(Ý là thổi gió bên tai)
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lý Cảnh liền thoải mái hơn chút. Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, đỡ Tề Ngọc Yên khóc tới lạc giọng đang quỳ trước mặt mình lên, nói: “Ngọc Yên, nàng giận tới mất trí rồi, sao lại nói linh tinh vậy? Huyên Nhi, nàng cứ coi con như một giấc mộng đi, coi như chúng ta chưa có con, sau nay sinh đứa khác.”
Tề Ngọc Yên ngước lên gương mặt đẫm lệ, lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, lúc thiếp sinh Huyên Nhi có bao nhiêu hung hiểm, chàng đều nhìn thấy, sao thiếp có thể coi như không có con? Hoàng thượng, thiếp van cầu chàng, thiếp không cần những đứa con khác, thiếp chỉ cần Huyên Nhi thôi!” Dứt lời, nàng lại khóc không thành tiếng.
Lý Cảnh nhìn bộ dạng nàng như vậy, khóe mắt không nhịn được hồng lên. Hắn chợt cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả đứa con của mình cũng không giữ được, trái lại còn khiến người trong lòng mình đau khổ như vậy.
Tự trách áy náy khổ sở đan xen, tản khắp lòng hắn.
Thấy Lý Cảnh rũ đầu, vẻ mặt áy náy, tâm Tề Ngọc Yên đã lạnh thành băng.
Xem ra, hiện giờ không thể lấy lại được Huyên Nhi.
Nước mắt lại một lần nữa ứa ra.
Nhưng mình có thể làm được gì? Đến Hoàng đế cũng không thể chống lại ý chỉ của Tiêu Thái hậu, mình càng không có khả năng. Nếu chọc tức Tiêu thái hậu, không chỉ mình bị trị tội, không chừng còn liên lụy tới cha mẹ người nhà.
Tại sao số mình lại khổ như vậy chứ?
Một lúc sau, nàng mới ngừng khóc, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Lý Cảnh, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: “Thì ra, có là Hoàng đế, cũng có chuyện không thể làm được.”
Lý Cảnh ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt hai người gặp nhau.
Hắn đọc hiểu ánh mắt của nàng, biết nàng cực kì thất vọng về mình, trong lòng buồn bã: “Ngọc Yên…” Nhưng không biết nên nói sao với nàng.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau, trong mắt ngập nước.
Nếu Huyên Nhi bị Trịnh Chước cướp đi là kết cục đã định, mình khóc nữa cũng vô dụng. Nhưng dẫu sao Trịnh Chước cũng không phải mẫu thân thân sinh Huyên Nhi, nàng ta lại ghét mình, liệu nàng ta có đối xử tốt với Huyên Nhi không?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên nhịn xuống đau xót trong lòng, lau khô nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Trịnh Chước, “bịch” quỳ xuống, ngẩng mặt, nói với Trịnh Chước: “Hoàng hậu nương nương, nếu Thái hậu và Hoàng thượng muốn giao Huyên Nhi cho người, thần thiếp cũng vô lực ngăn cản, chỉ đành nhận mệnh. Có điều, có điều Huyên Nhi là mạng sống của thần thiếp, thần thiếp cầu người nhất định phải đối xử tốt với con. Nếu như có một ngày Hoàng hậu nương nương không thích con, xin đưa trả con về với thần thiếp, thần thiếp chắc chắn sẽ cảm động tới rơi nước mắt với Hoàng hậu.” Nói xong, nàng rạp người dập đầu lạy ba cái.
Lý Cảnh đứng dậy, nghe Tề Ngọc Yên dập đầu trên đất phát ra tiếng vang thanh thúy, như thể đang đập vào lòng mình, hóa đau. Lòng hắn khó chịu vô vàn, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Trịnh Chước nâng mắt, nhìn vẻ mặt âm trầm của Lý Cảnh, lòng run lên, nhanh chóng cúi đầu, nói với Tề Ngọc Yên: “Tề quý phi yên tâm, từ hôm nay Huyên Nhi là nhi tử thân sinh của bản cung, đương nhiên bản cung sẽ không bạc đãi con.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Tề Ngọc Yên ngẩng mặt lên, nở một nụ cười yếu ớt, “Vậy thần thiếp trở về thu dọn một chút, rồi bảo người đưa những vật phẩm Huyên Nhi thường dùng tới cho Hoàng hậu nương nương.”
