*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Kiều cảm thấy gần đây có lẽ mình đã mắc chứng bệnh “thân bất do kỷ”. (*)
(*) 身不由己: bản thân làm những chuyện mà mình không mong muốn.
Rõ ràng không muốn dự tiệc sinh nhật gì đấy, nhưng vẫn yên lặng bắt đầu chọn quần áo, còn đi gội đầu.
Gội đầu xong mới cảm thấy khó hiểu, Ớt Chỉ Thiên có phải là người đáng để mình gội đầu lần nữa không?
Căn bản không phải!
Lãng phí dầu gội quá mà.
Trong lúc đợi Ớt Chỉ Thiên rủ đi, Nguyễn Kiều gửi weixin tán dóc với Tô Hòa.
Tô Hòa đang học tiết Giám định nghệ thuật, rất nhàm chán, rảnh rỗi gửi tin nhắn trả lời cô dưới bàn.
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Chị gái Sadako ơi, đây không phải gọi là thân bất do kỷ, mà gọi là khẩu thị tâm phi, OK?]
Sadako không quên người đào giếng: [...?!]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Rõ ràng cậu thích anh chàng đẹp trai tóc màu tro kia, thích thì thích thôi, còn già mồm làm gì.]
Sadako không quên người đào giếng: [Tớ vừa mới thất tình chưa được bao lâu đấy.]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [F*ck, cậu còn khóc mộ thủ tiết cho tên ngu ngốc thối tha kia sao?]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Cậu bây giờ, giống như đang tự dối lừa mình.]
Sadako không quên người đào giếng: [Cậu ăn nhầm thuốc nổ à?]
Hỏi xong những lời này, chị gái Tô Hòa bèn làm kiểu như muốn ói, bạn cùng phòng nào đó đã hai tuần rồi chưa tắm, người ở phòng ngủ khác thì quăng giày ở bên ngoài, khi đi ngang qua muốn nghẹt thở...
Cho đến khi tan học, Tô Hòa mới miễn cưỡng khép kín miệng lại.
Trùng hợp lúc này Chu Lộc gõ cửa, Nguyễn Kiều đứng dậy mở cửa.
Hình như Chu Lộc không có ý định đi vào phòng ngủ, dựa vào cửa, hai tay đặt trong túi, cô ấy hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Hả? Đi liền à? Nguyễn Kiều mờ mịt.
Cô ấy biết phải đi đâu sao?
Nhìn thấy Chu Lộc xoay người định đi, Nguyễn Kiều vội gọi, “Đợi một chút, tớ lấy túi đã...”
***
Đi theo Chu Lộc xuống lầu, Nguyễn Kiều mới phát hiện, chị gái Chu Lộc cũng có một chiếc xe máy hạng nặng cực ngầu.
Quả nhiên, cô gái chơi âm nhạc cũng có cá tính riêng.
Mùa đông ngồi chiếc xe này sao, xương cốt có hơi chịu không nổi.
Khi đi đến chỗ họp mặt, Nguyễn Kiều cảm thấy mặt mình sắp lạnh cóng rồi.
Phòng bao bữa liên hoa rất lớn, căn phòng đặt một chiếc bàn tròn lớn, ngồi chật kín gần tới 20 người.
Da đầu Nguyễn Kiều tê dại.
Trừ Lâm Trạm, Giang Thành ra, còn có Chu Lộc, Tống Loan Loan ở chung phòng ngủ thì những người khác cô không hề quen, có người còn hoàn toàn lạ mặt.
Xung quanh Lâm Trạm đều có người ngồi, trước khi các cô đến thì đã bắt đầu uống bia với người khác.
Thấy Nguyễn Kiều và Chu Lộc tới, Tống Loan Loan vội gọi hai cô sang ngồi kế mình.
Không biết tại sao, Nguyễn Kiều cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Trừ lúc vào cửa Lâm Trạm lên tiếng chào hỏi hai cô thì sau đó cũng không để ý đến cô, cứ uống bia với mấy bạn nam khác, một chai rồi tới một chai.
Những người khác đều đắm chìm vào bầu không khí sôi động, thỉnh thoảng có người hô “uống, uống, uống!”
