Vùng phía tây cổ sơn chiến trường, trên ngọn độc phong chứa cứ điểm thứ ba của hiệp minh hội, hai ngày trước ngọn núi này vẫn còn là một khu vực sơn thanh thủy tú, cảnh quan tuy không đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh nhưng cũng không đến nổi điêu linh trống trãi.
Vậy mà mới qua hai ngày, nửa dưới của ngọn độc phong kia đã bị san phẳng hoàn toàn, rừng cây cháy rụi, đất đá ám trong màu xám đen của tro bụi và khói lửa, hai dặm dưới chân núi lúc này khung cảnh hoang tàn cực độ, nếu có ai từng nghe qua về ranh giới chết, cảnh tượng này có thể coi là một minnh họa thực tế nhất.
Dưới núi là một hành lang phòng vệ, trên núi là một hành lang phòng vệ, đường lên núi chính là chiến trường, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết nếu có bất kỳ kẻ ngu dại nào bước chân vào vùng đất trống trãi đó, hàng loạt công kích từ trên không sẽ trút xuống đầu họ.
Chỉ mới có nửa ngày giao tranh, cảnh sắc trong khu vực đã thay đổi đến mức chóng mặt, tình hình giằng co giữa hai bên dường như là vô cùng gay cấn, lúc này tại nhà nghị sự trên núi, gương mặt của Nhược Mộng đang thoáng nét lo ngại sau lớp mạng che.
Hôm qua Hàn Thiên vừa rời khỏi, nàng liền thay hắn ở lại trấn thủ cứ điểm này, vốn nghĩ với vài kế dọa địch được bày ra từ trước, nội trong ngắn hạn thần vương hội sẽ không vội tấn công, thế mà không ngờ được bọn người này từ đâu tìm về được hơn mười cỗ chiến xa công thành.
Hình dáng của số khí cụ công thành này cồng kềnh ngang rộng hai trượng dài bảy trượng hơn, kết cấu của chúng giống hệt như máy bắn đá, trong cổ sơn chiến trường tư liệu khan hiếm, đám chiến xa nọ được làm từ gỗ, thể tích tuy lớn như thế mà bản thân lại chắc chắn đến không ngờ, vừa nhìn qua Nhược Mộng nàng liền cảm nhận được hơi thở ma pháp gia cố trên đó.
Đám chiến xa công thành này nhất định là từ một thế lực nào đó có rất nhiều ma pháp sư biết chế tác vũ khí ma pháp, hơn nữa tiềm lực tài chính của bọn họ cũng phải cực kỳ hùng hậu, nhìn qua một lược chỉ có duy nhất ma võ hội ở phía nam là thỏa mãn được mấy yếu cầu kia.
Nhược Mộng cùng các thành viên khác vốn nghĩ sức uy hiếp từ hỗn nguyên thạch sẽ khiến thần vương hội dè chừng không dám tấn công, chẳng ngờ bọn chúng lại đem từ đâu về số khí cụ công thành này, đạn pháo mà chúng dùng không phải tầm thường, đa phần đều là khoáng thạch được ma pháp sư gia trì qua.
Chỉ cần được bắn đi chạm phải bất cứ thứ gì ngăn trở liền sẽ tự phát nổ, sức phá hoại còn hơn hỗn nguyên thạch một đoạn, thần vương hội dùng số khí cụ này bắn thẳng lên đỉnh núi, may mắn lực lượng ma pháp sư bên hiệp minh hội đã cùng nhau tạo thành rào chắn đẩy lui được mấy quả đạn pháo nọ.
Đạn pháo phát nổ dưới chân núi, kết quả toàn bộ cánh rừng dưới ấy bị san thành bình địa, số ma pháp sư ở tại cứ điểm phía nam này không quá bảy mươi người, nếu như thần vương hội có thêm vài chục cổ chiến xa như thế, bên hiệp minh hội nhất định là xảy ra thương vong rồi.
Sau khi oanh tạc san bằng trận địa, Liêu Kiến Anh liền cho người chia quân công lên núi, Liêu Kiến Anh hẵn là nghĩ hiệp minh hội đã chôn hỗn nguyên thạch dọc đường lên núi, sau trận oanh tạc vừa rồi số bẫy rập đó đã bị phá hết.
Nào ngờ hiệp minh hội chỉ là dùng khôi lỗi của Túc Chi để tiến hành công kích, vậy nên tính chủ động rất cao, họ cơ bản chỉ cần nấp một chỗ để Túc Chi khu động khôi lỗi tiến công, thần vương hội vừa cho vài nhánh quân tiến lên liền gặp phải khôi lỗi mang theo hỗn nguyên thạch tự bạo, kết quả hơn năm mươi nhân thủ xấu số của thần vương hội đã bị thương.
Tuy vậy sau trận đó thần vương hội cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất chúng đã biết bí mật về hỗn nguyên thạch, trong hiệp minh hội ngoài Túc Chi ra tất nhiên là chẳng có ai điều khiển được khôi lỗi của nàng, mà Túc Chi thì chẳng thể phân thân ra khắp các trận địa được.
Lần tấn công lên núi ban sáng chỉ có một phía núi là có khôi lỗi mang hỗn nguyên thạch đánh chặn, còn lại ba các hướng khác đều là nhân thủ của hiệp minh hội tự thân ra tay, kết quả này tất nhiên không qua mắt được những tay cáo già như Vũ Phong hay Trần Lãng.
Trong phút chốc chúng đã nhận ra, hiệp minh hội vốn không thực sự nắm giữ cách thức sữ dụng hỗn nguyên thạch, trong trại của họ chỉ đơn giản là có cao nhân sữ dụng khôi lỗi thuật tạo thành pháo hôi, mà cái người này không thể tùy thời xuất hiện ở mọi nơi, thần vương hội chỉ cần toàn lực công kích, ngọn độc phong chứa trại của hiệp minh hội nhất định khó bảo toàn.
