Cao Quỳnh Phương sớm đã nghĩ tới chuyện Lâm Khải Phong phải ra nước ngoài, chỉ là không ngờ chính mẹ anh lại tới tận trường yêu cầu cô. Bà ta nói không sai, chuyện đi du học càng sớm càng tốt, nhưng họ chỉ mới làm lành bây giờ muốn cô tiếp tục rời xa anh, cô thật lòng không nỡ.
Ngày hôm đó, Lâm Khải Phong cùng cô về kí túc xá, Dương Băng Vũ không muốn làm ‘kì đà cản mũi’ nên sớm ‘chuồn’ trước. Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh trên cao, không biết sau này đứng ở đây, cô có nhìn thấy được chiếc máy bay đưa anh rời khỏi, được nhìn anh dần khuất xa cô…
Cô không nhìn anh, chỉ lẳng lặng lên tiếng “Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện đi du học không?”
“Sao hôm nay em lại hỏi chuyện này?” – Lâm Khải Phong khó hiểu nhìn cô.
Cố gắng khôi phục tinh thần, cô cười tít mắt nói “Vì ở đây đâu có trường đại học nào chứa nổi anh.” – Dù chỉ còn một ngày, một giờ thậm chí một phút, cô vẫn muốn tham lam giữ anh bên mình.
Anh trầm ngâm một hồi lâu, rồi quay sang nhìn cô “Dù đi đâu…anh cũng sẽ mang em theo.” – Ý tưởng này chỉ mới nảy ra trong phút chốc, nhưng Lâm Khải Phong lại rất hài lòng với nó, không thể ở lại thì mang cô đi là một cách đôi bên cùng có lợi.
Nhưng Cao Quỳnh Phương thì lại có vẻ không hào hứng với câu nói của anh, hôm nay mẹ anh tìm tới bề mặt là muốn cô rời xa anh để anh đi du học nhưng làm sao cô không biết đó còn là sự phân chia giai cấp khắt khe mà những người giàu có đặt ra. Cô không tin trên đời này thật sự có ‘chuyện tình lọ lem’, cô cũng không muốn mình trở thành lọ lem để cả đời cam phận gánh chịu sự dè bỉu của khác, cô muốn tự mình đứng lên, tự mình phấn đấu để xứng với anh, để đường đường chính chính bước chân vào Lâm gia.
11h40. Kí túc xá.
Dương Băng Vũ về trước đã ăn xong, thay đồ xong, chuẩn bị ngủ trưa nhưng vừa thấy bóng dáng Cao Quỳnh Phương lại lập tức ngồi dậy nhiều chuyện.
“Có người hạnh phúc viết đầy mặt rồi!”
Cao Quỳnh Phương chỉ mỉm cười rồi bước vào trong. Thật ra, khi biết Lâm Khải Phong phản bội Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ rất tức giận nhưng đến khi biết nguyên nhân thì cô lại đổi qua ngưỡng mộ anh, dù cho phải chấp nhận hôn ước của đời trước nhưng anh vẫn không từ bỏ tình yêu với Cao Quỳnh Phương. Dương Băng Vũ tin Lâm Khải Phong yêu Cao Quỳnh Phương thật lòng, nhưng đôi khi cô cũng có chút lo lắng cho tương lai của họ, dù gì người ta cũng là công tử giàu có lại còn có vị hôn thê, liệu một cô gái nghèo hèn như Cao Quỳnh Phương có giữ được trái tim anh lâu dài, hay là kết quả thu lại là đau khổ?
Không phải là Cao Quỳnh Phương chưa từng nghĩ tới, thậm chí là nghĩ rất nhiều lần, hôm nay lại còn bị mẹ anh ‘nhắc nhở’, hi vọng cho tương lai tốt đẹp của họ ngày một thấp đi. Nhưng cô lại không có cách nào bỏ xuống, cứ mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đau lòng của anh, cô lại không nỡ. Phải làm sao mới an toàn rút lui? Một câu hỏi không có đáp án, bởi khi bước vào con đường này, chỉ có hạnh phúc và đau khổ, tuyệt đối không có hai chữ ‘an toàn.’
Chớp mắt thì đã sắp tới sinh nhật của anh, còn nhớ năm đầu tiên cô và anh cùng ăn sinh nhật…
“Sinh nhật vui vẻ.” – Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ sau khi chén no nê cái bánh sinh nhật thì vui vẻ ra về, nhường lại không gian lãng mạn cho cô và nhân vật chính. Cao Quỳnh Phương đưa cho anh một hộp quà được gói kỹ lưỡng.
