“Cái áo đó đẹp chị ha.” Uyên Phương trầm trồ khen. Cô đang cùng Hoài Thư đi mua sắm trong trung tâm thương mại ở quận A.
Hoài Thư kinh hãi. “Em định mở cửa hàng thời trang hả?” Cô nhìn xuống hai tay mình đang xách đầy túi, nào là quần áo, nào là phấn son.
Uyên Phương xụ mặt xuống. “Cái áo đó đẹp mà.”
“Chị thấy cái nào em cũng khen đẹp hết.” Hoài Thư nhếch môi.
“Hôm nay noel mà chị, chúng ta phải tự thưởng cho bản thân mình chứ.” Uyên Phương chống chế cho bệnh mua sắm của mình.
Hoài Thư biết tẩy của cô bé điệu đà này. “Họ noel đi chơi với người yêu. Ai đó ế chổng mông nên lôi tôi đi theo chứ gì.”
Uyên Phương đỏ mặt. “Đâu có đâu. Chị cứ nghĩ xấu em hoài.”
Thật ra thì do Quốc Bình không chịu hồi đáp tin nhắn rủ đi chơi của cô. Nghĩ tới ông chú Quốc Anh, cô định rủ nhưng nghĩ lại vì mình còn đang bực, chưa kể là trước sau gì ông ấy cũng bảo bận để đi chơi với người phụ nữ khác, do vậy cô liền dập tắt ngay suy nghĩ của mình. Cuối cùng thì cô quyết định rủ bộ ba nhiều chuyện xôm tụ lại với nhau. Nhưng trớ trêu thay, Thùy Chi bảo có hẹn với bạn, nên cô đành thui thủi một mình đi cùng với Hoài Thư.
“Chúng ta đi ăn đồ nướng đi.” Mắt Uyên Phương sáng rực lên khi đi ngang qua nhà hàng G.
Hoài Thư lại tỏ vẻ sợ hãi. “Nữa hả? Em định biến hai đứa thành hai con heo sao?”
“Mập cũng dễ thương mà.” Uyên Phương khẽ cười.
“Em thấy dễ thương nhưng cánh mày râu thì lại không thấy vậy.” Hoài Thư liếc mắt vì không đồng tình cái quan điểm bao biện này.
Uyên Phương đáp nhanh. “Đấy là do anh ta không yêu chị thôi. Chứ nếu anh ta mà đã yêu chị, thì dù chị có mập ra sao, anh ta vẫn thấy dễ thương.”
“Vậy thì Quốc Bình không yêu em rồi.” Hoài Thư bật cười.
Uyên Phương tụt hết cảm xúc. “Em không chơi với chị nữa.”
Hoài Thư biết mình lỡ mồm. “Ấy, chị nói đùa thôi mà. Em mau hờn vậy.” Cô lao theo. “Thôi chị em mình đi ăn thịt nướng đi.”
Sau khi cật lực chiến đấu, hai người đã xơi hàng tá dĩa thịt cùng với những món khác trong menu. Mặc dù sợ mình mập lên nhưng vì tinh thần ăn uống dâng trào đến cực độ, hai người tự hiểu ý cần phải cố gắng hết mình. “Ăn đã, tính sau”, đây là câu cửa miệng của hai cô nàng.
“Giờ mình đi ăn kem đi.” Uyên Phương chợt nhớ đến bé Ủn.
Hoài Thư há hốc mở to mắt vì sợ cái bao tử của nhỏ em mình. “Nữa sao?”
“Em biết quán kem này ngon lắm. Bảo đảm chị sẽ ghiền cho coi.” Uyên Phương hớn hở khi nhớ tới hương vị chocolate.
Hai bên trung tâm thương mại có hai cái đài phun nước lớn, nơi được gắn nhiều thiết bị đèn led đủ các màu sắc lung linh ở dưới đất, điều tuyệt nhất vào buổi tối dành cho những người đi bộ ở nơi đây.
Hoài Thư vừa đi, vừa ngắm nhìn khen nức nở. Rồi cô nàng chợt nhân ra. “Ai như chị Thùy Chi phải không em?” Hoài Thư mặc dù đang cầm đống túi nhưng vẫn cố chỉ tay về phía đài phun nước bên phải của mình.
Uyên Phương nhìn theo, cô thấy hai người nam và nữ đi với nhau. Người nữ khoác tay và nép sát đầu vào người nam. Gắng mở to mắt và nhìn kỹ, Uyên Phương nhận ra người nữ đó là Thùy Chi.
“Đúng rồi chị.” Uyên Phương hớn hở.
Định kêu lớn tên bà chị Thùy Chi của mình nhưng Uyên Phương bất ngờ kìm hãm lại. Cô chợt nhận ra, người nam đi cùng với Thùy Chi và đang có những cử chỉ thân mật đó, không ai khác chính là Quốc Anh. Đối với Uyên Phương, Tuấn Kiệt tức là Quốc Anh, hiện giờ cô vẫn chưa biết anh giả vờ lấy tên cận vệ của mình.
Cách đây vài tiếng trước, lúc này Tuấn Kiệt đang ngồi một mình trong văn phòng. Mặt mày đăm chiêu, trên tay là chiếc điện thoại, Tuấn Kiệt không biết có nên nhắn tin rủ Uyên Phương đi chơi noel hay không. Lần trước anh không biết vì sao cô nhóc lại bực bội với mình. Ngay cả tối đó anh nhắn tin như thế nào thì cô nhóc cũng chả thèm trả lời lại. Anh nghĩ có khi cô nhóc không thích chơi với thằng mặt già như anh nữa.
Tuấn Kiệt không biết tối nay cô nhóc có đi chơi với bạn bè, hoặc là đi hẹn hò với cậu trai Quốc Bình hay không. Quá nhiều suy nghĩ tự làm khó lấy chính mình, chưa kịp đưa ra quyết định thì Tuấn Kiệt chợt thấy Thùy Chi gọi tới.
“Alo.” Tuấn Kiệt nói vào điện thoại.
“Anh.” Giọng Thùy Chi đầy hớn hở. “Tối nay anh bận gì không? Đi chơi với em đi.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Sao lại rủ anh. Không đi chơi với người yêu hay bạn bè sao?”
“Anh này. Người ta đã điện anh thì phải có lý do chứ. Đi chơi với em đi. Em có một mình nên buồn lắm.” Thùy Chi nói.
Tuấn Kiệt trầm ngâm giây lát rồi cũng quyết định. “Cũng được. Vậy tý nữa anh qua đón em.”
“Yêu anh nhất. Vậy nha, em cúp máy đây.” Thùy Chi nói xong thì tắt máy.