Lúc này đang là đầu giờ chiều, thần vương hội sau một buổi sáng tấn công thăm dò, lúc này các tướng lĩnh cao tầng đang ngồi lại để bàn bạc kế sách công hạ cứ điểm của hiệp minh hội.
Nhất kiến công chúa hoa dung có phần vội vã đáp.
-hôm qua ta đã cho người đến cứ điểm của ma võ hội để tăng cường vận chuyển khí cụ cùng đạn pháo ma pháp về đây, tuy đã đem được hơn mười chiến xa cùng mấy trăm quả đạn pháo về, nhưng mà từng đó cũng chỉ đủ dùng cho một lần chiến trận, ban sáng oanh tạc một đợt liền đã dùng hết rồi, số còn lại sớm nhất cũng phải chiều tối nay mới đến được, còn muốn vận chuyển toàn bộ số đạn pháo mà chúng ta đã đặt thì không tới nữa đêm không được.
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này bộ dáng liền trầm mặc không nói gì, bí mật về hỗn nguyên thạch đã bị phát hiện, chỗ đạn pháo nọ đến sớm hay muộn giờ không còn quan trọng nữa, hiện tại hắn chỉ đang nghĩ cách sớm công hạ được cứ điểm kia của hiệp minh hội càng sớm càng tốt.
Thoáng dừng trầm mặc Liêu Kiến Anh hạ giọng hỏi Vũ Phong.
-tình hình người bên ta thế nào rồi?, trong doanh hiện tại bị thương bao nhiêu?, còn bao nhiêu người có thể chiến đấu được?, Vũ Phong ngươi mau báo cáo xem?.
Vũ Phong ở một bên khẽ suy tính, lát sau hắn nghiêm túc nói.
-thần vương hội chúng ta ban đầu có hơn năm trăm nhân thủ, sau khi đến đây liền chiêu nạp được hơn ba trăm người nữa, tuy nhiên số người mới này thực lực lại không hề cao.
-qua mấy lần đụng độ gần đây tính luôn trận ban sáng, bên phía chúng ta bị thương hơn ba trăm người, trong đó đa số là đám người mới chiêu mộ, cũng có một bộ phận người bên ta bị tổn hao nhưng con số không quá một trăm, đối tượng bị thương chủ yếu là nhân thủ có thực lực dưới võ sư.
-theo lệnh Liêu thống lĩnh thì ta đã cho điều tất cả nhân thủ đang tìm tài nguyên ở bên ngoài về hết, lúc này trừ đội ngũ võ giả đang đi vận chuyển đạn pháo khoảng hai trăm người, trong trại chúng ta hiện tại còn khoảng ba trăm người có thể chiến đấu được, thực lực của hai trăm người trong số đó đều từ võ sư trở lên.
Liêu Kiến Anh nghe xong báo cáo liền tỏ nét hứng khởi nói.
-tốt lắm từng này lực lượng đủ để san bằng ngọn núi chết tiệt kia trong một buổi rồi.
-Lục Hồng ngươi phụ trách chiêu mộ người mới, thành quả thế nào rồi?
Lục Hồng đang uể oải nằm nghĩ trên lưng tọa kỵ của mình nghe Liêu Kiến Anh hỏi tới cũng chực tĩnh táo đáp.
-đã có khoảng hai trăm võ giả thực lực khá ổn được ta thu nhận, chỉ là bọn chúng vẫn còn ở bên ngoài thu dọn cứ điểm của mình chưa hội họp cùng chúng ta được.
Liêu Kiến Anh tỏ nét bất cần nói.
-bọn kia chung quy cũng chỉ là lực lượng tạm thời, giao cho chúng mấy việc vặt còn được, dùng trong chiến trận thực sự chẳng chống được mấy đòn, chỗ nhân thủ mà chúng ta thương thảo với ma võ hội hẵn sẽ đến cùng lúc với đám đạn pháo còn lại nhỉ?.
Trần Lãng âm trầm ở trong một góc đột nhiên lên tiếng.
-đám người đó khoảng ba trăm tên, thực lực cũng khá lợi hại, chúng ta giao ước với họ đến sáng mai mới hội quân, theo lẽ thì đám đạn pháo kia cũng là họ mang đến, chỉ là thần vương hội chúng ta tự cữ người đến lấy sớm hơn một chút, bọn họ liền quẳng việc đó qua cho người của ta, bản thân nói giao hẹn ngày mai đến thì ngày mai đến, chúng ta muốn họ tới sớm giá tiền đành phải thương lượng lại a.
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này mặt mũi liền xám đen lại, hắn tức giận đùng đùng quát.
-bọn khốn đó quả thực là lòng tham không đáy, số tài nguyên gần hai trăm vạn linh thạch mà chúng ta đưa ra còn không đủ để chúng nhanh tay nhanh chân một chút hay sao?, bọn khốn ấy thực lực không mạnh, tích trữ tài phú lại cũng nhiều không kém đấy, đợi giải quyết xong hiệp minh hội, Liêu Kiến Anh ta nhất định không để yên cho chúng.
Dường như nhớ đến điều gì đó, Liêu Kiến Anh hỏi tiếp.
-Trần Lãng ngươi điều tra về hành tung của của Hàn Thiên cùng vị trí mấy cứ điểm khác thuộc hiệp minh hội thế nào rồi?.
Nói về chuyện này Trần Lãng dường như đã đạt được thành quả khá trọng đại, hắn trịnh trọng báo cáo.
-ta đã bí mật theo dõi Hàn Thiên từ khi hắn rời khỏi đây, tiếc là hắn ta khá cẩn thận không để lộ nhiều hành tung, bất quá ta cũng thu hoạch được một số tin tình báo cực kỳ quan trọng về hắn.
