Từng người từng người của hiệp minh hội được đưa lên trong trạng thái bị trói chặt tay chân, trong số đó có không ít người từng là chiến hữu, là đồng hương, thậm chí là đạo lữ của những người bên trong sơn động kia.
Thế đạo xoay vờn chẳng ngờ cũng có lúc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi trong cái tình huống éo le như thế, thần vương hội cũng đã hụt sức, họ hiện tại đã không còn đủ lực để tiếp tục phá phong ấn rồi tiếp tục tấn công nữa, xo với việc làm ngu ngốc như thế, sữ dụng số con tin mà mình có trong tay mới là tính toán thấu đáo nhất.
Liêu Kiến Anh đã sớm nhìn ra điều đó, hắn đem số phận của hơn bảy mươi tù nhân bị bắt lên bàn cân để chèn ép những người còn lại phải cân đo đong đếm, quyết định phải được đưa ra dù nó khó khăn và tàn nhẫn thế nào, nhưng chiến trận chính là như thế, dù có dùng thủ đoạn bỉ ổi đến đâu, miễn là chiến thắng, người đời nói gì thì còn quan trọng hay sao?.
Hai mươi mấy cao thủ còn lại trong thần vương hội giải khoảng mười tù nhân lên trước, ngay sau đó mười cái ngọc giản truyền tống được họ lấy ra rồi đặt lên người số tù nhân kia, lúc này chỉ cần Liêu Kiến Anh ra hiệu lệnh, mười cái ngọc giản kia bị phá hủy, mười thành viên trong hiệp minh hội cũng sẽ bị loại khỏi kỳ tuyễn trạch này.
Liêu Kiến Anh nhìn vào biểu cảm hoảng sợ lo lắng trên mặt những tù nhân kia, sau lại nhìn vào nét bất nhẫn, tức giận của những người trong sơn động, khẽ cười lạnh một tiếng hắn âm trầm nói.
-các ngươi hiện đã cùng đường rồi, số mộc bài kia dù sớm hay muộn thần vương hội chúng ta cũng sẽ chiếm được, việc các ngươi bị cướp đi danh ngạch chỉ là việc sớm hay muộn, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.
-một là tự thân bước ra đầu hàng quy thuận thần vương hội chúng ta, ta sẽ cân nhắc việc để các ngươi giữ được danh ngạch tham gia học viện, kẻ thù của ta là Hàn Thiên, hắn hiện tại đã bỏ rơi các ngươi rồi, ta chỉ muốn nhắm vào hắn, hiệp minh hội các ngươi chỉ là vật cản chân mà thôi.
-hiện tại quy hàng cùng giao nộp toàn bộ tài nguyên mà các ngươi tìm được, một cái danh ngạch gia nhập học viện ta sẽ để lại cho các ngươi, bằng như chống đối đến cùng, vậy thì kết cục của các ngươi chỉ có một con đường, đó là bị loại khỏi kỳ khảo hạch lần này.
-hiện tại ta cho các ngươi nửa khắc suy nghĩ, sau nửa khắc nếu không có ai quy hàng ta sẽ tiễn mười tên tù nhân này ra khỏi cổ sơn chiến trường, những ai chịu quay sang ủng hộ thần vương hội thì tự thân bước ra khỏi nơi trú ẩn.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời nội bộ hiệp minh hội liền xảy ra xích mích, một bộ phận người đã có chủ ý quy hàng, trong khi số ủng hộ Hàn Thiên thì nhất quyết không rời nơi trú ẩn chờ hắn quay về.
Trong lúc tình hình căng thẳng một thanh niên dáng vấp có vẻ bặm trợn lên tiếng.
-tất cả các người vẫn còn chưa nhìn rõ sao?, bây giờ chúng ta đã cùng đường rồi, nơi này chật hẹp như một cái lồng chim, sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị đánh bại, lúc đó cho dù có đồng ý quy hàng thì kết quả của chúng ta cũng chỉ có một, đó là bị loại bỏ.
-Hàn thống lĩnh tuy lợi hại, nhưng nội trong một ngày đêm hắn có thể làm được gì kia chứ??, bây giờ dưới núi bị người của thần vương hội phong tỏa đến cả con ruồi cũng bay không lọt, bọn chúng chỉ cần năm mươi người liền có thể đối phó hai trăm người bên ta, cho dù Hàn Thủ lĩnh đem hết số nhân thủ từ hai trại khác đến, chúng ta cũng không có cơ hội thắng.
Dừng một chút thanh niên nọ liền chỉ tay vào một tù nhân nữ đang bị áp giải trước cửa động, mặt đầy nét ai oán nói.
-đó là muội muội ruột của ta, huynh đệ chúng ta xuất thân cơ hàn, chúng ta chẳng cần tài nguyên hay vinh diệu gì cả, chỉ mong có một suất gia nhập lý khố đại học viện để thay đổi cuộc đời mà thôi.
-Hàn Thủ lĩnh thu nhận chúng ta, ta mang ơn hắn nhưng quan hệ của chúng ta không sâu, ta không thể bất chấp tất cả vứt bỏ muội muội của mình, Nhược Mộng thủ lĩnh xin cô cho ta ra bên ngoài đó cứu lấy muội muội mình, hiệp minh hội chúng ta có lẽ phải giải tán tại đây rồi.