Tuấn Kiệt nghĩ mình không nên làm phiền Uyên Phương, cộng với việc Thùy Chi cần anh hơn vào lúc này, do vậy anh mới quyết định đồng ý. Tuấn Kiệt đi ra khỏi phòng, anh muốn về nhà thăm mẹ mình một chút rồi mới đi chơi. Vừa bước vào trong phòng khách, anh thấy mẹ mình đang ngồi xem tivi, một chương trình phóng sự nói về văn hóa các vùng miền.
“Mẹ.” Tuấn Kiệt hôn lên đầu mẹ mình.
Bà Kim Xuân quay sang. “Phong.” Bà chầm chậm quan sát. “Bé Vân đâu?”
“Vân đi chơi với bạn rồi mẹ.” Tuấn Phong giả vờ nói láo. “Lâu ngày rồi cô nhóc không gặp các bạn của mình.”
Bà Kim Xuân khẽ chầm chậm đưa tay lên bếu má Tuấn Kiệt. “Anh phải làm con gái tôi vui đó.”
Tuấn Kiệt cầm tay mẹ mình hôn nhẹ một cái. “Dạ, con trai bất hiếu biết rồi ạ.” Anh khẽ cười. “Thôi mẹ con mình vào ăn tối đi.”
Duy An thì thầm vào tai Quốc Anh. “Tội nghiệp chủ tịch nhỉ. Chả bao giờ bà nhắc đến chủ tịch cả.” Ý của Duy An muốn nói là bà Kim Xuân không nhắc đến tên Tuấn Kiệt.
Quốc Anh gật đầu như tán thành. “Có nhắc nhưng mà hiếm khi lắm.”
Sau khi ăn nhẹ buổi tối, Tuấn Kiệt được các cận vệ mình chở sang đón Thùy Chi. Cô đang đứng trước khu chung cao cấp của mình ở. Mặc chiếc đầm công sở màu nâu đơn giản, Thùy Chi toát lên vẻ xinh đẹp rạng ngời trong ánh mắt của các cánh mày râu.
Vào nhà hàng V sang trọng, hai người vừa trò chuyện, vừa cười đùa như những cặp tình nhân đang hẹn hò khác. Khổ ở đây là các cận vệ, vì noel nên Tuấn Kiệt cho mọi người nghỉ hết, chỉ còn lại bốn anh chàng độc thân ở lại làm nhiệm vụ. Vì ít cận vệ nên bắt buộc phải chia ra làm hai đội, mỗi đội gồm hai người, ngồi trước và sau bàn của Tuấn Kiệt.
Để không ai phát hiện ta thân phận thật của mình, các cận vệ bắt buộc phải nhập vai như những người thường. Những ngọn nến lung linh đặt giữa bàn, những chiếc bong bóng đủ màu sắc, cây thông trang trí với những hộp quà và tiếng piano du dương bên tai, nó khiến cho không gian trở nên vô cùng lãng mạn. Do vậy nên ai cũng tưởng họ là những chàng trai đang yêu nhau.
Sau khi dùng bữa xong, Thùy Chi ngỏ ý muốn đi ăn kem nên Tuấn Kiệt đành vui vẻ nhận lời. Hai người không quên mua quà cho bé Ủn, điều mà những năm gần đây, lúc nào Tuấn Kiệt cũng nhớ.
“Bình thường anh đâu thấy em nhõng nhẽo như thế này đâu.” Tuấn Kiệt nhíu mày khi thấy những hành động thân mật của Thùy Chi ở nơi đông người. Hai người đang hướng về chiếc xe kem.
Thùy Chi khẽ cười. “Em chỉ nhõng nhẽo khi ở bên cạnh anh thôi.”
“Lý do?” Tuấn Kiệt thắc mắc.
“Vì em thích như vậy.” Thùy Chi thản nhiên trả lời. “Anh tạo cho em cái cảm giác muốn được cưng chiều.”
Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp. “Vậy từ nay anh sẽ không cưng em nữa.”
Thùy Chi giả vờ buồn bã. “Anh mà không cưng em nữa. Em sẽ khóc cho anh coi.”
“Thôi, thôi.” Tuấn Kiệt hoảng hốt. “Được rồi, được rồi. Anh đùa ấy mà.” Thùy Chi mới hít hà là anh đã lo chổng vó.
Trở lại với thực tại, khuôn mặt hớn hở của Uyên Phương phút chốc bỗng tối sầm lại. Giờ thì cô đã biết, những vết son dính trên áo, những lần không nghe máy hay nhắn tin lại, những lần bảo bận các kiểu, tất cả đều do một nguyên nhân, ông chú đã có người yêu. Vậy mà trước giờ ông chú bảo cô là đang cô đơn. Lừa dối, cô nghĩ mình không nên làm bạn với ông chú nữa.
“Chúng ta có nên kêu chị ấy không?” Hoài Thư thắc mắc.
Uyên Phương cảm thấy bực trong người. “Không, chúng ta về đi.”
“Không đi ăn kem nữa sao?” Hoài Thư cảm thấy tiếc.
Uyên Phương đáp nhanh. “Không, em đau bụng quá.” Ăn kem để làm gì, khi cô thấy hai người họ cũng đang hướng về chiếc xe kem.
Tới nhà, Uyên Phương lao nhanh lên phòng. Cô vứt đại đống đồ mới mua xuống sàn, sau đó lao lên giường vùi mình vào trong chăn. Chưa được một phút thì Uyên Phương thấy cô Bích Hân đi vào.
“Sao nhìn mặt con bí xị vậy?” Bích Hân leo lên giường ôm cháu mình. “Ai chọc giận cháu cưng của cô?”
Uyên Phương cũng chả hiểu vì sao mình lại bực. “Dạ không ai hết.”
“Không ai hết.” Bích Hân khẽ cười. “Vậy thì sao cháu của cô lại nhăn?”
Uyên Phương quay lại ôm cô nhỏ của mình. “Sao cô chưa ngủ?”
“Cô đợi chồng mình về.” Bích Hân nghĩ về Phúc Tân.
Tiếp tục trò chuyện rồi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau đi làm nhưng Uyên Phương vẫn còn thấy hờn trong người. Cô có cảm giác giống như mình mất đi một người bạn thân, mất đi sự chiều chuộng, mất luôn cả người tâm sự hay tư vấn tình yêu cho mình. Giờ thì cô mới nhận ra được sự hời hợt trong thời gian vừa qua của ông chú Quốc Anh.
Khi sự hời hợt bắt đầu, một mối quan hệ có thể bắt đầu nhiều chiều hướng xấu. Văn ôn, võ luyện, chuyện tình cảm cũng vậy, đôi lúc chúng ta cần phải hâm nóng lại tình yêu. Vì nếu chúng ta không mạnh mẽ và sâu nặng, chuyện tình có thể tan vỡ theo sự hời hợt đó.