Anh nhanh nhẹn tháo giấy gói bên ngoài, lộ ra một chiếc hộp màu đen bên trong.
“Em hi vọng chiếc giày này sẽ giống như em, bên cạnh anh dù anh đi bất cứ nơi đâu.” – Mất hai đem ròng rã cô mới hoàn thành xong món quà sinh nhật này, móc khóa hình chiếc giày bình thường được cô cẩn thận đính lên từng viên thủy tinh, số viên thủy tinh cũng chính là số ngày họ ở bên nhau, cô không hi vọng tới tương lai, cô chỉ hi vọng anh có thể trân trọng những ngày tháng họ đã từng bên nhau.
Cô nhớ rất rõ vẻ mặt cảm động của anh lúc đó. Anh vui đến không nói nên lời, chỉ bá đạo ôm chặt cô vào lòng “Không có bất cứ thứ gì thay thế được em.” – Mỗi lời anh nói ra như khảm đá vào lòng cô, thật bền chặt qua năm tháng. Giờ nhớ lại, cô vẫn không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, giây phút đó mãi mãi cô không thể quên cũng như cô mãi mãi không quên được anh.
Sinh nhật năm nay cô cũng tự tay làm quà cho anh, nhưng sau đó cô cũng sẽ rời xa anh để anh ra đi.
18h. Sảnh lớn của Lâm gia.
Vì năm nay là năm cuối cùng Lâm Khải Phong ăn sinh nhật ở Việt Nam nên ba anh quyết định tổ chức thật lớn. Mong là anh sẽ có những kí ức thật vui vẻ trước khi rời đi. Tất cả những bạn bè thân thuộc đều được mời tới, Lâm Thế Thanh rất thương yêu Lâm Khải Phong nên khách mời tối nay đều do anh lựa chọn, ông không muốn biến sinh nhật của con mình thành một buổi dạ tiệc kim tiền như bao người khác.
Cũng nhờ danh tiếng của Lâm gia, mà hôm nay Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương được một đêm ‘vịt hóa thiên nga’. Trời vừa xế chiều, họ đã được một chiếc xe hơi sang trọng đón, chiếc xe chở họ đến một studio rồi rời đi. Ở đây, người ta chọn cho họ những bộ ‘cánh’ xinh đẹp, giá của nó còn mắc hơn số tiền làm thêm nguyên một năm của Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương cộng lại , họ còn được trang điểm nhẹ để phù hợp với trang phục. Sắp tới giờ, họ được một hoàng tử đích thân đến đón. Dương Băng Vũ nhìn Trình Tử Khiêm trong bộ vest thẳng tắp, chỉnh chu, lịch lãm đang đứng trước mắt thì muốn té ngửa, biết anh đẹp trai rồi không ngờ hôm nay lại còn thanh lịch, điềm đạm đến khó tin, làm một trái tim vốn dĩ đã cảm nắng từ lâu như Dương Băng Vũ khôn tài nào chống cự nổi.
Từ lúc trên xe đến khi vào Lâm gia, cặp mắt của Dương Băng Vũ cứ tập trung vào Trình Tử Khiêm.
“Hôm nay có ông bà Trình tới nữa đó, cậu nên cẩn thận.” – Cao Quỳnh Phương vốn dĩ định toàn lực thưởng thức những sơn hào hải vị mà Lâm gia chuẩn bị nhưng khi thấy Dương Băng Vũ lộ liễu quá mức, nên không kiềm chế được đành lên tiếng nhắc nhở.
Dương Băng Vũ nghe Cao Quỳnh Phương nói xong từ thiên đường đáp thẳng xuống mặt đất, ngậm ngùi cụp đôi mắt trong veo xuống. Cao Quỳnh Phương thấy vậy bật cười, đưa một miếng táo qua cho cô, coi như làm tốt vai trò chị em tốt.
“Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của con trai tôi.” – Lâm Thế Thanh cầm micro, giọng trầm trầm nói. Dù đã từng thấy ông trên tạp chí nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, Cao Quỳnh Phương mới thấm thía câu ‘hổ phụ sinh hổ tử’. Thì ra, nguồn gốc đẹp trai của Lâm Khải Phong là được duy trì từ ba anh. Chỉ có điều trên người Lâm Khải Phong là một khí chất ‘bá đạo’, còn Lâm Thế Thanh là một khí chất điềm tĩnh của người đàn ông từng trải.