-sáng nay tên đó ở tại vạt rừng phía tây đã lôi kéo được một mớ tàn dư của những bang hội nhỏ bị chúng ta tiêu diệt, hắn định chiều tối nay sẽ ở tại đấy làm nên hiệp định với đám ô hợp kia, cùng nhau liên thủ đối phó chúng ta.
Liêu Kiến Anh khóe môi khẽ nhếch, điệu bộ khinh miệt hiện rõ lên trên mặt, thoáng suy tính hắn ta lên tiếng.
-một đám ô hợp lại có thể làm nên trò trống gì?, nhưng mà chẳng phải Trần Lãng ngươi đã bố trí người âm thầm làm nhụt nhuệ khí của đám người kia rồi hay sao?, vì cớ gì Hàn Thiên còn có cơ hội kích động bọn kia chống đối chúng ta?.
Trần Lãng làm ra nét bất đắc dĩ tiếp.
-chỉ là vài tên tiểu tốt, đối phó với đám người gà mờ kia còn được, gặp phải Hàn Thiên hắn, liền nửa chiêu cũng không đỡ nổi, mấy chục nhân thủ bị đánh cho tan hoang cả, bất quá Liêu Kiến Anh ngươi cũng đừng nên xem thường đám người này, bọn chúng tuy yếu kém thật nhưng nếu tập hợp đủ nhiều, chúng ta cũng không dễ dàng gì đối phó đâu, địa điểm tập kết của chúng ta đã ghi lại, chiều tối nay chúng ta nên cữ người đến phá hoại một chút, nhất quyết đừng để đám người này tụ tập lại gây khó khăn cho chúng ta.
Liêu Kiến Anh thoáng trầm tư, đạo lý góp gió thành bão hắn cũng biết rõ, đám người thủ hạ bại tướng của hắn tuy ô hợp thật, nhưng nếu để Hàn Thiên gom toàn bộ bọn họ lại, đấy có thể là một cơn bão đủ lớn để quét qua toàn bộ thần vương hội của hắn một trận ra trò.
Thoáng suy tính một chút Liêu Kiến Anh liền đưa ra quyết sách.
-chúng ta cô lập ngọn núi kia mấy ngày nay, thiết nghĩ lúc này thành quả sắp đến nhất định không thể buông tay được, tuy nhiên ngăn chặn đám hiệp minh hội làm trò cũng là chuyện nên thực hiện, hiện tại có thể nói là nhân thủ của ta đang rất tảng mác, chỉ có thể hoàn thành một mục tiêu, ta quyết định sẽ dồn sức công hạ cứ điểm trên núi của bọn chúng trước, nhưng chuyện phá hoại liên minh của hiệp minh hội cũng sẽ không bỏ qua, may mắn hiệp minh hội cũng không phải không có kẻ thù, gần đây ta đã gặp được một kẻ khá thú vị, mục đích của ta và hắn dường như khá giống nhau, vậy nên nếu ta nói cho hắn biết kế hoạch của Hàn Thiên, tin chắc hắn sẽ không bỏ qua, thần vương hội chúng ta chỉ việc ngồi yên xem hắn sẽ làm gì mà thôi.
-Được rồi, Vũ Phong cùng ta sẽ chuẩn bị hai trăm nhân thủ, cố gắng công phá được cứ điểm trước mắt của hiệp minh hội trong chiều nay, Lục Hồng cùng nhất kiến ở lại trấn thủ doanh trại, Trần Lãng ngươi phụ trách theo dõi động tĩnh của hiệp minh hội, ngày này ta đã chờ quá lâu rồi, ta muốn Hàn Thiên sau khi trở về, trước mắt hắn sẽ chỉ là một ngọn tử sơn.
Sau buổi họp mặt thần vương hội liền ráo riết chuẩn bị cho chiến trận, động tĩnh lớn đến mức người ở trong nhà giam cũng cảm nhận được, Tiểu Du lúc này trên mặt chỉ còn lại một bộ dáng lo lắng, hắn đã gửi đi bức thư thứ mười bảy rồi, lúc này Hàn Thiên đã đi mất, nhiệm vụ vây khốn người trên núi lẫn thông tin đã không cần thiết nữa, vậy nên vành đai phòng tuyến do các ma pháp sư bên thần vương hội lập ra cũng đã được gỡ bỏ.
Tiểu Du hắn ký thân tại chỗ này, mật tin mà hắn truyền đi hẵn đã đến được nơi cần đến rồi, Nhược Mộng lúc này ở trên núi chắc là đang nghĩ đối sách, còn đám Chấn Tây Chu Hân hẵn cũng đang chuẩn bị quân lực để hổ trợ cứ điểm này, đây là một cuộc đua toàn diện chỉ là không biết, trong cuộc đua này ai là kẻ đến trước?.
Lúc này ở trên núi Nhược Mộng, A liên, Hồng Yến Linh, cùng Túc Chi đang không ngừng đi xung quanh khích lệ các thành viên khác, ban sáng giao tranh phía hiệp minh hội cũng đã có ba bốn mươi người bị thương, đó là do họ ở địa thế cao lại được sự hỗ trợ từ đội ngũ ma pháp sư cùng đám khôi lỗi mang theo hỗn nguyên thạch của Túc Chi hỗ trợ.
Nếu không có những yếu tố kia, thương vong của người bên hiệp minh hội có thể đã lớn hơn nữa, thần vương hội thực lực quả thực quá áp đảo, trong nội bộ của chúng có đến hơn ba trăm cao thủ thực lực trên võ sư, ở bên này hiệp minh hội chỉ có chưa tới một trăm cao thủ đạt đến thực lực này.
