành lang dẫn về phòng chưa bao giờ dài đến thế này. Mọi thứ như lê thê vô tận, tôi đi mãi vẫn không thể đến nơi. Rồi đột nhiên, chuỗi mơ hồ phía trước dần tối đi như trời về chiều, sau đó nhanh chóng đi vào đêm đen.
Ở đâu đó, tiếng hét gọi tên tôi vang đến, xa xăm và hoang hoải, rồi mọi âm thanh đều chìm vào thinh không, lĩnh lặng đến mức đông cứng.
Tôi thấy mình rơi hẳn xuống, rồi nằm trong một vùng đen tối. Ở đây không có quá khứ, không có hiện tại, càng không có tương lai. Chỉ là tôi và bóng tối mà thôi. Bóng đêm dày đặc nhưng lại mang đến cảm giác an toàn. Tôi co người, nằm nhắm mắt, cứ thế thả nổi mình trong nơi mờ mịt. Tôi khao khát có thể nằm cả đời thế này, không phải đối mặt với điều gì, không chới với trong niềm hối tiếc, không phải mệt mỏi thêm nữa.
Tôi thỏa thích nằm im như thế, cho mình vô trách nhiệm với mọi thứ, mặc kệ những gì đang diễn ra. Nhưng rồi, ông trời chẳng chiều lòng người, tôi thấy mình bị một lực mạnh lôi tuột ra ngoài ánh sáng. Ánh nắng mặt trời tràn vào mắt, chói lòa khó chịu. Tôi muốn nhắm mắt lại, tiếp tục tìm về vùng tĩnh lặng của riêng mình.
- Minh An! Minh An! – Tiếng gọi của Lam Anh ngăn không cho tôi làm điều đó.
Tôi buộc lòng mở mắt, nhăn nhó nhìn gương mặt cô ấy ngày càng rõ dần.
- Minh An! Không được nhắm mắt lại! Em phải tỉnh lại đi! – Lam Anh tát nhẹ vào má tôi.
- Tôi ngủ ngay thức thì liên quan gì đến chị? – Tôi cau có.
Đón nhận thái độ này, cô ấy không những không khó chịu, mặt còn chìm dần vào hạnh phúc, mắt đỏ dần: Em nói lại được rồi hả?
Lúc này tôi cũng giật mình. Tôi đã có thể nói rồi? Giọng nói khô khốc, nhưng rõ ràng là tiếng của tôi.
- Chị đi gọi bác sỹ. Em phải thức nghe không? – Lam Anh cuống cuồng.
Tôi khó chịu nhìn theo bóng cô ấy vụt ra cửa. Thức dậy có gì hay? Tôi muốn được ngủ mãi.
Nối tiếp Lam Anh, đoàn bác sỹ và y tá ngăn chặn tôi trở về với nơi an nhiên của riêng mình. Bọn họ bắt tôi ngậm nhiệt kế, người thì đo huyết áp, người thì soi đèn pin vào mắt tôi.
- Giờ thì ổn rồi, nhưng cơ thể suy nhược, phải bồi bổ. – Nữ bác sỹ khẳng định.
- Tốt rồi! – Lam Anh mừng ra mặt.
Tôi chán ghét nhìn bọn họ người cảm ơn, người khách sáo, rồi từng bóng một rời đi, chỉ có Lam Anh ở lại.
- Quân nó lo cho em lắm đấy. – Cô ấy đi đến, ngồi xuống bên giường tôi, giọng gần gũi.
- Có gì phải lo? – Đang ghen ngầm đấy à?
- Em đã hôn mê bốn ngày rồi, sốt cao không thể hạ. Bác sỹ nói cơ thể em quá suy nhược, một phần là vì chính em không muốn tỉnh lại. – Lam Anh thở dài.
Tôi mệt mỏi, không muốn lên tiếng đáp lại nữa. Chẳng phải đã bị các người lôi dậy rồi sao? Đừng có kể nể nữa!
- Quân nó đang mang cháo đến cho em đấy. – Lam Anh cố tình không hiểu thái độ khó chịu của tôi.