Nói đoạn thanh niên lại chuyển hướng nhìn từ Nhược Mộng sang đám A Liên, Triệu Hưng cùng các cường giả khác trong thiên long quân nói.
-các vị đều là cường giả trong thế hệ trẻ, thời gian cho các vị vẫn còn, dù có mất đi danh ngạch tin chắc các vị cũng sẽ có thể tìm lại trong ngắn hạn, còn chúng ta chỉ là những người thuộc tốp dưới, mất đi cơ hội lần này, chắc sẽ không còn cơ hội nào khác, ta hiện chỉ có thể ở đây tạ lỗi với các vị, ngày sau không còn là người chung một hội nữa, ta chỉ mong các vị hãy cố gắng giữ mình, đừng để gặp phải người của thần vương hội nữa.
Nói đoạn thanh niên nọ liền dứt áo bước thẳng ra cửa động, đám đông còn lại vội ngăn cản, có người nói.
“Hoang Mục ngươi làm vậy mà coi được à?, Hàn thống lĩnh cùng các thủ lĩnh khác đối xử với chúng ta thế nào?, ngươi đều quên hết cả rồi sao?, bây giờ còn định nối giáo cho giặc quay sang đối phó Hàn thống lĩnh?”.
Thanh niên tên Hoang Mục thoáng dừng chân, bằng nét mặt bất cam hắn quay lưng lại.
-ân nghĩa mà Hàn thống lĩnh ban cho ta đây khắc ghi trong lòng, ngày sau nếu còn có cơ hội gia nhập học viện cùng nhau, Hoang Mục ta sẽ đến trước cửa nhà hắn quỳ gối tạ tội, nhưng mà tình huynh muội ruột thịt ta không thể vứt bỏ, vậy nên thứ lỗi cho ta...
Nói đoạn Hoang Mục liền bất chấp tất cả xông ra khỏi động, đám đông cũng có một số người làm ra nét mặt khó xử, ý muốn đi theo Hoang Mục cứu thân nhân của mình, thế đạo chính là như thế không thể làm khác được, cho dù là đồng đội, đồng môn, khi phải chọn giữa lợi ích tập thể với lợi ích của thân nhân ruột thịt, đa phần người ta sẽ chọn vế thứ hai, có trách thì trách thì trách thời thế, đứng trên bình diện cùng là một con người, có lẽ hành động của Hoang Mục cũng không quá đáng trách.
Hoang Mục bước ra khỏi cửa động trong sự luyến tiếc của đa phần người ở lại, nhưng mà biết sao được?, đó là lựa chọn của hắn nếu không ích kỷ níu giữ hắn, vậy thì lấy cớ gì mà không cho hắn đi đây?
Hoang Mục đi rồi trong sơn động liền có thêm một bộ phận khác cũng muốn rục rịt rời đi, thế cục trong động giờ đang rối ren hơn bao giờ hết, kẻ muốn đi người không nguyện ý, không khí càng lúc càng sặc mùi hỏa dược, có vẻ sắp xảy ra nội chiến đến nơi.
Trong lúc tình hình hỗn loạn, một giọng nói thanh tao mà uy nghiêm chợt vang lên.
-tất cả đều dừng lại hết đi!!!.
Đám đông chợt im bặt, người vừa nói là Nhược Mộng, tuy không biết nàng đang nghĩ gì, đắng đo ra sao?, nhưng lúc này nàng đã lên tiếng bọn họ cũng nên để cho nàng chút mặt mũi.
Cố trấn định lại Nhược Mộng chậm rãi nói.
-hiện tại ai muốn rời đi liền đứng qua một bên, ai muốn ở lại thì đứng sau lưng ta, tình hình hiện tại ta sẽ không ngăn cản quyết định của mọi người, muốn đi hay ở tùy ý các vị, cho dù chỉ còn một mình Nhược Mộng ta, ta cũng sẽ nhất quyết không hàng.
Dù có khó xử đến đâu, gượng gạo thế nào, rốt cuộc thì quyết định cũng phải được đưa ra, khoảng bốn mươi nhân thủ khác trong hiệp minh hội lầm lũi tách khỏi đám đông, trong số này người thì lấy lý do bên ngoài có thân nhân bị bắt, người thì là vì lo lắng cho đạo lữ, cũng không biết là có ai muốn đầu hàng chỉ vì lo cho an nguy của bản thân không?, chỉ biết số người muốn đầu hàng ngày càng nhiều, sau khi không còn người nào muốn rời đi nữa, số nhân thủ còn lại bên phe Nhược Mộng chỉ còn khoảng năm mươi người.
Thực chẳng ngờ số người muốn đầu hàng thần vương hội lại nhiều đến mức áp đảo số người muốn ở lại, có thể thấy trước một sự lựa chọ mạo hiễm, con người ta luôn có xu hướng thích lựa chọn lối đi sáng hơn, thần vương hội mở ra một con đường sáng như thế, cũng khó trách nhiều người nguyện ý đi vào, ban đầu có người sẽ còn đắng đo, nhưng khi số người chịu bỏ đi danh dự cùng tự tôn của mình càng nhiều, những người khác cũng sẽ không cảm thấy cô độc vì lựa chọn của mình, lúc đó họ sẽ không ngần ngại nữa.
Đợi đến hết nửa khắc thời gian rốt cuộc cũng chẳng còn ai nguyện ý đầu hàng nữa, Nhược Mộng liền bình thản nói.