“Mình đi vệ sinh.” – Thật không đúng lúc, đang đợi hoàng tử của mình xuất hiện thì bụng Cao Quỳnh Phương đau dữ dội, cô vội đưa dĩa thức ăn cho Dương Băng Vũ rồi chạy thẳng vào toilet. Nhưng thật xui xẻo, toilet bây giờ đã có người, cũng may Cao Quỳnh Phương gặp lại người giúp việc hôm trước.
“Bà ơi, ở đây còn toilet nào không?”
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, đoán là đang rất khó chịu nên bà ấy nhiệt tình chỉ cô vị trí toilet ở lầu hai. Cao Quỳnh Phương không bỏ lỡ giây nào, ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu. Thoải mái giải quyết xong, định đi xuống lầu thì lại bị ‘cản chân’…
“Có tìm được Trần Diễm Vân chưa?” – Giọng nói Trần Diễm Dương dù đang truy hỏi vẫn toát lên khí chất thanh tao hiếm có.
“Xin lỗi bà chủ, vẫn chưa tìm thấy.”
“Các người làm việc vậy sao? Có một người phụ nữ cũng không tìm ra. Tôi không cần biết bất kể dù sống hay chết cũng phải tìm được bà ta.” – Dứt lời Trần Diễm Sương đứng lên, hướng xuống sảnh. Cao Quỳnh Phương thấy bà ta bước ra, vội ẩn mình vào vách tường gần đó.
Trần Diễm Vân chính là tên khai sinh của dì Trần, tại sao bà ta lại muốn tìm dì ấy? Trần Diễm Sương – Trần Diễm Vân, hai cái tên giống nhau như vậy, không lẽ họ là chị em? Nghe giọng nói Trần Diễm Sương hình như rất tức giận khi vẫn chưa tìm thấy người, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Hàng loạt câu hỏi được Cao Quỳnh Phương liệt kê, nhưng điều không tìm được câu trả lời. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc kéo cô về thực tại.
“Sao em lại ở đây?” – Anh đứng chắn trước mắt cô, hỏi.
Cao Quỳnh Phương đứng ngẩn ra, khuôn mặt anh gợi cho cô nhớ một chuyện. Hình như mấy năm trước anh từng xuất hiện ở quê cô, còn rất nhiều khuất mắt, tạm thời không thích hợp để cho anh đi, cô còn cần anh để tìm hiểu chuyện này.
Thấy Cao Quỳnh Phương không có phản ứng, Lâm Khải Phong trực tiếp kéo cô xuống lầu. Khi thấy hành động của Lâm Khải Phong mọi người đều rất ngỡ ngàng, nhiều người còn bước tới hỏi mẹ anh, nhưng bà ta chỉ cười cho qua chuyện, có lúc Cao Quỳnh Phương còn bắt gặp bà liếc mình, nhưng lần này cô không tránh né mà trực tiếp nhìn lại bà, không phải vì cô muốn thách thức Trần Diễm Sương mà cô chỉ muốn nhìn cho thật kỹ bà ta, nếu như cô nhìn không lầm thì cũng có nhiều điểm bà ta và dì Trần tương tự nhau, không lẽ những suy nghĩ của cô là thật, Cao Quỳnh Phương cảm thấy bất an hơn là vui mừng.
“Ba anh đâu rồi?” – Thấy Trần Diễm Sương đứng tiếp khách một mình nên Cao Quỳnh Phương thắc mắc hỏi anh.
“Ông ấy có việc bận nên đi trước rồi.”
Cao Quỳnh Phương ‘à’ một tiếng rồi tiến qua chỗ Dương Băng Vũ.
Tối đó, Trình Tử Khiêm đảm nhận việc đưa Dương Băng Vũ về và hiển nhiên Lâm Khải Phong hộ tống Cao Quỳnh Phương. Giờ chỉ có hai người anh mới kịp quan sát được cô, phải công nhận một điều nhìn Cao Quỳnh Phương quần jean, áo thun quen rồi, hôm nay lại váy áo xúng xính lại có gì là lạ.
