*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tịnh Hảo
Tuy tập chạy xe gặp chút khó khăn nhưng với tố chất làm bài thi thần kỳ của Nguyễn Kiều thì tiếp tục khoảng nửa tháng, cô đã thuận lợi lấy được bằng lái xe.
Nhưng loại tố chất này có thể nói là xa vời với Lâm Trạm, tháng đầu tiên đến trường học lại, anh chăm chỉ học tập lấy được 120 điểm, treo đèn chiến đấu cả ban đêm cùng với bạn bè nhưng thành tích thi tháng đầu tiên lại không vừa lòng lắm.
Kiến thức cơ bản cũng không phải là một sớm một chiều có thể bổ sung lại được, so với việc an ủi của Nguyễn Kiều, thái độ của Lâm Trạm còn tốt hơn rất nhiều.
Cuộc sống ở trường rất cực.
Mỗi ngày 6 giờ rưỡi sáng bắt đầu tự học sáng, tự học tối đến 10 giờ mới kết thúc mà nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, chỉ là mọi người không ngủ mà lo học bài nên Lâm Trạm cũng ngại ngủ.
Lúc vừa mới tới đây, Lâm Trạm không quen lắm.
Nhưng anh biết rất rõ, bước vào cánh cửa này, anh phải từ biệt quá khứ của mình.
Vào tối thứ sáu, Nguyễn Kiều đến trường thăm anh, muốn vào trường cần đăng ký giấy chứng minh, còn phải báo cho người nhà có liên quan, Nguyễn Kiều tạm dừng một lát, mở miệng nói: “Cháu là em họ của anh ấy, tới đưa tiền sinh hoạt cho anh ấy ạ.”
Dáng người Nguyễn Kiều nhỏ nhắn, bảo vệ cổng cũng không nghi ngờ cô.
Ngôi trường học lại này rất mộc mạc, một tòa nhà dạy học, một tòa phòng ngủ, tầng đầu tiên của tòa phòng ngủ chính là căn tin, còn có một tòa nhà cũ nhìn qua hình như là ký túc xá của công nhân viên chức giảng dạy ở đây, sau đó chính là sân thể dục, không còn chỗ khác nữa.
Bóng đêm ập xuống, đèn dây tóc phát sáng toàn bộ tòa nhà dạy học.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn, cảm thấy cả tòa lầu giống như chiếc hộp trong vắt chứa đầy đom đóm, dời ánh mắt xuống có thể thấy được dòng người đi lại trong phòng học ở tầng dưới.
Nguyễn Kiều gửi tin nhắn cho Lâm Trạm nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Kiều ngồi xuống cạnh sân thể dục, vừa nhìn đi động vừa chờ.
Không biết qua bao lâu, tòa nhà phòng học truyền đến tiếng chuông điện hơi chói tai, Nguyễn Kiều theo bản năng xoay đầu, cô phát hiện tòa nhà dạy học bắt đầu có tiếng động, trong cửa sổ sáng ánh đèn càng ngày càng nhiều bóng người đi đi lại lại.
Tan tiết tự học tối rồi sao?
Nguyễn Kiều nhìn di động, vậy mà bỗng chốc đã đến mười giờ rồi.
Trong tòa nhà dạy học từ từ có học sinh đeo cặp da đi ra, hai ba học sinh tụ lại thành nhóm, phần lớn đều đi về phía tòa nhà phòng ngủ, cũng có một số người không đeo cặp da chạy tới hướng sân thể dục.
Nguyễn Kiều ngồi ở góc khuất cách đèn pha khá xa nên không dễ thấy lắm.
Những học sinh không đeo cặp da kia đều là tới đây chạy bộ.
Trên con đường nhựa chợt có vài bóng dáng chạy quanh sân ở hàng trước.
Nguyễn Kiều nhìn, chợt nhớ đến thời gian lúc học cấp ba, khi đó mọi người sau tiết tự học tối cũng sẽ thường xuyên đến sân thể dục chạy bộ để giảm bớt áp lực.
Đã hết tiết tự học tối rồi nhưng Lâm Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn cô, Nguyễn Kiều đợi rồi lại đợi, đành phải gọi điện thoại.
Điện thoại thông máy nhưng kỳ quái là không có ai nghe.
Cô sợ để vụt mất Lâm Trạm, đang định đứng dậy đi về phía tòa nhà phòng ngủ xem thử có đúng lúc gặp được hay không thì thấy một hàng người chạy đến sân thể dục, mà nam sinh cao gầy dẫn đầu là người mà cô không thể nào quen thuộc hơn.
Có lẽ là thi Nghệ thuật giống như Lâm Trạm nên mấy người đi cùng với anh đều mang phong cách khá tây.
Nguyễn Kiều chú ý tới cô gái nhỏ nhắn dễ thương đứng bên tay trái Lâm Trạm, làn da trắng nõn, rất bắt mắt giữa một đám người thế này, không biết cô ấy nói gì đó với Lâm Trạm mà đột nhiên cười nghiêng ngả, người xung quanh cũng bật cười lên.
Một giây đó Nguyễn Kiều thấy không vui lắm.
Nhưng một giây sau chút không vui đó chợt biến mất khỏi trong lòng, bởi vì cô còn chưa đứng dậy thì Lâm Trạm đã nhìn thấy cô trước, giơ tay gọi cô: “Quả Hồng muội muội!”
