Chương 17
Dĩm Beta Minh Lan
Sau khi nói chuyện xong với Trịnh Hoài Tuyên, Thẩm Đông Chí lại đi đến Thành Dương một chuyến, không phải ai có bất động sản đều có thể có được một đống các tòa cao ốc trăm tầng, vị trí của Thành Dương nằm ở trung tâm khu vực CBD của Tân Kinh, nơi này nối tiếp san sát nhau những tòa nhà cao tầng, tập trung toàn những công ty tài chính cùng với những công ty chứng khoán, những ngân hàng nổi tiếng nhất cả nước.
Hàn Thành thuê ba tầng ở tòa cao ốc giữa trung tâm khu vực tạo thành tổng bộ của Quỹ đầu tư Thành Dương, đã là một dấu mốc đặc biệt lớn.
Một đoạn đường chào hỏi với các nhân viên của Thành Dương, Thẩm Đông Chí đẩy cửa văn phòng của Hàn Thành ra, Hàn Thành đang đứng hút thuốc ở trước cửa sổ sát đất, áo khoác cũng ném tùy tiện ở một gốc trên sô pha, không giống với tác phong bình thường của anh.
"Đã bàn bạc tốt với Thụy Lâm và nhà họ Thịnh , nửa tháng sau ký hợp đồng, chẳng qua là phải đăng ký một công ty mới."
Lời nói của Thẩm Đông Chí đã kéo suy nghĩ của Hàn Thành quay trở lại, anh theo bản năng trả lời được, còn thuận tiện hỏi thêm một câu.
"Pháp nhân tổ chức độc lập của công ty là ai?"
Pháp nhân? Vấn đề này lại khiến Thẩm Đông Chí phải suy ngẫm một hồi.
Thật ra pháp nhân là một chức vụ có nguy cơ rui ro cao, công ty xảy ra chuyện thì họ đến gánh trách nhiệm, người khác có thể ôm tiền bỏ trốn, họ lại chỉ có thể ở lại chỗ này ngồi tù, cho nên rất nhiều cổ đông lớn đều không muốn làm pháp nhân, đây cũng là một phương thức tránh bị tổn hại.
"Chuyện này tôi sẽ giải quyết, anh chỉ cần tập trung cùng bọn họ hợp tác là được."
Hàn Thành sẽ ôm đồm việc đăng ký công ty, chẳng qua Thẩm Đông Chí cũng chỉ hỏi cho có, Hàn Thành làm việc luôn luôn cẩn thận, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Anh xoay người đi đến bế ngang Thẩm Đông Chí lên, đi đến bên kia ngồi xuống bên trên ghế sô pha, Thẩm Đông Chí thuận theo tư thế này nghiêng người ngồi ở trên người anh, Hàn Thành vuốt ve eo cô, cảm xúc mềm mại khiến cho lông mày đang nhíu chặt lại của anh thả lỏng.
Thẩm Đông Chí cảm thấy hôm nay Hàn Thành có chút kỳ lạ, không đúng, cũng không phải là kỳ lạ, mà là mệt mỏi.
Trong quá khứ Hàn Thành luôn cho người ta cảm giác phấn chấn tinh thần, ý chí chiến đấu bừng bừng, nhưng hôm nay ánh mắt anh lại mang đến sự rời rạc.
Thẩm Đông Chí quyết định biểu hiện một chút quan tâm của mình.
"Hôm nay Hàn tổng sao vậy?"
Hàn Thành thở hắt ra một hơi, giọng nói có chút khàn khàn "Đêm nay ở cùng tôi không?"
Thẩm Đông Chí không nói gì, lúc này gần sát anh cô mới chú ý đến mặt anh có chút trắng xanh, râu trên cằm cũng dài ra, chắc không phải anh không ngủ cả một đêm đấy chứ?
Không được, cho dù là một đêm không ngủ cô cũng không thể đi, hôm nay là sinh nhật lần thứ nhất sau khi Đường Duy Quân ra tù, cô không thể vắng mặt.
"Hôm nay sinh nhật anh tôi, hôm khác đi, đúng rồi, tiếp theo nên làm như thế nào?"
Hiện tại việc hợp tác về cơ bản đã ổn định, theo thói quen phòng ngừa chu đáo của Thẩm Đông Chí, cô hay hỏi rõ ràng bước tiếp theo nên làm cái gì, nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, người luôn luôn đi trước một bước như Hàn thành tự nhiên lại do dự, hơn nữa lần do dự này lại kéo dài hơn nửa giờ.
