Lục Dĩ Hoài khen thưởng cho cô một viên kẹo.
Ngu Trà cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện viên kẹo này có chút quen mắt, nghĩ một chút thì nhớ đến, đây không phãi là kẹo cô để trong bàn Lục Dĩ Hoài sáng này sao.
Lúc trước mẹ Vương có cho cô một bịch kẹo, lần đó cô đã ăn một nửa, sau đó mẹ Vương lúc dọn phòng thấy không còn, nghĩ là cô thích ăn nên thường xuyên mua, mỗi lần đều là những loại khác nhau.
Lần này là một bịch kẹo hạnh nhân.
Không lẽ Lục Dĩ Hoài biết là cô đưa?
“Sao lại cho tôi kẹo.” Ngu Trà buồn bực, hỏi: “Khen thưởng, tôi đã làm gì cần được khen thưởng?”
Sắc mặt Lục Dĩ Hoài bình tĩnh, “Là tôi muốn.”
Ngu Trà: “…”
Ngay lúc Lục Dĩ Hoài quay đi thì bĩu môi, cô không dám làm như vậy trước mặt hắn, cho dù Lục Dĩ Hoài không làm ra chuyện gì đáng sợ.
Ngu Trà không thể nghĩ được, dứt khoát nói: “Chúng ta về đi.”
Tối nay đã mất nhiều thời gian như vậy, về đến Lục gia trễ hơn so với bình thường rất nhiều, bác sĩ Khương đã chờ trong nhà.
Giang Nguyệt Tình cũng chờ ở đây.
Nên Lục Dĩ Hoài vừa về đã bị đưa lên lầu.
Căn nhà có hai tầng, sau khi hắn xảy ra chuyện đã lắp thêm thang máy, bình thường ngoại trừ Lục Dĩ Hoài cũng không ai dùng, mẹ Vương cùng Ngu Trà đều có thói quen đi thang bộ.
“Dĩ Hoài, sao hôm nay con về trễ quá vậy?” Giang Nguyệt Tình ngồi một bên hỏi, “Bác sĩ Khương đã đến được nửa tiếng.”
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói: “Trên đường bị trễ.”
Chú Trần chưa vào nhà, nhưng mỗi ngày đều sẽ báo cho Giang Nguyệt Tình có chuyện gì xảy ra trên đường, nếu không có gì thì nói vài câu là được.
Lúc này chú Trần vẫn chưa thông báo.
Giang Nguyệt Tình nhìn thấy Ngu Trà đang thăm dò ngoài cửa, không khỏi tươi cười, “Đến rồi thì vào đi, lén lút làm gì?”
Tiểu cô nương này cũng thật đáng yêu.
Lúc này Ngu Trà mới vào, ngượng ngùng đối diện với ánh mắt của Lục Dĩ Hoài.
Lúc nãy Giang Nguyệt Tình còn ở đây, cô đi vào cũng không tốt, dù sao cũng là mẹ con, nhưng cô thật sự rất muốn nghe kết quả kiểm tra của Lục Dĩ Hoài.
Bác sĩ Khương kiểm tra một lần, sau đó mới nói: “Tình trạng không tệ, tôi dự kiến nếu vẫn giữ tốt trạng thái này, thời gian sẽ giảm xuống.”
Người mát xa là do bác sĩ Khương và Giang Nguyệt Tình tìm, nhưng không sống ở đây, mỗi buổi tối sẽ đến đây mát xa một tiếng.
Ngu Trà đã gặp một lần.
Nghe kết quả từ bác sĩ Khương, trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, tình trạng ngày càng lạc quan, cô rất vừa lòng.
Sau khi rời khỏi phòng, Giang Nguyệt Tình kêu Ngu Trà.
Bà ôn hòa hỏi: “Trà Trà, hai ngày trước Lục Dĩ Hoài nổi giận ở trường, con biết rõ đúng không”
Ngu Trà cúi đầu, “Rõ ạ.”
Bây giờ Giang Nguyệt Tình hỏi chuyện này, có lẽ là không hài lòng về cô.
“Dì hi vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Đúng là Giang Nguyệt Tình không thể nào vui vẻ, “Chuyện này không phải là con sai, dì không trách con, nhưng hãy cố gắng đừng để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Ngu Trà gật đầu, “Vâng ạ.”