Nếu không phải bọn họ có các loại trận pháp huyền diệu được Hàn Thiên truyền xuống, cộng thêm các đối sách khôn ngoan được cao tầng đưa ra, chỉ sợ lúc này hiệp minh hội dù chưa bị diệt, thực lực cũng khó bảo toàn tốt như hiện tại.
Ban nãy Nhược Mộng đã nhận được truyền tin của Tiểu Du, có lẽ thần vương hội sắp công lên núi nữa rồi, lần này chỉ sợ là một lực lượng còn mạnh mẽ hơn ban sáng gấp mấy lần, hiện tại số cao thủ đạt thực lực trên võ sư tại cứ điểm này chỉ khoảng gần bốn mươi người, cho dù cộng hết năng lực của các thành viên khác lại cũng không thể đủ để chống đỡ bất kỳ đợt công kích quy mô lớn nào của thần vương hội.
Trầm mặc tính toán một chút Nhược Mộng liền dùng giọng quan ngại hỏi Túc Chi.
-muội muội hiện còn bao nhiêu con khôi lỗi tự bạo có thể dùng được?
Túc Chi khẽ kiễm tra lại mộc bài của mình một chút lát sau nàng lo lắng đáp.
-chỉ còn khoảng ba mươi con thôi, nếu như có đủ tinh thiết được chú luyện muội có thể gấp rút làm thêm được mấy mươi con khôi lỗi nữa, tiếc là cả núi này ngoài Bối Nhi tỷ tỷ lại không còn ai có năng lực tạo ra hỏa diễm đủ mạnh để tinh luyện thiết quặng, thành ra…
Gương mặt Nhược Mộng khẽ cười nhu hòa sau lớp mạng che, nhìn nét lo lắng bất an cùng một chút mệt mỏi ở đáy mắt của Túc Chi, Nhược Mộng nàng không khỏi cảm thán trong lòng, cô bé trước mặt tuy tuổi còn nhỏ nhưng quả thực kiên cường đến đáng khâm phục, tấm lòng của tiểu muội này đối với Hàn Thiên là mười phần chân thật, bọn họ tin tưởng nương tựa nhau như thế, quả thực khiến Nhược Mộng nàng cũng có chút ghen tị rồi.
Khẽ xoa đầu Túc Chi một cái Nhược Mộng cười nói.
-muội không cần cố quá sức, nếu đã không thể tính đường ấy được chúng ta liền nghĩ cách khác.
Dứt lời Nhược Mộng liền nhìn qua Hồng Yến Linh nói.
-lát nữa tỷ tỷ hãy đến khu rèn đúc bảo chú tạo sư ở đấy dùng toàn bộ chổ tinh thiết đang có làm thành một chiếc thùng sắt thật chắc chắn giúp ta, an nguy của tất cả người trong cứ điểm này đều phụ thuộc vào nó đấy.
Hồng Yến Linh tuy không biết ý đồ của Nhược Mộng nhưng cũng thụ ý làm theo, do đã gánh quá nhiều áp lực trên vai hơn hai trăm người ở tại cứ điểm này tinh thần của ai ai cũng đều thấp đến cực độ, lúc này tin tức sắp phải tiếp chiến với thần vương hội đã được công bố, lúc này trên mặt người nào cũng u ám một mảng.
Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này liền khẽ niệm một tràng ma pháp đầy thanh tao, chú ngữ hay như lời hát, du dương huyễn hoặc, lại được giọng nói ngọt ngào tinh tế của Nhược Mộng chắp cánh, ai nghe được lời này lòng liền cởi mở hơn hẵn, khắp người như được làn nước mát gột rữa qua, tinh thần thoáng thanh minh hơn hẵn.
Đợi lúc tâm trạng của toàn bộ những thành viên đang hiện diện ở đây tốt lên một chút, Nhược Mộng liền đổi giọng khích lệ nói.
-chúng ta đã đi được đến ngày hôm nay, chỉ còn một chút nữa liền sẽ vào được học viện tay chạm được tay vào mơ ước ngày sau của chúng ta, lý nào lại bỏ cuộc vì một chút khó khăn hôm nay?, Hàn Thiên huynh ấy đã phó thác mọi thứ ở đây cho ta để chuẩn bị viện quân, chúng ta chỉ cần tin tưởng huynh ấy cố gắng chờ huynh ấy quay về, Hàn Thiên huynh ấy là người như thế nào?, các vị đã thấy qua thứ gì khiến huynh ấy chùn bước hay chưa?, ta tin tưởng huynh ấy, ta mong các vị cũng như thế, ta ở đây đảm bảo, nếu tất cả chúng ta ở đây có ai không thể gia nhập học viện, Nhược Mộng ta cũng sẽ không bỏ rơi người đó, rời đi thì rời đi chung, có gì phải sợ chứ?.
-bây giờ đầu hàng để mất đi danh ngạch cùng thành quả mấy mươi ngày qua chúng ta cố gắng đạt được, các vị cam tâm sao?, vậy nên tin tưởng ta, tin tưởng vào thủ lĩnh của các vị, chúng ta nhất định chờ được đến lúc Hàn Thiên huynh ấy trở lại, chắc chắn khi đó, khắp cổ sơn chiến trường này sẽ không còn ai hay thế lực nào có thể lay động được đến chúng ta.
Lời của Nhược Mộng quả thực đã khiến những tâm tình bấn loạn ở nơi đây phấn chấn hơn hẵn, đúng vậy bọn họ đã trãi qua những khó khăn như thế nào để đến được ngày hôm nay chứ?, chỉ cần cố thêm chút nữa cánh cửa đến tương lai sẽ ngay trước mắt họ, Hàn Thiên chưa từng làm họ thất vọng, tin tưởng hắn chờ lúc hắn trở về, cổ sơn chiến trường này sẽ không còn ai dám có ý đồ với hiệp minh hội nữa.
