Người xung quanh trông thấy Lý Huyên bắt lấy đế tỉ, cũng sững sờ, đám đông ồn ào bất chợt trở nên im phăng phắc.
Từ trước tới nay thời điểm các hoàng tử trảo chu, không ai dám lấy đế tỉ làm vật bắt, dĩ nhiên cũng không có chuyện hoàng tử trảo chu trúng đế tỉ. Mọi người thấy tình hình như vậy, cũng không biết Hoàng đế vui mừng hay tức giận, chẳng biết nên chúc hay không, dứt khoát im lặng.
Đúng lúc này, chỉ thấy Lý Cảnh cười to vài tiếng, sau đó ôm lấy Lý Huyên từ trong ngực Tề Ngọc Yên, nói: “Con ta có chí đấy! Phụ hoàng nhất định giúp Huyên Nhi thành nghiệp lớn!”
Lý Huyên vẫn chưa hiểu biết nhiều thứ, thấy phụ thân cười ha hả, thì cũng nhe răng cười khanh khách, hai tay nắm chặt bút lông cùng đế tỉ.
Mọi người thấy Lý Cảnh có vẻ vui, cũng nhao nhao phụ họa theo, khen Lý Huyên thông minh lanh lợi, tài hoa, có chí khí.
Tiêu gia mấy đời thư hương, Tiêu thái hậu thấy Lý Huyên bắt bút, cũng cực kì mừng vui, càng thêm yêu thích Lý Huyên, vội vàng cười nói: “Huyên Nhi là trưởng tử của Hoàng đế, người bình thường sao sánh bằng được.” Lời của Tiêu Thái hậu rất rõ ràng, ám chỉ bởi vì Lý Huyên được nuôi nấng dưới danh nghĩa Trịnh Chước, là đích tử, do đó là Thái tử duy nhất được chọn.
Trịnh Chước nghe vậy, tươi cười, liếc xéo nhìn Tề Ngọc Yên, nhưng không nói gì. Nếu như mình vẫn không được sủng, Lý Huyên là con trai của mình có thể lên làm Thái tử, địa vị của mình sẽ càng được củng cố thêm, như vậy không tệ.
Tề mẫu Lục thị tiến cung thăm Lý Huyên tròn tuổi, vội xuôi theo lời Tiêu Thái hậu: “Thái hậu nói rất đúng, cho dù là thiên gia hay là dân chúng, đích tử tất nhiên cao hơn rồi.”
Lục thị suy nghĩ vô cùng đơn giản. Dù cho Huyên Nhi dưới danh nghĩa của ai, mãi là cháu trai của bà. Cháu trai nhà mình có thể làm Thái tử, sau này kế thừa đế vị, đương nhiên là chuyện tốt.
Tề Ngọc Yên thấy Tiêu thái hậu và Lý Cảnh không hề để ý tới chuyện Lý Huyên bắt đế tỉ, bấy giờ mới thở dài nhẹ nhõm, là mình đã lo lắng nhiều rồi.
Khách khứa ai cũng vui vẻ tại lễ tròn tuổi này. Sắc trời nhá nhem tối, mọi người mới dần dần tản đi.
Trở về Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên ru Huyên Nhi ngủ ở Thiên điện, rồi dặn dò Hoàng thị dăm ba câu, sau đó mới quay về chính điện.
Lý Cảnh đang ngồi đọc sách tại bàn, thấy nàng tới, vội dời ánh mắt khỏi quyển sách, cười nói với nàng: “Về rồi sao?”
“Vâng.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đi qua, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ta đọc sắp xong rồi.” Hắn nói.
“Hoàng thượng cứ đọc sách đi, không cần để ý thần thiếp đâu.” Nàng cười lên tiếng, cầm lấy ấm trà đang định rót trà cho hắn, không ngờ trà lại lạnh, nàng cau mày nói: “Mấy người này hầu hạ kiểu gì vậy? Trà nguội lạnh rồi mà không đổi cho Hoàng thượng!”
“Do ta muốn yên tĩnh đọc sách, bảo bọn họ không được tiến vào quấy rầy ta đó.” Hắn nói.
Nàng sửng sốt, vội vàng nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không biết đã làm phiền Hoàng thượng.”
“Trừ nàng ra.” Hắn cười nói, “Có người đẹp bên cạnh thêm hương, đó lại là vấn đề khác.”
Tề Ngọc Yên ngây ngốc, nỗi xấu hổ thoa lên hai má nàng: “Nhưng mà, hôm nay thần thiếp chẳng thể thêm hương, chỉ thêm trà cho Hoàng thượng được thôi.” Nói xong nàng đứng lên, pha cho hắn một chén trà Thanh tâm.
