Thật nhanh đã tới mùng bảy tháng bảy, lễ Khất Xảo
(Lễ Khất Xảo: ngày lễ người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.)
Lễ Khất Xảo trong cung không khác dân gian là bao, cũng là chúng nữ tử tập trung lại một chỗ, vái lạy Chức Nữ rồi ăn nhẹ.
Sáng sớm sau khi Lương Tử Vân rời giường, Thu Di liền dâng lên nước nóng được nấu bằng lá bách và cành đào, hầu hạ nàng gội đầu. Đợi đến sau trưa, tóc khô, Thu Di mới chải tóc cho nàng rồi vấn thành búi.
Qua bữa tối, Thu Di cùng với Hàm Xuân hầu hạ nàng thay sang chiếc váy Như Ý thêu hoa quyên bằng chỉ tơ vàng màu vàng ngả đỏ, rồi tới trang điểm.
Trang điểm diện đồ xong hết, Lương Tử Vân ngắm mình trong gương, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp phản chiếu. Vậy mà cảnh đẹp lại không có người thưởng, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Nghĩ ngợi, nàng tới bên giường, lấy ra một cái túi thơm bên trong hộp gỗ đặt cạnh gối ngọc nhét vào trong ngực.
Trong túi thơm này bỏ loại dược tên là Nhiếp Tâm mà Vương Vị mang tới cho nàng.
Dược ấy, nàng đã bỏ vào mấy ngày, nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng. Mặc dù nàng cũng qua cầu kiến Hoàng đế, nhưng Hoàng đế luôn nói qua loa hai ba câu rồi đuổi khéo nàng. Nghĩ tới tình cờ gặp gỡ, nhưng lại không thể gặp riêng Hoàng đế.
Đêm nay không biết có cơ hội hay không, nhưng nàng vẫn mang theo túi thơm bên người, lo trước khỏi họa. Nhỡ đâu gặp được Hoàng đế?
Đợi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lương Tử Vân bèn bảo Thu Di theo nàng tới Tụ Hà uyển.
Mặc dù Thu Di là cung nữ trong cung phân cho Lương Tử Vân, cũng không phải nàng mang từ Cảnh quốc công phủ đến, nhưng tận tâm hầu hạ nàng. Gần đây thân thể Hàm Xuân không thuận tiện, trong ngoài hầu như đều được Thu Di thu vén, hiện tại đã rất được nàng tín nhiệm. Bây giờ, Lương Tử Vân đi đâu cũng thích mang theo Thu Di, còn Hàm Xuân thật thà thì bị gạt sang một bên.
Tối Khất Xảo, Trịnh Chước theo thường lệ mở tiệc Khất Xảo tại Tụ Hà uyển, ngoại trừ tần phi trong cung, còn có hai vị công chúa chưa xuất giá sống trong cung cũng sẽ tới tham dự. Nhân cơ hội lễ Khất Xảo này, mọi người có thể vui vẻ một trận.
Lương Tử Vân đến trước cửa Tụ Hà uyển, vừa xuống nghi xa đã thấy nghi xa của Tề Ngọc Yên tới.
Ngày hôm nay Lương Tử Vân nhìn thấy Tề Ngọc Yên, chẳng còn bực bội như hồi nào nữa. Vừa nghĩ tới trong tay mình cũng có pháp bảo, sau này Tề Ngọc Yên hết được chuyên sủng, trong lòng đắc ý dạt dào. Nàng ta hiếm khi chủ động đi tới, hành lễ với Tề Ngọc Yên, cười nhẹ nói: “Tần thiếp gặp qua Quý phi nương nương.”
Thấy hôm nay Lương Tử Vân lại chủ động lên thỉnh an mình, Tề Ngọc Yên tựa hồ có hơi kinh ngạc, ngừng một lúc, nàng mới khẽ cười đáp: “Lương tiệp dư, hữu lễ.”
Lương Tử Vân ngẩng đầu, nhìn Tề Ngọc Yên mặc bộ váy khúc sa la màu xanh ám khói, càng nổi lên da thịt tuyết trắng, bèn cười nói: “Bộ váy sa của quý phi nương nương đẹp thật đó.”
Tề Ngọc Yên cười bảo: “Bộ khúc sa này là Hoàng thượng ban cho ta, ta còn có một khúc màu hồng phấn, Lương tiệp dư nếu thích, ta sẽ tặng lại cho ngươi.”
Tặng lại? Nghe được hai chữ này, Lương Tử Vận cười khẩy trong lòng. Nếu mình cũng được sủng ái, đương nhiên Hoàng đế sẽ ban cho mình bộ váy còn đẹp hơn, còn để cho Tề Ngọc Yên khoe khoang trước mặt mình ư?
Nghĩ đến đây, Lương Tử Vân lạnh lùng cười, nói: “Đa tạ ý tốt của Quý phi nương nương, quân tử không cướp đồ của người khác, khúc vải ấy quý phi nương nương cứ giữ lấy đi.”
