Trên đời có rất nhiều nổi sợ, trong đó sợ vì không biết số phận của mình sẽ đi về đâu là thứ khiến rất nhiều người phải suy sụp tinh thần, sĩ tử đi thi, vừa làm bài xong lại nghe các đồng đạo khác bàn về chủ đề bài thi vừa qua, tiếc là ý tứ của đa số bọn họ lại chẳng giống bản thân, sĩ tử nọ về nhà có thể sẽ phải sống trong lo sợ, sợ rằng bản thân đã hiểu sai đề thi, sợ là đáp án bản thân đưa ra không khớp với đáp án của quan chấm thi, nổi lo như thế có thể sẽ biến thành tâm bệnh của sĩ tử nọ.
Nhưng mà cái lo sợ ấy cũng phải có ngày dứt, bằng như nổi lo của một tên ăn mày đầu đường xó chợ thì lại không ngắn như thế, đã là ăn mày thì nhà cửa chẳng có, đến sức khỏe của bản thân đa phần cũng là chẳng đảm bảo, không phải phường thương tật ở tứ chi thì cũng là trong người có bệnh nan y, những người này đến bữa cơm ấm dạ cũng chẳng có đầy đủ.
Ngày đói ngày no, sống hôm nay còn phải lo ngày mai có chết hay không?, nổi lo như thế chính là thứ làm con người ta sợ hãi nhất, con người sợ những gì mình không nắm bắt được, mà số phận của mỗi người chính là một trong những thứ như thế.
Cho dù bản thân có một cái nhà kiên cố, một tòa thành kiên cố đến đâu, nhưng khi biết bên ngoài đang có kẻ địch cực kỳ hùng mạnh lúc nào cũng ngấp nghé tấn công, cho dù tới bữa cơm thì bản thân ăn cũng chẳng ngon, trong lòng cứ một mực lo sợ kẻ địch sẽ tấn công tới.
Mà quan trọng hơn nữa là đến cả thông tin bên ngoài bản thân cũng chẳng nắm bắt, thế gian làm gì?, có những đại sự gì?, bản thân cũng chẳng hay, người thân bị làm sao?, nhà cửa của bản thân hiện thế nào?, tất cả đều không biết, tâm lý như thế mới là nặng nề, tâm lý như thế mới là thứ sẽ giết từ từ một đoàn quân.
Đám người hiệp minh hội đang ở trại phía nam lúc này chính là đang ở trong tâm lý như thế, hôm nay đã là trưa ngày thứ ba mà cả bọn bị đám người thần vương hội vây khốn.
Mấy ngày qua đến cả việc xuống núi cho tọa kỵ ăn bọn họ cũng chẳng dám làm, hơn hai trăm người loanh quanh ở một đỉnh núi nhỏ hẹp, ngày ngày đều phải nghe hàng tràn lời lẽ hăm dọa từ dưới núi vọng lên, bản thân vốn đã rất bí bức vì tầm hoạt động nhỏ hẹp, nay lại phải chịu thêm công kích về mặt tinh thần, nếu là người bình thường làm sao có thể chịu nổi cú sốc tâm lý đó đây?.
Hôm nay cũng như hai ngày vừa qua, đám thần vương hội dưới núi lại bắt đầu chửi bới, từ thủ lĩnh là Hàn Thiên cho đến cả tiểu tốt vô danh trong hiệp minh hội, ai nấy đều bị hỏi thăm tổ tiên suốt mấy ngày đêm.
Nào là hèn hạ bỉ ổi, nào là nhát như chuột, rút đầu như rùa, thậm chí cả những vấn đề giường chiếu của phụ mẫu nhà ngươi cũng đã bị đem ra nói đến rồi, chủ soái như Hàn Thiên còn được đặc cách chế riêng cho một bài đồng dao để đám thủ hạ của thần vương hội ngày ngày bêu rếu.
Nào là Hàn Thiên lưng cong như con tôm, đầu rút như con rùa, mở mồm là xàm ngôn, giao đấu là ám toán vv… tất tần tật những chuyện có liên quan đến Hàn Thiên hắn đều bị bẻ cong rồi đem ra cho đám thuộc hạ ngày ngày diễn trò độc thoại.
Hàn Thiên hắn mỗi ngày ở trong mộc cư của chủ soái nghe những lời kia, khóe miệng chỉ khẻ cười nhạt vài tiếng, ngày trước hắn là một tên ăn mày thực thụ, tuy tên ăn mày đó thực lực hơi cao, nhưng mà chẳng ai quan tâm, đám người khác thích thì chửi bới thích thì chọc ngoáy, Hàn Thiên hắn nếu cần giết hết đám người kia, thì xác chết của đám người chửi bới hắn có chất đầy mấy tòa thành cũng chẳng hết.
Lâu dần Hàn Thiên hắn luyện được đức tính ẩn nhẩn, ngươi chửi ta thì đã sao?, chuyện không có thật có thể bị ngươi nói thành thật hay sao?, ta vẫn là ta, ngày xưa là một tên ăn mày không còn gì vướng bận, ngày nay trở thành một cường giả đứng trên vạn người nhưng ta vẫn chẳng quên cảm giác là một tên ăn mày khi xưa, lời thị phi của thiên hạ, miệng đời khó lường, chẳng phải cũng như gió thoảng mây bay thôi hay sao?.