Tay của nàng vừa đặt chén trà lên bàn, còn chưa kịp nâng lên, đã bị hắn nắm lấy.
“Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười duyên.
“Huyên nhi ngủ có ngoan không?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Ngoan ạ.” Nàng khẽ cười.
“Hôm nay con trảo chu, rất được lòng ta đấy.” Hắn nói.
Nghĩ tới chuyện Lý Huyên bắt đế tỉ, sự bất an nhỏ bé trong lòng Tề Ngọc Yên lại tỏa ra. Nàng lo sợ nhìn Lý Cảnh, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng không tức giận chứ ạ?”
“Tại sao ta phải tức giận?” Hắn ngạc nhiên.
“Huyên nhi không hiểu chuyện, thấy đế tỉ khắc rồng, nhất thời hiếu kì mới túm lấy.” Nàng giải thích.
“Nàng nói cái gì vậy.” Hắn cười không cho là đúng, “Nếu ta để ý việc này, đã chẳng mang đế tỉ tới cho con bắt rồi. Nếu ta cố ý mang đế tỉ tới, đương nhiên muốn con bắt được cái đó.”
“Nhưng… Hoàng thượng còn trẻ mà.” Nàng nói. Dù sao Đại Hiên vẫn luôn là cha chết con nối, luôn cảm thấy không được may mắn.
“Đồ ngốc.” Hắn nhấn nhẹ mũi nàng, “Nếu Huyên nhi giỏi giang thật sự, ta nhường chỗ sớm cho con thì sao nào? Giao quốc sự cho con, thừa dịp hai chúng mình chưa quá già, ta dẫn nàng dạo khắp non sông hùng vĩ của Đại Hiên, chẳng phải càng vui vẻ à?”
“Hoàng thượng…” Tề Ngọc Yên sợ ngây người, “Chàng, chàng có thể buông bỏ tất cả ư?”
“Có gì không được chứ?” Hắn cười nói, “Đời người ngắn ngủi, hưởng thụ vui thú trước mắt mới tốt. Huyên nhi mới một tuổi, ta đã muốn làm biếng rồi, nhưng vẫn phải làm chủ thêm 20 năm nữa. Đến lúc đó, lòng ta cũng mỏi mệt, cũng nên nghỉ ngơi. Có thể dạo chơi các danh sơn đại xuyên. Ngọc Yên, nàng có nguyện ý cùng ta không?”
“Thiếp…” Nghe Lý Cảnh nói như
Từ trước tới nay thời điểm các hoàng tử trảo chu, không ai dám lấy đế tỉ làm vật bắt, dĩ nhiên cũng không có chuyện hoàng tử trảo chu trúng đế tỉ. Mọi người thấy tình hình như vậy, cũng không biết Hoàng đế vui mừng hay tức giận, chẳng biết nên chúc hay không, dứt khoát im lặng.
Đúng lúc này, chỉ thấy Lý Cảnh cười to vài tiếng, sau đó ôm lấy Lý Huyên từ trong ngực Tề Ngọc Yên, nói: “Con ta có chí đấy! Phụ hoàng nhất định giúp Huyên Nhi thành nghiệp lớn!”
Lý Huyên vẫn chưa hiểu biết nhiều thứ, thấy phụ thân cười ha hả, thì cũng nhe răng cười khanh khách, hai tay nắm chặt bút lông cùng đế tỉ.
Mọi người thấy Lý Cảnh có vẻ vui, cũng nhao nhao phụ họa theo, khen Lý Huyên thông minh lanh lợi, tài hoa, có chí khí.
Tiêu gia mấy đời thư hương, Tiêu thái hậu thấy Lý Huyên bắt bút, cũng cực kì mừng vui, càng thêm yêu thích Lý Huyên, vội vàng cười nói: “Huyên Nhi là trưởng tử của Hoàng đế, người bình thường sao sánh bằng được.” Lời của Tiêu Thái hậu rất rõ ràng, ám chỉ bởi vì Lý Huyên được nuôi nấng dưới danh nghĩa Trịnh Chước, là đích tử, do đó là Thái tử duy nhất được chọn.
Trịnh Chước nghe vậy, tươi cười, liếc xéo nhìn Tề Ngọc Yên, nhưng không nói gì. Nếu như mình vẫn không được sủng, Lý Huyên là con trai của mình có thể lên làm Thái tử, địa vị của mình sẽ càng được củng cố thêm, như vậy không tệ.
Tề mẫu Lục thị tiến cung thăm Lý Huyên tròn tuổi, vội xuôi theo lời Tiêu Thái hậu: “Thái hậu nói rất đúng, cho dù là thiên gia hay là dân chúng, đích tử tất nhiên cao hơn rồi.”
