Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Nghe nói em chọn Mạnh Thư Phàm làm người phát ngôn?” Hạng Viễn mới vừa vào vừa, Tam gia đã đảo mắt nhìn tới.
“Ơ? Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Hạng Viễn đang chuẩn bị đổi giày, nghe được tiếng nói của Tam gia, vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng mà quay đầu hỏi.
Tam gia bị cậu chọc cười, chút cảm giác không thoải mái trong lòng nhanh chóng được vẻ mặt hớn hở của người yêu xua đi mất. Hắn đứng lên, đến tủ để giày lấy dép lê cho Hạng Viễn, cười nói, “Gần đây chẳng phải anh đều về nhà rất sớm sao? Có gì mà kinh ngạc?”
“Nhưng hiện tại mới bốn giờ thôi!” Hạng Viễn trở về ngay sau khi ký hợp đồng với Mạnh Thư Phàm, tuy lúc trước Tam gia không về nhà muộn, nhưng cũng phải sáu bảy giờ chiều. Lúc này, nhìn vầng thái dương còn tỏa sáng chói lọi bên ngoài cửa sổ, đích thực Hạng Viễn có chút không dám tin.
“Hôm nay xong việc sớm.” Tam gia giải thích, “Anh nghe Cố Dật Chu nói em đã trở về, nên cũng về nhà luôn.”
“Anh liên hệ với Cố Dật Chu à!” Hạng Viễn gật gật đầu, chẳng trách vừa về đến nhà đã thấy vẻ mặt lão già này không đúng lắm, “Lần này Mạnh Thư Phàm chủ động tìm tới cửa, cho nên em liền…” Thấy sắc mặt Tam gia vẫn chưa trở lại bình thường, Hạng Viễn vội vàng lớn tiếng quát nạt, “Người nọ là do anh trêu chọc trước, em đã không tính toán hiềm khích khi xưa mà sử dụng cậu ta, anh còn dám mặt nặng mày nhẹ với em à!”
Cái bản lĩnh đổi trắng thay đen này… Sặc, Tam gia lắc lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi, “Anh mặt nặng mày nhẹ với em bao giờ?”
“Vậy sao vừa vào cửa anh đã chất vấn em?”
“Chỉ là thăm hỏi bình thường thôi,” Tam gia vuốt lông cho người nọ, kiên nhẫn hỏi, “Chẳng phải chỗ Cố Dật Chu có rất nhiều người sao? Vì cái gì lại muốn dùng hắn?”
“Em, em…” Hạng Viễn không muốn nói, hễ cứ nhìn thấy Mạnh Thư Phàm là sẽ nghĩ tới những ngày tháng giãy dụa cầu sinh trước đây của bản thân mình. Cậu không thông minh, cũng chẳng biết phán đoán lòng người, nhưng khi gánh nặng áo cơm đè xuống đôi vai, chỉ cần không phải vứt bỏ tôn nghiêm thì việc gì cậu cũng sẽ liều mình thực hiện, so ra, thật giống hành động một lòng cầu cơ hội của Mạnh Thư Phàm.
Bản thân được trọng sinh, Ninh Vân Trạch hình như cũng trọng sinh, cậu không biết chuyện ấy sẽ ảnh hưởng thế nào tới tương lai, nhưng kiếp trước Mạnh Thư Phàm là ảnh đế, hơn nữa hiện tại người nọ cũng đã trở nên rất kiên định rồi, nếu có thể, vẫn không nên khiến cuộc đời đối phương lệch khỏi quỹ đạo ban đầu quá.
“Em làm sao?” Đợi một hồi lâu cũng chưa nghe được đáp án của đối phương, Tam gia không khỏi chọt nhẹ vào mặt cậu.
“Có nói anh cũng chẳng hiểu đâu, không thèm nói chuyện với anh nữa.” Hạng Viễn đẩy tay hắn ra, ngạo kiều bảo, “Nhưng em cảnh cáo anh, không được dây dưa với họ Mạnh kia đấy nhé, có hiểu không?”
Tam gia đỡ trán, “Bảo bối, lần này là em trêu chọc hắn trước.” Anh còn chưa kịp khởi binh vấn tội cơ mà?
“Trêu chọc cái con khỉ!” Hạng Viễn bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn, vung tay đẩy Tam gia ngã xuống ghế sa lông, đặc biệt khí phách ngồi lên đùi hắn, lẩm bẩm, “Kỳ thực, đến giờ phút này, Mạnh Thư Phàm gì đó đều không phải vấn đề.”
“Hửm?” Hiếm thấy Hạng Viễn nói ra một lời cảm tính như vậy, Tam gia nhướng mày, chậm rãi mỉm cười.