Trong lúc đó anh vẫn chậm rãi vuốt ve eo Thẩm Đông Chí, thấy anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Thẩm Đông Chí cũng không quấy rầy anh mà với tay lấy một quyển sách giới thiệu về Thành Dương để xem.
Thật ra quyển sách giới thiệu này cô đã đọc qua rất nhiều lần, nhưng có còn hơn không.
Rốt cuộc sau nửa tiếng , đương lúc Thẩm Đông Chí chuẩn bị ngủ gật trong ngực anh, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu mở miệng.
“Tiếp theo em giúp tôi, chặt đứt con đường mà Hoài Hưng đưa ra thị trường.”
Chặt đứt? Thẩm Đông Chí sửng sốt, dựa theo lời Hàn Thành nói trước kia, cô còn tưởng rằng Hàn Thành muốn kiếm được một khoản lớn sau khi ăn xong dự án này, hóa ra là muốn đào hố cho nhà họ Thịnh sao?
Được thôi, dù sao anh cũng là ông chủ, cứ để cho anh quyết định.
Buông quyển sách giới thiệu xuống, Thẩm Đông Chí đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa Hàn Thành gọi cô lại.
“Đông Chí, em nói xem lần này tôi có thể thành công không?”
Thẩm Đông Chí quay đầu lại, nghĩ đến những phi vụ mà Hàn Thành cho cô thấy mấy năm nay, khóe miệng cô nhếch lên.
“Có thể.”
Hàn Thành hít sâu một hơi, đúng, anh sẽ làm được.
Anh cầm lấy ly cà phê đã lạnh trên bàn uống một ngụm, ấn điện thoại, âm thanh một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh như trước kia.
“Mang một bộ đồ tây đến đây, buổi sáng tổ chức một buổi họp tóm tắt chung.”
Rời khỏi Thành Dương, Thẩm Đông Chí đi đến một siêu thị cao cấp có quy mô lớn nhất gần đây, lấy toàn vật dụng hàng không nhập khẩu nổi tiếng, chuyên môn dùng để phục vụ những thành phần tri thức cao cấp của CBD.
Thẩm Đông Chí đẩy xe mua đồ đi dạo ở khu vực bán đồ dùng hằng ngày, nơi này cho dù là trái cây, rau dưa hay các loại thịt đều không có hàng bán lẻ, toàn bộ đều được đóng dấu và rửa sạch sẽ, bán theo đóng gói có sẵn, chỉ bán trong một ngày, không có người bán hàng, tạo ra hoàn cảnh thư giãn tuyệt đối cho những thành phần tri thức cao cấp hiện tại đang sống một mình.
Nói thật Thẩm Đông Chí sẽ không nấu ăn, Đường Đại Sơn đối xử với cô còn tốt hơn Đường Duy Quân, cũng không bắt cô làm cái gì cả, ngay cả việc vào đại học cũng sẽ tham khảo suy nghĩ của cô.
Giữa một túi xương sườn và một túi thịt bò cô do dự thật lâu, cuối cùng Thẩm Đông Chí chọn xương sườn, nguyên nhân rất đơn giản, cô không biết làm thịt bò, xương sườn chỉ cần cắt ra, bỏ chút da vị vào, thêm rau dưa linh tinh là có thể nấu thành canh, đơn giản mà hiệu quả.
Vừa đi vừa lấy đồ, đến khi giỏ hàng đã đầy một nửa, đột nhiên Thẩm Đông Chí nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chu Hi Nghiêu.
Anh mặc áo sơ mi kiểu cao bồi cùng quần jean, trên cổ còn treo một cái kính râm, hình dáng cao gầy mảnh khảnh, cũng đang đẩy xe mua hàng và chọn đồ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều có chút vui vẻ.
Hai tiếng sau, hai người cùng nhau trở lại nhà Thẩm Đông Chí, biết được Thẩm Đông Chí sẽ nấu cho bạn mình một bữa tiệc sinh nhật, nhưng cô lại không biết nấu ăn, Chu Hi Nghiêu hào phóng bày tỏ mình có thể dạy cô làm.