12 chai bia đặt trên bàn đã hết sạch.
Nguyễn Kiều yên lặng gắp đồ ăn ở trước mặt.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời lúc trước mình đã từng nói với Lâm Trạm: Không phải tớ không chơi nổi, chỉ là không muốn chơi với các cậu.
Lúc đó cảm thấy đã vô tình tổn thương người khác.
Bây giờ ngẫm lại, có phải lời buột miệng kia... đại diện cho suy nghĩ trong lòng của mình?
Nguyễn Kiều không phải là học sinh ngoan quá truyền thống, nếu không thì cũng đã không yêu đương từ hồi trung học.
Ngày thường cô cũng sẽ cùng bạn bè ra ngoài ăn đồ nướng tán dốc, còn biết đi chơi mạt chược.
Trong nhóm học sinh chơi giỏi kia, sẽ có người thích hút thuốc, thích uống bia.
Đã từng không cảm thấy khó chịu nữa, nhưng ở chỗ này, lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Bữa tiệc này như không có hồi kết.
Lâm Trạm được từng người mời bia, người khác uống một ly, anh sẽ uống một chai.
Mặc dù là bia, nhưng bụng đã rất trướng, Nguyễn Kiều nhìn một lát, cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Lâm Trạm tựa như không sao, rất nhanh đã uống đến bên chỗ Nguyễn Kiều.
Có người rót bia cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều yên lặng nhìn, cho dù trong lòng có không thích đi chăng nữa, nhưng ở tình huống này, cô cũng sẽ không là người tẻ nhạt, làm bầu không khí trở nên lúng túng.
Cô đang định cầm ly bia lên, Lâm Trạm đột nhiên đưa tay, nhanh hơn cô một bước, đoạt lấy ly bia.
“Của cậu ấy, tớ uống, cô em gái nấm lùn của chúng ta không uống bia.”
Người ở bàn này vốn dĩ không để ý tới Nguyễn Kiều, cô cứ yên lặng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng Lâm Trạm vừa nói lời này, trực tiếp làm tăng độ chú ý đến cô.
Mọi người đồng loạt nhìn Nguyễn Kiều.
Sau đó không biết là ai khởi đầu, bèn trêu chọc.
“Em gái nấm lùn nhà chúng ta à! Tại sao nấm không thể uống bia, không uống bia thì cũng phải uống một chai Sprite, uống một ngụm cho tình cảm thêm nồng nàn! Tới nào, phục vụ, cho một chai Sprite!”
Uống một ngụm cho tình cảm thêm nồng nàn cái quỷ gì thế...
Rất nhanh, chai Sprite đã được mang qua, có người ân cần rót đầy cho Nguyễn Kiều, bọt tràn ra cả bên ngoài.
Nguyễn Kiều im lặng.
Cô cầm ly lên, nhắm mắt khẽ chạm vào chai bia của Lâm Trạm, sau đó nhanh chóng uống sạch một ly Sprite.
Cô đang định ngồi xuống, lại có người nói.
“Ơ ơ ơ, uống có một ly sao mà đủ, chưa đủ tình cảm! Thêm ly nữa, thêm ly nữa!”
...
Ai muốn tình cảm với cậu ấy hả!
Nguyễn Kiều nhìn thấy ly đã được rót đầy Sprite, rồi thấy người khác nhét một chai bia vào trong tay Lâm Trạm, có hơi khó chịu.
Bọn họ đang định chuốc chết Lâm Trạm sao?
Lâm Trạm chống một tay lên bàn, một tay giơ chai bia lên, khóe môi hơi cong lên, thờ ơ nhìn cô.
Nguyễn Kiểu cảm thấy, bây giờ anh đang ráng chết vì sĩ diện.
Nguyễn Kiều dừng lại, thấp giọng mở miệng, “Tớ có thể uống bia, đổi đi.”
Cô lấy chai bia trong tay Lâm Trạm, rót cho mình một ly, rồi lấy một ly mới rót cho Lâm Trạm.