- Không cần. – Chẳng hay ho gì khi làm người phá hoại tình cảm người khác. Bọn họ cứ hạnh phúc với nhau đi. Chỉ cần mặc xác tôi thì tôi đã biết ơn lắm rồi.
- Em không tha thứ cho Quân à? – Lam Anh nhìn tôi e dè, giọng như dò hỏi.
Tôi mới là người ốm cơ mà, tại sao bọn họ lại điên như mới sốt cao thế? Tha thứ cái gì đây? Anh làm gì có lỗi với tôi mà cần tha thứ? Hết yêu một người đâu phải là tội lỗi. Nó là điều bản thân không thể làm chủ được.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Ngạo Quân xuất hiện ngay sau đó. Trông anh hốc hác đi nhiều, người gầy rạc, hai mắt bị giam bởi một quầng thâm đậm, môi bạc màu, mặt tái nhợt. Nhìn thoáng qua một cái, tôi khó chịu trừng mắt với Lam Anh. Cô ta làm cái gì mà không chăm sóc người yêu mình, để anh thành ra như thế?
Lam Anh đương nhiên không thấy cái nhìn của tôi, vì còn mải ngoái đầu về phía Quân. Khi anh đi đến bên giường, cô ấy đứng lên, bỏ ra ngoài. Họ giận nhau sao?
- Em mệt lắm không? – Quân ngồi xuống chiếc ghế bên giường, giọng khàn khàn đẫm mệt mỏi.
- Ra xem chị ấy đi! – Tôi không trả lời anh, mắt nhìn ra cửa, dõi theo hướng bóng Lam Anh vừa khuất.
- Có gì để xem?
Tôi nhìn Quân một cái thật khẽ, sau đó quay mặt đi. Người yêu của anh, anh không lo thì thôi, tôi chả việc gì lo giùm.
- Em ghét anh rồi à? – Tôi nghe tiếng Quân thật buồn.
- Chúng mình có gì để ghét nhau? – Giữa chúng tôi giờ chỉ là hư vô. Làm gì có quyền dành cho nhau chút cảm giác nào nữa.
- Vậy em còn yêu anh không?
Tôi nghe xong câu hỏi liền quay đầu lại để nhìn thấy mặt anh. Anh quan tâm đến điều này để làm gì? Nếu đã ra đi, chỉ cần bước thẳng, đừng ngoái đầu lại. Loay hoay như thế nào với tình cảm trong lòng là chuyện của tôi.
Ánh mắt tôi nhìn Quân rất nhạt, sau đó lại quay đầu đi, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Tình cảm của tôi, anh tốt nhất đừng bận tâm nữa, không biết đến thì hay hơn. Còn vài ngày nữa, tôi sẽ mang theo mối tình đau đớn này bay về bán cầu bên kia. Những nhung nhớ, những ghi khắc, sẽ theo cánh máy bay vút lên trời cao. Chẳng còn là của tôi hay anh nữa.
Tôi thoáng thấy bóng Quân rời khỏi ghế, đi ra ngoài, chẳng thể kìm được mình quay đầu nhìn theo. Tấm lưng của anh liêu xiêu và cô đơn quá! Bóng áo trắng hư ảo, khiến người ta có cảm giác với cả đời cũng không tới.
Quân rời đi không lâu thì Lam Anh lại đi vào. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt như đang cố tìm kiếm gì đó.
- Quân ra ngoài hút thuốc. – Tôi không hỏi, nhưng Lam Anh vẫn nói.
- Không liên quan đến tôi. – Tôi khô khốc đáp lại. Hút thuốc? Tại sao anh lại hút thuốc? Chẳng phải lúc trước nói bỏ rồi sao? Còn Lam Anh làm cái trò gì mà không cản anh lại?
Lam Anh thở dài, nhìn tôi bất lực, sau đó làm động tác mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ.
- Đọc cái này lúc em khỏe hơn. – Cô ấy đưa nó cho tôi.
Tôi không đón lấy.
- Là nhất ký của Quân đấy. Em đọc đi! Chị lén lấy từ phòng nó.
Tôi sững sờ nhìn Lam Anh. Cô ấy muốn gì ở tôi? Tại sao lại đưa cho tôi cái này? Hay là trong này ghi rõ quá trình tình cảm của Quân chuyển từ tôi sang cô ấy? Đây là cách trả thù của phụ nữ đang ghen à?
