Nghe La Xảo Nhi nói, Chung Dục bỗng thấy đầu “đùng” một tiếng, lòng dạ thoáng chốc loạn cào cào.
Nàng ấy đang bày tỏ tâm ý của mình?
Ý là, nàng ấy có tình cảm với mình?
Chung Dục trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhỏ xuống. Nhưng nàng ấy là nữ nhân của Hoàng đế, sao có thể sinh tình với mình được? Việc này để cho người khác biết, mình mất mạng thì thôi, chỉ sợ toàn bộ Hoài Dương hầu phủ không ai may mắn thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, Chung Dục nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt kinh sợ hồi đáp: “Thần không hiểu La thuận nghi nói gì. Thần chỉ biết, người là chủ, Chung Dục là thần.”
Nghe Chung Dục nói, La Xảo Nhi bàng hoàng. Y đang cự tuyệt mình ư? Nếu như y thật sự không nguyện ý dẫn mình ra khỏi cung, vậy mọi chuyện chấm hết rồi sao?
Đây chính là cơ hội duy nhất để mình có thể ở bên cạnh y, sao có thể cứ vậy mà chặt đứt chứ?
La Xảo Nhi cắn môi, ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định không quan tâm gì nữa, hôm nay nhất định phải khiến cho Chung Dục đồng ý đưa mình rời đi.
Bất kể là lần trước đi Huyền Tước sơn được Chung Dục dạy cưỡi ngựa, hay là cùng Hoàng đế đi Thái Sơn tế thiên, La Xảo Nhi đều đã tiếp xúc rất nhiều với Chung Dục. Nàng biết Chung Dục là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần ngươi đối tốt với y, y tuyệt đối không bỏ mặc ngươi. Xem ra, muốn làm cho y đổi chủ ý, đồng ý đưa mình rời đi, phải lợi dụng nhược điểm này của y.
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng, xông tới trước, ôm lấy Chung Dục, nước mắt ào ào rơi xuống.
Chung Dục bị La Xảo Nhi ôm, cả người ngây ngốc, như thể bị ai đó làm thuật định thân, không biết cử động thế nào.
Nàng khóc nói: “Chung Dục, van cầu chàng đừng cự tuyệt ta! Dẫn ta đi! Dẫn ra rời khỏi hoàng cung!”
Nghe vậy, cả người Chung Dục rung động. Nàng ấy nói, dẫn nàng đi? Sao được chứ? Nàng là phi tần của Hoàng đế! Nếu mình vụng trộm dẫn nàng ra khỏi hoàng cung, đây chính là tội diệt tộc.
Nghĩ đến đây, Chung Dục giật nảy mình, vội đưa tay muốn đẩy La Xảo Nhi ra, lắp bắp nói: “La, La thuận nghi, nam nữ thụ, thụ, thụ bất thân, xin, xin tự trọng.”
La Xảo Nhi càng ôm chặt lấy hông Chung Dục, khóc òa lên nói: “Chung Dục, chàng dẫn ta đi đi. Trước chàng ở trong cung, coi như ta không thể ở cạnh bên chàng, ít ra còn có thể trông thấy chàng, thỏa lòng nhớ nhung. Giờ chàng đi khỏi hoàng cung rồi, sau này ta không được gặp chàng, nghĩ đến đây, ta cảm thấy sống chẳng bằng chết!”
“La thuận nghi, người, nhưng người là tần phi của Hoàng thượng, sao có thể nói chuyện này với thần.” Chung Dục nói.
“Ta là tần phi của Hoàng thượng thì sao?” La Xảo Nhi cười khổ lắc đầu, “Trong lòng Hoàng thượng, sợ rằng chỉ có mình Tề tỷ tỷ mới là phi tần của người? Đến Hoàng hậu mà Hoàng thượng cũng không để ý, một thuận nghi nhỏ nhoi như ta sao lọt vào mắt người đây?”
Chung Dục im lặng một lúc. Giờ phút này, trong lòng y vừa chua xót khổ sở, vừa vui mừng. Chua xót là, y lặng yên thích Tề Ngọc Yên nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể ngắm nhìn nàng ân ái bên người khác. Vui mừng là, mặc dù mình không có được nàng, nhưng nàng được hạnh phúc.
“Chung Dục, chàng dẫn ta đi đi!” La Xảo Nhi lay nhẹ người Chung Dục, nước mắt rơi thấm vào ngực y, “Bằng không, nói không chừng ngày nào đó, ta bí bức mà chết trong cung này mất.”
