Editor: Hạ Vy Lam
Beta: Mạc Y Phi
Thời gian tươi đẹp thì luôn luôn ngắn ngủi. Mọi người kết thúc chuyến đi này trong tâm trạng vẫn chưa thỏa mãn nhưng phải lưu luyến rời đi.
Lúc Hà Điền Điền đi làm thì thấy ngoài cửa hàng đang có người máy làm việc: quét dọn hiện trường, lau sạch bức tường ngoài. Trên tường bị người ta dùng thuốc màu vẽ rất nhiều thứ lung tung. Bao gồm cả màu đen bị bôi bên trong chỗ để người máy nên phải pha chế dung môi bôi lên chỗ thuốc màu đó, chờ một lúc sẽ biến mất, mặt tường lại khôi phục như ban đầu.
Cửa thủy tinh của cửa hàng cũng bị đập, may mắn là khá chắc chắn nên không bị rơi vỡ gì, nếu không cũng không biết đống đồ bên trong sẽ hỏng đến mức nào nữa.
Không biết có phải do ảnh hưởng của vụ vừa rồi hay không mà nửa ngày đã trôi qua, cửa hàng không hề có vị khách nào, một đơn hàng cũng không có. Buổi chiều, Hà Điền Điền ngồi cạnh bàn chống cằm ngủ gật chợt nghe tiếng xe dừng lại. Cô nhìn ra ngoài theo hướng tiếng xe phát ra thì thấy một chiếc xe thể thao siêu đẳng cấp, đẹp đến lóa mắt. Chiếc xe thể thao kia màu xanh đậm, thiết kế rất mộng ảo, còn có thể biến hình thành máy bay.... Loại đồ xa xỉ này cô chỉ có thể thấy trên tạp chí. Giá cả thì… Chậc chậc chậc, một chiếc xe này có thể mua mười Hàm Quang.
Dường như toàn bộ nhân viên cửa hàng đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao kia, có cô gái phản ứng nhanh, còn đi ra nghênh đón.
Người trong xe bước xuống, là một gương mặt rất quen.
Phương Hướng Bắc - người nằm trên tiền để sống.
Phương Hướng Bắc đi vào cửa hàng, không quan tâm đến sự nhiệt tình nghênh đón của nhân viên, ánh mắt nhìn quanh nửa vòng rồi dừng lại trên mặt Hà Điền Điền.
Hà Điền Điền và anh ta cũng coi như quen biết, nên cô nhìn anh ta cất tiếng chào: “Chào anh.”
Phương Hướng Bắc đi thẳng tới, hơi nhíu mày lại nhìn cô: “Chào người đẹp, lại gặp nhau rồi.”
Hà Điền Điền không quen với kiểu ngả ngớn kia, cô lúng túng nói chuyện với anh ta: “Sao anh Phương lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
“Tôi đến mua người máy.” Phương Hướng Bắc nói xong rồi quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên hướng dẫn: “Cô đi làm việc của mình đi, tôi với Hà Điền Điền có quen biết nhau.” Lời nói bóng gió ý bảo đơn hàng này là của Hà Điền Điền, người khác không có phần.
Tất cả mọi người tản đi, mặc dù đã tránh ra xa nhưng vẫn không nhịn được nhìn sang bên này, dường như giữa hai người này có chuyện gì đó đã xảy ra hoặc sắp xảy ra.
Hà Điền Điền gãi đầu, cô mời Phương Hướng Bắc ngồi xuống rồi gọi một người máy nữ tên “Tiểu Diệp” rót nước cho anh ta, sau đó cô đưa cho anh ta một quyển sách, khẽ nói: “Đây là quyển sách có các hình vẽ người máy của chúng tôi, anh Phương hãy nói cho tôi biết yêu cầu của anh."
Phương Hướng Bắc tùy ý lật quyển sách: “Người máy của cô là loại nào?”
Hà Điền Điền lật đến trang thứ ba, chỉ cho anh ta: “Là sản phẩm cao cấp hiện nay, được trang bị pin nhiên liệu, của tôi là phiên bản nam, phiên bản nữ ở trang tiếp theo.” Hà Điền Điền vừa nói vừa lật sang trang: “Thiết bị và hệ thống hiện nay đều là những thứ tân tiến nhất. Ngoại hình của Hàm Quang là tự tôi thiết kế, anh Phương cũng có thể tự mình thiết kế ngoại hình, làm theo hình dạng mà mình thích.”
“Cô có thể làm giúp tôi không?”
