Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Ngày hôm sau, buổi chiều huấn luyện vừa kết thúc.
Nguyễn Vân Kiều đã vội vàng thu kiếm lại, sau đó Lý Nghiên thấy cô đi về phía phòng thay đồ.
Anh nhìn thấy cô chạy đi, không khỏi suy nghĩ về thời đại học khi anh gọi cô đi ăn cơm, cô có gấp gáp như vậy không.
Chuyện này không cần phải so sánh, nhưng anh không kìm lòng được mà nghĩ đến.
Lý Nghiên cau mày, gạt những suy nghĩ nhàm chán trong đầu sang một bên, đi đến tủ lấy điện thoại di động và quần áo. Khi anh mở tủ ra, đúng lúc trợ lý nhỏ của Nguyễn Vân Kiều đang đi tới, khi nhìn thấy anh liền nhiệt tình mà chào hỏi.
Lý Nghiên gật đầu với cô ấy.
“Anh Nghiên, anh phải đi rồi sao?” Bây giờ Thỏ cũng học theo những người ở đây, gọi anh là anh Nghiên.
Lý Nghiên: “Ừ.”
Thỏ: “Ồ ~ Bọn em cũng phải đi rồi!”
Trong lòng Lý Nghiên biết rõ, nhưng vẫn hỏi một câu: “Tối nay không ăn cơm ở đây sao.”
Thỏ: “Vâng, không ăn ở đây nữa. Hôm nay chị Dư Lạc trở về, à chính là quản lý của chị Vân Kiều, còn nữa hôm nay Tổng Giám đốc Khương của bọn em mời cơm, cho nên phải qua đó ngay…”
Thỏ vừa dứt lời, lập tức che lấy miệng, cô ấy đột nhiên nhớ tới có phải mình không nên tiết lộ hành trình riêng tư của Nguyễn Vân Kiều cho bất kỳ ai hay không. Nhưng… trước mặt thần tượng, cô ấy không khống chế được mà nói hơi nhiều.
Lý Nghiên cũng hơi ngẩn ra, người yêu cùng ăn cơm với nhau mà còn dẫn quản lý theo sao. Nhưng mà anh lại nghĩ, có lẽ đều là người quen với nhau, cho nên ăn cùng nhau cũng là chuyện bình thường.
“Á… cái đó, anh Nghiên, anh cứ xem như em chưa nói gì hết nha.” Thỏ nói.
“Sao thế.”
“Chị Dư Lạc không cho em tùy tiện nói ra hành trình của chị Vân Kiều, dễ có scandal… ừm, em hơi nhanh miệng, anh cứ xem như em chưa nói nha, nếu bị biết được, em nhất định sẽ bị mắng.”
“Scandal.” Mày Lý Nghiên hơi cau lại, bắt lấy cái chữ kỳ quái này, “Quan hệ của hai người bọn họ còn sợ xảy ra scandal sao.”
“Hả?” Thỏ không kịp phản ứng, “Cái gì, ai?”
Lý Nghiên nhìn cô ấy một cái, rồi thản nhiên nói: “Nguyễn Vân Kiều và Khương Phó Thành ở bên nhau ai cũng biết. Em nói xem họ có quan hệ gì.”
“Aiya, mọi người đều biết là bởi vì scandal lan truyền khắp nơi á, nhưng là không phải sự thật. Dù sao để tránh người khác theo dõi, chị Dư Lạc không cho tiết lộ ra ngoài...”
Lý Nghiên hơi sững sờ: “Không phải là thật ư?”
Thỏ: “Đương nhiên rồi...”
Đèn phía trên tủ đồ sáng ngời, Thỏ có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của Lý Nghiên: “Đây là câu trả lời với bên ngoài, hay là sự thật.”
Khi những người xung quanh nghệ sĩ bị hỏi câu hỏi này, họ sẽ tự nhiên nói rằng scandal là giả, nghệ sĩ của chúng tôi đang độc thân.
Thỏ nhìn thấy Lý Nghiên nói như vậy, cô ấy liền cẩm thấy thần tượng nghĩ là mình đang nói dối, cô ấy không muốn để lại ấn tượng như vậy, hơn nữa, việc Nguyễn Vân Kiều độc thân cũng không phải là điều không thể nói ra.
“Đó là sự thật, Vân Kiều không ở bên ai cả. Em là trợ lý của chị ấy nên em biết. Em không có nói câu trả lời xã giao với anh…”
——
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Thỏ lái xe của Nguyễn Vân Kiều, cùng nhau đi đến nhà của Dư Lạc.
Mệt mỏi cả ngày, Nguyễn Vân Kiều lười ra ngoài, Dư Lạc cũng bởi vì ngồi máy bay quá lâu nên muốn ở nhà ăn thôi. Cho nên Khương Phó Thành trực tiếp gọi đồ ăn ngoài mang đến nhà Dư Lạc.
