Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 36: Thiếu

/72


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối ở phòng ngủ.

Lâm Trạm nhìn với ánh mắt soi mói, cách vài phút cứ liếc xéo Giang Thành một cái.

Giang Thành cảm thấy mình bị oan sắp chết, nhớ lại tên Lâm Trạm tàn phế cấp 18 này đến trường chắc chắn sẽ không trải giường chiếu, nên cậu gấp gáp đến trường trước lo việc chăn ấm nệm êm, nhưng bởi vì bắt gặp cảnh kích tình nên từ sợi tóc đến chân đều bị ghét bỏ.

Nếu không phải thấy phần trên Lâm Trạm bị thương do tai nạn, thế nào thì cậu cũng sẽ cùng tên ngược cẩu này đánh một trận không chừng.

Cậu tức giận bắt đầu chơi trò Vương Giả Vinh Quanh, muốn trút giận lên đầu một số người.

Chẳng được bao lâu, cậu nhìn thấy Lâm Trạm online.

Sau đó cậu phát hiện một chuyện rất khủng khiếp.

“Má, Đạo Minh Tự! Cậu nhờ ai luyện thay vậy!”

Giang Thành không thể tin được, trừng mắt nhìn kỹ, mẹ nó là cấp Kim Cương, trình độ chỉ ngang với cấp Thanh Đồng của Lâm Trạm mà một kỳ nghỉ hè đã đánh lên Kim Cương?

Không tin!

Sau đó, cậu click mở thành tích chiến đấu gần đây của Lâm Trạm, tất cả đều là dùng bài vị thi đấu Lý Bạch ngậm hoa hồng dẫn đầu để đánh, mặc dù không lấy được MVP (*), số người cũng rất đáng thương, thậm chí số lần tự tìm cái chết cũng không thiếu, nhưng thành tích cuối cùng lại thành công.

(*) Most Valuable Player: Để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận

Giang Thành tò mò hỏi: “Cậu tìm đại thần nào dẫn cậu đi thế.”

Lâm trạm đang nằm trên võng đung đưa, còn không ngừng run chân.

Giang Thành nhìn bộ dạng cợt nhả của anh, “Mẹ nó, phát xuân hay gì, có tin tớ cầm kéo cắt nát võng của cậu không!”

Lâm Trạm không chút để ý, vẫn nhẩm hát không nghe ra nhịp điệu, tay cầm điện thoại, chọn tiến vào thi đấu bài vị.

Nếu không phải Nguyễn Kiều đến phòng tự học đọc sách, anh cũng chẳng muốn chơi game.

Trong lúc đợi trò chơi chuyển vùng, anh chợt lên tiếng, “Ơ Giang Thành, mở cửa ra một tí đi, bạn gái tớ sắp trở về.”

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông thì Giang Thành vừa mới thất tình, bây giờ cậu cảm thấy mình đang bị chịu đả kích.

Quả thật Lâm Trạm rất không biết xấu hổ, có bạn gái thì giỏi lắm sao, không kêu hai chữ “Nguyễn Kiều” đi, nhất định phải kêu ba chữ “Bạn gái tớ”, đồ chơi dơ!

Giang Thành im lặng đi mở cửa, lúc quay về đạp một cước lên dây võng của Lâm Trạm.

Đến từ sự trả thù thầm lặng của cẩu độc thân.

Tối nay Nguyễn Kiều trở về sớm, trong lòng cô nhớ chuyện Lâm Trạm bị thương, ở phòng tự học đọc sách cũng không yên lòng lắm.

Khi đi ngang qua phòng y tế, cô đặc biệt mua bình xịt thuốc Vân Nam.

Phòng ngủ của nhóm Lâm Trạm không đóng cửa, Nguyễn Kiều ở trước cửa gõ hai tiếng rồi ló đầu vào nhìn.

Lâm Trạm thấy cô trở về phòng ngủ thì lập tức để điện thoại lên bàn, kêu cô: “Quả Hồng muội muội, vào đi!”

Giang Thành cũng quay đầu nhìn về phía cửa, vừa thấy là cô, lập tức đứng dậy, trên mặt chất chứa ý cười, “Nguyễn Kiều, cậu về rồi à.”

