Tề Ngọc Yên đau đẻ là vào cuối hạ năm sau.
Quả nhiên như mong ước của Lý Cảnh, nàng sinh ra một bé gái cực kỳ kháu khỉnh.
Bởi khi sinh đứa bé này, đúng lúc đom đóm bay rợp trời, Tề Ngọc Yên nhớ tới đoạn thời gian vui vẻ mọi người đi bắt đom đóm ở Mi Dương, nên đặt nhũ danh cho bé là A Huỳnh. Sau Lý Cảnh biết, quyết định đặt tên cho con gái là Lý Giác Huỳnh. "Huỳnh" thông "Huỳnh", mà chữ "Giác" được ghép bởi hai miếng ngọc, trong tên của hắn có chữ vương lệch bên cạnh, tên của nàng chứa chữ ngọc, đây, đúng là tạo ra từ tên hắn và nàng.
Tề Ngọc Yên xem tên nữ nhi cũng cảm thấy cái tên này cực hợp ý mình.
Lúc Trịnh Chước tới thăm Tề Ngọc Yên và A Huỳnh, lấy lý do Tề Ngọc Yên phải phân tâm chăm lo cho A Huỳnh, lấy lý do sợ nàng vất vả, khéo léo nhắc tới muốn đưa Huyên Nhi về Khôn Dương cung dưỡng dục.
Đương nhiên Tề Ngọc Yên không đồng ý, bèn cười nói: "Hoàng hậu nương nương quan tâm thần thiếp như vậy, thần thiếp vô cùng cảm kích, chỉ là Huyên Nhi và A Huỳnh đều có nhũ mẫu chăm sóc, thần thiếp chỉ lên tiếng là được, không bận bịu chút nào."
Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Trịnh Chước hiểu nàng không nguyện ý giao trả Huyên Nhi cho mình. Nghĩ tới lúc trước mình và Tề Ngọc Yên đã nói chắc nịch trước mặt Thái hậu, muốn chờ Huyên Nhi tròn sáu tuổi, mới đón nó về. Lúc này nàng cũng không thể ép buộc Tề Ngọc Yên giao Huyên Nhi cho mình, chỉ đành hậm hực rời đi.
Điều khiến Tề Ngọc Yên cảm thấy lạ là, mẫu thân Lục thị không tiến cung ngay sau khi nàng sinh. Người trong cung đi Tề phủ truyền lời trở về báo, Lục thị nói trong nhà có chuyện quan trọng, mấy ngày nữa mới có thể tiến cung.
Tề Ngọc Yên nghe báo lại, suy đoán nhất định là có chuyện quan trọng xảy ra, bằng không mẫu thân sẽ không không tiến cung thăm mình.
Qua hơn mười ngày, Lục thị mới tiến cung. Lúc này, Tề Ngọc Yên đã qua khỏi đoạn ngày chật vật nhất sau sinh, giờ tinh thần đã hồi phục khá hơn. Tuy rằng trong lúc ở cữ vẫn chưa thể ra ngoài, nàng bèn ở trong tẩm điện của mình, bế A Huynh đi lại loanh quanh cho giãn gân giãn cốt.
Vào trong cung, trông thấy Tề Ngọc Yên và cháu gái ngoại khoẻ mạnh, Lục thị vui mừng vô cùng.
Tề Ngọc Yên bế nữ nhi tới trước mặt Lục thị, mừng rỡ nói: "Mẫu thân nhìn này, bé con xinh không?"
Lục thị nhận lấy bé, chăm chú ngắm nhìn trong chốc lát. Mặc dù A Huỳnh mới sinh ra hơn mười ngày, nhưng lúc này đã nhìn ra tướng mạo bé con cực kỳ xinh đẹp, hao hao giống Hoàng đế.
Lục thị ngẩng đầu, cười với Tề Ngọc Yên: "A Huỳnh là nữ nhi của Hoàng thượng, công chúa của Đại Hiên, sao có thể không đẹp?"
Tề Ngọc Yên cười hì hì nói: "Sao mẫu thân nói giống Hoàng thượng thế?"
"Ồ, Hoàng thượng cũng nói thế à?" Lục thị ngạc nhiên.
"Không khác là bao." Tề Ngọc Yên mím môi, cười nói, "Chàng nói A Huỳnh trông y như chàng, không đẹp sao được?"
Lục thị nghe xong, phì cười: "Bây giờ Hoàng thượng chẳng biết chừng mực gì cả."