Hàn Thiên sống đến nay, kiếp nạn sinh tử trải qua cũng nhiều, tử biệt cũng đã nhìn thấu, mấy câu chửi bới này nếu có thể khiến hắn mất bình tĩnh, thì hắn không xứng với một thân thần thông đang có, nếu mà hắn dễ mất bình tĩnh như vậy, hắn sớm đã chết từ lâu rồi.
Thế nhưng không phải ai cũng bình tĩnh và ẩn nhẫn được như Hàn Thiên hắn, trong mộc cư trống trãi lúc này lại chợt có một bóng người nhanh chóng chạy vào, nhìn kỹ lại dường như chính là Thi Đồng chuyên làm công tác tình báo.
Hắn vừa thấy Hàn Thiên đang tĩnh tâm ở cuối mộc cư thì liền tỏ vẻ lo lắng rồi vòng tay báo.
-hôm nay lại có một số huynh đệ không nhịn được mà xuống núi liều mạng với đám người thần vương hội kia rồi.
Hàn Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần bất chợt liềng choàng tĩnh, hắn khẽ nhìn Thi Đồng, giọng bình thãn hỏi.
-đó là những ai?, tình hình của họ sao rồi?
Thi Đồng cố trấn định nói.
-là một nhóm khoảng năm sáu người trong tiểu đội của Liêu Nguyên, thực lực bọn họ không cao vừa xuống núi liền đã bị bắt mất rồi, lúc này hẵn là vẫn bị thần vương hội giam cầm.
Hàn Thiên khẽ thở dài một tiếng, bị ép bức bao lâu khó tránh khiến cho con người ta dễ mất bình tĩnh, hắn nhìn Thi Đồng khẽ an ủi.
-học viện cấm chuyện tra tấn các thí sinh khác, đám người thần vương hội hẵn không dám phá lệ đâu, những người kia cùng lắm là bị đánh một trận rồi nhốt lại thôi, cả mộc bài lẫn ngọc giản truyền tống của những người kia đều để tại đây, đám thần vương hội muốn gây sức ép cho chúng ta mà không thể làm gì những người kia, chúng ngoài giam cầm họ thì
Thi Đồng thoáng nét lo lắng hỏi lại.
-đây đã là nhóm người thứ ba rồi đó, cứ để như vầy mãi e là không phải kế sách hay.
Hàn Thiên khẽ cười khổ nói.
-nếu ta nghĩ ra được cách nào hay hơn thì ta đã làm rồi, hiện tại ta đang suy nghĩ cách để liên lạc với bên ngoài, chỉ cần có thể thông tri cho Lưu Mộ biết kế hoạch của ta, hắn sẽ có cách giải nguy cho trại này.
Thi Đồng lại có chút tiếc hận nói.
Phải chi có Nhược Mộng cô nương ở bên ngoài, bằng vào khả năng thông tri giữa hai người, chúng ta cũng không đến nổi bị động thế này.
Đáy mắt Hàn Thiên chợt lóe sáng, hồi sau hắn khẽ cười nói.
-Thi Đồng ngươi vừa cho ta một gợi ý không tồi đấy, mau gọi Tiểu Du và Liêu Nguyên đến giúp ta, mấy hôm nay hẵn là bọn họ cũng bức bối lắm rồi, ta chuẩn bị sẽ cho họ xuống núi một chuyến.
Lời của Hàn Thiên thực sự đã làm Thi Đồng bất ngờ, hắn muốn đám Tiểu Du và Liêu Nguyên đi khiêu khích thần vương hội, đây chẳng phải là kêu họ đi tìm đường chết hay sao?.
bất quá Thi Đồng cũng biết Tiểu Du là hảo bằng hữu của Hàn Thiên, hắn nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đưa gã vào chỗ chết, tương tự với Liêu Nguyên, hắn cũng là người theo Hàn Thiên từ những ngày đầu hiệp minh hội được thành lập vậy nên, Hàn Thiên cũng sẽ không hại hắn.
Lần này Hàn Thiên hẳn là đã có chủ ý nào đó, hắn không muốn nói ra là có lý do riêng, Thi Đồng gã chỉ cần làm theo lời của chủ soái là được, nghĩ đoạn Thi Đồng cũng nhanh chóng đi mời đám Tiểu Du cùng Liêu Nguyên vào mộc cư của Hàn Thiên.
Hàn Thiên cùng hai người kia nói chuyện khá lâu, khoảng một khắc sau Liêu Nguyên ra trước còn Tiểu Du vẫn ở trong mộc cư, khoảng vài tuần trà nữa trôi qua, Tiểu Du bộ dáng tự tin cũng đã đi ra, cả hắn và Liêu Nguyên đều hừng hực khí thế cùng nhau đi xuống núi.
Sau khi hai người kia đi mất Hàn Thiên lại đột ngột xuất hiện trước mộc cư, hắn đi đến chiếc chuông thông báo bên hiên nhà rồi rung lên vài lượt, một lát sau rất nhiều nhân thủ tại trại phía nam đã tụ tập đông đủ trước khoảnh sân trước mộc cư.
Hàn Thiên bình tĩnh nhìn những đồng bạn phía dưới, bọn họ ai nấy đều có nét trầm mặc u uất, cũng phải thôi, đã ba ngày không thể rời khỏi núi, cho dù là người trấn định như Hàn Thiên cũng sắp không giữ được bình tĩnh rồi, khẽ hít vào một hơi Hàn Thiên lên giọng nói.