“Xin La thuận nghi thông cảm.” Chung Dục thở dài một hơi, quyết tâm dùng sức thoát khỏi hai tay La Xảo Nhi, trầm giọng nói, “Dù thế nào, thân phận của La thuận nghi cũng là phi tần của Hoàng thượng, thần không dám có nửa lòng mơ ước.”
“Đừng nói thần không có khả năng đưa La thuận nghi ra hoàng cung, coi như có thì thần cũng không dám. Nếu thần vì người bơ vơ không chốn cậy nhờ, niệm tình ý La thuận nghi dành cho thần, có liều mạng cũng sẽ giúp đỡ La thuận nghi ra khỏi cung. Chỉ là, thần còn có người nhà, nếu thần làm không suy nghĩ, mạng thần không kể tới, nhưng còn tính mạng của cha mẹ anh cháu trong nhà, thần không thể bỏ mặc được.”
“Đừng lo lắng.” Nghe ra Chung Dục không dẫn mình ra khỏi cung, hình như là sợ liên lụy tới người nhà, La Xảo Nhi vội an ủi, “Tề tỷ tỷ nói, chỉ cần chàng nguyện ý dẫn ta đi, tỷ ấy chắc chắn giúp đỡ chúng ta, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới người nhà của chàng.”
Nghe thấy có liên quan tới Tề Ngọc Yên, Chung Dục ngẩn ra, lập tức lắc đầu, nói: “Như vậy, càng không thể dính líu tới Tề quý phi được.”
La Xảo Nhi thấy mãi mà Chung Dục không chịu hiểu, nhất thời nóng nảy, lớn tiếng nói: “Nếu như là ý của Hoàng thượng thì sao?”
“Cái gì?” Nghe vậy, Chung Dục kinh ngạc, “Chuyện này, chuyện này sao có thể?”
“Có gì không thể chứ?” La Xảo Nhi nói tiếp, “Chàng làm việc trong cung nhiều năm rồi, sẽ không thể không biết Tử Vân Hiên này là nơi yêu thích của Hoàng thượng chứ? Nếu hôm nay Tề tỷ tỷ dám sắp xếp chuyện chúng ta gặp mặt ở đây, chứng tỏ Hoàng thượng biết việc này. Bằng không, sao Tề tỷ tỷ dám làm chuyện như này?”
Chung Dục ngây ra. La Xảo Nhi nói, hình như cũng rất có lý.
Thấy Chung Dục có dáng vẻ buông lỏng, La Xảo Nhi lại nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng cũng không phản đối chàng dẫn ta rời đi, đương nhiên sẽ không truy cứu chàng cùng người nhà chàng. Như vậy, chàng còn điều gì băn khoăn nữa không?”
Nghe La Xảo Nhi nói xong, Chung Dục im lặng một lúc, sau đó vẫn là lắc đầu: “La thuận nghi, coi như Hoàng thượng ngầm đồng ý cho ta dẫn người rời khỏi hoàng cung, nhưng người có từng nghĩ, nếu chuyện người bỏ đi theo tôi bị tố giác, Hoàng thượng không có cách nào bảo vệ chúng ta. Đến lúc đó, người nhà của tôi, sẽ bị liên lụy.”
Thấy mình nói lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng thấm vào đầu tên Chung Dục này, La Xảo Nhi hơi bực: “Chàng, chàng thật sự không muốn dẫn ta đi?”
Chung Dục khom người nhận lỗi nói: “Xin La thuận nghi tha thứ, người cứ coi như Chung Dục là một tên nhát cáy đi! Kiếp này, chỉ đành cô phụ mảnh tình này của La thuận nghi.”
Nghe Chung Dục nói như thế, La Xảo Nhi thẫn thờ, thẫn thờ một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, buồn bã cười với Chung Dục, nói: “Một khi đã như vậy, Chung Đô úy, ta cũng không ép bức chàng nữa. Chàng, chàng đi đi!” Nói xong quay mặt về hướng khác, không nhìn y nữa.
Nhìn biểu tình chết tâm của La Xảo Nhi, Chung Dục chợt đau lòng. Nhưng y biết, bây giờ không phải lúc để mềm lòng, không thể cho nàng bất kỳ hy vọng. Hôm nay mình cự tuyệt nàng, nếu bởi vậy mà nàng hận mình, chính là giải thoát cho mai sau.
Nghĩ đến đây, Chung Dục hành lễ với La Xảo Nhi, nói: “La thuận nghi, thần cáo lui trước ạ.”
La Xảo Nhi như không nghe thấy y nói, đứng bất động tại chỗ, thất thần nhìn về phương xa.