-hiện tại những ai muốn đầu hàng liền có thể ra ngoài giải cứu thân nhân bằng hữu của mình, chúng ta sẽ không ngăn cấm, như Hoang Mục huynh đã nói, chúng ta vốn không thân không thích, chỉ là trong lúc hoạn nạn mới gặp được nhau, hiện tại các vị vì thân nhân bằng hữu của mình, hoặc giả như vì chính bản thân các vị mà muốn rời đi, ta thân là thống lĩnh tạm thời cũng không thể ngăn cản các vị, có lẽ cái duyên của chúng ta chỉ đến đây thôi, mong là các vị sẽ có được điều mình cần, sau này gặp lại ta mong sẽ không phải là gặp với tư cách địch thủ của nhau.
Dừng một chút Nhược Mộng nói thật chậm.
-được rồi các vị đi đi.
Nói đoạn nàng cũng bình lặng tìm đến một góc sạch sẽ trong sơn động để tọa thiền hồi sức, trận chiến vừa qua Nhược Mộng nàng tuy không bị thương nhưng tinh thần lực và đấu khí tiêu hao quá nhiều, từ giờ đến chiều tối còn khoảng ba canh giờ, có thể cầm cự đến lúc đó hay không liền phải xem nàng giữ được thực lực của mình tốt đến đâu?.
Hiện tại số người chủ trương không hàng trong hiệp minh hội chỉ khoảng năm mươi người, may mắn thay trong số đó có đến hơn ba mươi cường giả thực lực trên đẳng cấp võ sư, số người này là tinh anh trong hiệp minh hội, bọn họ không khuất phục, căn cơ của hiệp minh hội liền sẽ không bị tổn hao, Nhược Mộng nàng chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, hiệp minh hội cái gốc tuy vững, nhưng cả thời gian củng cố lẫn bồi đắp niềm tin của các thành viên trong hội vẫn chưa sâu.
Bây giờ gặp chuyện khó khăn một số bộ phận muốn rời đi Nhược Mộng nàng cũng không thể trách họ, chỉ cần đám A Liên Triệu Hưng, Hồng Yến Linh Ngô Thiện vẫn không từ bỏ, Nhược Mộng nàng vẫn sẽ cố gắng đến cùng, mười mấy năm qua nàng chưa từng cố gắng vì bạn hữu, hay thậm chí là cố gắng vì chính bản thân nàng, tất cả những thứ mà nàng dụng tâm cống hiến chỉ là vì một cái lợi ích gia tộc đơn điệu, hôm nay vì lý tưởng cá nhân, hay là vì sự ích kỷ của mình, nàng cũng phải thử cố một lần.
Tinh thần thoáng thông suốt Nhược Mộng dần an tĩnh tọa thiền khôi phục sức lực, ở ngoài cửa động tám chín mươi người có ý định quy hàng đã bước ra khỏi động, dường như Nhược Mộng thoáng nghe thấy tiếng cười đắc chí của Liêu Kiến Anh, hắn cười vì điều gì?, cười để làm chi?, Nhược Mộng nàng không muốn quản nữa.
Liêu Kiến Anh bên này nhìn khoảng chín mươi người đã xuất đầu quy hàng, trên mặt hiện lên nét đắc thắng không thôi, đây chính là thứ mà hắn muốn, thứ ánh mắt khiếp nhược và sợ hãi của đám người trước mặt chính là minh chứng cho chiến thắng của hắn, loại ánh mắt này ở trong hoàng cung vạn kiến hắn đã nhìn quen rồi, ánh mắt như thế chính là minh chứng cho một hoàng vị vững vàng, chỉ cần ý chí của một người bị bẻ gãy, đó là lúc hắn không còn nguy hiễm cho kẻ thống trị hắn nữa.
Liêu Kiến Anh nhìn những kẻ nọ với ánh mắt thương hại, kế đến lại nhìn sang đám thủ hạ ra lệnh.
-được rồi các ngươi có thể thả những kẻ kia ra.
Sau mệnh lệnh của Liêu Kiến Anh, số tù nhân trước đó bị bắt của hiệp minh hội liền được phóng thích, nhưng không phải là thả đi hoàn toàn mà là đẩy họ về chung một chỗ với những người mới đầu hàng khác, sau một phút để đám người nọ thăm hỏi nhau, Liêu Kiến Anh bất ngờ nói.
-ta đã hứa sẽ trao cơ hội cho những kẻ quy hàng đúng chứ???, nhưng ta không nói là tất cả sẽ được thu nhận, thần vương hội chúng ta chỉ thu nhận những kẻ mạnh nhất, những kẻ còn lại đối với chúng ta là không cần thiết.
-Bây giờ ta sẽ tạo cho các ngươi một trò chơi, các ngươi có thể bất chấp mọi thủ đoạn chiến đấu với nhau, năm mươi người cuối cùng còn đứng vững sẽ được gia nhấp vào thần vương hội ta, những kẻ còn lại sẽ bị loại khỏi cuộc thi này.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời đám người bên hiệp minh hội liền hoang mang tột độ, một thanh niên bất bình quát.
-thế này là thế nào?, tại sao chúng ta lại phải chiến đấu với nhau nữa?, thần vương hội các ngươi định nuốt lời à?