“Vẻ mặt của anh là thế nào đây?” Thấy Tam gia cười, Hạng Viễn lại không vui. Cậu tóm lấy bả vai đối phương hung hăng lay lay lắc lắc, “Em nói không đúng à? Chỉ cần tình cảm chúng ta tốt, đừng nói một Mạnh Thư Phàm, kể cả mười tám thằng ảnh đế hợp sức lại cũng không chia rẽ được, có phải không?”
“Phải phải phải, Đông Đông nhà chúng ta còn mạnh mẽ hơn đám ảnh đế với ngôi sao kia nhiều, anh nhìn bọn họ mãi cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng em vừa nhào lên một cái đã muốn…” Hạng Viễn vẫn luôn ngồi khóa trên đùi Tam gia mà cọ qua cọ lại, vốn cậu không có tâm tư song Tam gia thì lại khác.
“Đầu óc anh toàn là tư tưởng đồi bại! Đồ đại sắc ma!” Bị vật thể cứng rắn nào đó chọt chọt chọt, Hạng Viễn nhảy dựng lên như là lửa cháy đến mông, “Anh không thể nghĩ đến những cái khác được à?”
“Anh vốn không nghĩ gì cả,” Tam gia phi thường ủy khuất, “Nhưng vì em cứ cọ cọ lên người anh…”
“Anh anh anh…” Khoảnh khắc giao lưu tình cảm tốt đẹp cứ thế bị người đàn ông kéo đi lệch hướng, Hạng Viễn đặc biệt không hài lòng, đặt mông ngồi xuống cái ghế sa lông bên cạnh tự sinh hờn dỗi.
“Giận rồi?” Vợ giận, đương nhiên chồng phải nhanh chóng dỗ dành.
“Hừ!” Người nào đó ngạo kiều quay đầu đi.
“Vừa rồi anh chỉ đùa với em thôi,” Tam gia mang theo nụ cười đầy cưng chiều, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Cả ngày nghĩ đến mấy cái linh tinh là anh không đúng, nhưng đó cũng là phương thức biểu đạt tình cảm độc đáo của anh.” Cũng chỉ khi ở trước mặt Hạng Viễn, Tam gia mới có thể đùa giỡn hạ lưu như vậy, phải biết trong con mắt người ngoài, hắn lúc nào cũng nghiêm túc đĩnh đạc, khí thế cường đại vô cùng. Nói tóm lại, người khác muốn thấy hắn biến sắc còn khó, chứ nói chi đến một mặt gian tà này.
Thấy Tam gia ăn nói nhỏ nhẹ khiêm nhường lại không ngừng dỗ dành xoa dịu, sắc mặt Hạng Viễn cũng tốt hơn nhiều, “Kỳ thực em cũng không phải loại người xét nét xăm soi, đúng không?”
“Đúng đúng.” Vợ đang tức giận, cho nên vợ nói cái gì cũng là chân lý.
“Giữa vợ chồng… Khụ, giữa chồng chồng với nhau, giao lưu tình cảm là rất cần thiết, đúng không?”
“Tất nhiên là đúng rồi.”
“Vì để chứng minh anh thực sự nghĩ như vậy, đêm nay chúng ta chia phòng mà ngủ, nhé.”
Tam gia: “…”
Hai người rốt cuộc có phân phòng hay không, thì cũng phải là tình thú nho nhỏ của cặp chồng chồng.
Phương diện gia đình tương đối hài hòa, nhờ thế mà Hạng Viễn có đầy đủ thời gian để đi gây dựng lại sự nghiệp. Có kinh nghiệm từ lúc trước cho nên lần này công ty cậu được thành lập rất nhanh, so với nguồn tài chính hạn hẹp khi làm web sữa thì tài lực của web mỹ phẩm dư dả hơn rất nhiều.
Tuy trong tay có tiền, thế nhưng Hạng Viễn cũng không tiêu loạn, phần lớn tài chính đều chi cho việc thiết kế trang web và nhập hàng. Bởi vì tiết kiệm được tiền thuê ngôi sao làm người phát ngôn, nên cậu cũng mạnh tay chi thêm một chút vào các phương thức truyền thông khác.
Đương nhiên, có Mạnh Thư Phàm làm người đại diện, trang web beauty online còn chưa chính thức lên sàn cũng đã trở thành từ khóa được tìm kiếm hàng đầu trên Internet rồi.
“Anh, sao anh không đi mà lại bắt em đi?” Bởi vì mời Mạnh Thư Phàm làm người phát ngôn, cho nên công ty bọn họ phải hợp tác với Tinh Vũ Entertainment mở một cuộc họp báo. Động thái này cũng coi như tạo thế cho trang web beauty, nhưng vì thân phận và tính cách có nhiều giới hạn, Hạng Viễn rất không nguyện ý xuất đầu lộ diện, đành phải giao nhiệm vụ vĩ đại ấy cho Phương tiểu thiếu gia.