Một vùng chiến sự, trên ngọn độc phong, tiếng hô vang hào hùng vọng khắp đất trời làm cho những kẻ xâm lấn tâm an dấy lên từng trận bất an.
Vậy mà mới qua hai ngày, nửa dưới của ngọn độc phong kia đã bị san phẳng hoàn toàn, rừng cây cháy rụi, đất đá ám trong màu xám đen của tro bụi và khói lửa, hai dặm dưới chân núi lúc này khung cảnh hoang tàn cực độ, nếu có ai từng nghe qua về ranh giới chết, cảnh tượng này có thể coi là một minnh họa thực tế nhất.
Dưới núi là một hành lang phòng vệ, trên núi là một hành lang phòng vệ, đường lên núi chính là chiến trường, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết nếu có bất kỳ kẻ ngu dại nào bước chân vào vùng đất trống trãi đó, hàng loạt công kích từ trên không sẽ trút xuống đầu họ.
Chỉ mới có nửa ngày giao tranh, cảnh sắc trong khu vực đã thay đổi đến mức chóng mặt, tình hình giằng co giữa hai bên dường như là vô cùng gay cấn, lúc này tại nhà nghị sự trên núi, gương mặt của Nhược Mộng đang thoáng nét lo ngại sau lớp mạng che.
Hôm qua Hàn Thiên vừa rời khỏi, nàng liền thay hắn ở lại trấn thủ cứ điểm này, vốn nghĩ với vài kế dọa địch được bày ra từ trước, nội trong ngắn hạn thần vương hội sẽ không vội tấn công, thế mà không ngờ được bọn người này từ đâu tìm về được hơn mười cỗ chiến xa công thành.
Hình dáng của số khí cụ công thành này cồng kềnh ngang rộng hai trượng dài bảy trượng hơn, kết cấu của chúng giống hệt như máy bắn đá, trong cổ sơn chiến trường tư liệu khan hiếm, đám chiến xa nọ được làm từ gỗ, thể tích tuy lớn như thế mà bản thân lại chắc chắn đến không ngờ, vừa nhìn qua Nhược Mộng nàng liền cảm nhận được hơi thở ma pháp gia cố trên đó.
Đám chiến xa công thành này nhất định là từ một thế lực nào đó có rất nhiều ma pháp sư biết chế tác vũ khí ma pháp, hơn nữa tiềm lực tài chính của bọn họ cũng phải cực kỳ hùng hậu, nhìn qua một lược chỉ có duy nhất ma võ hội ở phía nam là thỏa mãn được mấy yếu cầu kia.
Nhược Mộng cùng các thành viên khác vốn nghĩ sức uy hiếp từ hỗn nguyên thạch sẽ khiến thần vương hội dè chừng không dám tấn công, chẳng ngờ bọn chúng lại đem từ đâu về số khí cụ công thành này, đạn pháo mà chúng dùng không phải tầm thường, đa phần đều là khoáng thạch được ma pháp sư gia trì qua.
Chỉ cần được bắn đi chạm phải bất cứ thứ gì ngăn trở liền sẽ tự phát nổ, sức phá hoại còn hơn hỗn nguyên thạch một đoạn, thần vương hội dùng số khí cụ này bắn thẳng lên đỉnh núi, may mắn lực lượng ma pháp sư bên hiệp minh hội đã cùng nhau tạo thành rào chắn đẩy lui được mấy quả đạn pháo nọ.
Đạn pháo phát nổ dưới chân núi, kết quả toàn bộ cánh rừng dưới ấy bị san thành bình địa, số ma pháp sư ở tại cứ điểm phía nam này không quá bảy mươi người, nếu như thần vương hội có thêm vài chục cổ chiến xa như thế, bên hiệp minh hội nhất định là xảy ra thương vong rồi.
Sau khi oanh tạc san bằng trận địa, Liêu Kiến Anh liền cho người chia quân công lên núi, Liêu Kiến Anh hẵn là nghĩ hiệp minh hội đã chôn hỗn nguyên thạch dọc đường lên núi, sau trận oanh tạc vừa rồi số bẫy rập đó đã bị phá hết.
Nào ngờ hiệp minh hội chỉ là dùng khôi lỗi của Túc Chi để tiến hành công kích, vậy nên tính chủ động rất cao, họ cơ bản chỉ cần nấp một chỗ để Túc Chi khu động khôi lỗi tiến công, thần vương hội vừa cho vài nhánh quân tiến lên liền gặp phải khôi lỗi mang theo hỗn nguyên thạch tự bạo, kết quả hơn năm mươi nhân thủ xấu số của thần vương hội đã bị thương.
Tuy vậy sau trận đó thần vương hội cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất chúng đã biết bí mật về hỗn nguyên thạch, trong hiệp minh hội ngoài Túc Chi ra tất nhiên là chẳng có ai điều khiển được khôi lỗi của nàng, mà Túc Chi thì chẳng thể phân thân ra khắp các trận địa được.
Lần tấn công lên núi ban sáng chỉ có một phía núi là có khôi lỗi mang hỗn nguyên thạch đánh chặn, còn lại ba các hướng khác đều là nhân thủ của hiệp minh hội tự thân ra tay, kết quả này tất nhiên không qua mắt được những tay cáo già như Vũ Phong hay Trần Lãng.
Trong phút chốc chúng đã nhận ra, hiệp minh hội vốn không thực sự nắm giữ cách thức sữ dụng hỗn nguyên thạch, trong trại của họ chỉ đơn giản là có cao nhân sữ dụng khôi lỗi thuật tạo thành pháo hôi, mà cái người này không thể tùy thời xuất hiện ở mọi nơi, thần vương hội chỉ cần toàn lực công kích, ngọn độc phong chứa trại của hiệp minh hội nhất định khó bảo toàn.