Giang Nguyệt Tình lại nói: “Dì biết tính con dịu dàng, tính tình Dĩ Hoài có chút lớn, con hãy nhân nhượng nó một chút…”
“Mẹ.”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói Lục Dĩ Hoài.
Giang Nguyệt Tình xoay người, “Cái gì?”
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn Ngu Trà một cái, “Ân.”
Bác sĩ Khương cầm dụng cụ chào hỏi Giang Nguyệt Tình rồi rời đi.
Ngu Trà tìm lý do lên lầu.
Vừa đóng cửa lại, Giang Nguyệt Tình đã mở miệng: “Thân thể con như vậy mà còn làm ra chuyện đó, người khác không tốt thì con để người khác giáo huấn hắn, đâu phải trong nhà không có ai.”
Lục Dĩ Hoài nói: “Không có gì.”
“Nói con cũng không nghe.” Giang Nguyệt Tình xoa xoa lông mày, “Con đừng có khi dễ con gái người ta.”
Lục Dĩ Hoài nhướng mày, “Cô ấy cáo trạng với mẹ?”
Giang Nguyệt Tình cười, “Con nói xem?”
Lục Dĩ Hoài nói: “Sao con biết được.”
“Tính tình của con.” Giang Nguyệt Tình xua xua tay, không muốn dong dài: “Không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm.”
Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng.
Hôm sau Trần Khinh Vân xuất viện, vừa về trường thì đến ngay lớp năm, tặng lễ vật cho Ngu Trà.
“Ngu Trà, cảm ơn cậu tối hôm qua.”
Cô ấy bị nhốt trong toilet, nếu không có Ngu Trà, cả đêm cũng không có ai phát hiện, không biết hôm sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc dù chưa đến mùa thu, nhưng cả người ướt đẫm nằm trên sàn cả buổi tối, người bình thường đều sẽ không ổn.
Sau khi tỉnh lại hỏi bác sĩ, biết được người cứu mình là một cô gái xinh đẹp, tên cũng không biết.
Trần Khinh Vân về lại trường xem camera thì mới biết được.
Lần đầu gặp Ngu Trà là ở nhà ăn, không nghĩ rằng cô ấy sẽ cứu mình.
Ngu Trà không từ chối lễ vật, “Cậu không sao thì tốt.”
Trần Khinh Vân nhếch miệng cười, “Chỉ là cảm mạo phát sốt, không phải vấn đề quá lớn.”
“Đúng rồi.” Ngu Trà giả vờ tò mò hỏi: “Sao cậu lại bị nhốt trong toilet, cả người còn ướt đẫm, lúc tôi đi vào thì cửa cũng bị buộc lại.”
Nhắc đến việc này, sắc mặt Trần Khinh Vân liền khó coi.
Cô ấy đè thấp giọng: “Mình cũng không biết đã đắc tội với ai, lại có thể bị bạo lực học đường, nhưng mà mình đã nói với cha mẹ, cũng đã xem camera, coi như có chứng cứ.”
Trần Khinh Vân biết rằng dù có nhớ là ai cũng vô dụng, muốn đi chất vấn thì cần phải có chứng cứ.
Cô ấy cũng không phải là người ai muốn làm gì thì làm.
Ngu Trà nhướng mày, thật ra cô vẫn chưa nghĩ đến khả năng này.
Mà ngay lúc này, Ngu Minh Nhã đang trên lầu lại không có tâm trạng tốt như vậy.
Hôm qua trên đường có vài người ái mộ cô ta đã an ủi vì không lấy được vai diễn, Ngu Minh Nhã quen tính nói vài câu, các nam sinh kia liền hăng hái hi sinh làm Trần Khinh Vân đẹp mặt.
Vì hình tượng của Ngu Minh Nhã, cô ta nói vậy là không tốt.
Nhưng nghĩ đến việc Vương Thành Thuận còn đang ở thành phố Ninh, đáy lòng cô ta lại nảy lên một loại khả năng, nếu Trần Khinh Vân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải cô ta sẽ nhận được vai diễn này?
Nên sau tiết tự học buổi tối hôm qua cô ta không về nhà ngay, từ cửa sổ lớp cô ta có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài.
Ngu Minh Nhã nhìn mấy nam sinh đem Trần Khinh Vân vào toilet.