Lúc Nguyễn Vân Kiều đến thì Khương Phó Thành đã có mặt ở đó, thêm hai nhân viên đi công tác về cùng với Dư Lạc, trong phòng tổng cộng có bốn người.
“Aiya cục cưng, mấy ngày nay vất vả cho em rồi, để chị xem nào, có ốm đi không.” Nguyễn Vân Kiều vừa vào cửa, Dư Lạc liền nhào tới ôm lấy cô.
Nguyễn Vân Kiều nói: “Chị cảm thấy sao, em gầy đi chưa.”
Dư Lạc vươn tay nhéo lấy em cô: “Không có, không có chị, sao em có thể ốm đi được, béo lên thì còn nghe được.”
Nguyễn Vân Kiều lườm cô ấy một cái.
“Đứng ngoài cửa làm gì, còn không mau vào đi.”
Khương Phó Thành ngồi bên cạnh bàn ăn, hai nhân viên kia không dám ngồi chung bàn với ông chủ, kiếm cớ bận rộn ở trong bếp, khi thì lấy nước uống, khi thì bưng chén đũa.
Thấy Nguyễn Vân Kiều và Dư Lạc đi vào và ngồi xuống bàn, họ mới lặng lẽ mà tìm chỗ ngồi xuống.
Khương Phó Thành gọi cả một bàn thức ăn, lại đem theo rượu ngon tới, bữa ăn này ăn hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi bữa tối kết thúc, hai nhân viên kia đi về trước, Khương Phó Thành và Dư Lạc vẫn còn có chuyện cần bàn, cứ ngồi mãi bên bàn ăn nói chuyện.
Bởi vì hôm nay Nguyễn Vân Kiều thấy hơi mệt, nên ngồi lên sofa xem TV một lát liền trực tiếp ngủ ở đó. Cô ngủ rất say, TV bật to đến vậy cũng không đánh thức được cô.
Sau khi Khương Phó Thành và Dư Lạc nói xong chuyện của công ty, từ phòng ăn đi ra phòng khách.
Dư Lạc nhìn Nguyễn Vân Kiều đang ngủ say trên sofa, hỏi: “Hôm nay huấn luyện cả một ngày sao?”
Thỏ ở bên cạnh thì thào nói: “Buổi sáng cùng mọi người nghiên cứu kịch bản, nhưng mà buổi chiều thì luyện tập rất lâu.”
“Ồ, dù sao cô ấy cũng không trang điểm, nên cứ để cô ấy ngủ ở đây đi.”
Thỏ: “Ngủ trên sofa sao.”
“Bế vào phòng ngủ đi.” Dư Lạc nhìn Nguyễn Vân Kiều, cô ngủ rất say, gọi thức dậy chắc sẽ rất khó chịu. Nhưng mà bế ư… hai người phụ nữ như cô ấy và Thỏ thật sự bế không nổi, chỉ có thể cùng nhau khiêng rồi.
“Chị ôm đầu em ôm chân, dời vào trong phòng đi.”
Thỏ: “Dạ được!”
Ngay lúc Dư Lạc đang định tiến lên, Khương Phó Thành đã ngăn lại: “Nếu cô làm như vậy, không bằng trực tiếp đánh thức cô ấy.”
Dư Lạc: “Anh có tin không bây giờ mà tôi đánh thức thì sẽ nổi giận. Cơn giận lúc rời giường của cô nàng này đã lớn dần theo năm tháng. Hơn nữa cô ấy cao một mét bảy, một mình tôi ôm nổi à.”
“Vậy thì để tôi.”
“Hả?”
Khương Phó Thành không hề do dự nữa, dưới ánh mắt khó tin nổi của Dư Lạc và Thỏ, anh cúi xuống và ôm ngang Nguyễn Vân Kiều một cách dễ dàng.
Vẻ mặt anh ta bình thản, chỉ hỏi: “Phòng nào?”
Dư Lạc hơi giật mình, nói: “Phòng, phòng thứ hai đi, bên phải.”
“Ừm.”
Khương Phó Thành xoay người đi đến căn phòng thứ hai, nhưng ôm một người đang ngủ như thế này thì quá ồn ào, khi anh cúi xuống đặt người xuống, người trong lòng lờ mờ mở mắt ra nhìn anh.
“Ừm?”
Khương Phó Thành sửng sốt một chút, đặt cô lên giường, giải thích: “Ngủ ở đây thì tốt hơn.”
Nguyễn Vân Kiều nheo mắt, như thể vẫn đang trong giấc mơ, cô lẩm bẩm như theo thói quen: “Vậy thì anh đặt tôi xuống đàng hoàng một chút nha…”
Phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh đèn từ ngoài phòng khách chiếu từ ngoài cửa vào, cô đang ngủ mê man không nhìn rõ là ai.
Khương Phó Thành hơi dừng lại, bởi vì giọng điệu của cô quá gần gũi, giống như cô đang thản nhiên ra lệnh cho một người mà cô vô cùng quen thuộc.