“Em đẹp lắm.” – Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, là một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, lại dịu dàng, hình ảnh này có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng ra nên cảm thán thốt lên một câu.
Câu nói của Lâm Khải Phong làm Cao Quỳnh Phương phút chốc đỏ mặt, dù đã quen nhau được hai năm nhưng dường như chưa bao giờ anh dùng giọng ngọt ngào này nói chuyện với cô, hôm nay không gian tĩnh mịch, chỉ có mình cô và anh bước đi dưới ánh trăng, anh lại tình cảm như vậy, thành công làm trái tim cô đập liên hồi.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cao Quỳnh Phương, Lâm Khải Phong vô cùng hả dạ “Quà của anh đâu?” – Anh xòe tay ra.
Cô lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho anh.
“Sao lại là chiếc giày này nữa vậy?”
“Là chiếc còn lại đó. Năm ngoái em làm không kịp nên năm nay muốn bù lại cho anh.”
Nhưng một giây sao đó anh lại đặt chiếc giày vào tay cô “Anh muốn suốt này, em vẫn nợ anh.”
Cô mở to mắt nhìn anh, nhất định còn đòi hỏi phía sau, người như Lâm Khải Phong tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào.
“Anh muốn em tặng anh một món quà khác.”
Cô vẫn chưa hiểu được ý muốn của anh, thì giây tiếp theo anh đã cúi xuống hôn cô. Hoàn toàn khác với nụ hôn cưỡng ép lúc đầu, nụ hôn này là kết tinh của tình yêu, là tự nguyện. Khi môi lưỡi họ quấn vào nhau, cả hai đều cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương, cả cô và anh đều hiểu, sau này sẽ rất đau nếu phải rời xa nhưng họ nguyện ý. Yêu là như vậy, dù không được soi rọi dưới ánh mắt trời chói chang nhưng khi đã yêu thật lòng thì dù mây đen kéo tới họ cũng sẽ cùng nhau đối diện.
Sau khi ‘tặng quà’ xong, Lâm Khải Phong vui vẻ nắm tay cô về. Đột nhiên, Cao Quỳnh Phương nhớ ra một chuyện.
“Mấy năm trước sao anh lại xuất hiện ở trại trẻ mồ côi vậy?”
“Đó là quê ngoại của anh.” – Anh thành thật trả lời nhưng làm sao biết điều đó lại đang vô tình đẩy ‘tình yêu’ của họ dần đi vào bi kịch.
Ngày hôm đó, Lâm Khải Phong cùng cô về kí túc xá, Dương Băng Vũ không muốn làm ‘kì đà cản mũi’ nên sớm ‘chuồn’ trước. Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh trên cao, không biết sau này đứng ở đây, cô có nhìn thấy được chiếc máy bay đưa anh rời khỏi, được nhìn anh dần khuất xa cô…
Cô không nhìn anh, chỉ lẳng lặng lên tiếng “Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện đi du học không?”
“Sao hôm nay em lại hỏi chuyện này?” – Lâm Khải Phong khó hiểu nhìn cô.
Cố gắng khôi phục tinh thần, cô cười tít mắt nói “Vì ở đây đâu có trường đại học nào chứa nổi anh.” – Dù chỉ còn một ngày, một giờ thậm chí một phút, cô vẫn muốn tham lam giữ anh bên mình.
Anh trầm ngâm một hồi lâu, rồi quay sang nhìn cô “Dù đi đâu…anh cũng sẽ mang em theo.” – Ý tưởng này chỉ mới nảy ra trong phút chốc, nhưng Lâm Khải Phong lại rất hài lòng với nó, không thể ở lại thì mang cô đi là một cách đôi bên cùng có lợi.
Nhưng Cao Quỳnh Phương thì lại có vẻ không hào hứng với câu nói của anh, hôm nay mẹ anh tìm tới bề mặt là muốn cô rời xa anh để anh đi du học nhưng làm sao cô không biết đó còn là sự phân chia giai cấp khắt khe mà những người giàu có đặt ra. Cô không tin trên đời này thật sự có ‘chuyện tình lọ lem’, cô cũng không muốn mình trở thành lọ lem để cả đời cam phận gánh chịu sự dè bỉu của khác, cô muốn tự mình đứng lên, tự mình phấn đấu để xứng với anh, để đường đường chính chính bước chân vào Lâm gia.
11h40. Kí túc xá.