Trước lời chất vấn Liêu Kiến Anh mặt lạnh tanh đáp.
-ta đã nói từ trước ta sẽ trao cho các ngươi một cơ hội, nhưng cơ hội đó chỉ dành cho kẻ xứng đáng, ta không khoan dung thu nhận những cục tạ đeo bám, những kẻ rách việc như thế, không xứng đáng được gia nhập thần vương hội.
Rốt cuộc thì kẻ ác vẫn là kẻ ác, một thoáng suy nghĩ ngu ngốc tin vào lời của người ta, bây giờ hối hận thì có được gì?, đám người hiệp minh hội lúc nhận ra bản thân đã quá mù quáng đi tin vào những lời huyễn hoặc của đối thủ để rồi bị lừa thì cũng đã quá muộn, xo với khi nãy hiện tại kết quả cũng không khác là bao, những kẻ yếu nhược rốt cuộc cũng vẫn có nguy cơ bị loại bỏ, người mà bọn họ muốn bảo vệ cũng chưa chắc làm được.
Mà cái độc ác chính là tự tay những người từng là đồng đội phải loại bỏ nhau, chiêu thức thâm tàn như thế Liêu Kiến Anh cũng bày ra được, có thể thấy tư tưởng của hắn cực đoan đến đâu.
Sau một thoáng thẫn thờ liền có gần hai mươi kẻ muốn liều mạng thách thức Liêu Kiến Anh, nhưng mà trước sức mạnh tuyệt đối cho dù con sâu cái kiến có vùng vẫy ra sao, kết quả cũng chỉ có một, hai mươi người lên, hai mươi người gục ngã, không có chiến lực võ sư lại định đối phó một kẻ có thực lực đại võ sư?, sao đám người kia lại không biết tự lượng sức như thế?.
Không cần di chuyển nửa bước đã có thể hạ toàn bộ hai mươi người chống đối, những kẻ còn lại rốt cuộc cũng mường tượng được khoảng cách giữa hai bên rốt cuộc là lớn đến đâu, nếu nói hiện tại một mình Liêu Kiến Anh có thể loại trừ tất cả bọn họ, thực tâm chắc cũng chẳng ai bất ngờ.
Hạ gục đám người kia xong Liêu Kiến Anh liền trừng mắt nhìn những kẻ đang nằm la liệt dưới đất nói.
-không biết tự lượng sức, những kẻ còn lại hẵn sẽ cảm ơn các ngươi.
Nói đoạn hắn lại nhìn sang những người khác nói.
-Các ngươi muốn tự động thủ hay để ta ra tay?.
Rất tự giác, không khí trong đám đông liền căn thẳng hơn hẵn, giữa những nhân thủ trong hiệp minh hội bắt đầu có sự chia rẽ, những người thân cận nhau bắt đầu xích lại gần nhau.
Cuối cùng không biết là ai khởi xướng, một tràng hỗn chiến liền bất ngờ được nổ ra, những người từng là đồng đội đồng chí tương tàn nhau, cảnh sắc sẽ như thế nào?, hóa ra cũng chẳng khác mấy khi xo với những kẻ không quen, cũng khốc liệt như thế, máu me như thế, thậm chí còn có mấy phần ác tâm hơn, ai bảo bí mật của ngươi bị ta biết làm gì chứ?
Liêu Kiến Anh cùng những người khác trong hội của hắn nhìn những kẻ đang chiến đấu điên cuồn trước mắt mà khóe môi không khỏi cười khoái chí, đúng vậy chỉ khi ngươi sẵn sàng bán rẽ đồng bạn của ngươi, vứt đi hết sĩ diện, ngươi mới giống một con chó trung thành, tuyệt đối khó có suy nghĩ phản lại chủ.
Rốt cuộc màn đấu đá tàn khốc bi hài kia cũng kết thúc, năm mươi kẻ còn đứng vững nhất không nghi ngờ gì chính là năm mươi kẻ mạnh nhất, máu lạnh nhất, những kẻ được bảo vệ khi trước hóa ra cũng không hẵn là cần được bảo vệ, những kẻ nghĩ mình cần bảo vệ kẻ khác hóa ra cũng không mạnh như bản thân vẫn nghĩ.
Rốt cuộc thì người thân của ngươi gục trước mắt ngươi, thứ ngươi muốn bảo vệ…không làm được, tôn nghiêm của ngươi…không còn nữa, tâm hồn ngươi…đen tối và vấy bẫn đến mức bản thân ngươi cũng không muốn nhìn nhận, hiện tại thì những kẻ đang đứng đấy rốt cuộc còn lại gì???.
Liêu Kiến Anh nhìn những kẻ còn đứng vững nét mặt vui vẻ nói.
-chúc mừng các ngươi đã chính thức trở thành thành viên của thần vương hội, hiện tại chúng ta chung một chiến tuyến.
Nói đoạn Liêu Kiến Anh lại nhìn sang hướng cửa động giọng quyết đoán nói.
-cô đã thấy rồi chứ???, đạo nghĩa của cô với họ nhận lại được gì?, chẳng phải cũng chỉ là sự phản bội thôi sao?, một đám yêu nhược liên kết lại thì làm được gì???, chẳng phải cuối cùng thực lực mạnh mới đứng vững được hay sao?, đấy chính là cách hành sự của Liêu Kiến Anh ta, ta không cần bọn chúng kính trọng ta, ta chỉ cần họ sợ hãi ta, phục tùng ta đó mới chính là thứ ta muốn.