Thấy tôi vẫn không cầm, Lam Anh lại thở dài, để cuốn sổ bên mép giường, rồi đi ra khỏi phòng.
Tôi hờ hững nhìn cái bìa nâu cũ kỹ ấy. Người như Quân cũng viết nhật ký sao? Rốt cuộc anh sẽ viết những gì? Sẽ nghĩ những gì?
Không kìm được, tôi với lấy cuốn sổ, lật ra đọc từng chữ. Nét chữ anh cao và mỏng, nghiêng nghiêng một chút, trông đều đặn và tỉ mỉ.
Cuốn sổ này được viết vào ngày đầu tiên anh gặp tôi ở Trung Anh: “Chắc là tình yêu. Tôi rõ ràng cảm thấy tim mình giật lên, sau đó đập liên hồi khi nhìn ấy em. Em rất ngông cuồng, lại cao ngạo. Ánh mắt em nhìn chúng tôi giống như kẻ mạnh nhìn lũ yếu thế hơn mình. Tay em chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, người hơi ưỡn về phía trước. Tôi thích con gái có phong thái tự tin như vậy. Tôi chưa từng thấy bị thu hút thế này. Cho nên chắc là yêu rồi. Vì chỉ có thế mới làm cho người vốn tẻ nhạt như tôi thấy bồi hồi.”
Đoạn nhật ký tiếp theo là sau đó bốn ngày: “Nhớ quá mà chẳng dám đến trường gặp em. Vừa ngại, vừa tự ti. Tôi chỉ là một thằng du côn nghỉ học giữa chừng, làm sao xứng với em?”
Bốn tháng sau anh mới viết tiếp: “Đi sẽ học lại. Phải ngồi với đám nhóc thua tuổi mình, khó chịu lắm nhưng vẫn phải chấp nhận. Tôi phải ráng học để được làm học sinh giao lưu, qua trường em mới được.”
Lại thêm vài tháng anh mới lại viết: “Chỉ cần thêm hai điểm nữa là có thể qua Trung Anh tìm em rồi. Thế mà tôi lại để cơ hội đó vụt mất. Giờ thì chẳng có gì hay ho để dám đứng trước mặt em. Vừa quậy, học lại không giỏi, rồi còn học lại một lớp, chắc em cười vào mặt tôi mất.”
Cuốn nhật ký bị anh gạch mực chằng chịt, phải lật qua nhiều trang mới lại thấy chữ: “Giờ mà có thể thì tôi sẽ hét lên. Hôm nay em chuyển đến trường tôi, còn học cùng lớp nữa. Thích thật! Từ giờ chỉ cần đi học là có thể thấy em. À, em tên là Minh An. Nghe thật hay! Minh An! Minh An! Minh An!”
Lại có rất nhiều trang giấy anh chỉ viết tên tôi, tìm mãi mới có thêm chữ khác: “Thằng khỉ Khoa nó bảo em thích nó, tỏ tình với nó. Tôi không tin đâu. Sao lại là nó chứ? Nó thì có gì tốt? Nếu em thích người nổi bật, đáng ra phải thích tôi. Bực quá! Sao em lại thích nó làm gì? Nếu em cứ ở nguyên như thế thì tôi có thể chọn lúc mà làm quen rồi. Tức em rồi đấy nhé An!”
Đọc đến đây, tôi bật cười. Không ngờ Ngạo Quân lạnh lùng và tuấn tú lại trẻ con thế này.
“Hôm nay thằng Khoa dẫn em đến đám cưới nhà tôi. Em đẹp như thế, đi cạnh nó chả nên chút nào. Chỉ có tôi mới xứng với em mà thôi. Tức chết mà không thể làm gì, chỉ biết ngồi uống bia. Không lẽ tôi phải đợi đến lúc em và nó chia tay? Nếu vậy, tôi mong là em đá nó. Nó vừa chia tay với con bé My thì đã quen với em. Đá nó đi An! Ngồi bên cạnh em mà lòng tôi cứ gào lên như vậy đấy, nhưng em có nghe đâu. Đã thế, đùng một cái, em thành em gái tôi. Ngày mai em chuyển về đây sống, tôi cũng vui vui, nhưng mà cũng lo nữa. Anh trai có được yêu em gái không nhỉ? Có máu mủ gì đâu chứ.”
