Trác Thiệu Hoa mặc áo khoác, nhét hồ sơ của Chu Văn Cẩn và Diêu Viễn vào tủ hồ sơ, xem nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, không có cuộc gọi nào đặc biệt, anh bèn đóng cửa đi xuống.
Khi ra khỏi cổng, cậu lính nhìn anh qua gương chiếu hậụ:
- Thủ trưởng, lát nữa đi đón phu nhân trước ạ?
Cậu ta nhớ mấy ngày trước thủ trưởng đã từng nhắc tới chuyện này. Anh ngả người trên ghế, khép hờ đôi mắt, trong ánh chiều chênh chếch, sống mũi thẳng bên sáng bên tối, khiến khuôn mặt càng trở nên u ám.
- Không cần, về thẳng nhà,
Ngữ điệu bình thản, không có gì khác thường.
Giờ phút này, một cảm xúc lạ lẫm đang dâng lên trong lồng ngực, khiến anh sửng sốt.
Cảm xúc lạ lẫm ấy là ghen tuông. Đúng thế, anh ghen. Vẻ dịu dàng và yêu thương của Chu Văn Cẩn khi nói về Gia Hàng, như một nồi nước sôi hùng hục hắt thẳng vào mặt anh, anh không kịp né tránh, chỉ có thể hứng chịu toàn bộ.
Không nén nổi sự chất vấn trong lòng: Bọn họ chỉ là sư huynh muội thân nhau vì tài?
Nếu đúng, thì sao?
Nếu không đúng, thì có thể thế nào?
Theo giao hẹn ban đầu, cô tự do.
Từ đó tới nay, đã bốn tháng.
Vô hình trung, cô đã khiến cuộc sống của anh chia năm xẻ bảy, khiến anh nảy sinh rất nhiều suy nghĩ xa xôi không thể tưởng tượng nổi.
Anh đã coi nhẹ cảm nhận của cô sao? Cô vẫn còn trẻ như vậy…
Đây là lĩnh vực anh không quen lắm, lần đầu tiên, anh cảm thấy hoang mang bất lực.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đêm dần bao phủ.
Một chiếc Audi đang đỗ ngoài cổng, biển xe khiến anh sững người, vội đẩy cửa xe bước vào bên trong.
- Lần trước tới, Giai Tịch vẫn còn pha trà cho chúng ta, ân cần nhắc nhở ông chú ý huyết áp. Hôm nay, nó đã… – Người phụ nữa già nua đầm đìa nước mắt.
- Muốn khóc thì về nhà khóc, cứng rắn lên một chút có được hay không? Người ta đã có vợ có con, Giai Tịch chỉ còn một nắm tro tàn, nơi này đã không còn là nhà nó nữa. Dì Lữ, xin dì tránh ra. Người đàn ông nho nhã cao giọng trách móc.
Dì Lữ lo lắng xua tay:
- Giáo sư Lâm, ông đừng làm khó tôi, tôi chỉ giúp việc cho nhà thiếu tướng Trác thôi, không thể làm chủ việc này được. Ông đợi cậu ấy về được không?
Thím Đường không quen hai người bỗng dưng xông vào đây này, ngơ ngác bế Phàm Phàm đứng trên hành lang.
- Tôi là bố của Giai Tịch, đến lấy tranh và lễ vật của con tôi còn cần nó đồng ý hay sao? – Giáo sư Lâm quắc mắt giận dữ, khua tay múa chân.
Dì Lữ khổ sở nài nỉ:
- Giáo sư Lâm… Thiếu tướng Trác, cậu về rồi.
Dì Lữ mừng rỡ chạy về phía Trác Thiệu Hoa lúc này đang bước vào sân.
- Bố, mẹ! – Anh gật đầu.
- Chúng tôi không nhận nổi cách xưng hô này. Tốt lắm, anh về rồi, vậy thì xin báo cho anh một tiếng. Tất cả tác phẩm của Giai Tịch lúc còn sống, quần áo, đồ trang sức nó từng dùng, chúng tôi phải đem về hết. Nếu anh không chịu thì chúng tôi mua lại.
Trác Thiệu Hoa từ từ nhắm mắt lại, giọng điềm đạm:
- Thím Đường, thím bế Phàm Phàm vào phòng đi. Bố, mẹ, tại sao đột nhiên lại làm như vậy?
- Tại sao chúng tôi lại không thể làm như thế? – Bà Lâm nhảy dựng lên. – Chẳng lẽ phải đợi đến ngày nhìn thấy đồ của Giai Tịch bị ném ra bãi rác hay ra chợ đồ cũ sao? Anh không còn trân trọng nữa, nhưng chúng tôi thì còn.
Dì Lữ không nhịn được lẩm bẩm:
- Nói gì cũng phải có lương tâm, đồ của cô Lâm chúng tôi đâu có không trân trọng? Bà vào phòng ngủ, vào phòng làm việc mà xem, đến giờ mẹ Phàm Phàm vẫn còn ngủ ở phòng dành cho khách đấy!
Bà Lâm cười lạnh:
- Bây giờ bà đang bất bình, chê Giai Tịch nhà tôi chiếm đất phải không, được thôi, bây giờ chúng tôi dọn đi, các người hài lòng rồi chứ.
- Không phải, không phải. – Dì Lữ khổ sở quay sang phía Trác Thiệu Hoa.
- Bố, mẹ, mời vào nhà ngồi. – Trác Thiệu Hoa nói. – Giai Tịch là vợ con, tất cả đồ đạc và tác phẩm của cô ấy đều mang dấu vết của cuộc sống chung của bọn con trước đây, con cảm thấy nên giữ lại ở đây. Bất cứ lúc nào bố mẹ cũng có thể tới thăm, nhưng không thể mang đi.
Giọng nói không trầm không bổng, nhưng lại mang theo một sự cố chấp không thể xâm phạm.
- Anh không xứng nói những lời này.
Giọng giáo sư Lâm bỗng cao vút lên, khiến Gia Hàng vừa mới đặt chân qua cổng liền sững người, sau lưng cô là Thành Công.
Bọn họ gặp nhau ở cổng quân khu, Thành Công tới tặng quà năm mới cho Tiểu Phàm Phàm, Gia Hàng nói mình vừa đi dạo phố về. Tay cô xách một túi đồ ăn Lai Y Phần, bên trong kêu lọc xọc.
Thanh Công thò đầu nhìn vào trong túi:
- Đây là cô mua cho mình đấy hả?
- Tôi và Phàm Phàm cùng ăn. – Gia Hàng giấu túi đồ ăn ra sau lưng.
- Cứ khoát lác đi, Phàm Phàm nhà cô đã ra phố mua tương được rồi đấy.
- Tôi ăn cũng tức là Phàm Phàm ăn.
Thành Công liếc bộ ngực Gia Hàng một cách thâm sâu, miệng nhếch lên gian tà:
- Tôi nhớ là Phàm Phàm chỉ ăn sữa bột.
- Cái đồ… Thành lưu manh. – Gia Hàng tức tối dùng bàn tay băng bó đẩy anh ta một cái, lách người chạy đi.
Hai người một trước một sau đi vào trong sân.
- Trước đây chúng tôi đã bị vẻ đạo mạo nghiêm trang của anh đánh lừa, nếu anh yêu Giai Tịch dù chỉ một chút, anh có kết hôn chớp nhoáng sau khi nó nằm xuống chưa đầy nửa năm không, cô ả kia lại còn sắp lâm bồn nữa. Anh không cảm thấy vô sỉ, nhưng chúng tôi thấy muối mặt thay anh. Không nói nhiều nữa, trả đồ đạc của Giai Tịch cho chúng tôi.
- Không được! – Gia Hàng hét lên.
Mọi người quay đầu lại.
Không khí nhất thời trầm xuống.
Một lát sau, giáo sư Lâm gầm lên:
- Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?
Gia Hàng không nhìn ông ta mà chạy đến bên người Trác Thiệu Hoa, mặt đỏ phừng phừng:
- Anh nói, nói thật với bọn họ đi.
Trác Thiệu Hoa dùng ánh mắt ra hiệu cho cô im lặng.
- Nếu anh không nói, thì em nói.
Trác Thiệu Hoa im lặng.
- Anh sợ bọn họ không tin, anh cho bọn họ xem nhật… Ưm!
Trác Thiệu Hoa bỗng ôm cô vào lòng, hòa tan những lời cô định nói trong lồng ngực rộng lớn của mình.
Cảnh tượng này càng khiến ông bà Lâm ngứa mắt.
- Đừng nói gì, anh sẽ xử lý. – Anh bịt miệng cô, ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Em không muốn anh phải chịu ấm ức như vậy. Nếu anh không cho họ xem, em sẽ đột nhập vào máy tính của anh, công khai cho tất cả mọi người, – Ánh mắt cô đang hạ lời thề.
Anh nhắm mắt lại, một luồng nhiệt nóng dâng lên trong tim, khiến toàn thân anh tan ra, chỉ tiếc bây giờ không phải là lúc dành cho cảm xúc.
- Thành Công, đưa Gia Hàng ra ngoài ăn tối, lát nữa tôi đi đón cô ấy.
Nếu cô ở đây, chắc chắn sẽ bị xúc phạm giống anh, mà cô tuyệt đối sẽ phản kháng lại.
Anh không muốn thấy bất kỳ người nào bị tổn thương.
Làm anh em đã nhiều năm, vẫn có chút ăn ý. Thành Công gật đầu hiểu ý, kéo Gia Hàng:
- Đi mau, tôi đã đặt chỗ rồi. Bác trai, bác gái, chúc mừng năm mới!
Anh ta nhã nhặn gật đầu chào vợ chồng giáo sư Lâm đang nhìn nhau trân trối.
Gia Hàng khom người xuống, anh ta nửa kéo nửa đẩy cô vào trong xe.
- Tôi không đi, tôi phải ở lại, những vật đó không thể để họ mang đi được, Tiểu Phàm Phàm đã không có mẹ rồi, nếu còn không có cả đồ vật kỷ niệm của mẹ nữa thì đáng thương biết bao! – Mắt Gia Hàng đỏ hoe, ra sức giãy giụa.
Thành Công nheo mắt lại đầy cảnh giác.