“Mày điển trai, da lại đẹp, đứng cạnh Mạnh Thư Phàm cũng không kém cỏi chút nào, thời khắc mấu chốt, mày không xuất hiện thì ai xuất hiện nữa?” Hạng Viễn nói như thể đương nhiên.
“Gì?” Phương Trác phút chốc mở to hai mắt, cậu thừa nhận bộ dạng của mình cũng tàm tạm, nhưng nói đến điển trai, cậu lại có thể qua mặt ông anh nhà mình sao? “Anh, anh đừng hại em! Em không dám đi lên.”
“Không dám cũng phải lên,” Hạng Viễn chuyên quyền nói, “Về sau vấn đề đối ngoại tuyên truyền của công ty đều do mày phụ trách, hiện tại phải bắt đầu luyện tập.”
“Anh đây là không có trâu bắt chó đi cày đúng không hả!” Phương Trác buồn bực, chẳng biết hiện tại mới đi bồi dưỡng một giám đốc truyền thông có còn kịp hay không.
“Hôm nay là buổi họp báo đầu tiên của trang web mỹ phẩm, mày không lên thì ai lên?” Hạng Viễn liếc cậu ta một cái, lại nói, “Người sáng lập lên đài đại biểu cho thành ý của công ty, đi mau, trước làm quen với kịch bản một chút, lát nữa đừng có rụt rè, cũng đừng bị Mạnh Thư Phàm đè bẹp.”
“Anh, anh có lương tâm không đấy? Tốt xấu gì Phương thiếu em cũng có chút danh tiếng ở chốn kinh kỳ, vậy mà anh lại so sánh em với một tiểu minh tinh hả?”
“Chú ý ngôn từ của mình đi, về sau Mạnh Thư Phàm sẽ là đối tượng hợp tác của chúng ta đấy, hiểu không?”
“Hiểu, em hiểu, chính là muốn biểu đạt sự coi trọng công ty dành cho hắn thôi,” Phương Trác liếc mắt xem thường, cầm kịch bản chương trình đi ra bên ngoài, “Em tìm một chỗ đọc qua đã, kiểu gì cũng phải khiến đám người của giới giải trí giật mình.” Tốt xấu gì cậu cũng ở cạnh đại minh tinh suốt một thời gian, chắc chắn không đến nỗi không biết xem kịch bản.
Song vừa nghĩ đến tên đại minh tinh mới dính scandal với sao nữ kia, tâm tình Phương Trác lại trùng xuống.
Buổi họp báo rất thành công, Mạnh Thư Phàm không chỉ dốc sức tuyên truyền trang web mỹ phẩm mà còn tỏ vẻ mình và CEO công ty là bạn tốt. Để đáp lại tình cảm của đám fan, lần này hắn không thu phí phát ngôn, mà dùng chính khoản tiền đó để phát động một hoạt động nho nhỏ có tên là “Tiểu Mạnh giúp giấc mơ làm đẹp của bạn trở thành sự thật”.
Hoạt động ấy nhằm giảm giá cho hai nghìn bộ sản phẩm trang điểm nhập ngoại với slogan hài hước: “Sự xinh đẹp của bạn là thành tựu của Tiểu Mạnh”, thời gian diễn ra sự kiện sẽ được tuyên bố trong buổi họp báo, cùng lúc đó trang web beauty online cũng chính thức lên sàn.
Vì người phát ngôn là bạn tốt của CEO, cho nên làm sao bọn họ lại không tương tác thân mật được? Nhìn Mạnh Thư Phàm và Phương Trác kề vai sát cánh đứng trên sân khấu, còn tuyên bố hai người rất “thân”, Hạng Viễn không khỏi dâng lên một trận áy náy ở trong lòng.
“Người trên sân khấu là ai?” Ngay khi Hạng Viễn cảm thấy đồng tình sâu sắc với Phương Trác thì một thanh âm tựa hồ đang tận lực đè nén vang lên bên tai cậu.
“Ai cơ?” Hạng Viễn quay đầu nhìn lại theo bản năng. Bởi vì đây là buổi họp báo, cho nên tất cả vệ sĩ của cậu đều đứng bên ngoài, nhưng nhân viên trang web mỹ phẩm đang ngồi cạnh cậu, thế quái nào lại đột ngột biến thành người khác rồi?
“Tôi đây mà.” Người vừa xuất hiện đầu đội mũ mắt đeo kính râm, khi ngồi xuống thân thể vẫn luôn thẳng tắp, vừa nhìn đã biết vóc dáng rất cao.
