Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 1: Hắn thích nhất là hôn cô

/62


Cuối tháng tám, giữa mùa hè nóng bức, Ninh thành đột nhiên nổi một trận mưa to kéo dài nhiều ngày.

"Mẹ, sao nó vẫn chưa tỉnh lại?"

"Đừng nóng vội, hôm nay là ngày cuối cùng nó ở đây, con phải ráng nhịn, đừng để có việc ngoài ý muốn xảy ra, Lục gia muốn người."

"Có thể có gì ngoài ý muốn, nửa đời sau của nó cũng gắn liền với kẻ tàn tật kia, tên biến thái Lục Dĩ Hoài không biết sẽ làm ra cái gì...."

Lúc Ngu Trà tỉnh lại thì nghe được tiếng nghị luận ngoài cửa.

Cả người cô run lên, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà và tấm đệm giường quen thuộc, đây là căn phòng cô đã ở khi sống tại Ngu gia.

Ngu Trà còn nhớ rõ mình đã được nhận nuôi từ cô nhi viện, trở thành con gái nuôi của Ngu gia, người ngoài đều cho rằng cô được sống như một công chúa, ngay cả cô cũng đã tự cho là vậy, lại chưa từng nghĩ rằng mình chỉ là một người hầu.

Cô được nhận nuôi là để giúp đỡ chị gái Ngu Minh Nhã ưu tú xinh đẹp, cũng là để làm lá chắn cho Ngu Minh Nhã.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng nói được đè thấp: "Trà Trà, con đã tỉnh chưa?"

Ngu Trà không nói chuyện, chỉ từ trên giường ngồi dậy.

Cô nhìn bàn tay của mình, tinh tế thon dài trắng nõn, móng tay được chăm sóc hoàn toàn mượt mà, cũng không có vết thương khi cô chạy trốn để lại.

Đây là bàn tay khi cô 17 tuổi.

Không phải cô đã chết sao?

Ngu Trà nhớ rằng mình bị trói lên, đôi mắt bị che lại, khuôn mặt bị rạch, thê thảm chết đi, làm sao cô có thể trở về Ngu gia lúc này, rõ ràng cô đã bị Ngu gia tránh như rắn rết.

Không nghe được tiếng động, người phụ nữ đứng bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, trên mặt lại hiện lên tươi cười, ôn hòa nói: "Trà Trà, hôm nay mang con đi qua nhà người khác làm khách, đừng ngủ nướng."

Làm khách?

Ngu Trà tinh tường nhớ rõ những lời này, việc này đã được Ngu gia chủ mưu từ lâu, làm khách xong cũng không thể trở về.

Cô nhìn biểu hiện giả nhân giả nghĩa của Trần Mẫn Quyên, nói: "Đã biết."

Trần Mẫn Quyên mười phần vừa lòng nhìn cô ngoan ngoãn, cầm một bộ váy liền màu trắng, "Váy này hôm qua dì mới mua, Minh Nhã cũng không có đâu."

Bà ta duỗi tay kéo Ngu Trà, Ngu Trà làm bộ vô tình mà tránh đi, lo lắng nói: "Thật vậy, chị ấy sẽ không giận ạ?"

Dĩ vãng lúc nào Trần Mẫn Quyên cũng mắng cô, hôm nay giả vờ tươi cười lâu như vậy mà bà ta cũng không thấy mệt.

Trần Mẫn Quyên không ý thức được sự thay đổi của cô, trong lòng hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích nói: "Chị con tốt tính, sẽ không tức giận."

Mới vừa nói xong, một cô gái xinh đẹp liền đi đến, tươi cười ôn nhu: "Sao chị có thể giận được, hôm nay qua nhà người khác làm khách nhất định phải trang điểm mặc đẹp, em đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn rất đẹp."

So với đời trước cũng không khác gì.

Ngu Minh Nhã cũng khen cô như vậy, Ngu Trà vui sướng mà tưởng thật, một lần cô từ Lục gia trở về, phát hiện Ngu Minh Nhã cũng có một bộ váy giống hệt, đem nó cắt nát bỏ vào thùng rác.

Cũng không biết làm sao cô ta có thể đem những lời trái lương tâm như vậy nói ra được.

Ngu Trà cầm lấy quần áo, lộ ra nụ cười thẹn thùng: "Vậy hai người ra ngoài trước, con thay quần áo đã."

Vẫn ngu xuẩn như vậy, Ngu Minh Nhã cùng Trần Mẫn Quyên liếc nhau, "Được, vậy con thay xong thì xuống lầu, chúng ta liền xuất phát."

