Xe đi ra đường, Triệu Noãn Noãn không nói tiếng nào, Cao Vũ nhắm mắt dưỡng thần, như vậy trầm mặc để cho Xán Xán bắt đầu suy nghĩ lung tung;
Càng muốn nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, thử nghĩ xem việc xem mặt kia có cái gì không đứng đắn, đây là lần đầu tiên nàng gặp được người có điều kiện tốt như vậy. Vị Lạc tiên sinh kia vừa đẹp trai lại ôn nhu thể thiếp, thiện giải nhân ý, chủ yếu nhất chính là người ta có thể thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Nam nhân tốt như vậy, thế nhưng nàng phải bỏ lỡ, hơn nữa nguyên nhân trực tiếp làm phát sinh bi kịch này lại chính là hai vị đang ngồi trong xe này!
Như vậy một suy nghĩ, Xán Xán buồn bực.
Nàng sống hai mươi lăm mới gặp được người giống như Lạc Thiểu Tuấn cực phẩm thẳng nam như vậy, theo như mà nói, chờ đến lần tới gặp lại chẳng phải là muốn nàng đợi tới năm mươi tuổi? Chờ một chút! Năm mươi tuổi còn có thể có soái ca sao? Đây chẳng phải là cả đời này cũng không gặp được nữa?
Tâm tình từ buồn bực quá độ đến thương tâm.
Hai người này tại sao phải phá hư nhân duyên của nàng a? Cho phép bọn họ có đôi có cặp, sẽ cho phép nàng tìm một người sao? Thật là quá đáng! Không thể tha thứ!
Thương tâm rốt cục chuyển thành tức giận!
“Đến rồi.” Triệu Noãn Noãn dừng lại xe.
Đợi hồi lâu, cũng không thấy Xán Xán đi ra ngoài.
“Đi ra ngoài.”
“…” Nghiến răng nghiến lợi.
“Đi ra ngoài a!”
“…” Ma quyền sát chưởng.
“Tô Xán Xán, ngươi nghĩ ở bên trong qua đêm ta sẽ không để ý.”
“…” Nhất cổ tác khí.
Trong chốc lát, người khác từ trong xe chui ra, vọt tới trước gót chân, gắt gao ngó chừng mặt Triệu Noãn Noãn.
Dùng ánh mắt giết chết hắn! Giết chết hắn!
Triệu Noãn Noãn đầu tiên là sửng sốt, thấy rõ ràng ánh mắt của Xán Xán, nguyên bản vốn có chút cảm xúc hòa hoãn nhất thời lại tăng lên, lạnh lùng nói, “Ngươi đang làm gì đó!”
…
“Tô Xán Xán!”
…
“Ngươi còn dám dùng loại này ánh mắt nhìn, ta liền…”
“Hừ!” Nhếch lên đầu, nàng không quay đầu lại thẳng mình đi, lưu lại người đang chuẩn bị phát hỏa nổi giận đứng nguyên tại chỗ sững sờ.
Cái này gọi là tiến công chớp nhoáng!
“Đinh ——” thang máy đến.
Đang muốn nhảy vào đi, một bóng người bước nhanh đi vào trước nàng, sau đó tại thang máy bên cạnh, vẻ mặt cười xấu xa hướng nàng nháy mắt mấy cái, “Nam sĩ ưu tiên.”
“Hừ!” Thoáng nhìn, nàng đi thang bộ!
Cái này, Cao Vũ cũng buồn bực, nha đầu này hôm nay tại sao lại như thế? Bày đặt thang máy không đi, khó có thể… là tức giận thật sự?
Tiếp theo nói về Xán Xán, bởi vì bị tức giận hướng lên đầu não, a-đrê-na-lin tăng thêm, thế nhưng một hơi bò lên tám tầng ngay cả đại khí cũng không thở gấp một tiếng, cũng không để ý Triệu Noãn Noãn cùng Cao Vũ sớm đã lên trên lầu, giày cao gót vung, “Phanh!” Một tiếng đem cửa phòng đóng lại. Lưu lại hai người ở ngoài cửa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, toàn bộ mơ màng.
Ba giờ sau, Xán Xán trong phòng như cũ không có có một chút tiếng vang.
Triệu Noãn Noãn vẫn vô tình hay cố ý ở trước cửa phòng nàng bồi hồi, rốt cục không nhịn được, quay đầu nhìn Cao Vũ ngồi ở trên ghế sa lon, do dự mà mở miệng, “Ngươi nói… Nàng có phải đã tức giận hay không?”
Cao Vũ suy tư trong chốc lát, “Có thể…” Nói thật, hắn vẫn thật không nghĩ ra Tô Xán Xán không có tim không có phổi thế nhưng thật tức giận.
“Kia… Làm sao bây giờ?”
“Ngươi mắng nàng quá đáng.”
“Ta?”
“Ai kêu ngươi vô duyên vô cớ chạy đi phá hư nhân duyên tốt của người ta.”
Sắc mặt Triệu Noãn Noãn ngay sau đó thay đổi, “Ta đây là vì muốn tốt cho nàng, cái gã họ Lạc kia có cái gì tốt?”
Cao Vũ nhướng mày, vô tình hay cố ý nói câu, “Ngươi ghen tị?”