Trái tim của anh ta mềm đi một chút, chỉnh thẳng đầu cô lại: “Như thế này?”
Âm thanh... không đúng.
Nguyễn Vân Kiều mơ hồ tỉnh lại, cô chớp chớp mắt hai cái, cuối cùng nhìn thấy người trước mặt, cô hơi sững sờ, “Tổng Giám đốc Khương? Sao lại là anh!”
Sự ấm áp bị phá vỡ ngay lập tức.
Khương Phó Thành đứng thẳng người, từ trên nhìn xuống cô, như đang dò hỏi: “Cô cho rằng tôi là ai.”
Nguyễn Vân Kiều không trả lời được..
Vừa rồi cô ngủ rất say, thậm chí còn có một giấc mơ đơn giản, trong giấc mơ, cô trở về năm hai...
Cô nghĩ đó là Lý Nghiên.
“Ngủ tiếp đi.” Khương Phó Thành nhìn thấy cô như vậy, không muốn hỏi thêm nữa.
Nguyễn Vân Kiều ồ một tiếng rồi lại từ từ nằm xuống.
Khương Phó Thành: “Tôi đi ra ngoài đây.”
“Được… cảm ơn.”
Khương Phó Thành không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm, có phải cô vừa mới ngủ thiếp đi không, nên bị người khác bế lên cũng không nhận ra.
Hơn nữa, tại sao Khương Phó Thành lại bế cô vào.
Dư Lạc không thể đánh thức cô dậy sao... Chậc, ở Hoa Thần dám ra lệnh cho ông chủ như thế này, chắc chỉ có mình cô thôi, thật là không hợp lý gì cả.
Mặc dù Nguyễn Vân Kiều có chút xấu hổ, nhưng cô không quá quan tâm đến chuyện này, bởi vì diều khiến cô quan tâm hơn là tại sao vừa rồi cô lại mơ thấy Lý Nghiên.
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy anh, chẳng lẽ dạo này cô ở bên anh suốt nên mới nằm mơ?
Nguyễn Vân Kiều bắt đầu có chút cáu kỉnh, cô càng cáu kỉnh thì càng không ngủ được. Thức đến nửa đêm, cô dứt khoát đứng dậy đi vào phòng ăn tìm một ít rượu vang để uống, cô uống một hơi cho đến khi đầu óc mơ hồ lăn ra ngủ thì mới dừng lại.
Nhưng mà điều cô không ngờ là lần này cô lại mơ thấy Lý Nghiên, hơn nữa còn tiếp nối giấc mơ đó cách đây không lâu.
Trong mơ, họ đi từ trong trường ra, đi đến tiểu khu mà anh đang ở.
Nhưng mà tuy rằng đi từ trường ra, nhưng mà Lý Nghiên trong mơ không phải là Lý Nghiên lúc còn học đại học, anh trưởng thành hơn, đẹp trai hơn, có mùi vị hơn, hoàn toàn là dáng vẻ của bây giờ.
Rồi anh với dáng vẻ như bây giờ, mây mưa với cô trong căn hộ đó.
Từ cửa đi vào phòng khách, lăn lộn trên sofa một hồi, mới đi vào phòng.
Họ trải qua một đêm rất dài...
Vừa xa lạ vừa quen thuộc, những hình ảnh không thể nào tả được. Không thể tả được khiến cô tỉnh dậy cả người mồ hôi nhễ nhại, hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.
“…”
“…”
“A a a a a a a a a a a a!!”
Một lúc lâu sau, Nguyễn Vân Kiều ngồi bên giường, suy sụp mà hét lên.
“Làm sao thế!!” Cửa phòng bị mở ra một cách mạnh mẽ, Dư Lạc xuất hiện nhếch nhác phía sau cánh cửa.
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên dừng lại: “... Không có gì.”
Dư Lạc nhíu mày thật chặt: “Em làm chị sợ muốn chết, gặp ác mộng sao?”
Nguyễn Vân Kiều mở miệng, nhưng cô không thể nói ra hai từ “ác mộng”, mặc dù bây giờ vô cùng suy sụp, nhưng trong mơ cô lại rất vui…
“Không sao, chân bị chuột rút...”
Dư Lạc: “Bây giờ thì sao, đỡ hơn chưa?”
Nguyễn Vân Kiều: “Đỡ hơn rồi.”
Dư Lạc thở phào nhẹ nhõm: “Thật là, em hét lớn như vậy chị còn tưởng là có trộm nữa. Nếu đã tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, chị đi làm đồ ăn sáng.”
“Ồ…”
Bây giờ là tám giờ sáng, nửa tiếng sau, Nguyễn Vân Kiều lên xe đi đến câu lạc bộ.
Suốt đường đi, cô nằm dài trên băng ghế sau, có cảm giác yếu ớt không thể hình dung được.
Đối tượng trong mộng xuân của cô lại là bạn trai cũ... Xấu hổ! Thật là xấu hổ!