Thấy vậy, Chung Dục cảm thấy tiếc thương. Nhưng lý trí mách bảo y rằng, mình không thể mềm lòng. Y đứng lên, không nói năng gì, xoay người đi ra ngoài.
Lúc y tới cạnh cửa thì La Xảo Nhi đột nhiên lên tiếng gọi y lại: “Chung Đô úy!”
Người y rung lên, sau đó chậm rãi xoay người lại, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó hỏi La Xảo Nhi: “Không biết La thuận nghi còn gì căn dặn?”
La Xảo Nhi quay đầu lại, nhìn y, mắt hoe hoe đỏ. Nàng cố sức kìm nén nước mắt lại, sau đó cười với Chung Dục, nói: “Lần đi Ưng Thành này, đường xá xa xôi, dọc đường chàng phải chú ý nhiều hơn. Còn nữa, biên cương giá rét, chàng, chàng càng phải giữ gìn sức khỏe bản thân.”
Nghe nàng nói như vậy, nơi mềm yếu nhất trong lòng Chung Dục như thể bị ai đâm mạnh một nhát, không rõ tư vị gì. Đến khi ngẩng đầu lên, hốc mắt y cũng đỏ.
Y cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, nói: “Thần đi Ưng Thành, nhất định bảo vệ bờ cõi Đại Hiên, nếu Viên Quốc dám đến xâm chiếm, thần tuyệt đối không để bọn chúng đoạt một tấc lãnh thổ! Kính xin La thuận nghi chờ tin đắc thắng trở về của thần.”
“Chung Đô úy có khát vọng như vậy, ta rất kính nể! Có điều…” Nói tới đây, La Xảo Nhi cúi đầu, buồn bã cười, nói: “Ta, ta sợ không đợi được ngày đó.”
Nghe vậy, tâm Chung Dục co rút lại, kinh hoảng hỏi: “Vì sao La thuận nghi nói thế?”
“Bởi vì, ngày chàng rời khỏi kinh thành, cũng là ngày Xảo Nhi rời khỏi nhân thế.” Nàng nhìn y, vẻ mặt tuyệt quyết, trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
“Người, người muốn làm gì?” Chung Dục vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ.
“Chung Đô úy, chàng biết không? Tháng ngày trong cung đối với ta mà nói, thật sự quá khó khăn. Trước kia, lúc chàng còn ở trong cung, ta thăm dò được giờ làm việc của chàng, đúng giờ mỗi ngày đến Thanh Đường tản bộ, chỉ để gặp được chàng, trông thấy chàng. Với ta mà nói, có thể luôn được nhìn thấy chàng, cũng coi như có hi vọng sống.”
Nghe La Xảo Nhi nói như vậy, nét mặt Chung Dục có chút xúc động. Từ trước đến giờ y không hề hay biết, La Xảo Nhi lại có thể làm nhiều điều vì mình đến thế. Giờ phút này, y thật sự cảm thấy hổ thẹn với nữ tử yêu mình sâu đậm này.
La Xảo Nhi nói tiếp: “Hiện giờ, chàng cũng rời khỏi hoàng cung, ta ở trong cung này, không còn hi vọng nữa, giống như cái xác không hồn, sống chẳng có nghĩa lý gì.” Nói tới đây, vẻ mặt La Xảo Nhi lạnh lẽo, tiếp tục nói, “Thay vì sống đau khổ như vậy, chẳng thà sớm ngày rời đi, coi như được giải thoát sớm.”
“La thuận nghi, người, người đừng làm chuyện dại dột!” Chung Dục bước nhanh tới trước mặt La Xảo Nhi, nói: “Chắc sau này, sẽ, sẽ tốt hơn.”
“Tốt hơn như thế nào?” La Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn y chăm chú, cười khổ nói, “Nghĩ cách tranh sủng với Tề tỷ tỷ ư? Chàng cảm thấy, ta có thể tranh được à? Hơn nữa, Tề tỷ tỷ thật lòng tốt với ta, sao ta có thể đáp lại tỷ ấy như vậy?”
Chung Dục cắn răng, nhưng không lên tiếng.
“Được rồi, lời cần nói ta đã nói xong. Chung Đô úy, chàng, chàng mau đi đi!” La Xảo Nhi nhìn y, vẻ mặt tươi cười trong trẻo, “Hiện tại chàng đã biết tâm ý của ta dành cho chàng, ít nhất ta đã hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Đến một ngày chàng già đi, con đàn cháu đống, nếu như chàng có thể nhớ, từng có một nữ tử yêu chàng, nguyện chết vì chàng, ta, ta đã hài lòng lắm rồi.” Nói xong nàng nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra.
