Mùng tám Tết, Phương Hướng Bắc về nước, vừa về là anh ta đi tìm Hàm Quang ngay.
“Nghe nói cậu bị đánh?” Lúc nói câu này, trong giọng nói của anh ta khá hả hê.
“Ừ.” Hàm Quang trả lời.
“Ai làm? Vì sao cậu không nói cho Hà Điền Điền, cậu có âm mưu gì?” Phương Hướng Bắc thấy rất kỳ lạ. Hà Điền Điền nhắn tin cho anh ta biết chuyện này, trong từng câu chữ đều mang cảm xúc oán giận. Anh ta hỏi Hà Điền Điền là ai làm, Hà Điền Điền trả lời là Hàm Quang không chịu nói.
“Đúng là có âm mưu.” Hàm Quang gật đầu.
“Cậu cho rằng ai hãm hại cậu?”
“Anh nên hỏi là ai có thể hãm hại tôi?”
“Thứ xấu xa nào, con mẹ nó, có thể hãm hại được cậu chứ?”
Hàm Quang lắc đầu: “Người đánh tôi là một đám côn đồ, nhưng tôi lại không tìm ra được kẻ phía sau là ai. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Phương Hướng Bắc ngẩn ra: “Đúng là rất kỳ lạ, kẻ đó cố tình đề phòng cậu điều tra ra đúng không?”
“Có lẽ thế.”
Con ngươi Phương Hướng Bắc chuyển động, anh ta hỏi: “Có khi nào kẻ phía sau chính là hung thủ giết Tiểu Phong không?”
“Khó nói lắm.”
Phương Hướng Bắc nhíu mày trầm tư.
Hàm Quang đột nhiên đổi đề tài: “Tôi phải nói cho anh biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tiền thuê nhà tăng lên rồi.”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Bởi vì tôi quyết định tỏ tình với Hà Điền Điền.”
“Hả? Chúc mừng, chúc mừng… Khoan đã, tỏ tình với tiền thuê nhà tăng lên thì liên quan gì đến nhau?”
“Thiếu tiền.”
“… Mẹ kiếp!”
Phương Hướng Bắc mắng chửi Hàm Quang vô liêm sỉ, bỉ ổi, không biết xấu hổ, cuối cùng bị Manh Manh kéo chân lôi về nhà.
…
Hàm Quang mua hai vé máy bay khứ hồi đến thành phố Tằng Mẫu. Thành phố Tằng Mẫu ở phía Nam Trung Quốc, trước đây là mảnh đá ngầm, sau này được xây dựng thành hòn đảo, từng bước trở thành một thành phố. Cả thành phố nằm trong đường bờ biển được bao bọc bằng những bãi cát chất lượng. Nơi đây gần đường xích đạo, ánh mặt trời rất ấm áp, bãi cát bằng phẳng, nước biển trong vắt, rất nhiều người muốn đến đây nghỉ dưỡng.
Với tư cách là một con người chỉ loanh quanh trong nội địa, Hà Điền Điền cũng muốn đến thành phố Tằng Mẫu từ lâu.
Nhưng mà thành phố này khá cao sang. Không cần nói vé máy bay đắt đỏ thế nào, khoa trương hơn là thành phố không chịu được mật độ người quá cao nên chính quyền nơi này hạn chế lượng khách du khách, vì thế mà số lượng chuyến bay rất ít ỏi. Dù là người có tiền cũng chưa chắc mua được vé máy bay.
Cho nên khi Hà Điền Điền nhìn thấy vé máy bay thì hai mắt lập tức tỏa sáng nhưng ngay lập tức lại cảm thấy nghi vấn: “Hàm Quang, không phải anh lại đi hack tài khoản của nhân viên hệ thống hàng không đấy chứ?”
“Không phải.” Hàm Quang lắc đầu rất kiên quyết.
“Tôi hack cả hệ thống.”
“…” Lại còn hăng hái thế nữa.
Hàm Quang thấy cô sắp bùng nổ, vội vã giải thích: “Yên tâm đi, tôi đã trả tiền rồi, chỉ là muốn ghép vào một cặp thôi.”
Hà Điền Điền cảm thấy khó xử. Vừa cảm thấy chen ngang người ta là không tốt lại vừa không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Hàm Quang nói: “Nếu cô không thích thì để tôi bỏ đi.”
“Đừng bỏ, đừng bỏ...” Cô vội vàng ngăn anh lại, “Mua cũng mua rồi.”
Hàm Quang mỉm cười.