“Công bằng một chút, đều dùng ly
Nguyễn Kiều cảm thấy gần đây có lẽ mình đã mắc chứng bệnh “thân bất do kỷ”. (*)
(*) 身不由己: bản thân làm những chuyện mà mình không mong muốn.
Rõ ràng không muốn dự tiệc sinh nhật gì đấy, nhưng vẫn yên lặng bắt đầu chọn quần áo, còn đi gội đầu.
Gội đầu xong mới cảm thấy khó hiểu, Ớt Chỉ Thiên có phải là người đáng để mình gội đầu lần nữa không?
Căn bản không phải!
Lãng phí dầu gội quá mà.
Trong lúc đợi Ớt Chỉ Thiên rủ đi, Nguyễn Kiều gửi weixin tán dóc với Tô Hòa.
Tô Hòa đang học tiết Giám định nghệ thuật, rất nhàm chán, rảnh rỗi gửi tin nhắn trả lời cô dưới bàn.
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Chị gái Sadako ơi, đây không phải gọi là thân bất do kỷ, mà gọi là khẩu thị tâm phi, OK?]
Sadako không quên người đào giếng: [...?!]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Rõ ràng cậu thích anh chàng đẹp trai tóc màu tro kia, thích thì thích thôi, còn già mồm làm gì.]
Sadako không quên người đào giếng: [Tớ vừa mới thất tình chưa được bao lâu đấy.]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [F*ck, cậu còn khóc mộ thủ tiết cho tên ngu ngốc thối tha kia sao?]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Cậu bây giờ, giống như đang tự dối lừa mình.]
Sadako không quên người đào giếng: [Cậu ăn nhầm thuốc nổ à?]
Hỏi xong những lời này, chị gái Tô Hòa bèn làm kiểu như muốn ói, bạn cùng phòng nào đó đã hai tuần rồi chưa tắm, người ở phòng ngủ khác thì quăng giày ở bên ngoài, khi đi ngang qua muốn nghẹt thở...
Cho đến khi tan học, Tô Hòa mới miễn cưỡng khép kín miệng lại.
Trùng hợp lúc này Chu Lộc gõ cửa, Nguyễn Kiều đứng dậy mở cửa.
Hình như Chu Lộc không có ý định đi vào phòng ngủ, dựa vào cửa, hai tay đặt trong túi, cô ấy hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Hả? Đi liền à? Nguyễn Kiều mờ mịt.
Cô ấy biết phải đi đâu sao?
Nhìn thấy Chu Lộc xoay người định đi, Nguyễn Kiều vội gọi, “Đợi một chút, tớ lấy túi đã...”
***
Đi theo Chu Lộc xuống lầu, Nguyễn Kiều mới phát hiện, chị gái Chu Lộc cũng có một chiếc xe máy hạng nặng cực ngầu.
Quả nhiên, cô gái chơi âm nhạc cũng có cá tính riêng.
Mùa đông ngồi chiếc xe này sao, xương cốt có hơi chịu không nổi.
Khi đi đến chỗ họp mặt, Nguyễn Kiều cảm thấy mặt mình sắp lạnh cóng rồi.
Phòng bao bữa liên hoa rất lớn, căn phòng đặt một chiếc bàn tròn lớn, ngồi chật kín gần tới 20 người.
Da đầu Nguyễn Kiều tê dại.
Trừ Lâm Trạm, Giang Thành ra, còn có Chu Lộc, Tống Loan Loan ở chung phòng ngủ thì những người khác cô không hề quen, có người còn hoàn toàn lạ mặt.
Xung quanh Lâm Trạm đều có người ngồi, trước khi các cô đến thì đã bắt đầu uống bia với người khác.
Thấy Nguyễn Kiều và Chu Lộc tới, Tống Loan Loan vội gọi hai cô sang ngồi kế mình.
Không biết tại sao, Nguyễn Kiều cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Trừ lúc vào cửa Lâm Trạm lên tiếng chào hỏi hai cô thì sau đó cũng không để ý đến cô, cứ uống bia với mấy bạn nam khác, một chai rồi tới một chai.
Những người khác đều đắm chìm vào bầu không khí sôi động, thỉnh thoảng có người hô “uống, uống, uống!”
