Dương Mộc Thanh chỉ nhớ những chuyện mấu chốt và một vài người thân thuộc của nguyên chủ thôi nên khi đụng mặt Đàm Mạnh Hùng, một người không phải dễ gặp mặt như vậy thì càng không thể nhận ra. Nhưng thông qua chuyện vừa rồi cô cũng lờ mờ đoán được hắn là ai rồi.
Dương Mộc Thanh trở về nhà, bây giờ cô đang đứng trong căn phòng của nguyên chủ. Căn phòng chủ đạo là màu vàng kem, màu vàng nhạt kết hợp với màu trắng đem đến cảm giác thanh khiết và tinh tế. Trên bàn trang điểm là khung ảnh gia đình, cô tiến lại cầm lên ngắm nhìn. Bàn tay cũng vô thức đưa lên vuốt ve từng người trong ảnh. Cô nhớ đến phân đoạn nữ phụ đã ôm tấm hình này rất đau thương, chợt trong tim cũng rất đau lòng.
Trên tấm gương bỗng xuất hiện một Dương Mộc Thanh, tóc đỏ buông dài trên vai, mặc một chiếc đầm ngủ trắng, đây là dáng vẻ mà cô ấy trước lúc ra đi, ánh mắt buồn man mác. Nhưng khi đối diện với cô thì đôi mắt ấy lại mang thêm một tia hy vọng.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
- Cô đến rồi! Thật tốt quá! Hãy giúp tôi thay đổi số phận này đi có được không? Ước mơ của tôi là trở thành một ảnh hậu nổi tiếng, còn ba mẹ tôi lại muốn con gái họ kế thừa tập đoàn Dương thị. Nhưng giờ cả hai điều đó tôi đều không thể thực hiện nữa rồi. Hức… hức Ngay từ đầu tôi đã được viết là một nữ phụ não tàn rồi, một cái chết đã được định sẵn mà tôi không thể nào chống lại được. Hức… hức tôi thật sự không muốn làm như thế một chút nào, tôi không cam tâm.
Dương Mộc Thanh trong gương ngồi thụp xuống ôm chân khóc nức nở. Mái tóc đỏ dài phủ xuống che đi gương mặt đầy nước mắt.
Cô đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi đi vào trong gương. Lúc này cô cũng trở về lại với hình dạng chân thân của mình. Đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó cũng hạ người ngồi xuống bên cạnh người con gái đáng thương này.
- Cô ý thức được việc này sau khi cô chết?
- Đúng vậy. Tôi còn nhìn thấy rất nhiều yêu quái không thuộc về thế giới này đang tồn tại nữa. Có lẽ việc cô bị sắp xếp đưa đến đây là vì chúng.
- Được sắp xếp? Cô còn biết gì nữa mau nói với tôi
- Có một người đến hỏi tôi rằng có đồng ý để cô mượn thân xác của tôi để……—————
Thân ảnh của nữ phụ Dương Mộc Thanh mở miệng mấp máy nói gì đó nhưng cô không thể nghe được sau đó dần dần tan biến.
Xem ra chuyện cô bị đưa đến đây không phải là ngẫu nhiên mà đã có ai đó nhúng tay vào? Vì sao chứ? Có yêu quái trong thế giới này chẳng lẽ là muốn cô diệt yêu?
Sợi dây thường xuân đang được vấn trên tóc cô lúc này phát ra một chút ánh sáng lục nhẹ rồi biến mất trên tóc cô. Giờ lại xuất hiện một thân ảnh vận y phục màu lục hành lễ với Dương Mộc Thanh.
- Lục nhi, ta nghĩ mĩnh đã bị tính kế!
- Đúng vậy, là Thế Đế phạt người vì chuyện đánh nhau với Tử Kỳ Đế Quân làm nháo loạn Lục Thiên Châu nên mới đưa Người đến đây diệt yêu lập công chuột tội.
- Vậy Tử Kỳ Đế Quân thì sao? Ta ở đây diệt yêu còn hắn ở nơi đó nằm nghỉ mát ăn bát vàng à?
- Chuyện này Lục nhi không biết.
- Bỏ đi! Dù sao ở đó cũng có chút nhàm chán rồi, đến đây thay đổi không khí.
- Thế Đế là muốn phạt người hay là thưởng vậy?
Lục nhi nhìn phong thái ung dung hưởng thụ của chủ tử mà có hơi hoài nghi việc mình nói vừa rồi có điểm nào sai đi?
- Theo những gì ngươi nói thì thế giới này đang có lỗ hỏng nhỉ? Lúc nãy ngươi quấn cổ nam nhân đó thấy gì bất thường không?
- Quả thật khi ấy Lục nhi cảm nhận được hơi thở của ma tộc nên mới siết chặt như vậy. Xung quanh cơ thể nam nhân đó lại có rất nhiều ma khí. Nhưng trên người hắn lại như có vật gì đó bảo hộ nên đám ma khí đó không thể xâm nhập vào được.
- Theo như trong truyện ta đọc thì chỉ là âm khí bình thường thôi, nhưng bây giờ đã đến đây thì ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy nữa rồi. Tên nam nhân đó chắc là Đàm Mạnh Hùng đi?! Sứ mệnh của ta là hàng yêu phục ma nhưng cái tên đó vừa mới đến đã khiến ta không hài lòng rồi. Để hắn khó thở thêm một thời gian nữa cũng không chết được.