Hạng Viễn sửng sốt trong chốc lát, mới giật mình kinh ngạc nói, “Tiết Lâm?”
“Ừ.” Tiết Lâm dõi ánh mắt gắt gao nhìn lên sân khấu, giọng nói ngập đầy chất vấn, “Chẳng phải đã nói mời tôi làm người phát ngôn sao? Vì cái gì lại đổi người?” Hơn nữa người kia còn dám khoác vai Tiểu Trác nhà hắn! Vừa chứng kiến một màn như vậy, Tiết đại minh tinh đã uất ức đến sắp hộc máu rồi.
“Không phải ông đã chia tay với Tiểu Phương rồi à? Ấy chết, không đúng, không phải ông đang hẹn hò hay sao?”
“Tôi? Hẹn hò?” Tiết Lâm chỉ vào mặt mình, không dám tin hỏi, “Cậu hỏi tôi với Tiểu Trác á?” Kỳ thực, hắn… còn chưa theo đuổi xong đâu.
“Với nữ minh tinh kia ấy chứ!” Hạng Viễn nhất thời không nhớ nổi tên của nữ minh tinh kia, chỉ đành miễn cưỡng hồi tưởng, “Chính là người tới bệnh viện thăm ông ý.”
“Cậu nói Jenny? Tôi căn bản không gặp cô ta mà.”
“Nhưng báo nói…”
“Scandal minh tinh mà cậu cũng tin?”
“Tôi tin hay không không quan trọng,” Hạng Viễn buông tay, “Tiểu Phương tin.”
Tiết Lâm quả thực giống như bị trúng một vạn điểm bạo kích, hắn nhìn lên sân khấu, thống khổ trong ánh mắt tựa hồ có thể xuyên qua kính râm mà bắn ra.
“Ông kiềm chế chút đi, nhiều người đang nhìn như vậy.”
Nếu người ta phát hiện đại minh tinh Sean cũng ở chỗ này, vậy cảnh tượng liền náo nhiệt hơn nhiều lắm.
“Lời lúc trước các cậu nói còn tính không?” Tiết Lâm nhìn lên sâu khấu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới khàn khàn hỏi.
“Lời gì?”
“Chuyện người phát ngôn đấy, miễn phí, không mất tiền.”
“Ặc…” Trước đồng ý là vì hắn có giao tình với Tiểu Phương, nhưng hiện tại Tiểu Phương không muốn làm bạn bè với hắn nữa! Hạng Viễn gãi gãi đầu, dường như có phần do dự.
“Tôi quen Thư Phàm lâu rồi, trước kia, khi cậu ấy còn ở trong nhóm SKY, tôi cũng rất thích nghe cậu ấy hát, hiện tại cậu ấy chuyển sang đóng phim, với tư cách một người bạn, tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình.” Phương Trác ôm vai Mạnh Thư Phàm, cười tươi như hoa cúc, “Phim điện ảnh mới của cậu ấy sắp chiếu rồi, đến lúc đó phóng viên và anh em bạn bè phải tới xem ủng hộ Thư Phàm nha!”
“Giám đốc Phương, quan hệ của cậu và Thư Phàm tốt như vậy, bình thường hai người còn làm những gì?”
“Chúng tôi thường xuyên hẹn nhau đi ăn uống, có rảnh sẽ cùng chơi bóng bánh linh tinh…”
Cái bản lĩnh nói dối không chớp mắt này, quả thực Hạng Viễn cũng muốn like một cái. Thế nhưng, đúng vào lúc ấy, người bên cạnh cậu đột ngột đứng lên.
“Này!” Hạng Viễn không khỏi cuống một phen, đây là họp báo nhá, đừng có quậy mà ông ơi!
“Tiểu Trác, tại sao mở họp báo lại không chờ tôi? Tuy tôi nói có khả năng sẽ không đến kịp, nhưng các cậu ngay cả mấy phút đồng hồ cũng chẳng chịu chờ, thật khiến tôi phải thương tâm.” Tiết đại minh tinh tháo kính râm, sải bước tiến lên sân khấu. Hắn thân cao chân dài, chẳng mấy chốc đã tiến tới bên người Phương Trác, dứt khoát vươn tay ôm lấy vai cậu.
Mạnh Thư Phàm bất ngờ bị hắn đẩy ra thì có chút ngơ ngẩn, người nọ là ai? Tại sao nhìn quen mắt vậy?
Mà cùng lúc ấy, ở dưới khán đài, nhóm phóng viên đầu tiên là im lặng, chờ sau khi thấy rõ người mới xuất hiện là ai mới đồng loạt xôn xao. Thậm chí còn có vài nữ phóng viên kích động mà thét chói tai: “Sean! A a a! Là Sean!”