Anh ta lôi Gia Hàng đến một nhà hàng tây tên là Mặt trời lạnh, cố tình ngồi trong góc. Có một bức bình phong ngăn cách họ với bên ngoài. Không có tâm trạng nghiên cứu thực đơn, anh ta bảo nhân viên phục vụ cứ dọn bữa bình thường, sau đó xua nhân viên phục vụ đi, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn:
- Heo, tua lại những lời vừa nói, tôi muốn nghe lại một lần nữa.
Gia Hàng phát huy tinh thần Đảng viên bất hạnh rơi vào Cố Cung, mặc ngươi muốn dùng hình tra tấn, dùng tiền mua chuộc, miệng của Heo đã bị khóa kín, không tài nào mở ra được.
- Được, cô có quyền giữ im lặng, nhưng không có nghĩa là cô vô tội. – Thành Công khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng. – Heo, cô quên là tôi làm gì rồi sao?
Gia Hàng cười gượng gạo phản bác:
- Dù sao anh cũng không phải là cảnh sát, anh không có quyền bắt tôi.
Ánh mắt Thành Công sáng rực khác thường:
- Tôi là bác sĩ phụ sản, nói kiêu căng một tí thì là một chuyên gia phụ sản đầy uy tín. Lâm Giai Tịch từng là bệnh nhân của tôi.
- Thế thì liên quan gì đến tôi? – Gia Hàng hối hận muốn mổ bụng tự sát, những lời đó sao cô có thể nói ra miệng cơ chứ?
- Sau khi kết hôn nửa năm, Thiệu Hoa đưa Giai Tịch tới bệnh viện nhờ tôi kiểm tra. Các chỉ số của Giai Tịch đều rất bình thường, cũng không có thói quen gì không tốt, hai người họ đều không cố ý tránh thai, nhưng mãi vẫn không có con. Một tuần sau, tôi hẹn gặp họ, cho họ biết đời này Giai Tịch không thể tự mình trở thành một người mẹ được.
Ánh mắt anh ta bén nhọn như một lưỡi gươm, phóng về phía Gia Hàng.
- Giai Tịch thuộc diện vô sinh do miễn dịch, chính xác hơn là hai nhân tố: một là do miễn dịch tử cung và hai là do kháng thể ở màng bảo vệ noãn. Nói một cách đơn giản, chính là trong chất dịch ở tử cung của Giai Tịch tồn tại một lượng lớn các chất giết chết tinh trùng, giảm tỉ lệ tinh trùng sống sót, ngoài ra còn khiến cho tinh trùng không phân biệt được cơ thể tiếp nhận, không thể kết hợp với trứng. Cho dù may mắn thụ thai, thì kết cấu chắc chắn của màng bảo vệ sẽ khiến phôi thai bị giữ lại trong màng, không thể bám vào trong tử cung.
Nói xong một tràng giang đại hải các thuật ngữ chuyên ngành, Thành Công bưng ly nước trên bàn nhấp cho đỡ khô cổ, nở nụ cười cổ quái.
- Có hai cái trạm kiểm soát nghiêm ngặt như vậy, cho dù có làm thụ tinh nhân tạo thì tỷ lệ sảy thai và quái thai vẫn rất cao. Nếu Giai Tịch có may mắn được làm mẹ, con đường duy nhất… là nhờ người mang thai hộ!
Đôi mắt thâm trầm đen láy của Thành Công khẽ gợn một nét cười châm biếm, Gia Hàng không kịp điều chỉnh lại nét mặt, mở to mắt hoảng hốt.
- Tôi nói đúng rồi phải không? – Thành Công cực kỳ đắc ý. – Sao tôi lại chưa từng nghĩ tới mặt này chứ, Thiệu Hoa không có cơ hội quen biết loại người như cô. Tôi còn nói đùa với cậu ta rằng có phải cô đã cho cậu ta uống thuốc không, thì ra là như vậy!
- Thành lưu manh, anh nói dễ nghe một chút được không, thế nào là loại người như tôi? – Vành tai Gia Hàng đỏ rực lên, cô đã bắt đầu kích động.
Thành Công không nổi giận, hai tay ấn xuống bàn:
- Đừng ầm ĩ lên, có người đang nhìn chúng ta đấy. Bây giờ hãy nói chi tiết cho tôi nghe. Tôi hiểu tính cách của Thiệu Hoa, cậu ấy tuyệt đối không chấp nhận những chuyện trái với luân thường như thế này, Giai Tịch tốn bao nhiêu tiền cho cô? Tôi cũng muốn biết chút ít về thị trường mang thai hộ…
Gia Hàng cầm cốc nước trên mặt bàn hất thẳng vào mặt Thành Công, hai tay run bắn lên.
Nước từ cằm anh ta nhỏ tong tong xuống cổ áo chữ V của chiếc áo lông cừu màu xám nhạt, ướt đẫm một màng trước ngực.
Nhân viên phục vụ bê rượu vang và thức ăn sững sờ đứng cạnh tấm bình phong, không dám tiến lên.
Thành Công lấy khăn lau mặt, cười hì hì vẫy nhân viên phục vụ:
- Đói lắm rồi, mau dọn đồ ăn đi! Đã xem phim Cô nàng ngổ ngáo chưa?
Nhân viên phục vụ nở nụ cười thông cảm, đặt đồ ăn lên bàn, vờ như không biết gì.
- Thành lưu manh, mau trịnh trọng xin lỗi tôi. – Gia Hàng rất muốn bỏ đi một mạch, nhưng như thế, không biết gã Thành lưu manh này sẽ làm ra những chuyện gì.
- Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi có sao nói vậy, xin lỗi.
Thành Công không chút do dự, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, khiến Gia Hàng ngỡ ngàng.
- Tôi biết cô không phải là người như thế, nhưng hôm nay cô nhất định phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, nếu không tôi sẽ đi hỏi Thiệu Hoa.
- Tại sao anh lại phải biết? – Gia Hàng cắn môi, biết là hôm nay chạy không thoát, nhưng lại không muốn khoanh tay chịu trói.
- Nếu không muốn nói, thì ăn cơm trước đi! Thành Công ung dung nâng ly rượu trên bàn lên nghịch, cứ như chẳng hào hứng đến thế.
Gia Hàng nhíu mày, im lặng hồi lâu.
- Anh có cảm thấy nhà hàng này bài trí rất tầm thường không? – Cô đột nhiên hỏi.
Thành Công nhún vai, nhà hàng Tây thông thường đều thích bài trí theo phong cách Baroque[1]
[1] Phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ mười bảy, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục Hưng theo một cách thức mới.
- Tôi biết một nhà hàng phong cách hơn ở đây nhiều, nằm ở gần công viên, trước cửa là một quảng trường có đài phun nước theo nhạc, nhà hàng có nguyên một vách tường bằng kính nhìn ra quảng trường. Tối mùa hè đài phun nước bật, trông rất đẹp trong ánh đèn rực rỡ đủ màu. Nơi đó tối nào bàn ăn cũng được đặt kín, nhưng có rất nhiều thực khách đứng ngoài xếp hàng đợi tới lượt. Đặc sản của họ là món khai vị bằng chả cua sốt quả bơ và nước bưởi ép, súp bí đỏ nấu quế, salad hạnh nhân, món chính được gọi nhiều nhất là gà cuộn hun khói kiểu Pháp và gà tơ nướng cỏ xạ hương ăn kèm với nấm rừng.
- Xanh Thẫm? – Thành Công nhướng mày.
Đúng thế, nhà hàng đó tên là Xanh Thẫm, do một người Israel mở, cô làm thêm ở đó.
Thực ra nhà hàng Tây cao cấp có yêu cầu rất nghiêm ngặt về lễ nghi với nhân viên, trước bàn làm việc chính thức đều phải được tập huấn, cô là nhảy dù vào giữa chừng. Có một đàn chị khóa trên vì không bảo vệ được luận văn, mãi không tốt nghiệp được nên tới tìm cô, cô giúp chị ấy giải quyết. Chị ấy mời cô ăn cơm, chính là ở nhà hàng Xanh Thẫm.
Cô như già Lưu[2] vào Đại quan viên, từ đầu chí cuối đều há hốc mồm sửng sốt, cuối cùng hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn:
- Làm thêm ở đây được nhiều tiền lắm phải không?
[2] Nhân vật trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần, là một bà già quê mùa.
Đàn chị hỏi:
- Em muốn làm à?
Nhiệt huyết dâng trào, được thôi!
Khi đó, Chu Văn Cẩn đã ra nước ngoài hơn nửa năm, cô mất đi hứng thú với việc học hành, thời gian rảnh rỗi không biết làm gì.
Cô cũng từng làm thêm trong nhà hàng Tây, cảm thấy mình có thể đảm nhiệm được.
Anh họ của đàn chị là quản lý nhà hàng, nói một câu là cô được nhận.
Quản lý nhờ tổ trưởng dẫn dắt cô, sau một tuần tập huấn, công cuộc sinh nhai của cô đã bắt đầu.
Chưa tới ba ngày, cô đánh vỡ một cái đĩa, đánh đổ cà phê lên khăn lụa tơ tằm của một quý phu nhân. Nể mặt cô em họ, quản lý không tiện sa thải Gia Hàng, liền điều cô ra bên ngoài làm tiếp tân…
Chuyên phát phiếu và ổn định trật tự của khách đợi tới lượt.
Eo giắt điện đàm, tai cài micro, trông như tổng đài viên. Công việc này rất hợp với Gia Hàng, cô là người không ngồi được yên một chỗ, ở bên ngoài có thể chạy tới chạy lui, không cần phải đứng thẳng người, không cần lúc nào cũng phải cười toe toét.
Những ngày tháng như vậy cũng chẳng vui sướng chút nào, từ sáng tới tối, từ phần eo trở xuống đều mất hết cảm giác, nhưng được cái cô ngủ rất ngon.
Mạc Tiểu Ngải lo lắng bảo cô quay về học, nói cô đã bị ánh trắng làm cho đen sì rồi.
Cô cảm thấy tình trạng của mình giống như một đứa trẻ, không tìm thấy đường về nhà, chi bằng dừng lại nghỉ chân một chút!
Những ngày tháng đi làm thêm trôi qua rất nhanh, ba tháng sau, một hôm không hiểu sao khách khứa rất đông, đã tám giờ mà bên ngoài vẫn còn cả một hàng người dài.
Đứng ở cuối hàng là một mỹ nhân.