Thế đạo xoay vờn chẳng ngờ cũng có lúc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi trong cái tình huống éo le như thế, thần vương hội cũng đã hụt sức, họ hiện tại đã không còn đủ lực để tiếp tục phá phong ấn rồi tiếp tục tấn công nữa, xo với việc làm ngu ngốc như thế, sữ dụng số con tin mà mình có trong tay mới là tính toán thấu đáo nhất.
Liêu Kiến Anh đã sớm nhìn ra điều đó, hắn đem số phận của hơn bảy mươi tù nhân bị bắt lên bàn cân để chèn ép những người còn lại phải cân đo đong đếm, quyết định phải được đưa ra dù nó khó khăn và tàn nhẫn thế nào, nhưng chiến trận chính là như thế, dù có dùng thủ đoạn bỉ ổi đến đâu, miễn là chiến thắng, người đời nói gì thì còn quan trọng hay sao?.
Hai mươi mấy cao thủ còn lại trong thần vương hội giải khoảng mười tù nhân lên trước, ngay sau đó mười cái ngọc giản truyền tống được họ lấy ra rồi đặt lên người số tù nhân kia, lúc này chỉ cần Liêu Kiến Anh ra hiệu lệnh, mười cái ngọc giản kia bị phá hủy, mười thành viên trong hiệp minh hội cũng sẽ bị loại khỏi kỳ tuyễn trạch này.
Liêu Kiến Anh nhìn vào biểu cảm hoảng sợ lo lắng trên mặt những tù nhân kia, sau lại nhìn vào nét bất nhẫn, tức giận của những người trong sơn động, khẽ cười lạnh một tiếng hắn âm trầm nói.
-các ngươi hiện đã cùng đường rồi, số mộc bài kia dù sớm hay muộn thần vương hội chúng ta cũng sẽ chiếm được, việc các ngươi bị cướp đi danh ngạch chỉ là việc sớm hay muộn, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.
-một là tự thân bước ra đầu hàng quy thuận thần vương hội chúng ta, ta sẽ cân nhắc việc để các ngươi giữ được danh ngạch tham gia học viện, kẻ thù của ta là Hàn Thiên, hắn hiện tại đã bỏ rơi các ngươi rồi, ta chỉ muốn nhắm vào hắn, hiệp minh hội các ngươi chỉ là vật cản chân mà thôi.
-hiện tại quy hàng cùng giao nộp toàn bộ tài nguyên mà các ngươi tìm được, một cái danh ngạch gia nhập học viện ta sẽ để lại cho các ngươi, bằng như chống đối đến cùng, vậy thì kết cục của các ngươi chỉ có một con đường, đó là bị loại khỏi kỳ khảo hạch lần này.
-hiện tại ta cho các ngươi nửa khắc suy nghĩ, sau nửa khắc nếu không có ai quy hàng ta sẽ tiễn mười tên tù nhân này ra khỏi cổ sơn chiến trường, những ai chịu quay sang ủng hộ thần vương hội thì tự thân bước ra khỏi nơi trú ẩn.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời nội bộ hiệp minh hội liền xảy ra xích mích, một bộ phận người đã có chủ ý quy hàng, trong khi số ủng hộ Hàn Thiên thì nhất quyết không rời nơi trú ẩn chờ hắn quay về.
Trong lúc tình hình căng thẳng một thanh niên dáng vấp có vẻ bặm trợn lên tiếng.
-tất cả các người vẫn còn chưa nhìn rõ sao?, bây giờ chúng ta đã cùng đường rồi, nơi này chật hẹp như một cái lồng chim, sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị đánh bại, lúc đó cho dù có đồng ý quy hàng thì kết quả của chúng ta cũng chỉ có một, đó là bị loại bỏ.
-Hàn thống lĩnh tuy lợi hại, nhưng nội trong một ngày đêm hắn có thể làm được gì kia chứ??, bây giờ dưới núi bị người của thần vương hội phong tỏa đến cả con ruồi cũng bay không lọt, bọn chúng chỉ cần năm mươi người liền có thể đối phó hai trăm người bên ta, cho dù Hàn Thủ lĩnh đem hết số nhân thủ từ hai trại khác đến, chúng ta cũng không có cơ hội thắng.
Dừng một chút thanh niên nọ liền chỉ tay vào một tù nhân nữ đang bị áp giải trước cửa động, mặt đầy nét ai oán nói.
-đó là muội muội ruột của ta, huynh đệ chúng ta xuất thân cơ hàn, chúng ta chẳng cần tài nguyên hay vinh diệu gì cả, chỉ mong có một suất gia nhập lý khố đại học viện để thay đổi cuộc đời mà thôi.
-Hàn Thủ lĩnh thu nhận chúng ta, ta mang ơn hắn nhưng quan hệ của chúng ta không sâu, ta không thể bất chấp tất cả vứt bỏ muội muội của mình, Nhược Mộng thủ lĩnh xin cô cho ta ra bên ngoài đó cứu lấy muội muội mình, hiệp minh hội chúng ta có lẽ phải giải tán tại đây rồi.
Nói đoạn thanh niên lại chuyển hướng nhìn từ Nhược Mộng sang đám A Liên, Triệu Hưng cùng các cường giả khác trong thiên long quân nói.