Nghe La Xảo Nhi nói, Chung Dục vừa sợ, vừa đau.
Hóa ra, trong lúc y dành tình cảm cho Tề Ngọc Yên, còn có một nữ tử tốt đẹp khác, thầm kín yêu mình. Mà nếu mình cứ kiên quyết, thật sự sẽ khiến nàng ấy tiếc nuối vô bờ mà rời khỏi nhân thế sao? Tim y, chợt thắt chặt đau đớn, chân nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng không cất nổi bước.
La Xảo Nhi mở mắt ra, thấy Chung Dục vẫn đứng tại chỗ, yên lặng nhìn mình, lòng nàng càng đau, hét lớn với Chung Dục: “Chàng đi đi! Đi mau đi! Chàng còn đứng ở đây làm gì? Ta không muốn gặp lại chàng! Nhìn thấy sẽ khiến ta thêm thương tâm!”
Chung Dục nhìn nàng, người vẫn bất động như trước.
“Nếu chàng không muốn dẫn ta đi, không muốn giúp ta thay đổi vận mệnh, thì mau rời khỏi ta.” Nàng khóc lớn nói, “Ta không trách chàng, ta chỉ trách mình phúc bạc mệnh khổ thôi.”
Chung Dục khàn giọng gọi nàng: “La thuận nghi, tôi đi cũng được! Nhưng người phải đồng ý với tôi, không được làm chuyện điên rồ.”
“Nếu chàng đã không dẫn ta đi, thì đừng có quản ta!” Nàng quay mặt đi, buồn bã nói: “Nếu như chàng có một chút tình ý nào với ta, chờ ngày chàng đắc thắng trở về, thăng quan tiến chức, có thể đến trước mộ phần ta, đắp một nắm đất cho ta, ta đã hài lòng lắm rồi.” Dứt lời, nàng đã khóc không thành tiếng.
Chung Dục nghe được những lời này, chỉ cảm thấy lòng mình như bị ai bóp chặt lấy, đau kinh khủng.
Y không phải đầu gỗ, quen biết với La Xảo Nhi, y lờ mờ cảm giác được nàng có tình ý không bình thường với mình. Nhưng nàng là nữ nhân của Hoàng đế, hơn nữa trong lòng mình đã có người khác rồi, y chưa bao giờ đi sâu vào tâm tư đôi bên. Nhưng hôm nay, nghe nàng buồn thương nói tới chuyện sau khi chết của mình, y không ngờ mình lại khó chịu đến thế.
Cho dù y đối với nàng, là yêu hay không yêu, y đều không thể chịu được một người tươi đẹp như nàng lại phải héo rụng.
Y chỉ biết rằng, y không thể để cho nàng chết!
“Chàng đi đi!” La Xảo Nhi thấy Chung Dục vẫn không động đậy, đột nhiên xông lên, đẩy y ra ngoài cửa, “Chàng đi, chàng đi mau!”
Chung Dục nghe tiếng khóc la đau đớn của nàng, không ý thức được gì nữa, vươn hai tay, không cầm nổi lòng mà ôm nàng vào ngực, kêu lên: “Nàng đừng vậy! Ta, ta dẫn nàng đi!”
La Xảo Nhi nghe thấy, cả người rung lên, sau một lúc, mới ở trong ngực y ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn y, “Chàng vừa mới nói gì?”
Chung Dục liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: “Ta, ta đồng ý, dẫn nàng rời khỏi đây.”
Nghe Chung Dục cuối cùng cũng đồng ý với mình, nước mắt La Xảo Nhi dâng lên như con suối: “Chàng thật muốn dẫn ta đi?”
Chung Dục bình tĩnh lại, sau đó nặng nề gật đầu.
La Xảo Nhi nhào tới, ôm chặt lấy Chung Dục, khóc nói: “Ta biết, ta biết mà, chàng sẽ không ác độc với ta đâu!”
Chung Dục chần chừ chốc lát, vươn tay ôm eo nàng, nói: “Vì nàng, ta, ta nguyện ý đánh cuộc một lần.”
La Xảo Nhi vùi mặt trong ngực Chung Dục thở dài một hơi. Lúc này, trong lòng nàng, là muôn vàn cảm xúc.
Nàng biết, theo tính cách Chung Dục, chắc chắn không đứng nhìn mình chết.
Kỳ thật, người đánh cược lần này, chính là nàng! Cám ơn trời đất, cuối cùng mình đã thắng.