*****
“Nghe nói em chọn Mạnh Thư Phàm làm người phát ngôn?” Hạng Viễn mới vừa vào vừa, Tam gia đã đảo mắt nhìn tới.
“Ơ? Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Hạng Viễn đang chuẩn bị đổi giày, nghe được tiếng nói của Tam gia, vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng mà quay đầu hỏi.
Tam gia bị cậu chọc cười, chút cảm giác không thoải mái trong lòng nhanh chóng được vẻ mặt hớn hở của người yêu xua đi mất. Hắn đứng lên, đến tủ để giày lấy dép lê cho Hạng Viễn, cười nói, “Gần đây chẳng phải anh đều về nhà rất sớm sao? Có gì mà kinh ngạc?”
“Nhưng hiện tại mới bốn giờ thôi!” Hạng Viễn trở về ngay sau khi ký hợp đồng với Mạnh Thư Phàm, tuy lúc trước Tam gia không về nhà muộn, nhưng cũng phải sáu bảy giờ chiều. Lúc này, nhìn vầng thái dương còn tỏa sáng chói lọi bên ngoài cửa sổ, đích thực Hạng Viễn có chút không dám tin.
“Hôm nay xong việc sớm.” Tam gia giải thích, “Anh nghe Cố Dật Chu nói em đã trở về, nên cũng về nhà luôn.”
“Anh liên hệ với Cố Dật Chu à!” Hạng Viễn gật gật đầu, chẳng trách vừa về đến nhà đã thấy vẻ mặt lão già này không đúng lắm, “Lần này Mạnh Thư Phàm chủ động tìm tới cửa, cho nên em liền…” Thấy sắc mặt Tam gia vẫn chưa trở lại bình thường, Hạng Viễn vội vàng lớn tiếng quát nạt, “Người nọ là do anh trêu chọc trước, em đã không tính toán hiềm khích khi xưa mà sử dụng cậu ta, anh còn dám mặt nặng mày nhẹ với em à!”
Cái bản lĩnh đổi trắng thay đen này… Sặc, Tam gia lắc lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi, “Anh mặt nặng mày nhẹ với em bao giờ?”
“Vậy sao vừa vào cửa anh đã chất vấn em?”
“Chỉ là thăm hỏi bình thường thôi,” Tam gia vuốt lông cho người nọ, kiên nhẫn hỏi, “Chẳng phải chỗ Cố Dật Chu có rất nhiều người sao? Vì cái gì lại muốn dùng hắn?”
“Em, em…” Hạng Viễn không muốn nói, hễ cứ nhìn thấy Mạnh Thư Phàm là sẽ nghĩ tới những ngày tháng giãy dụa cầu sinh trước đây của bản thân mình. Cậu không thông minh, cũng chẳng biết phán đoán lòng người, nhưng khi gánh nặng áo cơm đè xuống đôi vai, chỉ cần không phải vứt bỏ tôn nghiêm thì việc gì cậu cũng sẽ liều mình thực hiện, so ra, thật giống hành động một lòng cầu cơ hội của Mạnh Thư Phàm.
Bản thân được trọng sinh, Ninh Vân Trạch hình như cũng trọng sinh, cậu không biết chuyện ấy sẽ ảnh hưởng thế nào tới tương lai, nhưng kiếp trước Mạnh Thư Phàm là ảnh đế, hơn nữa hiện tại người nọ cũng đã trở nên rất kiên định rồi, nếu có thể, vẫn không nên khiến cuộc đời đối phương lệch khỏi quỹ đạo ban đầu quá.
“Em làm sao?” Đợi một hồi lâu cũng chưa nghe được đáp án của đối phương, Tam gia không khỏi chọt nhẹ vào mặt cậu.
“Có nói anh cũng chẳng hiểu đâu, không thèm nói chuyện với anh nữa.” Hạng Viễn đẩy tay hắn ra, ngạo kiều bảo, “Nhưng em cảnh cáo anh, không được dây dưa với họ Mạnh kia đấy nhé, có hiểu không?”
Tam gia đỡ trán, “Bảo bối, lần này là em trêu chọc hắn trước.” Anh còn chưa kịp khởi binh vấn tội cơ mà?
“Trêu chọc cái con khỉ!” Hạng Viễn bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn, vung tay đẩy Tam gia ngã xuống ghế sa lông, đặc biệt khí phách ngồi lên đùi hắn, lẩm bẩm, “Kỳ thực, đến giờ phút này, Mạnh Thư Phàm gì đó đều không phải vấn đề.”
“Hửm?” Hiếm thấy Hạng Viễn nói ra một lời cảm tính như vậy, Tam gia nhướng mày, chậm rãi mỉm cười.