Đến tận khi đến trường sáng nay, cô ta mới nghe người khác nói, tối hôm qua có xe cấp cứu vào trường, Trần Khinh Vân bị đem đi bệnh viện, chiều nay đã trở về học.
Không có chuyện gì xảy ra.
Ngu Minh Nhã hơi thất vọng.
Đang suy nghĩ, chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, nói: “Ngu Minh Nhã, con ra đây với thầy một chút.”
Ngu Minh Nhã cả kinh, “Có chuyện gì vậy thầy?”
“Không có gì.” Sắc mặt chủ nhiệm lớp bình thường, “Chỉ là có chút chuyện cần hỏi mà thôi.”
Ngu Minh Nhã theo chủ nhiệm lớp ra ngoài, không nghĩ rằng lại bị đưa đến phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục, bên trong còn có vài người.
Trừ Trần Khinh Vân ra thì còn lại vài nam sinh và một đôi vợ chồng trung niên.
Trong lòng Ngu Minh Nhã lộp bộp.
Chủ Nhiệm Giáo Dục banh mặt, kể lại sự việc lần nữa, kết luận lại: “Bạn học Ngu Minh Nhã, những bạn học này nói là vì em nên mới làm chuyện xấu này với Trần Khinh Vân.”
Ngu Minh Nhã nghĩ đến chuyện này, tim đập nhanh hơn.
Cô ta không khỏi mắng thầm những tên này làm việc thật ngu xuẩn, lại có thể để bị quay lại, cô ta chưa thấy loại người ngu như vậy.
May mắn là lúc đó cô ta chưa nói ra cái gì.
Đầu óc Ngu Minh Nhã xoay chuyển thật nhanh, giải thích cho mình: “Thầy, việc bọn họ làm sao lại liên quan đến em?”
Trong văn phòng yên lặng vài giây.
“Vì cậu không vui nên chúng tôi mới làm hại Trần Khinh Vân.” Một nam sinh sắc mặt không tốt nói ra.
Một nam sinh khác cũng nói: “Đúng vậy.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm loại chuyện này, khi bị Trần Khinh Vân tìm được còn không dám tin.
Trong trường có rất nhiều camera, nhưng vẫn luôn không có tác dụng, nên rất nhiều học sinh truyền nhau rằng nó chỉ để trang trí, hù dọa học sinh.
Không ngờ nó lại hoạt động!
Ngu Minh Nhã vô tội nói: “Tôi không vui, nhưng tôi biết là do tôi chưa đủ tốt, bạn học Trần xuất sắc hơn nhiều so với tôi.”
Cô ta nhìn Chủ Nhiệm Giáo Dục: “Đúng là hôm qua em có gặp gỡ bọn họ, nhưng em không kêu bọn họ làm những chuyện đó với Trần Khinh Vân, em cũng không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Ngu Minh Nhã quăng đi hết trách nhiệm của mình.
Thực tế là, không ai biết cô ta giữ vai trò gì trong chuyện này, cô ta không xui khiến bọn họ, chỉ ám chỉ mà thôi.
Trần Khinh Vân nhìn chằm chằm Ngu Minh Nhã.
Lúc nãy mấy nam sinh kia đã nói rõ ràng, mặc dù Ngu Minh Nhã không sai khiến, nhưng nếu không phải vì cô ta, cô ấy cũng sẽ gặp phải bị những chuyện đó.
Chủ Nhiệm Giáo Dục nói: “Thầy cũng tin em không phải loại học sinh như vậy.”
Ngu Minh Nhã tươi cười, “Những bạn học này vì em mới làm ra chuyện này, em rất xin lỗi, mình xin lỗi bạn học Trần, thật xin lỗi.”
Trần Khinh Vân chỉ nhìn cô ta.
Ngu Minh Nhã không nghĩ rằng mình đã ăn nói khép nép như vậy, Trần Khinh Vân lại không phản ứng với cô ta.
Cô ta đứng một bên, nghe cha mẹ Trần Khinh Vân nói lý lẽ, nhất định phải xử lý bọn họ thật tốt, Chủ Nhiệm Giáo Dục cuối cùng mới nói sẽ cho bọn họ kết quả thỏa đáng.
Khi cha mẹ Trần Khinh Vân rời đi, còn hừ lạnh hai tiếng với Ngu Minh Nhã——
Tuổi còn nhỏ mà đã biết gây chuyện thị phi.