Nàng ấy đang bày tỏ tâm ý của mình?
Ý là, nàng ấy có tình cảm với mình?
Chung Dục trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhỏ xuống. Nhưng nàng ấy là nữ nhân của Hoàng đế, sao có thể sinh tình với mình được? Việc này để cho người khác biết, mình mất mạng thì thôi, chỉ sợ toàn bộ Hoài Dương hầu phủ không ai may mắn thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, Chung Dục nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt kinh sợ hồi đáp: “Thần không hiểu La thuận nghi nói gì. Thần chỉ biết, người là chủ, Chung Dục là thần.”
Nghe Chung Dục nói, La Xảo Nhi bàng hoàng. Y đang cự tuyệt mình ư? Nếu như y thật sự không nguyện ý dẫn mình ra khỏi cung, vậy mọi chuyện chấm hết rồi sao?
Đây chính là cơ hội duy nhất để mình có thể ở bên cạnh y, sao có thể cứ vậy mà chặt đứt chứ?
La Xảo Nhi cắn môi, ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định không quan tâm gì nữa, hôm nay nhất định phải khiến cho Chung Dục đồng ý đưa mình rời đi.
Bất kể là lần trước đi Huyền Tước sơn được Chung Dục dạy cưỡi ngựa, hay là cùng Hoàng đế đi Thái Sơn tế thiên, La Xảo Nhi đều đã tiếp xúc rất nhiều với Chung Dục. Nàng biết Chung Dục là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần ngươi đối tốt với y, y tuyệt đối không bỏ mặc ngươi. Xem ra, muốn làm cho y đổi chủ ý, đồng ý đưa mình rời đi, phải lợi dụng nhược điểm này của y.
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng, xông tới trước, ôm lấy Chung Dục, nước mắt ào ào rơi xuống.
Chung Dục bị La Xảo Nhi ôm, cả người ngây ngốc, như thể bị ai đó làm thuật định thân, không biết cử động thế nào.
Nàng khóc nói: “Chung Dục, van cầu chàng đừng cự tuyệt ta! Dẫn ta đi! Dẫn ra rời khỏi hoàng cung!”
Nghe vậy, cả người Chung Dục rung động. Nàng ấy nói, dẫn nàng đi? Sao được chứ? Nàng là phi tần của Hoàng đế! Nếu mình vụng trộm dẫn nàng ra khỏi hoàng cung, đây chính là tội diệt tộc.
Nghĩ đến đây, Chung Dục giật nảy mình, vội đưa tay muốn đẩy La Xảo Nhi ra, lắp bắp nói: “La, La thuận nghi, nam nữ thụ, thụ, thụ bất thân, xin, xin tự trọng.”
La Xảo Nhi càng ôm chặt lấy hông Chung Dục, khóc òa lên nói: “Chung Dục, chàng dẫn ta đi đi. Trước chàng ở trong cung, coi như ta không thể ở cạnh bên chàng, ít ra còn có thể trông thấy chàng, thỏa lòng nhớ nhung. Giờ chàng đi khỏi hoàng cung rồi, sau này ta không được gặp chàng, nghĩ đến đây, ta cảm thấy sống chẳng bằng chết!”
“La thuận nghi, người, nhưng người là tần phi của Hoàng thượng, sao có thể nói chuyện này với thần.” Chung Dục nói.
“Ta là tần phi của Hoàng thượng thì sao?” La Xảo Nhi cười khổ lắc đầu, “Trong lòng Hoàng thượng, sợ rằng chỉ có mình Tề tỷ tỷ mới là phi tần của người? Đến Hoàng hậu mà Hoàng thượng cũng không để ý, một thuận nghi nhỏ nhoi như ta sao lọt vào mắt người đây?”
Chung Dục im lặng một lúc. Giờ phút này, trong lòng y vừa chua xót khổ sở, vừa vui mừng. Chua xót là, y lặng yên thích Tề Ngọc Yên nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể ngắm nhìn nàng ân ái bên người khác. Vui mừng là, mặc dù mình không có được nàng, nhưng nàng được hạnh phúc.
“Chung Dục, chàng dẫn ta đi đi!” La Xảo Nhi lay nhẹ người Chung Dục, nước mắt rơi thấm vào ngực y, “Bằng không, nói không chừng ngày nào đó, ta bí bức mà chết trong cung này mất.”