Hai người cười rời đi.

Ngu Trà đứng ở mép giường, nhìn giọt nước trên cửa sổ thủy tinh trượt xuống, duỗi tay vẽ vòng tròn lên mặt kính, vòng tròn rất nhanh liền bị ướt rồi biến mất.

Cô thật sự đã trở về tuổi 17, tất cả mọi việc vẫn chưa phát sinh.

Ngu Trà hít một hơi thật sâu, thay áo, đây là bộ quần áo tốt nhất họ mua cho cô từ khi được nhận nuôi.

Trước kia cô toàn mặc quần áo cũ của Ngu Minh Nhã, đều là hàng hiệu đã lỗi thời, mỗi cái đều bị Ngu Minh Nhã phá hư vài chỗ mới đưa cho cô, không biết làm sao bị các bạn học khác biết được, lần đó cô còn bị cười nhạo một trận.

Hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ đều là Ngu Minh Nhã "trong lúc lơ đãng" tiết lộ ra ngoài.

Thiếu nữ trong gương thân hình hoàn hảo, váy cổ tròn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt cỡ bằng ban tay chọc cho người ta yêu thương.

Ngu Trà không nhịn được vuốt ve xương quai xanh.

Kiếp trước Lục Dĩ Hoài thích nhất xương quai xanh của cô, luôn hôn nơi này của cô, mỗi khi lên đỉnh khoái hoạt đều sẽ ngậm không bỏ, rồi sau đó liếm láp khẽ cắn, phảng phất như đó là mỹ vị của thế gian.

Chỉ là khi đó trong lòng cô trừ bỏ sợ hãi vẫn là sợ hãi.

Nghĩ đến Lục Dĩ Hoài, Ngu Trà hạ mi mắt.

Cô thu hồi tay, đẩy cửa ra đi ra ngoài, Trần Mẫn Quyên cùng Ngu Minh Nhã đã không còn đứng ngoài cửa, không biết đã đi đâu.

Ngu Trà bước chân nhẹ nhàng mà xuống lầu, còn chưa đi được một nửa đã nghe được giọng của Ngu Thanh Nhã: "Con đã để ý cái váy đó từ lâu rồi."

"Mẹ biết."

Ngu Minh Nhã ôm cánh tay Trần Mẫn Quân làm nũng: "Sao mẹ lại đưa cho cái đồ nhà quê kia, sau này cũng không mặc được, con không muốn mặc quần áo giống nó."

"Cũng chỉ là lần này thôi." Trần Mẫn Quyên sờ đầu Ngu Minh Nhã, "Con phải ráng nhẫn, đưa nó đi rồi sau này con muốn gì cũng được."

Nghe thế, Ngu Minh Nhã tâm tình mới tốt lên, nói: "Nghe nói tính tình Lục Dĩ Hoài bây giờ thay đổi rất nhiều, hở ra là cắn người, con thấy con nhỏ đó cũng sống không được bao lâu, có khi bị bệnh chó dại liền chết."

Trần Mẫn Quyên che miệng cô ta lại, mắt nhìn lên lầu.

Ngu Trà vội vàng trốn đi.

Trần Mẫn Quyên yên tâm mà quay lại, gõ gõ trán con gái: "Nhỏ giọng lại, đừng để Ngu Trà nghe được, vạn nhất nó sống chết không muốn thì con liền gặp phiền phức."

Ngu Minh Nhã bị bà ta doạ sợ gật đầu.

Cô ta cũng không muốn phải đi bồi một kẻ điên tàn phế còn cắn người, thà rằng đi tìm đường chết còn hơn.

Chờ phòng khách an tĩnh lại, Ngu Trà mới chậm rãi xuống lầu.

"Dì nói con mặc sẽ rất đẹp mà." Trần Mẫn Quyên quay đầu lại, khích lệ nói: "Để chị gái trang điểm cho con, hôm nay sẽ đi đến nhà của người giàu, không thể chậm trễ."

Ngu Trà cúi đầu, "Cảm ơn chị gái."

Ngu Minh Nhã trợn trắng mắt, "Em ngồi đây để chị lấy dụng cụ."

Làm con gái ruột được Ngu gia nuông chiều từ bé, đồ vật của cô ta đương nhiên là tốt, lần này cũng bỏ vốn gốc, muốn đem Ngu Trà lừa đến Lục gia.

Nhìn dung nhan tinh xảo của Ngu Trà, Ngu Minh Nhã tự véo lòng bàn tay đến đỏ hồng, ghen tị mà trang điểm cho cô.