Nguyễn Vân Kiều xoa xoa ấn đường, vô cùng hốt hoảng.
Sự hốt hoảng này kéo dài đến buổi chiều và lên đến đỉnh điểm khi gặp Lý Nghiên trước khi tập luyện.
Cô nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề trước mặt, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh đang khỏa thân.
“…”
Lý Nghiên thấy cô ngơ ngác đứng tại chỗ, liền đi về phía cô: “Làm sao vậy.”
Nguyễn Vân Kiều lập tức di chuyển tầm mắt, phản ứng rất lớn: “Không sao, có thể bắt đầu tập luyện rồi!”
Lý Nghiên ngẩn ra: “Được.”
Cả quá trình sau đó, Nguyễn Vân Kiều không hề nhìn Lý Nghiên dù chỉ một cái.
Bởi vì vừa nhìn, thì sẽ hiện ra dáng vẻ giống như trong giấc mơ tối hôm qua.
“Hôm nay kết thúc tại đây đi.” Sau khi luyện tập xong, Lý Nghiên nói.
Nguyễn Vân Kiều im lặng gật đầu, quay đầu đi ngay, nhưng lại bị Lý Nghiên nắm lấy cánh tay kéo lại.
Nguyễn Vân Kiều cứ như bị bỏng, sợ hãi mà nhìn anh: “Làm, làm gì.”
Lý Nghiên: “Thiết bị đấu kiếm lần trước mà ba người đặt đã được gửi đến đây. Họ đều đã lấy đi rồi, của cậu vẫn ở chỗ tôi. Đi theo tôi lấy đi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Nhanh như vậy...”
“Ừm.”
Lý Nghiên buông cô ra và đi tới tủ đựng đồ. Nguyễn Vân Kiều không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo.
Thiết bị được đóng gói hoàn chỉnh trong một chiếc hộp, Lý Nghiên lấy qua và nói: “Kiểm tra đi.”
Nguyễn Vân Kiều: “... Không cần, tôi đem rồi xem, cám ơn.”
“Tại sao?” Anh đột nhiên nói.
Nguyễn Vân Kiều nhìn anh, mất cảnh giác, lộ ra vẻ mặt bối rối.
Lý Nghiên lại nói: “Chẳng phải muốn cảm ơn tôi sao? Cậu định ảm ơn như thế nào.”
Bộ trang bị này là do Lý Nghiên tặng cho ba người bọn họ, lúc nhận được cô rất ngại, còn đang suy nghĩ sau này sẽ tặng gì cho anh, nhưng bây giờ anh đột nhiên hỏi, cô thật sự không nghĩ ra nên tặng gì cho anh.
Nguyễn Vân Kiều: “Ờ... Bây giờ cậu có cần gì không? Tôi sẽ mua cho cậu?”
“Không cần.”
“Vậy…”
“Mời tôi ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Hả?”
“Dương Án nói muốn mời tôi một bữa cơm thể hiện sự cảm ơn, cho nên cậu cũng vậy đi.”
Lý Nghiên nói rất nghiêm túc, trên mặt chẳng có vẻ gì là đang nói đùa.
Nguyễn Vân Kiều nhìn chằm chằm anh hồi lâu, trong ánh mắt không có ý định từ bỏ của anh, nói: “Chắc chắn chỉ cần ăn một bữa cơm thôi sao?”
Lý Nghiên hơi nhếch khóe miệng: “Không phải cậu nói muốn cảm ơn hay sao, hay là, cô Nguyễn thật ra chỉ là tùy tiện nói mà thôi.”
Cái gì mà tùy tiện nói mà thôi, cô là người như vậy sao?
Nguyễn Vân Kiều bày ra vẻ mặt “đương nhiên là không”: “Vậy thì gọi cho Dương Án bọn họ, tối nay tôi sẽ mời mọi người đi ăn tối.”
“Chỉ hai chúng ta thôi. Hình như tối nay Dương Án bọn họ bận rồi.”
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên im lặng.
Lý Nghiên liếc cô một cái: “Làm sao vậy, cậu không dám đi ăn cơm riêng với tôi?”
À cái này.
Cậu tưởng rằng cậu là yêu ma quỷ quái sao, cậu tưởng rằng cậu vào trong giấc mơ của tôi thì giỏi lắm sao? Cậu là cái gì mà tôi không dám một mình ăn cơm với cậu?!
Đối mặt với Lý Nghiên, Nguyễn Vân Kiều luôn có một khao khát chiến thắng không thể giải thích được.
Cô cau mày nói: “Không có! Tôi chỉ muốn nói rằng bộ trang bị này không hề rẻ, chỉ ăn một bữa cơm thì cậu chịu thiệt rồi.”
Lý Nghiên cười nhẹ: “Không đâu. Cậu đi thay quần áo đi, tôi đợi cậu ở bãi đậu xe.”
Nguyễn Vân Kiều: “... Ồ.”