Cảnh đẹp người xinh, đều tự nhiên thu hút ánh nhìn của mọi người. Lúc đưa phiếu cho người đó, Gia Hàng không kìm chế được mà cười với chị ta.
Đêm tháng năm, trời lúc nóng lúc lạnh. Mỹ nữ mặc chiếc váy liền màu hồng cánh sen, một tấm khăn choàng tua rua bảy màu khoác ngang vai, ôm một bó tulip trắng trong lòng, mái tóc xoăn dài buông xõa tự nhiên mà không rối, ngược lại càng tăng thêm vẻ yêu kiều.
Gia Hàng chưa trải qua thời đại Quỳnh Dao, nhưng từng nghe chị Gia Doanh nhắc tới, người đẹp này chính là ứng cử viên cho nữ chính trong Quỳnh Dao, nguyệt thẹn hoa nhường, khiến người người thương mến.
Mỹ nữ vào nhà hàng lúc chín giờ hơn, Gia Hàng tháo micro bên tai ra, vào bếp uống nước. Lúc ra ngoài, nhân viên phục vụ đang bê salad lên cho bàn số 9 thì bị mót tiểu, nhờ Gia Hàng bưng lên giúp, luôn miệng căn dặn Gia Hàng phải cẩn thận.
Gia Hàng trợn mắt bê đồ đi, bàn số 9 là người đẹp kia, ngồi một mình, hơi kỳ quặc.
- Cảm ơn!
Chiếc khăn choàng đã vắt lên thành ghế, bờ vai mỹ nhân thật mảnh mai.
- Da em đẹp quá! – Mỹ nhân ngước nhìn lên, nụ cười rạng rỡ.
Gia Hàng cười đáp lại, lúc này mới để ấy thấy làn da mỹ nhân trắng qua mức.
- Chị có thể mời em ăn tối cùng chị không? – Mỹ nhân hỏi:
Gia Hàng lắc đầu:
- Xin lỗi, nhà hàng không cho phép nhân viên dùng bữa với khách hàng.
- Không sao, để chị nói với quản lý. Em có bận việc gì không?
Gia Hàng thành thật gật đầu.
- Nhận lời chị được không, với chị hôm nay là một ngày đặc biệt. – Đôi mắt đẹp lấp lánh nước, ánh lên vẻ khẩn cầu.
Trước ánh mắt như vậy, Gia Hàng như bị thôi miên, không nỡ từ chối.
Mỹ nhân quả thực chạy đi tìm quản lý, quản lý yêu cầu Gia Hàng thay đồ làm việc, coi như đã hết ca.
- Chị tên là Lâm Giai Tịch. – Mỹ nhân yểu điệu chìa tay về phía Gia Hàng.
- Gia Hàng!
Hai tay Lâm Giai Tịch đặt thẳng trước ngực, gương mặt xinh đẹp vì kích động mà trở nên vô cùng quyến rũ:
- Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của vợ chồng chị. Lúc đầu chị và anh ấy quen nhau khi đi xem mắt ở nhà hàng này.
Gia Hàng lịch sự nâng ly lên chúc mừng:
- Sao chồng chị không đi cùng?
- Anh ấy đi công tác, nhưng có gọi điện về cho chị.
- Hoa là do anh ấy bảo người ta mang tới ạ?
Đĩa thức ăn trước mặt mỹ nhân vẫn nằm nguyên như khi Gia Hàng đặt lên, hình như chưa từng động tới.
- Là chị tự mua. Trong một ngày như thế này, đương nhiên phải có một bó hoa mà mình yêu thích làm bạn. Chị cảm thấy vợ chồng với nhau không nên bận tâm chuyện ai tặng ai món quà gì, yêu thương nhau là đủ.
Gia Hàng là kẻ ngoại đạo, chẳng cách nào phụ họa theo, đành chăm chú ăn đồ ăn. Đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, đúng là cũng hơi đói rồi!
- Em là sinh viên!
- Cũng coi như là thế!
Cả tuần nay Gia Hàng không đi học.
- Thật đáng ngưỡng mộ, em rất xinh đẹp.
Gia Hàng mém xỉu, hai từ “Xinh đẹp” từ trước tới giờ chẳng liên quan gì đến cô.
- Em vừa trẻ trung vừa hoạt bát, chị trầm lắng qua. – Mỹ nhân khẽ thở dài, mắt phảng phất nét bi ai.
- Chị rất có khí chất.
Mỹ nhân cười bình thản, không mấy để ý, có lẽ đã quen với những lời khen như vậy.
- Hôm nay là ngày kỷ niệm của chị, chị ước một điều đi! – Gia Hàng đơn thuần là muốn khuấy động không khí.
Hàng mi dài của mỹ nhân khẽ chớp mấy cái, hai tay chắp lại như thánh nữ đang cầu nguyện trong nhà thờ:
- Chị chỉ muốn có một đứa con. Còn em?
Điều ước của Gia Hàng là học kỳ này mau chóng kết thúc, cô muốn quay về thị trấn Phượng Hoàng.
Tháng năm, thời gian đẹp nhất trong năm, không nóng không lạnh, không oi không nồm, mặt trời rực rỡ, hoa cỏ tốt tươi, thành cổ Phượng Hoàng đương nhiên kẻ qua người lại tấp nập, hội hoa đăng thắp sáng bầu trời đêm của cả thị trấn.
Tháng Năm ở Bắc Kinh, ông trời động một chút là sầm mặt lại, không biết là do ảnh hưởng của việc này, hay là do vấn đề tâm trạng, Gia Hàng cảm thấy ngày tháng trôi qua như đã dùng hết chút sức mòn, khiến người ta lo âu liệu ngày mai có tới.
Chủ nhật, Gia Hàng không đi làm, cô tới nhà Gia Doanh. Nếu chị Gia Doanh biết cô lông bông như vậy, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Ăn hai bữa cơm ở nhà chị hai, sau đó còn gói chút đồ ăn mang về cho Ninh Mông và Tiểu Ngải đỡ cơn thèm.
Ninh Mông lại yêu, cậu ta bảo mùa xuân thì nên yêu, nếu không sẽ thật phí hoài.
Gia Hàng gật đầu, động vật thông thường đều làm thế.
Tiểu Ngải mặt mày nhăn nhó, giờ cô nàng suốt ngày sống rất mệt mỏi, một mình phục vụ cho hai người. Có hai vị giáo sư khi dạy thích điểm danh, nói điểm danh cũng tính thông thường, cô nàng phải nơm nớp dùng giọng thật điểm danh cho mình, sau đó lại giả giọng điểm danh cho Gia Hàng, cuộc sống hai mặt này khiến nàng ta sắp suy sụp.
Gia Hàng chẳng hề biết ơn, cô mặc kệ mấy ông giáo sư đó, thích cho mấy điểm thì cho, cô chẳng quan tâm. Tiểu Ngải lại rất để ý.
Thứ hai tới quán Xanh Thẫm làm, tổ trưởng đưa cô một tờ giấy nhắn, cô mở ra xem, là lời nhắn của Lâm Giai Tịch. Chồng chị ta đã về, tối qua hai người cùng tới đây ăn, không gặp được Gia Hàng chị ta rất tiếc nuối.
Gia Hàng vứt tờ giấy nhắn vào thùng rác rồi đi thay quần áo làm việc. Cô cho rằng mấy việc này đều là những nốt đệm trong công việc, xong rồi thì thôi.
Buổi tối, trời đổ mưa. Trong nhà hàng bật điều hòa rất dễ chịu. Những người khách đợi tới lượt vẫn chẳng ít đi chút nào, Gia Hàng đứng dưới hiên, buồn chán nhìn những sợi mưa giăng giăng như tơ.
- Gia Hàng! – Một chiếc BMV màu bạc dừng lại trước cửa, Lâm Giai Tịch từ trong xe chạy ra, lấy cặp sách che đầu, vạt váy lụa màu trắng thấm mấy giọt mưa. – Hôm nay cuối cùng cũng gặp được em.
Chị ta tỏ vẻ mừng rỡ.
Gia Hàng cười lịch sự:
- Tối nay chị đi mấy người?
Lâm Giai Tịch lắc đầu:
- Chị ăn cơm ở nhà mẹ rồi, đúng lúc đi ngang qua đây thì nhìn thấy em. Bao giờ em xong thì chị em mình đi uống cà phê?
Gia Hàng không hiểu lắm sự nhiệt tình khác thường mà mỹ nhân dành cho mình, nếu không phải mỹ nhân đã có chồng, cô thực sự nghi ngờ liệu mỹ nhân có phải là les.
- Mười giờ cơ! Chị về sớm đi, mưa chẳng biết bao giờ mới tạnh.
- Vậy chị đứng đây với em. – Lâm Giai Tịch mỉm cười với đôi tình nhân đứng hàng đầu tiên. – Không phải tôi chen ngang đâu, tôi là bạn cô ấy.
Nụ cười của mỹ nhân không thể chống đỡ nổi, người thanh niên kia lập tức nhường chỗ:
- Không sao, không sao!
- Chị tìm em có việc gì không? – Gia Hàng nghi hoặc hỏi, cô và mỹ nhân hình như không có môi trường và điều kiện để trở thành bạn bè, kể cả tuổi tác cũng thế.
- Nhất định phải có việc mới được tìm em sao? – Lâm Giai Tịch hờn dỗi.
Gia Hàng nhún vai ngượng nghịu.
- Dạo này học hành căng thẳng không? Làm thêm như thế này có ảnh hưởng gì không?
- Không ạ.
- Ừm trông em rất thông minh.
Mỹ nhân thật là biết cách nói chuyện, lần trước bảo cô “xinh đẹp”, lần này lại là “thông minh”, Gia Hàng mừng húm, cô sắp thành thiên hạ vô địch rồi.
- Hồi chị đi học vất vả lắm, lý hóa với chị cứ như sách trời ấy, mấy công thức toán học thì chị chẳng tài nào áp dụng nổi. Ngày nào đi học chị cũng cảm thấy như ngày tận thế. Sau này bố chị cho chị đi học vẽ, chị mới thấy thoải mái. Em biết không, Đài Loan có một họa sĩ tên là Tịch Mộ Dung, bà ấy cũng là một thi sĩ, khi đi học, bà ấy cũng học rất lệch. – Lâm Giai Tịch rũ đuôi tóc, để lộ ra cái cổ trắng ngần với một chuỗi ngọc trai màu trắng.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn trên hiên chuỗi ngọc trai tỏa ra ánh sáng dịu dàng, Gia Hàng nhìn thêm mấy cái.