Lúc này đang là đầu giờ chiều, thần vương hội sau một buổi sáng tấn công thăm dò, lúc này các tướng lĩnh cao tầng đang ngồi lại để bàn bạc kế sách công hạ cứ điểm của hiệp minh hội.
Nhất kiến công chúa hoa dung có phần vội vã đáp.
-hôm qua ta đã cho người đến cứ điểm của ma võ hội để tăng cường vận chuyển khí cụ cùng đạn pháo ma pháp về đây, tuy đã đem được hơn mười chiến xa cùng mấy trăm quả đạn pháo về, nhưng mà từng đó cũng chỉ đủ dùng cho một lần chiến trận, ban sáng oanh tạc một đợt liền đã dùng hết rồi, số còn lại sớm nhất cũng phải chiều tối nay mới đến được, còn muốn vận chuyển toàn bộ số đạn pháo mà chúng ta đã đặt thì không tới nữa đêm không được.
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này bộ dáng liền trầm mặc không nói gì, bí mật về hỗn nguyên thạch đã bị phát hiện, chỗ đạn pháo nọ đến sớm hay muộn giờ không còn quan trọng nữa, hiện tại hắn chỉ đang nghĩ cách sớm công hạ được cứ điểm kia của hiệp minh hội càng sớm càng tốt.
Thoáng dừng trầm mặc Liêu Kiến Anh hạ giọng hỏi Vũ Phong.
-tình hình người bên ta thế nào rồi?, trong doanh hiện tại bị thương bao nhiêu?, còn bao nhiêu người có thể chiến đấu được?, Vũ Phong ngươi mau báo cáo xem?.
Vũ Phong ở một bên khẽ suy tính, lát sau hắn nghiêm túc nói.
-thần vương hội chúng ta ban đầu có hơn năm trăm nhân thủ, sau khi đến đây liền chiêu nạp được hơn ba trăm người nữa, tuy nhiên số người mới này thực lực lại không hề cao.
-qua mấy lần đụng độ gần đây tính luôn trận ban sáng, bên phía chúng ta bị thương hơn ba trăm người, trong đó đa số là đám người mới chiêu mộ, cũng có một bộ phận người bên ta bị tổn hao nhưng con số không quá một trăm, đối tượng bị thương chủ yếu là nhân thủ có thực lực dưới võ sư.
-theo lệnh Liêu thống lĩnh thì ta đã cho điều tất cả nhân thủ đang tìm tài nguyên ở bên ngoài về hết, lúc này trừ đội ngũ võ giả đang đi vận chuyển đạn pháo khoảng hai trăm người, trong trại chúng ta hiện tại còn khoảng ba trăm người có thể chiến đấu được, thực lực của hai trăm người trong số đó đều từ võ sư trở lên.
Liêu Kiến Anh nghe xong báo cáo liền tỏ nét hứng khởi nói.
-tốt lắm từng này lực lượng đủ để san bằng ngọn núi chết tiệt kia trong một buổi rồi.
-Lục Hồng ngươi phụ trách chiêu mộ người mới, thành quả thế nào rồi?
Lục Hồng đang uể oải nằm nghĩ trên lưng tọa kỵ của mình nghe Liêu Kiến Anh hỏi tới cũng chực tĩnh táo đáp.
-đã có khoảng hai trăm võ giả thực lực khá ổn được ta thu nhận, chỉ là bọn chúng vẫn còn ở bên ngoài thu dọn cứ điểm của mình chưa hội họp cùng chúng ta được.
Liêu Kiến Anh tỏ nét bất cần nói.
-bọn kia chung quy cũng chỉ là lực lượng tạm thời, giao cho chúng mấy việc vặt còn được, dùng trong chiến trận thực sự chẳng chống được mấy đòn, chỗ nhân thủ mà chúng ta thương thảo với ma võ hội hẵn sẽ đến cùng lúc với đám đạn pháo còn lại nhỉ?.
Trần Lãng âm trầm ở trong một góc đột nhiên lên tiếng.
-đám người đó khoảng ba trăm tên, thực lực cũng khá lợi hại, chúng ta giao ước với họ đến sáng mai mới hội quân, theo lẽ thì đám đạn pháo kia cũng là họ mang đến, chỉ là thần vương hội chúng ta tự cữ người đến lấy sớm hơn một chút, bọn họ liền quẳng việc đó qua cho người của ta, bản thân nói giao hẹn ngày mai đến thì ngày mai đến, chúng ta muốn họ tới sớm giá tiền đành phải thương lượng lại a.
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này mặt mũi liền xám đen lại, hắn tức giận đùng đùng quát.
-bọn khốn đó quả thực là lòng tham không đáy, số tài nguyên gần hai trăm vạn linh thạch mà chúng ta đưa ra còn không đủ để chúng nhanh tay nhanh chân một chút hay sao?, bọn khốn ấy thực lực không mạnh, tích trữ tài phú lại cũng nhiều không kém đấy, đợi giải quyết xong hiệp minh hội, Liêu Kiến Anh ta nhất định không để yên cho chúng.
Dường như nhớ đến điều gì đó, Liêu Kiến Anh hỏi tiếp.
-Trần Lãng ngươi điều tra về hành tung của của Hàn Thiên cùng vị trí mấy cứ điểm khác thuộc hiệp minh hội thế nào rồi?.
Nói về chuyện này Trần Lãng dường như đã đạt được thành quả khá trọng đại, hắn trịnh trọng báo cáo.
-ta đã bí mật theo dõi Hàn Thiên từ khi hắn rời khỏi đây, tiếc là hắn ta khá cẩn thận không để lộ nhiều hành tung, bất quá ta cũng thu hoạch được một số tin tình báo cực kỳ quan trọng về hắn.