-các vị đều là cường giả trong thế hệ trẻ, thời gian cho các vị vẫn còn, dù có mất đi danh ngạch tin chắc các vị cũng sẽ có thể tìm lại trong ngắn hạn, còn chúng ta chỉ là những người thuộc tốp dưới, mất đi cơ hội lần này, chắc sẽ không còn cơ hội nào khác, ta hiện chỉ có thể ở đây tạ lỗi với các vị, ngày sau không còn là người chung một hội nữa, ta chỉ mong các vị hãy cố gắng giữ mình, đừng để gặp phải người của thần vương hội nữa.
Nói đoạn thanh niên nọ liền dứt áo bước thẳng ra cửa động, đám đông còn lại vội ngăn cản, có người nói.
“Hoang Mục ngươi làm vậy mà coi được à?, Hàn thống lĩnh cùng các thủ lĩnh khác đối xử với chúng ta thế nào?, ngươi đều quên hết cả rồi sao?, bây giờ còn định nối giáo cho giặc quay sang đối phó Hàn thống lĩnh?”.
Thanh niên tên Hoang Mục thoáng dừng chân, bằng nét mặt bất cam hắn quay lưng lại.
-ân nghĩa mà Hàn thống lĩnh ban cho ta đây khắc ghi trong lòng, ngày sau nếu còn có cơ hội gia nhập học viện cùng nhau, Hoang Mục ta sẽ đến trước cửa nhà hắn quỳ gối tạ tội, nhưng mà tình huynh muội ruột thịt ta không thể vứt bỏ, vậy nên thứ lỗi cho ta...
Nói đoạn Hoang Mục liền bất chấp tất cả xông ra khỏi động, đám đông cũng có một số người làm ra nét mặt khó xử, ý muốn đi theo Hoang Mục cứu thân nhân của mình, thế đạo chính là như thế không thể làm khác được, cho dù là đồng đội, đồng môn, khi phải chọn giữa lợi ích tập thể với lợi ích của thân nhân ruột thịt, đa phần người ta sẽ chọn vế thứ hai, có trách thì trách thì trách thời thế, đứng trên bình diện cùng là một con người, có lẽ hành động của Hoang Mục cũng không quá đáng trách.
Hoang Mục bước ra khỏi cửa động trong sự luyến tiếc của đa phần người ở lại, nhưng mà biết sao được?, đó là lựa chọn của hắn nếu không ích kỷ níu giữ hắn, vậy thì lấy cớ gì mà không cho hắn đi đây?
Hoang Mục đi rồi trong sơn động liền có thêm một bộ phận khác cũng muốn rục rịt rời đi, thế cục trong động giờ đang rối ren hơn bao giờ hết, kẻ muốn đi người không nguyện ý, không khí càng lúc càng sặc mùi hỏa dược, có vẻ sắp xảy ra nội chiến đến nơi.
Trong lúc tình hình hỗn loạn, một giọng nói thanh tao mà uy nghiêm chợt vang lên.
-tất cả đều dừng lại hết đi!!!.
Đám đông chợt im bặt, người vừa nói là Nhược Mộng, tuy không biết nàng đang nghĩ gì, đắng đo ra sao?, nhưng lúc này nàng đã lên tiếng bọn họ cũng nên để cho nàng chút mặt mũi.
Cố trấn định lại Nhược Mộng chậm rãi nói.
-hiện tại ai muốn rời đi liền đứng qua một bên, ai muốn ở lại thì đứng sau lưng ta, tình hình hiện tại ta sẽ không ngăn cản quyết định của mọi người, muốn đi hay ở tùy ý các vị, cho dù chỉ còn một mình Nhược Mộng ta, ta cũng sẽ nhất quyết không hàng.
Dù có khó xử đến đâu, gượng gạo thế nào, rốt cuộc thì quyết định cũng phải được đưa ra, khoảng bốn mươi nhân thủ khác trong hiệp minh hội lầm lũi tách khỏi đám đông, trong số này người thì lấy lý do bên ngoài có thân nhân bị bắt, người thì là vì lo lắng cho đạo lữ, cũng không biết là có ai muốn đầu hàng chỉ vì lo cho an nguy của bản thân không?, chỉ biết số người muốn đầu hàng ngày càng nhiều, sau khi không còn người nào muốn rời đi nữa, số nhân thủ còn lại bên phe Nhược Mộng chỉ còn khoảng năm mươi người.
Thực chẳng ngờ số người muốn đầu hàng thần vương hội lại nhiều đến mức áp đảo số người muốn ở lại, có thể thấy trước một sự lựa chọ mạo hiễm, con người ta luôn có xu hướng thích lựa chọn lối đi sáng hơn, thần vương hội mở ra một con đường sáng như thế, cũng khó trách nhiều người nguyện ý đi vào, ban đầu có người sẽ còn đắng đo, nhưng khi số người chịu bỏ đi danh dự cùng tự tôn của mình càng nhiều, những người khác cũng sẽ không cảm thấy cô độc vì lựa chọn của mình, lúc đó họ sẽ không ngần ngại nữa.
Đợi đến hết nửa khắc thời gian rốt cuộc cũng chẳng còn ai nguyện ý đầu hàng nữa, Nhược Mộng liền bình thản nói.
