Đợi thêm nửa ngày, rốt cuộc cũng có công văn từ hoàng cung thánh dực tộc gửi tới, nội dung chính là triệu ba người bọn Hàn Thiên đến tam tinh đảo dự họp về thân phận mới ở thánh dực vực của cả bọn.
Ban sáng vừa gây nhau một trận to, thế nên cả Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đều không muốn thấy mặt đối phương, Đông Phương Thái Ngọc tính cách táo bạo, tất nhiên không bỏ qua cơ hội thị uy.
Mặt kệ ánh mắt như lửa đốt của người trong thánh dực tộc, trực tiếp ôm một tay của Hàn Thiên mà bước vào tiểu đảo phía bắc, chổ đặt hoàng cung của nữ hoàng thánh dực tộc, Hàn Thiên cố giật ra mấy lần, nhưng ma nữ này cứ bám chặc không buôn, trước mặt đông người bản thân Hàn Thiên hắn cũng chẳng dám làm gì quá phận, đành để mặc ma nữ này thích làm gì thì làm.
Nhược Mộng da mặt mỏng, dù bản thân mới chân chính là đạo lữ của Hàn Thiên, thế nhưng ở chổ đông người cũng không dám thể hiện hành vi táo bạo quá mức, bản thân chỉ ở bên còn lại nắm chặt tay Hàn Thiên, lòng thầm nhũ, nhất định ngày nào đó bản thân phải sống mái một trận với yêu nữ kia.
Tiểu đảo phía bắc rất nhanh đã xuất hiện trước tầm mắt đám Hàn Thiên, ở trong phạm vi tiểu đảo này không cho phép phi hành, dù là thánh dực nhân cũng phải đi bộ qua hàng ngàn bậc thang bạch ngọc để đến được hoàng cung.
Dù là hành vi đày ải như thế, nhưng đối với đám người Hàn Thiên, thì lại không tính là việc gì quá to tát, khẽ dùng đến long hành bách biến đệ nhị trọng ở trạng thái giá vũ, Hàn Thiên rất nhanh đã đưa được Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc đến trước hoàng cung dưới sự ngỡ ngàng của đám thánh dực vệ đi cùng.
Sảnh đường trong hoàng cung thánh dực tộc bày trí khác hẳn phong cách ở đại ninh, sảnh đường trong triều đình đại ninh chỉ có ngai vị là cao nhất, tất cả các chư thần xếp hàng theo thứ bậc đứng phía dưới, trong khi sảnh đường hoàng cung thánh dực tộc lại bày trí theo kiểu phương tây.
Giửa sảnh là một vùng bằng phẳng thông thường, phía trước là ngai vị hoàng hậu, hai bên là các khán đài bậc thang từ cao đến thấp, phía trên còn có vài vị trí hành lang nhô ra để các vị khách không thuộc hoàng cung dự khán hội nghị.
Lúc đám Hàn Thiên bước vào đại điện, cao tầng đại ninh đã có mặt đông đủ, trong thánh dực tộc ngoài nữ hoàng thì nội bộ hoàng cung còn khoảng vài chục vị đại thần, toàn bộ số đại thần này đều là văn thần, trực thuộc năm bộ phận khác nhau.
Mỗi bộ phận đều có màu y phục đặc trưng, phân biệt ngồi thành từng cụm ở khán đài bên trái, người càng cao tuổi, thân phận càng lớn, thì càng được ngồi ở các hàng đầu tiên, ngược lại phải ngồi ở các vị trí cao và khuất tầm mắt hơn.
khán đài bên trái còn một khu vực chỉ toàn dị tộc nhân ngồi, từ các loại yêu tộc, đến năm loại nhân tộc, thậm chí tinh linh sơn nhân đều có đủ, mỗi người ở đây đều có khí tức bất phàm, khẳng định tài nghệ rất phi thường, toàn bộ chắc đều là các cá nhân ưu tú được thánh dực tộc trọng dụng.
Khán đài bên phải còn thì có một khu vực riêng biệt dành cho đại tế tư, dù có thêm vài thuộc cấp cùng cộng sự theo hầu, nhưng một mình đại tế tư ở nửa khán đài bên phải, thật sự trông cũng khá cô quạnh lẻ loi, phía gần cửa ở khán đài bên phải, chính là chổ của thánh dực vệ, cả ba lão già khó ưa hôm trước, cùng thủ lĩnh của các tiểu đội và đại đội trong thánh dực vệ đều có mặt.
đám ba người bọn Hàn Thiên bước vào đại sảnh to lớn này, trước muôn vàn ánh mắt quan sát của những người xung quanh, thực sự là khiến họ có hơi chột dạ, may mắn cả đám đều là những cá nhân bất phàm, sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút, ai nấy đều nhanh chóng bình ổn trở lại.
đợi lúc ba người bọn Hàn Thiên vào giữa đại điện, cửa lớn phía sau họ liền nhanh chóng đóng sầm lại, nữ hoàng cánh vàng ở trên cao vỗ tay một tiếng, cả đại điện liền sáng trưng bởi quang hoa từ các chùm đèn lồng lớn ở trên nóc điện, vụ huyễn phù sinh thiên ánh sáng ôn hòa dìu dịu, thật hiếm khi thấy được cảnh tượng sáng sủa tráng lệ bực này.