Ngu Trà tự nhiên không sợ cô ta dám làm ra thủ đoạn nhỏ gì.

Bởi vì chỉ cần Lục gia không hài lòng, Ngu Minh Nhã tất nhiên là phải thay thế cô, trong suy nghĩ của bọn họ bây giờ, đánh chết cũng sẽ không đưa con gái mình cho một kẻ tàn phế.

Không biết qua bao lâu, Ngu Trà mới nghe được một tiếng: "Xong rồi."

Cô mở mắt ra, nhìn đôi mắt của chính mình trong gương, không còn vẻ trong sáng như trước kia, cô trổ mã đúng thật rất hoàn mĩ.

Ngu Trà nhoẻn miệng cười.

Một bên Ngu Minh Nhã ngây người vài giây, phục hồi tinh thần lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, quay đầu giả vờ ôn nhu nói, "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Ngu Trà mắt nhìn son môi mới bày biện trên bàn, đều mới được Ngu Minh Nhã mua, vẫn chưa dùng qua.

Cô chọn một cái, nhẹ nhàng tinh tế bôi lên.

Ngu Minh Nhã trong mắt hiện lên ghen ghét, thúc giục nói: "Nếu không đi thì sẽ trễ đó. Em như vậy là được rồi. Thoa son cả nửa ngày, chị còn chưa dùng đâu."

Bất quá chỉ cần nghĩ Ngu Trà sau này sẽ bị kẻ điên tra tấn, khuôn mặt xinh đẹp sau này cũng bị lãng phí, trong lòng cô ta liền mười phần vui sướng.

Ngu Trà nhìn sắc mặt Ngu Minh Nhã trong gương.

Mới có như vậy đã không nhịn được.

Nửa giờ sau, ba người lên xe đi Lục gia.

Lục gia quyền thế ngập trời, hầu như những bất động sản nổi danh ở Ninh thành đều của nhà họ, phía trên kia cũng có người của Lục gia, không ai dám chọc, hầu như mọi người chỉ có thể ở dưới thấp nhìn lên mà nịnh bợ.

Lục Dĩ Hoài thân là con một vốn dĩ là thiên chi kiêu tử, không ai biết được chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Từ khi biết được hai chân mình bị tàn phế, tính tình Lục Dĩ Hoài thay đổi rất lớn, cả ngày không nói một câu, người sáng suốt đều biết xung quanh hắn đều thể hiện sự âm trầm, tính tình không có chừng mực.

Lục gia không có cách nào, quyết định tìm một cô gái bồi Lục Dĩ Hoài, gia thế không thể cao cũng không thể thấp, cuối cùng lựa chọn con gái Ngu gia.

Ngu Minh Nhã bên ngoài đều là mỹ danh, người biết cô ta đều nói cô ta xử sự ôn nhu, làm việc cẩn thận, thành tích học tập tốt, hầu như không ai không thích cô ta.

Như vậy thật sự rất thích hợp.

Chỉ là Ngu gia bên ngoài thì nịnh nọt, trong lòng lại khó chịu, Ngu Minh Nhã được bọn họ toàn lực bồi dưỡng, dựa vào cái gì có thể đem con gái ưu tú của bọn họ đưa cho một kẻ tàn phế.

Lục gia lúc ấy chưa nói là Ngu Minh Nhã, bởi vì Ngu gia chỉ có một đứa con gái, lại không ngờ rằng Ngu gia đem người hầu Ngu Trà làm con gái nuôi, quyết định đưa vào Lục gia.

Trần Mẫn Quyên cùng Ngu Minh Nhã tính toán thật kỹ, dù sao Lục gia cũng không chỉ định là ai, đưa con nuôi sang, sau đó hưởng thụ ân huệ của Lục gia, như vậy thật tốt.

Chỉ là hai người không nghĩ đến chuyện sau này.

Ngu Trà ở trên xe không muốn nói chuyện, ngẫu nhiên nhìn ngoài cửa sổ, lúc sau liền vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, người ngoài nhìn đều nghĩ cô đã ngủ rồi.

Trần Mẫn Quyên đã nghĩ đến tương lai tốt đẹp, lợi ích Lục gia đem lại chắc chắn không nhỏ, bọn họ sau này chỉ cần chỉ tay năm ngón hô mưa gọi gió.

Đang suy nghĩ, Ngu Minh Nhã ngồi phía trước thanh âm yêu kiều: "Còn chưa tới nữa? Con cũng chờ không kịp."

Cô ta không thể chờ để nhìn thấy Ngu Trà bị tra tấn.