“Trong quá trình hàng đặt theo yêu cầu của anh có vấn đề gì thì tôi có thể giải đáp giúp anh, anh cũng biết đấy, có vài nội dung về việc đặt hàng tương đối bí mật, nếu tôi không được tham dự thì sẽ không nhúng tay vào."
Phương Hướng Bắc khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn cô giới thiệu người máy, không nói gì.
Hà Điền Điền: “Tất cả các bộ phận trong cơ thể đều có thể đặt làm theo yêu cầu, còn cả hệ thống tính cách nữa. Đúng rồi, tháng trước chức năng sinh con cũng được lên kệ rồi, phản ứng khách hàng rất tốt, anh Phương có muốn xem thử một chút không?”
Phương Hướng Bắc cười nói: “Không cần đâu, tôi muốn mua phiên bản nam.”
“Người máy nam cũng có thể sinh con.”
Phương Hướng Bắc buồn nôn: “Thật sự không cần.”
Hai người trao đổi hơn mười phút, Hà Điền Điền nói không ngừng về vấn đề "Người Máy Quả Cam chiếm tỉ suất trong thành phố và ưu thế cạnh tranh" khiến Phương Hướng Bắc quyết định: Mua!
Người có tiền thật đáng yêu. (*^__^*)
….
Qua vài ngày, Hà Điền Điền đi đến nơi có treo biển “Khoa tâm thần”, bác sĩ rất tận tụy chẩn đoán bệnh cho cô rồi ghi vào trong sổ khám bệnh: “Tinh thần bình thường”. Cùng ngày hôm đó, cô tan làm sớm hơn một tiếng để cầm sổ khám bệnh đi đến tổng công ty.
Cô ở bộ phận nhân sự gặp được Trần Mạn.
Trần Mạn đang làm thủ tục nghỉ việc, nhìn qua rất tiều tụy.
Vừa thấy Hà Điền Điền, cảm xúc của Trần Mạn đột nhiên trở nên kích động: “Là cô!”
May là Hà Điền Điền đã chuẩn bị tâm lý đối với việc này. Đối mặt với cơn kích động của Trần Mạn, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, hỏi lại: “Tôi thế nào cơ?”
“Sự việc trên diễn đàn đều do cô làm!”
“Thật kỳ lạ, liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không cầm dao đến ép cô chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.”
“Cô...!”
Tất cả mọi người của bộ phận nhân sự đều nhìn Trần Mạn, cảm thấy cô ta rất kỳ quái. Việc này sau khi bị làm lớn chuyện, người đàn ông làm quản lý kia cũng bị ép từ chức, vợ của anh ta và anh ta đang làm đơn ly hôn, nghe nói người vợ có thể lấy được hơn một nửa tài sản… Từ đầu đến cuối, nhìn thế nào cũng thấy người vợ là kẻ khả nghi nhất! Liên quan gì đến Hà Điền Điền?
Trần Mạn tự biết bây giờ có nói cái gì cũng vô ích, đành tức giận rời đi.
Hà Điền Điền đưa sổ khám bệnh cho người đứng đầu bộ phận nhân sự, người đó nhìn thoáng qua sổ khám bệnh, xác nhận không có vấn đề gì liền bỏ sổ khám bệnh vào hồ sơ của cô, sau đó giống như vô ý hỏi một câu: “Cô ta làm sao vậy? Sao lại chĩa mũi nhọn vào cô?”
“Tôi cũng không biết, có thể là vì tôi từng nói chuyện với tổng thanh tra Tạ.” Hà Điền Điền nói dối. Chính cô cũng bội phục sự nhanh trí của bản thân.
Người đứng đầu bộ phận nhân sự hiểu rõ. Ở tổng công ty có hai nam thần, một là ông chủ, hai là tổng thanh tra Tạ, rất nhiều cô gái vì hai người này mà cạnh tranh với nhau, nếu xảy ra vấn đề gì thì cũng không kỳ lạ cho lắm.
Đi từ bộ phận nhân sự ra cũng vừa đến lúc tan làm. Hà Điền Điền lơ đãng liếc qua phòng hút thuốc đối diện cửa phòng nhân sự, vừa đúng lúc thấy Tạ Trúc Tâm.
Tạ Trúc Tâm kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa ở giữa hai ngón tay, tàn thuốc lá lấp lóe rồi chợt tắt, màu khói xanh nhạt lượn lờ trước mặt. Anh ta ngồi nghe người đối diện nói chuyện, vừa nghe vừa gật đầu.
Trong giờ làm việc, anh ta đã đổi kính sang loại kính có khung màu vàng mảnh, nghiêm chỉnh đeo trên sống mũi, gương mặt vốn đã tuấn tú bây giờ lại thêm mấy phần khôn khéo và nhạy bén.