Đợi lúc chúng nhân ngừng xì sầm bàn tán về ba người bọn Hàn Thiên, nữ dực nhân cánh vàng ngồi trên ngai cao mới đứng dậy dỏng dạt nói.
-nhân loại lưu lạc đến vụ huyễn phù sinh thiên của chúng ta không phải hiếm, bình thường để an bài cho họ, cũng chẳng cần đến đại tế tư hay thánh dực vệ ra mặt, tuy nhiên khả năng của ba nhân loại này rất bất phàm, có tác dụng to lớn đối với thánh dực tộc ta, vậy nên mới có hội nghị ngày hôm nay, để tất cả cùng đưa ra quyết định về vị trí của ba nhân loại này trong tộc ta.
-ta là Vũ Lệ Na nữ hoàng đời thứ ba mươi ba của thánh dực tộc, là người đại diện cho hoàng tộc trong hội nghị hôm nay.
Vũ Lệ Na vừa dứt lời, nữ dực nhân cánh trắng liền đứng dậy tiếp.
-ta là Ôn Tinh Như, đại tế tư hiện tại của thánh dực tộc, ta sẽ đại diện cho chiêm tinh đài trong hội nghị hôm nay.
Ôn Tinh Như nói xong, phía văn thần của thánh dực tộc liền có một lão dực nhân già râu trắng dài đứng dậy nói.
-lão phu là Liêu Cật Huệ tổng đốc ngũ viện của hoàng triều, đại diện cho văn thần của thánh dực tộc tham dự hội nghị này.
Liễu Cật Huệ nói xong, ba lão già của thánh dực vệ liền đứng lên tiếp.
-chúng ta Uy Dũng Trí, tam lão thống lĩnh thánh dực vệ, sẽ thay mặt những người còn lại tham gia hội nghị này.
Tam lão của thánh dực vệ nói xong, một trung niên nhân tộc liền đứng lên tiếp.
-tại hạ Tống Uy Dương, đại diện cho tất cả môn khách của thánh dực tộc tham gia hội nghị này.
Đợi người dẫn đầu của các bộ phận lớn trong thánh dực tộc tự giới thiệu xong, nữ hoàng Vũ Lệ Na liền tiếp.
-ba vị nhân tộc bằng hữu đây, là vì một tai nạn hi hữu nên mới lưu lạc đến thánh dực vực, nay bọn họ đã không có đủ khả năng rời đi, thân là thế lực cầm đầu vụ huyễn phù sinh thiên, thánh dực tộc có trách nhiệm thu nhận họ.
-bọn họ ở thánh dực vực được sự bảo hộ của thánh dực tộc, có thể đem hết tài cán ra phụng sự ngược lại tộc ta, đấy cũng là một trao đổi rất công bằng.
-thế nhưng trước tiên, ta muốn hỏi ba vị bằng hữu nhân tộc đây.
-ba vị có đồng ý lưu lại thánh dực vực, trở thành người ở đây, và chấp nhận an bài mà tộc ta chuẫn bị trao cho ba vị hay không???, ai đồng ý sẽ được ở lại hội nghị này, ai không đồng ý, nội trong hôm nay sẽ có thánh dực vệ hộ tống mọi người rời khỏi thánh dực vực.
Vũ Lệ Na vừa dứt câu, Hàn Thiên liền đại diện cho cả ba bước lên tuyên bố đồng tình, câu trả lời kia, ba người bọn hắn đều đã bàn tính xong từ trước, vụ huyễn phù sinh thiên này kỳ dị đến đâu, cả ba đều đã kinh qua một phần, nếu không dựa hơi thánh dực tộc, bọn họ chân ướt chân ráo rời khỏi thánh dực vực, e là khó sống được quá lâu.
Thấy ba người bọn Hàn Thiên đều đã đồng thuận ở lại thánh dực vực, Vũ Lệ Na liền hài lòng nói.
-nếu tất cả đã chọn ở lại, vậy thì tiếp theo đây, hội nghị này sẽ quyết định xem ba vị sẽ được xếp vào vị trí nào.
-Nhược Mộng bằng hữu là một ma pháp sư, điểm này đã được ta và đại tế tư xác nhận, vậy nên cô ấy sẽ là nhân vật trọng yếu mà thánh dực tộc ta sẽ chu đáo khoảnh đãi.
-Hàn Thiên bằng hữu cùng Đông Phương Thái Ngọc bằng hữu, ở thánh dực vực có quy cũ sâm nghiêm, mỗi người đều phải bỏ công bỏ sức, hoàn thành những công việc những vài trò phù hợp với mình, thế thì mới có thể làm môn khách của thánh dực tộc ta.
-vậy nên dù hai vị có là gì với Nhược Mộng bằng hữu, thì cũng không có chuyện được ưu ái trong hội nghị này, tất cả đều phải là cá nhân hữu dụng, thì mới được thánh dực tộc thu nhận, các vị đã rõ chưa???.