-ta biết là mấy hôm nay các huynh đệ đã rất khó chịu rất u uất rồi, chúng ta có nhiệm vụ tiêu diệt thần vương hội, lý ra phải quyết sống mái với chúng chứ không phải co đầu rụt cổ như thế này, tuy nhiên thần vương hội mạnh hơn chúng ta là sự thực, nếu không suy nghĩ kỹ càng mà mạo hiểm đối đầu với chúng kết cuộc cho chúng ta chỉ có thất bại.
-thần Vương hội bao vây chúng ta nhưng chưa chịu công kích, có thể chúng vẫn e dè sự chuẩn bị của chúng ta, tuy nhiên chúng ta sẽ không ngồi chờ chúng đến, thần vương hội xây doanh trại ở dưới chân núi, phần lớn quân lực của chúng đều co cụm ở nơi này, chúng ta chỉ cần hợp sức vây công chúng ở vòng ngoài, sau đó lực lượng của chúng ta tại nơi này lại hợp sức công kích xuống, trong ứng ngoại hợp, thần Vương hội hai mặt giáp địch nhất định khó bảo toàn.
-hiện nay chúng ta bị cô lập ở đây không thể liên lạc với bên ngoài, ta đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể liên lạc với các trại khác, vậy nên lần này đích thân ta sẽ đột phá vòng vây, để làm được điều này ta cần sự giúp sức của mọi người, chỉ cần có thể thoát ra ngoài ta dám chắc sẽ đưa được viện binh tới, lúc đó thần vương hội nhất định khó thoát kiếp số.
Đám người bên dưới nghe Hàn Thiên nói chuẩn bị có hành động thì khí thế chợt cao hẵn lên, mấy hôm nay bọn họ nhẫn nhục đã quá đủ rồi, chỉ cần có cơ hội để tiêu diệt được đám người hống hách dưới núi, có bảo họ làm gì họ cũng chịu.
Về vấn đề này Nhược Mộng là người lo lắng nhất, nàng là người có tinh thần lực cao nhất hiệp minh hội, tất nhiên biết được dưới núi hiện nay có bao nhiêu cao thủ, Hàn Thiên hắn cho dù thực lực thông huyền nhưng nếu không có kế sách vẹn toàn, chỉ sợ khó có thể đột phá vòng vây thành công được, Nhược Mộng vì lo lắng cho an nguy của Hàn Thiên nên vội vã lên tiếng.
-hay là để ta đi với huynh nhé, ta và huynh liên thủ tin chắc có thể đột phá được vòng vây.
Trước hảo ý của Nhược Mộng Hàn Thiên chỉ khẽ lắc đầu nói.
-trong hiệp minh hội này chỉ có mỗi nàng sở hữu thực lực tương đương ta, lần này ta đi hiệp minh hội sẽ không có người lãnh đạo, so với giúp sức cho ta, Nhược Mộng nàng nên ở lại đây dẫn dắt các huynh đệ phòng thủ thật chắc cứ điểm này đợi ta quay về, cứ an tâm, ta không bao giờ làm chuyện gì ngu ngốc mà không có suy tính.
Dứt lời Hàn Thiên liền nhìn sang những người khác nói.
-mọi người hãy chuẩn bị giúp ta một số dù lượn thật lớn, cứ lấy cây gỗ đan thành khung sau đó phủ vải và da thú lên, không cần quá cầu kỳ chỉ cần bay lượn tốt là được.
-Túc Chi muội qua đây!.
Túc Chi nghe lời Hàn Thiên gọi liền đến bên cạnh hắn, Hàn Thiên khẽ nói vào tai Túc Chi điều gì đó, lát sau nét mặt nàng liền hiện vẻ khoái chí không thôi.
Sau khi bàn bạc gì đó với Túc Chi, Hàn Thiên liền nhìn sang Triều Phụng tiếp.
-lần Hành động này, Triều Phụng tỷ sẽ đi cùng ta, ngọc phong yến của tỷ tốc độ mau lẹ, ta cần tỷ điều khiển nó hổ trợ cho ta.
Triều Phụng nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì, kế đến Hàn Thiên liền nhìn mọi người tiếp tục nói, chiều nay lúc số dù lượng ta cần được làm xong xuôi, mọi người hãy cùng ta sang mặt phía bắc của núi, chúng ta nghe chửi lâu như vậy rồi, thiết nghĩ cũng cần hăm dọa lại đám người kia một phen.
-chúng ta sẽ làm thế này…
* Sau khi chuyển đến khu phía tây này Liêu Kiến Anh đã cho xây lại doanh trại lúc trước của Mễ Đạt trở nên to lớn hơn hẵn, lúc này trướng bồng của chủ soái đã được hắn cho xây dựng lại thành một gian nhà gỗ cực kỳ rộng lớn kiểu cách nguy nga như cung điện của nhà vua, đáy nhà hình vuông dài rộng đều hơn mười trượng.
Lúc này Liêu Kiến Anh khí thế bức nhân, thân mặc áo vàng thêu hình hỗn thú thôn thiên, diện mạo chỉnh chu trác tuyệt đang ngồi ở ghế chủ sự, trước mặt hắn là hàng chục cao thủ nhất lưu khác của Thần vương hội, trong đó nổi bậc nhất phải kể đến nhất kiến công chúa tư dung xuất trần đang ngồi bên phải hắn.