Lục thị suy nghĩ vô cùng đơn giản. Dù cho Huyên Nhi dưới danh nghĩa của ai, mãi là cháu trai của bà. Cháu trai nhà mình có thể làm Thái tử, sau này kế thừa đế vị, đương nhiên là chuyện tốt.
Tề Ngọc Yên thấy Tiêu thái hậu và Lý Cảnh không hề để ý tới chuyện Lý Huyên bắt đế tỉ, bấy giờ mới thở dài nhẹ nhõm, là mình đã lo lắng nhiều rồi.
Khách khứa ai cũng vui vẻ tại lễ tròn tuổi này. Sắc trời nhá nhem tối, mọi người mới dần dần tản đi.
Trở về Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên ru Huyên Nhi ngủ ở Thiên điện, rồi dặn dò Hoàng thị dăm ba câu, sau đó mới quay về chính điện.
Lý Cảnh đang ngồi đọc sách tại bàn, thấy nàng tới, vội dời ánh mắt khỏi quyển sách, cười nói với nàng: “Về rồi sao?”
“Vâng.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đi qua, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ta đọc sắp xong rồi.” Hắn nói.
“Hoàng thượng cứ đọc sách đi, không cần để ý thần thiếp đâu.” Nàng cười lên tiếng, cầm lấy ấm trà đang định rót trà cho hắn, không ngờ trà lại lạnh, nàng cau mày nói: “Mấy người này hầu hạ kiểu gì vậy? Trà nguội lạnh rồi mà không đổi cho Hoàng thượng!”
“Do ta muốn yên tĩnh đọc sách, bảo bọn họ không được tiến vào quấy rầy ta đó.” Hắn nói.
Nàng sửng sốt, vội vàng nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không biết đã làm phiền Hoàng thượng.”
“Trừ nàng ra.” Hắn cười nói, “Có người đẹp bên cạnh thêm hương, đó lại là vấn đề khác.”
Tề Ngọc Yên ngây ngốc, nỗi xấu hổ thoa lên hai má nàng: “Nhưng mà, hôm nay thần thiếp chẳng thể thêm hương, chỉ thêm trà cho Hoàng thượng được thôi.” Nói xong nàng đứng lên, pha cho hắn một chén trà Thanh tâm.
Tay của nàng vừa đặt chén trà lên bàn, còn chưa kịp nâng lên, đã bị hắn nắm lấy.
“Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười duyên.
“Huyên nhi ngủ có ngoan không?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Ngoan ạ.” Nàng khẽ cười.
“Hôm nay con trảo chu, rất được lòng ta đấy.” Hắn nói.
Nghĩ tới chuyện Lý Huyên bắt đế tỉ, sự bất an nhỏ bé trong lòng Tề Ngọc Yên lại tỏa ra. Nàng lo sợ nhìn Lý Cảnh, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng không tức giận chứ ạ?”
“Tại sao ta phải tức giận?” Hắn ngạc nhiên.
“Huyên nhi không hiểu chuyện, thấy đế tỉ khắc rồng, nhất thời hiếu kì mới túm lấy.” Nàng giải thích.
“Nàng nói cái gì vậy.” Hắn cười không cho là đúng, “Nếu ta để ý việc này, đã chẳng mang đế tỉ tới cho con bắt rồi. Nếu ta cố ý mang đế tỉ tới, đương nhiên muốn con bắt được cái đó.”
“Nhưng… Hoàng thượng còn trẻ mà.” Nàng nói. Dù sao Đại Hiên vẫn luôn là cha chết con nối, luôn cảm thấy không được may mắn.
“Đồ ngốc.” Hắn nhấn nhẹ mũi nàng, “Nếu Huyên nhi giỏi giang thật sự, ta nhường chỗ sớm cho con thì sao nào? Giao quốc sự cho con, thừa dịp hai chúng mình chưa quá già, ta dẫn nàng dạo khắp non sông hùng vĩ của Đại Hiên, chẳng phải càng vui vẻ à?”
“Hoàng thượng…” Tề Ngọc Yên sợ ngây người, “Chàng, chàng có thể buông bỏ tất cả ư?”
“Có gì không được chứ?” Hắn cười nói, “Đời người ngắn ngủi, hưởng thụ vui thú trước mắt mới tốt. Huyên nhi mới một tuổi, ta đã muốn làm biếng rồi, nhưng vẫn phải làm chủ thêm 20 năm nữa. Đến lúc đó, lòng ta cũng mỏi mệt, cũng nên nghỉ ngơi. Có thể dạo chơi các danh sơn đại xuyên. Ngọc Yên, nàng có nguyện ý cùng ta không?”
“Thiếp…” Nghe Lý Cảnh nói như
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/91
|