Dừng một chút Vũ Lệ Na liền tiếp.
-thánh dực tộc cực kỳ coi trọng mong muốn của mỗi cá nhân, hiện tại ba vị nhân tộc bằng hữu đều lần lượt bước lên trước tự giới thiệu về điểm mạnh của bản thân, và vị trí mong muốn của các vị khi lưu lại thánh dực vực, hội đồng sẽ cân nhắc quyết định của cả ba.
-Nhược Mộng bằng hữu cô lên trước nhé.
Vũ Lệ Na đã đưa ra đề nghị, Nhược Mộng liền nhanh chóng bước lên trước nói.
-ta tên Nhược Mộng, bản thân chuyên tu cả ma pháp và võ cảnh, tu vi ma pháp của ta chính là ma pháp vương cảnh giới, tu vi võ cảnh là võ tông đỉnh phong.
-vị trí mong muốn của ta khi lưu lại thánh dực tộc, có thể để cho nữ hoàng bệ hạ cùng hội đồng cùng đưa ra quyết định.
Nhược Mộng nói xong, cả sảnh đường liền nổi lên một trận bàn tán xôn xao, đa phần vấn đề đều liên quan đến tuổi tác, mỹ mạo, cùng thành tựu kinh nhân của nàng, ma võ song tu, mỗi đường đều có những thành tựu to lớn đến thế, dù là ở đâu trên đại thiên giới, cũng đều có thể trở thành một nhân vật bất phàm.
Nhược Mộng đã không đưa ra vị trí mong muốn của mình, Vũ Lệ Na liền nhanh chóng đề xuất vị trí mà nàng đã chú định sẽ trao cho Nhược Mộng.
-thông thường ma pháp sư ngoại tộc đến thánh dực vực, đều sẽ gia nhập ma pháp viện, nơi đào tạo các ma pháp sư trẻ của thánh dực tộc để làm lão sư.
-vị trí lão sư trong ma pháp viện là rất tôn quý, có thể được cấp chổ ở tại thiên không dực quốc, mỗi tháng nhận hơn một vạn linh thạch tiền lương thưởng, ngoài ra còn được đặc cách không phải tham gia trấn áp thiên nghiệp quỷ vực.
Vũ Lệ Na vừa dứt lời, Nhược Mộng liền cân nhắc một chút, nhận thấy điều kiện cùng đãi ngộ với vị trí lão sư trong ma pháp viện đều rất không tệ, liền đồng ý tiếp nhận vị trí này, do đấy là đề nghị của nữ hoàng, cũng phù hợp với suy nghĩ chung của tất cả những người khác, nên chẳng ai dị nghị gì với quyết định này.
Người tiếp theo bước lên là Đông Phương Thái Ngọc, bằng giọng không nóng không lạnh, nàng bình thản lên tiếng.
-ta tên Đông Phương Thái Ngọc, tu luyện theo kỵ sĩ đạo, tu vi tự thân là võ vương sơ tầng cảnh giới, tọa kỵ đang ở cấp sáu sơ giai, khi trước ta có điều hành một tổ chức kinh doanh không nhỏ, nên hiện nay muốn gia nhập công viện của thánh dực tộc.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt câu, không chỉ Vũ Lệ Na mà tất cả những người khác trong sảnh đường nét mặt đều có phần kinh dị vô cùng, công viện quảng lý gần như mọi khía cạnh xã hội tại thánh dực vực, từ xây dựng đường xá, đắp đê, khai hoang, cho đến các vấn đề như chính sách đối ngoại đối nội, trưng thu thuế tức, xử lý các vấn đề bất cập trong xã hội, hầu như đều có liên quan đến công viện.
Người làm ở vị trí này, hơi không chịu nổi áp lực một chút liền sẽ tự động nghỉ việc, làm sai một chút thì cũng bị đuổi như chơi, tuy quyền hạn không nhỏ, nhưng xo với một thủ lĩnh tiểu đội trong thánh dực vệ, nhân viên công viện cũng chẳng có tiếng nói bằng.
Cơ mà vì công viện là nơi quan trọng nên đa phần đều do người của thánh dực tộc đảm nhiệm các vị trí bên trong, Đông Phương Thái Ngọc xin gia nhập công viện, đúng là khiến cho cao tầng thánh dực tộc vừa nghi kỵ vừa khó hiểu, vài kẻ đã trực tiếp bàn luận.
“một nhân tộc vừa đến thánh dực vực, đã đòi gia nhập công viện ư???, thực là kiêu căng tham vọng”
“công viện là nơi như thế nào chứ???, dù nữ hoàng có cho nữ tử nhân tộc này vào đó, cùng lắm nàng ta cũng chỉ có thể là một cán bộ cấp thấp tại thánh dực vực, còn muốn lên được thiên không dực quốc hay là công viện tại tam tinh đảo làm việc ư???, thực sự là quá viễn vông”
“nhân tộc muốn vào công viện của thánh dực tộc, phát triển gặp vô cùng nhiều hạn chế, như thế thà rằng gia nhập lễ viện tri viện còn có thể thăng tiến tốt hơn”
Vũ Lệ Na sau phút giây thất sắc cũng chợt bình tĩnh nhìn Đông Phương Thái Ngọc đáp.