Beta: Linh Lăng
Ngày hôm sau, buổi chiều huấn luyện vừa kết thúc.
Nguyễn Vân Kiều đã vội vàng thu kiếm lại, sau đó Lý Nghiên thấy cô đi về phía phòng thay đồ.
Anh nhìn thấy cô chạy đi, không khỏi suy nghĩ về thời đại học khi anh gọi cô đi ăn cơm, cô có gấp gáp như vậy không.
Chuyện này không cần phải so sánh, nhưng anh không kìm lòng được mà nghĩ đến.
Lý Nghiên cau mày, gạt những suy nghĩ nhàm chán trong đầu sang một bên, đi đến tủ lấy điện thoại di động và quần áo. Khi anh mở tủ ra, đúng lúc trợ lý nhỏ của Nguyễn Vân Kiều đang đi tới, khi nhìn thấy anh liền nhiệt tình mà chào hỏi.
Lý Nghiên gật đầu với cô ấy.
“Anh Nghiên, anh phải đi rồi sao?” Bây giờ Thỏ cũng học theo những người ở đây, gọi anh là anh Nghiên.
Lý Nghiên: “Ừ.”
Thỏ: “Ồ ~ Bọn em cũng phải đi rồi!”
Trong lòng Lý Nghiên biết rõ, nhưng vẫn hỏi một câu: “Tối nay không ăn cơm ở đây sao.”
Thỏ: “Vâng, không ăn ở đây nữa. Hôm nay chị Dư Lạc trở về, à chính là quản lý của chị Vân Kiều, còn nữa hôm nay Tổng Giám đốc Khương của bọn em mời cơm, cho nên phải qua đó ngay…”
Thỏ vừa dứt lời, lập tức che lấy miệng, cô ấy đột nhiên nhớ tới có phải mình không nên tiết lộ hành trình riêng tư của Nguyễn Vân Kiều cho bất kỳ ai hay không. Nhưng… trước mặt thần tượng, cô ấy không khống chế được mà nói hơi nhiều.
Lý Nghiên cũng hơi ngẩn ra, người yêu cùng ăn cơm với nhau mà còn dẫn quản lý theo sao. Nhưng mà anh lại nghĩ, có lẽ đều là người quen với nhau, cho nên ăn cùng nhau cũng là chuyện bình thường.
“Á… cái đó, anh Nghiên, anh cứ xem như em chưa nói gì hết nha.” Thỏ nói.
“Sao thế.”
“Chị Dư Lạc không cho em tùy tiện nói ra hành trình của chị Vân Kiều, dễ có scandal… ừm, em hơi nhanh miệng, anh cứ xem như em chưa nói nha, nếu bị biết được, em nhất định sẽ bị mắng.”
“Scandal.” Mày Lý Nghiên hơi cau lại, bắt lấy cái chữ kỳ quái này, “Quan hệ của hai người bọn họ còn sợ xảy ra scandal sao.”
“Hả?” Thỏ không kịp phản ứng, “Cái gì, ai?”
Lý Nghiên nhìn cô ấy một cái, rồi thản nhiên nói: “Nguyễn Vân Kiều và Khương Phó Thành ở bên nhau ai cũng biết. Em nói xem họ có quan hệ gì.”
“Aiya, mọi người đều biết là bởi vì scandal lan truyền khắp nơi á, nhưng là không phải sự thật. Dù sao để tránh người khác theo dõi, chị Dư Lạc không cho tiết lộ ra ngoài...”
Lý Nghiên hơi sững sờ: “Không phải là thật ư?”
Thỏ: “Đương nhiên rồi...”
Đèn phía trên tủ đồ sáng ngời, Thỏ có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của Lý Nghiên: “Đây là câu trả lời với bên ngoài, hay là sự thật.”
Khi những người xung quanh nghệ sĩ bị hỏi câu hỏi này, họ sẽ tự nhiên nói rằng scandal là giả, nghệ sĩ của chúng tôi đang độc thân.
Thỏ nhìn thấy Lý Nghiên nói như vậy, cô ấy liền cẩm thấy thần tượng nghĩ là mình đang nói dối, cô ấy không muốn để lại ấn tượng như vậy, hơn nữa, việc Nguyễn Vân Kiều độc thân cũng không phải là điều không thể nói ra.
“Đó là sự thật, Vân Kiều không ở bên ai cả. Em là trợ lý của chị ấy nên em biết. Em không có nói câu trả lời xã giao với anh…”
——
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Thỏ lái xe của Nguyễn Vân Kiều, cùng nhau đi đến nhà của Dư Lạc.
Mệt mỏi cả ngày, Nguyễn Vân Kiều lười ra ngoài, Dư Lạc cũng bởi vì ngồi máy bay quá lâu nên muốn ở nhà ăn thôi. Cho nên Khương Phó Thành trực tiếp gọi đồ ăn ngoài mang đến nhà Dư Lạc.