Đến giờ cơm trưa, đang ăn cơm thì Uyên Phương thấy Thùy Chi đi tới. Tự nhiên cơn ngán ăn lại trồi lên, Uyên Phương cứ chọc thìa vào cơm mà không đụng đến nữa.
“Phương điệu buồn chuyện gì vậy?” Thùy Chi phỏng đoán khi thấy bộ mặt của cô nhóc.
Uyên Phương ngước mắt lên. “Dạ không.” Cô nói nhỏ nhẹ.
Thùy Chi khẽ cười. “Hay giận chuyện hôm qua chị không đi với hai đứa?”
Hoài Thư chem lời vào. “Chị làm như tụi em là con nít không bằng.” Hoài Thư khẽ cười. “Mà hôm qua chị đi chơi ở trung tâm thương mại quận A đúng không?”
Thùy Chi trầm ngâm giây lát. “Ờ đúng rồi. Tụi em thấy chị sao? Hai đứa cũng ở đó hả?”
Hoài Thư khẽ cười. “Không những thấy chị, mà còn thấy ai kia đi bên cạnh của chị.”
Thùy Chi nghĩ ngay đến Tuấn Kiệt. Cô liền giả vờ. “Vậy sao hai đứa không kêu chị?”
“Thôi, tự nhiên tụi em đi làm phiền đến hai người làm gì.” Hoài Thư nói. “Phải để hai người có thời gian riêng tư với nhau chứ.”
Thùy Chi nhìn sang Uyên Phương. “Sao nãy giờ em im lặng vậy?”
Uyên Phương gượng cười. “Em đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.”
“Chuyện gì?” Thùy Chi tò mò. “Có chuyện nào chị giúp được không?”
Uyên Phương nói thật. “Có.” Cô nhìn Thùy Chi. “Chị quen anh ấy lâu chưa?”
Thùy Chi nghĩ cô bé điệu này đang dụ mình vào bẫy. “Bữa nay ghê quá nha.”
“Đúng rồi.” Hoài Thư chem vào. “Anh ấy là ai vậy? Chị bật mí cho tụi em đi.”
Thùy Chi sợ tiết lộ thân phận của Tuấn Kiệt nên liền trốn tránh. “Chị với anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi.”
Bạn bình thường mà ôm ấp thân mật như vậy, Uyên Phương nghĩ thầm rồi nói. “Chị nói thật cho em nghe đi.” Cô không biết vì sao mình lại tò mò như vậy. Tò mò hơn cả việc Quốc Bình có người yêu chưa.
Thùy Chi giả vờ đánh trống lảng. “Chị khát nước quá. Để chị uống nước rồi nói sau nha.”
Hoài Thư biết bà chị này đang trốn tránh. “Để em lấy cho. Chị cứ ngồi đi.” Cô không thể đánh mất đi giờ phút quan trọng này được. Dễ gì khai thác được chuyện riêng tư của bà chị này.
Uyên Phương ngẫm nghĩ giây lát rồi ầm ờ. “Chị quen ông chú Quốc Anh lâu chưa?”
“Quốc Anh nào?” Thùy Chi cảm thấy ngờ ngợ.
Uyên Phương đành nói toạc ra. “Thì là ông chú lái xe cho chủ tịch ý.”
Thùy Chi nghĩ đến Quốc Anh cận vệ của Tuấn Kiệt. “Cũng khá lâu rồi.” Cô tò mò. “Mà sao em biết anh Quốc Anh?”
Uyên Phương nhìn xuống khay cơm. “Dạ có gặp vài lần.” Mặt cô buồn thấy rõ khi nghe đến chữ “khá lâu rồi”.
Uyên Phương hỏi Quốc Anh tức là Tuấn Kiệt. Thùy Chị lại nghĩ cô bé đang hỏi anh chàng cận vệ nên vô tư trả lời. Thế là hai người hiểu lầm ý nhau. Người thì hỏi một kiểu, người thì trả lời một đằng.
Thùy Chi không quan tâm lắm nên ăn nhanh thìa cơm. “Hôm qua hai đứa đi chơi với nhau à?” Cô vừa nhai, vừa nói.
“Dạ.” Giờ thì Uyên Phương cảm thấy khó chịu khi gặp Thùy Chi.
Hoài Thư quay về chỗ và hỏi rất nhiều thứ. Thùy Chi vẫn trả lời đó là bạn bình thường của mình, cô không muốn tiết lộ danh phận của Tuấn Kiệt. Tất nhiên là Uyên Phương nghĩ Thùy Chi giấu mình, cũng giống như việc ông chú giấu cô mọi chuyện mà thôi.
Vài ngày sau, những ngày cuối năm, đây là dịp mọi người mong chờ nhất trong thời gian qua. Mỗi năm tập đoàn V sẽ tổ chức tiệc cho nhân viên hai lần, một lần cuối năm và một lần đầu năm. Tiệc cuối năm sẽ được tổ chức vào những ngày cuối tháng mười hai, đây sẽ xem như là tiệc tất niên. Còn tiệc đầu năm thì phải đợi ra sau Tết âm lịch mới tổ chức và đây sẽ gọi là tiệc tân niên. Một cái cuối năm dương, một cái đầu năm âm, tập đoàn V như muốn âm dương hài hòa.
Vì tập đoàn với hàng vạn nhân viên ở trên mọi miền tổ quốc nên không thể tổ chức được cùng một lần và ở cùng một nơi. Chưa kể khu liên hợp nhà hàng V cũng không đủ sức chứa tất cả. Do vậy mỗi công ty, mỗi phòng ban sẽ được tổ chức riêng nhau ra. Việc tổ chức này sẽ do bộ phận nhân sự phối hợp với bộ phận tổ chức sự kiện để đảm trách và phân chia lịch cho hợp lý.
Phòng tín dụng của Uyên Phương đang làm việc, đây là một phòng ban trực thuộc công ty tài chính V. Vì công ty có quá nhiều người, nên mỗi phòng ban sẽ tổ chức tiệc cuối năm khác nhau, hoặc cùng nhau mà khác nhà hàng. Và phòng của Uyên Phương được ấn định tổ chức vào ngày hôm nay, ngày cuối tháng và cũng là ngày cuối năm.
Mỗi khi tổ chức sự kiện gì đó thì các nhân viên sẽ được cho về nghỉ sớm. Uyên Phương sau khi bỏ ra nhiều giờ ở cửa hàng làm tóc và trang điểm cùng với Hoài Thư, cô chạy về nhà để mang chiếc đầm trắng mới mua của mình. Việc trưng diện làm đẹp không chỉ tăng thêm sự kiêu sa lộng lẫy cho bản thân, mà còn là cơ hội để bén duyên hay lọt vào mắt xanh của anh chàng nào đó. Đối với Uyên Phương chỉ là Quốc Bình, còn đối với Hoài Thư, đó là những anh chàng ở các phòng ban khác.