Mấy người xung quanh đều bị giọng của Lâm Trạm
Edit: Tịnh Hảo
Tuy tập chạy xe gặp chút khó khăn nhưng với tố chất làm bài thi thần kỳ của Nguyễn Kiều thì tiếp tục khoảng nửa tháng, cô đã thuận lợi lấy được bằng lái xe.
Nhưng loại tố chất này có thể nói là xa vời với Lâm Trạm, tháng đầu tiên đến trường học lại, anh chăm chỉ học tập lấy được 120 điểm, treo đèn chiến đấu cả ban đêm cùng với bạn bè nhưng thành tích thi tháng đầu tiên lại không vừa lòng lắm.
Kiến thức cơ bản cũng không phải là một sớm một chiều có thể bổ sung lại được, so với việc an ủi của Nguyễn Kiều, thái độ của Lâm Trạm còn tốt hơn rất nhiều.
Cuộc sống ở trường rất cực.
Mỗi ngày 6 giờ rưỡi sáng bắt đầu tự học sáng, tự học tối đến 10 giờ mới kết thúc mà nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, chỉ là mọi người không ngủ mà lo học bài nên Lâm Trạm cũng ngại ngủ.
Lúc vừa mới tới đây, Lâm Trạm không quen lắm.
Nhưng anh biết rất rõ, bước vào cánh cửa này, anh phải từ biệt quá khứ của mình.
Vào tối thứ sáu, Nguyễn Kiều đến trường thăm anh, muốn vào trường cần đăng ký giấy chứng minh, còn phải báo cho người nhà có liên quan, Nguyễn Kiều tạm dừng một lát, mở miệng nói: “Cháu là em họ của anh ấy, tới đưa tiền sinh hoạt cho anh ấy ạ.”
Dáng người Nguyễn Kiều nhỏ nhắn, bảo vệ cổng cũng không nghi ngờ cô.
Ngôi trường học lại này rất mộc mạc, một tòa nhà dạy học, một tòa phòng ngủ, tầng đầu tiên của tòa phòng ngủ chính là căn tin, còn có một tòa nhà cũ nhìn qua hình như là ký túc xá của công nhân viên chức giảng dạy ở đây, sau đó chính là sân thể dục, không còn chỗ khác nữa.
Bóng đêm ập xuống, đèn dây tóc phát sáng toàn bộ tòa nhà dạy học.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn, cảm thấy cả tòa lầu giống như chiếc hộp trong vắt chứa đầy đom đóm, dời ánh mắt xuống có thể thấy được dòng người đi lại trong phòng học ở tầng dưới.
Nguyễn Kiều gửi tin nhắn cho Lâm Trạm nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Kiều ngồi xuống cạnh sân thể dục, vừa nhìn đi động vừa chờ.
Không biết qua bao lâu, tòa nhà phòng học truyền đến tiếng chuông điện hơi chói tai, Nguyễn Kiều theo bản năng xoay đầu, cô phát hiện tòa nhà dạy học bắt đầu có tiếng động, trong cửa sổ sáng ánh đèn càng ngày càng nhiều bóng người đi đi lại lại.
Tan tiết tự học tối rồi sao?
Nguyễn Kiều nhìn di động, vậy mà bỗng chốc đã đến mười giờ rồi.
Trong tòa nhà dạy học từ từ có học sinh đeo cặp da đi ra, hai ba học sinh tụ lại thành nhóm, phần lớn đều đi về phía tòa nhà phòng ngủ, cũng có một số người không đeo cặp da chạy tới hướng sân thể dục.
Nguyễn Kiều ngồi ở góc khuất cách đèn pha khá xa nên không dễ thấy lắm.
Những học sinh không đeo cặp da kia đều là tới đây chạy bộ.
Trên con đường nhựa chợt có vài bóng dáng chạy quanh sân ở hàng trước.
Nguyễn Kiều nhìn, chợt nhớ đến thời gian lúc học cấp ba, khi đó mọi người sau tiết tự học tối cũng sẽ thường xuyên đến sân thể dục chạy bộ để giảm bớt áp lực.
Đã hết tiết tự học tối rồi nhưng Lâm Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn cô, Nguyễn Kiều đợi rồi lại đợi, đành phải gọi điện thoại.
Điện thoại thông máy nhưng kỳ quái là không có ai nghe.
Cô sợ để vụt mất Lâm Trạm, đang định đứng dậy đi về phía tòa nhà phòng ngủ xem thử có đúng lúc gặp được hay không thì thấy một hàng người chạy đến sân thể dục, mà nam sinh cao gầy dẫn đầu là người mà cô không thể nào quen thuộc hơn.
Có lẽ là thi Nghệ thuật giống như Lâm Trạm nên mấy người đi cùng với anh đều mang phong cách khá tây.
Nguyễn Kiều chú ý tới cô gái nhỏ nhắn dễ thương đứng bên tay trái Lâm Trạm, làn da trắng nõn, rất bắt mắt giữa một đám người thế này, không biết cô ấy nói gì đó với Lâm Trạm mà đột nhiên cười nghiêng ngả, người xung quanh cũng bật cười lên.
Một giây đó Nguyễn Kiều thấy không vui lắm.
Nhưng một giây sau chút không vui đó chợt biến mất khỏi trong lòng, bởi vì cô còn chưa đứng dậy thì Lâm Trạm đã nhìn thấy cô trước, giơ tay gọi cô: “Quả Hồng muội muội!”
Mấy người xung quanh đều bị giọng của Lâm Trạm
/72
|