-công viện của thánh dực tộc không phải là chưa từng có tiền lệ để ngoại tộc gia nhập, thế nhưng ngoại tộc vào công viện của chúng ta đều phải đi lên từ những bước thấp nhất, thăng tiến vô cùng chậm.
-Đông Phương Thái Ngọc bằng hữu, cô thực sự là muốn gia nhập vào công viện ư???
Khóe môi khẽ cong lên một đường đầy tự tin bí ẩn, Đông Phương Thái Ngọc nghiêm giọng khẳng định.
-bản thân ta cảm thấy, với những điểm mạnh mình đang sở hữu, chỉ có công viện của thánh dực tộc là nơi thích hợp nhất để ta trổ hết tài năng, dù là đi lên từ bước thấp nhất cũng được, Đông Phương Thái Ngọc ta vẫn không thay đổi ý định gia nhập công bộ.
Thấy Đông Phương Thái Ngọc quả quyết như thế, Vũ Lệ Na cũng chợt cười bí hiễm một tiếng, trong ba người bọn Hàn Thiên, chỉ có mỗi Đông Phương Thái Ngọc là làm nàng ta chướng mắt nhất, nay Đông Phương Thái Ngọc đã tự lấy đá quăng vào chân mình, xin đến công viện làm việc, nơi khắc nghiệt với ngoại tộc nhân như nàng ta như thế, vậy mà cũng dám đến, thế thì xem nữ hoàng như Vũ Lệ Na nàng làm sao chỉnh đốn cô ta.
Nghĩ đoạn liền chấp thuận cho Đông Phương Thái Ngọc một vị trí tuần sứ nhỏ tại công viện, phụ trách quản lý một khu vực tầm mấy chục dặm vuông trên thánh dực vực, công việc hàng ngày rất đơn giản, giải quyết các vấn đề linh tinh trong khu vực thuộc quyền hạn của mình, nếu loạn quá không giải quyết được, vậy thì cứ viết báo cáo trình lên trên là xong, còn xem hay không là chuyện của thiên không dực quốc và công viện.
Trong lúc Đông Phương Thái Ngọc nghĩ bản thân đã xong chuyện, thì Vũ Lệ Na liền bất giác tiếp.
-mỗi một cá nhân ở thánh dực vực đều có nghĩa vụ tham gia trấn áp thiên nghiệp quỷ vực, chỉ trừ một số người có vị thế trọng yếu như Nhược Mộng lão sư mới không cần thực hiện nghĩa vụ này.
-nhân viên công bộ như Đông Phương Thái Ngọc tuần sứ không thuộc nhóm ưu tiên kia, thế nên cô phải gia nhập vào môn khách binh đoàn, cùng thánh dực vệ trấn áp thiên nghiệp quỷ vực nếu cần thiết.
Đông Phương Thái Ngọc nghe đến đây liền thoáng dùng giọng kỳ quái hỏi lại.
-thiên nghiệp quỷ vực???, đấy là nơi như thế nào???, chẳng lẽ bên trong phong ấn kẻ thù khủng khiếp mà đến thánh dực tộc cũng phải dè chừng???.
Nhắc đến thiên nghiệp quỷ vực, nét mặt của mấy trăm người có mặt trong sảnh đường này đều biến sắc cực độ, ngay cả những người ở vị trí cao như Vũ Lệ Na hay Ôn Tinh Như cũng không ngoại lệ.
Bằng giọng trầm trọng nghiêm cẫn, Vũ Lệ Na nói.
-đúng vậy!, thiên nghiệp quỷ vực chính là nơi phong ấn kẻ thù truyền kiếp của thánh dực tộc chúng ta, thiên nghiệp quỷ tộc.
-bọn chúng là một chủng tộc phi thường tàn độc, sinh ra trong núi lửa, sở hữu thân thể sắt đá cứng cáp, bên trong thân thể chính là từng dòng dung nham nóng cháy cuồng cuồn chảy.
-bọn chúng thở ra lửa, ăn than đá, hỗn nguyên thạch, hay bất cứ thứ gì chúng bắt được, bao gồm cả sinh linh đang sống, bất kỳ thứ gì rơi vào dạ dày của thiên nghiệp quỷ, đều sẽ bị liệt dung nóng cháy trong đó luyện hóa đến không còn một chút gì.
-nếu để thiên nghiệp quỷ tràn ra khắp vụ huyễn phù sinh thiên, tất cả những sinh linh đang sống tại đây sẽ gặp phải thảm kịch vô cùng bi thảm.
-thân là thế lực cầm đầu vụ huyễn phù sinh thiên, thánh dực tộc có trách nhiệm phải trấn áp thiên nghiệp quỷ tộc mỗi khi chúng định rời khỏi nơi ở của mình.