“Xin La thuận nghi thông cảm.” Chung Dục thở dài một hơi, quyết tâm dùng sức thoát khỏi hai tay La Xảo Nhi, trầm giọng nói, “Dù thế nào, thân phận của La thuận nghi cũng là phi tần của Hoàng thượng, thần không dám có nửa lòng mơ ước.”
“Đừng nói thần không có khả năng đưa La thuận nghi ra hoàng cung, coi như có thì thần cũng không dám. Nếu thần vì người bơ vơ không chốn cậy nhờ, niệm tình ý La thuận nghi dành cho thần, có liều mạng cũng sẽ giúp đỡ La thuận nghi ra khỏi cung. Chỉ là, thần còn có người nhà, nếu thần làm không suy nghĩ, mạng thần không kể tới, nhưng còn tính mạng của cha mẹ anh cháu trong nhà, thần không thể bỏ mặc được.”
“Đừng lo lắng.” Nghe ra Chung Dục không dẫn mình ra khỏi cung, hình như là sợ liên lụy tới người nhà, La Xảo Nhi vội an ủi, “Tề tỷ tỷ nói, chỉ cần chàng nguyện ý dẫn ta đi, tỷ ấy chắc chắn giúp đỡ chúng ta, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới người nhà của chàng.”
Nghe thấy có liên quan tới Tề Ngọc Yên, Chung Dục ngẩn ra, lập tức lắc đầu, nói: “Như vậy, càng không thể dính líu tới Tề quý phi được.”
La Xảo Nhi thấy mãi mà Chung Dục không chịu hiểu, nhất thời nóng nảy, lớn tiếng nói: “Nếu như là ý của Hoàng thượng thì sao?”
“Cái gì?” Nghe vậy, Chung Dục kinh ngạc, “Chuyện này, chuyện này sao có thể?”
“Có gì không thể chứ?” La Xảo Nhi nói tiếp, “Chàng làm việc trong cung nhiều năm rồi, sẽ không thể không biết Tử Vân Hiên này là nơi yêu thích của Hoàng thượng chứ? Nếu hôm nay Tề tỷ tỷ dám sắp xếp chuyện chúng ta gặp mặt ở đây, chứng tỏ Hoàng thượng biết việc này. Bằng không, sao Tề tỷ tỷ dám làm chuyện như này?”
Chung Dục ngây ra. La Xảo Nhi nói, hình như cũng rất có lý.
Thấy Chung Dục có dáng vẻ buông lỏng, La Xảo Nhi lại nói tiếp: “Nếu Hoàng thượng cũng không phản đối chàng dẫn ta rời đi, đương nhiên sẽ không truy cứu chàng cùng người nhà chàng. Như vậy, chàng còn điều gì băn khoăn nữa không?”
Nghe La Xảo Nhi nói xong, Chung Dục im lặng một lúc, sau đó vẫn là lắc đầu: “La thuận nghi, coi như Hoàng thượng ngầm đồng ý cho ta dẫn người rời khỏi hoàng cung, nhưng người có từng nghĩ, nếu chuyện người bỏ đi theo tôi bị tố giác, Hoàng thượng không có cách nào bảo vệ chúng ta. Đến lúc đó, người nhà của tôi, sẽ bị liên lụy.”
Thấy mình nói lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng thấm vào đầu tên Chung Dục này, La Xảo Nhi hơi bực: “Chàng, chàng thật sự không muốn dẫn ta đi?”
Chung Dục khom người nhận lỗi nói: “Xin La thuận nghi tha thứ, người cứ coi như Chung Dục là một tên nhát cáy đi! Kiếp này, chỉ đành cô phụ mảnh tình này của La thuận nghi.”
Nghe Chung Dục nói như thế, La Xảo Nhi thẫn thờ, thẫn thờ một lúc, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, buồn bã cười với Chung Dục, nói: “Một khi đã như vậy, Chung Đô úy, ta cũng không ép bức chàng nữa. Chàng, chàng đi đi!” Nói xong quay mặt về hướng khác, không nhìn y nữa.
Nhìn biểu tình chết tâm của La Xảo Nhi, Chung Dục chợt đau lòng. Nhưng y biết, bây giờ không phải lúc để mềm lòng, không thể cho nàng bất kỳ hy vọng. Hôm nay mình cự tuyệt nàng, nếu bởi vậy mà nàng hận mình, chính là giải thoát cho mai sau.
Nghĩ đến đây, Chung Dục hành lễ với La Xảo Nhi, nói: “La thuận nghi, thần cáo lui trước ạ.”
La Xảo Nhi như không nghe thấy y nói, đứng bất động tại chỗ, thất thần nhìn về phương xa.