Kế đến là Trần Lãng, Vũ Phong, đặc biệt là một thanh niên mặc áo đỏ tía lưng đeo song nguyệt đao đang ngồi trên lưng một đầu hỗn nguyên sư tứ cấp ở góc trái đại sảnh, thanh niên này khí độ bất phàm thân hình cao gầy, nét mặt sắc nét góc cạnh, dung mạo nhìn chung cũng có thể coi là đủ để ngạo nhân.
Biểu hiện cùng khí tức này, ngoài Lục Hồng bài danh đệ nhị ở khoa kỵ sĩ, thiết nghĩ không còn ai có được biểu hiện cao ngạo cỡ vậy trong thần vương hội.
Trừ nhất kiến công chúa khí tức có phần yếu ớt, những kẻ còn lại thực lực đều nằm ở mức võ sư cao tầng trở lên, hơn năm mươi cao thủ thực lực võ sư cao tầng từ đủ các khoa hội tụ tại chổ này, Thần vương hội quả thực là nơi tụ họp tinh anh của tất cả các khoa, xo với thần vương hội, hiệp minh hội chỉ có hơn tám mươi cao thủ đạt thực lực trên võ sư, sự chênh lệch này quả thực vô cùng lớn.
Lần trước Hàn Thiên đã chiêu hàng được hơn mười cao thủ luyện thể của thần vương hội, lúc này trong tay Liêu Kiến Anh chỉ còn khoảng mười lăm người chung khoa với hắn, trong số này còn có vài gương mặt khá xa lạ, có lẽ là thành viên mới mà Liêu Kiến Anh vừa chiêu mộ được.
Tuy thế lực mỏng nhất, nhưng với thực lực bá đạo của mình Liêu Kiến Anh vẫn sừng sững như núi không ai có thể khiêu khích đến quyền uy của gã.
Lúc này Liêu Kiến Anh đang bình tĩnh nhìn bản đồ bằng da trước mặt, đây là bản đồ do người của hắn vẽ, bên trên biểu thị địa hình cùng nơi tọa lạc của các thế lực lớn trong cổ sơn chiến trường, sau khi xem xét một hồi Liêu Kiến Anh liền trở giọng khó chịu nói.
-theo lời của Trần Lãng ngươi thì, vị trí của trại chính hiệp minh hội chỉ nằm trong khoảng hơn ngàn dặm vuông quanh khu vực này, vậy sao đến nay ngươi của chúng ta vẫn chưa tìm được?, thông tin ngươi tìm hiểu có chính xác thật không vậy?
Trần Lãng ở một bên liền tỏ nét quan ngại nói.
-bên hiệp minh hội có người biết bố trận, thiết nghĩ chúng đã làm gì đó để che lấp lối vào trại chính kia rồi, nhưng Kiến Anh ngươi yên tâm, nơi này không lớn, chỉ cần một ít thời gian nữa chúng ta nhất định sẽ tìm được doanh trại ấy thôi.
Liêu Kiến Anh nghe xong liền khẽ hít vào một hơi sâu, hắn cố trấn định nói.
-số đạn pháo ma pháp mà đám ma võ hội hứa với chúng ta vẫn chưa đến à?, ta ngày ngày nhìn tên khốn Hàn Thiên cùng thủ hạ của hắn co đầu rút cổ trên núi sớm đã không nhịn nổi rồi, không có đạn pháo ma pháp thì sao chứ?, chúng ta cứ trực tiếp tấn công lên đó là được rồi, chẳng lẽ bao nhiêu cao thủ ở đây lại không thể đánh tan được một đám quân ô hợp chỉ hơn hai trăm người?
Trần Lãng nghe xong liền bình tĩnh đáp.
-địa hình nơi đó dễ thủ khó công, chúng ta nếu không có vũ khí tầm xa muốn đánh hạ được nó chỉ e phải tốn hao không ít nhân thủ, chúng ta mới đến đây nên không thể coi thường các thế lực khác, hiện nay thời thế hỗn loạn, nếu chúng ta liều lĩnh để bị đại thương nguyên khí, lúc đó chúng ta trong mắt những thế lực khác lại chẳng khác gì tên trọc phú không có vũ lực để tự vệ, kỳ tuyễn trạch đã sắp kết thúc rồi chúng ta không thể mạo hiễm được.
Dừng lại một chút Trần Lãng tiếp.
-số pháo ma pháp nọ hẵn là sáng ngày mốt sẽ tới rồi, hôm đó là ngày thứ hai mươi tám trong kỳ tuyễn trạch, chúng ta chỉ cần đánh tan được hiệp minh hội rồi dùng cách tương tự chúng đã làm để cướp sạch danh ngạch mà chúng có, với số thời gian ít ỏi còn lại của kỳ tuyễn trạch, Hàn Thiên cùng đồng bọn nhất định không thể tìm được danh ngạch thay thế, lúc đó chuyện chúng bị loại gần như đã là điều tất định, từ giờ đến lúc đó chúng ta nhất định không được vọng động.
Liêu Kiến Anh trên mặt đã có nét mất bình tĩnh, hắn trầm trầm ra lệnh.
-mau tăng cường nhân thủ tìm kiếm trại chính của hiệp minh hội đi, còn nữa, chuẩn bị cho ta một đạo quân khoảng năm mươi người có tọa kỵ phi hành, trước khi số đạn pháo ma pháp kia tới, ta muốn đánh cho đám người kia một trận phũ đầu để hạ thấp sĩ khí của chúng xuống một chút.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời thì một tên thuộc hạ liền hớt hãi chạy vào, vừa thấy Liêu Kiến Anh gã nọ liền cấp báo.