Ngu Minh Nhã bị kêu đến phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng không có ai để ý, vì rất nhiều người căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Lễ vật của Trần Khinh Vân là đồ ăn, một hộp bánh macaron của một hãng bánh nổi tiếng, mỗi hộp có giá hơn một ngàn, bên trong có mười sáu cái màu sắc khác nhau, đều không cùng vị.
Ngu Trà chọn một cái màu xanh lục, là vị trà xanh.
Macaron đúng là ăn rất ngon, nhưng lại quá ngọt.
Ngu Trà không thích ăn quá ngọt, nghĩ nghĩ, quyết định đưa cho Lục Dĩ Hoài, dù sao hắn có vẻ thích ăn kẹo, chắc là cũng thích đồ ngọt.
Không biết Lục Dĩ Hoài có ăn không.
Chạng vạng sau khi tan học, Tần Du đến cửa lớp năm, “Chị dâu nhỏ, ăn lẩu a, cả bạn của cậu cũng đi cùng luôn.”
Ngu Trà còn chưa đồng ý, Lâm Thu Thu đã mở miệng: “Đi đi đi, nhất định mình sẽ kéo theo Trà Trà, yên tâm đi.”
Tần Du ngầm hiểu, hai người liếc mắt với nhau.
Nhóm người đã rời đi, Ngu Trà mới bất đắc dĩ mở miệng: “Sao cậu lại đồng ý nhanh như vậy, mình không muốn đi.”
“Ăn lẩu thì càng đông càng tốt, ba người chúng ta với sáu người kia, sẽ càng thêm đông vui.” Lâm Thu Thu nói.
Dù sao cũng đã đồng ý rồi.
Cuối cùng là ăn ở một tiểm lẩu gần trường, thành phố Ninh nổi tiếng, buổi tối rất đông đúc, nhưng vị trí trường bọn họ rất tốt.
Nhất trung có không ít học sinh, trên đường đi đến đó, có mấy người kêu “Lục ca”, bị đè át trong sự ồn ào.
Nhóm Tần Du lại có thể gọi bia, các nam sinh từng ly mà tới, các nữ sinh…
Trước kia Lâm Thu Thu chưa uống bia bao giờ, có chút động tâm, chủ động cầm cái ly: “Cho tôi một ít với, một ít là được.”
“Có thể a bạn học Lâm Thu Thu.” Tần Du nói.
Lâm Thu Thu nói: “Đương nhiên rồi.”
Thượng Thần được rót nửa ly.
Đến phiên Ngu Trà, Tần Du chần chờ một chút, nhớ tới chuyện lần trước Ngu Trà dám uống rượu thay Lục Dĩ Hoài, cười nói: “Chị dâu nhỏ cũng một ly?”
Hắn không có khái niệm về việc uống hay không của nữ sinh, Lục Dĩ Hoài không thích nữ sinh đến gần, nên trong đám bọn họ không có nữ sinh, còn về bạn gái của mấy anh em hay những người ngoài vòng tròn này thì đều hào sảng, còn lợi hại hơn cả nam sinh.
Mặt khác, những người chủ động nhào qua bọn họ, đều muốn mượn uống rượu xảy ra gì đó, rất ít người không uống.
Thật ra Ngu Trà có thể uống rượu.
Đương nhiên đó là đời trước, cô bị Ngu Minh Nhã chuốc rượu, ngay cả rượu trắng cũng đã uống, mặc dù không biết khi say mình sẽ làm gì, nhưng tửu phẩm chắc cũng không quá tệ.
Dù vậy thì đời này vẫn chưa ai biết chuyện này.
Ngu Trà không muốn làm mất hứng: “Một chút là được.”
“Uống nhiều ít cũng không sao.” Tần Du chuẩn bị rót.
Đúng lúc này, đột nhiên Lục Dĩ Hoài duỗi tay, cầm đi cái ly trước mặt cô để trước mặt bản thân.
Sau đó tất cả mọi người không biết hắn lấy từ đâu ra một hộp sữa, thay thế chỗ cái ly.
Lục Dĩ Hoài cong ngón tay gõ gõ bàn, “Em uống cái này.”
Ngu Trà nhìn chằm chằm cái hộp đó.