Thấy vậy, Chung Dục cảm thấy tiếc thương. Nhưng lý trí mách bảo y rằng, mình không thể mềm lòng. Y đứng lên, không nói năng gì, xoay người đi ra ngoài.
Lúc y tới cạnh cửa thì La Xảo Nhi đột nhiên lên tiếng gọi y lại: “Chung Đô úy!”
Người y rung lên, sau đó chậm rãi xoay người lại, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó hỏi La Xảo Nhi: “Không biết La thuận nghi còn gì căn dặn?”
La Xảo Nhi quay đầu lại, nhìn y, mắt hoe hoe đỏ. Nàng cố sức kìm nén nước mắt lại, sau đó cười với Chung Dục, nói: “Lần đi Ưng Thành này, đường xá xa xôi, dọc đường chàng phải chú ý nhiều hơn. Còn nữa, biên cương giá rét, chàng, chàng càng phải giữ gìn sức khỏe bản thân.”
Nghe nàng nói như vậy, nơi mềm yếu nhất trong lòng Chung Dục như thể bị ai đâm mạnh một nhát, không rõ tư vị gì. Đến khi ngẩng đầu lên, hốc mắt y cũng đỏ.
Y cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, nói: “Thần đi Ưng Thành, nhất định bảo vệ bờ cõi Đại Hiên, nếu Viên Quốc dám đến xâm chiếm, thần tuyệt đối không để bọn chúng đoạt một tấc lãnh thổ! Kính xin La thuận nghi chờ tin đắc thắng trở về của thần.”
“Chung Đô úy có khát vọng như vậy, ta rất kính nể! Có điều…” Nói tới đây, La Xảo Nhi cúi đầu, buồn bã cười, nói: “Ta, ta sợ không đợi được ngày đó.”
Nghe vậy, tâm Chung Dục co rút lại, kinh hoảng hỏi: “Vì sao La thuận nghi nói thế?”
“Bởi vì, ngày chàng rời khỏi kinh thành, cũng là ngày Xảo Nhi rời khỏi nhân thế.” Nàng nhìn y, vẻ mặt tuyệt quyết, trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
“Người, người muốn làm gì?” Chung Dục vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ.
“Chung Đô úy, chàng biết không? Tháng ngày trong cung đối với ta mà nói, thật sự quá khó khăn. Trước kia, lúc chàng còn ở trong cung, ta thăm dò được giờ làm việc của chàng, đúng giờ mỗi ngày đến Thanh Đường tản bộ, chỉ để gặp được chàng, trông thấy chàng. Với ta mà nói, có thể luôn được nhìn thấy chàng, cũng coi như có hi vọng sống.”
Nghe La Xảo Nhi nói như vậy, nét mặt Chung Dục có chút xúc động. Từ trước đến giờ y không hề hay biết, La Xảo Nhi lại có thể làm nhiều điều vì mình đến thế. Giờ phút này, y thật sự cảm thấy hổ thẹn với nữ tử yêu mình sâu đậm này.
La Xảo Nhi nói tiếp: “Hiện giờ, chàng cũng rời khỏi hoàng cung, ta ở trong cung này, không còn hi vọng nữa, giống như cái xác không hồn, sống chẳng có nghĩa lý gì.” Nói tới đây, vẻ mặt La Xảo Nhi lạnh lẽo, tiếp tục nói, “Thay vì sống đau khổ như vậy, chẳng thà sớm ngày rời đi, coi như được giải thoát sớm.”
“La thuận nghi, người, người đừng làm chuyện dại dột!” Chung Dục bước nhanh tới trước mặt La Xảo Nhi, nói: “Chắc sau này, sẽ, sẽ tốt hơn.”
“Tốt hơn như thế nào?” La Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn y chăm chú, cười khổ nói, “Nghĩ cách tranh sủng với Tề tỷ tỷ ư? Chàng cảm thấy, ta có thể tranh được à? Hơn nữa, Tề tỷ tỷ thật lòng tốt với ta, sao ta có thể đáp lại tỷ ấy như vậy?”
Chung Dục cắn răng, nhưng không lên tiếng.
“Được rồi, lời cần nói ta đã nói xong. Chung Đô úy, chàng, chàng mau đi đi!” La Xảo Nhi nhìn y, vẻ mặt tươi cười trong trẻo, “Hiện tại chàng đã biết tâm ý của ta dành cho chàng, ít nhất ta đã hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Đến một ngày chàng già đi, con đàn cháu đống, nếu như chàng có thể nhớ, từng có một nữ tử yêu chàng, nguyện chết vì chàng, ta, ta đã hài lòng lắm rồi.” Nói xong nàng nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra.