Thẩm Đông Chí cảm thấy không tệ, quán cà phê không chỉ bán mỗi cà phê, mà còn bán một ít bánh kem và các loại salad linh tinh, hơn nữa vừa nhìn Chu Hi Nghiêu là biết tay nghề nấu nướng của anh tốt hơn cô.
Cô đẩy cửa phòng khách , mở cửa phòng bếp thấy không có chút bụi nào, vừa nhìn là biết thường ngày không ai hay nấu cơm.
Thẩm Đông Chí đứng ở trước quầy bếp mang nguyên liệu vừa mới mua ra, Chu Hi Nghiêu ôm lấy cô từ sau lưng, hà hơi vào tai cô “Dạy cô Thẩm nấu cơm có thù lao gì không?”
“Vậy ông chủ Hi muốn thù lao gì?”
“Muốn……” Âm thanh đến đây thì thoáng dừng lại. “Tên của cô Thẩm.”
Đã qua lâu như vậy rồi không cần thiết phải che giấu nữa, Thẩm Đông Chí xoay người kéo tay Chu Hi Nghiêu, chậm rãi viết xuống hai chữ Lâm Huyên ở trong lòng bàn tay của anh.
“Lâm ….. Huyên, xán xán cỏ huyên hoa, la sinh Bắc Đường hạ, tên hay.”
Thẩm Đông Chí nhướng mày, hóa ra còn có ý thơ sao?
Phải rồi, dù sao thì cũng là con gái của nhà tư bản, đâu giống cô, sinh ra vào đông chí, mẹ họ Thẩm, nên gọi là Thẩm Đông Chí.
Chu Hi Nghiêu đặt hai tay lên kệ bàn bếp, ôm vòng lấy Thẩm Đông Chí , Thẩm Đông Chí cũng không để ý nếu làm chuyện vui vẻ với anh ở chỗ như phòng bếp này.
Cô bảo Đường Duy Quân ra ngoài mua bánh kem, hơn nữa dựa theo tính cách của Đường Duy Quân thì anh sẽ đi cúng bái Đường Đại Sơn trước, đến buổi tối mới có thể quay về.
Cô duỗi tay kéo vạt quần jean của Chu Hi Nghiêu, kéo cơ thể anh đổ phía trước, khoảng cách giữa môi của hai người lập tức chỉ còn lại hai centimet.
Cổ vừa chuyển động, Chu Hi Nghiêu nghiêng đầu muốn hôn cô, lại bị Thẩm Đông Chí vươn ngón tay chặn lại.
“Muốn nụ hôn đầu tiên của tôi, thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Nụ hôn đầu tiên? Chu Hi Nghiêu sửng sốt, nhưng trực giác nói với anh, điều cô nói không hề sai, đây chắc chắn là nụ hôn đầu của cô.
Chu Hi Nghiêu là một quý ông, đồng thời cũng là một người có thể khống chế được tình cảm của mình, nhưng hôm nay không biết vì sao, anh lại hỏi theo bản năng.
“Chịu trách nhiệm thế nào?”
Thẩm Đông Chí cũng tự hỏi, thật ra để nụ hôn đầu tiên cho Chu Hi Nghiêu cũng là lựa chọn không tồi, anh không phải người quyền quý, hơn nữa lại có tình cảm với cô, cách làm người trong sạch, khả năng xảy ra lục đu.c lừa dôi lẫn nhau tương đối nhỏ.
Vì thế cô mở miệng “Không bằng, lấy thân báo đáp?”
Cơ thể? Ánh mắt Chu Hi Nghiêu không khỏi dừng ở trên đùi mình, anh sửng sốt một giây, cơ thể của anh…. thôi quên đi….
Thấy Chu Hi Nghiêu im lặng, đề tài lấy thân báo đáp đến đây là chết, Thẩm Đông Chí có chút mất mát, dẫu sao với dung mạo và dáng người như của cô, bị đàn ông từ chối thật sự khiến cho người ta không vui nổi.
Đương nhiên, điều không thoải mái này cũng không gây ảnh hưởng gì đến bọn họ, việc dạy nấu ăn vẫn cứ được tiếp tục.
“Ngón tay lùi về sau một chút, như vậy sẽ không cắt vào tay….”
Giọng Chu Hi Nghiêu trầm thấp quyến rũ, giống như lông chim quét qua vành tai Thẩm Đông Chí, hai cánh hoa của Thẩm Đông Chí mới mở ra, hai chân kẹp chặt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của anh.
/1498
|