12 chai bia đặt trên bàn đã hết sạch.
Nguyễn Kiều yên lặng gắp đồ ăn ở trước mặt.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời lúc trước mình đã từng nói với Lâm Trạm: Không phải tớ không chơi nổi, chỉ là không muốn chơi với các cậu.
Lúc đó cảm thấy đã vô tình tổn thương người khác.
Bây giờ ngẫm lại, có phải lời buột miệng kia... đại diện cho suy nghĩ trong lòng của mình?
Nguyễn Kiều không phải là học sinh ngoan quá truyền thống, nếu không thì cũng đã không yêu đương từ hồi trung học.
Ngày thường cô cũng sẽ cùng bạn bè ra ngoài ăn đồ nướng tán dốc, còn biết đi chơi mạt chược.
Trong nhóm học sinh chơi giỏi kia, sẽ có người thích hút thuốc, thích uống bia.
Đã từng không cảm thấy khó chịu nữa, nhưng ở chỗ này, lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Bữa tiệc này như không có hồi kết.
Lâm Trạm được từng người mời bia, người khác uống một ly, anh sẽ uống một chai.
Mặc dù là bia, nhưng bụng đã rất trướng, Nguyễn Kiều nhìn một lát, cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Lâm Trạm tựa như không sao, rất nhanh đã uống đến bên chỗ Nguyễn Kiều.
Có người rót bia cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều yên lặng nhìn, cho dù trong lòng có không thích đi chăng nữa, nhưng ở tình huống này, cô cũng sẽ không là người tẻ nhạt, làm bầu không khí trở nên lúng túng.
Cô đang định cầm ly bia lên, Lâm Trạm đột nhiên đưa tay, nhanh hơn cô một bước, đoạt lấy ly bia.
“Của cậu ấy, tớ uống, cô em gái nấm lùn của chúng ta không uống bia.”
Người ở bàn này vốn dĩ không để ý tới Nguyễn Kiều, cô cứ yên lặng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng Lâm Trạm vừa nói lời này, trực tiếp làm tăng độ chú ý đến cô.
Mọi người đồng loạt nhìn Nguyễn Kiều.
Sau đó không biết là ai khởi đầu, bèn trêu chọc.
“Em gái nấm lùn nhà chúng ta à! Tại sao nấm không thể uống bia, không uống bia thì cũng phải uống một chai Sprite, uống một ngụm cho tình cảm thêm nồng nàn! Tới nào, phục vụ, cho một chai Sprite!”
Uống một ngụm cho tình cảm thêm nồng nàn cái quỷ gì thế...
Rất nhanh, chai Sprite đã được mang qua, có người ân cần rót đầy cho Nguyễn Kiều, bọt tràn ra cả bên ngoài.
Nguyễn Kiều im lặng.
Cô cầm ly lên, nhắm mắt khẽ chạm vào chai bia của Lâm Trạm, sau đó nhanh chóng uống sạch một ly Sprite.
Cô đang định ngồi xuống, lại có người nói.
“Ơ ơ ơ, uống có một ly sao mà đủ, chưa đủ tình cảm! Thêm ly nữa, thêm ly nữa!”
...
Ai muốn tình cảm với cậu ấy hả!
Nguyễn Kiều nhìn thấy ly đã được rót đầy Sprite, rồi thấy người khác nhét một chai bia vào trong tay Lâm Trạm, có hơi khó chịu.
Bọn họ đang định chuốc chết Lâm Trạm sao?
Lâm Trạm chống một tay lên bàn, một tay giơ chai bia lên, khóe môi hơi cong lên, thờ ơ nhìn cô.
Nguyễn Kiểu cảm thấy, bây giờ anh đang ráng chết vì sĩ diện.
Nguyễn Kiều dừng lại, thấp giọng mở miệng, “Tớ có thể uống bia, đổi đi.”
Cô lấy chai bia trong tay Lâm Trạm, rót cho mình một ly, rồi lấy một ly mới rót cho Lâm Trạm.
“Công bằng một chút, đều dùng ly
/72
|