Tề Ngọc Yên cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, nói: “Thời điểm không còn sớm nữa, Lương tiệp dư, chúng ta tiến điện thôi.”
“Mời quý phi nương nương đi trước.” Lương Tử Vân lui sang một bên. Tề Ngọc Yên là quý phi, thân phận gần bằng Hoàng hậu, dẫu nàng ta không phục, vẫn phải làm theo quy củ.
“Vậy ta vào trước nhé.” Tề Ngọc Yên cười nói.
Trúc Vận đỡ Tề Ngọc Yên, hai người đi ở đằng trước. Thu Di đỡ Lương Tử Vân theo sát phía sau.
Vào Tụ Hà uyển, La Xảo Nhi cùng Phan Dửu Quân đã ở trong điện.
Thấy Tề Ngọc Yên và Lương Tử Vân tiến vào, hai người bước lên trước hành lễ.
Tề Ngọc Yên hờ hững gật đầu với Phan Dửu Quân, xem như đã chào hỏi, sau đó kéo tay La Xảo Nhi, hai người tới một bên chuyện trò ríu rít.
Tuy rằng tiến cung hơn một năm, nhưng tâm tư La Xảo Nhi vẫn hồn nhiên như khi tiến cung. Nàng nhìn Tề Ngọc Yên, môi mắt cong cong cười nói: “Tề tỷ tỷ, chiếc váy sa này của tỷ đẹp thật đó!”
“Thích không?” Tề Ngọc Yên cười híp mắt nói.
“Có.” La Xảo Nhi gật đầu.
Tề Ngọc Yên nói: “Hoàng thượng cho ta hai tấm khúc sa, ta tặng muội một khúc. Khúc kia màu hồng đào, muội mặc vào nhất định sẽ rất xinh.”
La Xảo Nhi giật mình, lắc đầu, nói: “Cảm ơn ý tốt của Tề tỷ tỷ. Nhưng khúc sa này do Hoàng thượng ban cho Tề tỷ tỷ, tặng cho người khác thì không hay?”
“Một tấm khúc sa thôi mà, Hoàng thượng sao để ý chuyện này?” Tề Ngọc Yên cười nói: “Hơn nữa, ta vừa thấy hai miếng sa này, đã cảm thấy màu hồng đào rất hợp với muội, nên đã nói với Hoàng thượng muốn tặng tấm
(Lễ Khất Xảo: ngày lễ người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.)
Lễ Khất Xảo trong cung không khác dân gian là bao, cũng là chúng nữ tử tập trung lại một chỗ, vái lạy Chức Nữ rồi ăn nhẹ.
Sáng sớm sau khi Lương Tử Vân rời giường, Thu Di liền dâng lên nước nóng được nấu bằng lá bách và cành đào, hầu hạ nàng gội đầu. Đợi đến sau trưa, tóc khô, Thu Di mới chải tóc cho nàng rồi vấn thành búi.
Qua bữa tối, Thu Di cùng với Hàm Xuân hầu hạ nàng thay sang chiếc váy Như Ý thêu hoa quyên bằng chỉ tơ vàng màu vàng ngả đỏ, rồi tới trang điểm.
Trang điểm diện đồ xong hết, Lương Tử Vân ngắm mình trong gương, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp phản chiếu. Vậy mà cảnh đẹp lại không có người thưởng, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Nghĩ ngợi, nàng tới bên giường, lấy ra một cái túi thơm bên trong hộp gỗ đặt cạnh gối ngọc nhét vào trong ngực.
Trong túi thơm này bỏ loại dược tên là Nhiếp Tâm mà Vương Vị mang tới cho nàng.
Dược ấy, nàng đã bỏ vào mấy ngày, nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng. Mặc dù nàng cũng qua cầu kiến Hoàng đế, nhưng Hoàng đế luôn nói qua loa hai ba câu rồi đuổi khéo nàng. Nghĩ tới tình cờ gặp gỡ, nhưng lại không thể gặp riêng Hoàng đế.
Đêm nay không biết có cơ hội hay không, nhưng nàng vẫn mang theo túi thơm bên người, lo trước khỏi họa. Nhỡ đâu gặp được Hoàng đế?
Đợi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lương Tử Vân bèn bảo Thu Di theo nàng tới Tụ Hà uyển.
Mặc dù Thu Di là cung nữ trong cung phân cho Lương Tử Vân, cũng không phải nàng mang từ Cảnh quốc công phủ đến, nhưng tận tâm hầu hạ nàng. Gần đây thân thể Hàm Xuân không thuận tiện, trong ngoài hầu như đều được Thu Di thu vén, hiện tại đã rất được nàng tín nhiệm. Bây giờ, Lương Tử Vân đi đâu cũng thích mang theo Thu Di, còn Hàm Xuân thật thà thì bị gạt sang một bên.