Vì vậy Hà Điền Điền dùng ngày nghỉ của mình cộng thêm ngày nghỉ của chị Anh Đào, tổng cộng được 4 ngày, tâm trạng phấn khích bay đến thành phố Tằng Mẫu.
…
Thành phố Tằng Mẫu có diện tích không lớn, thảm thực vật trên đảo tươi tốt, nhìn từ trên cao xuống, hòn đảo như một viên ngọc phỉ thúy xanh biếc khảm vào bờ biển. Máy bay hạ thấp độ cao thì viền trắng của bờ cát xung quanh viên ngọc càng rõ ràng, thành phố Tằng Mẫu quả xứng với danh hiệu “Ngọc trai Nam Dương”.
Vừa xuống máy bay, Hà Điền Điền phải vội vã cởi bớt áo. Nóng quá mà…
Trời đã tối, hai người ăn tạm ít đồ ăn rồi về khách sạn nghỉ ngơi, định mai mới đi chơi. Khách sạn cũng là do Hàm Quang đặt trước, dĩ nhiên là 5 sao, thực sự rất xa xỉ, thoải mái chết đi được!
Hà Điền Điền nằm trên giường lớn mềm mại lăn qua lăn lại.
Hàm Quang mở cửa ban công đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời, ánh sao đêm chiếu xuống mặt biển ngoài xa những ánh sáng lấp lánh, lại nhìn về chiếc bồn tắm mát-xa hai người cực lớn trên ban công… Ừ, anh rất hài lòng.
Ngồi máy bay cả một ngày cho nên Hà Điền Điền ngủ rất sâu.
Ngày hôm sau đi bơi. Hà Điền Điền bơi, Hàm Quang cũng mặc đồ bơi bơi theo cô, vậy mà lại theo kịp. Hai người bơi lội trong làn nước màu xanh nhạt trong vắt, dần dần bơi ra xa, rời xa đám đông. Trong khung cảnh không có người, Hàm Quang hôn cô.
Cô ngẩng mặt lên, mặt trời phía trên đỉnh đầu anh chiếu vào mắt làm cô bị đau nên cô nhắm mắt lại. Nước biển xung quanh nâng thân thể cô lên. Hơi thở của cô dần dần mất trật tự, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại phối hợp với anh.
Lúc cô sắp không thở được thì anh buông cô ra, liếm khóe môi, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.
Cô đỏ mặt, nghiêng đầu bơi vào trong nước, chân nhỏ đạp nhẹ, bọt nước màu bạc tan dần.
Hàm Quang mỉm cười đuổi theo.
Cả buổi chiều bơi trong nước, Hà Điền Điền thấy lòng buồn bực nên đi lên bờ.
Cô nằm trên bờ cát, Hàm Quang ngồi bôi kem chống nắng cho cô.
Biết là không có gì nhưng khi ngón tay anh chạm vào da thịt thì cô vẫn xấu hổ không chịu được, giấu mặt vào cánh tay không dám ngẩng đầu lên.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không thể khống chế được…
Hàm Quang bôi kem chống nắng trên lưng xong thì chuyển xuống chân cô.
Sau đó, lơ lãng chạm đến bắp đùi.
Hà Điền Điền hoảng sợ hất tay anh ra, “Không cần bôi nữa!”
“Như thế sao được, phơi nắng tổn thương da thì làm sao?”
“Phơi nắng không tổn thương được đâu, da tôi rất dày!”
Trả lời cô là tiếng cười lười biếng và xấu xa của anh.
Hà Điền Điền đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Rõ ràng tôi bôi kem chống nắng ở chân rồi mà!”
“Đúng, cô tự bôi rồi nhưng tôi lại bôi tiếp cho cô, ha ha.”
“Anh câm miệng ngay…” Cô giật lấy lọ kem chống nắng.
Đúng là không có biện pháp gì, cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, muốn cách xa anh một chút, nhưng khi anh đến gần lại không có cách nào đẩy anh ra xa.
…
Bữa tối là ăn đồ nướng cạnh bờ biển. Hà Điền Điền có tâm sự nên uống một chút rượu.
Hàm Quang vừa nướng đồ ăn vừa rót rượu cho cô. Cô uống hết chén này đến chén khác, cũng không biết uống nhiều hay ít nhưng lúc quay về vẫn tỉnh táo, bước đi cũng ổn.
Về khách sạn, Hà Điền Điền thấy trên giường lớn trải rất nhiều cánh hoa hồng.