Hà Điền Điền đưa mắt nhìn anh ta mấy lần rồi lập tức bị phát hiện, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Cô hơi xấu hổ, cách một bức tường bằng kính mỉm cười nhìn anh ta, còn vẫy tay xem như chào hỏi.
Tạ Trúc Tâm tắt điếu thuốc, đứng lên đẩy cửa kính ra đi tới chỗ cô.
“Có việc gì sao?” Anh ta hỏi cô.
“Không có.” Hà Điền Điền cúi đầu, cô hơi khẩn trương, mũi chân nhẹ nhàng di chuyển trên mặt đất, khẽ trả lời: “Tôi đến đưa đồ cho bộ phận nhân sự, đúng lúc nhìn thấy anh.”
“À.”
Cô không biết lúc này anh ta có vẻ mặt gì, suy nghĩ một chút vẫn giải thích: “Tôi tới đưa sổ khám bệnh… Tinh thần của tôi bình thường.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Vậy… tôi đi đây.”
Đúng lúc này, người trong phòng hút thuốc đẩy cửa chạy ra, ôm lấy bả vai Tạ Trúc Tâm, hứng thú nhìn Hà Điền Điền: “Hà Điền Điền, cô được đấy...”
“Xin chào..." Hà Điền Điền không quá quen người này, cô chỉ nhớ anh ta ở bộ phận nghiên cứu phát minh.
“Lão đại, chúng tôi sắp có chị dâu rồi phải không?” Người kia hỏi Tạ Trúc Tâm.
Hà Điền Điền liền đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh hiểu lầm rồi…”
“Cậu đừng nói lung tung.” Tạ Trúc Tâm đẩy anh ta ra: “Dọa con gái nhà người ta rồi.”
Người kia cười hì hì rồi quay sang hỏi Hà Điền Điền: “Điền Điền, tối nay chúng tôi với lão đại đi ăn liên hoan, cô có muốn đi cùng không?”
Hà Điền Điền ngẩng đầu nhìn Tạ Trúc Tâm.
Tạ Trúc Tâm khoanh tay, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn cô: “Ừ, cô có rảnh không?”
Hà Điền Điền không biết Tạ Trúc Tâm hi vọng cô sẽ trả lời như thế nào.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Anh ta bổ sung thêm.
Beta: Mạc Y Phi
Thời gian tươi đẹp thì luôn luôn ngắn ngủi. Mọi người kết thúc chuyến đi này trong tâm trạng vẫn chưa thỏa mãn nhưng phải lưu luyến rời đi.
Lúc Hà Điền Điền đi làm thì thấy ngoài cửa hàng đang có người máy làm việc: quét dọn hiện trường, lau sạch bức tường ngoài. Trên tường bị người ta dùng thuốc màu vẽ rất nhiều thứ lung tung. Bao gồm cả màu đen bị bôi bên trong chỗ để người máy nên phải pha chế dung môi bôi lên chỗ thuốc màu đó, chờ một lúc sẽ biến mất, mặt tường lại khôi phục như ban đầu.
Cửa thủy tinh của cửa hàng cũng bị đập, may mắn là khá chắc chắn nên không bị rơi vỡ gì, nếu không cũng không biết đống đồ bên trong sẽ hỏng đến mức nào nữa.
Không biết có phải do ảnh hưởng của vụ vừa rồi hay không mà nửa ngày đã trôi qua, cửa hàng không hề có vị khách nào, một đơn hàng cũng không có. Buổi chiều, Hà Điền Điền ngồi cạnh bàn chống cằm ngủ gật chợt nghe tiếng xe dừng lại. Cô nhìn ra ngoài theo hướng tiếng xe phát ra thì thấy một chiếc xe thể thao siêu đẳng cấp, đẹp đến lóa mắt. Chiếc xe thể thao kia màu xanh đậm, thiết kế rất mộng ảo, còn có thể biến hình thành máy bay.... Loại đồ xa xỉ này cô chỉ có thể thấy trên tạp chí. Giá cả thì… Chậc chậc chậc, một chiếc xe này có thể mua mười Hàm Quang.
Dường như toàn bộ nhân viên cửa hàng đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao kia, có cô gái phản ứng nhanh, còn đi ra nghênh đón.
Người trong xe bước xuống, là một gương mặt rất quen.
Phương Hướng Bắc - người nằm trên tiền để sống.
Phương Hướng Bắc đi vào cửa hàng, không quan tâm đến sự nhiệt tình nghênh đón của nhân viên, ánh mắt nhìn quanh nửa vòng rồi dừng lại trên mặt Hà Điền Điền.