-hiệp minh hội có hành động rồi, lần này dường như là một trận khá rầm rộ đấy!!!.
Nhưng mà cái lo sợ ấy cũng phải có ngày dứt, bằng như nổi lo của một tên ăn mày đầu đường xó chợ thì lại không ngắn như thế, đã là ăn mày thì nhà cửa chẳng có, đến sức khỏe của bản thân đa phần cũng là chẳng đảm bảo, không phải phường thương tật ở tứ chi thì cũng là trong người có bệnh nan y, những người này đến bữa cơm ấm dạ cũng chẳng có đầy đủ.
Ngày đói ngày no, sống hôm nay còn phải lo ngày mai có chết hay không?, nổi lo như thế chính là thứ làm con người ta sợ hãi nhất, con người sợ những gì mình không nắm bắt được, mà số phận của mỗi người chính là một trong những thứ như thế.
Cho dù bản thân có một cái nhà kiên cố, một tòa thành kiên cố đến đâu, nhưng khi biết bên ngoài đang có kẻ địch cực kỳ hùng mạnh lúc nào cũng ngấp nghé tấn công, cho dù tới bữa cơm thì bản thân ăn cũng chẳng ngon, trong lòng cứ một mực lo sợ kẻ địch sẽ tấn công tới.
Mà quan trọng hơn nữa là đến cả thông tin bên ngoài bản thân cũng chẳng nắm bắt, thế gian làm gì?, có những đại sự gì?, bản thân cũng chẳng hay, người thân bị làm sao?, nhà cửa của bản thân hiện thế nào?, tất cả đều không biết, tâm lý như thế mới là nặng nề, tâm lý như thế mới là thứ sẽ giết từ từ một đoàn quân.
Đám người hiệp minh hội đang ở trại phía nam lúc này chính là đang ở trong tâm lý như thế, hôm nay đã là trưa ngày thứ ba mà cả bọn bị đám người thần vương hội vây khốn.
Mấy ngày qua đến cả việc xuống núi cho tọa kỵ ăn bọn họ cũng chẳng dám làm, hơn hai trăm người loanh quanh ở một đỉnh núi nhỏ hẹp, ngày ngày đều phải nghe hàng tràn lời lẽ hăm dọa từ dưới núi vọng lên, bản thân vốn đã rất bí bức vì tầm hoạt động nhỏ hẹp, nay lại phải chịu thêm công kích về mặt tinh thần, nếu là người bình thường làm sao có thể chịu nổi cú sốc tâm lý đó đây?.
Hôm nay cũng như hai ngày vừa qua, đám thần vương hội dưới núi lại bắt đầu chửi bới, từ thủ lĩnh là Hàn Thiên cho đến cả tiểu tốt vô danh trong hiệp minh hội, ai nấy đều bị hỏi thăm tổ tiên suốt mấy ngày đêm.
Nào là hèn hạ bỉ ổi, nào là nhát như chuột, rút đầu như rùa, thậm chí cả những vấn đề giường chiếu của phụ mẫu nhà ngươi cũng đã bị đem ra nói đến rồi, chủ soái như Hàn Thiên còn được đặc cách chế riêng cho một bài đồng dao để đám thủ hạ của thần vương hội ngày ngày bêu rếu.
Nào là Hàn Thiên lưng cong như con tôm, đầu rút như con rùa, mở mồm là xàm ngôn, giao đấu là ám toán vv… tất tần tật những chuyện có liên quan đến Hàn Thiên hắn đều bị bẻ cong rồi đem ra cho đám thuộc hạ ngày ngày diễn trò độc thoại.
Hàn Thiên hắn mỗi ngày ở trong mộc cư của chủ soái nghe những lời kia, khóe miệng chỉ khẻ cười nhạt vài tiếng, ngày trước hắn là một tên ăn mày thực thụ, tuy tên ăn mày đó thực lực hơi cao, nhưng mà chẳng ai quan tâm, đám người khác thích thì chửi bới thích thì chọc ngoáy, Hàn Thiên hắn nếu cần giết hết đám người kia, thì xác chết của đám người chửi bới hắn có chất đầy mấy tòa thành cũng chẳng hết.
Lâu dần Hàn Thiên hắn luyện được đức tính ẩn nhẩn, ngươi chửi ta thì đã sao?, chuyện không có thật có thể bị ngươi nói thành thật hay sao?, ta vẫn là ta, ngày xưa là một tên ăn mày không còn gì vướng bận, ngày nay trở thành một cường giả đứng trên vạn người nhưng ta vẫn chẳng quên cảm giác là một tên ăn mày khi xưa, lời thị phi của thiên hạ, miệng đời khó lường, chẳng phải cũng như gió thoảng mây bay thôi hay sao?.
Hàn Thiên sống đến nay, kiếp nạn sinh tử trải qua cũng nhiều, tử biệt cũng đã nhìn thấu, mấy câu chửi bới này nếu có thể khiến hắn mất bình tĩnh, thì hắn không xứng với một thân thần thông đang có, nếu mà hắn dễ mất bình tĩnh như vậy, hắn sớm đã chết từ lâu rồi.