Tề Ngọc Yên cười cười, hỏi mẫu thân: "Phải rồi, sao giờ mẫu thân mới tới thăm nữ nhi? Rốt cuộc có chuyện gì mà còn quan trọng hơn gặp A Huỳnh ạ?"
Lục thị liếc nhìn Tề Ngọc Yên, nói: "Lát nữa mẫu thân kể cho con nghe."
Tề Ngọc Yên nhìn nét mặt mẫu thân, trong lòng hiểu ý, lấy cớ bản thân mệt mỏi, bảo Mai Hương và nhũ mẫu đưa A Huỳnh về hậu viện, đuổi hết cung nhân đi, chỉ để lại Trúc Vận canh cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Tề Ngọc Yên kéo mẫu thân ngồi vào ghế dựa Tương Phi, hỏi: "Mẫu thân, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lục thị nói: "Ngọc Yên, đúng như lời con mách, Phan gia thật sự cấu kết với Viên Quốc."
Tề Ngọc Yên giật mình, vội hỏi: "Phụ thân tra ra được ạ?"
Lục thị gật đầu, nói: "Nhắc tới việc này, may có Chung Ngũ lang."
Tề Ngọc Yên ngẩn ra: "Sao lại liên quan đến Chung Dục ạ?"
"Đừng nóng, nghe mẫu thân từ từ kể cho con." Lục thị thuật lại tỉ mỉ, "Chung Ngũ lang trấn thủ Ưng Thành, tác chiến dũng mãnh, sau khi y đi, Viên Quốc không chiếm được lợi thế nào, nên muốn diệt trừ Chung Ngũ lang. Khổ nỗi bọn chúng ở trong thành không tiếp cận được Chung Ngũ lang, trên chiến trường không thắng lại y, bèn tính dùng thủ đoạn đê hèn hại y. Dưới trướng Chung Ngũ lang có kẻ do Phan Báo xếp vào, Viên Quốc bèn phái người liên hệ Phan Báo, muốn biết trước hành tung của Chung Dục, rồi lên kế hoạch mai phục để phục kích y. Sau khi biết được ý đồ của Viên Quốc, Phan Báo sai thủ hạ của ông ta, báo hành tung ra thành dò xét chỗ địch của Chung Dục cho mật thám do Viên Quốc phái tới."
Tề Ngọc Yên nghe đến đó, nheo mắt lại, vội vàng hỏi: "Vậy Chung Dục bị mai phục sao? Hắn không sao chứ?"
"Đương nhiên không sao rồi." Lục thị biết vì Chung Dục từng cứu Tề Ngọc Yên, nàng ấy vẫn luôn cảm kích Chung Dục, nên vỗ về tay nàng, "Mặc dù Chung Ngũ lang trúng mai phục, nhưng binh lính y dẫn theo chiến đấu anh dũng, mở một con đường máu, an toàn thoát khỏi."
"Vậy thì tốt." Tề Ngọc Yên vỗ vỗ lồng ngực mình.
"Chung Ngũ lang sau khi trở lại Ưng Thành thì ngẫm nghĩ cẩn thận, phát hiện có sự khác lạ bên trong. Bởi vì việc y ra thành ngày hôm đó chỉ có vài người kề cận mới biết được, nhưng rõ ràng lần này cho thấy Viên Quốc biết được tin này mới bẫy y. Vì thế y âm thầm điều tra, phát hiện thủ hạ có người là Vương giáo úy, có khả năng là người của Phan Báo." Lục thị từ tốn kể chuyện lúc trước cho Tề Ngọc Yên, "Nghĩ tới Hoài Dương hầu phủ không thạo chuyện trong quân, Chung Ngũ lang bèn phái người mang thư cho phụ thân con, để phụ thân con tại kinh thành hỗ trợ điều tra xem. Bởi vì trước đấy phụ thân con đã ngầm điều tra chuyện Phan Báo thông đồng với địch, vốn đã nắm được chút ít manh mối, lại thêm vào tin tức Chung Dục truyền về, phụ thân con càng xác định Phan Báo thông đồng với địch. Nhưng đây chỉ là suy đoán của phụ thân con và Chung Dục, không có chứng cứ. Phụ thân con và Chung Dục lập một kế, hy vọng thu được chứng cứ Phan Báo thông đồng với địch. Mẫu thân vì đợi tin phía Chung Dục trở lại, nên mới tiến cung chậm mấy ngày."
"Vậy, phụ thân có lấy được chứng cứ Phan gia tư thông nước địch không ạ?" Tề Ngọc Yên căng thẳng hỏi.