- Quà kỷ niệm chồng chị tặng.
Trong tai nghe vang lên tiếng của tổ trưởng, có khách đang thanh toán, có thể nhận thêm người khách nữa. Gia Hàng cười với Lâm Giai Tịch rồi mở cửa cho đôi tình nhân.
- Gia Hàng, em đang bận, chị không làm phiền em nữa. À, ngày mai có rảnh thì đi xem cho vui, trong đó có hai bức tranh của chị. – Lâm Giai Tịch đưa cho cô một tấm vé – Nếu em phải đi học, không đi cũng không sao. Bức tranh đó sau này chị sẽ lấy lại, sau này vẫn có thể xem được.
Gia Hàng nhận tấm vé.
Lâm Giai Tịch vốn là một họa sĩ, cũng có chút ít danh tiếng, phong cách tinh tế, mang theo sự dịu dàng mềm mại đầy nữ tính.
Trong con mắt của Gia Hàng, phụ nữ học nghệ thuật giống như người ngoài hành tinh. Từ trước tới nay cô luôn kính nhi viễn chi với họ.
Cô không đi triển lãm tranh mà ngủ cả ngày trong ký túc, bữa trưa Tiểu Ngải mua về hộ.
Xem ra Lâm Giai Tịch đúng thật là khách quen của Xanh Thẫm, tuần nào cũng tới ít nhất một lần, lúc thì đi một mình, lúc thì đi với đồng nghiệp.
Gia Hàng muốn không thân với chị ta cũng không được.
Mùa mưa dầm cuối cùng rồi cũng qua, tháng Sáu đã tới, cũng tới kỳ thi.
Mạc Tiểu Ngải ăn không ngon, ngủ không yên vì sầu não. Không có ruộng thì sẽ chẳng được ngồi mát ăn bát vàng, những sinh viên thường ngày sống thảnh thơi cứ đến kỳ thi là lại rối bời ruột gan. Tuy trượt thì vẫn có thể thi lại, nhưng cũng không phải là môn nào cũng trượt được, nếu không qua được một nửa số học phần đã đăng ký trong học kỳ này, sẽ phải học tập trung, hai lần học tập trung là cuốn gói khỏi trường được rồi.
Tiểu Ngải chiếm cứ máy photocopy hơn một tiếng đồng hồ, photo hết tập vở trong kỳ để đưa lại cho Gia Hàng.
Gia Hàng trả tiền photo cho Tiểu Ngải, nói cảm ơn, rồi nhận tài liệu, nhưng nhét hết xuống dưới gối, tiếp tục ngủ.
- Heo, cứ thế sẽ bị đuổi đấy. Tiểu Ngải cuống lên.
- Mọi con đường đều dẫn về La Mã.
Muốn kiếm tiền không chỉ có mỗi cách học đại học, nhìn xem, làm thêm cũng kiếm được tiền, đi thi hộ viết luận văn hộ cũng kiếm được tiền, ra quán net chơi game hộ người khác cũng kiếm được tiền. Học kỳ này, Gia Hàng không xin tiền bố mẹ ruột một đồng tiền tiêu vặt nào, tiền chị Gia Doanh cho, cô đều giữ lại.
Hôm thi môn đầu tiên, thật kỳ lạ, mới tám giờ Gia Hàng đã tỉnh dậy, sân trường rất yên tĩnh, cô mặc quần lửng và áo phông cổ tròn, bên dưới lộ ra đôi bắp chân nhỏ nhắn, phía trên lộ ra hai cánh tay, sảng khoái đi tới tiệm net! Mấy con sâu mạng lướt net cả đêm đều đã thẫn thờ ngơ ngẩn hết, vừa hay có thể tiêu diệt bọn chúng.
Cô quét mắt nhìn những người đang lên mạng trong quán net, tự động phân loại bọn họ rồi mới quan sát xem họ đang làm gì. Ngồi một lúc, thấy hơi khát, cô đi sang siêu thị bên cạnh mua nước. Vừa đưa tay về phía chai nước khoáng Nông Phu, một bàn tay thon thả nõn nà bỗng túm lấy cô.
Cô ngoái đầu lại, Lâm Giai Tịch đang sầm mặt xuống:
- Gia Hàng, sáng nay không phải em đi thi sao?
Tối qua Lâm Giai Tịch tới quán Xanh Thẫm ăn cơm, nghe nói Gia Hàng xin nghỉ việc để thi học kỳ, sau đó nghỉ hè về quê.
Khi đó Lâm Giai Tịch còn để lại số điện thoại cho cô nữa.
- Thi xong rồi! – Gia Hàng cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn vào bóng mình trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Giai Tịch.
- Em nói dối, thực ra em vẫn luôn trốn học đúng không? – Lâm Giai Tịch trừng mắt nhìn Gia Hàng. – Em ngẩng đầu lên nhìn chị xem nào.
- Chuyện của em không cần chị lo. – Gia Hàng hất tay chị ta ra.
- Chị cứ lo, ai bảo em là bạn chị.
- Em chưa từng thừa nhận, từ đầu đến cuối đều là tự chị nói.
- Thật sao? – Lâm Giai Tịch bị tổn thương, mắt ngấn lệ.
Gia Hàng nhìn chị ta, đành chịu thua:
- Thôi được rồi, em nói đùa thôi. Sao chị lại ở đây?
Cô muốn nói sang chuyện khác.
- Chị tới trường của em, muốn đợi em thi xong thì đưa em đi ăn cơm.
Gia Hàng dở khóc dở cười:
- Chị có thể gọi điện thoại cho em, chạy tới đây làm gì?
- Chị muốn làm cho em bất ngờ.
Không phải là bất ngờ, mà là hãi hùng.
Không đi quán net được nữa, họ đành vào một quán bánh ngọt, gọi trà sữa và bánh mì.
- Em không biết chị ngưỡng mộ em biết bao nhiêu, sao có thể lãng phí tuổi trẻ như vậy? – Lâm Giai Tịch trách móc. – Khó khăn lắm mới vào được đại học, không biết bố mẹ em vui mừng tới mức nào. Nếu biết em thế này, em có thể tưởng tượng được họ sẽ thế nào không? Gia Hàng, em thật không hiểu chuyện.
Những điều này, Gia Hàng cũng đã từng nghĩ tới, nhưng bây giờ cô đang lạc đường, không bận tâm tới.
Như hiểu được tâm trạng của cô, Lâm Giai Tịch không nói tiếp nữa, chỉ khẽ thở dài:
- Thực ra trên đời này, không ai có thể thuận lợi hết được. Ví dụ như chị, gia cảnh tốt, công việc tốt, bố mẹ tốt, đến lấy chồng cũng lấy được người mình yêu thương, nhưng chị… lại không thể có con.
Gia Hàng thảng thốt, nhớ tới điều ước của chị ta hôm kỷ niệm ngày cưới.
- Bây giờ y học rất phát triển… – Cô ngắc ngứ an ủi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Giai Tịch nhuốm đầy vẻ cay đắng:
- Nếu y học thực sự phát triển như vậy, thế giới này đã không có nhiều tiếc nuối như thế.
- Nhưng có những gia đình kiểu DINK cũng sống rất hạnh phúc mà.
Lâm Giai Tịch lắc đầu:
- Hạnh phúc ấy chỉ là phiến diện, là tạm bợ. Bất kể tình yêu như thế nào, nếu đã bước vào hôn nhân, không có con sẽ không thể nào trụ được tới già.
Gia Hàng khẽ hít vào một hơi:
- Chồng chị muốn ly hôn với chị sao?
Ánh mắt Lâm Giai Tịch ngập tràn chua xót:
- Anh ấy sẽ không bao giờ làm như thế. Anh ấy là người sẽ giữ lời hứa tới cùng, trong bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không thay đổi. Lúc đầu, anh ấy âm thầm đưa chị đi khám bác sĩ. Đầu tiên là ở trong nước, sau đó ra cả nước ngoài, kết quả vẫn như nhau. Chị vô cùng đau khổ, cứ khóc mãi, anh ấy an ủi chị, nói trên đời này có rất nhiều đôi vợ chồng không có con cái, hai người bầu bạn cũng rất tốt. Chị rất yêu anh ấy, chị không đành lòng chia tay. Bố mẹ chồng chị cứ giục bọn chị sinh con, chị khổ tâm mà không thể nói ra. Không ngờ chồng chị lại nhờ người làm một tờ giấy xét nghiệm, nói anh ấy vô sinh.
- Oa, chồng chị thật là yêu chị. – Gia Hàng buột miệng trầm trồ, giọng đầy ngưỡng mộ.
- Đúng thế, sau đó trong nhà không ai nhắc tới chuyện con cái nữa. Nhưng trong lòng chị vẫn không thấy dễ chịu. Không dễ chịu cũng phải giả vờ vui vẻ. Tình yêu có sâu đậm có nồng nàn đến mấy, cũng sẽ nhạt dần đi theo thời gian, không phải là ngoại tình hay thay lòng đổi dạ gì, mà là sẽ khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, cô đơn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu nói, sau đó ai làm việc nấy. Nếu có một đứa con thì lại khác, trong nhà rộn rã tiếng cười, sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, cũng sẽ có chung mục tiêu để phấn đấu.
Gia Hàng nhăn mặt đồng tình.
- Chị nghĩ hiện giờ em đang gặp phải những chuyện không vui, chứ em chắc chắn không phải là người như thế này. Em có gì để buồn phiền chứ, trẻ như vậy muốn làm gì cũng kịp, lựa chọn sai lầm vẫn có thể làm lại từ đầu, có hiểu lầm gì vẫn còn kịp giải thích, tụt lại phía sau vẫn có thể đuổi kịp. Hứa với chị, đừng sa sút nữa, được không? – Lâm Giai Tịch vỗ nhẹ lên tay Gia Hàng. – Nếu chị bằng tuổi em, biết mình không thể có con, chị sẽ không lấy chồng chị. Tình yêu không phải là viên kẹo bọc đường, mà cũng sẽ đắng chát khó nuốt. Chị thật sự sợ thứ anh ấy dành cho chị chỉ là trách nhiệm chứ không phải tình yêu. Không nói nữa, quay về đi thi đi, chị đi với em.