“Vẻ mặt của anh là thế nào đây?” Thấy Tam gia cười, Hạng Viễn lại không vui. Cậu tóm lấy bả vai đối phương hung hăng lay lay lắc lắc, “Em nói không đúng à? Chỉ cần tình cảm chúng ta tốt, đừng nói một Mạnh Thư Phàm, kể cả mười tám thằng ảnh đế hợp sức lại cũng không chia rẽ được, có phải không?”
“Phải phải phải, Đông Đông nhà chúng ta còn mạnh mẽ hơn đám ảnh đế với ngôi sao kia nhiều, anh nhìn bọn họ mãi cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng em vừa nhào lên một cái đã muốn…” Hạng Viễn vẫn luôn ngồi khóa trên đùi Tam gia mà cọ qua cọ lại, vốn cậu không có tâm tư song Tam gia thì lại khác.
“Đầu óc anh toàn là tư tưởng đồi bại! Đồ đại sắc ma!” Bị vật thể cứng rắn nào đó chọt chọt chọt, Hạng Viễn nhảy dựng lên như là lửa cháy đến mông, “Anh không thể nghĩ đến những cái khác được à?”
“Anh vốn không nghĩ gì cả,” Tam gia phi thường ủy khuất, “Nhưng vì em cứ cọ cọ lên người anh…”
“Anh anh anh…” Khoảnh khắc giao lưu tình cảm tốt đẹp cứ thế bị người đàn ông kéo đi lệch hướng, Hạng Viễn đặc biệt không hài lòng, đặt mông ngồi xuống cái ghế sa lông bên cạnh tự sinh hờn dỗi.
“Giận rồi?” Vợ giận, đương nhiên chồng phải nhanh chóng dỗ dành.
“Hừ!” Người nào đó ngạo kiều quay đầu đi.
“Vừa rồi anh chỉ đùa với em thôi,” Tam gia mang theo nụ cười đầy cưng chiều, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Cả ngày nghĩ đến mấy cái linh tinh là anh không đúng, nhưng đó cũng là phương thức biểu đạt tình cảm độc đáo của anh.” Cũng chỉ khi ở trước mặt Hạng Viễn, Tam gia mới có thể đùa giỡn hạ lưu như vậy, phải biết trong con mắt người ngoài, hắn lúc nào cũng nghiêm túc đĩnh đạc, khí thế cường đại vô cùng. Nói tóm lại, người khác muốn thấy hắn biến sắc còn khó, chứ nói chi đến một mặt gian tà này.
Thấy Tam gia ăn nói nhỏ nhẹ khiêm nhường lại không ngừng dỗ dành xoa dịu, sắc mặt Hạng Viễn cũng tốt hơn nhiều, “Kỳ thực em cũng không phải loại người xét nét xăm soi, đúng không?”
“Đúng đúng.” Vợ đang tức giận, cho nên vợ nói cái gì cũng là chân lý.
“Giữa vợ chồng… Khụ, giữa chồng chồng với nhau, giao lưu tình cảm là rất cần thiết, đúng không?”
“Tất nhiên là đúng rồi.”
“Vì để chứng minh anh thực sự nghĩ như vậy, đêm nay chúng ta chia phòng mà ngủ, nhé.”
Tam gia: “…”
Hai người rốt cuộc có phân phòng hay không, thì cũng phải là tình thú nho nhỏ của cặp chồng chồng.
Phương diện gia đình tương đối hài hòa, nhờ thế mà Hạng Viễn có đầy đủ thời gian để đi gây dựng lại sự nghiệp. Có kinh nghiệm từ lúc trước cho nên lần này công ty cậu được thành lập rất nhanh, so với nguồn tài chính hạn hẹp khi làm web sữa thì tài lực của web mỹ phẩm dư dả hơn rất nhiều.
Tuy trong tay có tiền, thế nhưng Hạng Viễn cũng không tiêu loạn, phần lớn tài chính đều chi cho việc thiết kế trang web và nhập hàng. Bởi vì tiết kiệm được tiền thuê ngôi sao làm người phát ngôn, nên cậu cũng mạnh tay chi thêm một chút vào các phương thức truyền thông khác.
Đương nhiên, có Mạnh Thư Phàm làm người đại diện, trang web beauty online còn chưa chính thức lên sàn cũng đã trở thành từ khóa được tìm kiếm hàng đầu trên Internet rồi.
“Anh, sao anh không đi mà lại bắt em đi?” Bởi vì mời Mạnh Thư Phàm làm người phát ngôn, cho nên công ty bọn họ phải hợp tác với Tinh Vũ Entertainment mở một cuộc họp báo. Động thái này cũng coi như tạo thế cho trang web beauty, nhưng vì thân phận và tính cách có nhiều giới hạn, Hạng Viễn rất không nguyện ý xuất đầu lộ diện, đành phải giao nhiệm vụ vĩ đại ấy cho Phương tiểu thiếu gia.