“Đi đi.” Trịnh Chước mỉm cười gật đầu, “Nếu thiếu cái gì, ngươi cứ liệt kê danh sách cho bản cung, bản cung phái người đi chuẩn bị.”
Thấy tình hình vậy, Tiêu Thái hậu cũng hài lòng gật đầu, “Ngọc Yên, ngươi hiểu đại thế như vậy, ai gia rất vui.”
“Tạ Thái hậu khen.” Tề Ngọc Yên cười, nói, “Thần thiếp xin cáo lui.”
“Ngươi đi đi.” Tiêu Thái hậu gật đầu.
Tề Ngọc Yên đứng dậy, cũng không liếc qua Lý Cảnh đứng ở sau, hướng ra ngoài điện.
Thấy nàng không để ý tới mình, Lý Cảnh biết nàng thất vọng mình vô cùng, trong lòng lại khó chịu.
Tề Ngọc Yên vừa đi được hai bước, bỗng cảm thấy bước chân có chút không thực, ngước mắt nhìn, mọi thứ giống như đang xoay tròn, ngay sau đó hai mắt tối sầm, thân thể nhẹ hẫng bay lên.
“Ngọc Yên!” Trước khi mất đi ý thức, nghe rõ Lý Cảnh sợ hãi gọi tên mình.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên sau khi đứng dậy, đi chưa được hai bước thân thể bắt đầu lảo đảo, ngã xuống đất. Trong lòng hắn căng thẳng, chẳng suy nghĩ gì, xông lên, ôm nàng vào lòng trước khi nàng ngã xuống.
“Ngọc Yên, nàng không sao chứ?” Hắn lo lắng nhìn Tề Ngọc Yên ở trong lòng mình, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn hoảng hốt, hét lớn: “Ngọc Yên, nàng làm sao vậy? Nàng tỉnh lại mau!”
Tiêu Thái hậu thấy Tề Ngọc Yên té xỉu, Lý Cảnh cực kì kích động, sợ Tề Ngọc Yên có gì không tốt, vội phân phó người nói: “Mau gọi thái y tới Khôn Dương cung!”
“Dạ!” Có cung nhân nhanh nhẹn đáp, sau đó chạy hướng ra ngoài.
“Chờ chút!” Lý Cảnh kêu lên.
“Hoàng thượng còn gì dặn dò ạ?” Cung nhân xoay người lại.
Lý Cảnh nói: “Gọi thái y tới thẳng Càn Dương cung!”
Trịnh Chước thấy Tề Ngọc Yên tái nhợt, nằm tại đó không phản ứng, trong lòng cũng hơi sợ. Nếu Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện gì, không biết Lý Cảnh sẽ phát điên ra sao.
Trịnh Chước phân phó thị nữ nói: “Mau, đỡ Tề quý phi lên tháp.”
“Dạ!” Hai cung nữ đứng ngoài điện chạy vào trong, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, giao quý phi nương nương cho chúng nô tỳ ạ.”
“Không cần, Trẫm tự mình làm.” Nói xong Lý Cảnh bồng Tề Ngọc Yên.
Cúi đầu, nhìn nàng tái nhợt tiều tụy, hắn đau lòng không thôi, “Ngọc Yên, ta bế nàng về Càn Dương cung. Nàng không được xảy ra chuyện gì!”
Nói xong, hắn không để ý tới Tiêu Thái hậu và Trịnh Chước nữa, bế Tề Ngọc Yên lao ra ngoài.
Vừa chạy tới cạnh cửa, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay mạnh người lại, nói với Trịnh Chước: “Trịnh Chước, nếu mẫu hậu làm chủ, để ngươi nhận Huyên Nhi về nuôi nấng, Trẫm cũng không còn lời để nói! Nhưng Trẫm cũng muốn cảnh cáo trước, nếu Huyên Nhi trong tay ngươi có bất kì tổn thương nào, Trẫm chắc chắn không bỏ qua cho ngươi! Nếu Huyên Nhi có bất trắc, không chỉ địa vị Hoàng hậu của ngươi khó giữ, Trẫm còn chôn cả Trịnh gia theo ngươi!”
