*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lúc mang thức ăn lên đến kết thúc bữa ăn, Nguyễn Kiều cũng chưa từng động đũa.
Cô thật sự không thích món Nhật lắm.
Những món ăn bày biện tinh xảo nhỏ nhắn đối với cô mà nói, còn không bằng một xâu thịt nướng ở hàng quán ven đường.
Nhưng cô ngại nói thẳng, người ta đã mời bữa ăn xa hoa thế này, còn mình thì kén cá chọn canh, giống như rất không biết xấu hổ.
Lâm Trạm nhíu mày hỏi cô: “Cậu không thích ăn món Nhật à?”
Nguyễn Kiều khẽ lắc đầu: “Ngồi xe lâu quá, không có khẩu vị gì. Cậu ăn đi.”
Lâm Trạm còn nói thêm: “Cậu yên tâm, tớ trả tiền mà, sẽ không để cậu gán nợ ở lại rửa chén đâu.”
Này...
Có lầm không đấy...
Cho dù là trả không nổi thì người ở lại làm cu li cũng phải là cậu chứ, mấy cái món ngốn hết tiền sinh hoạt một tháng này đều là do cậu gọi mà.
***
Hai người cơm nước xong, Lâm Trạm còn muốn kéo cô vào khu trò chơi, tìm nơi lần trước.
Thật ra Nguyễn Kiều cũng muốn đi xem thử, rốt cuộc anh còn có thể khôi hài đến mức nào, nhưng nhóm làm việc của bộ học tập tạm thời gửi tin nhắn đến, cuộc họp vào thứ hai ngày mai sửa thành buổi trưa họp.
Báo cáo tuần trước cô còn chưa viết xong, không thể ở lại bên ngoài lâu được.
Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ, Lâm Trạm đột nhiên gọi cô, “Này, Nguyễn Kiều.”
Tay mở cửa của Nguyễn Kiều ngừng lại.
Tuy chán ghét anh cứ đặt biệt danh cho mình, nhưng mỗi lần Lâm Trạm gọi tên đầy đủ của cô, cô đều hơi căng thẳng.
Bây giờ gọi cô, sẽ không phải là...
Cô không quay đầu, nhìn về phía cánh cửa nhẹ giọng hỏi, “Còn có việc gì sao?”
Lâm Trạm hiếm có dịp muốn nói lại thôi, anh sờ ót, “Bỏ đi, lát nữa nhớ xem weixin.”
……
Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ, weixin của Lâm Trạm liền nhảy ra.
Cô click mở.
Ớt Chỉ Thiên: 【 Cách xa Trần Dương Dương một chút. 】
???
Còn tưởng rằng anh muốn cô lặp lại lời nói ở trước miếu Nguyệt Lão.
Lúc đó ở Việt Sơn, Nguyễn Kiều đi ngang qua miếu Nguyệt Lão, ngoài ý muốn gần như nghe thấy lời thỉnh cầu của Lâm Trạm.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim nhỏ như đang tổ chức biểu diễn, bùm bùm, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Quỳ trên đệm cói, cả đầu Nguyễn Kiều loạn cả lên, hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải cầu nguyện.
Sau đó lại giả vờ như không có việc gì, cái gì cũng không nghe thấy, Nguyễn Kiều cảm thấy, cô đã dùng hết kỹ năng diễn xuất trong đời này rồi.
Không thể phủ nhận chính là, không biết bắt đầu từ khi nào, cô có chút động tâm với Lâm Trạm.
Nhưng động lòng không có nghĩa là phải lập tức ở bên nhau, nhất là sau khi trải qua chuyện tình với Tằng Gia Thụ, dường như cô không còn dễ dàng tiếp nhận mấy chuyện tình cảm nữa.
Nhìn thấy weixin mà Lâm Trạm gửi đến, trong lòng Nguyễn Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng thêm nghi ngờ.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Tại sao? 】
Ớt Chỉ Thiên: 【 Tớ là một người đàn ông, cậu bảo tớ đi sân si người khác ở sau lưng sao? Tóm lại, cậu nhớ kỹ là được rồi】
Ớt Chỉ Thiên: 【 Đừng thân thiết với người không thân, cũng đừng thấy người ta cởi mở là chân thành 】
Ghê quá, thoáng cái là dùng cả hai câu thành ngữ luôn rồi.