Lục thị ngẩng đầu, nhìn nữ nhi, sau đó gật đầu nặng nề, "Lấy được rồi."
"Là chứng cớ gì?" Tề Ngọc Yên vội vàng hỏi.
Lục thị nói tiếp: "Sau khi phụ thân con và Chung Dục âm thầm bàn bạc kĩ, tiếp đấy phụ thân con nhân lúc tham gia bữa rượu của đồng liêu cùng Phan Báo, giả vờ say mèm, tìm cơ hội chỉ có ông và Phan Báo, lè nhè nói, lần này Chung Ngũ lang gặp nạn rất lạ, y nghi ngờ có kẻ trong số thủ hạ mình cố ý tiết lộ hành tung của mình cho địch quốc, chuẩn bị tra rõ việc này."
“Tên Phan Báo kia tưởng phụ thân ngươi say rượu vô tình để lộ tin tức thật. Lão ta sợ bản thân bị lộ, cả đêm viết phong thư, phái người đưa đến Ưng Thành cho Vương giáo úy kia. Người của Chung Ngũ lang vẫn luôn bí mật theo dõi hành tung của Vương giáo úy, lợi dụng lúc tên Vương giáo úy và kẻ mà Phan Báo phái tới liên hệ với nhau, bắt sống hai người, cũng lấy được thư do chính tay Phan Báo viết. Trong thư Phan Báo nói Chung Ngũ lang đã nghi ngờ trong quân mình có người mật báo với Viên Quốc, đang điều tra, bảo Vương giáo úy sắp tới đừng tiếp xúc với phía Viên Quốc để tránh bị Chung Ngũ lang phát hiện.”
Kể tới đây, Lục thị vỗ về tay Tề Ngọc Yên, nói: “Giờ nhân chứng vật chứng đều có, chứng thực tội danh Phan Báo thông đồng với địch bán nước. Phụ thân con muốn mẹ tiến cung hỏi con, ông ấy có nên lập tức bẩm báo với Hoàng thượng việc này hay không?
Tề Ngọc Yên ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Việc này đương nhiên phải nhanh chóng bẩm báo cho Hoàng thượng rồi. Nhưng nữ nhi cho rằng, việc này, Tề gia chúng ta tốt nhất đừng ra mặt.”
“Vì sao vậy?” Lục thị thắc mắc.
Tề Ngọc Yên vội giải thích: “Trong những tần phi của Hoàng thượng, chỉ có nữ nhi sinh hạ một trai một gái cho Hoàng thượng. Tề gia trong mắt mọi người, chính là đang đang được đà lên. Nếu như lúc này phụ thân ra mặt, lên án Phan Báo thông đồng với địch bán nước, sợ vài người không hiểu chuyện, sẽ cho rằng hai nhà Phan Tề tranh sủng trong cung, Tề gia chúng ta cố ý hãm hại Phan gia. Cứ coi như có người hiểu được tình hình thực tế, hiểu được Phan Báo là tự làm tự chịu, nhưng nếu công lao phụ thân quá lớn, bọn họ ít nhiều cũng sẽ mang lòng ghen ghét, về sau không chỉ đề phòng phụ thân cùng đại ca khắp chốn, nói không chừng tìm cơ hội hãm hại cũng không phải không có. Cho nên, phần công lao này, đối với Tề gia chúng ta mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”
Trong quân đội Đại Hiên lấy quân công thu phục lòng người. Tuy rằng việc vạch trần Phan Báo thông đồng với địch là công lớn, nhưng dù sao không phải được quân công trên chiến trận, giả như Hoàng đế phong thưởng, cũng sẽ không làm quân phục. Cảnh ngộ thê thảm kiếp trước của người nhà, khiến Tề Ngọc Yên mỗi khi nghĩ đến vẫn đau lòng khôn nguôi. Bất kể như thế nào, không thể lại đẩy Tề gia đến nơi đầu sóng ngọn gió.
“Vậy… Vậy nên làm thế nào?” Lục thị hỏi.
Tề Ngọc Yên ngẫm nghĩ, nói: “Để Hoài Dương hầu tới bẩm báo cho Hoàng thượng. Vừa hay Chung Dục gặp nạn đều do Phan Báo ban tặng, đối với loại người suýt nữa hại chết nhi tử của mình, căm hận nhất chính là Hoài Dương hầu. Hơn nữa vụ án này, nhân chứng vật chứng đều do Chung Dục thu được, để Hoài Dương hầu bẩm báo cho Hoàng thượng việc này, so với phụ thân đến, có vẻ danh chính ngôn thuận hơn, cũng sẽ không khiến người khác nghi kỵ phụ thân.”