“Mày điển trai, da lại đẹp, đứng cạnh Mạnh Thư Phàm cũng không kém cỏi chút nào, thời khắc mấu chốt, mày không xuất hiện thì ai xuất hiện nữa?” Hạng Viễn nói như thể đương nhiên.
“Gì?” Phương Trác phút chốc mở to hai mắt, cậu thừa nhận bộ dạng của mình cũng tàm tạm, nhưng nói đến điển trai, cậu lại có thể qua mặt ông anh nhà mình sao? “Anh, anh đừng hại em! Em không dám đi lên.”
“Không dám cũng phải lên,” Hạng Viễn chuyên quyền nói, “Về sau vấn đề đối ngoại tuyên truyền của công ty đều do mày phụ trách, hiện tại phải bắt đầu luyện tập.”
“Anh đây là không có trâu bắt chó đi cày đúng không hả!” Phương Trác buồn bực, chẳng biết hiện tại mới đi bồi dưỡng một giám đốc truyền thông có còn kịp hay không.
“Hôm nay là buổi họp báo đầu tiên của trang web mỹ phẩm, mày không lên thì ai lên?” Hạng Viễn liếc cậu ta một cái, lại nói, “Người sáng lập lên đài đại biểu cho thành ý của công ty, đi mau, trước làm quen với kịch bản một chút, lát nữa đừng có rụt rè, cũng đừng bị Mạnh Thư Phàm đè bẹp.”
“Anh, anh có lương tâm không đấy? Tốt xấu gì Phương thiếu em cũng có chút danh tiếng ở chốn kinh kỳ, vậy mà anh lại so sánh em với một tiểu minh tinh hả?”
“Chú ý ngôn từ của mình đi, về sau Mạnh Thư Phàm sẽ là đối tượng hợp tác của chúng ta đấy, hiểu không?”
“Hiểu, em hiểu, chính là muốn biểu đạt sự coi trọng công ty dành cho hắn thôi,” Phương Trác liếc mắt xem thường, cầm kịch bản chương trình đi ra bên ngoài, “Em tìm một chỗ đọc qua đã, kiểu gì cũng phải khiến đám người của giới giải trí giật mình.” Tốt xấu gì cậu cũng ở cạnh đại minh tinh suốt một thời gian, chắc chắn không đến nỗi không biết xem kịch bản.
Song vừa nghĩ đến tên đại minh tinh mới dính scandal với sao nữ kia, tâm tình Phương Trác lại trùng xuống.
Buổi họp báo rất thành công, Mạnh Thư Phàm không chỉ dốc sức tuyên truyền trang web mỹ phẩm mà còn tỏ vẻ mình và CEO công ty là bạn tốt. Để đáp lại tình cảm của đám fan, lần này hắn không thu phí phát ngôn, mà dùng chính khoản tiền đó để phát động một hoạt động nho nhỏ có tên là “Tiểu Mạnh giúp giấc mơ làm đẹp của bạn trở thành sự thật”.
Hoạt động ấy nhằm giảm giá cho hai nghìn bộ sản phẩm trang điểm nhập ngoại với slogan hài hước: “Sự xinh đẹp của bạn là thành tựu của Tiểu Mạnh”, thời gian diễn ra sự kiện sẽ được tuyên bố trong buổi họp báo, cùng lúc đó trang web beauty online cũng chính thức lên sàn.
Vì người phát ngôn là bạn tốt của CEO, cho nên làm sao bọn họ lại không tương tác thân mật được? Nhìn Mạnh Thư Phàm và Phương Trác kề vai sát cánh đứng trên sân khấu, còn tuyên bố hai người rất “thân”, Hạng Viễn không khỏi dâng lên một trận áy náy ở trong lòng.
“Người trên sân khấu là ai?” Ngay khi Hạng Viễn cảm thấy đồng tình sâu sắc với Phương Trác thì một thanh âm tựa hồ đang tận lực đè nén vang lên bên tai cậu.
“Ai cơ?” Hạng Viễn quay đầu nhìn lại theo bản năng. Bởi vì đây là buổi họp báo, cho nên tất cả vệ sĩ của cậu đều đứng bên ngoài, nhưng nhân viên trang web mỹ phẩm đang ngồi cạnh cậu, thế quái nào lại đột ngột biến thành người khác rồi?
“Tôi đây mà.” Người vừa xuất hiện đầu đội mũ mắt đeo kính râm, khi ngồi xuống thân thể vẫn luôn thẳng tắp, vừa nhìn đã biết vóc dáng rất cao.