Cô vuốt mặt, hỏi Hàm Quang: “Chúng ta đi nhầm phòng à?”
“Không phải, có thể là khách sạn muốn tặng chúng ta một sự bất ngờ.”
“À à...” Cô nặng nề gật đầu một cái, “Chẳng vui vẻ ngạc nhiên gì, nhiều cánh hoa thế ngủ rất khó chịu, dọn đi, dọn đi.” Nói xong, cô đi đến đầu giường cầm cái chăn muốn hất hết cánh hoa xuống đất.
Hàm Quang kéo cô, hỏi: “Không đi tắm à?”
Hà Điền Điền cúi đầu suy nghĩ một chút, “À ừ.”
Hàm Quang xả nước đầy bồn tắm, thử độ ấm vừa phải. Vì bồn tắm ngoài ban công nên có thể có muỗi. Anh dùng nước hoa đuổi muỗi xịt xung quanh rồi gọi Hà Điền Điền đang nằm trên ghế: “Xong rồi, cởi quần áo đi.”
Hà Điền Điền cầm góc áo nhìn anh: “Anh không đi à?”
“Tôi đi đâu?”
“Anh không thể nhìn tôi tắm được.”
“Ừ.” Anh đi vào phòng, rất tốt bụng đóng cửa, buông rèm.
Hà Điền Điền vừa cởi quần áo ngồi vào bồn tắm thì anh lại đi ra.
“Anh làm gì thế hả?” Cô tức giận dùng hai tay che ngực.
“Tôi lấy cái này.” Hàm Quang lắc lắc cái rổ đầy cánh hoa hồng đỏ trong tay.
Anh cho hết cánh hoa vào bồn tắm lớn, che khuất thân hình của cô.
Cánh hoa thả vào nước tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Sau đó, ngón tay thon dài trắng nõn của Hàm Quang giữ lấy vai cô.
“Anh làm gì nữa hả?” Cô lại hỏi.
“Xoa bóp cho cô, thả lỏng thân thể đi.”
“À.”
Hàm Quang xoa bóp mấy cái, sau đó cũng cởi quần áo ngồi vào bồn tắm.
“Này…” Hà Điền Điền không biết phải nói gì.
“Cô sợ gì, cô cũng biết là tôi không làm gì được cô.”
Cô ngẩn ra, ngẫm lại đúng là như vậy.
Hàm Quang tiếp tục bóp vai cho cô, ấn ấn rồi kéo cô vào lòng.
Hai thân thể dựa vào nhau, lưng của Hà Điền Điền dán lên ngực anh.
Ngực anh hơi nóng.
Tư thế này làm cô theo bản năng thấy hơi sợ. Cô muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ lại. Một tay anh giữ eo cô, một tay giữ lấy hai tay cô. Chân anh co lại quấn lấy chân cô.
Không tốn ít sực lực nào đã khiến cô không thể động đậy được.
Hà Điền Điền luống cuống, trong lòng đầy hoảng hốt. Cô đỏ mặt giãy giụa, “Buông ra.”
Bên tai vang lên tiếng cười của anh: “Không buông.” Anh nói xong thì há miệng cắn vành tai của cô.
Hà Điền Điền nghiêng đầu tránh né, anh lại cúi đầu cắn lên gáy cô, hàm răng cứng rắn chạm vào da thịt yếu ớt. Cô không nhịn được, cơ thể khẽ run lên, một cảm giác kỳ lạ chạy từ dưới lên, lan ra khắp người.
Hàm Quang còn vươn đầu lưỡi liếm vào động mạch cổ của cô.
Hà Điền Điền cảm thấy choáng váng, trong ngực là nhịp tim đập điên cuồng. Cô nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía xa. Bầu trời hàng vạn vì sao lọt vào mắt cô. Suy nghĩ của cô rải rác theo các vì sao trôi nổi, bập bềnh…
Thân thể như mất khống chế, nhiệt độ không ngừng tăng lên. Hàm Quang xoay cằm cô lại, hôn lên môi cô.
Cô muốn đẩy anh ra, cô cần phải đẩy anh ra.
Đón nhận nụ hôn của anh, nhìn khuôn mặt sống động của anh.
Đẩy anh ra, đẩy anh ra…
Nhưng mà không được.
Cô vô cùng tỉnh táo biết mình nên làm thế nhưng cũng vô cùng tỉnh táo mà không làm.
Bàn tay ở trước ngực muốn đẩy lại chậm rãi bò lên bờ vai anh, sau đó ôm cổ anh.