“…” Gương mặt bị lây một chút đỏ ửng, “Chớ có nói đùa, mau nghĩ biện pháp, nàng còn chưa có ăn cơm xong.”
Càng muốn nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, thử nghĩ xem việc xem mặt kia có cái gì không đứng đắn, đây là lần đầu tiên nàng gặp được người có điều kiện tốt như vậy. Vị Lạc tiên sinh kia vừa đẹp trai lại ôn nhu thể thiếp, thiện giải nhân ý, chủ yếu nhất chính là người ta có thể thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Nam nhân tốt như vậy, thế nhưng nàng phải bỏ lỡ, hơn nữa nguyên nhân trực tiếp làm phát sinh bi kịch này lại chính là hai vị đang ngồi trong xe này!
Như vậy một suy nghĩ, Xán Xán buồn bực.
Nàng sống hai mươi lăm mới gặp được người giống như Lạc Thiểu Tuấn cực phẩm thẳng nam như vậy, theo như mà nói, chờ đến lần tới gặp lại chẳng phải là muốn nàng đợi tới năm mươi tuổi? Chờ một chút! Năm mươi tuổi còn có thể có soái ca sao? Đây chẳng phải là cả đời này cũng không gặp được nữa?
Tâm tình từ buồn bực quá độ đến thương tâm.
Hai người này tại sao phải phá hư nhân duyên của nàng a? Cho phép bọn họ có đôi có cặp, sẽ cho phép nàng tìm một người sao? Thật là quá đáng! Không thể tha thứ!
Thương tâm rốt cục chuyển thành tức giận!
“Đến rồi.” Triệu Noãn Noãn dừng lại xe.
Đợi hồi lâu, cũng không thấy Xán Xán đi ra ngoài.
“Đi ra ngoài.”
“…” Nghiến răng nghiến lợi.
“Đi ra ngoài a!”
“…” Ma quyền sát chưởng.
“Tô Xán Xán, ngươi nghĩ ở bên trong qua đêm ta sẽ không để ý.”
“…” Nhất cổ tác khí.
Trong chốc lát, người khác từ trong xe chui ra, vọt tới trước gót chân, gắt gao ngó chừng mặt Triệu Noãn Noãn.
Dùng ánh mắt giết chết hắn! Giết chết hắn!
Triệu Noãn Noãn đầu tiên là sửng sốt, thấy rõ ràng ánh mắt của Xán Xán, nguyên bản vốn có chút cảm xúc hòa hoãn nhất thời lại tăng lên, lạnh lùng nói, “Ngươi đang làm gì đó!”
…
“Tô Xán Xán!”
…
“Ngươi còn dám dùng loại này ánh mắt nhìn, ta liền…”
“Hừ!” Nhếch lên đầu, nàng không quay đầu lại thẳng mình đi, lưu lại người đang chuẩn bị phát hỏa nổi giận đứng nguyên tại chỗ sững sờ.
Cái này gọi là tiến công chớp nhoáng!
“Đinh ——” thang máy đến.
Đang muốn nhảy vào đi, một bóng người bước nhanh đi vào trước nàng, sau đó tại thang máy bên cạnh, vẻ mặt cười xấu xa hướng nàng nháy mắt mấy cái, “Nam sĩ ưu tiên.”
“Hừ!” Thoáng nhìn, nàng đi thang bộ!
Cái này, Cao Vũ cũng buồn bực, nha đầu này hôm nay tại sao lại như thế? Bày đặt thang máy không đi, khó có thể… là tức giận thật sự?
Tiếp theo nói về Xán Xán, bởi vì bị tức giận hướng lên đầu não, a-đrê-na-lin tăng thêm, thế nhưng một hơi bò lên tám tầng ngay cả đại khí cũng không thở gấp một tiếng, cũng không để ý Triệu Noãn Noãn cùng Cao Vũ sớm đã lên trên lầu, giày cao gót vung, “Phanh!” Một tiếng đem cửa phòng đóng lại. Lưu lại hai người ở ngoài cửa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, toàn bộ mơ màng.
Ba giờ sau, Xán Xán trong phòng như cũ không có có một chút tiếng vang.
Triệu Noãn Noãn vẫn vô tình hay cố ý ở trước cửa phòng nàng bồi hồi, rốt cục không nhịn được, quay đầu nhìn Cao Vũ ngồi ở trên ghế sa lon, do dự mà mở miệng, “Ngươi nói… Nàng có phải đã tức giận hay không?”
Cao Vũ suy tư trong chốc lát, “Có thể…” Nói thật, hắn vẫn thật không nghĩ ra Tô Xán Xán không có tim không có phổi thế nhưng thật tức giận.
“Kia… Làm sao bây giờ?”
“Ngươi mắng nàng quá đáng.”
“Ta?”
“Ai kêu ngươi vô duyên vô cớ chạy đi phá hư nhân duyên tốt của người ta.”
Sắc mặt Triệu Noãn Noãn ngay sau đó thay đổi, “Ta đây là vì muốn tốt cho nàng, cái gã họ Lạc kia có cái gì tốt?”
Cao Vũ nhướng mày, vô tình hay cố ý nói câu, “Ngươi ghen tị?”
“…” Gương mặt bị lây một chút đỏ ửng, “Chớ có nói đùa, mau nghĩ biện pháp, nàng còn chưa có ăn cơm xong.”
/165
|