Trịnh Chước vừa nghe, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch.
Phải biết rằng trẻ sơ sinh rất dễ chết non. Năm đó Tiêu Thái hậu ngoài Lý Cảnh, còn sinh một trai một gái, nhi tử chưa được nửa tuổi đã chết non, nữ nhi chết yểu lúc hai tuổi, chỉ mình Lý Cảnh có thể trưởng thành.
Thằng bé Lý Huyên mới đầy tháng, ai dám đảm bảo nó có thể vô bệnh vô tai bình an lớn lên?
Nếu Lý Huyên thật sự xảy ra điều không hay, dựa vào việc Lý Cảnh chán ghét mình, hơn nữa hắn còn sủng ái Tề Ngọc Yên, cực kì có khả năng không cần hỏi phải trái mà hạ đao Trịnh gia cùng mình.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chước lạnh toát sống lưng. Đột nhiên nàng cảm thấy, mình giành Lý Huyên, có lẽ đã giành về một củ khoai lang phỏng tay.
Xem ra, nếu muốn mình và cả nhà Trịnh thị bình an vô sự, chỉ có thể cầu thần phật phù hộ Lý Huyên vô bệnh vô tai, bình an lớn lên.
Lúc Tề Ngọc Yên tỉnh lại, người đã ở trong Càn Dương cung.
Nàng nâng mắt, nhìn thấy Lý Cảnh đang ở bên cạnh nàng, nhưng Huyên Nhi thì không trở về cùng hai người.
Nàng quay sang, nhìn bên giường trống không, lại nhớ tới lúc ở cữ, cũng trên chiếc giường này, Lý Cảnh cũng ngồi giống vậy bên cạnh mình, Huyên Nhi nằm chếch phía trong giường, hai người tựa vào nhau, ngẩn ngơ chăm chú ngắm Huyên Nhi ngó nghiêng, thỉnh thoảng cười khanh khách…
Nghĩ đến đây, nước mắt nàng lại ứa ra.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên tỉnh lại, trong lòng vừa mới nhẹ nhõm, đã thấy nàng khóc tiếp, tâm lại căng thẳng.
Hắn biết, chuyện về Huyên nhi, đã hình thành một vết thương sâu trong lòng nàng, trong nhất thời, sợ rằng khó có thể khép lại.
“Ngọc Yên.” Trong lòng hắn buồn bã, kéo tay nàng, “Đừng đau buồn nữa. Nàng vừa rồi bởi vì thương tâm quá mức mà ngất xỉu, giờ khóc nữa sẽ ảnh hưởng tới thân thể.”
Nàng vẫn khóc nấc lên, vẫn chẳng đáp lại hắn.
Trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
“Ngọc Yên, xin lỗi, ta vô dụng.” Hắn ấp chặt tay nàng trong tay,
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lý Cảnh liền thoải mái hơn chút. Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, đỡ Tề Ngọc Yên khóc tới lạc giọng đang quỳ trước mặt mình lên, nói: “Ngọc Yên, nàng giận tới mất trí rồi, sao lại nói linh tinh vậy? Huyên Nhi, nàng cứ coi con như một giấc mộng đi, coi như chúng ta chưa có con, sau nay sinh đứa khác.”
Tề Ngọc Yên ngước lên gương mặt đẫm lệ, lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, lúc thiếp sinh Huyên Nhi có bao nhiêu hung hiểm, chàng đều nhìn thấy, sao thiếp có thể coi như không có con? Hoàng thượng, thiếp van cầu chàng, thiếp không cần những đứa con khác, thiếp chỉ cần Huyên Nhi thôi!” Dứt lời, nàng lại khóc không thành tiếng.
Lý Cảnh nhìn bộ dạng nàng như vậy, khóe mắt không nhịn được hồng lên. Hắn chợt cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả đứa con của mình cũng không giữ được, trái lại còn khiến người trong lòng mình đau khổ như vậy.
Tự trách áy náy khổ sở đan xen, tản khắp lòng hắn.
Thấy Lý Cảnh rũ đầu, vẻ mặt áy náy, tâm Tề Ngọc Yên đã lạnh thành băng.