Dương Băng Vũ về trước đã ăn xong, thay đồ xong, chuẩn bị ngủ trưa nhưng vừa thấy bóng dáng Cao Quỳnh Phương lại lập tức ngồi dậy nhiều chuyện.
“Có người hạnh phúc viết đầy mặt rồi!”
Cao Quỳnh Phương chỉ mỉm cười rồi bước vào trong. Thật ra, khi biết Lâm Khải Phong phản bội Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ rất tức giận nhưng đến khi biết nguyên nhân thì cô lại đổi qua ngưỡng mộ anh, dù cho phải chấp nhận hôn ước của đời trước nhưng anh vẫn không từ bỏ tình yêu với Cao Quỳnh Phương. Dương Băng Vũ tin Lâm Khải Phong yêu Cao Quỳnh Phương thật lòng, nhưng đôi khi cô cũng có chút lo lắng cho tương lai của họ, dù gì người ta cũng là công tử giàu có lại còn có vị hôn thê, liệu một cô gái nghèo hèn như Cao Quỳnh Phương có giữ được trái tim anh lâu dài, hay là kết quả thu lại là đau khổ?
Không phải là Cao Quỳnh Phương chưa từng nghĩ tới, thậm chí là nghĩ rất nhiều lần, hôm nay lại còn bị mẹ anh ‘nhắc nhở’, hi vọng cho tương lai tốt đẹp của họ ngày một thấp đi. Nhưng cô lại không có cách nào bỏ xuống, cứ mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đau lòng của anh, cô lại không nỡ. Phải làm sao mới an toàn rút lui? Một câu hỏi không có đáp án, bởi khi bước vào con đường này, chỉ có hạnh phúc và đau khổ, tuyệt đối không có hai chữ ‘an toàn.’
Chớp mắt thì đã sắp tới sinh nhật của anh, còn nhớ năm đầu tiên cô và anh cùng ăn sinh nhật…
“Sinh nhật vui vẻ.” – Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ sau khi chén no nê cái bánh sinh nhật thì vui vẻ ra về, nhường lại không gian lãng mạn cho cô và nhân vật chính. Cao Quỳnh Phương đưa cho anh một hộp quà được gói kỹ lưỡng.
Anh nhanh nhẹn tháo giấy gói bên ngoài, lộ ra một chiếc hộp màu đen bên trong.
“Em hi vọng chiếc giày này sẽ giống như em, bên cạnh anh dù anh đi bất cứ nơi đâu.” – Mất hai đem ròng rã cô mới hoàn thành xong món quà sinh nhật này, móc khóa hình chiếc giày bình thường được cô cẩn thận đính lên từng viên thủy tinh, số viên thủy tinh cũng chính là số ngày họ ở bên nhau, cô không hi vọng tới tương lai, cô chỉ hi vọng anh có thể trân trọng những ngày tháng họ đã từng bên nhau.
Cô nhớ rất rõ vẻ mặt cảm động của anh lúc đó. Anh vui đến không nói nên lời, chỉ bá đạo ôm chặt cô vào lòng “Không có bất cứ thứ gì thay thế được em.” – Mỗi lời anh nói ra như khảm đá vào lòng cô, thật bền chặt qua năm tháng. Giờ nhớ lại, cô vẫn không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, giây phút đó mãi mãi cô không thể quên cũng như cô mãi mãi không quên được anh.
Sinh nhật năm nay cô cũng tự tay làm quà cho anh, nhưng sau đó cô cũng sẽ rời xa anh để anh ra đi.
18h. Sảnh lớn của Lâm gia.
Vì năm nay là năm cuối cùng Lâm Khải Phong ăn sinh nhật ở Việt Nam nên ba anh quyết định tổ chức thật lớn. Mong là anh sẽ có những kí ức thật vui vẻ trước khi rời đi. Tất cả những bạn bè thân thuộc đều được mời tới, Lâm Thế Thanh rất thương yêu Lâm Khải Phong nên khách mời tối nay đều do anh lựa chọn, ông không muốn biến sinh nhật của con mình thành một buổi dạ tiệc kim tiền như bao người khác.