Tối Khất Xảo, Trịnh Chước theo thường lệ mở tiệc Khất Xảo tại Tụ Hà uyển, ngoại trừ tần phi trong cung, còn có hai vị công chúa chưa xuất giá sống trong cung cũng sẽ tới tham dự. Nhân cơ hội lễ Khất Xảo này, mọi người có thể vui vẻ một trận.
Lương Tử Vân đến trước cửa Tụ Hà uyển, vừa xuống nghi xa đã thấy nghi xa của Tề Ngọc Yên tới.
Ngày hôm nay Lương Tử Vân nhìn thấy Tề Ngọc Yên, chẳng còn bực bội như hồi nào nữa. Vừa nghĩ tới trong tay mình cũng có pháp bảo, sau này Tề Ngọc Yên hết được chuyên sủng, trong lòng đắc ý dạt dào. Nàng ta hiếm khi chủ động đi tới, hành lễ với Tề Ngọc Yên, cười nhẹ nói: “Tần thiếp gặp qua Quý phi nương nương.”
Thấy hôm nay Lương Tử Vân lại chủ động lên thỉnh an mình, Tề Ngọc Yên tựa hồ có hơi kinh ngạc, ngừng một lúc, nàng mới khẽ cười đáp: “Lương tiệp dư, hữu lễ.”
Lương Tử Vân ngẩng đầu, nhìn Tề Ngọc Yên mặc bộ váy khúc sa la màu xanh ám khói, càng nổi lên da thịt tuyết trắng, bèn cười nói: “Bộ váy sa của quý phi nương nương đẹp thật đó.”
Tề Ngọc Yên cười bảo: “Bộ khúc sa này là Hoàng thượng ban cho ta, ta còn có một khúc màu hồng phấn, Lương tiệp dư nếu thích, ta sẽ tặng lại cho ngươi.”
Tặng lại? Nghe được hai chữ này, Lương Tử Vận cười khẩy trong lòng. Nếu mình cũng được sủng ái, đương nhiên Hoàng đế sẽ ban cho mình bộ váy còn đẹp hơn, còn để cho Tề Ngọc Yên khoe khoang trước mặt mình ư?
Nghĩ đến đây, Lương Tử Vân lạnh lùng cười, nói: “Đa tạ ý tốt của Quý phi nương nương, quân tử không cướp đồ của người khác, khúc vải ấy quý phi nương nương cứ giữ lấy đi.”
Tề Ngọc Yên cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, nói: “Thời điểm không còn sớm nữa, Lương tiệp dư, chúng ta tiến điện thôi.”
“Mời quý phi nương nương đi trước.” Lương Tử Vân lui sang một bên. Tề Ngọc Yên là quý phi, thân phận gần bằng Hoàng hậu, dẫu nàng ta không phục, vẫn phải làm theo quy củ.
“Vậy ta vào trước nhé.” Tề Ngọc Yên cười nói.
Trúc Vận đỡ Tề Ngọc Yên, hai người đi ở đằng trước. Thu Di đỡ Lương Tử Vân theo sát phía sau.
Vào Tụ Hà uyển, La Xảo Nhi cùng Phan Dửu Quân đã ở trong điện.
Thấy Tề Ngọc Yên và Lương Tử Vân tiến vào, hai người bước lên trước hành lễ.
Tề Ngọc Yên hờ hững gật đầu với Phan Dửu Quân, xem như đã chào hỏi, sau đó kéo tay La Xảo Nhi, hai người tới một bên chuyện trò ríu rít.
Tuy rằng tiến cung hơn một năm, nhưng tâm tư La Xảo Nhi vẫn hồn nhiên như khi tiến cung. Nàng nhìn Tề Ngọc Yên, môi mắt cong cong cười nói: “Tề tỷ tỷ, chiếc váy sa này của tỷ đẹp thật đó!”
“Thích không?” Tề Ngọc Yên cười híp mắt nói.
“Có.” La Xảo Nhi gật đầu.
Tề Ngọc Yên nói: “Hoàng thượng cho ta hai tấm khúc sa, ta tặng muội một khúc. Khúc kia màu hồng đào, muội mặc vào nhất định sẽ rất xinh.”
La Xảo Nhi giật mình, lắc đầu, nói: “Cảm ơn ý tốt của Tề tỷ tỷ. Nhưng khúc sa này do Hoàng thượng ban cho Tề tỷ tỷ, tặng cho người khác thì không hay?”
“Một tấm khúc sa thôi mà, Hoàng thượng sao để ý chuyện này?” Tề Ngọc Yên cười nói: “Hơn nữa, ta vừa thấy hai miếng sa này, đã cảm thấy màu hồng đào rất hợp với muội, nên đã nói với Hoàng thượng muốn tặng tấm
/91
|