Lúc Nguyễn Vân Kiều đến thì Khương Phó Thành đã có mặt ở đó, thêm hai nhân viên đi công tác về cùng với Dư Lạc, trong phòng tổng cộng có bốn người.
“Aiya cục cưng, mấy ngày nay vất vả cho em rồi, để chị xem nào, có ốm đi không.” Nguyễn Vân Kiều vừa vào cửa, Dư Lạc liền nhào tới ôm lấy cô.
Nguyễn Vân Kiều nói: “Chị cảm thấy sao, em gầy đi chưa.”
Dư Lạc vươn tay nhéo lấy em cô: “Không có, không có chị, sao em có thể ốm đi được, béo lên thì còn nghe được.”
Nguyễn Vân Kiều lườm cô ấy một cái.
“Đứng ngoài cửa làm gì, còn không mau vào đi.”
Khương Phó Thành ngồi bên cạnh bàn ăn, hai nhân viên kia không dám ngồi chung bàn với ông chủ, kiếm cớ bận rộn ở trong bếp, khi thì lấy nước uống, khi thì bưng chén đũa.
Thấy Nguyễn Vân Kiều và Dư Lạc đi vào và ngồi xuống bàn, họ mới lặng lẽ mà tìm chỗ ngồi xuống.
Khương Phó Thành gọi cả một bàn thức ăn, lại đem theo rượu ngon tới, bữa ăn này ăn hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi bữa tối kết thúc, hai nhân viên kia đi về trước, Khương Phó Thành và Dư Lạc vẫn còn có chuyện cần bàn, cứ ngồi mãi bên bàn ăn nói chuyện.
Bởi vì hôm nay Nguyễn Vân Kiều thấy hơi mệt, nên ngồi lên sofa xem TV một lát liền trực tiếp ngủ ở đó. Cô ngủ rất say, TV bật to đến vậy cũng không đánh thức được cô.
Sau khi Khương Phó Thành và Dư Lạc nói xong chuyện của công ty, từ phòng ăn đi ra phòng khách.
Dư Lạc nhìn Nguyễn Vân Kiều đang ngủ say trên sofa, hỏi: “Hôm nay huấn luyện cả một ngày sao?”
Thỏ ở bên cạnh thì thào nói: “Buổi sáng cùng mọi người nghiên cứu kịch bản, nhưng mà buổi chiều thì luyện tập rất lâu.”
“Ồ, dù sao cô ấy cũng không trang điểm, nên cứ để cô ấy ngủ ở đây đi.”
Thỏ: “Ngủ trên sofa sao.”
“Bế vào phòng ngủ đi.” Dư Lạc nhìn Nguyễn Vân Kiều, cô ngủ rất say, gọi thức dậy chắc sẽ rất khó chịu. Nhưng mà bế ư… hai người phụ nữ như cô ấy và Thỏ thật sự bế không nổi, chỉ có thể cùng nhau khiêng rồi.
“Chị ôm đầu em ôm chân, dời vào trong phòng đi.”
Thỏ: “Dạ được!”
Ngay lúc Dư Lạc đang định tiến lên, Khương Phó Thành đã ngăn lại: “Nếu cô làm như vậy, không bằng trực tiếp đánh thức cô ấy.”
Dư Lạc: “Anh có tin không bây giờ mà tôi đánh thức thì sẽ nổi giận. Cơn giận lúc rời giường của cô nàng này đã lớn dần theo năm tháng. Hơn nữa cô ấy cao một mét bảy, một mình tôi ôm nổi à.”
“Vậy thì để tôi.”
“Hả?”
Khương Phó Thành không hề do dự nữa, dưới ánh mắt khó tin nổi của Dư Lạc và Thỏ, anh cúi xuống và ôm ngang Nguyễn Vân Kiều một cách dễ dàng.
Vẻ mặt anh ta bình thản, chỉ hỏi: “Phòng nào?”
Dư Lạc hơi giật mình, nói: “Phòng, phòng thứ hai đi, bên phải.”
“Ừm.”
Khương Phó Thành xoay người đi đến căn phòng thứ hai, nhưng ôm một người đang ngủ như thế này thì quá ồn ào, khi anh cúi xuống đặt người xuống, người trong lòng lờ mờ mở mắt ra nhìn anh.
“Ừm?”
Khương Phó Thành sửng sốt một chút, đặt cô lên giường, giải thích: “Ngủ ở đây thì tốt hơn.”
Nguyễn Vân Kiều nheo mắt, như thể vẫn đang trong giấc mơ, cô lẩm bẩm như theo thói quen: “Vậy thì anh đặt tôi xuống đàng hoàng một chút nha…”
Phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh đèn từ ngoài phòng khách chiếu từ ngoài cửa vào, cô đang ngủ mê man không nhìn rõ là ai.
Khương Phó Thành hơi dừng lại, bởi vì giọng điệu của cô quá gần gũi, giống như cô đang thản nhiên ra lệnh cho một người mà cô vô cùng quen thuộc.