Từ tận đáy lòng có một giọng nói vang lên: Hà Điền Điền, mày xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi.
“Nghe nói cậu bị đánh?” Lúc nói câu này, trong giọng nói của anh ta khá hả hê.
“Ừ.” Hàm Quang trả lời.
“Ai làm? Vì sao cậu không nói cho Hà Điền Điền, cậu có âm mưu gì?” Phương Hướng Bắc thấy rất kỳ lạ. Hà Điền Điền nhắn tin cho anh ta biết chuyện này, trong từng câu chữ đều mang cảm xúc oán giận. Anh ta hỏi Hà Điền Điền là ai làm, Hà Điền Điền trả lời là Hàm Quang không chịu nói.
“Đúng là có âm mưu.” Hàm Quang gật đầu.
“Cậu cho rằng ai hãm hại cậu?”
“Anh nên hỏi là ai có thể hãm hại tôi?”
“Thứ xấu xa nào, con mẹ nó, có thể hãm hại được cậu chứ?”
Hàm Quang lắc đầu: “Người đánh tôi là một đám côn đồ, nhưng tôi lại không tìm ra được kẻ phía sau là ai. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Phương Hướng Bắc ngẩn ra: “Đúng là rất kỳ lạ, kẻ đó cố tình đề phòng cậu điều tra ra đúng không?”
“Có lẽ thế.”
Con ngươi Phương Hướng Bắc chuyển động, anh ta hỏi: “Có khi nào kẻ phía sau chính là hung thủ giết Tiểu Phong không?”
“Khó nói lắm.”
Phương Hướng Bắc nhíu mày trầm tư.
Hàm Quang đột nhiên đổi đề tài: “Tôi phải nói cho anh biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tiền thuê nhà tăng lên rồi.”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Bởi vì tôi quyết định tỏ tình với Hà Điền Điền.”
“Hả? Chúc mừng, chúc mừng… Khoan đã, tỏ tình với tiền thuê nhà tăng lên thì liên quan gì đến nhau?”
“Thiếu tiền.”
“… Mẹ kiếp!”
Phương Hướng Bắc mắng chửi Hàm Quang vô liêm sỉ, bỉ ổi, không biết xấu hổ, cuối cùng bị Manh Manh kéo chân lôi về nhà.
…
Hàm Quang mua hai vé máy bay khứ hồi đến thành phố Tằng Mẫu. Thành phố Tằng Mẫu ở phía Nam Trung Quốc, trước đây là mảnh đá ngầm, sau này được xây dựng thành hòn đảo, từng bước trở thành một thành phố. Cả thành phố nằm trong đường bờ biển được bao bọc bằng những bãi cát chất lượng. Nơi đây gần đường xích đạo, ánh mặt trời rất ấm áp, bãi cát bằng phẳng, nước biển trong vắt, rất nhiều người muốn đến đây nghỉ dưỡng.
Với tư cách là một con người chỉ loanh quanh trong nội địa, Hà Điền Điền cũng muốn đến thành phố Tằng Mẫu từ lâu.
Nhưng mà thành phố này khá cao sang. Không cần nói vé máy bay đắt đỏ thế nào, khoa trương hơn là thành phố không chịu được mật độ người quá cao nên chính quyền nơi này hạn chế lượng khách du khách, vì thế mà số lượng chuyến bay rất ít ỏi. Dù là người có tiền cũng chưa chắc mua được vé máy bay.
Cho nên khi Hà Điền Điền nhìn thấy vé máy bay thì hai mắt lập tức tỏa sáng nhưng ngay lập tức lại cảm thấy nghi vấn: “Hàm Quang, không phải anh lại đi hack tài khoản của nhân viên hệ thống hàng không đấy chứ?”
“Không phải.” Hàm Quang lắc đầu rất kiên quyết.
“Tôi hack cả hệ thống.”
“…” Lại còn hăng hái thế nữa.
Hàm Quang thấy cô sắp bùng nổ, vội vã giải thích: “Yên tâm đi, tôi đã trả tiền rồi, chỉ là muốn ghép vào một cặp thôi.”
Hà Điền Điền cảm thấy khó xử. Vừa cảm thấy chen ngang người ta là không tốt lại vừa không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Hàm Quang nói: “Nếu cô không thích thì để tôi bỏ đi.”
“Đừng bỏ, đừng bỏ...” Cô vội vàng ngăn anh lại, “Mua cũng mua rồi.”
Hàm Quang mỉm cười.