Cũng nhờ danh tiếng của Lâm gia, mà hôm nay Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương được một đêm ‘vịt hóa thiên nga’. Trời vừa xế chiều, họ đã được một chiếc xe hơi sang trọng đón, chiếc xe chở họ đến một studio rồi rời đi. Ở đây, người ta chọn cho họ những bộ ‘cánh’ xinh đẹp, giá của nó còn mắc hơn số tiền làm thêm nguyên một năm của Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương cộng lại , họ còn được trang điểm nhẹ để phù hợp với trang phục. Sắp tới giờ, họ được một hoàng tử đích thân đến đón. Dương Băng Vũ nhìn Trình Tử Khiêm trong bộ vest thẳng tắp, chỉnh chu, lịch lãm đang đứng trước mắt thì muốn té ngửa, biết anh đẹp trai rồi không ngờ hôm nay lại còn thanh lịch, điềm đạm đến khó tin, làm một trái tim vốn dĩ đã cảm nắng từ lâu như Dương Băng Vũ khôn tài nào chống cự nổi.
Từ lúc trên xe đến khi vào Lâm gia, cặp mắt của Dương Băng Vũ cứ tập trung vào Trình Tử Khiêm.
“Hôm nay có ông bà Trình tới nữa đó, cậu nên cẩn thận.” – Cao Quỳnh Phương vốn dĩ định toàn lực thưởng thức những sơn hào hải vị mà Lâm gia chuẩn bị nhưng khi thấy Dương Băng Vũ lộ liễu quá mức, nên không kiềm chế được đành lên tiếng nhắc nhở.
Dương Băng Vũ nghe Cao Quỳnh Phương nói xong từ thiên đường đáp thẳng xuống mặt đất, ngậm ngùi cụp đôi mắt trong veo xuống. Cao Quỳnh Phương thấy vậy bật cười, đưa một miếng táo qua cho cô, coi như làm tốt vai trò chị em tốt.
“Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của con trai tôi.” – Lâm Thế Thanh cầm micro, giọng trầm trầm nói. Dù đã từng thấy ông trên tạp chí nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, Cao Quỳnh Phương mới thấm thía câu ‘hổ phụ sinh hổ tử’. Thì ra, nguồn gốc đẹp trai của Lâm Khải Phong là được duy trì từ ba anh. Chỉ có điều trên người Lâm Khải Phong là một khí chất ‘bá đạo’, còn Lâm Thế Thanh là một khí chất điềm tĩnh của người đàn ông từng trải.
“Mình đi vệ sinh.” – Thật không đúng lúc, đang đợi hoàng tử của mình xuất hiện thì bụng Cao Quỳnh Phương đau dữ dội, cô vội đưa dĩa thức ăn cho Dương Băng Vũ rồi chạy thẳng vào toilet. Nhưng thật xui xẻo, toilet bây giờ đã có người, cũng may Cao Quỳnh Phương gặp lại người giúp việc hôm trước.
“Bà ơi, ở đây còn toilet nào không?”
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, đoán là đang rất khó chịu nên bà ấy nhiệt tình chỉ cô vị trí toilet ở lầu hai. Cao Quỳnh Phương không bỏ lỡ giây nào, ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu. Thoải mái giải quyết xong, định đi xuống lầu thì lại bị ‘cản chân’…
“Có tìm được Trần Diễm Vân chưa?” – Giọng nói Trần Diễm Dương dù đang truy hỏi vẫn toát lên khí chất thanh tao hiếm có.
“Xin lỗi bà chủ, vẫn chưa tìm thấy.”
“Các người làm việc vậy sao? Có một người phụ nữ cũng không tìm ra. Tôi không cần biết bất kể dù sống hay chết cũng phải tìm được bà ta.” – Dứt lời Trần Diễm Sương đứng lên, hướng xuống sảnh. Cao Quỳnh Phương thấy bà ta bước ra, vội ẩn mình vào vách tường gần đó.
Trần Diễm Vân chính là tên khai sinh của dì Trần, tại sao bà ta lại muốn tìm dì ấy? Trần Diễm Sương – Trần Diễm Vân, hai cái tên giống nhau như vậy, không lẽ họ là chị em? Nghe giọng nói Trần Diễm Sương hình như rất tức giận khi vẫn chưa tìm thấy người, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Hàng loạt câu hỏi được Cao Quỳnh Phương liệt kê, nhưng điều không tìm được câu trả lời. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc kéo cô về thực tại.
“Sao em lại ở đây?” – Anh đứng chắn trước mắt cô, hỏi.