Dưới cái nhìn chăm chú mà dịu dàng của Lâm Giai Tịch, Gia Hàng như bị thôi miên, ngoan ngoãn đứng lên.
Khi ra khỏi cổng, cậu lính nhìn anh qua gương chiếu hậụ:
- Thủ trưởng, lát nữa đi đón phu nhân trước ạ?
Cậu ta nhớ mấy ngày trước thủ trưởng đã từng nhắc tới chuyện này. Anh ngả người trên ghế, khép hờ đôi mắt, trong ánh chiều chênh chếch, sống mũi thẳng bên sáng bên tối, khiến khuôn mặt càng trở nên u ám.
- Không cần, về thẳng nhà,
Ngữ điệu bình thản, không có gì khác thường.
Giờ phút này, một cảm xúc lạ lẫm đang dâng lên trong lồng ngực, khiến anh sửng sốt.
Cảm xúc lạ lẫm ấy là ghen tuông. Đúng thế, anh ghen. Vẻ dịu dàng và yêu thương của Chu Văn Cẩn khi nói về Gia Hàng, như một nồi nước sôi hùng hục hắt thẳng vào mặt anh, anh không kịp né tránh, chỉ có thể hứng chịu toàn bộ.
Không nén nổi sự chất vấn trong lòng: Bọn họ chỉ là sư huynh muội thân nhau vì tài?
Nếu đúng, thì sao?
Nếu không đúng, thì có thể thế nào?
Theo giao hẹn ban đầu, cô tự do.
Từ đó tới nay, đã bốn tháng.
Vô hình trung, cô đã khiến cuộc sống của anh chia năm xẻ bảy, khiến anh nảy sinh rất nhiều suy nghĩ xa xôi không thể tưởng tượng nổi.
Anh đã coi nhẹ cảm nhận của cô sao? Cô vẫn còn trẻ như vậy…
Đây là lĩnh vực anh không quen lắm, lần đầu tiên, anh cảm thấy hoang mang bất lực.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đêm dần bao phủ.
Một chiếc Audi đang đỗ ngoài cổng, biển xe khiến anh sững người, vội đẩy cửa xe bước vào bên trong.
- Lần trước tới, Giai Tịch vẫn còn pha trà cho chúng ta, ân cần nhắc nhở ông chú ý huyết áp. Hôm nay, nó đã… – Người phụ nữa già nua đầm đìa nước mắt.
- Muốn khóc thì về nhà khóc, cứng rắn lên một chút có được hay không? Người ta đã có vợ có con, Giai Tịch chỉ còn một nắm tro tàn, nơi này đã không còn là nhà nó nữa. Dì Lữ, xin dì tránh ra. Người đàn ông nho nhã cao giọng trách móc.
Dì Lữ lo lắng xua tay:
- Giáo sư Lâm, ông đừng làm khó tôi, tôi chỉ giúp việc cho nhà thiếu tướng Trác thôi, không thể làm chủ việc này được. Ông đợi cậu ấy về được không?
Thím Đường không quen hai người bỗng dưng xông vào đây này, ngơ ngác bế Phàm Phàm đứng trên hành lang.
- Tôi là bố của Giai Tịch, đến lấy tranh và lễ vật của con tôi còn cần nó đồng ý hay sao? – Giáo sư Lâm quắc mắt giận dữ, khua tay múa chân.
Dì Lữ khổ sở nài nỉ:
- Giáo sư Lâm… Thiếu tướng Trác, cậu về rồi.
Dì Lữ mừng rỡ chạy về phía Trác Thiệu Hoa lúc này đang bước vào sân.
- Bố, mẹ! – Anh gật đầu.
- Chúng tôi không nhận nổi cách xưng hô này. Tốt lắm, anh về rồi, vậy thì xin báo cho anh một tiếng. Tất cả tác phẩm của Giai Tịch lúc còn sống, quần áo, đồ trang sức nó từng dùng, chúng tôi phải đem về hết. Nếu anh không chịu thì chúng tôi mua lại.
Trác Thiệu Hoa từ từ nhắm mắt lại, giọng điềm đạm:
- Thím Đường, thím bế Phàm Phàm vào phòng đi. Bố, mẹ, tại sao đột nhiên lại làm như vậy?
- Tại sao chúng tôi lại không thể làm như thế? – Bà Lâm nhảy dựng lên. – Chẳng lẽ phải đợi đến ngày nhìn thấy đồ của Giai Tịch bị ném ra bãi rác hay ra chợ đồ cũ sao? Anh không còn trân trọng nữa, nhưng chúng tôi thì còn.
Dì Lữ không nhịn được lẩm bẩm:
- Nói gì cũng phải có lương tâm, đồ của cô Lâm chúng tôi đâu có không trân trọng? Bà vào phòng ngủ, vào phòng làm việc mà xem, đến giờ mẹ Phàm Phàm vẫn còn ngủ ở phòng dành cho khách đấy!
Bà Lâm cười lạnh:
- Bây giờ bà đang bất bình, chê Giai Tịch nhà tôi chiếm đất phải không, được thôi, bây giờ chúng tôi dọn đi, các người hài lòng rồi chứ.
- Không phải, không phải. – Dì Lữ khổ sở quay sang phía Trác Thiệu Hoa.
- Bố, mẹ, mời vào nhà ngồi. – Trác Thiệu Hoa nói. – Giai Tịch là vợ con, tất cả đồ đạc và tác phẩm của cô ấy đều mang dấu vết của cuộc sống chung của bọn con trước đây, con cảm thấy nên giữ lại ở đây. Bất cứ lúc nào bố mẹ cũng có thể tới thăm, nhưng không thể mang đi.
Giọng nói không trầm không bổng, nhưng lại mang theo một sự cố chấp không thể xâm phạm.
- Anh không xứng nói những lời này.
Giọng giáo sư Lâm bỗng cao vút lên, khiến Gia Hàng vừa mới đặt chân qua cổng liền sững người, sau lưng cô là Thành Công.
Bọn họ gặp nhau ở cổng quân khu, Thành Công tới tặng quà năm mới cho Tiểu Phàm Phàm, Gia Hàng nói mình vừa đi dạo phố về. Tay cô xách một túi đồ ăn Lai Y Phần, bên trong kêu lọc xọc.
Thanh Công thò đầu nhìn vào trong túi:
- Đây là cô mua cho mình đấy hả?
- Tôi và Phàm Phàm cùng ăn. – Gia Hàng giấu túi đồ ăn ra sau lưng.
- Cứ khoát lác đi, Phàm Phàm nhà cô đã ra phố mua tương được rồi đấy.
- Tôi ăn cũng tức là Phàm Phàm ăn.
Thành Công liếc bộ ngực Gia Hàng một cách thâm sâu, miệng nhếch lên gian tà:
- Tôi nhớ là Phàm Phàm chỉ ăn sữa bột.
- Cái đồ… Thành lưu manh. – Gia Hàng tức tối dùng bàn tay băng bó đẩy anh ta một cái, lách người chạy đi.
Hai người một trước một sau đi vào trong sân.
- Trước đây chúng tôi đã bị vẻ đạo mạo nghiêm trang của anh đánh lừa, nếu anh yêu Giai Tịch dù chỉ một chút, anh có kết hôn chớp nhoáng sau khi nó nằm xuống chưa đầy nửa năm không, cô ả kia lại còn sắp lâm bồn nữa. Anh không cảm thấy vô sỉ, nhưng chúng tôi thấy muối mặt thay anh. Không nói nhiều nữa, trả đồ đạc của Giai Tịch cho chúng tôi.
- Không được! – Gia Hàng hét lên.
Mọi người quay đầu lại.
Không khí nhất thời trầm xuống.
Một lát sau, giáo sư Lâm gầm lên:
- Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?
Gia Hàng không nhìn ông ta mà chạy đến bên người Trác Thiệu Hoa, mặt đỏ phừng phừng:
- Anh nói, nói thật với bọn họ đi.
Trác Thiệu Hoa dùng ánh mắt ra hiệu cho cô im lặng.
- Nếu anh không nói, thì em nói.
Trác Thiệu Hoa im lặng.
- Anh sợ bọn họ không tin, anh cho bọn họ xem nhật… Ưm!
Trác Thiệu Hoa bỗng ôm cô vào lòng, hòa tan những lời cô định nói trong lồng ngực rộng lớn của mình.
Cảnh tượng này càng khiến ông bà Lâm ngứa mắt.
- Đừng nói gì, anh sẽ xử lý. – Anh bịt miệng cô, ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Em không muốn anh phải chịu ấm ức như vậy. Nếu anh không cho họ xem, em sẽ đột nhập vào máy tính của anh, công khai cho tất cả mọi người, – Ánh mắt cô đang hạ lời thề.
Anh nhắm mắt lại, một luồng nhiệt nóng dâng lên trong tim, khiến toàn thân anh tan ra, chỉ tiếc bây giờ không phải là lúc dành cho cảm xúc.
- Thành Công, đưa Gia Hàng ra ngoài ăn tối, lát nữa tôi đi đón cô ấy.
Nếu cô ở đây, chắc chắn sẽ bị xúc phạm giống anh, mà cô tuyệt đối sẽ phản kháng lại.
Anh không muốn thấy bất kỳ người nào bị tổn thương.
Làm anh em đã nhiều năm, vẫn có chút ăn ý. Thành Công gật đầu hiểu ý, kéo Gia Hàng:
- Đi mau, tôi đã đặt chỗ rồi. Bác trai, bác gái, chúc mừng năm mới!
Anh ta nhã nhặn gật đầu chào vợ chồng giáo sư Lâm đang nhìn nhau trân trối.
Gia Hàng khom người xuống, anh ta nửa kéo nửa đẩy cô vào trong xe.
- Tôi không đi, tôi phải ở lại, những vật đó không thể để họ mang đi được, Tiểu Phàm Phàm đã không có mẹ rồi, nếu còn không có cả đồ vật kỷ niệm của mẹ nữa thì đáng thương biết bao! – Mắt Gia Hàng đỏ hoe, ra sức giãy giụa.
Thành Công nheo mắt lại đầy cảnh giác.
Anh ta lôi Gia Hàng đến một nhà hàng tây tên là Mặt trời lạnh, cố tình ngồi trong góc. Có một bức bình phong ngăn cách họ với bên ngoài. Không có tâm trạng nghiên cứu thực đơn, anh ta bảo nhân viên phục vụ cứ dọn bữa bình thường, sau đó xua nhân viên phục vụ đi, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn:
- Heo, tua lại những lời vừa nói, tôi muốn nghe lại một lần nữa.