Cậu gãi gãi đầu, đứng một bên nhường chỗ cho Nguyễn Kiều, “Vào đi vào đi, tớ đúng lúc phải đi ra ngoài mua ít đồ, cậu yên tâm, cậu yên tâm, không đến giờ nghiêm thì tớ tuyệt đối không quay lại, thật sự!”

Cậu không nói thì thôi, vừa nói liền nhớ đến chuyện này, Nguyễn Kiều nhớ lại buổi chiều… cảnh đó hết sức khó xử.

Cô không kiềm được bắt đầu xấu hổ.

Lâm Trạm ngửa đầu nhìn Giang Thành, không kiên nhẫn lên tiếng, “Cút cút cút, mau cút!”

Đuổi Giang Thành xong, Lâm Trạm đưa tay về phía Nguyễn Kiều, ý bảo cô đi qua.

Tuy cô nam quả nữ cùng ở một phòng không tốt lắm, nhưng bị bắt quả tang giống như buổi chiều vậy thì càng không tốt hơn… Nghĩ vậy, Nguyễn Kiều vẫn khép hờ cửa.

Cô đến cạnh võng Lâm Trạm, yên lặng gỡ hộp thuốc, giọng nói không lớn, “Đây là thuốc xịt, không phải trên lưng cậu bị thương sao, mỗi ngày nhớ xịt ba lần, hai ngày này lúc đi ngủ thì nhớ nghiêng người.”

Nhận lấy chai thuốc xịt Nguyễn Kiều đã gỡ ra, Lâm Trạm nhìn tới nhìn lui, rồi nhét vào trong tay Nguyễn Kiều, “Em xịt giúp anh.”

Độ nóng trên mặt Nguyễn Kiều vất vả lắm mới hạ nhiệt, lúc này lập tức lên cao nữa rồi.

Cô hất tay Lâm Trạm ra, “Không có tay sao, đừng có lề mề nữa.”

Giọng cô càng ngày càng nhỏ, quay đầu, hơi ngượng ngùng.

Lâm Trạm có chết cũng không biết xấu hổ, ngồi dậy, bất ngờ vén áo lên, “Sau lưng không xịt được, anh xịt giúp em đi.”

Nguyễn Kiều vô thức lùi về sau.

Rõ là…

Người này da mặt dày thật!

Nguyễn Kiều đỏ mặt, lại sợ bạn cùng phòng nào của anh sẽ xông vào lúc này, cô đành phải đặt sách ở trên bàn, vội mở nắp ra, xịt vài cái vào chỗ bầm tím trên lưng anh.

“Được rồi, được rồi… Anh kéo áo xuống đi.”

Lâm Trạm hơi nghiêng đầu nói chuyện cùng cô, “Còn chưa làm gì sao lại kéo xuống, em thổi giúp anh đi, làm nhanh lên nào.”

Nguyễn Kiều mới không làm theo anh, cầm cuốn sách, định quạt qua loa cho có lệ.

Lâm Trạm nhìn mấy cuốn sách ở hướng tay cô, tiện tay cầm tờ giấy trên cùng, thuận miệng hỏi: “Thời khóa biểu của em à?”

Nguyễn Kiều “ừm”.

Lúc nãy khi đi về tạt ngang qua tiệm in ấn, thuận tiện in một bản.

Lâm Trạm cầm di động, mở hệ thống giáo vụ, tìm thấy thời khóa biểu của lớp mình.

Sau đó anh như có phát hiện mới, “Quả Hồng muội muội, chúng ta có một tiết chuyện ngành giống nhau này… còn học chung với nhau, Hán ngữ hiện đại. Vẫn cùng học chung lớp thể dục, còn có cái này, Khái niệm tư tưởng Mao Trạch Đông, đây là tiết chính đấy.”

Nguyễn Kiều tới gần xem, thật đúng là, học kỳ này có ba môn học cùng nhau.

Lâm Trạm nhìn gương mặt hồng hào gần ngay trước mắt, cảm thấy hơi đói, nhịn không được bèn cắn cô một ngụm.

Nguyễn Kiều với vẻ mặt khó tin né tránh, còn dùng tay che lại, “Anh làm gì mà cắn mặt em thế!”

Lâm Trạm


/72

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status