Hình mẫu lý tưởng của Hoài Thư vẫn là con của chủ tịch, siêu đẹp trai và tài giỏi, Vương Tuấn Kiệt. Nhưng hình mẫu là hình mẫu, còn việc bén duyên với ai đó lại là một chuyện khác.
Bởi vậy mới nói, chúng ta đều có một hình mẫu lý tưởng, đó là lúc khi chưa yêu ai. Còn khi đã yêu rồi, mọi hình mẫu dường như không còn tồn tại và cần thiết nữa. Dù có tồn tại thì ta cũng nhanh chóng dập tắt nó ngay. Đó là chính cái mà người ta hay gọi là trường hợp ngoại lệ. Là trường hợp khiến ta phá vỡ mọi định luật và những điều dặn lòng trước đó.
Uyên Phương và Hoài Thư hẹn với nhau đi chung taxi tới khu liên hợp nhà hàng V, nơi tổ chức các hội nghị, sự kiện trọng đại và lớn nhỏ của tập đoàn. Trước mặt hai người là dãy nhà hàng màu trắng gồm năm căn và bãi đỗ xe vô cùng rộng lớn. Mỗi căn nhà hàng gồm ba tầng, được trang trí một cách lộng lẫy và đều có một chiếc thảm đỏ kéo dài từ sảnh ra tới cửa. Phía trước lối ra vào là các tấm phông nền được dựng lên để cho mọi người chụp hình làm kỷ niệm, hoặc là để “sống ảo”.
Phòng tín dụng của Uyên Phương được tổ chức ở nhà hàng C, lầu ba, viết tắt là C3. Đó là căn nhà hàng nằm ở giữa, A,B,C,D,E. Phòng bảo hiểm được tổ chức ở C2 và phòng chăm sóc khách hàng ở C1. Bốn nhà hàng còn lại là nơi một số phòng ban khác của công ty tài chính V sẽ ngồi dự tiệc.
Nhanh chóng bước vào trong, các chàng trai liền hướng ánh mắt về Uyên Phương. Điều mà ngay cả Hoài Thư đi bên cạnh cũng biết được.
“Phương điệu. Thư ú.” Thùy Chi nói lớn.
Uyên Phương quay lại, cô thấy Thùy Chi đang mang chiếc đầm màu xanh dương đi tới. “Chị.” Cô chợt nhận ra Thùy Chi thật sự đẹp hơn mình rất nhiều.
“Chị đại đẹp quá.” Hoài Thư trầm trồ khen.
Thùy Chi liếc mắt. “Sao đẹp bằng hai em được.”
Ba người bước vào trong thang máy và trò chuyện thêm được một vài câu nữa thì tạm chia xa. Buổi tiệc cuối cùng cũng được bắt đầu. Trưởng phòng Võ Chí Tâm đứng trên bục phát biểu vài lời, quy chung là tổng kết những thành công vừa qua. Sân khấu cũng được thiết kế theo phông nền màu trắng, màu sắc chủ đạo của buổi tiệc.
Uyên Phương và Hoài Thư ngồi chung bàn với nhóm của Bảo Ngọc. Điều này do Duy Vũ gợi ý và chị tổ trưởng của nhóm đồng ý tán thành nên Quốc Bình đành câm lặng. Yến Nhi ngồi bên cạnh Hoài Thư, hai cô nàng dường như rất hợp ý và có một điểm chung với nhau, đó là ẩm thực. Khi thức ăn bắt đầu đem lên, lúc đầu Hoài Thư còn nghĩ đến việc giảm cân nhưng khi được Yến Nhi đả thông tư tưởng, hai người chả khác gì một cặp đôi song kiếm hợp bích quần thảo cả chốn giang hồ.
Uyên Phương vẫn chậm rãi ăn uống, điều cô quan tâm bây giờ là Quốc Bình. Cô muốn gắp thức ăn bỏ vào chén anh, nhưng vì anh ngồi bên cạnh Yến Nhi, tức là đang ngồi cùng hàng với cô, nên điều đó khó lòng thực hiện được. Hoài Thư và Yến Nhi chen ngang ở giữa, mà tay cô lại không dài, chưa kể nếu chồm sang thì còn mặt mũi nào nữa. Mặc dù nhiều nhân viên trong phòng biết cô có tình ý với Quốc Bình, nhưng cô không thể tùy tiện mạnh bạo như vậy được. Chưa kể là Quốc Bình đã vốn dĩ không thích cái tính trẻ con của cô, chỉ cần sơ hở một tý là khoảng cách giữa cô và anh lại gia tăng thêm hàng ngàn km.
“Cô Phương.” Võ Chí Tâm cầm ly rượu đứng sau lưng Uyên Phương. “Thức ăn có hợp khẩu vị với cô không?”
Uyên Phương quay lại trong ngạc nhiên. “Dạ hợp.”
Võ Chí Tâm khẽ cười. Ông cầm đôi đũa của Uyên Phương và gắp một cái đùi gà nướng mật ong vào chén của cô. “Món này ngon lắm. Cô Phương ăn đi.”
“Dạ em cảm ơn.” Uyên Phương hơi ngại vì trưởng phòng quan tâm mình quá mức.
Duy Vũ tò mò nên chem lời vào. “Trưởng phòng có vẻ ưu ái bé Phương quá nha.”
Võ Chí Tâm thản nhiên đáp. “Tất nhiên rồi. Cô Phương là báu vật của phòng chúng ta mà. Do vậy các cô cậu phải chăm sóc cô ấy chu đáo đó.”
Bảo Ngọc nhìn trưởng phòng và đoán ông chắc đã ngầm say. “Sếp yên tâm. Tụi em đây cũng cưng bé Phương lắm nên sếp đừng lo.”
Vậy mà có người không thèm cưng em, Uyên Phương nghĩ thầm khi nhìn qua Quốc Bình.
Suốt cả buổi tiệc, Uyên Phương bất ngờ trở thành tiêu điểm của mọi người. Hết trưởng phòng Tâm thì đến gã Việt Linh qua cưa cẩm. Chưa kể là hàng loạt các nhân viên khác trong phòng. Họ bắt đầu ngà say và buông lời tán tỉnh Uyên Phương. Quốc Bình ngồi chứng kiến và chỉ biết ngao ngán nốc bia liên tục. Anh vẫn không có một cử chỉ nào quan tâm hay hỏi han gì đến Uyên Phương cả. Bảo Ngọc nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu. Cô vẫn không hiểu rằng, giữa hai cô cậu này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoài Thư kinh hãi. “Em định mở cửa hàng thời trang hả?” Cô nhìn xuống hai tay mình đang xách đầy túi, nào là quần áo, nào là phấn son.