Xem ra, hiện giờ không thể lấy lại được Huyên Nhi.
Nước mắt lại một lần nữa ứa ra.
Nhưng mình có thể làm được gì? Đến Hoàng đế cũng không thể chống lại ý chỉ của Tiêu Thái hậu, mình càng không có khả năng. Nếu chọc tức Tiêu thái hậu, không chỉ mình bị trị tội, không chừng còn liên lụy tới cha mẹ người nhà.
Tại sao số mình lại khổ như vậy chứ?
Một lúc sau, nàng mới ngừng khóc, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Lý Cảnh, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: “Thì ra, có là Hoàng đế, cũng có chuyện không thể làm được.”
Lý Cảnh ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt hai người gặp nhau.
Hắn đọc hiểu ánh mắt của nàng, biết nàng cực kì thất vọng về mình, trong lòng buồn bã: “Ngọc Yên…” Nhưng không biết nên nói sao với nàng.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau, trong mắt ngập nước.
Nếu Huyên Nhi bị Trịnh Chước cướp đi là kết cục đã định, mình khóc nữa cũng vô dụng. Nhưng dẫu sao Trịnh Chước cũng không phải mẫu thân thân sinh Huyên Nhi, nàng ta lại ghét mình, liệu nàng ta có đối xử tốt với Huyên Nhi không?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên nhịn xuống đau xót trong lòng, lau khô nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Trịnh Chước, “bịch” quỳ xuống, ngẩng mặt, nói với Trịnh Chước: “Hoàng hậu nương nương, nếu Thái hậu và Hoàng thượng muốn giao Huyên Nhi cho người, thần thiếp cũng vô lực ngăn cản, chỉ đành nhận mệnh. Có điều, có điều Huyên Nhi là mạng sống của thần thiếp, thần thiếp cầu người nhất định phải đối xử tốt với con. Nếu như có một ngày Hoàng hậu nương nương không thích con, xin đưa trả con về với thần thiếp, thần thiếp chắc chắn sẽ cảm động tới rơi nước mắt với Hoàng hậu.” Nói xong, nàng rạp người dập đầu lạy ba cái.
Lý Cảnh đứng dậy, nghe Tề Ngọc Yên dập đầu trên đất phát ra tiếng vang thanh thúy, như thể đang đập vào lòng mình, hóa đau. Lòng hắn khó chịu vô vàn, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Trịnh Chước nâng mắt, nhìn vẻ mặt âm trầm của Lý Cảnh, lòng run lên, nhanh chóng cúi đầu, nói với Tề Ngọc Yên: “Tề quý phi yên tâm, từ hôm nay Huyên Nhi là nhi tử thân sinh của bản cung, đương nhiên bản cung sẽ không bạc đãi con.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Tề Ngọc Yên ngẩng mặt lên, nở một nụ cười yếu ớt, “Vậy thần thiếp trở về thu dọn một chút, rồi bảo người đưa những vật phẩm Huyên Nhi thường dùng tới cho Hoàng hậu nương nương.”
“Đi đi.” Trịnh Chước mỉm cười gật đầu, “Nếu thiếu cái gì, ngươi cứ liệt kê danh sách cho bản cung, bản cung phái người đi chuẩn bị.”
Thấy tình hình vậy, Tiêu Thái hậu cũng hài lòng gật đầu, “Ngọc Yên, ngươi hiểu đại thế như vậy, ai gia rất vui.”
“Tạ Thái hậu khen.” Tề Ngọc Yên cười, nói, “Thần thiếp xin cáo lui.”
“Ngươi đi đi.” Tiêu Thái hậu gật đầu.
Tề Ngọc Yên đứng dậy, cũng không liếc qua Lý Cảnh đứng ở sau, hướng ra ngoài điện.
Thấy nàng không để ý tới mình, Lý Cảnh biết nàng thất vọng mình vô cùng, trong lòng lại khó chịu.
Tề Ngọc Yên vừa đi được hai bước, bỗng cảm thấy bước chân có chút không thực, ngước mắt nhìn, mọi thứ giống như đang xoay tròn, ngay sau đó hai mắt tối sầm, thân thể nhẹ hẫng bay lên.