-dù là ai đi nữa chỉ cần sống trên thánh dực vực, thì đều phải cùng với thánh dực tộc ngăn chặn mối nguy hại ngàn đời này!.
Ban sáng vừa gây nhau một trận to, thế nên cả Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đều không muốn thấy mặt đối phương, Đông Phương Thái Ngọc tính cách táo bạo, tất nhiên không bỏ qua cơ hội thị uy.
Mặt kệ ánh mắt như lửa đốt của người trong thánh dực tộc, trực tiếp ôm một tay của Hàn Thiên mà bước vào tiểu đảo phía bắc, chổ đặt hoàng cung của nữ hoàng thánh dực tộc, Hàn Thiên cố giật ra mấy lần, nhưng ma nữ này cứ bám chặc không buôn, trước mặt đông người bản thân Hàn Thiên hắn cũng chẳng dám làm gì quá phận, đành để mặc ma nữ này thích làm gì thì làm.
Nhược Mộng da mặt mỏng, dù bản thân mới chân chính là đạo lữ của Hàn Thiên, thế nhưng ở chổ đông người cũng không dám thể hiện hành vi táo bạo quá mức, bản thân chỉ ở bên còn lại nắm chặt tay Hàn Thiên, lòng thầm nhũ, nhất định ngày nào đó bản thân phải sống mái một trận với yêu nữ kia.
Tiểu đảo phía bắc rất nhanh đã xuất hiện trước tầm mắt đám Hàn Thiên, ở trong phạm vi tiểu đảo này không cho phép phi hành, dù là thánh dực nhân cũng phải đi bộ qua hàng ngàn bậc thang bạch ngọc để đến được hoàng cung.
Dù là hành vi đày ải như thế, nhưng đối với đám người Hàn Thiên, thì lại không tính là việc gì quá to tát, khẽ dùng đến long hành bách biến đệ nhị trọng ở trạng thái giá vũ, Hàn Thiên rất nhanh đã đưa được Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc đến trước hoàng cung dưới sự ngỡ ngàng của đám thánh dực vệ đi cùng.
Sảnh đường trong hoàng cung thánh dực tộc bày trí khác hẳn phong cách ở đại ninh, sảnh đường trong triều đình đại ninh chỉ có ngai vị là cao nhất, tất cả các chư thần xếp hàng theo thứ bậc đứng phía dưới, trong khi sảnh đường hoàng cung thánh dực tộc lại bày trí theo kiểu phương tây.
Giửa sảnh là một vùng bằng phẳng thông thường, phía trước là ngai vị hoàng hậu, hai bên là các khán đài bậc thang từ cao đến thấp, phía trên còn có vài vị trí hành lang nhô ra để các vị khách không thuộc hoàng cung dự khán hội nghị.
Lúc đám Hàn Thiên bước vào đại điện, cao tầng đại ninh đã có mặt đông đủ, trong thánh dực tộc ngoài nữ hoàng thì nội bộ hoàng cung còn khoảng vài chục vị đại thần, toàn bộ số đại thần này đều là văn thần, trực thuộc năm bộ phận khác nhau.
Mỗi bộ phận đều có màu y phục đặc trưng, phân biệt ngồi thành từng cụm ở khán đài bên trái, người càng cao tuổi, thân phận càng lớn, thì càng được ngồi ở các hàng đầu tiên, ngược lại phải ngồi ở các vị trí cao và khuất tầm mắt hơn.
khán đài bên trái còn một khu vực chỉ toàn dị tộc nhân ngồi, từ các loại yêu tộc, đến năm loại nhân tộc, thậm chí tinh linh sơn nhân đều có đủ, mỗi người ở đây đều có khí tức bất phàm, khẳng định tài nghệ rất phi thường, toàn bộ chắc đều là các cá nhân ưu tú được thánh dực tộc trọng dụng.
Khán đài bên phải còn thì có một khu vực riêng biệt dành cho đại tế tư, dù có thêm vài thuộc cấp cùng cộng sự theo hầu, nhưng một mình đại tế tư ở nửa khán đài bên phải, thật sự trông cũng khá cô quạnh lẻ loi, phía gần cửa ở khán đài bên phải, chính là chổ của thánh dực vệ, cả ba lão già khó ưa hôm trước, cùng thủ lĩnh của các tiểu đội và đại đội trong thánh dực vệ đều có mặt.
đám ba người bọn Hàn Thiên bước vào đại sảnh to lớn này, trước muôn vàn ánh mắt quan sát của những người xung quanh, thực sự là khiến họ có hơi chột dạ, may mắn cả đám đều là những cá nhân bất phàm, sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút, ai nấy đều nhanh chóng bình ổn trở lại.
đợi lúc ba người bọn Hàn Thiên vào giữa đại điện, cửa lớn phía sau họ liền nhanh chóng đóng sầm lại, nữ hoàng cánh vàng ở trên cao vỗ tay một tiếng, cả đại điện liền sáng trưng bởi quang hoa từ các chùm đèn lồng lớn ở trên nóc điện, vụ huyễn phù sinh thiên ánh sáng ôn hòa dìu dịu, thật hiếm khi thấy được cảnh tượng sáng sủa tráng lệ bực này.