Mấu chốt là, nói nghe rất là hợp lý.
Nguyễn Kiều nhìn tin nhắn anh gửi có vẻ nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi rửa mặt xong, cô trả lời tin nhắn.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Đã biết 】
Quan hệ với bạn cùng phòng vốn là một vòng tròn rất khó xử lý tốt.
Nhất là ở ký túc xá đại học, mọi người đều đến từ tám phương tứ hướng, sinh hoạt tập quán, tư tưởng suy nghĩ, đều tồn tại những khác biệt rất lớn.
Gặp đúng người, thì đó chính là gặp tri kỷ.
Gặp sai người, có thể phải đau lòng suốt bốn năm.
Điểm này Nguyễn Kiều vô cùng hiểu, dù sao từ khi bắt đầu cô học cấp hai thì đã ở lại trong trường.
Nhiều lúc có những người thân thì thân, nhưng không phải là bạn bè gì cả.
Mọi người cùng ở dưới một mái hiên, có thể đối xử lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, thế cũng đã đủ rồi.
***
Tháng 12, khi bắt đầu vào đông, cảm giác lạnh lẽo dần dần cuốn sạch cả Nam Thành.
Nam Thành là một thành phố không rõ xuân thu, có nhiều lúc cảm thấy mùa hè vừa qua là sẽ đến bắt đầu mùa đông. Mùa đông vừa qua, thì phải mặc áo tay ngắn.
Cuối năm, trường học bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì có ngày lễ Giáng sinh.
Cũng không biết bắt đầu từ năm nào, mà ngày lễ Giáng Sinh, Halloween, lễ Độc Thân đều trở thành những ngày lễ chủ yếu của người trẻ tuổi.
Đương nhiên, cho dù là ngày lễ gì, thì tất cả mọi người đều biến nó thành lễ Tình Nhân.:)
Vừa tan lớp chuyên ngành thì bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Nguyễn Kiều và Hứa Ánh cùng bung dù đi ra ngoài.
Hứa Ánh kéo cánh tay Nguyễn Kiều, đầu rụt vào, lẩm bẩm nói: “Ở chỗ các cậu lạnh quá, là kiểu ẩm thấp, hoàn toàn khác với chỗ tớ, ở đó chui vào trong phòng còn có máy sưởi, nóng hổi.”
Hứa Ánh nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Đúng rồi, Nam Thành có tuyết rơi không?”
Nguyễn Kiều cười: “Mới tháng 12 thôi mà cậu đã nhớ tuyết rồi hả.” Cô nheo mặt lại hồi tưởng, “Năm trước hình như Nam Thành có, khi đó vào lúc Tết, đúng, là lúc ăn tết mới tuyết rơi.”
Hứa Ánh vui mừng, “Vậy tốt, khi đó tớ trở về rồi.”
Hứa Ánh là cô gái ở đến từ phương Bắc.
Trước kia Nguyễn Kiều luôn cảm thấy người phương Bắc chắc chắn không sợ lạnh, trên thực tế bạn học trong lớp họ người này còn khoa trương hơn người kia.
Lúc này là lúc nào chứ, học sinh nam trong lớp đến từ phương Bắc vậy mà bắt đầu mặc áo len, còn cô chỉ mới mặc áo hoodie.
Nhưng cũng không làm khó họ được, thời tiết Nam Thành quả thật khá tệ.
Không nói khoa trương chút nào, có khi một tháng mà có thể khiến người ta đã qua xong bốn mùa, ngay cả người bản xứ ở Nam Thành cũng không chịu được.
Ví dụ như ông lớn Đạo Minh Tự cách vách, cũng đã tiều tụy vì bệnh nằm ba ngày ở phòng ngủ.