Uyên Phương xụ mặt xuống. “Cái áo đó đẹp mà.”
“Chị thấy cái nào em cũng khen đẹp hết.” Hoài Thư nhếch môi.
“Hôm nay noel mà chị, chúng ta phải tự thưởng cho bản thân mình chứ.” Uyên Phương chống chế cho bệnh mua sắm của mình.
Hoài Thư biết tẩy của cô bé điệu đà này. “Họ noel đi chơi với người yêu. Ai đó ế chổng mông nên lôi tôi đi theo chứ gì.”
Uyên Phương đỏ mặt. “Đâu có đâu. Chị cứ nghĩ xấu em hoài.”
Thật ra thì do Quốc Bình không chịu hồi đáp tin nhắn rủ đi chơi của cô. Nghĩ tới ông chú Quốc Anh, cô định rủ nhưng nghĩ lại vì mình còn đang bực, chưa kể là trước sau gì ông ấy cũng bảo bận để đi chơi với người phụ nữ khác, do vậy cô liền dập tắt ngay suy nghĩ của mình. Cuối cùng thì cô quyết định rủ bộ ba nhiều chuyện xôm tụ lại với nhau. Nhưng trớ trêu thay, Thùy Chi bảo có hẹn với bạn, nên cô đành thui thủi một mình đi cùng với Hoài Thư.
“Chúng ta đi ăn đồ nướng đi.” Mắt Uyên Phương sáng rực lên khi đi ngang qua nhà hàng G.
Hoài Thư lại tỏ vẻ sợ hãi. “Nữa hả? Em định biến hai đứa thành hai con heo sao?”
“Mập cũng dễ thương mà.” Uyên Phương khẽ cười.
“Em thấy dễ thương nhưng cánh mày râu thì lại không thấy vậy.” Hoài Thư liếc mắt vì không đồng tình cái quan điểm bao biện này.
Uyên Phương đáp nhanh. “Đấy là do anh ta không yêu chị thôi. Chứ nếu anh ta mà đã yêu chị, thì dù chị có mập ra sao, anh ta vẫn thấy dễ thương.”
“Vậy thì Quốc Bình không yêu em rồi.” Hoài Thư bật cười.
Uyên Phương tụt hết cảm xúc. “Em không chơi với chị nữa.”
Hoài Thư biết mình lỡ mồm. “Ấy, chị nói đùa thôi mà. Em mau hờn vậy.” Cô lao theo. “Thôi chị em mình đi ăn thịt nướng đi.”
Sau khi cật lực chiến đấu, hai người đã xơi hàng tá dĩa thịt cùng với những món khác trong menu. Mặc dù sợ mình mập lên nhưng vì tinh thần ăn uống dâng trào đến cực độ, hai người tự hiểu ý cần phải cố gắng hết mình. “Ăn đã, tính sau”, đây là câu cửa miệng của hai cô nàng.
“Giờ mình đi ăn kem đi.” Uyên Phương chợt nhớ đến bé Ủn.
Hoài Thư há hốc mở to mắt vì sợ cái bao tử của nhỏ em mình. “Nữa sao?”
“Em biết quán kem này ngon lắm. Bảo đảm chị sẽ ghiền cho coi.” Uyên Phương hớn hở khi nhớ tới hương vị chocolate.
Hai bên trung tâm thương mại có hai cái đài phun nước lớn, nơi được gắn nhiều thiết bị đèn led đủ các màu sắc lung linh ở dưới đất, điều tuyệt nhất vào buổi tối dành cho những người đi bộ ở nơi đây.
Hoài Thư vừa đi, vừa ngắm nhìn khen nức nở. Rồi cô nàng chợt nhân ra. “Ai như chị Thùy Chi phải không em?” Hoài Thư mặc dù đang cầm đống túi nhưng vẫn cố chỉ tay về phía đài phun nước bên phải của mình.
Uyên Phương nhìn theo, cô thấy hai người nam và nữ đi với nhau. Người nữ khoác tay và nép sát đầu vào người nam. Gắng mở to mắt và nhìn kỹ, Uyên Phương nhận ra người nữ đó là Thùy Chi.
“Đúng rồi chị.” Uyên Phương hớn hở.
Định kêu lớn tên bà chị Thùy Chi của mình nhưng Uyên Phương bất ngờ kìm hãm lại. Cô chợt nhận ra, người nam đi cùng với Thùy Chi và đang có những cử chỉ thân mật đó, không ai khác chính là Quốc Anh. Đối với Uyên Phương, Tuấn Kiệt tức là Quốc Anh, hiện giờ cô vẫn chưa biết anh giả vờ lấy tên cận vệ của mình.
Cách đây vài tiếng trước, lúc này Tuấn Kiệt đang ngồi một mình trong văn phòng. Mặt mày đăm chiêu, trên tay là chiếc điện thoại, Tuấn Kiệt không biết có nên nhắn tin rủ Uyên Phương đi chơi noel hay không. Lần trước anh không biết vì sao cô nhóc lại bực bội với mình. Ngay cả tối đó anh nhắn tin như thế nào thì cô nhóc cũng chả thèm trả lời lại. Anh nghĩ có khi cô nhóc không thích chơi với thằng mặt già như anh nữa.
Tuấn Kiệt không biết tối nay cô nhóc có đi chơi với bạn bè, hoặc là đi hẹn hò với cậu trai Quốc Bình hay không. Quá nhiều suy nghĩ tự làm khó lấy chính mình, chưa kịp đưa ra quyết định thì Tuấn Kiệt chợt thấy Thùy Chi gọi tới.
“Alo.” Tuấn Kiệt nói vào điện thoại.
“Anh.” Giọng Thùy Chi đầy hớn hở. “Tối nay anh bận gì không? Đi chơi với em đi.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Sao lại rủ anh. Không đi chơi với người yêu hay bạn bè sao?”
“Anh này. Người ta đã điện anh thì phải có lý do chứ. Đi chơi với em đi. Em có một mình nên buồn lắm.” Thùy Chi nói.
Tuấn Kiệt trầm ngâm giây lát rồi cũng quyết định. “Cũng được. Vậy tý nữa anh qua đón em.”
“Yêu anh nhất. Vậy nha, em cúp máy đây.” Thùy Chi nói xong thì tắt máy.