Dương Mộc Thanh thoát ra ngoài chiếc gương, Lục nhi cũng biến trở lại bản thể là một sợi dây thường xuân ôm lấy mái tóc đỏ của cô.
Dương Mộc Thanh trở về nhà, bây giờ cô đang đứng trong căn phòng của nguyên chủ. Căn phòng chủ đạo là màu vàng kem, màu vàng nhạt kết hợp với màu trắng đem đến cảm giác thanh khiết và tinh tế. Trên bàn trang điểm là khung ảnh gia đình, cô tiến lại cầm lên ngắm nhìn. Bàn tay cũng vô thức đưa lên vuốt ve từng người trong ảnh. Cô nhớ đến phân đoạn nữ phụ đã ôm tấm hình này rất đau thương, chợt trong tim cũng rất đau lòng.
Trên tấm gương bỗng xuất hiện một Dương Mộc Thanh, tóc đỏ buông dài trên vai, mặc một chiếc đầm ngủ trắng, đây là dáng vẻ mà cô ấy trước lúc ra đi, ánh mắt buồn man mác. Nhưng khi đối diện với cô thì đôi mắt ấy lại mang thêm một tia hy vọng.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
- Cô đến rồi! Thật tốt quá! Hãy giúp tôi thay đổi số phận này đi có được không? Ước mơ của tôi là trở thành một ảnh hậu nổi tiếng, còn ba mẹ tôi lại muốn con gái họ kế thừa tập đoàn Dương thị. Nhưng giờ cả hai điều đó tôi đều không thể thực hiện nữa rồi. Hức… hức Ngay từ đầu tôi đã được viết là một nữ phụ não tàn rồi, một cái chết đã được định sẵn mà tôi không thể nào chống lại được. Hức… hức tôi thật sự không muốn làm như thế một chút nào, tôi không cam tâm.
Dương Mộc Thanh trong gương ngồi thụp xuống ôm chân khóc nức nở. Mái tóc đỏ dài phủ xuống che đi gương mặt đầy nước mắt.
Cô đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi đi vào trong gương. Lúc này cô cũng trở về lại với hình dạng chân thân của mình. Đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó cũng hạ người ngồi xuống bên cạnh người con gái đáng thương này.
- Cô ý thức được việc này sau khi cô chết?
- Đúng vậy. Tôi còn nhìn thấy rất nhiều yêu quái không thuộc về thế giới này đang tồn tại nữa. Có lẽ việc cô bị sắp xếp đưa đến đây là vì chúng.
- Được sắp xếp? Cô còn biết gì nữa mau nói với tôi
- Có một người đến hỏi tôi rằng có đồng ý để cô mượn thân xác của tôi để……—————
Thân ảnh của nữ phụ Dương Mộc Thanh mở miệng mấp máy nói gì đó nhưng cô không thể nghe được sau đó dần dần tan biến.
Xem ra chuyện cô bị đưa đến đây không phải là ngẫu nhiên mà đã có ai đó nhúng tay vào? Vì sao chứ? Có yêu quái trong thế giới này chẳng lẽ là muốn cô diệt yêu?
Sợi dây thường xuân đang được vấn trên tóc cô lúc này phát ra một chút ánh sáng lục nhẹ rồi biến mất trên tóc cô. Giờ lại xuất hiện một thân ảnh vận y phục màu lục hành lễ với Dương Mộc Thanh.
- Lục nhi, ta nghĩ mĩnh đã bị tính kế!
- Đúng vậy, là Thế Đế phạt người vì chuyện đánh nhau với Tử Kỳ Đế Quân làm nháo loạn Lục Thiên Châu nên mới đưa Người đến đây diệt yêu lập công chuột tội.
- Vậy Tử Kỳ Đế Quân thì sao? Ta ở đây diệt yêu còn hắn ở nơi đó nằm nghỉ mát ăn bát vàng à?
- Chuyện này Lục nhi không biết.
- Bỏ đi! Dù sao ở đó cũng có chút nhàm chán rồi, đến đây thay đổi không khí.
- Thế Đế là muốn phạt người hay là thưởng vậy?
Lục nhi nhìn phong thái ung dung hưởng thụ của chủ tử mà có hơi hoài nghi việc mình nói vừa rồi có điểm nào sai đi?
- Theo những gì ngươi nói thì thế giới này đang có lỗ hỏng nhỉ? Lúc nãy ngươi quấn cổ nam nhân đó thấy gì bất thường không?
- Quả thật khi ấy Lục nhi cảm nhận được hơi thở của ma tộc nên mới siết chặt như vậy. Xung quanh cơ thể nam nhân đó lại có rất nhiều ma khí. Nhưng trên người hắn lại như có vật gì đó bảo hộ nên đám ma khí đó không thể xâm nhập vào được.
- Theo như trong truyện ta đọc thì chỉ là âm khí bình thường thôi, nhưng bây giờ đã đến đây thì ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy nữa rồi. Tên nam nhân đó chắc là Đàm Mạnh Hùng đi?! Sứ mệnh của ta là hàng yêu phục ma nhưng cái tên đó vừa mới đến đã khiến ta không hài lòng rồi. Để hắn khó thở thêm một thời gian nữa cũng không chết được.
Dương Mộc Thanh thoát ra ngoài chiếc gương, Lục nhi cũng biến trở lại bản thể là một sợi dây thường xuân ôm lấy mái tóc đỏ của cô.
/50
|