-sáng nay tên đó ở tại vạt rừng phía tây đã lôi kéo được một mớ tàn dư của những bang hội nhỏ bị chúng ta tiêu diệt, hắn định chiều tối nay sẽ ở tại đấy làm nên hiệp định với đám ô hợp kia, cùng nhau liên thủ đối phó chúng ta.
Liêu Kiến Anh khóe môi khẽ nhếch, điệu bộ khinh miệt hiện rõ lên trên mặt, thoáng suy tính hắn ta lên tiếng.
-một đám ô hợp lại có thể làm nên trò trống gì?, nhưng mà chẳng phải Trần Lãng ngươi đã bố trí người âm thầm làm nhụt nhuệ khí của đám người kia rồi hay sao?, vì cớ gì Hàn Thiên còn có cơ hội kích động bọn kia chống đối chúng ta?.
Trần Lãng làm ra nét bất đắc dĩ tiếp.
-chỉ là vài tên tiểu tốt, đối phó với đám người gà mờ kia còn được, gặp phải Hàn Thiên hắn, liền nửa chiêu cũng không đỡ nổi, mấy chục nhân thủ bị đánh cho tan hoang cả, bất quá Liêu Kiến Anh ngươi cũng đừng nên xem thường đám người này, bọn chúng tuy yếu kém thật nhưng nếu tập hợp đủ nhiều, chúng ta cũng không dễ dàng gì đối phó đâu, địa điểm tập kết của chúng ta đã ghi lại, chiều tối nay chúng ta nên cữ người đến phá hoại một chút, nhất quyết đừng để đám người này tụ tập lại gây khó khăn cho chúng ta.
Liêu Kiến Anh thoáng trầm tư, đạo lý góp gió thành bão hắn cũng biết rõ, đám người thủ hạ bại tướng của hắn tuy ô hợp thật, nhưng nếu để Hàn Thiên gom toàn bộ bọn họ lại, đấy có thể là một cơn bão đủ lớn để quét qua toàn bộ thần vương hội của hắn một trận ra trò.
Thoáng suy tính một chút Liêu Kiến Anh liền đưa ra quyết sách.
-chúng ta cô lập ngọn núi kia mấy ngày nay, thiết nghĩ lúc này thành quả sắp đến nhất định không thể buông tay được, tuy nhiên ngăn chặn đám hiệp minh hội làm trò cũng là chuyện nên thực hiện, hiện tại có thể nói là nhân thủ của ta đang rất tảng mác, chỉ có thể hoàn thành một mục tiêu, ta quyết định sẽ dồn sức công hạ cứ điểm trên núi của bọn chúng trước, nhưng chuyện phá hoại liên minh của hiệp minh hội cũng sẽ không bỏ qua, may mắn hiệp minh hội cũng không phải không có kẻ thù, gần đây ta đã gặp được một kẻ khá thú vị, mục đích của ta và hắn dường như khá giống nhau, vậy nên nếu ta nói cho hắn biết kế hoạch của Hàn Thiên, tin chắc hắn sẽ không bỏ qua, thần vương hội chúng ta chỉ việc ngồi yên xem hắn sẽ làm gì mà thôi.
-Được rồi, Vũ Phong cùng ta sẽ chuẩn bị hai trăm nhân thủ, cố gắng công phá được cứ điểm trước mắt của hiệp minh hội trong chiều nay, Lục Hồng cùng nhất kiến ở lại trấn thủ doanh trại, Trần Lãng ngươi phụ trách theo dõi động tĩnh của hiệp minh hội, ngày này ta đã chờ quá lâu rồi, ta muốn Hàn Thiên sau khi trở về, trước mắt hắn sẽ chỉ là một ngọn tử sơn.
Sau buổi họp mặt thần vương hội liền ráo riết chuẩn bị cho chiến trận, động tĩnh lớn đến mức người ở trong nhà giam cũng cảm nhận được, Tiểu Du lúc này trên mặt chỉ còn lại một bộ dáng lo lắng, hắn đã gửi đi bức thư thứ mười bảy rồi, lúc này Hàn Thiên đã đi mất, nhiệm vụ vây khốn người trên núi lẫn thông tin đã không cần thiết nữa, vậy nên vành đai phòng tuyến do các ma pháp sư bên thần vương hội lập ra cũng đã được gỡ bỏ.
Tiểu Du hắn ký thân tại chỗ này, mật tin mà hắn truyền đi hẵn đã đến được nơi cần đến rồi, Nhược Mộng lúc này ở trên núi chắc là đang nghĩ đối sách, còn đám Chấn Tây Chu Hân hẵn cũng đang chuẩn bị quân lực để hổ trợ cứ điểm này, đây là một cuộc đua toàn diện chỉ là không biết, trong cuộc đua này ai là kẻ đến trước?.
Lúc này ở trên núi Nhược Mộng, A liên, Hồng Yến Linh, cùng Túc Chi đang không ngừng đi xung quanh khích lệ các thành viên khác, ban sáng giao tranh phía hiệp minh hội cũng đã có ba bốn mươi người bị thương, đó là do họ ở địa thế cao lại được sự hỗ trợ từ đội ngũ ma pháp sư cùng đám khôi lỗi mang theo hỗn nguyên thạch của Túc Chi hỗ trợ.
Nếu không có những yếu tố kia, thương vong của người bên hiệp minh hội có thể đã lớn hơn nữa, thần vương hội thực lực quả thực quá áp đảo, trong nội bộ của chúng có đến hơn ba trăm cao thủ thực lực trên võ sư, ở bên này hiệp minh hội chỉ có chưa tới một trăm cao thủ đạt đến thực lực này.
Nếu không phải bọn họ có các loại trận pháp huyền diệu được Hàn Thiên truyền xuống, cộng thêm các đối sách khôn ngoan được cao tầng đưa ra, chỉ sợ lúc này hiệp minh hội dù chưa bị diệt, thực lực cũng khó bảo toàn tốt như hiện tại.