Tuấn Kiệt nghĩ mình không nên làm phiền Uyên Phương, cộng với việc Thùy Chi cần anh hơn vào lúc này, do vậy anh mới quyết định đồng ý. Tuấn Kiệt đi ra khỏi phòng, anh muốn về nhà thăm mẹ mình một chút rồi mới đi chơi. Vừa bước vào trong phòng khách, anh thấy mẹ mình đang ngồi xem tivi, một chương trình phóng sự nói về văn hóa các vùng miền.
“Mẹ.” Tuấn Kiệt hôn lên đầu mẹ mình.
Bà Kim Xuân quay sang. “Phong.” Bà chầm chậm quan sát. “Bé Vân đâu?”
“Vân đi chơi với bạn rồi mẹ.” Tuấn Phong giả vờ nói láo. “Lâu ngày rồi cô nhóc không gặp các bạn của mình.”
Bà Kim Xuân khẽ chầm chậm đưa tay lên bếu má Tuấn Kiệt. “Anh phải làm con gái tôi vui đó.”
Tuấn Kiệt cầm tay mẹ mình hôn nhẹ một cái. “Dạ, con trai bất hiếu biết rồi ạ.” Anh khẽ cười. “Thôi mẹ con mình vào ăn tối đi.”
Duy An thì thầm vào tai Quốc Anh. “Tội nghiệp chủ tịch nhỉ. Chả bao giờ bà nhắc đến chủ tịch cả.” Ý của Duy An muốn nói là bà Kim Xuân không nhắc đến tên Tuấn Kiệt.
Quốc Anh gật đầu như tán thành. “Có nhắc nhưng mà hiếm khi lắm.”
Sau khi ăn nhẹ buổi tối, Tuấn Kiệt được các cận vệ mình chở sang đón Thùy Chi. Cô đang đứng trước khu chung cao cấp của mình ở. Mặc chiếc đầm công sở màu nâu đơn giản, Thùy Chi toát lên vẻ xinh đẹp rạng ngời trong ánh mắt của các cánh mày râu.
Vào nhà hàng V sang trọng, hai người vừa trò chuyện, vừa cười đùa như những cặp tình nhân đang hẹn hò khác. Khổ ở đây là các cận vệ, vì noel nên Tuấn Kiệt cho mọi người nghỉ hết, chỉ còn lại bốn anh chàng độc thân ở lại làm nhiệm vụ. Vì ít cận vệ nên bắt buộc phải chia ra làm hai đội, mỗi đội gồm hai người, ngồi trước và sau bàn của Tuấn Kiệt.
Để không ai phát hiện ta thân phận thật của mình, các cận vệ bắt buộc phải nhập vai như những người thường. Những ngọn nến lung linh đặt giữa bàn, những chiếc bong bóng đủ màu sắc, cây thông trang trí với những hộp quà và tiếng piano du dương bên tai, nó khiến cho không gian trở nên vô cùng lãng mạn. Do vậy nên ai cũng tưởng họ là những chàng trai đang yêu nhau.
Sau khi dùng bữa xong, Thùy Chi ngỏ ý muốn đi ăn kem nên Tuấn Kiệt đành vui vẻ nhận lời. Hai người không quên mua quà cho bé Ủn, điều mà những năm gần đây, lúc nào Tuấn Kiệt cũng nhớ.
“Bình thường anh đâu thấy em nhõng nhẽo như thế này đâu.” Tuấn Kiệt nhíu mày khi thấy những hành động thân mật của Thùy Chi ở nơi đông người. Hai người đang hướng về chiếc xe kem.
Thùy Chi khẽ cười. “Em chỉ nhõng nhẽo khi ở bên cạnh anh thôi.”
“Lý do?” Tuấn Kiệt thắc mắc.
“Vì em thích như vậy.” Thùy Chi thản nhiên trả lời. “Anh tạo cho em cái cảm giác muốn được cưng chiều.”
Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp. “Vậy từ nay anh sẽ không cưng em nữa.”
Thùy Chi giả vờ buồn bã. “Anh mà không cưng em nữa. Em sẽ khóc cho anh coi.”
“Thôi, thôi.” Tuấn Kiệt hoảng hốt. “Được rồi, được rồi. Anh đùa ấy mà.” Thùy Chi mới hít hà là anh đã lo chổng vó.
Trở lại với thực tại, khuôn mặt hớn hở của Uyên Phương phút chốc bỗng tối sầm lại. Giờ thì cô đã biết, những vết son dính trên áo, những lần không nghe máy hay nhắn tin lại, những lần bảo bận các kiểu, tất cả đều do một nguyên nhân, ông chú đã có người yêu. Vậy mà trước giờ ông chú bảo cô là đang cô đơn. Lừa dối, cô nghĩ mình không nên làm bạn với ông chú nữa.
“Chúng ta có nên kêu chị ấy không?” Hoài Thư thắc mắc.
Uyên Phương cảm thấy bực trong người. “Không, chúng ta về đi.”
“Không đi ăn kem nữa sao?” Hoài Thư cảm thấy tiếc.
Uyên Phương đáp nhanh. “Không, em đau bụng quá.” Ăn kem để làm gì, khi cô thấy hai người họ cũng đang hướng về chiếc xe kem.
Tới nhà, Uyên Phương lao nhanh lên phòng. Cô vứt đại đống đồ mới mua xuống sàn, sau đó lao lên giường vùi mình vào trong chăn. Chưa được một phút thì Uyên Phương thấy cô Bích Hân đi vào.
“Sao nhìn mặt con bí xị vậy?” Bích Hân leo lên giường ôm cháu mình. “Ai chọc giận cháu cưng của cô?”
Uyên Phương cũng chả hiểu vì sao mình lại bực. “Dạ không ai hết.”
“Không ai hết.” Bích Hân khẽ cười. “Vậy thì sao cháu của cô lại nhăn?”
Uyên Phương quay lại ôm cô nhỏ của mình. “Sao cô chưa ngủ?”
“Cô đợi chồng mình về.” Bích Hân nghĩ về Phúc Tân.
Tiếp tục trò chuyện rồi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau đi làm nhưng Uyên Phương vẫn còn thấy hờn trong người. Cô có cảm giác giống như mình mất đi một người bạn thân, mất đi sự chiều chuộng, mất luôn cả người tâm sự hay tư vấn tình yêu cho mình. Giờ thì cô mới nhận ra được sự hời hợt trong thời gian vừa qua của ông chú Quốc Anh.
Khi sự hời hợt bắt đầu, một mối quan hệ có thể bắt đầu nhiều chiều hướng xấu. Văn ôn, võ luyện, chuyện tình cảm cũng vậy, đôi lúc chúng ta cần phải hâm nóng lại tình yêu. Vì nếu chúng ta không mạnh mẽ và sâu nặng, chuyện tình có thể tan vỡ theo sự hời hợt đó.