-hiện tại những ai muốn đầu hàng liền có thể ra ngoài giải cứu thân nhân bằng hữu của mình, chúng ta sẽ không ngăn cấm, như Hoang Mục huynh đã nói, chúng ta vốn không thân không thích, chỉ là trong lúc hoạn nạn mới gặp được nhau, hiện tại các vị vì thân nhân bằng hữu của mình, hoặc giả như vì chính bản thân các vị mà muốn rời đi, ta thân là thống lĩnh tạm thời cũng không thể ngăn cản các vị, có lẽ cái duyên của chúng ta chỉ đến đây thôi, mong là các vị sẽ có được điều mình cần, sau này gặp lại ta mong sẽ không phải là gặp với tư cách địch thủ của nhau.
Dừng một chút Nhược Mộng nói thật chậm.
-được rồi các vị đi đi.
Nói đoạn nàng cũng bình lặng tìm đến một góc sạch sẽ trong sơn động để tọa thiền hồi sức, trận chiến vừa qua Nhược Mộng nàng tuy không bị thương nhưng tinh thần lực và đấu khí tiêu hao quá nhiều, từ giờ đến chiều tối còn khoảng ba canh giờ, có thể cầm cự đến lúc đó hay không liền phải xem nàng giữ được thực lực của mình tốt đến đâu?.
Hiện tại số người chủ trương không hàng trong hiệp minh hội chỉ khoảng năm mươi người, may mắn thay trong số đó có đến hơn ba mươi cường giả thực lực trên đẳng cấp võ sư, số người này là tinh anh trong hiệp minh hội, bọn họ không khuất phục, căn cơ của hiệp minh hội liền sẽ không bị tổn hao, Nhược Mộng nàng chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, hiệp minh hội cái gốc tuy vững, nhưng cả thời gian củng cố lẫn bồi đắp niềm tin của các thành viên trong hội vẫn chưa sâu.
Bây giờ gặp chuyện khó khăn một số bộ phận muốn rời đi Nhược Mộng nàng cũng không thể trách họ, chỉ cần đám A Liên Triệu Hưng, Hồng Yến Linh Ngô Thiện vẫn không từ bỏ, Nhược Mộng nàng vẫn sẽ cố gắng đến cùng, mười mấy năm qua nàng chưa từng cố gắng vì bạn hữu, hay thậm chí là cố gắng vì chính bản thân nàng, tất cả những thứ mà nàng dụng tâm cống hiến chỉ là vì một cái lợi ích gia tộc đơn điệu, hôm nay vì lý tưởng cá nhân, hay là vì sự ích kỷ của mình, nàng cũng phải thử cố một lần.
Tinh thần thoáng thông suốt Nhược Mộng dần an tĩnh tọa thiền khôi phục sức lực, ở ngoài cửa động tám chín mươi người có ý định quy hàng đã bước ra khỏi động, dường như Nhược Mộng thoáng nghe thấy tiếng cười đắc chí của Liêu Kiến Anh, hắn cười vì điều gì?, cười để làm chi?, Nhược Mộng nàng không muốn quản nữa.
Liêu Kiến Anh bên này nhìn khoảng chín mươi người đã xuất đầu quy hàng, trên mặt hiện lên nét đắc thắng không thôi, đây chính là thứ mà hắn muốn, thứ ánh mắt khiếp nhược và sợ hãi của đám người trước mặt chính là minh chứng cho chiến thắng của hắn, loại ánh mắt này ở trong hoàng cung vạn kiến hắn đã nhìn quen rồi, ánh mắt như thế chính là minh chứng cho một hoàng vị vững vàng, chỉ cần ý chí của một người bị bẻ gãy, đó là lúc hắn không còn nguy hiễm cho kẻ thống trị hắn nữa.
Liêu Kiến Anh nhìn những kẻ nọ với ánh mắt thương hại, kế đến lại nhìn sang đám thủ hạ ra lệnh.
-được rồi các ngươi có thể thả những kẻ kia ra.
Sau mệnh lệnh của Liêu Kiến Anh, số tù nhân trước đó bị bắt của hiệp minh hội liền được phóng thích, nhưng không phải là thả đi hoàn toàn mà là đẩy họ về chung một chỗ với những người mới đầu hàng khác, sau một phút để đám người nọ thăm hỏi nhau, Liêu Kiến Anh bất ngờ nói.
-ta đã hứa sẽ trao cơ hội cho những kẻ quy hàng đúng chứ???, nhưng ta không nói là tất cả sẽ được thu nhận, thần vương hội chúng ta chỉ thu nhận những kẻ mạnh nhất, những kẻ còn lại đối với chúng ta là không cần thiết.
-Bây giờ ta sẽ tạo cho các ngươi một trò chơi, các ngươi có thể bất chấp mọi thủ đoạn chiến đấu với nhau, năm mươi người cuối cùng còn đứng vững sẽ được gia nhấp vào thần vương hội ta, những kẻ còn lại sẽ bị loại khỏi cuộc thi này.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời đám người bên hiệp minh hội liền hoang mang tột độ, một thanh niên bất bình quát.
-thế này là thế nào?, tại sao chúng ta lại phải chiến đấu với nhau nữa?, thần vương hội các ngươi định nuốt lời à?
Trước lời chất vấn Liêu Kiến Anh mặt lạnh tanh đáp.