Đọc nhật ký của anh, tôi cũng bắt đầu nhớ lại. Hôm đó anh uống rất nhiều bia, mặt mũi hình sự, khí lạnh toát ra đầy đe dọa. Đến tôi cũng thấy ớn lạnh.
“Thằng Khoa bảo nó bỏ em để quay lại với My. Tôi bực quá, cho nó một trận, chừa mỗi cái mặt, còn chỗ nào đánh được thì đánh hết. Văn chẳng dám can, chỉ ngồi nhìn. Ai cũng vậy thôi, tổn thương em thì xong với tôi rồi. Ba tôi bảo phải xem em như em gái, canh chừng không được để em bị gì, còn phải để ý xem có thằng nào tán tỉnh em không. Không xem như em gái cũng chăm sóc được vậy. Từ giờ em là của tôi! Thằng nào nhảy vô tôi cho ăn đòn.”
Khoa bị Quân đánh sao? Điều này giờ tôi mới biết.
“Tôi đã được ôm em trong lòng. Chẳng biết em có vì vậy mà nghĩ xấu cho tôi không, nhưng mà thấy em ngủ giật mình nhiều quá, tôi xót lắm. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu, chỉ muốn bảo vệ em mà thôi.”
Tự nhiên tôi nhoẻn cười, nhưng có thể cảm thấy có một nỗi buồn phảng phát trong lòng.
“Em rời khỏi nhà và đi rồi. Tôi muốn giữ em lại, nhưng mà lại không làm. Nhớ em lắm, nhưng cũng giận nữa. Tôi đã rất tin tưởng em, nhưng mà em lại gạt tôi. Em gạt tôi như thế có phải là trong lòng không có tôi? Chứ làm gì có ai thương nhau mà nỡ lừa nhau. Em không có tình cảm gì với tôi sao? Dạo này thấy mọi người bảo em thân với thằng Nhật. Tôi cũng thấy em hay học cùng nó. Hy vọng em đừng có thích nó. Dù tôi chưa thể hết khó chịu, nhưng mà tôi không có ghét em lâu, vẫn còn yêu em lắm.”
Lại là rất nhiều trang bị anh dùng bút tô đen. Tôi lật qua khoảng chục trang như thế mới lại nhìn thấy nét chữ của anh: “Em cũng yêu tôi. Tôi chắc chắn như vậy dù em không nói. Tình yêu có thể cảm nhận qua cái nắm tay, qua vòng ôm và cả nụ hôn nữa. Lúc em hôn, tôi thấy như là em đang chỉ hướng về phía tôi, khao khát tôi, hòa làm một với tôi. Tôi yêu em nhiều lắm!”
Ngay sau dòng chữ này là một cái gạch ngang, rồi anh lại viết tiếp: “Ba biết tôi và em yêu nhau rồi. Tôi vừa đến Nhật đã gặp ông. Ba tôi giận lắm, mặt mũi tối sầm, đến tôi cũng cảm nhận được. Ông bảo nếu tôi còn tiếp tục nông nổi, ông sẽ không để em yên. Tôi hiểu tính ba, dù là người ông yêu thương, nếu làm ảnh hưởng đến danh dự của ông, thì thể nào cũng bị vùi dập. Cái này tôi cũng đã từng trải qua. Lúc tôi bỏ nhà đi phá phách, ông không đi tìm, còn muốn từ tôi. An ơi, anh phải bảo vệ em đúng không, vì anh là người yêu em mà? Chuyện này, có lẽ mẹ sẽ giúp được. Mẹ trên cơ ba nhiều. Nghe bảo hồi xưa ông bị bà quay như dế, mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Hồi cầu hôn, ba đã mang hai phần ba cổ phần của mình sang tên cho mẹ như là sính lễ. Công ty có nhiều dự án lớn, ba tôi đã bán bớt cổ phần, giờ chỉ có 17%. Hiện tại thì mẹ tôi có cổ phần nhiều nhất, nhưng mà bà chỉ thích chụp hình và phấn son, cho nên ủy quyền để ba tôi làm chủ tịch. Mẹ bảo sẽ cho tôi quyền thừa kế, nếu học kỳ này hoặc kỳ sau, tôi có điểm thi cao nhất. Mẹ tôi không phải người phụ nữ sống vì chồng vì con. Lúc chia tay ba, bà ấy để ông nuôi tôi, còn mình thì thoải mái đi làm người mẫu. Cho nên việc bà ấy ra điều kiện không phải nói cho vui. Nếu trở thành chủ tịch, tôi sẽ là người làm chủ công ty, ba sẽ phải nhún nhường tôi. Lúc đó tôi và An lại có thể yêu nhau rồi.”