Cao Quỳnh Phương đứng ngẩn ra, khuôn mặt anh gợi cho cô nhớ một chuyện. Hình như mấy năm trước anh từng xuất hiện ở quê cô, còn rất nhiều khuất mắt, tạm thời không thích hợp để cho anh đi, cô còn cần anh để tìm hiểu chuyện này.
Thấy Cao Quỳnh Phương không có phản ứng, Lâm Khải Phong trực tiếp kéo cô xuống lầu. Khi thấy hành động của Lâm Khải Phong mọi người đều rất ngỡ ngàng, nhiều người còn bước tới hỏi mẹ anh, nhưng bà ta chỉ cười cho qua chuyện, có lúc Cao Quỳnh Phương còn bắt gặp bà liếc mình, nhưng lần này cô không tránh né mà trực tiếp nhìn lại bà, không phải vì cô muốn thách thức Trần Diễm Sương mà cô chỉ muốn nhìn cho thật kỹ bà ta, nếu như cô nhìn không lầm thì cũng có nhiều điểm bà ta và dì Trần tương tự nhau, không lẽ những suy nghĩ của cô là thật, Cao Quỳnh Phương cảm thấy bất an hơn là vui mừng.
“Ba anh đâu rồi?” – Thấy Trần Diễm Sương đứng tiếp khách một mình nên Cao Quỳnh Phương thắc mắc hỏi anh.
“Ông ấy có việc bận nên đi trước rồi.”
Cao Quỳnh Phương ‘à’ một tiếng rồi tiến qua chỗ Dương Băng Vũ.
Tối đó, Trình Tử Khiêm đảm nhận việc đưa Dương Băng Vũ về và hiển nhiên Lâm Khải Phong hộ tống Cao Quỳnh Phương. Giờ chỉ có hai người anh mới kịp quan sát được cô, phải công nhận một điều nhìn Cao Quỳnh Phương quần jean, áo thun quen rồi, hôm nay lại váy áo xúng xính lại có gì là lạ.
“Em đẹp lắm.” – Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, là một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, lại dịu dàng, hình ảnh này có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng ra nên cảm thán thốt lên một câu.
Câu nói của Lâm Khải Phong làm Cao Quỳnh Phương phút chốc đỏ mặt, dù đã quen nhau được hai năm nhưng dường như chưa bao giờ anh dùng giọng ngọt ngào này nói chuyện với cô, hôm nay không gian tĩnh mịch, chỉ có mình cô và anh bước đi dưới ánh trăng, anh lại tình cảm như vậy, thành công làm trái tim cô đập liên hồi.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cao Quỳnh Phương, Lâm Khải Phong vô cùng hả dạ “Quà của anh đâu?” – Anh xòe tay ra.
Cô lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho anh.
“Sao lại là chiếc giày này nữa vậy?”
“Là chiếc còn lại đó. Năm ngoái em làm không kịp nên năm nay muốn bù lại cho anh.”
Nhưng một giây sao đó anh lại đặt chiếc giày vào tay cô “Anh muốn suốt này, em vẫn nợ anh.”
Cô mở to mắt nhìn anh, nhất định còn đòi hỏi phía sau, người như Lâm Khải Phong tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào.
“Anh muốn em tặng anh một món quà khác.”
Cô vẫn chưa hiểu được ý muốn của anh, thì giây tiếp theo anh đã cúi xuống hôn cô. Hoàn toàn khác với nụ hôn cưỡng ép lúc đầu, nụ hôn này là kết tinh của tình yêu, là tự nguyện. Khi môi lưỡi họ quấn vào nhau, cả hai đều cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương, cả cô và anh đều hiểu, sau này sẽ rất đau nếu phải rời xa nhưng họ nguyện ý. Yêu là như vậy, dù không được soi rọi dưới ánh mắt trời chói chang nhưng khi đã yêu thật lòng thì dù mây đen kéo tới họ cũng sẽ cùng nhau đối diện.
Sau khi ‘tặng quà’ xong, Lâm Khải Phong vui vẻ nắm tay cô về. Đột nhiên, Cao Quỳnh Phương nhớ ra một chuyện.
“Mấy năm trước sao anh lại xuất hiện ở trại trẻ mồ côi vậy?”
“Đó là quê ngoại của anh.” – Anh thành thật trả lời nhưng làm sao biết điều đó lại đang vô tình đẩy ‘tình yêu’ của họ dần đi vào bi kịch.
/50
|