Đợi lúc chúng nhân ngừng xì sầm bàn tán về ba người bọn Hàn Thiên, nữ dực nhân cánh vàng ngồi trên ngai cao mới đứng dậy dỏng dạt nói.
-nhân loại lưu lạc đến vụ huyễn phù sinh thiên của chúng ta không phải hiếm, bình thường để an bài cho họ, cũng chẳng cần đến đại tế tư hay thánh dực vệ ra mặt, tuy nhiên khả năng của ba nhân loại này rất bất phàm, có tác dụng to lớn đối với thánh dực tộc ta, vậy nên mới có hội nghị ngày hôm nay, để tất cả cùng đưa ra quyết định về vị trí của ba nhân loại này trong tộc ta.
-ta là Vũ Lệ Na nữ hoàng đời thứ ba mươi ba của thánh dực tộc, là người đại diện cho hoàng tộc trong hội nghị hôm nay.
Vũ Lệ Na vừa dứt lời, nữ dực nhân cánh trắng liền đứng dậy tiếp.
-ta là Ôn Tinh Như, đại tế tư hiện tại của thánh dực tộc, ta sẽ đại diện cho chiêm tinh đài trong hội nghị hôm nay.
Ôn Tinh Như nói xong, phía văn thần của thánh dực tộc liền có một lão dực nhân già râu trắng dài đứng dậy nói.
-lão phu là Liêu Cật Huệ tổng đốc ngũ viện của hoàng triều, đại diện cho văn thần của thánh dực tộc tham dự hội nghị này.
Liễu Cật Huệ nói xong, ba lão già của thánh dực vệ liền đứng lên tiếp.
-chúng ta Uy Dũng Trí, tam lão thống lĩnh thánh dực vệ, sẽ thay mặt những người còn lại tham gia hội nghị này.
Tam lão của thánh dực vệ nói xong, một trung niên nhân tộc liền đứng lên tiếp.
-tại hạ Tống Uy Dương, đại diện cho tất cả môn khách của thánh dực tộc tham gia hội nghị này.
Đợi người dẫn đầu của các bộ phận lớn trong thánh dực tộc tự giới thiệu xong, nữ hoàng Vũ Lệ Na liền tiếp.
-ba vị nhân tộc bằng hữu đây, là vì một tai nạn hi hữu nên mới lưu lạc đến thánh dực vực, nay bọn họ đã không có đủ khả năng rời đi, thân là thế lực cầm đầu vụ huyễn phù sinh thiên, thánh dực tộc có trách nhiệm thu nhận họ.
-bọn họ ở thánh dực vực được sự bảo hộ của thánh dực tộc, có thể đem hết tài cán ra phụng sự ngược lại tộc ta, đấy cũng là một trao đổi rất công bằng.
-thế nhưng trước tiên, ta muốn hỏi ba vị bằng hữu nhân tộc đây.
-ba vị có đồng ý lưu lại thánh dực vực, trở thành người ở đây, và chấp nhận an bài mà tộc ta chuẫn bị trao cho ba vị hay không???, ai đồng ý sẽ được ở lại hội nghị này, ai không đồng ý, nội trong hôm nay sẽ có thánh dực vệ hộ tống mọi người rời khỏi thánh dực vực.
Vũ Lệ Na vừa dứt câu, Hàn Thiên liền đại diện cho cả ba bước lên tuyên bố đồng tình, câu trả lời kia, ba người bọn hắn đều đã bàn tính xong từ trước, vụ huyễn phù sinh thiên này kỳ dị đến đâu, cả ba đều đã kinh qua một phần, nếu không dựa hơi thánh dực tộc, bọn họ chân ướt chân ráo rời khỏi thánh dực vực, e là khó sống được quá lâu.
Thấy ba người bọn Hàn Thiên đều đã đồng thuận ở lại thánh dực vực, Vũ Lệ Na liền hài lòng nói.
-nếu tất cả đã chọn ở lại, vậy thì tiếp theo đây, hội nghị này sẽ quyết định xem ba vị sẽ được xếp vào vị trí nào.
-Nhược Mộng bằng hữu là một ma pháp sư, điểm này đã được ta và đại tế tư xác nhận, vậy nên cô ấy sẽ là nhân vật trọng yếu mà thánh dực tộc ta sẽ chu đáo khoảnh đãi.
-Hàn Thiên bằng hữu cùng Đông Phương Thái Ngọc bằng hữu, ở thánh dực vực có quy cũ sâm nghiêm, mỗi người đều phải bỏ công bỏ sức, hoàn thành những công việc những vài trò phù hợp với mình, thế thì mới có thể làm môn khách của thánh dực tộc ta.
-vậy nên dù hai vị có là gì với Nhược Mộng bằng hữu, thì cũng không có chuyện được ưu ái trong hội nghị này, tất cả đều phải là cá nhân hữu dụng, thì mới được thánh dực tộc thu nhận, các vị đã rõ chưa???.
Dừng một chút Vũ Lệ Na liền tiếp.