Tôi lật sang trang, tiếp tục đọc: “Làm mặt lạnh với em khó quá! Thấy em là tôi chỉ muốn ôm vào lòng, mà giờ thì phải đứng xa nhìn, không dám làm gì quá khích. Gần đây em gầy đi nhiều, không cười nữa, cũng không ra khỏi phòng. Tôi nhớ em lắm! Ở trên lớp, tôi muốn nhìn em thật nhiều, nhưng mà lại phải nghe giảng. Đợi tôi đấy, không được yêu người khác đâu, tôi sẽ về với em sớm nhất có thể.”
Hóa ra, đến khi ấy, anh vẫn còn yêu tôi. Thế nhưng giờ có Lam Anh rồi. Giờ thì mọi yêu thương lúc trước đều là vô nghĩa mất rồi.
Mắt tôi nhức nhối, róng ran, sống mũi cay xè, tay run run lật qua một trang nữa: “Tôi chết mất thôi! Em bị sao thế này An ơi? Tại sao lại không nói được? Em buồn đến thế sao? Xin lỗi em, lá thư anh viết cho em là vì bị ba ép. Nếu biết sẽ thế này thì anh đã tìm cách nói thật với em rồi. Anh không có điểm thi cao nhất ở học kỳ một, nhưng qua học kỳ hai nhất định sẽ cố gắng. Em đừng xảy ra chuyện gì nhé! Chị họ anh du học sắp về nước rồi. Chị Lam Anh giỏi lắm, chị ấy sẽ giúp anh học, rồi anh sẽ được điểm cao, và mình lại về với nhau. Em phải chữa bệnh đi có biết không? Như vậy anh buồn và lo lắm. Anh đến chỗ em chữa, mà bả bảo không tiết lộ thông tin bệnh nhân. Cái bà điên đấy! Anh bảo là anh trai em, bả không tin, làm phải nhờ dì gọi về xác nhận. Bả nói là bệnh em nặng lắm, tại em không muốn khỏi, cho nên có khi cả đời không nói được. Thế sau này mình phải dẫn nhau đi học ngôn ngữ tay à em? Anh kệ, em có như thế nào anh vẫn yêu, đừng yêu thằng khác là được.”
Tôi gấp cuốn sổ lại, nước mắt chảy dài trên má. Thì ra anh yêu tôi đến vậy, thì ra tâm tư chỉ nghĩ về tôi, nhật ký cũng chỉ viết về tôi. Hóa ra, từ đầu đến cuối đều là vì tôi. Chắc anh cũng đã đau khổ và chịu đựng nhiều lắm. Ngày hôm công bố điểm, anh giận đến như vậy là vì không thể đạt yêu cầu của mẹ, không thể quay về với tôi sao? Quân ơi, rốt cuộc anh đã đau khổ đến mức nào? Vậy mà em chẳng thể làm gì cho anh, chỉ biết suy nghĩ theo lối thường tình, còn định bỏ anh lại đây rồi ra đi.
Tôi không thể kìm lại, òa khóc thành tiếng, nước mắt ướt đẫm mặt. Anh đâu rồi? Tôi muốn thấy anh ngay bây giờ. Tôi muốn được anh ôm. Ông Hùng có làm gì tôi cũng mặc kệ.