Trái tim của anh ta mềm đi một chút, chỉnh thẳng đầu cô lại: “Như thế này?”
Âm thanh... không đúng.
Nguyễn Vân Kiều mơ hồ tỉnh lại, cô chớp chớp mắt hai cái, cuối cùng nhìn thấy người trước mặt, cô hơi sững sờ, “Tổng Giám đốc Khương? Sao lại là anh!”
Sự ấm áp bị phá vỡ ngay lập tức.
Khương Phó Thành đứng thẳng người, từ trên nhìn xuống cô, như đang dò hỏi: “Cô cho rằng tôi là ai.”
Nguyễn Vân Kiều không trả lời được..
Vừa rồi cô ngủ rất say, thậm chí còn có một giấc mơ đơn giản, trong giấc mơ, cô trở về năm hai...
Cô nghĩ đó là Lý Nghiên.
“Ngủ tiếp đi.” Khương Phó Thành nhìn thấy cô như vậy, không muốn hỏi thêm nữa.
Nguyễn Vân Kiều ồ một tiếng rồi lại từ từ nằm xuống.
Khương Phó Thành: “Tôi đi ra ngoài đây.”
“Được… cảm ơn.”
Khương Phó Thành không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Vân Kiều thở phào nhẹ nhõm, có phải cô vừa mới ngủ thiếp đi không, nên bị người khác bế lên cũng không nhận ra.
Hơn nữa, tại sao Khương Phó Thành lại bế cô vào.
Dư Lạc không thể đánh thức cô dậy sao... Chậc, ở Hoa Thần dám ra lệnh cho ông chủ như thế này, chắc chỉ có mình cô thôi, thật là không hợp lý gì cả.
Mặc dù Nguyễn Vân Kiều có chút xấu hổ, nhưng cô không quá quan tâm đến chuyện này, bởi vì diều khiến cô quan tâm hơn là tại sao vừa rồi cô lại mơ thấy Lý Nghiên.
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy anh, chẳng lẽ dạo này cô ở bên anh suốt nên mới nằm mơ?
Nguyễn Vân Kiều bắt đầu có chút cáu kỉnh, cô càng cáu kỉnh thì càng không ngủ được. Thức đến nửa đêm, cô dứt khoát đứng dậy đi vào phòng ăn tìm một ít rượu vang để uống, cô uống một hơi cho đến khi đầu óc mơ hồ lăn ra ngủ thì mới dừng lại.
Nhưng mà điều cô không ngờ là lần này cô lại mơ thấy Lý Nghiên, hơn nữa còn tiếp nối giấc mơ đó cách đây không lâu.
Trong mơ, họ đi từ trong trường ra, đi đến tiểu khu mà anh đang ở.
Nhưng mà tuy rằng đi từ trường ra, nhưng mà Lý Nghiên trong mơ không phải là Lý Nghiên lúc còn học đại học, anh trưởng thành hơn, đẹp trai hơn, có mùi vị hơn, hoàn toàn là dáng vẻ của bây giờ.
Rồi anh với dáng vẻ như bây giờ, mây mưa với cô trong căn hộ đó.
Từ cửa đi vào phòng khách, lăn lộn trên sofa một hồi, mới đi vào phòng.
Họ trải qua một đêm rất dài...
Vừa xa lạ vừa quen thuộc, những hình ảnh không thể nào tả được. Không thể tả được khiến cô tỉnh dậy cả người mồ hôi nhễ nhại, hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.
“…”
“…”
“A a a a a a a a a a a a!!”
Một lúc lâu sau, Nguyễn Vân Kiều ngồi bên giường, suy sụp mà hét lên.
“Làm sao thế!!” Cửa phòng bị mở ra một cách mạnh mẽ, Dư Lạc xuất hiện nhếch nhác phía sau cánh cửa.
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên dừng lại: “... Không có gì.”
Dư Lạc nhíu mày thật chặt: “Em làm chị sợ muốn chết, gặp ác mộng sao?”
Nguyễn Vân Kiều mở miệng, nhưng cô không thể nói ra hai từ “ác mộng”, mặc dù bây giờ vô cùng suy sụp, nhưng trong mơ cô lại rất vui…
“Không sao, chân bị chuột rút...”
Dư Lạc: “Bây giờ thì sao, đỡ hơn chưa?”
Nguyễn Vân Kiều: “Đỡ hơn rồi.”
Dư Lạc thở phào nhẹ nhõm: “Thật là, em hét lớn như vậy chị còn tưởng là có trộm nữa. Nếu đã tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, chị đi làm đồ ăn sáng.”
“Ồ…”
Bây giờ là tám giờ sáng, nửa tiếng sau, Nguyễn Vân Kiều lên xe đi đến câu lạc bộ.
Suốt đường đi, cô nằm dài trên băng ghế sau, có cảm giác yếu ớt không thể hình dung được.
Đối tượng trong mộng xuân của cô lại là bạn trai cũ... Xấu hổ! Thật là xấu hổ!