Nguyễn Kiều không đồng tình chút nào, ai kêu anh tự tìm đường chết, trời rất lạnh mà còn đi ra ngoài đua xe.
Sức khỏe như Lâm Đại Ngọc thì đừng có coi mình là Trình Giảo Kim.
Lần này anh bị bệnh, Nguyễn Kiều ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có, mỗi ngày đều nhắn weixin quấy rầy cũng làm như không thấy.
Đi đến quảng trường Ánh Tuyết, có đội nhóm đang làm hoạt động.
Hứa Ánh tò mò ló đầu ra nhìn, nói với Nguyễn Kiều: “Hình như là nhóm nhạc DEMO tuyên truyền hoạt động lễ Giáng sinh trước.”
Cô ấy quay đầu, trong mắt sáng lấp lánh, “Tớ rất chờ mong lễ Giáng sinh ý, vui lắm!”
“Mong chờ gì thế? Hoàng tử tennis của khoa Thể chất tỏ tình với cậu à?”
Nguyễn Kiều trêu chọc Hứa Ánh, gương mặt Hứa Ánh lập tức đỏ bừng, hai tay định bóp cổ Nguyễn Kiều.
Bầu không khí vào ngày lễ trong trường càng thêm náo nhiệt.
Thư viện đã sớm trang trí dán những bông tuyết nhỏ, ông già Noel.
Vật liệu làm cây thông Noel cũng đã được chuyển đến quảng trường Ánh Tuyết, năm nay sẽ làm cây thông Noel vô cùng lớn, sau đó đặt quả cầu nguyện ước, người lấy được quả cầu nguyện ước có thể viết một tờ giấy nhỏ nhét vào trong quả cầu, rồi treo trên cây thông Noel.
Cây thông này là bộ Học tập của Nguyễn Kiều hợp tác với bộ Tuyên truyền cùng làm ra, hai bộ này phải làm hoạt động liên hoan vào lễ Giáng sinh.
Thân là một thành viên trong bộ Học tập, đương nhiên Nguyễn
Từ lúc mang thức ăn lên đến kết thúc bữa ăn, Nguyễn Kiều cũng chưa từng động đũa.
Cô thật sự không thích món Nhật lắm.
Những món ăn bày biện tinh xảo nhỏ nhắn đối với cô mà nói, còn không bằng một xâu thịt nướng ở hàng quán ven đường.
Nhưng cô ngại nói thẳng, người ta đã mời bữa ăn xa hoa thế này, còn mình thì kén cá chọn canh, giống như rất không biết xấu hổ.
Lâm Trạm nhíu mày hỏi cô: “Cậu không thích ăn món Nhật à?”
Nguyễn Kiều khẽ lắc đầu: “Ngồi xe lâu quá, không có khẩu vị gì. Cậu ăn đi.”
Lâm Trạm còn nói thêm: “Cậu yên tâm, tớ trả tiền mà, sẽ không để cậu gán nợ ở lại rửa chén đâu.”
Này...
Có lầm không đấy...
Cho dù là trả không nổi thì người ở lại làm cu li cũng phải là cậu chứ, mấy cái món ngốn hết tiền sinh hoạt một tháng này đều là do cậu gọi mà.
***
Hai người cơm nước xong, Lâm Trạm còn muốn kéo cô vào khu trò chơi, tìm nơi lần trước.
Thật ra Nguyễn Kiều cũng muốn đi xem thử, rốt cuộc anh còn có thể khôi hài đến mức nào, nhưng nhóm làm việc của bộ học tập tạm thời gửi tin nhắn đến, cuộc họp vào thứ hai ngày mai sửa thành buổi trưa họp.
Báo cáo tuần trước cô còn chưa viết xong, không thể ở lại bên ngoài lâu được.
Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ, Lâm Trạm đột nhiên gọi cô, “Này, Nguyễn Kiều.”
Tay mở cửa của Nguyễn Kiều ngừng lại.
Tuy chán ghét anh cứ đặt biệt danh cho mình, nhưng mỗi lần Lâm Trạm gọi tên đầy đủ của cô, cô đều hơi căng thẳng.