Cửa phòng lại có tiếng mở ra. Tôi để nguyên gương mặt mặt đẫm lệ, quay ra nhìn. Là Quân, anh đang đứng ngoài cửa, hốt hoảng nhìn tôi. Tôi còn chưa lên tiếng gọi anh đã luống cuống lao đến.
- Em sao thế? Đau chỗ nào? Nín đi! Em đau ở đâu anh gọi bác sỹ khám? – Tay anh liên tục lau nước mắt cho tôi, giọng nói khẩn trương.
Tôi nhìn anh, lại khóc nấc lên, không thể nói thành lời.
- Anh đi gọi bác sỹ nhé. – Quân nói gấp, rồi xoay người định chạy đi.
Tôi càng gào khóc to hơn, làm anh đi cũng không được, đành ngồi xuống giường.
- Cái này... sao em lại có? – Giờ anh mới thấy cuốn sổ của mình.
Tôi vẫn cứ khóc.
- Em đọc rồi à?
Tôi càng khóc dữ dội.
Quân lóng ngóng cả tay chân, không biết phải làm gì, luống cuống đỡ tôi ngồi dậy, rồi ôm tôi vào lòng, tay vỗ nhẹ sau lưng: Em nói chuyện với anh đi! Đừng khóc nữa! Đừng có làm anh sợ!
- Em xin lỗi! – Tôi mếu máo.
- Em có lỗi gì đâu. – Giọng Quân rất hiền.
- Giá như em không có điểm cao nhất, thì mình đã được bên nhau rồi. – Tôi lại khóc ầm lên như đứa trẻ.
- Là do anh không giỏi, không phải tại em. – Quân dỗ dành.
Đây rõ ràng là lỗi của tôi. Anh chỉ thua tôi đúng một điểm. Đây là do tôi, không phải do anh.
- Nín đi anh nói cho nghe cái này!
Tôi cũng muốn ngừng khóc, nhưng lại làm không được, bao nhiêu oan ức, tức tưởi, cứ thế bật ra thành tiếng, rồi hóa nước, trào ra khỏi khóe mắt, làm ướt cả một bên vai áo anh.
- Nín đi! Anh yêu em! – Quân thì thầm vào tai tôi.
- Em cũng yêu anh nữa. – Tôi nói trong nước mắt.
- Vậy là được rồi. Anh chỉ cần em vẫn yêu anh thôi. Em đừng khóc nữa! – Tôi có thể cảm nhận được nụ cười thật hiền của anh.
Nhưng mà tôi vẫn tiếp tục khóc, mặc kệ mọi cố gắng của anh, và cả của bản thân mình. Yêu càng nhiều, lìa xa càng chua chát.
- Sao ầm ĩ như cái nhà trẻ thế? – Giọng nói của người thứ ba vang lên trong phòng.
Tôi rời khỏi lòng Quân, hướng mắt ra cửa. Mẹ anh đang đứng ở đó, với tất cả vẻ đẹp và quyến rũ. Phía sau bà là Lam Anh. Cô ấy đang nhìn hai đứa tôi bằng ánh mắt vui mừng.
Có người đến, tôi không khóc ầm ĩ nữa, chỉ rấm rức trong cổ họng.
- Con nín đi An! Mẹ cho hai đứa cổ phần rồi, thằng Quân cũng làm hồ sơ đi du học với con rồi, con còn muốn cái gì nữa mà cứ khóc hoài thế? – Mẹ Quân nhăn mặt, tay day day thái dương, có vẻ chịu đựng.
Tiếng thút thít của tôi im bặt, rồi thành những cơn nấc cục vì bị ghìm lại. Tôi nhìn Quân như để chắc chắn hơn.
Anh nhìn tôi, cười hiển, gật đầu: Hôm lễ tốt nghiệp, lúc anh có điện thoại, là mẹ gọi, tìm anh đến để làm giấy tờ sang tên.
- Đáng ra sẽ không cho hai đứa đâu. Nếu Quân nó thua ai chứ không phải con, mẹ sẽ không cho. Việc con hơn nó cũng giống như ba nó ngày xưa vậy, giỏi dang nhưng vẫn không thể qua mẹ. Cho nên hai đứa có được điều mình muốn rồi đấy.