Đến giờ cơm trưa, đang ăn cơm thì Uyên Phương thấy Thùy Chi đi tới. Tự nhiên cơn ngán ăn lại trồi lên, Uyên Phương cứ chọc thìa vào cơm mà không đụng đến nữa.
“Phương điệu buồn chuyện gì vậy?” Thùy Chi phỏng đoán khi thấy bộ mặt của cô nhóc.
Uyên Phương ngước mắt lên. “Dạ không.” Cô nói nhỏ nhẹ.
Thùy Chi khẽ cười. “Hay giận chuyện hôm qua chị không đi với hai đứa?”
Hoài Thư chem lời vào. “Chị làm như tụi em là con nít không bằng.” Hoài Thư khẽ cười. “Mà hôm qua chị đi chơi ở trung tâm thương mại quận A đúng không?”
Thùy Chi trầm ngâm giây lát. “Ờ đúng rồi. Tụi em thấy chị sao? Hai đứa cũng ở đó hả?”
Hoài Thư khẽ cười. “Không những thấy chị, mà còn thấy ai kia đi bên cạnh của chị.”
Thùy Chi nghĩ ngay đến Tuấn Kiệt. Cô liền giả vờ. “Vậy sao hai đứa không kêu chị?”
“Thôi, tự nhiên tụi em đi làm phiền đến hai người làm gì.” Hoài Thư nói. “Phải để hai người có thời gian riêng tư với nhau chứ.”
Thùy Chi nhìn sang Uyên Phương. “Sao nãy giờ em im lặng vậy?”
Uyên Phương gượng cười. “Em đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.”
“Chuyện gì?” Thùy Chi tò mò. “Có chuyện nào chị giúp được không?”
Uyên Phương nói thật. “Có.” Cô nhìn Thùy Chi. “Chị quen anh ấy lâu chưa?”
Thùy Chi nghĩ cô bé điệu này đang dụ mình vào bẫy. “Bữa nay ghê quá nha.”
“Đúng rồi.” Hoài Thư chem vào. “Anh ấy là ai vậy? Chị bật mí cho tụi em đi.”
Thùy Chi sợ tiết lộ thân phận của Tuấn Kiệt nên liền trốn tránh. “Chị với anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi.”
Bạn bình thường mà ôm ấp thân mật như vậy, Uyên Phương nghĩ thầm rồi nói. “Chị nói thật cho em nghe đi.” Cô không biết vì sao mình lại tò mò như vậy. Tò mò hơn cả việc Quốc Bình có người yêu chưa.
Thùy Chi giả vờ đánh trống lảng. “Chị khát nước quá. Để chị uống nước rồi nói sau nha.”
Hoài Thư biết bà chị này đang trốn tránh. “Để em lấy cho. Chị cứ ngồi đi.” Cô không thể đánh mất đi giờ phút quan trọng này được. Dễ gì khai thác được chuyện riêng tư của bà chị này.
Uyên Phương ngẫm nghĩ giây lát rồi ầm ờ. “Chị quen ông chú Quốc Anh lâu chưa?”
“Quốc Anh nào?” Thùy Chi cảm thấy ngờ ngợ.
Uyên Phương đành nói toạc ra. “Thì là ông chú lái xe cho chủ tịch ý.”
Thùy Chi nghĩ đến Quốc Anh cận vệ của Tuấn Kiệt. “Cũng khá lâu rồi.” Cô tò mò. “Mà sao em biết anh Quốc Anh?”
Uyên Phương nhìn xuống khay cơm. “Dạ có gặp vài lần.” Mặt cô buồn thấy rõ khi nghe đến chữ “khá lâu rồi”.
Uyên Phương hỏi Quốc Anh tức là Tuấn Kiệt. Thùy Chị lại nghĩ cô bé đang hỏi anh chàng cận vệ nên vô tư trả lời. Thế là hai người hiểu lầm ý nhau. Người thì hỏi một kiểu, người thì trả lời một đằng.
Thùy Chi không quan tâm lắm nên ăn nhanh thìa cơm. “Hôm qua hai đứa đi chơi với nhau à?” Cô vừa nhai, vừa nói.
“Dạ.” Giờ thì Uyên Phương cảm thấy khó chịu khi gặp Thùy Chi.
Hoài Thư quay về chỗ và hỏi rất nhiều thứ. Thùy Chi vẫn trả lời đó là bạn bình thường của mình, cô không muốn tiết lộ danh phận của Tuấn Kiệt. Tất nhiên là Uyên Phương nghĩ Thùy Chi giấu mình, cũng giống như việc ông chú giấu cô mọi chuyện mà thôi.
Vài ngày sau, những ngày cuối năm, đây là dịp mọi người mong chờ nhất trong thời gian qua. Mỗi năm tập đoàn V sẽ tổ chức tiệc cho nhân viên hai lần, một lần cuối năm và một lần đầu năm. Tiệc cuối năm sẽ được tổ chức vào những ngày cuối tháng mười hai, đây sẽ xem như là tiệc tất niên. Còn tiệc đầu năm thì phải đợi ra sau Tết âm lịch mới tổ chức và đây sẽ gọi là tiệc tân niên. Một cái cuối năm dương, một cái đầu năm âm, tập đoàn V như muốn âm dương hài hòa.
Vì tập đoàn với hàng vạn nhân viên ở trên mọi miền tổ quốc nên không thể tổ chức được cùng một lần và ở cùng một nơi. Chưa kể khu liên hợp nhà hàng V cũng không đủ sức chứa tất cả. Do vậy mỗi công ty, mỗi phòng ban sẽ được tổ chức riêng nhau ra. Việc tổ chức này sẽ do bộ phận nhân sự phối hợp với bộ phận tổ chức sự kiện để đảm trách và phân chia lịch cho hợp lý.
Phòng tín dụng của Uyên Phương đang làm việc, đây là một phòng ban trực thuộc công ty tài chính V. Vì công ty có quá nhiều người, nên mỗi phòng ban sẽ tổ chức tiệc cuối năm khác nhau, hoặc cùng nhau mà khác nhà hàng. Và phòng của Uyên Phương được ấn định tổ chức vào ngày hôm nay, ngày cuối tháng và cũng là ngày cuối năm.
Mỗi khi tổ chức sự kiện gì đó thì các nhân viên sẽ được cho về nghỉ sớm. Uyên Phương sau khi bỏ ra nhiều giờ ở cửa hàng làm tóc và trang điểm cùng với Hoài Thư, cô chạy về nhà để mang chiếc đầm trắng mới mua của mình. Việc trưng diện làm đẹp không chỉ tăng thêm sự kiêu sa lộng lẫy cho bản thân, mà còn là cơ hội để bén duyên hay lọt vào mắt xanh của anh chàng nào đó. Đối với Uyên Phương chỉ là Quốc Bình, còn đối với Hoài Thư, đó là những anh chàng ở các phòng ban khác.