Nghe La Xảo Nhi nói, Chung Dục vừa sợ, vừa đau.
Hóa ra, trong lúc y dành tình cảm cho Tề Ngọc Yên, còn có một nữ tử tốt đẹp khác, thầm kín yêu mình. Mà nếu mình cứ kiên quyết, thật sự sẽ khiến nàng ấy tiếc nuối vô bờ mà rời khỏi nhân thế sao? Tim y, chợt thắt chặt đau đớn, chân nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng không cất nổi bước.
La Xảo Nhi mở mắt ra, thấy Chung Dục vẫn đứng tại chỗ, yên lặng nhìn mình, lòng nàng càng đau, hét lớn với Chung Dục: “Chàng đi đi! Đi mau đi! Chàng còn đứng ở đây làm gì? Ta không muốn gặp lại chàng! Nhìn thấy sẽ khiến ta thêm thương tâm!”
Chung Dục nhìn nàng, người vẫn bất động như trước.
“Nếu chàng không muốn dẫn ta đi, không muốn giúp ta thay đổi vận mệnh, thì mau rời khỏi ta.” Nàng khóc lớn nói, “Ta không trách chàng, ta chỉ trách mình phúc bạc mệnh khổ thôi.”
Chung Dục khàn giọng gọi nàng: “La thuận nghi, tôi đi cũng được! Nhưng người phải đồng ý với tôi, không được làm chuyện điên rồ.”
“Nếu chàng đã không dẫn ta đi, thì đừng có quản ta!” Nàng quay mặt đi, buồn bã nói: “Nếu như chàng có một chút tình ý nào với ta, chờ ngày chàng đắc thắng trở về, thăng quan tiến chức, có thể đến trước mộ phần ta, đắp một nắm đất cho ta, ta đã hài lòng lắm rồi.” Dứt lời, nàng đã khóc không thành tiếng.
Chung Dục nghe được những lời này, chỉ cảm thấy lòng mình như bị ai bóp chặt lấy, đau kinh khủng.
Y không phải đầu gỗ, quen biết với La Xảo Nhi, y lờ mờ cảm giác được nàng có tình ý không bình thường với mình. Nhưng nàng là nữ nhân của Hoàng đế, hơn nữa trong lòng mình đã có người khác rồi, y chưa bao giờ đi sâu vào tâm tư đôi bên. Nhưng hôm nay, nghe nàng buồn thương nói tới chuyện sau khi chết của mình, y không ngờ mình lại khó chịu đến thế.
Cho dù y đối với nàng, là yêu hay không yêu, y đều không thể chịu được một người tươi đẹp như nàng lại phải héo rụng.
Y chỉ biết rằng, y không thể để cho nàng chết!
“Chàng đi đi!” La Xảo Nhi thấy Chung Dục vẫn không động đậy, đột nhiên xông lên, đẩy y ra ngoài cửa, “Chàng đi, chàng đi mau!”
Chung Dục nghe tiếng khóc la đau đớn của nàng, không ý thức được gì nữa, vươn hai tay, không cầm nổi lòng mà ôm nàng vào ngực, kêu lên: “Nàng đừng vậy! Ta, ta dẫn nàng đi!”
La Xảo Nhi nghe thấy, cả người rung lên, sau một lúc, mới ở trong ngực y ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn y, “Chàng vừa mới nói gì?”
Chung Dục liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: “Ta, ta đồng ý, dẫn nàng rời khỏi đây.”
Nghe Chung Dục cuối cùng cũng đồng ý với mình, nước mắt La Xảo Nhi dâng lên như con suối: “Chàng thật muốn dẫn ta đi?”
Chung Dục bình tĩnh lại, sau đó nặng nề gật đầu.
La Xảo Nhi nhào tới, ôm chặt lấy Chung Dục, khóc nói: “Ta biết, ta biết mà, chàng sẽ không ác độc với ta đâu!”
Chung Dục chần chừ chốc lát, vươn tay ôm eo nàng, nói: “Vì nàng, ta, ta nguyện ý đánh cuộc một lần.”
La Xảo Nhi vùi mặt trong ngực Chung Dục thở dài một hơi. Lúc này, trong lòng nàng, là muôn vàn cảm xúc.
Nàng biết, theo tính cách Chung Dục, chắc chắn không đứng nhìn mình chết.
Kỳ thật, người đánh cược lần này, chính là nàng! Cám ơn trời đất, cuối cùng mình đã thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/91
|