Vì vậy Hà Điền Điền dùng ngày nghỉ của mình cộng thêm ngày nghỉ của chị Anh Đào, tổng cộng được 4 ngày, tâm trạng phấn khích bay đến thành phố Tằng Mẫu.
…
Thành phố Tằng Mẫu có diện tích không lớn, thảm thực vật trên đảo tươi tốt, nhìn từ trên cao xuống, hòn đảo như một viên ngọc phỉ thúy xanh biếc khảm vào bờ biển. Máy bay hạ thấp độ cao thì viền trắng của bờ cát xung quanh viên ngọc càng rõ ràng, thành phố Tằng Mẫu quả xứng với danh hiệu “Ngọc trai Nam Dương”.
Vừa xuống máy bay, Hà Điền Điền phải vội vã cởi bớt áo. Nóng quá mà…
Trời đã tối, hai người ăn tạm ít đồ ăn rồi về khách sạn nghỉ ngơi, định mai mới đi chơi. Khách sạn cũng là do Hàm Quang đặt trước, dĩ nhiên là 5 sao, thực sự rất xa xỉ, thoải mái chết đi được!
Hà Điền Điền nằm trên giường lớn mềm mại lăn qua lăn lại.
Hàm Quang mở cửa ban công đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời, ánh sao đêm chiếu xuống mặt biển ngoài xa những ánh sáng lấp lánh, lại nhìn về chiếc bồn tắm mát-xa hai người cực lớn trên ban công… Ừ, anh rất hài lòng.
Ngồi máy bay cả một ngày cho nên Hà Điền Điền ngủ rất sâu.
Ngày hôm sau đi bơi. Hà Điền Điền bơi, Hàm Quang cũng mặc đồ bơi bơi theo cô, vậy mà lại theo kịp. Hai người bơi lội trong làn nước màu xanh nhạt trong vắt, dần dần bơi ra xa, rời xa đám đông. Trong khung cảnh không có người, Hàm Quang hôn cô.
Cô ngẩng mặt lên, mặt trời phía trên đỉnh đầu anh chiếu vào mắt làm cô bị đau nên cô nhắm mắt lại. Nước biển xung quanh nâng thân thể cô lên. Hơi thở của cô dần dần mất trật tự, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại phối hợp với anh.
Lúc cô sắp không thở được thì anh buông cô ra, liếm khóe môi, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.
Cô đỏ mặt, nghiêng đầu bơi vào trong nước, chân nhỏ đạp nhẹ, bọt nước màu bạc tan dần.
Hàm Quang mỉm cười đuổi theo.
Cả buổi chiều bơi trong nước, Hà Điền Điền thấy lòng buồn bực nên đi lên bờ.
Cô nằm trên bờ cát, Hàm Quang ngồi bôi kem chống nắng cho cô.
Biết là không có gì nhưng khi ngón tay anh chạm vào da thịt thì cô vẫn xấu hổ không chịu được, giấu mặt vào cánh tay không dám ngẩng đầu lên.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không thể khống chế được…
Hàm Quang bôi kem chống nắng trên lưng xong thì chuyển xuống chân cô.
Sau đó, lơ lãng chạm đến bắp đùi.
Hà Điền Điền hoảng sợ hất tay anh ra, “Không cần bôi nữa!”
“Như thế sao được, phơi nắng tổn thương da thì làm sao?”
“Phơi nắng không tổn thương được đâu, da tôi rất dày!”
Trả lời cô là tiếng cười lười biếng và xấu xa của anh.
Hà Điền Điền đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Rõ ràng tôi bôi kem chống nắng ở chân rồi mà!”
“Đúng, cô tự bôi rồi nhưng tôi lại bôi tiếp cho cô, ha ha.”
“Anh câm miệng ngay…” Cô giật lấy lọ kem chống nắng.
Đúng là không có biện pháp gì, cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, muốn cách xa anh một chút, nhưng khi anh đến gần lại không có cách nào đẩy anh ra xa.
…
Bữa tối là ăn đồ nướng cạnh bờ biển. Hà Điền Điền có tâm sự nên uống một chút rượu.
Hàm Quang vừa nướng đồ ăn vừa rót rượu cho cô. Cô uống hết chén này đến chén khác, cũng không biết uống nhiều hay ít nhưng lúc quay về vẫn tỉnh táo, bước đi cũng ổn.
Về khách sạn, Hà Điền Điền thấy trên giường lớn trải rất nhiều cánh hoa hồng.
Cô vuốt mặt, hỏi Hàm Quang: “Chúng ta đi nhầm phòng à?”