Thế nhưng không phải ai cũng bình tĩnh và ẩn nhẫn được như Hàn Thiên hắn, trong mộc cư trống trãi lúc này lại chợt có một bóng người nhanh chóng chạy vào, nhìn kỹ lại dường như chính là Thi Đồng chuyên làm công tác tình báo.
Hắn vừa thấy Hàn Thiên đang tĩnh tâm ở cuối mộc cư thì liền tỏ vẻ lo lắng rồi vòng tay báo.
-hôm nay lại có một số huynh đệ không nhịn được mà xuống núi liều mạng với đám người thần vương hội kia rồi.
Hàn Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần bất chợt liềng choàng tĩnh, hắn khẽ nhìn Thi Đồng, giọng bình thãn hỏi.
-đó là những ai?, tình hình của họ sao rồi?
Thi Đồng cố trấn định nói.
-là một nhóm khoảng năm sáu người trong tiểu đội của Liêu Nguyên, thực lực bọn họ không cao vừa xuống núi liền đã bị bắt mất rồi, lúc này hẵn là vẫn bị thần vương hội giam cầm.
Hàn Thiên khẽ thở dài một tiếng, bị ép bức bao lâu khó tránh khiến cho con người ta dễ mất bình tĩnh, hắn nhìn Thi Đồng khẽ an ủi.
-học viện cấm chuyện tra tấn các thí sinh khác, đám người thần vương hội hẵn không dám phá lệ đâu, những người kia cùng lắm là bị đánh một trận rồi nhốt lại thôi, cả mộc bài lẫn ngọc giản truyền tống của những người kia đều để tại đây, đám thần vương hội muốn gây sức ép cho chúng ta mà không thể làm gì những người kia, chúng ngoài giam cầm họ thì
Thi Đồng thoáng nét lo lắng hỏi lại.
-đây đã là nhóm người thứ ba rồi đó, cứ để như vầy mãi e là không phải kế sách hay.
Hàn Thiên khẽ cười khổ nói.
-nếu ta nghĩ ra được cách nào hay hơn thì ta đã làm rồi, hiện tại ta đang suy nghĩ cách để liên lạc với bên ngoài, chỉ cần có thể thông tri cho Lưu Mộ biết kế hoạch của ta, hắn sẽ có cách giải nguy cho trại này.
Thi Đồng lại có chút tiếc hận nói.
Phải chi có Nhược Mộng cô nương ở bên ngoài, bằng vào khả năng thông tri giữa hai người, chúng ta cũng không đến nổi bị động thế này.
Đáy mắt Hàn Thiên chợt lóe sáng, hồi sau hắn khẽ cười nói.
-Thi Đồng ngươi vừa cho ta một gợi ý không tồi đấy, mau gọi Tiểu Du và Liêu Nguyên đến giúp ta, mấy hôm nay hẵn là bọn họ cũng bức bối lắm rồi, ta chuẩn bị sẽ cho họ xuống núi một chuyến.
Lời của Hàn Thiên thực sự đã làm Thi Đồng bất ngờ, hắn muốn đám Tiểu Du và Liêu Nguyên đi khiêu khích thần vương hội, đây chẳng phải là kêu họ đi tìm đường chết hay sao?.
bất quá Thi Đồng cũng biết Tiểu Du là hảo bằng hữu của Hàn Thiên, hắn nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đưa gã vào chỗ chết, tương tự với Liêu Nguyên, hắn cũng là người theo Hàn Thiên từ những ngày đầu hiệp minh hội được thành lập vậy nên, Hàn Thiên cũng sẽ không hại hắn.
Lần này Hàn Thiên hẳn là đã có chủ ý nào đó, hắn không muốn nói ra là có lý do riêng, Thi Đồng gã chỉ cần làm theo lời của chủ soái là được, nghĩ đoạn Thi Đồng cũng nhanh chóng đi mời đám Tiểu Du cùng Liêu Nguyên vào mộc cư của Hàn Thiên.
Hàn Thiên cùng hai người kia nói chuyện khá lâu, khoảng một khắc sau Liêu Nguyên ra trước còn Tiểu Du vẫn ở trong mộc cư, khoảng vài tuần trà nữa trôi qua, Tiểu Du bộ dáng tự tin cũng đã đi ra, cả hắn và Liêu Nguyên đều hừng hực khí thế cùng nhau đi xuống núi.
Sau khi hai người kia đi mất Hàn Thiên lại đột ngột xuất hiện trước mộc cư, hắn đi đến chiếc chuông thông báo bên hiên nhà rồi rung lên vài lượt, một lát sau rất nhiều nhân thủ tại trại phía nam đã tụ tập đông đủ trước khoảnh sân trước mộc cư.
Hàn Thiên bình tĩnh nhìn những đồng bạn phía dưới, bọn họ ai nấy đều có nét trầm mặc u uất, cũng phải thôi, đã ba ngày không thể rời khỏi núi, cho dù là người trấn định như Hàn Thiên cũng sắp không giữ được bình tĩnh rồi, khẽ hít vào một hơi Hàn Thiên lên giọng nói.
-ta biết là mấy hôm nay các huynh đệ đã rất khó chịu rất u uất rồi, chúng ta có nhiệm vụ tiêu diệt thần vương hội, lý ra phải quyết sống mái với chúng chứ không phải co đầu rụt cổ như thế này, tuy nhiên thần vương hội mạnh hơn chúng ta là sự thực, nếu không suy nghĩ kỹ càng mà mạo hiểm đối đầu với chúng kết cuộc cho chúng ta chỉ có thất bại.