Gia Hàng phát huy tinh thần Đảng viên bất hạnh rơi vào Cố Cung, mặc ngươi muốn dùng hình tra tấn, dùng tiền mua chuộc, miệng của Heo đã bị khóa kín, không tài nào mở ra được.
- Được, cô có quyền giữ im lặng, nhưng không có nghĩa là cô vô tội. – Thành Công khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng. – Heo, cô quên là tôi làm gì rồi sao?
Gia Hàng cười gượng gạo phản bác:
- Dù sao anh cũng không phải là cảnh sát, anh không có quyền bắt tôi.
Ánh mắt Thành Công sáng rực khác thường:
- Tôi là bác sĩ phụ sản, nói kiêu căng một tí thì là một chuyên gia phụ sản đầy uy tín. Lâm Giai Tịch từng là bệnh nhân của tôi.
- Thế thì liên quan gì đến tôi? – Gia Hàng hối hận muốn mổ bụng tự sát, những lời đó sao cô có thể nói ra miệng cơ chứ?
- Sau khi kết hôn nửa năm, Thiệu Hoa đưa Giai Tịch tới bệnh viện nhờ tôi kiểm tra. Các chỉ số của Giai Tịch đều rất bình thường, cũng không có thói quen gì không tốt, hai người họ đều không cố ý tránh thai, nhưng mãi vẫn không có con. Một tuần sau, tôi hẹn gặp họ, cho họ biết đời này Giai Tịch không thể tự mình trở thành một người mẹ được.
Ánh mắt anh ta bén nhọn như một lưỡi gươm, phóng về phía Gia Hàng.
- Giai Tịch thuộc diện vô sinh do miễn dịch, chính xác hơn là hai nhân tố: một là do miễn dịch tử cung và hai là do kháng thể ở màng bảo vệ noãn. Nói một cách đơn giản, chính là trong chất dịch ở tử cung của Giai Tịch tồn tại một lượng lớn các chất giết chết tinh trùng, giảm tỉ lệ tinh trùng sống sót, ngoài ra còn khiến cho tinh trùng không phân biệt được cơ thể tiếp nhận, không thể kết hợp với trứng. Cho dù may mắn thụ thai, thì kết cấu chắc chắn của màng bảo vệ sẽ khiến phôi thai bị giữ lại trong màng, không thể bám vào trong tử cung.
Nói xong một tràng giang đại hải các thuật ngữ chuyên ngành, Thành Công bưng ly nước trên bàn nhấp cho đỡ khô cổ, nở nụ cười cổ quái.
- Có hai cái trạm kiểm soát nghiêm ngặt như vậy, cho dù có làm thụ tinh nhân tạo thì tỷ lệ sảy thai và quái thai vẫn rất cao. Nếu Giai Tịch có may mắn được làm mẹ, con đường duy nhất… là nhờ người mang thai hộ!
Đôi mắt thâm trầm đen láy của Thành Công khẽ gợn một nét cười châm biếm, Gia Hàng không kịp điều chỉnh lại nét mặt, mở to mắt hoảng hốt.
- Tôi nói đúng rồi phải không? – Thành Công cực kỳ đắc ý. – Sao tôi lại chưa từng nghĩ tới mặt này chứ, Thiệu Hoa không có cơ hội quen biết loại người như cô. Tôi còn nói đùa với cậu ta rằng có phải cô đã cho cậu ta uống thuốc không, thì ra là như vậy!
- Thành lưu manh, anh nói dễ nghe một chút được không, thế nào là loại người như tôi? – Vành tai Gia Hàng đỏ rực lên, cô đã bắt đầu kích động.
Thành Công không nổi giận, hai tay ấn xuống bàn:
- Đừng ầm ĩ lên, có người đang nhìn chúng ta đấy. Bây giờ hãy nói chi tiết cho tôi nghe. Tôi hiểu tính cách của Thiệu Hoa, cậu ấy tuyệt đối không chấp nhận những chuyện trái với luân thường như thế này, Giai Tịch tốn bao nhiêu tiền cho cô? Tôi cũng muốn biết chút ít về thị trường mang thai hộ…
Gia Hàng cầm cốc nước trên mặt bàn hất thẳng vào mặt Thành Công, hai tay run bắn lên.
Nước từ cằm anh ta nhỏ tong tong xuống cổ áo chữ V của chiếc áo lông cừu màu xám nhạt, ướt đẫm một màng trước ngực.
Nhân viên phục vụ bê rượu vang và thức ăn sững sờ đứng cạnh tấm bình phong, không dám tiến lên.
Thành Công lấy khăn lau mặt, cười hì hì vẫy nhân viên phục vụ:
- Đói lắm rồi, mau dọn đồ ăn đi! Đã xem phim Cô nàng ngổ ngáo chưa?
Nhân viên phục vụ nở nụ cười thông cảm, đặt đồ ăn lên bàn, vờ như không biết gì.
- Thành lưu manh, mau trịnh trọng xin lỗi tôi. – Gia Hàng rất muốn bỏ đi một mạch, nhưng như thế, không biết gã Thành lưu manh này sẽ làm ra những chuyện gì.
- Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi có sao nói vậy, xin lỗi.
Thành Công không chút do dự, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, khiến Gia Hàng ngỡ ngàng.
- Tôi biết cô không phải là người như thế, nhưng hôm nay cô nhất định phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, nếu không tôi sẽ đi hỏi Thiệu Hoa.
- Tại sao anh lại phải biết? – Gia Hàng cắn môi, biết là hôm nay chạy không thoát, nhưng lại không muốn khoanh tay chịu trói.
- Nếu không muốn nói, thì ăn cơm trước đi! Thành Công ung dung nâng ly rượu trên bàn lên nghịch, cứ như chẳng hào hứng đến thế.
Gia Hàng nhíu mày, im lặng hồi lâu.
- Anh có cảm thấy nhà hàng này bài trí rất tầm thường không? – Cô đột nhiên hỏi.
Thành Công nhún vai, nhà hàng Tây thông thường đều thích bài trí theo phong cách Baroque[1]
[1] Phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ mười bảy, tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục Hưng theo một cách thức mới.
- Tôi biết một nhà hàng phong cách hơn ở đây nhiều, nằm ở gần công viên, trước cửa là một quảng trường có đài phun nước theo nhạc, nhà hàng có nguyên một vách tường bằng kính nhìn ra quảng trường. Tối mùa hè đài phun nước bật, trông rất đẹp trong ánh đèn rực rỡ đủ màu. Nơi đó tối nào bàn ăn cũng được đặt kín, nhưng có rất nhiều thực khách đứng ngoài xếp hàng đợi tới lượt. Đặc sản của họ là món khai vị bằng chả cua sốt quả bơ và nước bưởi ép, súp bí đỏ nấu quế, salad hạnh nhân, món chính được gọi nhiều nhất là gà cuộn hun khói kiểu Pháp và gà tơ nướng cỏ xạ hương ăn kèm với nấm rừng.
- Xanh Thẫm? – Thành Công nhướng mày.
Đúng thế, nhà hàng đó tên là Xanh Thẫm, do một người Israel mở, cô làm thêm ở đó.
Thực ra nhà hàng Tây cao cấp có yêu cầu rất nghiêm ngặt về lễ nghi với nhân viên, trước bàn làm việc chính thức đều phải được tập huấn, cô là nhảy dù vào giữa chừng. Có một đàn chị khóa trên vì không bảo vệ được luận văn, mãi không tốt nghiệp được nên tới tìm cô, cô giúp chị ấy giải quyết. Chị ấy mời cô ăn cơm, chính là ở nhà hàng Xanh Thẫm.
Cô như già Lưu[2] vào Đại quan viên, từ đầu chí cuối đều há hốc mồm sửng sốt, cuối cùng hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn:
- Làm thêm ở đây được nhiều tiền lắm phải không?
[2] Nhân vật trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần, là một bà già quê mùa.
Đàn chị hỏi:
- Em muốn làm à?
Nhiệt huyết dâng trào, được thôi!
Khi đó, Chu Văn Cẩn đã ra nước ngoài hơn nửa năm, cô mất đi hứng thú với việc học hành, thời gian rảnh rỗi không biết làm gì.
Cô cũng từng làm thêm trong nhà hàng Tây, cảm thấy mình có thể đảm nhiệm được.
Anh họ của đàn chị là quản lý nhà hàng, nói một câu là cô được nhận.
Quản lý nhờ tổ trưởng dẫn dắt cô, sau một tuần tập huấn, công cuộc sinh nhai của cô đã bắt đầu.
Chưa tới ba ngày, cô đánh vỡ một cái đĩa, đánh đổ cà phê lên khăn lụa tơ tằm của một quý phu nhân. Nể mặt cô em họ, quản lý không tiện sa thải Gia Hàng, liền điều cô ra bên ngoài làm tiếp tân…
Chuyên phát phiếu và ổn định trật tự của khách đợi tới lượt.
Eo giắt điện đàm, tai cài micro, trông như tổng đài viên. Công việc này rất hợp với Gia Hàng, cô là người không ngồi được yên một chỗ, ở bên ngoài có thể chạy tới chạy lui, không cần phải đứng thẳng người, không cần lúc nào cũng phải cười toe toét.
Những ngày tháng như vậy cũng chẳng vui sướng chút nào, từ sáng tới tối, từ phần eo trở xuống đều mất hết cảm giác, nhưng được cái cô ngủ rất ngon.
Mạc Tiểu Ngải lo lắng bảo cô quay về học, nói cô đã bị ánh trắng làm cho đen sì rồi.
Cô cảm thấy tình trạng của mình giống như một đứa trẻ, không tìm thấy đường về nhà, chi bằng dừng lại nghỉ chân một chút!
Những ngày tháng đi làm thêm trôi qua rất nhanh, ba tháng sau, một hôm không hiểu sao khách khứa rất đông, đã tám giờ mà bên ngoài vẫn còn cả một hàng người dài.
Đứng ở cuối hàng là một mỹ nhân.
Cảnh đẹp người xinh, đều tự nhiên thu hút ánh nhìn của mọi người. Lúc đưa phiếu cho người đó, Gia Hàng không kìm chế được mà cười với chị ta.