“Không phải, có thể là khách sạn muốn tặng chúng ta một sự bất ngờ.”
“À à...” Cô nặng nề gật đầu một cái, “Chẳng vui vẻ ngạc nhiên gì, nhiều cánh hoa thế ngủ rất khó chịu, dọn đi, dọn đi.” Nói xong, cô đi đến đầu giường cầm cái chăn muốn hất hết cánh hoa xuống đất.
Hàm Quang kéo cô, hỏi: “Không đi tắm à?”
Hà Điền Điền cúi đầu suy nghĩ một chút, “À ừ.”
Hàm Quang xả nước đầy bồn tắm, thử độ ấm vừa phải. Vì bồn tắm ngoài ban công nên có thể có muỗi. Anh dùng nước hoa đuổi muỗi xịt xung quanh rồi gọi Hà Điền Điền đang nằm trên ghế: “Xong rồi, cởi quần áo đi.”
Hà Điền Điền cầm góc áo nhìn anh: “Anh không đi à?”
“Tôi đi đâu?”
“Anh không thể nhìn tôi tắm được.”
“Ừ.” Anh đi vào phòng, rất tốt bụng đóng cửa, buông rèm.
Hà Điền Điền vừa cởi quần áo ngồi vào bồn tắm thì anh lại đi ra.
“Anh làm gì thế hả?” Cô tức giận dùng hai tay che ngực.
“Tôi lấy cái này.” Hàm Quang lắc lắc cái rổ đầy cánh hoa hồng đỏ trong tay.
Anh cho hết cánh hoa vào bồn tắm lớn, che khuất thân hình của cô.
Cánh hoa thả vào nước tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Sau đó, ngón tay thon dài trắng nõn của Hàm Quang giữ lấy vai cô.
“Anh làm gì nữa hả?” Cô lại hỏi.
“Xoa bóp cho cô, thả lỏng thân thể đi.”
“À.”
Hàm Quang xoa bóp mấy cái, sau đó cũng cởi quần áo ngồi vào bồn tắm.
“Này…” Hà Điền Điền không biết phải nói gì.
“Cô sợ gì, cô cũng biết là tôi không làm gì được cô.”
Cô ngẩn ra, ngẫm lại đúng là như vậy.
Hàm Quang tiếp tục bóp vai cho cô, ấn ấn rồi kéo cô vào lòng.
Hai thân thể dựa vào nhau, lưng của Hà Điền Điền dán lên ngực anh.
Ngực anh hơi nóng.
Tư thế này làm cô theo bản năng thấy hơi sợ. Cô muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ lại. Một tay anh giữ eo cô, một tay giữ lấy hai tay cô. Chân anh co lại quấn lấy chân cô.
Không tốn ít sực lực nào đã khiến cô không thể động đậy được.
Hà Điền Điền luống cuống, trong lòng đầy hoảng hốt. Cô đỏ mặt giãy giụa, “Buông ra.”
Bên tai vang lên tiếng cười của anh: “Không buông.” Anh nói xong thì há miệng cắn vành tai của cô.
Hà Điền Điền nghiêng đầu tránh né, anh lại cúi đầu cắn lên gáy cô, hàm răng cứng rắn chạm vào da thịt yếu ớt. Cô không nhịn được, cơ thể khẽ run lên, một cảm giác kỳ lạ chạy từ dưới lên, lan ra khắp người.
Hàm Quang còn vươn đầu lưỡi liếm vào động mạch cổ của cô.
Hà Điền Điền cảm thấy choáng váng, trong ngực là nhịp tim đập điên cuồng. Cô nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía xa. Bầu trời hàng vạn vì sao lọt vào mắt cô. Suy nghĩ của cô rải rác theo các vì sao trôi nổi, bập bềnh…
Thân thể như mất khống chế, nhiệt độ không ngừng tăng lên. Hàm Quang xoay cằm cô lại, hôn lên môi cô.
Cô muốn đẩy anh ra, cô cần phải đẩy anh ra.
Đón nhận nụ hôn của anh, nhìn khuôn mặt sống động của anh.
Đẩy anh ra, đẩy anh ra…
Nhưng mà không được.
Cô vô cùng tỉnh táo biết mình nên làm thế nhưng cũng vô cùng tỉnh táo mà không làm.
Bàn tay ở trước ngực muốn đẩy lại chậm rãi bò lên bờ vai anh, sau đó ôm cổ anh.
Từ tận đáy lòng có một giọng nói vang lên: Hà Điền Điền, mày xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi.
/67
|