-thánh dực tộc cực kỳ coi trọng mong muốn của mỗi cá nhân, hiện tại ba vị nhân tộc bằng hữu đều lần lượt bước lên trước tự giới thiệu về điểm mạnh của bản thân, và vị trí mong muốn của các vị khi lưu lại thánh dực vực, hội đồng sẽ cân nhắc quyết định của cả ba.
-Nhược Mộng bằng hữu cô lên trước nhé.
Vũ Lệ Na đã đưa ra đề nghị, Nhược Mộng liền nhanh chóng bước lên trước nói.
-ta tên Nhược Mộng, bản thân chuyên tu cả ma pháp và võ cảnh, tu vi ma pháp của ta chính là ma pháp vương cảnh giới, tu vi võ cảnh là võ tông đỉnh phong.
-vị trí mong muốn của ta khi lưu lại thánh dực tộc, có thể để cho nữ hoàng bệ hạ cùng hội đồng cùng đưa ra quyết định.
Nhược Mộng nói xong, cả sảnh đường liền nổi lên một trận bàn tán xôn xao, đa phần vấn đề đều liên quan đến tuổi tác, mỹ mạo, cùng thành tựu kinh nhân của nàng, ma võ song tu, mỗi đường đều có những thành tựu to lớn đến thế, dù là ở đâu trên đại thiên giới, cũng đều có thể trở thành một nhân vật bất phàm.
Nhược Mộng đã không đưa ra vị trí mong muốn của mình, Vũ Lệ Na liền nhanh chóng đề xuất vị trí mà nàng đã chú định sẽ trao cho Nhược Mộng.
-thông thường ma pháp sư ngoại tộc đến thánh dực vực, đều sẽ gia nhập ma pháp viện, nơi đào tạo các ma pháp sư trẻ của thánh dực tộc để làm lão sư.
-vị trí lão sư trong ma pháp viện là rất tôn quý, có thể được cấp chổ ở tại thiên không dực quốc, mỗi tháng nhận hơn một vạn linh thạch tiền lương thưởng, ngoài ra còn được đặc cách không phải tham gia trấn áp thiên nghiệp quỷ vực.
Vũ Lệ Na vừa dứt lời, Nhược Mộng liền cân nhắc một chút, nhận thấy điều kiện cùng đãi ngộ với vị trí lão sư trong ma pháp viện đều rất không tệ, liền đồng ý tiếp nhận vị trí này, do đấy là đề nghị của nữ hoàng, cũng phù hợp với suy nghĩ chung của tất cả những người khác, nên chẳng ai dị nghị gì với quyết định này.
Người tiếp theo bước lên là Đông Phương Thái Ngọc, bằng giọng không nóng không lạnh, nàng bình thản lên tiếng.
-ta tên Đông Phương Thái Ngọc, tu luyện theo kỵ sĩ đạo, tu vi tự thân là võ vương sơ tầng cảnh giới, tọa kỵ đang ở cấp sáu sơ giai, khi trước ta có điều hành một tổ chức kinh doanh không nhỏ, nên hiện nay muốn gia nhập công viện của thánh dực tộc.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt câu, không chỉ Vũ Lệ Na mà tất cả những người khác trong sảnh đường nét mặt đều có phần kinh dị vô cùng, công viện quảng lý gần như mọi khía cạnh xã hội tại thánh dực vực, từ xây dựng đường xá, đắp đê, khai hoang, cho đến các vấn đề như chính sách đối ngoại đối nội, trưng thu thuế tức, xử lý các vấn đề bất cập trong xã hội, hầu như đều có liên quan đến công viện.
Người làm ở vị trí này, hơi không chịu nổi áp lực một chút liền sẽ tự động nghỉ việc, làm sai một chút thì cũng bị đuổi như chơi, tuy quyền hạn không nhỏ, nhưng xo với một thủ lĩnh tiểu đội trong thánh dực vệ, nhân viên công viện cũng chẳng có tiếng nói bằng.
Cơ mà vì công viện là nơi quan trọng nên đa phần đều do người của thánh dực tộc đảm nhiệm các vị trí bên trong, Đông Phương Thái Ngọc xin gia nhập công viện, đúng là khiến cho cao tầng thánh dực tộc vừa nghi kỵ vừa khó hiểu, vài kẻ đã trực tiếp bàn luận.
“một nhân tộc vừa đến thánh dực vực, đã đòi gia nhập công viện ư???, thực là kiêu căng tham vọng”
“công viện là nơi như thế nào chứ???, dù nữ hoàng có cho nữ tử nhân tộc này vào đó, cùng lắm nàng ta cũng chỉ có thể là một cán bộ cấp thấp tại thánh dực vực, còn muốn lên được thiên không dực quốc hay là công viện tại tam tinh đảo làm việc ư???, thực sự là quá viễn vông”
“nhân tộc muốn vào công viện của thánh dực tộc, phát triển gặp vô cùng nhiều hạn chế, như thế thà rằng gia nhập lễ viện tri viện còn có thể thăng tiến tốt hơn”
Vũ Lệ Na sau phút giây thất sắc cũng chợt bình tĩnh nhìn Đông Phương Thái Ngọc đáp.