Lục thị gật đầu: “Ừ, Ngọc Yên nói cực kỳ có lý. Lát nữa mẹ sẽ ra cung một chuyến rồi nói cho phụ thân con.”
“Dạ.” Tề Ngọc Yên khẽ cười đáp.
Lúc Lý Cảnh đến, Lục thị đã rời khỏi hoàng cung.
Thấy Lục thị vừa tiến cung đã rời đi, hắn có chút bất ngờ, hỏi Tề Ngọc Yên: “Sao phu nhân về sớm thế?”
“Hôm nay mẫu thân bế A Huỳnh hàn huyên, bà bảo rằng hồi bé thần thiếp ngốc ơi là ngốc, sau có một vị đạo sĩ đưa cho thần thiếp một chiếc khóa ngọc Như Ý Thất Xảo, thần thiếp mới dần sáng dạ hơn.” Khi nói chuyện, Tề Ngọc Yên rót cho Lý Cảnh một chén trà, đưa vào tay hắn, cười nói, “Mẫu thân sợ A Huỳnh cũng chậm hiểu như thần thiếp, vừa nghĩ đến việc này, liền vội vã trở về tìm cái khóa ngọc kia tới cho A Huỳnh.”
“Phu nhân làm vậy là tốt, đừng để con gái ngốc giống nàng.” Lý Cảnh cười nói.
“Thần thiếp ngốc thế nào?” Nghe Lý Cảnh chế nhạo mình, Tề Ngọc Yên bĩu môi, vẻ mặt không phục.
Lý Cảnh ôm eo Tề Ngọc Yên, cuốn lấy nàng ngồi lên đùi mình, dán mặt vào bên má nàng, cười nói: “Nàng còn dám nói mình không ngốc hả? Nếu không ngốc sao có thể hại ta đi đường vòng nhiều thế?”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra: “Đường vòng nào?”
Lý Cảnh dùng tay chọt nhẹ lên mũi nàng, nói: “Giờ vẫn chưa thừa nhận? Vậy nàng nói đi, là ai bỏ rơi ta ở ngoài cửa hàng hương phấn? Là ai sợ ta nhận ra, bôi bôi trét trét mấy thứ ở trên mặt? Là ai suốt ngày nghi thần nghi quỷ, lạnh nhạt với ta hả?”
Tề Ngọc Yên vừa nghe Lý Cảnh nhắc tới mấy chuyện, mặt đỏ hồng, xấu hổ cười nói: “Gì đây? Chuyện đã lâu rồi mà Hoàng thượng vẫn nhớ rõ thế à?”
“Hừ! Ta lớn như vậy rồi, chưa từng bị ai ghét bỏ, đương nhiên nhớ rõ rồi.” Lý Cảnh cố ý nghiêm mặt.
“Được rồi, trước kia đều là thần thiếp sai, Hoàng thượng đừng so đo với thần thiếp có được không?” Tề Ngọc Yên quay mặt lại, nịnh nọt ôm cổ hắn, làm nũng.
“Cho nên, ta mới nói, phu nhân hành động rất đúng, để A Huynh thông minh sớm vào, đừng để con ngốc giống nàng.” Lý Cảnh khẽ cười ôm nàng.
“A Huỳnh sẽ không đâu.” Tề Ngọc Yên nhanh chóng nói, “Chàng không nghe Thái hậu nói A Huỳnh giống y như Hoàng thượng hồi bé à? Vậy thì con khẳng định sẽ anh minh thần võ giống Hoàng thượng ấy.”
Tề Ngọc Yên vội tâng bốc Hoàng đế lên tận trời.
“Thế thì Huyên Nhi giống nàng như đúc đó!” Lý Cảnh liếc mắt nhìn nàng.
Tề Ngọc Yên sửng sốt một lúc rồi cười hì hì nói: “Mặc dù Huyên nhi lớn lên hơi giống thần thiếp, nhưng thằng bé cũng là nhi tử của Hoàng thượng, bên trong vẫn là giống Hoàng thượng, đương nhiên không giống với thần thiếp rồi, sẽ không ngốc nghếch như thần thiếp!”