-ta đã nói từ trước ta sẽ trao cho các ngươi một cơ hội, nhưng cơ hội đó chỉ dành cho kẻ xứng đáng, ta không khoan dung thu nhận những cục tạ đeo bám, những kẻ rách việc như thế, không xứng đáng được gia nhập thần vương hội.
Rốt cuộc thì kẻ ác vẫn là kẻ ác, một thoáng suy nghĩ ngu ngốc tin vào lời của người ta, bây giờ hối hận thì có được gì?, đám người hiệp minh hội lúc nhận ra bản thân đã quá mù quáng đi tin vào những lời huyễn hoặc của đối thủ để rồi bị lừa thì cũng đã quá muộn, xo với khi nãy hiện tại kết quả cũng không khác là bao, những kẻ yếu nhược rốt cuộc cũng vẫn có nguy cơ bị loại bỏ, người mà bọn họ muốn bảo vệ cũng chưa chắc làm được.
Mà cái độc ác chính là tự tay những người từng là đồng đội phải loại bỏ nhau, chiêu thức thâm tàn như thế Liêu Kiến Anh cũng bày ra được, có thể thấy tư tưởng của hắn cực đoan đến đâu.
Sau một thoáng thẫn thờ liền có gần hai mươi kẻ muốn liều mạng thách thức Liêu Kiến Anh, nhưng mà trước sức mạnh tuyệt đối cho dù con sâu cái kiến có vùng vẫy ra sao, kết quả cũng chỉ có một, hai mươi người lên, hai mươi người gục ngã, không có chiến lực võ sư lại định đối phó một kẻ có thực lực đại võ sư?, sao đám người kia lại không biết tự lượng sức như thế?.
Không cần di chuyển nửa bước đã có thể hạ toàn bộ hai mươi người chống đối, những kẻ còn lại rốt cuộc cũng mường tượng được khoảng cách giữa hai bên rốt cuộc là lớn đến đâu, nếu nói hiện tại một mình Liêu Kiến Anh có thể loại trừ tất cả bọn họ, thực tâm chắc cũng chẳng ai bất ngờ.
Hạ gục đám người kia xong Liêu Kiến Anh liền trừng mắt nhìn những kẻ đang nằm la liệt dưới đất nói.
-không biết tự lượng sức, những kẻ còn lại hẵn sẽ cảm ơn các ngươi.
Nói đoạn hắn lại nhìn sang những người khác nói.
-Các ngươi muốn tự động thủ hay để ta ra tay?.
Rất tự giác, không khí trong đám đông liền căn thẳng hơn hẵn, giữa những nhân thủ trong hiệp minh hội bắt đầu có sự chia rẽ, những người thân cận nhau bắt đầu xích lại gần nhau.
Cuối cùng không biết là ai khởi xướng, một tràng hỗn chiến liền bất ngờ được nổ ra, những người từng là đồng đội đồng chí tương tàn nhau, cảnh sắc sẽ như thế nào?, hóa ra cũng chẳng khác mấy khi xo với những kẻ không quen, cũng khốc liệt như thế, máu me như thế, thậm chí còn có mấy phần ác tâm hơn, ai bảo bí mật của ngươi bị ta biết làm gì chứ?
Liêu Kiến Anh cùng những người khác trong hội của hắn nhìn những kẻ đang chiến đấu điên cuồn trước mắt mà khóe môi không khỏi cười khoái chí, đúng vậy chỉ khi ngươi sẵn sàng bán rẽ đồng bạn của ngươi, vứt đi hết sĩ diện, ngươi mới giống một con chó trung thành, tuyệt đối khó có suy nghĩ phản lại chủ.
Rốt cuộc màn đấu đá tàn khốc bi hài kia cũng kết thúc, năm mươi kẻ còn đứng vững nhất không nghi ngờ gì chính là năm mươi kẻ mạnh nhất, máu lạnh nhất, những kẻ được bảo vệ khi trước hóa ra cũng không hẵn là cần được bảo vệ, những kẻ nghĩ mình cần bảo vệ kẻ khác hóa ra cũng không mạnh như bản thân vẫn nghĩ.
Rốt cuộc thì người thân của ngươi gục trước mắt ngươi, thứ ngươi muốn bảo vệ…không làm được, tôn nghiêm của ngươi…không còn nữa, tâm hồn ngươi…đen tối và vấy bẫn đến mức bản thân ngươi cũng không muốn nhìn nhận, hiện tại thì những kẻ đang đứng đấy rốt cuộc còn lại gì???.
Liêu Kiến Anh nhìn những kẻ còn đứng vững nét mặt vui vẻ nói.
-chúc mừng các ngươi đã chính thức trở thành thành viên của thần vương hội, hiện tại chúng ta chung một chiến tuyến.
Nói đoạn Liêu Kiến Anh lại nhìn sang hướng cửa động giọng quyết đoán nói.
-cô đã thấy rồi chứ???, đạo nghĩa của cô với họ nhận lại được gì?, chẳng phải cũng chỉ là sự phản bội thôi sao?, một đám yêu nhược liên kết lại thì làm được gì???, chẳng phải cuối cùng thực lực mạnh mới đứng vững được hay sao?, đấy chính là cách hành sự của Liêu Kiến Anh ta, ta không cần bọn chúng kính trọng ta, ta chỉ cần họ sợ hãi ta, phục tùng ta đó mới chính là thứ ta muốn.
/382
|