Ban nãy Nhược Mộng đã nhận được truyền tin của Tiểu Du, có lẽ thần vương hội sắp công lên núi nữa rồi, lần này chỉ sợ là một lực lượng còn mạnh mẽ hơn ban sáng gấp mấy lần, hiện tại số cao thủ đạt thực lực trên võ sư tại cứ điểm này chỉ khoảng gần bốn mươi người, cho dù cộng hết năng lực của các thành viên khác lại cũng không thể đủ để chống đỡ bất kỳ đợt công kích quy mô lớn nào của thần vương hội.
Trầm mặc tính toán một chút Nhược Mộng liền dùng giọng quan ngại hỏi Túc Chi.
-muội muội hiện còn bao nhiêu con khôi lỗi tự bạo có thể dùng được?
Túc Chi khẽ kiễm tra lại mộc bài của mình một chút lát sau nàng lo lắng đáp.
-chỉ còn khoảng ba mươi con thôi, nếu như có đủ tinh thiết được chú luyện muội có thể gấp rút làm thêm được mấy mươi con khôi lỗi nữa, tiếc là cả núi này ngoài Bối Nhi tỷ tỷ lại không còn ai có năng lực tạo ra hỏa diễm đủ mạnh để tinh luyện thiết quặng, thành ra…
Gương mặt Nhược Mộng khẽ cười nhu hòa sau lớp mạng che, nhìn nét lo lắng bất an cùng một chút mệt mỏi ở đáy mắt của Túc Chi, Nhược Mộng nàng không khỏi cảm thán trong lòng, cô bé trước mặt tuy tuổi còn nhỏ nhưng quả thực kiên cường đến đáng khâm phục, tấm lòng của tiểu muội này đối với Hàn Thiên là mười phần chân thật, bọn họ tin tưởng nương tựa nhau như thế, quả thực khiến Nhược Mộng nàng cũng có chút ghen tị rồi.
Khẽ xoa đầu Túc Chi một cái Nhược Mộng cười nói.
-muội không cần cố quá sức, nếu đã không thể tính đường ấy được chúng ta liền nghĩ cách khác.
Dứt lời Nhược Mộng liền nhìn qua Hồng Yến Linh nói.
-lát nữa tỷ tỷ hãy đến khu rèn đúc bảo chú tạo sư ở đấy dùng toàn bộ chổ tinh thiết đang có làm thành một chiếc thùng sắt thật chắc chắn giúp ta, an nguy của tất cả người trong cứ điểm này đều phụ thuộc vào nó đấy.
Hồng Yến Linh tuy không biết ý đồ của Nhược Mộng nhưng cũng thụ ý làm theo, do đã gánh quá nhiều áp lực trên vai hơn hai trăm người ở tại cứ điểm này tinh thần của ai ai cũng đều thấp đến cực độ, lúc này tin tức sắp phải tiếp chiến với thần vương hội đã được công bố, lúc này trên mặt người nào cũng u ám một mảng.
Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này liền khẽ niệm một tràng ma pháp đầy thanh tao, chú ngữ hay như lời hát, du dương huyễn hoặc, lại được giọng nói ngọt ngào tinh tế của Nhược Mộng chắp cánh, ai nghe được lời này lòng liền cởi mở hơn hẵn, khắp người như được làn nước mát gột rữa qua, tinh thần thoáng thanh minh hơn hẵn.
Đợi lúc tâm trạng của toàn bộ những thành viên đang hiện diện ở đây tốt lên một chút, Nhược Mộng liền đổi giọng khích lệ nói.
-chúng ta đã đi được đến ngày hôm nay, chỉ còn một chút nữa liền sẽ vào được học viện tay chạm được tay vào mơ ước ngày sau của chúng ta, lý nào lại bỏ cuộc vì một chút khó khăn hôm nay?, Hàn Thiên huynh ấy đã phó thác mọi thứ ở đây cho ta để chuẩn bị viện quân, chúng ta chỉ cần tin tưởng huynh ấy cố gắng chờ huynh ấy quay về, Hàn Thiên huynh ấy là người như thế nào?, các vị đã thấy qua thứ gì khiến huynh ấy chùn bước hay chưa?, ta tin tưởng huynh ấy, ta mong các vị cũng như thế, ta ở đây đảm bảo, nếu tất cả chúng ta ở đây có ai không thể gia nhập học viện, Nhược Mộng ta cũng sẽ không bỏ rơi người đó, rời đi thì rời đi chung, có gì phải sợ chứ?.
-bây giờ đầu hàng để mất đi danh ngạch cùng thành quả mấy mươi ngày qua chúng ta cố gắng đạt được, các vị cam tâm sao?, vậy nên tin tưởng ta, tin tưởng vào thủ lĩnh của các vị, chúng ta nhất định chờ được đến lúc Hàn Thiên huynh ấy trở lại, chắc chắn khi đó, khắp cổ sơn chiến trường này sẽ không còn ai hay thế lực nào có thể lay động được đến chúng ta.
Lời của Nhược Mộng quả thực đã khiến những tâm tình bấn loạn ở nơi đây phấn chấn hơn hẵn, đúng vậy bọn họ đã trãi qua những khó khăn như thế nào để đến được ngày hôm nay chứ?, chỉ cần cố thêm chút nữa cánh cửa đến tương lai sẽ ngay trước mắt họ, Hàn Thiên chưa từng làm họ thất vọng, tin tưởng hắn chờ lúc hắn trở về, cổ sơn chiến trường này sẽ không còn ai dám có ý đồ với hiệp minh hội nữa.
Một vùng chiến sự, trên ngọn độc phong, tiếng hô vang hào hùng vọng khắp đất trời làm cho những kẻ xâm lấn tâm an dấy lên từng trận bất an.
/382
|