Bây giờ gọi cô, sẽ không phải là...
Cô không quay đầu, nhìn về phía cánh cửa nhẹ giọng hỏi, “Còn có việc gì sao?”
Lâm Trạm hiếm có dịp muốn nói lại thôi, anh sờ ót, “Bỏ đi, lát nữa nhớ xem weixin.”
……
Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ, weixin của Lâm Trạm liền nhảy ra.
Cô click mở.
Ớt Chỉ Thiên: 【 Cách xa Trần Dương Dương một chút. 】
???
Còn tưởng rằng anh muốn cô lặp lại lời nói ở trước miếu Nguyệt Lão.
Lúc đó ở Việt Sơn, Nguyễn Kiều đi ngang qua miếu Nguyệt Lão, ngoài ý muốn gần như nghe thấy lời thỉnh cầu của Lâm Trạm.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim nhỏ như đang tổ chức biểu diễn, bùm bùm, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Quỳ trên đệm cói, cả đầu Nguyễn Kiều loạn cả lên, hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải cầu nguyện.
Sau đó lại giả vờ như không có việc gì, cái gì cũng không nghe thấy, Nguyễn Kiều cảm thấy, cô đã dùng hết kỹ năng diễn xuất trong đời này rồi.
Không thể phủ nhận chính là, không biết bắt đầu từ khi nào, cô có chút động tâm với Lâm Trạm.
Nhưng động lòng không có nghĩa là phải lập tức ở bên nhau, nhất là sau khi trải qua chuyện tình với Tằng Gia Thụ, dường như cô không còn dễ dàng tiếp nhận mấy chuyện tình cảm nữa.
Nhìn thấy weixin mà Lâm Trạm gửi đến, trong lòng Nguyễn Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng thêm nghi ngờ.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Tại sao? 】
Ớt Chỉ Thiên: 【 Tớ là một người đàn ông, cậu bảo tớ đi sân si người khác ở sau lưng sao? Tóm lại, cậu nhớ kỹ là được rồi】
Ớt Chỉ Thiên: 【 Đừng thân thiết với người không thân, cũng đừng thấy người ta cởi mở là chân thành 】
Ghê quá, thoáng cái là dùng cả hai câu thành ngữ luôn rồi.
Mấu chốt là, nói nghe rất là hợp lý.
Nguyễn Kiều nhìn tin nhắn anh gửi có vẻ nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi rửa mặt xong, cô trả lời tin nhắn.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Đã biết 】
Quan hệ với bạn cùng phòng vốn là một vòng tròn rất khó xử lý tốt.
Nhất là ở ký túc xá đại học, mọi người đều đến từ tám phương tứ hướng, sinh hoạt tập quán, tư tưởng suy nghĩ, đều tồn tại những khác biệt rất lớn.
Gặp đúng người, thì đó chính là gặp tri kỷ.
Gặp sai người, có thể phải đau lòng suốt bốn năm.
Điểm này Nguyễn Kiều vô cùng hiểu, dù sao từ khi bắt đầu cô học cấp hai thì đã ở lại trong trường.
Nhiều lúc có những người thân thì thân, nhưng không phải là bạn bè gì cả.
Mọi người cùng ở dưới một mái hiên, có thể đối xử lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, thế cũng đã đủ rồi.
***
Tháng 12, khi bắt đầu vào đông, cảm giác lạnh lẽo dần dần cuốn sạch cả Nam Thành.
Nam Thành là một thành phố không rõ xuân thu, có nhiều lúc cảm thấy mùa hè vừa qua là sẽ đến bắt đầu mùa đông. Mùa đông vừa qua, thì phải mặc áo tay ngắn.
Cuối năm, trường học bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì có ngày lễ Giáng sinh.
Cũng không biết bắt đầu từ năm nào, mà ngày lễ Giáng Sinh, Halloween, lễ Độc Thân đều trở thành những ngày lễ chủ yếu của người trẻ tuổi.