Hình như đây cũng là hộp lúc sáng cô để trong hộc bàn hắn…
Hết chương 22
#xanh
Ngu Trà cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện viên kẹo này có chút quen mắt, nghĩ một chút thì nhớ đến, đây không phãi là kẹo cô để trong bàn Lục Dĩ Hoài sáng này sao.
Lúc trước mẹ Vương có cho cô một bịch kẹo, lần đó cô đã ăn một nửa, sau đó mẹ Vương lúc dọn phòng thấy không còn, nghĩ là cô thích ăn nên thường xuyên mua, mỗi lần đều là những loại khác nhau.
Lần này là một bịch kẹo hạnh nhân.
Không lẽ Lục Dĩ Hoài biết là cô đưa?
“Sao lại cho tôi kẹo.” Ngu Trà buồn bực, hỏi: “Khen thưởng, tôi đã làm gì cần được khen thưởng?”
Sắc mặt Lục Dĩ Hoài bình tĩnh, “Là tôi muốn.”
Ngu Trà: “…”
Ngay lúc Lục Dĩ Hoài quay đi thì bĩu môi, cô không dám làm như vậy trước mặt hắn, cho dù Lục Dĩ Hoài không làm ra chuyện gì đáng sợ.
Ngu Trà không thể nghĩ được, dứt khoát nói: “Chúng ta về đi.”
Tối nay đã mất nhiều thời gian như vậy, về đến Lục gia trễ hơn so với bình thường rất nhiều, bác sĩ Khương đã chờ trong nhà.
Giang Nguyệt Tình cũng chờ ở đây.
Nên Lục Dĩ Hoài vừa về đã bị đưa lên lầu.
Căn nhà có hai tầng, sau khi hắn xảy ra chuyện đã lắp thêm thang máy, bình thường ngoại trừ Lục Dĩ Hoài cũng không ai dùng, mẹ Vương cùng Ngu Trà đều có thói quen đi thang bộ.
“Dĩ Hoài, sao hôm nay con về trễ quá vậy?” Giang Nguyệt Tình ngồi một bên hỏi, “Bác sĩ Khương đã đến được nửa tiếng.”
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói: “Trên đường bị trễ.”
Chú Trần chưa vào nhà, nhưng mỗi ngày đều sẽ báo cho Giang Nguyệt Tình có chuyện gì xảy ra trên đường, nếu không có gì thì nói vài câu là được.
Lúc này chú Trần vẫn chưa thông báo.
Giang Nguyệt Tình nhìn thấy Ngu Trà đang thăm dò ngoài cửa, không khỏi tươi cười, “Đến rồi thì vào đi, lén lút làm gì?”
Tiểu cô nương này cũng thật đáng yêu.
Lúc này Ngu Trà mới vào, ngượng ngùng đối diện với ánh mắt của Lục Dĩ Hoài.
Lúc nãy Giang Nguyệt Tình còn ở đây, cô đi vào cũng không tốt, dù sao cũng là mẹ con, nhưng cô thật sự rất muốn nghe kết quả kiểm tra của Lục Dĩ Hoài.
Bác sĩ Khương kiểm tra một lần, sau đó mới nói: “Tình trạng không tệ, tôi dự kiến nếu vẫn giữ tốt trạng thái này, thời gian sẽ giảm xuống.”
Người mát xa là do bác sĩ Khương và Giang Nguyệt Tình tìm, nhưng không sống ở đây, mỗi buổi tối sẽ đến đây mát xa một tiếng.
Ngu Trà đã gặp một lần.
Nghe kết quả từ bác sĩ Khương, trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, tình trạng ngày càng lạc quan, cô rất vừa lòng.
Sau khi rời khỏi phòng, Giang Nguyệt Tình kêu Ngu Trà.
Bà ôn hòa hỏi: “Trà Trà, hai ngày trước Lục Dĩ Hoài nổi giận ở trường, con biết rõ đúng không”
Ngu Trà cúi đầu, “Rõ ạ.”
Bây giờ Giang Nguyệt Tình hỏi chuyện này, có lẽ là không hài lòng về cô.
“Dì hi vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Đúng là Giang Nguyệt Tình không thể nào vui vẻ, “Chuyện này không phải là con sai, dì không trách con, nhưng hãy cố gắng đừng để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Ngu Trà gật đầu, “Vâng ạ.”