Hình mẫu lý tưởng của Hoài Thư vẫn là con của chủ tịch, siêu đẹp trai và tài giỏi, Vương Tuấn Kiệt. Nhưng hình mẫu là hình mẫu, còn việc bén duyên với ai đó lại là một chuyện khác.
Bởi vậy mới nói, chúng ta đều có một hình mẫu lý tưởng, đó là lúc khi chưa yêu ai. Còn khi đã yêu rồi, mọi hình mẫu dường như không còn tồn tại và cần thiết nữa. Dù có tồn tại thì ta cũng nhanh chóng dập tắt nó ngay. Đó là chính cái mà người ta hay gọi là trường hợp ngoại lệ. Là trường hợp khiến ta phá vỡ mọi định luật và những điều dặn lòng trước đó.
Uyên Phương và Hoài Thư hẹn với nhau đi chung taxi tới khu liên hợp nhà hàng V, nơi tổ chức các hội nghị, sự kiện trọng đại và lớn nhỏ của tập đoàn. Trước mặt hai người là dãy nhà hàng màu trắng gồm năm căn và bãi đỗ xe vô cùng rộng lớn. Mỗi căn nhà hàng gồm ba tầng, được trang trí một cách lộng lẫy và đều có một chiếc thảm đỏ kéo dài từ sảnh ra tới cửa. Phía trước lối ra vào là các tấm phông nền được dựng lên để cho mọi người chụp hình làm kỷ niệm, hoặc là để “sống ảo”.
Phòng tín dụng của Uyên Phương được tổ chức ở nhà hàng C, lầu ba, viết tắt là C3. Đó là căn nhà hàng nằm ở giữa, A,B,C,D,E. Phòng bảo hiểm được tổ chức ở C2 và phòng chăm sóc khách hàng ở C1. Bốn nhà hàng còn lại là nơi một số phòng ban khác của công ty tài chính V sẽ ngồi dự tiệc.
Nhanh chóng bước vào trong, các chàng trai liền hướng ánh mắt về Uyên Phương. Điều mà ngay cả Hoài Thư đi bên cạnh cũng biết được.
“Phương điệu. Thư ú.” Thùy Chi nói lớn.
Uyên Phương quay lại, cô thấy Thùy Chi đang mang chiếc đầm màu xanh dương đi tới. “Chị.” Cô chợt nhận ra Thùy Chi thật sự đẹp hơn mình rất nhiều.
“Chị đại đẹp quá.” Hoài Thư trầm trồ khen.
Thùy Chi liếc mắt. “Sao đẹp bằng hai em được.”
Ba người bước vào trong thang máy và trò chuyện thêm được một vài câu nữa thì tạm chia xa. Buổi tiệc cuối cùng cũng được bắt đầu. Trưởng phòng Võ Chí Tâm đứng trên bục phát biểu vài lời, quy chung là tổng kết những thành công vừa qua. Sân khấu cũng được thiết kế theo phông nền màu trắng, màu sắc chủ đạo của buổi tiệc.
Uyên Phương và Hoài Thư ngồi chung bàn với nhóm của Bảo Ngọc. Điều này do Duy Vũ gợi ý và chị tổ trưởng của nhóm đồng ý tán thành nên Quốc Bình đành câm lặng. Yến Nhi ngồi bên cạnh Hoài Thư, hai cô nàng dường như rất hợp ý và có một điểm chung với nhau, đó là ẩm thực. Khi thức ăn bắt đầu đem lên, lúc đầu Hoài Thư còn nghĩ đến việc giảm cân nhưng khi được Yến Nhi đả thông tư tưởng, hai người chả khác gì một cặp đôi song kiếm hợp bích quần thảo cả chốn giang hồ.
Uyên Phương vẫn chậm rãi ăn uống, điều cô quan tâm bây giờ là Quốc Bình. Cô muốn gắp thức ăn bỏ vào chén anh, nhưng vì anh ngồi bên cạnh Yến Nhi, tức là đang ngồi cùng hàng với cô, nên điều đó khó lòng thực hiện được. Hoài Thư và Yến Nhi chen ngang ở giữa, mà tay cô lại không dài, chưa kể nếu chồm sang thì còn mặt mũi nào nữa. Mặc dù nhiều nhân viên trong phòng biết cô có tình ý với Quốc Bình, nhưng cô không thể tùy tiện mạnh bạo như vậy được. Chưa kể là Quốc Bình đã vốn dĩ không thích cái tính trẻ con của cô, chỉ cần sơ hở một tý là khoảng cách giữa cô và anh lại gia tăng thêm hàng ngàn km.
“Cô Phương.” Võ Chí Tâm cầm ly rượu đứng sau lưng Uyên Phương. “Thức ăn có hợp khẩu vị với cô không?”
Uyên Phương quay lại trong ngạc nhiên. “Dạ hợp.”
Võ Chí Tâm khẽ cười. Ông cầm đôi đũa của Uyên Phương và gắp một cái đùi gà nướng mật ong vào chén của cô. “Món này ngon lắm. Cô Phương ăn đi.”
“Dạ em cảm ơn.” Uyên Phương hơi ngại vì trưởng phòng quan tâm mình quá mức.
Duy Vũ tò mò nên chem lời vào. “Trưởng phòng có vẻ ưu ái bé Phương quá nha.”
Võ Chí Tâm thản nhiên đáp. “Tất nhiên rồi. Cô Phương là báu vật của phòng chúng ta mà. Do vậy các cô cậu phải chăm sóc cô ấy chu đáo đó.”
Bảo Ngọc nhìn trưởng phòng và đoán ông chắc đã ngầm say. “Sếp yên tâm. Tụi em đây cũng cưng bé Phương lắm nên sếp đừng lo.”
Vậy mà có người không thèm cưng em, Uyên Phương nghĩ thầm khi nhìn qua Quốc Bình.
Suốt cả buổi tiệc, Uyên Phương bất ngờ trở thành tiêu điểm của mọi người. Hết trưởng phòng Tâm thì đến gã Việt Linh qua cưa cẩm. Chưa kể là hàng loạt các nhân viên khác trong phòng. Họ bắt đầu ngà say và buông lời tán tỉnh Uyên Phương. Quốc Bình ngồi chứng kiến và chỉ biết ngao ngán nốc bia liên tục. Anh vẫn không có một cử chỉ nào quan tâm hay hỏi han gì đến Uyên Phương cả. Bảo Ngọc nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu. Cô vẫn không hiểu rằng, giữa hai cô cậu này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
/37
|