Đương nhiên, cho dù là ngày lễ gì, thì tất cả mọi người đều biến nó thành lễ Tình Nhân.:)
Vừa tan lớp chuyên ngành thì bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Nguyễn Kiều và Hứa Ánh cùng bung dù đi ra ngoài.
Hứa Ánh kéo cánh tay Nguyễn Kiều, đầu rụt vào, lẩm bẩm nói: “Ở chỗ các cậu lạnh quá, là kiểu ẩm thấp, hoàn toàn khác với chỗ tớ, ở đó chui vào trong phòng còn có máy sưởi, nóng hổi.”
Hứa Ánh nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Đúng rồi, Nam Thành có tuyết rơi không?”
Nguyễn Kiều cười: “Mới tháng 12 thôi mà cậu đã nhớ tuyết rồi hả.” Cô nheo mặt lại hồi tưởng, “Năm trước hình như Nam Thành có, khi đó vào lúc Tết, đúng, là lúc ăn tết mới tuyết rơi.”
Hứa Ánh vui mừng, “Vậy tốt, khi đó tớ trở về rồi.”
Hứa Ánh là cô gái ở đến từ phương Bắc.
Trước kia Nguyễn Kiều luôn cảm thấy người phương Bắc chắc chắn không sợ lạnh, trên thực tế bạn học trong lớp họ người này còn khoa trương hơn người kia.
Lúc này là lúc nào chứ, học sinh nam trong lớp đến từ phương Bắc vậy mà bắt đầu mặc áo len, còn cô chỉ mới mặc áo hoodie.
Nhưng cũng không làm khó họ được, thời tiết Nam Thành quả thật khá tệ.
Không nói khoa trương chút nào, có khi một tháng mà có thể khiến người ta đã qua xong bốn mùa, ngay cả người bản xứ ở Nam Thành cũng không chịu được.
Ví dụ như ông lớn Đạo Minh Tự cách vách, cũng đã tiều tụy vì bệnh nằm ba ngày ở phòng ngủ.
Nguyễn Kiều không đồng tình chút nào, ai kêu anh tự tìm đường chết, trời rất lạnh mà còn đi ra ngoài đua xe.
Sức khỏe như Lâm Đại Ngọc thì đừng có coi mình là Trình Giảo Kim.
Lần này anh bị bệnh, Nguyễn Kiều ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có, mỗi ngày đều nhắn weixin quấy rầy cũng làm như không thấy.
Đi đến quảng trường Ánh Tuyết, có đội nhóm đang làm hoạt động.
Hứa Ánh tò mò ló đầu ra nhìn, nói với Nguyễn Kiều: “Hình như là nhóm nhạc DEMO tuyên truyền hoạt động lễ Giáng sinh trước.”
Cô ấy quay đầu, trong mắt sáng lấp lánh, “Tớ rất chờ mong lễ Giáng sinh ý, vui lắm!”
“Mong chờ gì thế? Hoàng tử tennis của khoa Thể chất tỏ tình với cậu à?”
Nguyễn Kiều trêu chọc Hứa Ánh, gương mặt Hứa Ánh lập tức đỏ bừng, hai tay định bóp cổ Nguyễn Kiều.
Bầu không khí vào ngày lễ trong trường càng thêm náo nhiệt.
Thư viện đã sớm trang trí dán những bông tuyết nhỏ, ông già Noel.
Vật liệu làm cây thông Noel cũng đã được chuyển đến quảng trường Ánh Tuyết, năm nay sẽ làm cây thông Noel vô cùng lớn, sau đó đặt quả cầu nguyện ước, người lấy được quả cầu nguyện ước có thể viết một tờ giấy nhỏ nhét vào trong quả cầu, rồi treo trên cây thông Noel.
Cây thông này là bộ Học tập của Nguyễn Kiều hợp tác với bộ Tuyên truyền cùng làm ra, hai bộ này phải làm hoạt động liên hoan vào lễ Giáng sinh.
Thân là một thành viên trong bộ Học tập, đương nhiên Nguyễn
/72
|