Giang Nguyệt Tình lại nói: “Dì biết tính con dịu dàng, tính tình Dĩ Hoài có chút lớn, con hãy nhân nhượng nó một chút…”
“Mẹ.”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói Lục Dĩ Hoài.
Giang Nguyệt Tình xoay người, “Cái gì?”
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn Ngu Trà một cái, “Ân.”
Bác sĩ Khương cầm dụng cụ chào hỏi Giang Nguyệt Tình rồi rời đi.
Ngu Trà tìm lý do lên lầu.
Vừa đóng cửa lại, Giang Nguyệt Tình đã mở miệng: “Thân thể con như vậy mà còn làm ra chuyện đó, người khác không tốt thì con để người khác giáo huấn hắn, đâu phải trong nhà không có ai.”
Lục Dĩ Hoài nói: “Không có gì.”
“Nói con cũng không nghe.” Giang Nguyệt Tình xoa xoa lông mày, “Con đừng có khi dễ con gái người ta.”
Lục Dĩ Hoài nhướng mày, “Cô ấy cáo trạng với mẹ?”
Giang Nguyệt Tình cười, “Con nói xem?”
Lục Dĩ Hoài nói: “Sao con biết được.”
“Tính tình của con.” Giang Nguyệt Tình xua xua tay, không muốn dong dài: “Không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm.”
Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng.
Hôm sau Trần Khinh Vân xuất viện, vừa về trường thì đến ngay lớp năm, tặng lễ vật cho Ngu Trà.
“Ngu Trà, cảm ơn cậu tối hôm qua.”
Cô ấy bị nhốt trong toilet, nếu không có Ngu Trà, cả đêm cũng không có ai phát hiện, không biết hôm sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc dù chưa đến mùa thu, nhưng cả người ướt đẫm nằm trên sàn cả buổi tối, người bình thường đều sẽ không ổn.
Sau khi tỉnh lại hỏi bác sĩ, biết được người cứu mình là một cô gái xinh đẹp, tên cũng không biết.
Trần Khinh Vân về lại trường xem camera thì mới biết được.
Lần đầu gặp Ngu Trà là ở nhà ăn, không nghĩ rằng cô ấy sẽ cứu mình.
Ngu Trà không từ chối lễ vật, “Cậu không sao thì tốt.”
Trần Khinh Vân nhếch miệng cười, “Chỉ là cảm mạo phát sốt, không phải vấn đề quá lớn.”
“Đúng rồi.” Ngu Trà giả vờ tò mò hỏi: “Sao cậu lại bị nhốt trong toilet, cả người còn ướt đẫm, lúc tôi đi vào thì cửa cũng bị buộc lại.”
Nhắc đến việc này, sắc mặt Trần Khinh Vân liền khó coi.
Cô ấy đè thấp giọng: “Mình cũng không biết đã đắc tội với ai, lại có thể bị bạo lực học đường, nhưng mà mình đã nói với cha mẹ, cũng đã xem camera, coi như có chứng cứ.”
Trần Khinh Vân biết rằng dù có nhớ là ai cũng vô dụng, muốn đi chất vấn thì cần phải có chứng cứ.
Cô ấy cũng không phải là người ai muốn làm gì thì làm.
Ngu Trà nhướng mày, thật ra cô vẫn chưa nghĩ đến khả năng này.
Mà ngay lúc này, Ngu Minh Nhã đang trên lầu lại không có tâm trạng tốt như vậy.
Hôm qua trên đường có vài người ái mộ cô ta đã an ủi vì không lấy được vai diễn, Ngu Minh Nhã quen tính nói vài câu, các nam sinh kia liền hăng hái hi sinh làm Trần Khinh Vân đẹp mặt.
Vì hình tượng của Ngu Minh Nhã, cô ta nói vậy là không tốt.
Nhưng nghĩ đến việc Vương Thành Thuận còn đang ở thành phố Ninh, đáy lòng cô ta lại nảy lên một loại khả năng, nếu Trần Khinh Vân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải cô ta sẽ nhận được vai diễn này?
Nên sau tiết tự học buổi tối hôm qua cô ta không về nhà ngay, từ cửa sổ lớp cô ta có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài.
Ngu Minh Nhã nhìn mấy nam sinh đem Trần Khinh Vân vào toilet.