Hà Điền Điền và anh ta cũng coi như quen biết, nên cô nhìn anh ta cất tiếng chào: “Chào anh.”
Phương Hướng Bắc đi thẳng tới, hơi nhíu mày lại nhìn cô: “Chào người đẹp, lại gặp nhau rồi.”
Hà Điền Điền không quen với kiểu ngả ngớn kia, cô lúng túng nói chuyện với anh ta: “Sao anh Phương lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
“Tôi đến mua người máy.” Phương Hướng Bắc nói xong rồi quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên hướng dẫn: “Cô đi làm việc của mình đi, tôi với Hà Điền Điền có quen biết nhau.” Lời nói bóng gió ý bảo đơn hàng này là của Hà Điền Điền, người khác không có phần.
Tất cả mọi người tản đi, mặc dù đã tránh ra xa nhưng vẫn không nhịn được nhìn sang bên này, dường như giữa hai người này có chuyện gì đó đã xảy ra hoặc sắp xảy ra.
Hà Điền Điền gãi đầu, cô mời Phương Hướng Bắc ngồi xuống rồi gọi một người máy nữ tên “Tiểu Diệp” rót nước cho anh ta, sau đó cô đưa cho anh ta một quyển sách, khẽ nói: “Đây là quyển sách có các hình vẽ người máy của chúng tôi, anh Phương hãy nói cho tôi biết yêu cầu của anh."
Phương Hướng Bắc tùy ý lật quyển sách: “Người máy của cô là loại nào?”
Hà Điền Điền lật đến trang thứ ba, chỉ cho anh ta: “Là sản phẩm cao cấp hiện nay, được trang bị pin nhiên liệu, của tôi là phiên bản nam, phiên bản nữ ở trang tiếp theo.” Hà Điền Điền vừa nói vừa lật sang trang: “Thiết bị và hệ thống hiện nay đều là những thứ tân tiến nhất. Ngoại hình của Hàm Quang là tự tôi thiết kế, anh Phương cũng có thể tự mình thiết kế ngoại hình, làm theo hình dạng mà mình thích.”
“Cô có thể làm giúp tôi không?”
“Trong quá trình hàng đặt theo yêu cầu của anh có vấn đề gì thì tôi có thể giải đáp giúp anh, anh cũng biết đấy, có vài nội dung về việc đặt hàng tương đối bí mật, nếu tôi không được tham dự thì sẽ không nhúng tay vào."
Phương Hướng Bắc khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn cô giới thiệu người máy, không nói gì.
Hà Điền Điền: “Tất cả các bộ phận trong cơ thể đều có thể đặt làm theo yêu cầu, còn cả hệ thống tính cách nữa. Đúng rồi, tháng trước chức năng sinh con cũng được lên kệ rồi, phản ứng khách hàng rất tốt, anh Phương có muốn xem thử một chút không?”
Phương Hướng Bắc cười nói: “Không cần đâu, tôi muốn mua phiên bản nam.”
“Người máy nam cũng có thể sinh con.”
Phương Hướng Bắc buồn nôn: “Thật sự không cần.”
Hai người trao đổi hơn mười phút, Hà Điền Điền nói không ngừng về vấn đề "Người Máy Quả Cam chiếm tỉ suất trong thành phố và ưu thế cạnh tranh" khiến Phương Hướng Bắc quyết định: Mua!
Người có tiền thật đáng yêu. (*^__^*)
….
Qua vài ngày, Hà Điền Điền đi đến nơi có treo biển “Khoa tâm thần”, bác sĩ rất tận tụy chẩn đoán bệnh cho cô rồi ghi vào trong sổ khám bệnh: “Tinh thần bình thường”. Cùng ngày hôm đó, cô tan làm sớm hơn một tiếng để cầm sổ khám bệnh đi đến tổng công ty.
Cô ở bộ phận nhân sự gặp được Trần Mạn.
Trần Mạn đang làm thủ tục nghỉ việc, nhìn qua rất tiều tụy.
Vừa thấy Hà Điền Điền, cảm xúc của Trần Mạn đột nhiên trở nên kích động: “Là cô!”
May là Hà Điền Điền đã chuẩn bị tâm lý đối với việc này. Đối mặt với cơn kích động của Trần Mạn, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, hỏi lại: “Tôi thế nào cơ?”
“Sự việc trên diễn đàn đều do cô làm!”
“Thật kỳ lạ, liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không cầm dao đến ép cô chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.”
“Cô...!”