Hạng Viễn sửng sốt trong chốc lát, mới giật mình kinh ngạc nói, “Tiết Lâm?”
“Ừ.” Tiết Lâm dõi ánh mắt gắt gao nhìn lên sân khấu, giọng nói ngập đầy chất vấn, “Chẳng phải đã nói mời tôi làm người phát ngôn sao? Vì cái gì lại đổi người?” Hơn nữa người kia còn dám khoác vai Tiểu Trác nhà hắn! Vừa chứng kiến một màn như vậy, Tiết đại minh tinh đã uất ức đến sắp hộc máu rồi.
“Không phải ông đã chia tay với Tiểu Phương rồi à? Ấy chết, không đúng, không phải ông đang hẹn hò hay sao?”
“Tôi? Hẹn hò?” Tiết Lâm chỉ vào mặt mình, không dám tin hỏi, “Cậu hỏi tôi với Tiểu Trác á?” Kỳ thực, hắn… còn chưa theo đuổi xong đâu.
“Với nữ minh tinh kia ấy chứ!” Hạng Viễn nhất thời không nhớ nổi tên của nữ minh tinh kia, chỉ đành miễn cưỡng hồi tưởng, “Chính là người tới bệnh viện thăm ông ý.”
“Cậu nói Jenny? Tôi căn bản không gặp cô ta mà.”
“Nhưng báo nói…”
“Scandal minh tinh mà cậu cũng tin?”
“Tôi tin hay không không quan trọng,” Hạng Viễn buông tay, “Tiểu Phương tin.”
Tiết Lâm quả thực giống như bị trúng một vạn điểm bạo kích, hắn nhìn lên sân khấu, thống khổ trong ánh mắt tựa hồ có thể xuyên qua kính râm mà bắn ra.
“Ông kiềm chế chút đi, nhiều người đang nhìn như vậy.”
Nếu người ta phát hiện đại minh tinh Sean cũng ở chỗ này, vậy cảnh tượng liền náo nhiệt hơn nhiều lắm.
“Lời lúc trước các cậu nói còn tính không?” Tiết Lâm nhìn lên sâu khấu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới khàn khàn hỏi.
“Lời gì?”
“Chuyện người phát ngôn đấy, miễn phí, không mất tiền.”
“Ặc…” Trước đồng ý là vì hắn có giao tình với Tiểu Phương, nhưng hiện tại Tiểu Phương không muốn làm bạn bè với hắn nữa! Hạng Viễn gãi gãi đầu, dường như có phần do dự.
“Tôi quen Thư Phàm lâu rồi, trước kia, khi cậu ấy còn ở trong nhóm SKY, tôi cũng rất thích nghe cậu ấy hát, hiện tại cậu ấy chuyển sang đóng phim, với tư cách một người bạn, tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình.” Phương Trác ôm vai Mạnh Thư Phàm, cười tươi như hoa cúc, “Phim điện ảnh mới của cậu ấy sắp chiếu rồi, đến lúc đó phóng viên và anh em bạn bè phải tới xem ủng hộ Thư Phàm nha!”
“Giám đốc Phương, quan hệ của cậu và Thư Phàm tốt như vậy, bình thường hai người còn làm những gì?”
“Chúng tôi thường xuyên hẹn nhau đi ăn uống, có rảnh sẽ cùng chơi bóng bánh linh tinh…”
Cái bản lĩnh nói dối không chớp mắt này, quả thực Hạng Viễn cũng muốn like một cái. Thế nhưng, đúng vào lúc ấy, người bên cạnh cậu đột ngột đứng lên.
“Này!” Hạng Viễn không khỏi cuống một phen, đây là họp báo nhá, đừng có quậy mà ông ơi!
“Tiểu Trác, tại sao mở họp báo lại không chờ tôi? Tuy tôi nói có khả năng sẽ không đến kịp, nhưng các cậu ngay cả mấy phút đồng hồ cũng chẳng chịu chờ, thật khiến tôi phải thương tâm.” Tiết đại minh tinh tháo kính râm, sải bước tiến lên sân khấu. Hắn thân cao chân dài, chẳng mấy chốc đã tiến tới bên người Phương Trác, dứt khoát vươn tay ôm lấy vai cậu.
Mạnh Thư Phàm bất ngờ bị hắn đẩy ra thì có chút ngơ ngẩn, người nọ là ai? Tại sao nhìn quen mắt vậy?
Mà cùng lúc ấy, ở dưới khán đài, nhóm phóng viên đầu tiên là im lặng, chờ sau khi thấy rõ người mới xuất hiện là ai mới đồng loạt xôn xao. Thậm chí còn có vài nữ phóng viên kích động mà thét chói tai: “Sean! A a a! Là Sean!”
/80
|