Đêm tháng năm, trời lúc nóng lúc lạnh. Mỹ nữ mặc chiếc váy liền màu hồng cánh sen, một tấm khăn choàng tua rua bảy màu khoác ngang vai, ôm một bó tulip trắng trong lòng, mái tóc xoăn dài buông xõa tự nhiên mà không rối, ngược lại càng tăng thêm vẻ yêu kiều.
Gia Hàng chưa trải qua thời đại Quỳnh Dao, nhưng từng nghe chị Gia Doanh nhắc tới, người đẹp này chính là ứng cử viên cho nữ chính trong Quỳnh Dao, nguyệt thẹn hoa nhường, khiến người người thương mến.
Mỹ nữ vào nhà hàng lúc chín giờ hơn, Gia Hàng tháo micro bên tai ra, vào bếp uống nước. Lúc ra ngoài, nhân viên phục vụ đang bê salad lên cho bàn số 9 thì bị mót tiểu, nhờ Gia Hàng bưng lên giúp, luôn miệng căn dặn Gia Hàng phải cẩn thận.
Gia Hàng trợn mắt bê đồ đi, bàn số 9 là người đẹp kia, ngồi một mình, hơi kỳ quặc.
- Cảm ơn!
Chiếc khăn choàng đã vắt lên thành ghế, bờ vai mỹ nhân thật mảnh mai.
- Da em đẹp quá! – Mỹ nhân ngước nhìn lên, nụ cười rạng rỡ.
Gia Hàng cười đáp lại, lúc này mới để ấy thấy làn da mỹ nhân trắng qua mức.
- Chị có thể mời em ăn tối cùng chị không? – Mỹ nhân hỏi:
Gia Hàng lắc đầu:
- Xin lỗi, nhà hàng không cho phép nhân viên dùng bữa với khách hàng.
- Không sao, để chị nói với quản lý. Em có bận việc gì không?
Gia Hàng thành thật gật đầu.
- Nhận lời chị được không, với chị hôm nay là một ngày đặc biệt. – Đôi mắt đẹp lấp lánh nước, ánh lên vẻ khẩn cầu.
Trước ánh mắt như vậy, Gia Hàng như bị thôi miên, không nỡ từ chối.
Mỹ nhân quả thực chạy đi tìm quản lý, quản lý yêu cầu Gia Hàng thay đồ làm việc, coi như đã hết ca.
- Chị tên là Lâm Giai Tịch. – Mỹ nhân yểu điệu chìa tay về phía Gia Hàng.
- Gia Hàng!
Hai tay Lâm Giai Tịch đặt thẳng trước ngực, gương mặt xinh đẹp vì kích động mà trở nên vô cùng quyến rũ:
- Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của vợ chồng chị. Lúc đầu chị và anh ấy quen nhau khi đi xem mắt ở nhà hàng này.
Gia Hàng lịch sự nâng ly lên chúc mừng:
- Sao chồng chị không đi cùng?
- Anh ấy đi công tác, nhưng có gọi điện về cho chị.
- Hoa là do anh ấy bảo người ta mang tới ạ?
Đĩa thức ăn trước mặt mỹ nhân vẫn nằm nguyên như khi Gia Hàng đặt lên, hình như chưa từng động tới.
- Là chị tự mua. Trong một ngày như thế này, đương nhiên phải có một bó hoa mà mình yêu thích làm bạn. Chị cảm thấy vợ chồng với nhau không nên bận tâm chuyện ai tặng ai món quà gì, yêu thương nhau là đủ.
Gia Hàng là kẻ ngoại đạo, chẳng cách nào phụ họa theo, đành chăm chú ăn đồ ăn. Đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, đúng là cũng hơi đói rồi!
- Em là sinh viên!
- Cũng coi như là thế!
Cả tuần nay Gia Hàng không đi học.
- Thật đáng ngưỡng mộ, em rất xinh đẹp.
Gia Hàng mém xỉu, hai từ “Xinh đẹp” từ trước tới giờ chẳng liên quan gì đến cô.
- Em vừa trẻ trung vừa hoạt bát, chị trầm lắng qua. – Mỹ nhân khẽ thở dài, mắt phảng phất nét bi ai.
- Chị rất có khí chất.
Mỹ nhân cười bình thản, không mấy để ý, có lẽ đã quen với những lời khen như vậy.
- Hôm nay là ngày kỷ niệm của chị, chị ước một điều đi! – Gia Hàng đơn thuần là muốn khuấy động không khí.
Hàng mi dài của mỹ nhân khẽ chớp mấy cái, hai tay chắp lại như thánh nữ đang cầu nguyện trong nhà thờ:
- Chị chỉ muốn có một đứa con. Còn em?
Điều ước của Gia Hàng là học kỳ này mau chóng kết thúc, cô muốn quay về thị trấn Phượng Hoàng.
Tháng năm, thời gian đẹp nhất trong năm, không nóng không lạnh, không oi không nồm, mặt trời rực rỡ, hoa cỏ tốt tươi, thành cổ Phượng Hoàng đương nhiên kẻ qua người lại tấp nập, hội hoa đăng thắp sáng bầu trời đêm của cả thị trấn.
Tháng Năm ở Bắc Kinh, ông trời động một chút là sầm mặt lại, không biết là do ảnh hưởng của việc này, hay là do vấn đề tâm trạng, Gia Hàng cảm thấy ngày tháng trôi qua như đã dùng hết chút sức mòn, khiến người ta lo âu liệu ngày mai có tới.
Chủ nhật, Gia Hàng không đi làm, cô tới nhà Gia Doanh. Nếu chị Gia Doanh biết cô lông bông như vậy, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Ăn hai bữa cơm ở nhà chị hai, sau đó còn gói chút đồ ăn mang về cho Ninh Mông và Tiểu Ngải đỡ cơn thèm.
Ninh Mông lại yêu, cậu ta bảo mùa xuân thì nên yêu, nếu không sẽ thật phí hoài.
Gia Hàng gật đầu, động vật thông thường đều làm thế.
Tiểu Ngải mặt mày nhăn nhó, giờ cô nàng suốt ngày sống rất mệt mỏi, một mình phục vụ cho hai người. Có hai vị giáo sư khi dạy thích điểm danh, nói điểm danh cũng tính thông thường, cô nàng phải nơm nớp dùng giọng thật điểm danh cho mình, sau đó lại giả giọng điểm danh cho Gia Hàng, cuộc sống hai mặt này khiến nàng ta sắp suy sụp.
Gia Hàng chẳng hề biết ơn, cô mặc kệ mấy ông giáo sư đó, thích cho mấy điểm thì cho, cô chẳng quan tâm. Tiểu Ngải lại rất để ý.
Thứ hai tới quán Xanh Thẫm làm, tổ trưởng đưa cô một tờ giấy nhắn, cô mở ra xem, là lời nhắn của Lâm Giai Tịch. Chồng chị ta đã về, tối qua hai người cùng tới đây ăn, không gặp được Gia Hàng chị ta rất tiếc nuối.
Gia Hàng vứt tờ giấy nhắn vào thùng rác rồi đi thay quần áo làm việc. Cô cho rằng mấy việc này đều là những nốt đệm trong công việc, xong rồi thì thôi.
Buổi tối, trời đổ mưa. Trong nhà hàng bật điều hòa rất dễ chịu. Những người khách đợi tới lượt vẫn chẳng ít đi chút nào, Gia Hàng đứng dưới hiên, buồn chán nhìn những sợi mưa giăng giăng như tơ.
- Gia Hàng! – Một chiếc BMV màu bạc dừng lại trước cửa, Lâm Giai Tịch từ trong xe chạy ra, lấy cặp sách che đầu, vạt váy lụa màu trắng thấm mấy giọt mưa. – Hôm nay cuối cùng cũng gặp được em.
Chị ta tỏ vẻ mừng rỡ.
Gia Hàng cười lịch sự:
- Tối nay chị đi mấy người?
Lâm Giai Tịch lắc đầu:
- Chị ăn cơm ở nhà mẹ rồi, đúng lúc đi ngang qua đây thì nhìn thấy em. Bao giờ em xong thì chị em mình đi uống cà phê?
Gia Hàng không hiểu lắm sự nhiệt tình khác thường mà mỹ nhân dành cho mình, nếu không phải mỹ nhân đã có chồng, cô thực sự nghi ngờ liệu mỹ nhân có phải là les.
- Mười giờ cơ! Chị về sớm đi, mưa chẳng biết bao giờ mới tạnh.
- Vậy chị đứng đây với em. – Lâm Giai Tịch mỉm cười với đôi tình nhân đứng hàng đầu tiên. – Không phải tôi chen ngang đâu, tôi là bạn cô ấy.
Nụ cười của mỹ nhân không thể chống đỡ nổi, người thanh niên kia lập tức nhường chỗ:
- Không sao, không sao!
- Chị tìm em có việc gì không? – Gia Hàng nghi hoặc hỏi, cô và mỹ nhân hình như không có môi trường và điều kiện để trở thành bạn bè, kể cả tuổi tác cũng thế.
- Nhất định phải có việc mới được tìm em sao? – Lâm Giai Tịch hờn dỗi.
Gia Hàng nhún vai ngượng nghịu.
- Dạo này học hành căng thẳng không? Làm thêm như thế này có ảnh hưởng gì không?
- Không ạ.
- Ừm trông em rất thông minh.
Mỹ nhân thật là biết cách nói chuyện, lần trước bảo cô “xinh đẹp”, lần này lại là “thông minh”, Gia Hàng mừng húm, cô sắp thành thiên hạ vô địch rồi.
- Hồi chị đi học vất vả lắm, lý hóa với chị cứ như sách trời ấy, mấy công thức toán học thì chị chẳng tài nào áp dụng nổi. Ngày nào đi học chị cũng cảm thấy như ngày tận thế. Sau này bố chị cho chị đi học vẽ, chị mới thấy thoải mái. Em biết không, Đài Loan có một họa sĩ tên là Tịch Mộ Dung, bà ấy cũng là một thi sĩ, khi đi học, bà ấy cũng học rất lệch. – Lâm Giai Tịch rũ đuôi tóc, để lộ ra cái cổ trắng ngần với một chuỗi ngọc trai màu trắng.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn trên hiên chuỗi ngọc trai tỏa ra ánh sáng dịu dàng, Gia Hàng nhìn thêm mấy cái.
- Quà kỷ niệm chồng chị tặng.