Lúc trước người trong nhà nói sẽ nhận nuôi một đứa con gái, Ngu Minh Nhã tưởng cũng chỉ là đứa bình thường, khi Ngu Trà được đem về, cô ta mất thật lâu mới lấy lại tinh thần, bố mẹ đem về làm người hầu của cô ta, bây giờ trở thành em gái của mình.

Trần Mẫn Quyên nhìn về phía sau, "Con nói nhỏ chút."

"Nó ngủ rồi mẹ." Ngu Minh Nhã không để ý chút nào, ngược lại nói nhỏ: "Mẹ, Lục gia thật sự đáp ứng điều kiện đó sao?"

Trần Mẫn Quyên hạ giọng: "Thật."

Ngu Minh Nhã lập tức nở nụ cười, nhìn Ngu Trà đang dựa bên cửa sổ, hừ lạnh một tiếng, nói thầm: "Lần này tiện nghi cho mày."

Không bao lâu, xe qua cửa lớn Lục gia.

Trần Mẫn Quyên nhìn kính chiếu hậu dặn dò Ngu Trà vừa giả vờ tỉnh lại: "Sắp đến nơi, con chỉ cần nghe người ta nói, không cần phản bác lại, cái gì cũng phải đáp ứng biết chưa?"

Ngu Trà ngoan ngoãn nói: "Đã biết."

Khoảng cách đến cửa lớn Lục gia không còn xa, dọc theo đường đi là hoa viên, đình, phía sau núi giả còn có cánh rừng, kiến trúc xa hoa mà khiêm tốn làm người khác say mê.

Tốc độ xe dần chậm lại.

Mặc dù nhiều năm ở nơi này, Ngu Trà cũng không thể khống chế trái tim đang đập nhanh.

Huống chi Ngu Minh Nhã là lần đầu tiên đến đây đã sợ ngây người, bóp lòng bàn tay mình, hận không thể ngay lập tức được sống ở nơi này.

Ba người được mang vào đại trạch.

Người hầu dẫn bọn họ vào cung kính nói: "Phu nhân, Ngu tiểu thư đến rồi."

Người phụ nữ ngồi ở giữa là mẹ của Lục Dĩ Hoài, Giang Nguyệt Tình, từ khi con trai xảy ra chuyện, bà mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, hôm nay nếu không phải vì có khách tới, chỉ sợ vẫn còn trong nhà mà đau lòng.

Trần Mẫn Quyên dẫn Ngu Trà ra, nịnh nọt nói: "Lục phu nhân, đây là con gái tôi Trà Trà, tính tình rất hiền lành."

Bà không giới thiệu Ngu Minh Nhã, là vì sợ Giang Nguyệt Tình coi trọng Ngu Minh Nhã, bà ta không thể nào đưa con gái ưu tú của mình vào miệng sói.

Ngu Trà lộ ra tươi cười nhợt nhạt.

Không chờ cô mở miệng, Giang Nguyệt Tình liền xua xua tay, biểu tình lạnh lẽo: "Được rồi, ý tứ Lục gia chúng tôi không phải các người không rõ, bây giờ đưa con gái nuôi đến là có ý gì? Khinh thường Lục gia chúng tôi?"

Trần Mẫn Quyên sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bà ta không nghĩ tới bây giờ trực tiếp xé rách mặt, Ngu Minh Nhã đang dào dạt đắc ý phía sau xém chút nữa té xuống đất, mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Này... Ngu Trà cũng là con gái Ngu gia chúng tôi, nuôi nhiều năm, so với con gái ruột không hề khác nhau...Lục thiếu gia sẽ thích Ngu Trà... Ngu Trà con nói đi!"

Trần Mẫn Quyên càng nói càng chột dạ, nhìn Ngu Trà làm mặt quỷ.

Giằng co hồi lâu, Ngu Minh Nhã còn non không hiểu chuyện liền té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm tự nói, không biết đang nói cái gì, thanh âm rất nhỏ.

Trước mắt Ngu Trà hiện lên cảnh khi cô chết, Lục Dĩ Hoài không màng đến chân bị thương đến ôm cô, đau đớn đến tận xương tủy.

Cô đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt.

Giang Nguyệt Tình sắc mặt cũng khó coi, tuy rằng Ngu Trà thoạt nhìn cũng rất tốt, nhưng không phải người bọn họ chọn. Vừa mới chuẩn bị nói, người phía sau đưa điện thoại, trên màn hình hiện tên Lục Dĩ Hoài.

Giọng nói lạnh lùng truyền tới "Chỉ cần cô ấy."

Hết chương 1

#xanh

/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status