Tất cả mọi người của bộ phận nhân sự đều nhìn Trần Mạn, cảm thấy cô ta rất kỳ quái. Việc này sau khi bị làm lớn chuyện, người đàn ông làm quản lý kia cũng bị ép từ chức, vợ của anh ta và anh ta đang làm đơn ly hôn, nghe nói người vợ có thể lấy được hơn một nửa tài sản… Từ đầu đến cuối, nhìn thế nào cũng thấy người vợ là kẻ khả nghi nhất! Liên quan gì đến Hà Điền Điền?
Trần Mạn tự biết bây giờ có nói cái gì cũng vô ích, đành tức giận rời đi.
Hà Điền Điền đưa sổ khám bệnh cho người đứng đầu bộ phận nhân sự, người đó nhìn thoáng qua sổ khám bệnh, xác nhận không có vấn đề gì liền bỏ sổ khám bệnh vào hồ sơ của cô, sau đó giống như vô ý hỏi một câu: “Cô ta làm sao vậy? Sao lại chĩa mũi nhọn vào cô?”
“Tôi cũng không biết, có thể là vì tôi từng nói chuyện với tổng thanh tra Tạ.” Hà Điền Điền nói dối. Chính cô cũng bội phục sự nhanh trí của bản thân.
Người đứng đầu bộ phận nhân sự hiểu rõ. Ở tổng công ty có hai nam thần, một là ông chủ, hai là tổng thanh tra Tạ, rất nhiều cô gái vì hai người này mà cạnh tranh với nhau, nếu xảy ra vấn đề gì thì cũng không kỳ lạ cho lắm.
Đi từ bộ phận nhân sự ra cũng vừa đến lúc tan làm. Hà Điền Điền lơ đãng liếc qua phòng hút thuốc đối diện cửa phòng nhân sự, vừa đúng lúc thấy Tạ Trúc Tâm.
Tạ Trúc Tâm kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa ở giữa hai ngón tay, tàn thuốc lá lấp lóe rồi chợt tắt, màu khói xanh nhạt lượn lờ trước mặt. Anh ta ngồi nghe người đối diện nói chuyện, vừa nghe vừa gật đầu.
Trong giờ làm việc, anh ta đã đổi kính sang loại kính có khung màu vàng mảnh, nghiêm chỉnh đeo trên sống mũi, gương mặt vốn đã tuấn tú bây giờ lại thêm mấy phần khôn khéo và nhạy bén.
Hà Điền Điền đưa mắt nhìn anh ta mấy lần rồi lập tức bị phát hiện, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Cô hơi xấu hổ, cách một bức tường bằng kính mỉm cười nhìn anh ta, còn vẫy tay xem như chào hỏi.
Tạ Trúc Tâm tắt điếu thuốc, đứng lên đẩy cửa kính ra đi tới chỗ cô.
“Có việc gì sao?” Anh ta hỏi cô.
“Không có.” Hà Điền Điền cúi đầu, cô hơi khẩn trương, mũi chân nhẹ nhàng di chuyển trên mặt đất, khẽ trả lời: “Tôi đến đưa đồ cho bộ phận nhân sự, đúng lúc nhìn thấy anh.”
“À.”
Cô không biết lúc này anh ta có vẻ mặt gì, suy nghĩ một chút vẫn giải thích: “Tôi tới đưa sổ khám bệnh… Tinh thần của tôi bình thường.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Vậy… tôi đi đây.”
Đúng lúc này, người trong phòng hút thuốc đẩy cửa chạy ra, ôm lấy bả vai Tạ Trúc Tâm, hứng thú nhìn Hà Điền Điền: “Hà Điền Điền, cô được đấy...”
“Xin chào..." Hà Điền Điền không quá quen người này, cô chỉ nhớ anh ta ở bộ phận nghiên cứu phát minh.
“Lão đại, chúng tôi sắp có chị dâu rồi phải không?” Người kia hỏi Tạ Trúc Tâm.
Hà Điền Điền liền đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh hiểu lầm rồi…”
“Cậu đừng nói lung tung.” Tạ Trúc Tâm đẩy anh ta ra: “Dọa con gái nhà người ta rồi.”
Người kia cười hì hì rồi quay sang hỏi Hà Điền Điền: “Điền Điền, tối nay chúng tôi với lão đại đi ăn liên hoan, cô có muốn đi cùng không?”
Hà Điền Điền ngẩng đầu nhìn Tạ Trúc Tâm.
Tạ Trúc Tâm khoanh tay, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn cô: “Ừ, cô có rảnh không?”
Hà Điền Điền không biết Tạ Trúc Tâm hi vọng cô sẽ trả lời như thế nào.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Anh ta bổ sung thêm.
/67
|