-thần Vương hội bao vây chúng ta nhưng chưa chịu công kích, có thể chúng vẫn e dè sự chuẩn bị của chúng ta, tuy nhiên chúng ta sẽ không ngồi chờ chúng đến, thần vương hội xây doanh trại ở dưới chân núi, phần lớn quân lực của chúng đều co cụm ở nơi này, chúng ta chỉ cần hợp sức vây công chúng ở vòng ngoài, sau đó lực lượng của chúng ta tại nơi này lại hợp sức công kích xuống, trong ứng ngoại hợp, thần Vương hội hai mặt giáp địch nhất định khó bảo toàn.
-hiện nay chúng ta bị cô lập ở đây không thể liên lạc với bên ngoài, ta đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể liên lạc với các trại khác, vậy nên lần này đích thân ta sẽ đột phá vòng vây, để làm được điều này ta cần sự giúp sức của mọi người, chỉ cần có thể thoát ra ngoài ta dám chắc sẽ đưa được viện binh tới, lúc đó thần vương hội nhất định khó thoát kiếp số.
Đám người bên dưới nghe Hàn Thiên nói chuẩn bị có hành động thì khí thế chợt cao hẵn lên, mấy hôm nay bọn họ nhẫn nhục đã quá đủ rồi, chỉ cần có cơ hội để tiêu diệt được đám người hống hách dưới núi, có bảo họ làm gì họ cũng chịu.
Về vấn đề này Nhược Mộng là người lo lắng nhất, nàng là người có tinh thần lực cao nhất hiệp minh hội, tất nhiên biết được dưới núi hiện nay có bao nhiêu cao thủ, Hàn Thiên hắn cho dù thực lực thông huyền nhưng nếu không có kế sách vẹn toàn, chỉ sợ khó có thể đột phá vòng vây thành công được, Nhược Mộng vì lo lắng cho an nguy của Hàn Thiên nên vội vã lên tiếng.
-hay là để ta đi với huynh nhé, ta và huynh liên thủ tin chắc có thể đột phá được vòng vây.
Trước hảo ý của Nhược Mộng Hàn Thiên chỉ khẽ lắc đầu nói.
-trong hiệp minh hội này chỉ có mỗi nàng sở hữu thực lực tương đương ta, lần này ta đi hiệp minh hội sẽ không có người lãnh đạo, so với giúp sức cho ta, Nhược Mộng nàng nên ở lại đây dẫn dắt các huynh đệ phòng thủ thật chắc cứ điểm này đợi ta quay về, cứ an tâm, ta không bao giờ làm chuyện gì ngu ngốc mà không có suy tính.
Dứt lời Hàn Thiên liền nhìn sang những người khác nói.
-mọi người hãy chuẩn bị giúp ta một số dù lượn thật lớn, cứ lấy cây gỗ đan thành khung sau đó phủ vải và da thú lên, không cần quá cầu kỳ chỉ cần bay lượn tốt là được.
-Túc Chi muội qua đây!.
Túc Chi nghe lời Hàn Thiên gọi liền đến bên cạnh hắn, Hàn Thiên khẽ nói vào tai Túc Chi điều gì đó, lát sau nét mặt nàng liền hiện vẻ khoái chí không thôi.
Sau khi bàn bạc gì đó với Túc Chi, Hàn Thiên liền nhìn sang Triều Phụng tiếp.
-lần Hành động này, Triều Phụng tỷ sẽ đi cùng ta, ngọc phong yến của tỷ tốc độ mau lẹ, ta cần tỷ điều khiển nó hổ trợ cho ta.
Triều Phụng nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì, kế đến Hàn Thiên liền nhìn mọi người tiếp tục nói, chiều nay lúc số dù lượng ta cần được làm xong xuôi, mọi người hãy cùng ta sang mặt phía bắc của núi, chúng ta nghe chửi lâu như vậy rồi, thiết nghĩ cũng cần hăm dọa lại đám người kia một phen.
-chúng ta sẽ làm thế này…
* Sau khi chuyển đến khu phía tây này Liêu Kiến Anh đã cho xây lại doanh trại lúc trước của Mễ Đạt trở nên to lớn hơn hẵn, lúc này trướng bồng của chủ soái đã được hắn cho xây dựng lại thành một gian nhà gỗ cực kỳ rộng lớn kiểu cách nguy nga như cung điện của nhà vua, đáy nhà hình vuông dài rộng đều hơn mười trượng.
Lúc này Liêu Kiến Anh khí thế bức nhân, thân mặc áo vàng thêu hình hỗn thú thôn thiên, diện mạo chỉnh chu trác tuyệt đang ngồi ở ghế chủ sự, trước mặt hắn là hàng chục cao thủ nhất lưu khác của Thần vương hội, trong đó nổi bậc nhất phải kể đến nhất kiến công chúa tư dung xuất trần đang ngồi bên phải hắn.
Kế đến là Trần Lãng, Vũ Phong, đặc biệt là một thanh niên mặc áo đỏ tía lưng đeo song nguyệt đao đang ngồi trên lưng một đầu hỗn nguyên sư tứ cấp ở góc trái đại sảnh, thanh niên này khí độ bất phàm thân hình cao gầy, nét mặt sắc nét góc cạnh, dung mạo nhìn chung cũng có thể coi là đủ để ngạo nhân.