Nguyễn Vân Kiều xoa xoa ấn đường, vô cùng hốt hoảng.
Sự hốt hoảng này kéo dài đến buổi chiều và lên đến đỉnh điểm khi gặp Lý Nghiên trước khi tập luyện.
Cô nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề trước mặt, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh đang khỏa thân.
“…”
Lý Nghiên thấy cô ngơ ngác đứng tại chỗ, liền đi về phía cô: “Làm sao vậy.”
Nguyễn Vân Kiều lập tức di chuyển tầm mắt, phản ứng rất lớn: “Không sao, có thể bắt đầu tập luyện rồi!”
Lý Nghiên ngẩn ra: “Được.”
Cả quá trình sau đó, Nguyễn Vân Kiều không hề nhìn Lý Nghiên dù chỉ một cái.
Bởi vì vừa nhìn, thì sẽ hiện ra dáng vẻ giống như trong giấc mơ tối hôm qua.
“Hôm nay kết thúc tại đây đi.” Sau khi luyện tập xong, Lý Nghiên nói.
Nguyễn Vân Kiều im lặng gật đầu, quay đầu đi ngay, nhưng lại bị Lý Nghiên nắm lấy cánh tay kéo lại.
Nguyễn Vân Kiều cứ như bị bỏng, sợ hãi mà nhìn anh: “Làm, làm gì.”
Lý Nghiên: “Thiết bị đấu kiếm lần trước mà ba người đặt đã được gửi đến đây. Họ đều đã lấy đi rồi, của cậu vẫn ở chỗ tôi. Đi theo tôi lấy đi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Nhanh như vậy...”
“Ừm.”
Lý Nghiên buông cô ra và đi tới tủ đựng đồ. Nguyễn Vân Kiều không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo.
Thiết bị được đóng gói hoàn chỉnh trong một chiếc hộp, Lý Nghiên lấy qua và nói: “Kiểm tra đi.”
Nguyễn Vân Kiều: “... Không cần, tôi đem rồi xem, cám ơn.”
“Tại sao?” Anh đột nhiên nói.
Nguyễn Vân Kiều nhìn anh, mất cảnh giác, lộ ra vẻ mặt bối rối.
Lý Nghiên lại nói: “Chẳng phải muốn cảm ơn tôi sao? Cậu định ảm ơn như thế nào.”
Bộ trang bị này là do Lý Nghiên tặng cho ba người bọn họ, lúc nhận được cô rất ngại, còn đang suy nghĩ sau này sẽ tặng gì cho anh, nhưng bây giờ anh đột nhiên hỏi, cô thật sự không nghĩ ra nên tặng gì cho anh.
Nguyễn Vân Kiều: “Ờ... Bây giờ cậu có cần gì không? Tôi sẽ mua cho cậu?”
“Không cần.”
“Vậy…”
“Mời tôi ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Hả?”
“Dương Án nói muốn mời tôi một bữa cơm thể hiện sự cảm ơn, cho nên cậu cũng vậy đi.”
Lý Nghiên nói rất nghiêm túc, trên mặt chẳng có vẻ gì là đang nói đùa.
Nguyễn Vân Kiều nhìn chằm chằm anh hồi lâu, trong ánh mắt không có ý định từ bỏ của anh, nói: “Chắc chắn chỉ cần ăn một bữa cơm thôi sao?”
Lý Nghiên hơi nhếch khóe miệng: “Không phải cậu nói muốn cảm ơn hay sao, hay là, cô Nguyễn thật ra chỉ là tùy tiện nói mà thôi.”
Cái gì mà tùy tiện nói mà thôi, cô là người như vậy sao?
Nguyễn Vân Kiều bày ra vẻ mặt “đương nhiên là không”: “Vậy thì gọi cho Dương Án bọn họ, tối nay tôi sẽ mời mọi người đi ăn tối.”
“Chỉ hai chúng ta thôi. Hình như tối nay Dương Án bọn họ bận rồi.”
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên im lặng.
Lý Nghiên liếc cô một cái: “Làm sao vậy, cậu không dám đi ăn cơm riêng với tôi?”
À cái này.
Cậu tưởng rằng cậu là yêu ma quỷ quái sao, cậu tưởng rằng cậu vào trong giấc mơ của tôi thì giỏi lắm sao? Cậu là cái gì mà tôi không dám một mình ăn cơm với cậu?!
Đối mặt với Lý Nghiên, Nguyễn Vân Kiều luôn có một khao khát chiến thắng không thể giải thích được.
Cô cau mày nói: “Không có! Tôi chỉ muốn nói rằng bộ trang bị này không hề rẻ, chỉ ăn một bữa cơm thì cậu chịu thiệt rồi.”
Lý Nghiên cười nhẹ: “Không đâu. Cậu đi thay quần áo đi, tôi đợi cậu ở bãi đậu xe.”
Nguyễn Vân Kiều: “... Ồ.”
/77
|