Lý Cảnh nhìn bộ dạng Tề Ngọc Yên, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười: “Nhưng ta chính là thích cái cô ngốc này!” Nói xong hắn đặt trán lên giữa mày nàng, tha thiết nói, “Chỉ cần là đứa bé do nàng sinh ra, ta đều thích hết.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên đầu tiên là ngây ra, tiếp đó là cảm động vô cùng, nước mắt vô thức dâng lên, khẽ giọng gọi hắn: “Hoàng thượng…” Lại không nói nên lời.
“Đừng vậy.” Nhìn mắt nàng hoe đỏ, hắn vội vàng nói: “Nàng vẫn đang ở cữ, không thể chảy nước mắt. Lần trước nàng sinh Huyên Nhi, lúc ở cữ đã không dưỡng tốt, giờ cần phải bồi dưỡng cho tốt.”
“Dạ.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, khẽ cười nhìn hắn, cố gắng ngăn nước mắt lại.
“Thế mới đúng.” Lý Cảnh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, sau đó cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng.
Một lúc sau, hắn mới buông nàng ra, nhìn đôi môi nàng càng thêm mọng đỏ, tâm hắn loạn cào cào. Nhưng nghĩ tới nàng vừa mới sinh xong, chưa thể chạm vào nàng, hắn đành phải cố gắng dập tắt đống lửa trong lòng.
Tề Ngọc Yên nhìn biểu tình của Hoàng thượng, biết hắn lúc này đang động tình. Nàng hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng, lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, Hoàng thượng, nãy mẫu thân thiếp có kể mấy ngày trước Chung Đô úy suýt nữa bị Viên Quốc phục kích, hết sức nguy hiểm!” Vẻ mặt có chút lo lắng.
Lý Cảnh nghe vậy, đầu tiên là ngớ ra, tiếp đó mỉm cười nói: “Hóa ra Ngọc Yên quan tâm Chung Dục thật đấy.” Mặc dù nụ cười hiện ra trên khuôn mặt hắn, nhưng ngữ điệu rõ ràng ghen tuông.
Tề Ngọc Yên ngửi được mùi chua trong miệng Lý Cảnh, vội ôm cổ hắn, lay nhẹ, nói: “Dù sao hắn cũng coi như đồ đệ của cha thiếp, lại từng cứu mạng thiếp, thần thiếp quan tâm cũng là bình thường thôi. Hơn nữa, hiện giờ hắn đang canh giữ biên quan thay Hoàng thượng, tất nhiên thần thiếp không muốn hắn gặp chuyện chẳng lành, Hoàng thượng lại thiếu hụt một mãnh tướng à.”
“Ừm, coi như nàng giỏi nói.” Lý Cảnh nhấc môi cười.
Tề Ngọc Yên thấy Hoàng thượng vẫn còn đa nghi, còn nói thêm: “Phải rồi, Hoàng thượng, thần thiếp còn nghe nói hình như Chung Đô úy có qua lại với một cô nương nương tới nhờ người thân là một phú hộ tại Ưng Thành, thường hay lui tới, sợ cô nương kia không lọt được vào mắt của Hoài Dương hầu mất. Hiện giờ, có phải Hoàng thượng nên tứ hôn không?” Nói xong còn chớp chớp mắt với Hoàng đế.
Trong lòng Lý Cảnh đương nhiên hiểu được cô nương kia là ai, nhưng vừa nghĩ tới việc này, trong lòng hắn vẫn còn chút băn khoăn, hỏi: “Ngọc Yên, nàng nói xem, làm như vậy có được không?”
“Hoàng thượng, bảo vật vô giá dễ tìm, khó gặp được người có tình.” Tề Ngọc Yên nhìn thấy sự do dự trong Lý Cảnh, vội khuyên, “Không phải thần thiếp đã nói với Hoàng thượng việc này trước đấy rồi sao? Hơn nữa, bọn họ ở tại Ưng Thành nhiều năm, không quan hệ gì với người trong kinh thành, không ai nhận ra được cô nương kia, Hoàng thượng không cần phải lo lắng.”
Lý Cảnh nghĩ ngợi, rốt cuộc gật đầu, nói: “Vậy được! Chẳng qua nàng phải gửi thư cho cô nương kia, bảo nàng ấy không được tùy tiện đặt chân vào kinh thành một bước.”
“Thần thiếp đã biết.” Tề Ngọc Yên đáp.
Vào ngày ái nữ của Hoàng đế Lý Giác đầy tháng, Hoàng đế hạ lệnh đại xá thiên hạ, cũng hạ chỉ tứ hôn cho con gái một phú hộ ở Ưng Thành cho thứ tử của Hoài Dương hầu Chung Dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/91
|