Tôi lúc này đã có thể ngưng khóc hẳn, hết nhìn mẹ cả rồi lại nhìn anh: Ba anh biết chưa?
- Trong lúc em hôn mê, anh đã đàm phán với ba xong rồi. – Quân cười rất tươi.
Tôi cũng cười theo, nhưng mặt mũi tèm lem nên chắc trông như con mèo.
Quân mang đầu mình cụng nhẹ vào đầu tôi, giữ cho hai hơi thở thật gần, quyện vào nhau, cho hai tiếng cười không xa thêm chút nào nữa.
- Con đã dùng hạnh phúc của mình để mua được tiền của mẹ rồi đấy. – Tiếng mẹ Quân vang lên, bên trong ẩn chứa sự vui tươi và hài lòng. Dứt lời, bà quay người, có ý định rời đi.
Quân ngồi thẳng người dậy, kéo tôi, ôm chặt vào lòng, nói với theo mẹ mình: Hạnh phúc không mua được tiền đâu mẹ.
Tôi nghe tiếng mẹ anh cười, giọng trong trẻo tươi tắn. Tiếng đế dày của bà rời đi xa dần, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói: Lần sau con đừng có rối lên như thế nữa nhé Lam Anh! Tụi nó yêu nhau thì chạy đi đâu cho thoát nhau. Làm dì không kịp trang điểm.
Sau đó là tiếng Lam Anh, ở một nơi không xa bên ngoài phòng: Dì đẹp thế này mà còn trang điểm nữa thì phụ nữ vì ghen tức mà tự tử hết à?
- Con nhỏ này, khéo nói quá, nhưng mà dì thích!
Tiếng cười của họ ngân lên, vang ra, lọt vào cả căn phòng này.
Tôi vùi mặt trong lòng Quân, miệng nhoẻn cười viên mãn: Cảm ơn vì anh đã trở về bên em.
Anh cười ra tiếng nhè nhẹ, nghe rất hiền: Ngốc quá! Làm sao anh để mất hơi thở của mình được?
Chúng tôi ôm nhau, siết chặt. Từ nay sẽ không rời xa nữa, dù cho có lúc giận hờn, có lúc cãi vã cùng ghen tuông, nhưng buông tay thì không.
- Tại sao hạnh phúc lại không thể mua được tiền hả anh? – Tôi lơ đãng hỏi.
- Nếu như nhìn ngược lại thì bình thường người ta vẫn dùng hàng hóa để mua tiền của em. Còn hạnh phúc, của ai thì mới giá trị với người đó, không thể dùng để mua tiền của người khác. – Tiếng nói khàn khàn của Quân lẩn khuất trên đầu tôi, êm đềm và dịu dàng.
Tôi cũng cười, nhắm mắt bình yên trong vòm ngực của anh. Hạnh phúc chỉ là để trao ban, san sẻ, và cùng tận hưởng, có như thế nó mới ngày một lớn lên.
- Anh! – Tôi đột nhiên bật thốt. Đã bao tháng nay, tôi khao khát được gọi anh như thế.
- Sao em? – Tiếng Quân quá đỗi dịu dàng, êm đềm như nắng mai bình yên, lại ngọt và lành như những cơn mưa xuân để mầm non xanh mướt.
- Anh! – Tôi vốn không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi mà thôi.
Có tiếng cười của Quân, nghe rất trong: Ừ, anh ở đây.
- Anh!
- Anh ở đây!
- Anh!
Tiếng “Anh” đó, tôi muốn gọi cả đời, không chỉ để nghe lại lời thưa, mà đó là tất cả những yêu thương bật thốt lên từ trái tim. Khi gọi “Anh”, lòng tôi phảng phất sự ngọt ngào và mát lạnh tựa bông anh đào hồng hào ướp đá bào, trong lành như dòng nước chảy xuống từ ngọn núi cao. Một tiếng “Anh”, bình thường như bao nhiêu người khác vẫn thốt ra hằng ngày, nhưng lại là tất cả những gì đặc biệt trong tôi. Bởi tôi biết, chỉ cần một tiếng cụt ngủn như thế, có một người luôn biết rằng tôi gọi Anh.
Anh!!!
_Hết_
/27
|