Đến tận khi đến trường sáng nay, cô ta mới nghe người khác nói, tối hôm qua có xe cấp cứu vào trường, Trần Khinh Vân bị đem đi bệnh viện, chiều nay đã trở về học.
Không có chuyện gì xảy ra.
Ngu Minh Nhã hơi thất vọng.
Đang suy nghĩ, chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, nói: “Ngu Minh Nhã, con ra đây với thầy một chút.”
Ngu Minh Nhã cả kinh, “Có chuyện gì vậy thầy?”
“Không có gì.” Sắc mặt chủ nhiệm lớp bình thường, “Chỉ là có chút chuyện cần hỏi mà thôi.”
Ngu Minh Nhã theo chủ nhiệm lớp ra ngoài, không nghĩ rằng lại bị đưa đến phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục, bên trong còn có vài người.
Trừ Trần Khinh Vân ra thì còn lại vài nam sinh và một đôi vợ chồng trung niên.
Trong lòng Ngu Minh Nhã lộp bộp.
Chủ Nhiệm Giáo Dục banh mặt, kể lại sự việc lần nữa, kết luận lại: “Bạn học Ngu Minh Nhã, những bạn học này nói là vì em nên mới làm chuyện xấu này với Trần Khinh Vân.”
Ngu Minh Nhã nghĩ đến chuyện này, tim đập nhanh hơn.
Cô ta không khỏi mắng thầm những tên này làm việc thật ngu xuẩn, lại có thể để bị quay lại, cô ta chưa thấy loại người ngu như vậy.
May mắn là lúc đó cô ta chưa nói ra cái gì.
Đầu óc Ngu Minh Nhã xoay chuyển thật nhanh, giải thích cho mình: “Thầy, việc bọn họ làm sao lại liên quan đến em?”
Trong văn phòng yên lặng vài giây.
“Vì cậu không vui nên chúng tôi mới làm hại Trần Khinh Vân.” Một nam sinh sắc mặt không tốt nói ra.
Một nam sinh khác cũng nói: “Đúng vậy.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm loại chuyện này, khi bị Trần Khinh Vân tìm được còn không dám tin.
Trong trường có rất nhiều camera, nhưng vẫn luôn không có tác dụng, nên rất nhiều học sinh truyền nhau rằng nó chỉ để trang trí, hù dọa học sinh.
Không ngờ nó lại hoạt động!
Ngu Minh Nhã vô tội nói: “Tôi không vui, nhưng tôi biết là do tôi chưa đủ tốt, bạn học Trần xuất sắc hơn nhiều so với tôi.”
Cô ta nhìn Chủ Nhiệm Giáo Dục: “Đúng là hôm qua em có gặp gỡ bọn họ, nhưng em không kêu bọn họ làm những chuyện đó với Trần Khinh Vân, em cũng không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Ngu Minh Nhã quăng đi hết trách nhiệm của mình.
Thực tế là, không ai biết cô ta giữ vai trò gì trong chuyện này, cô ta không xui khiến bọn họ, chỉ ám chỉ mà thôi.
Trần Khinh Vân nhìn chằm chằm Ngu Minh Nhã.
Lúc nãy mấy nam sinh kia đã nói rõ ràng, mặc dù Ngu Minh Nhã không sai khiến, nhưng nếu không phải vì cô ta, cô ấy cũng sẽ gặp phải bị những chuyện đó.
Chủ Nhiệm Giáo Dục nói: “Thầy cũng tin em không phải loại học sinh như vậy.”
Ngu Minh Nhã tươi cười, “Những bạn học này vì em mới làm ra chuyện này, em rất xin lỗi, mình xin lỗi bạn học Trần, thật xin lỗi.”
Trần Khinh Vân chỉ nhìn cô ta.
Ngu Minh Nhã không nghĩ rằng mình đã ăn nói khép nép như vậy, Trần Khinh Vân lại không phản ứng với cô ta.
Cô ta đứng một bên, nghe cha mẹ Trần Khinh Vân nói lý lẽ, nhất định phải xử lý bọn họ thật tốt, Chủ Nhiệm Giáo Dục cuối cùng mới nói sẽ cho bọn họ kết quả thỏa đáng.
Khi cha mẹ Trần Khinh Vân rời đi, còn hừ lạnh hai tiếng với Ngu Minh Nhã——
Tuổi còn nhỏ mà đã biết gây chuyện thị phi.