Trong tai nghe vang lên tiếng của tổ trưởng, có khách đang thanh toán, có thể nhận thêm người khách nữa. Gia Hàng cười với Lâm Giai Tịch rồi mở cửa cho đôi tình nhân.
- Gia Hàng, em đang bận, chị không làm phiền em nữa. À, ngày mai có rảnh thì đi xem cho vui, trong đó có hai bức tranh của chị. – Lâm Giai Tịch đưa cho cô một tấm vé – Nếu em phải đi học, không đi cũng không sao. Bức tranh đó sau này chị sẽ lấy lại, sau này vẫn có thể xem được.
Gia Hàng nhận tấm vé.
Lâm Giai Tịch vốn là một họa sĩ, cũng có chút ít danh tiếng, phong cách tinh tế, mang theo sự dịu dàng mềm mại đầy nữ tính.
Trong con mắt của Gia Hàng, phụ nữ học nghệ thuật giống như người ngoài hành tinh. Từ trước tới nay cô luôn kính nhi viễn chi với họ.
Cô không đi triển lãm tranh mà ngủ cả ngày trong ký túc, bữa trưa Tiểu Ngải mua về hộ.
Xem ra Lâm Giai Tịch đúng thật là khách quen của Xanh Thẫm, tuần nào cũng tới ít nhất một lần, lúc thì đi một mình, lúc thì đi với đồng nghiệp.
Gia Hàng muốn không thân với chị ta cũng không được.
Mùa mưa dầm cuối cùng rồi cũng qua, tháng Sáu đã tới, cũng tới kỳ thi.
Mạc Tiểu Ngải ăn không ngon, ngủ không yên vì sầu não. Không có ruộng thì sẽ chẳng được ngồi mát ăn bát vàng, những sinh viên thường ngày sống thảnh thơi cứ đến kỳ thi là lại rối bời ruột gan. Tuy trượt thì vẫn có thể thi lại, nhưng cũng không phải là môn nào cũng trượt được, nếu không qua được một nửa số học phần đã đăng ký trong học kỳ này, sẽ phải học tập trung, hai lần học tập trung là cuốn gói khỏi trường được rồi.
Tiểu Ngải chiếm cứ máy photocopy hơn một tiếng đồng hồ, photo hết tập vở trong kỳ để đưa lại cho Gia Hàng.
Gia Hàng trả tiền photo cho Tiểu Ngải, nói cảm ơn, rồi nhận tài liệu, nhưng nhét hết xuống dưới gối, tiếp tục ngủ.
- Heo, cứ thế sẽ bị đuổi đấy. Tiểu Ngải cuống lên.
- Mọi con đường đều dẫn về La Mã.
Muốn kiếm tiền không chỉ có mỗi cách học đại học, nhìn xem, làm thêm cũng kiếm được tiền, đi thi hộ viết luận văn hộ cũng kiếm được tiền, ra quán net chơi game hộ người khác cũng kiếm được tiền. Học kỳ này, Gia Hàng không xin tiền bố mẹ ruột một đồng tiền tiêu vặt nào, tiền chị Gia Doanh cho, cô đều giữ lại.
Hôm thi môn đầu tiên, thật kỳ lạ, mới tám giờ Gia Hàng đã tỉnh dậy, sân trường rất yên tĩnh, cô mặc quần lửng và áo phông cổ tròn, bên dưới lộ ra đôi bắp chân nhỏ nhắn, phía trên lộ ra hai cánh tay, sảng khoái đi tới tiệm net! Mấy con sâu mạng lướt net cả đêm đều đã thẫn thờ ngơ ngẩn hết, vừa hay có thể tiêu diệt bọn chúng.
Cô quét mắt nhìn những người đang lên mạng trong quán net, tự động phân loại bọn họ rồi mới quan sát xem họ đang làm gì. Ngồi một lúc, thấy hơi khát, cô đi sang siêu thị bên cạnh mua nước. Vừa đưa tay về phía chai nước khoáng Nông Phu, một bàn tay thon thả nõn nà bỗng túm lấy cô.
Cô ngoái đầu lại, Lâm Giai Tịch đang sầm mặt xuống:
- Gia Hàng, sáng nay không phải em đi thi sao?
Tối qua Lâm Giai Tịch tới quán Xanh Thẫm ăn cơm, nghe nói Gia Hàng xin nghỉ việc để thi học kỳ, sau đó nghỉ hè về quê.
Khi đó Lâm Giai Tịch còn để lại số điện thoại cho cô nữa.
- Thi xong rồi! – Gia Hàng cúi đầu cụp mắt, không dám nhìn vào bóng mình trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Giai Tịch.
- Em nói dối, thực ra em vẫn luôn trốn học đúng không? – Lâm Giai Tịch trừng mắt nhìn Gia Hàng. – Em ngẩng đầu lên nhìn chị xem nào.
- Chuyện của em không cần chị lo. – Gia Hàng hất tay chị ta ra.
- Chị cứ lo, ai bảo em là bạn chị.
- Em chưa từng thừa nhận, từ đầu đến cuối đều là tự chị nói.
- Thật sao? – Lâm Giai Tịch bị tổn thương, mắt ngấn lệ.
Gia Hàng nhìn chị ta, đành chịu thua:
- Thôi được rồi, em nói đùa thôi. Sao chị lại ở đây?
Cô muốn nói sang chuyện khác.
- Chị tới trường của em, muốn đợi em thi xong thì đưa em đi ăn cơm.
Gia Hàng dở khóc dở cười:
- Chị có thể gọi điện thoại cho em, chạy tới đây làm gì?
- Chị muốn làm cho em bất ngờ.
Không phải là bất ngờ, mà là hãi hùng.
Không đi quán net được nữa, họ đành vào một quán bánh ngọt, gọi trà sữa và bánh mì.
- Em không biết chị ngưỡng mộ em biết bao nhiêu, sao có thể lãng phí tuổi trẻ như vậy? – Lâm Giai Tịch trách móc. – Khó khăn lắm mới vào được đại học, không biết bố mẹ em vui mừng tới mức nào. Nếu biết em thế này, em có thể tưởng tượng được họ sẽ thế nào không? Gia Hàng, em thật không hiểu chuyện.
Những điều này, Gia Hàng cũng đã từng nghĩ tới, nhưng bây giờ cô đang lạc đường, không bận tâm tới.
Như hiểu được tâm trạng của cô, Lâm Giai Tịch không nói tiếp nữa, chỉ khẽ thở dài:
- Thực ra trên đời này, không ai có thể thuận lợi hết được. Ví dụ như chị, gia cảnh tốt, công việc tốt, bố mẹ tốt, đến lấy chồng cũng lấy được người mình yêu thương, nhưng chị… lại không thể có con.
Gia Hàng thảng thốt, nhớ tới điều ước của chị ta hôm kỷ niệm ngày cưới.
- Bây giờ y học rất phát triển… – Cô ngắc ngứ an ủi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Giai Tịch nhuốm đầy vẻ cay đắng:
- Nếu y học thực sự phát triển như vậy, thế giới này đã không có nhiều tiếc nuối như thế.
- Nhưng có những gia đình kiểu DINK cũng sống rất hạnh phúc mà.
Lâm Giai Tịch lắc đầu:
- Hạnh phúc ấy chỉ là phiến diện, là tạm bợ. Bất kể tình yêu như thế nào, nếu đã bước vào hôn nhân, không có con sẽ không thể nào trụ được tới già.
Gia Hàng khẽ hít vào một hơi:
- Chồng chị muốn ly hôn với chị sao?
Ánh mắt Lâm Giai Tịch ngập tràn chua xót:
- Anh ấy sẽ không bao giờ làm như thế. Anh ấy là người sẽ giữ lời hứa tới cùng, trong bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không thay đổi. Lúc đầu, anh ấy âm thầm đưa chị đi khám bác sĩ. Đầu tiên là ở trong nước, sau đó ra cả nước ngoài, kết quả vẫn như nhau. Chị vô cùng đau khổ, cứ khóc mãi, anh ấy an ủi chị, nói trên đời này có rất nhiều đôi vợ chồng không có con cái, hai người bầu bạn cũng rất tốt. Chị rất yêu anh ấy, chị không đành lòng chia tay. Bố mẹ chồng chị cứ giục bọn chị sinh con, chị khổ tâm mà không thể nói ra. Không ngờ chồng chị lại nhờ người làm một tờ giấy xét nghiệm, nói anh ấy vô sinh.
- Oa, chồng chị thật là yêu chị. – Gia Hàng buột miệng trầm trồ, giọng đầy ngưỡng mộ.
- Đúng thế, sau đó trong nhà không ai nhắc tới chuyện con cái nữa. Nhưng trong lòng chị vẫn không thấy dễ chịu. Không dễ chịu cũng phải giả vờ vui vẻ. Tình yêu có sâu đậm có nồng nàn đến mấy, cũng sẽ nhạt dần đi theo thời gian, không phải là ngoại tình hay thay lòng đổi dạ gì, mà là sẽ khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi, cô đơn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu nói, sau đó ai làm việc nấy. Nếu có một đứa con thì lại khác, trong nhà rộn rã tiếng cười, sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, cũng sẽ có chung mục tiêu để phấn đấu.
Gia Hàng nhăn mặt đồng tình.
- Chị nghĩ hiện giờ em đang gặp phải những chuyện không vui, chứ em chắc chắn không phải là người như thế này. Em có gì để buồn phiền chứ, trẻ như vậy muốn làm gì cũng kịp, lựa chọn sai lầm vẫn có thể làm lại từ đầu, có hiểu lầm gì vẫn còn kịp giải thích, tụt lại phía sau vẫn có thể đuổi kịp. Hứa với chị, đừng sa sút nữa, được không? – Lâm Giai Tịch vỗ nhẹ lên tay Gia Hàng. – Nếu chị bằng tuổi em, biết mình không thể có con, chị sẽ không lấy chồng chị. Tình yêu không phải là viên kẹo bọc đường, mà cũng sẽ đắng chát khó nuốt. Chị thật sự sợ thứ anh ấy dành cho chị chỉ là trách nhiệm chứ không phải tình yêu. Không nói nữa, quay về đi thi đi, chị đi với em.
Dưới cái nhìn chăm chú mà dịu dàng của Lâm Giai Tịch, Gia Hàng như bị thôi miên, ngoan ngoãn đứng lên.
/29
|