-công viện của thánh dực tộc không phải là chưa từng có tiền lệ để ngoại tộc gia nhập, thế nhưng ngoại tộc vào công viện của chúng ta đều phải đi lên từ những bước thấp nhất, thăng tiến vô cùng chậm.
-Đông Phương Thái Ngọc bằng hữu, cô thực sự là muốn gia nhập vào công viện ư???
Khóe môi khẽ cong lên một đường đầy tự tin bí ẩn, Đông Phương Thái Ngọc nghiêm giọng khẳng định.
-bản thân ta cảm thấy, với những điểm mạnh mình đang sở hữu, chỉ có công viện của thánh dực tộc là nơi thích hợp nhất để ta trổ hết tài năng, dù là đi lên từ bước thấp nhất cũng được, Đông Phương Thái Ngọc ta vẫn không thay đổi ý định gia nhập công bộ.
Thấy Đông Phương Thái Ngọc quả quyết như thế, Vũ Lệ Na cũng chợt cười bí hiễm một tiếng, trong ba người bọn Hàn Thiên, chỉ có mỗi Đông Phương Thái Ngọc là làm nàng ta chướng mắt nhất, nay Đông Phương Thái Ngọc đã tự lấy đá quăng vào chân mình, xin đến công viện làm việc, nơi khắc nghiệt với ngoại tộc nhân như nàng ta như thế, vậy mà cũng dám đến, thế thì xem nữ hoàng như Vũ Lệ Na nàng làm sao chỉnh đốn cô ta.
Nghĩ đoạn liền chấp thuận cho Đông Phương Thái Ngọc một vị trí tuần sứ nhỏ tại công viện, phụ trách quản lý một khu vực tầm mấy chục dặm vuông trên thánh dực vực, công việc hàng ngày rất đơn giản, giải quyết các vấn đề linh tinh trong khu vực thuộc quyền hạn của mình, nếu loạn quá không giải quyết được, vậy thì cứ viết báo cáo trình lên trên là xong, còn xem hay không là chuyện của thiên không dực quốc và công viện.
Trong lúc Đông Phương Thái Ngọc nghĩ bản thân đã xong chuyện, thì Vũ Lệ Na liền bất giác tiếp.
-mỗi một cá nhân ở thánh dực vực đều có nghĩa vụ tham gia trấn áp thiên nghiệp quỷ vực, chỉ trừ một số người có vị thế trọng yếu như Nhược Mộng lão sư mới không cần thực hiện nghĩa vụ này.
-nhân viên công bộ như Đông Phương Thái Ngọc tuần sứ không thuộc nhóm ưu tiên kia, thế nên cô phải gia nhập vào môn khách binh đoàn, cùng thánh dực vệ trấn áp thiên nghiệp quỷ vực nếu cần thiết.
Đông Phương Thái Ngọc nghe đến đây liền thoáng dùng giọng kỳ quái hỏi lại.
-thiên nghiệp quỷ vực???, đấy là nơi như thế nào???, chẳng lẽ bên trong phong ấn kẻ thù khủng khiếp mà đến thánh dực tộc cũng phải dè chừng???.
Nhắc đến thiên nghiệp quỷ vực, nét mặt của mấy trăm người có mặt trong sảnh đường này đều biến sắc cực độ, ngay cả những người ở vị trí cao như Vũ Lệ Na hay Ôn Tinh Như cũng không ngoại lệ.
Bằng giọng trầm trọng nghiêm cẫn, Vũ Lệ Na nói.
-đúng vậy!, thiên nghiệp quỷ vực chính là nơi phong ấn kẻ thù truyền kiếp của thánh dực tộc chúng ta, thiên nghiệp quỷ tộc.
-bọn chúng là một chủng tộc phi thường tàn độc, sinh ra trong núi lửa, sở hữu thân thể sắt đá cứng cáp, bên trong thân thể chính là từng dòng dung nham nóng cháy cuồng cuồn chảy.
-bọn chúng thở ra lửa, ăn than đá, hỗn nguyên thạch, hay bất cứ thứ gì chúng bắt được, bao gồm cả sinh linh đang sống, bất kỳ thứ gì rơi vào dạ dày của thiên nghiệp quỷ, đều sẽ bị liệt dung nóng cháy trong đó luyện hóa đến không còn một chút gì.
-nếu để thiên nghiệp quỷ tràn ra khắp vụ huyễn phù sinh thiên, tất cả những sinh linh đang sống tại đây sẽ gặp phải thảm kịch vô cùng bi thảm.
-thân là thế lực cầm đầu vụ huyễn phù sinh thiên, thánh dực tộc có trách nhiệm phải trấn áp thiên nghiệp quỷ tộc mỗi khi chúng định rời khỏi nơi ở của mình.
-dù là ai đi nữa chỉ cần sống trên thánh dực vực, thì đều phải cùng với thánh dực tộc ngăn chặn mối nguy hại ngàn đời này!.
/382
|