Ngu Minh Nhã bị kêu đến phòng Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng không có ai để ý, vì rất nhiều người căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Lễ vật của Trần Khinh Vân là đồ ăn, một hộp bánh macaron của một hãng bánh nổi tiếng, mỗi hộp có giá hơn một ngàn, bên trong có mười sáu cái màu sắc khác nhau, đều không cùng vị.
Ngu Trà chọn một cái màu xanh lục, là vị trà xanh.
Macaron đúng là ăn rất ngon, nhưng lại quá ngọt.
Ngu Trà không thích ăn quá ngọt, nghĩ nghĩ, quyết định đưa cho Lục Dĩ Hoài, dù sao hắn có vẻ thích ăn kẹo, chắc là cũng thích đồ ngọt.
Không biết Lục Dĩ Hoài có ăn không.
Chạng vạng sau khi tan học, Tần Du đến cửa lớp năm, “Chị dâu nhỏ, ăn lẩu a, cả bạn của cậu cũng đi cùng luôn.”
Ngu Trà còn chưa đồng ý, Lâm Thu Thu đã mở miệng: “Đi đi đi, nhất định mình sẽ kéo theo Trà Trà, yên tâm đi.”
Tần Du ngầm hiểu, hai người liếc mắt với nhau.
Nhóm người đã rời đi, Ngu Trà mới bất đắc dĩ mở miệng: “Sao cậu lại đồng ý nhanh như vậy, mình không muốn đi.”
“Ăn lẩu thì càng đông càng tốt, ba người chúng ta với sáu người kia, sẽ càng thêm đông vui.” Lâm Thu Thu nói.
Dù sao cũng đã đồng ý rồi.
Cuối cùng là ăn ở một tiểm lẩu gần trường, thành phố Ninh nổi tiếng, buổi tối rất đông đúc, nhưng vị trí trường bọn họ rất tốt.
Nhất trung có không ít học sinh, trên đường đi đến đó, có mấy người kêu “Lục ca”, bị đè át trong sự ồn ào.
Nhóm Tần Du lại có thể gọi bia, các nam sinh từng ly mà tới, các nữ sinh…
Trước kia Lâm Thu Thu chưa uống bia bao giờ, có chút động tâm, chủ động cầm cái ly: “Cho tôi một ít với, một ít là được.”
“Có thể a bạn học Lâm Thu Thu.” Tần Du nói.
Lâm Thu Thu nói: “Đương nhiên rồi.”
Thượng Thần được rót nửa ly.
Đến phiên Ngu Trà, Tần Du chần chờ một chút, nhớ tới chuyện lần trước Ngu Trà dám uống rượu thay Lục Dĩ Hoài, cười nói: “Chị dâu nhỏ cũng một ly?”
Hắn không có khái niệm về việc uống hay không của nữ sinh, Lục Dĩ Hoài không thích nữ sinh đến gần, nên trong đám bọn họ không có nữ sinh, còn về bạn gái của mấy anh em hay những người ngoài vòng tròn này thì đều hào sảng, còn lợi hại hơn cả nam sinh.
Mặt khác, những người chủ động nhào qua bọn họ, đều muốn mượn uống rượu xảy ra gì đó, rất ít người không uống.
Thật ra Ngu Trà có thể uống rượu.
Đương nhiên đó là đời trước, cô bị Ngu Minh Nhã chuốc rượu, ngay cả rượu trắng cũng đã uống, mặc dù không biết khi say mình sẽ làm gì, nhưng tửu phẩm chắc cũng không quá tệ.
Dù vậy thì đời này vẫn chưa ai biết chuyện này.
Ngu Trà không muốn làm mất hứng: “Một chút là được.”
“Uống nhiều ít cũng không sao.” Tần Du chuẩn bị rót.
Đúng lúc này, đột nhiên Lục Dĩ Hoài duỗi tay, cầm đi cái ly trước mặt cô để trước mặt bản thân.
Sau đó tất cả mọi người không biết hắn lấy từ đâu ra một hộp sữa, thay thế chỗ cái ly.
Lục Dĩ Hoài cong ngón tay gõ gõ bàn, “Em uống cái này.”
Ngu Trà nhìn chằm chằm cái hộp đó.
Hình như đây cũng là hộp lúc sáng cô để trong hộc bàn hắn…
Hết chương 22
#xanh
/62
|