Biểu hiện cùng khí tức này, ngoài Lục Hồng bài danh đệ nhị ở khoa kỵ sĩ, thiết nghĩ không còn ai có được biểu hiện cao ngạo cỡ vậy trong thần vương hội.
Trừ nhất kiến công chúa khí tức có phần yếu ớt, những kẻ còn lại thực lực đều nằm ở mức võ sư cao tầng trở lên, hơn năm mươi cao thủ thực lực võ sư cao tầng từ đủ các khoa hội tụ tại chổ này, Thần vương hội quả thực là nơi tụ họp tinh anh của tất cả các khoa, xo với thần vương hội, hiệp minh hội chỉ có hơn tám mươi cao thủ đạt thực lực trên võ sư, sự chênh lệch này quả thực vô cùng lớn.
Lần trước Hàn Thiên đã chiêu hàng được hơn mười cao thủ luyện thể của thần vương hội, lúc này trong tay Liêu Kiến Anh chỉ còn khoảng mười lăm người chung khoa với hắn, trong số này còn có vài gương mặt khá xa lạ, có lẽ là thành viên mới mà Liêu Kiến Anh vừa chiêu mộ được.
Tuy thế lực mỏng nhất, nhưng với thực lực bá đạo của mình Liêu Kiến Anh vẫn sừng sững như núi không ai có thể khiêu khích đến quyền uy của gã.
Lúc này Liêu Kiến Anh đang bình tĩnh nhìn bản đồ bằng da trước mặt, đây là bản đồ do người của hắn vẽ, bên trên biểu thị địa hình cùng nơi tọa lạc của các thế lực lớn trong cổ sơn chiến trường, sau khi xem xét một hồi Liêu Kiến Anh liền trở giọng khó chịu nói.
-theo lời của Trần Lãng ngươi thì, vị trí của trại chính hiệp minh hội chỉ nằm trong khoảng hơn ngàn dặm vuông quanh khu vực này, vậy sao đến nay ngươi của chúng ta vẫn chưa tìm được?, thông tin ngươi tìm hiểu có chính xác thật không vậy?
Trần Lãng ở một bên liền tỏ nét quan ngại nói.
-bên hiệp minh hội có người biết bố trận, thiết nghĩ chúng đã làm gì đó để che lấp lối vào trại chính kia rồi, nhưng Kiến Anh ngươi yên tâm, nơi này không lớn, chỉ cần một ít thời gian nữa chúng ta nhất định sẽ tìm được doanh trại ấy thôi.
Liêu Kiến Anh nghe xong liền khẽ hít vào một hơi sâu, hắn cố trấn định nói.
-số đạn pháo ma pháp mà đám ma võ hội hứa với chúng ta vẫn chưa đến à?, ta ngày ngày nhìn tên khốn Hàn Thiên cùng thủ hạ của hắn co đầu rút cổ trên núi sớm đã không nhịn nổi rồi, không có đạn pháo ma pháp thì sao chứ?, chúng ta cứ trực tiếp tấn công lên đó là được rồi, chẳng lẽ bao nhiêu cao thủ ở đây lại không thể đánh tan được một đám quân ô hợp chỉ hơn hai trăm người?
Trần Lãng nghe xong liền bình tĩnh đáp.
-địa hình nơi đó dễ thủ khó công, chúng ta nếu không có vũ khí tầm xa muốn đánh hạ được nó chỉ e phải tốn hao không ít nhân thủ, chúng ta mới đến đây nên không thể coi thường các thế lực khác, hiện nay thời thế hỗn loạn, nếu chúng ta liều lĩnh để bị đại thương nguyên khí, lúc đó chúng ta trong mắt những thế lực khác lại chẳng khác gì tên trọc phú không có vũ lực để tự vệ, kỳ tuyễn trạch đã sắp kết thúc rồi chúng ta không thể mạo hiễm được.
Dừng lại một chút Trần Lãng tiếp.
-số pháo ma pháp nọ hẵn là sáng ngày mốt sẽ tới rồi, hôm đó là ngày thứ hai mươi tám trong kỳ tuyễn trạch, chúng ta chỉ cần đánh tan được hiệp minh hội rồi dùng cách tương tự chúng đã làm để cướp sạch danh ngạch mà chúng có, với số thời gian ít ỏi còn lại của kỳ tuyễn trạch, Hàn Thiên cùng đồng bọn nhất định không thể tìm được danh ngạch thay thế, lúc đó chuyện chúng bị loại gần như đã là điều tất định, từ giờ đến lúc đó chúng ta nhất định không được vọng động.
Liêu Kiến Anh trên mặt đã có nét mất bình tĩnh, hắn trầm trầm ra lệnh.
-mau tăng cường nhân thủ tìm kiếm trại chính của hiệp minh hội đi, còn nữa, chuẩn bị cho ta một đạo quân khoảng năm mươi người có tọa kỵ phi hành, trước khi số đạn pháo ma pháp kia tới, ta muốn đánh cho đám người kia một trận phũ đầu để hạ thấp sĩ khí của chúng xuống một chút.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời thì một tên thuộc hạ liền hớt hãi chạy vào, vừa thấy Liêu Kiến Anh gã nọ liền cấp báo.
-hiệp minh hội có hành động rồi, lần này dường như là một trận khá rầm rộ đấy!!!.
/382
|