“Ngọc Yên!” Trước khi mất đi ý thức, nghe rõ Lý Cảnh sợ hãi gọi tên mình.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên sau khi đứng dậy, đi chưa được hai bước thân thể bắt đầu lảo đảo, ngã xuống đất. Trong lòng hắn căng thẳng, chẳng suy nghĩ gì, xông lên, ôm nàng vào lòng trước khi nàng ngã xuống.
“Ngọc Yên, nàng không sao chứ?” Hắn lo lắng nhìn Tề Ngọc Yên ở trong lòng mình, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn hoảng hốt, hét lớn: “Ngọc Yên, nàng làm sao vậy? Nàng tỉnh lại mau!”
Tiêu Thái hậu thấy Tề Ngọc Yên té xỉu, Lý Cảnh cực kì kích động, sợ Tề Ngọc Yên có gì không tốt, vội phân phó người nói: “Mau gọi thái y tới Khôn Dương cung!”
“Dạ!” Có cung nhân nhanh nhẹn đáp, sau đó chạy hướng ra ngoài.
“Chờ chút!” Lý Cảnh kêu lên.
“Hoàng thượng còn gì dặn dò ạ?” Cung nhân xoay người lại.
Lý Cảnh nói: “Gọi thái y tới thẳng Càn Dương cung!”
Trịnh Chước thấy Tề Ngọc Yên tái nhợt, nằm tại đó không phản ứng, trong lòng cũng hơi sợ. Nếu Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện gì, không biết Lý Cảnh sẽ phát điên ra sao.
Trịnh Chước phân phó thị nữ nói: “Mau, đỡ Tề quý phi lên tháp.”
“Dạ!” Hai cung nữ đứng ngoài điện chạy vào trong, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, giao quý phi nương nương cho chúng nô tỳ ạ.”
“Không cần, Trẫm tự mình làm.” Nói xong Lý Cảnh bồng Tề Ngọc Yên.
Cúi đầu, nhìn nàng tái nhợt tiều tụy, hắn đau lòng không thôi, “Ngọc Yên, ta bế nàng về Càn Dương cung. Nàng không được xảy ra chuyện gì!”
Nói xong, hắn không để ý tới Tiêu Thái hậu và Trịnh Chước nữa, bế Tề Ngọc Yên lao ra ngoài.
Vừa chạy tới cạnh cửa, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay mạnh người lại, nói với Trịnh Chước: “Trịnh Chước, nếu mẫu hậu làm chủ, để ngươi nhận Huyên Nhi về nuôi nấng, Trẫm cũng không còn lời để nói! Nhưng Trẫm cũng muốn cảnh cáo trước, nếu Huyên Nhi trong tay ngươi có bất kì tổn thương nào, Trẫm chắc chắn không bỏ qua cho ngươi! Nếu Huyên Nhi có bất trắc, không chỉ địa vị Hoàng hậu của ngươi khó giữ, Trẫm còn chôn cả Trịnh gia theo ngươi!”
Trịnh Chước vừa nghe, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch.
Phải biết rằng trẻ sơ sinh rất dễ chết non. Năm đó Tiêu Thái hậu ngoài Lý Cảnh, còn sinh một trai một gái, nhi tử chưa được nửa tuổi đã chết non, nữ nhi chết yểu lúc hai tuổi, chỉ mình Lý Cảnh có thể trưởng thành.
Thằng bé Lý Huyên mới đầy tháng, ai dám đảm bảo nó có thể vô bệnh vô tai bình an lớn lên?
Nếu Lý Huyên thật sự xảy ra điều không hay, dựa vào việc Lý Cảnh chán ghét mình, hơn nữa hắn còn sủng ái Tề Ngọc Yên, cực kì có khả năng không cần hỏi phải trái mà hạ đao Trịnh gia cùng mình.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chước lạnh toát sống lưng. Đột nhiên nàng cảm thấy, mình giành Lý Huyên, có lẽ đã giành về một củ khoai lang phỏng tay.
Xem ra, nếu muốn mình và cả nhà Trịnh thị bình an vô sự, chỉ có thể cầu thần phật phù hộ Lý Huyên vô bệnh vô tai, bình an lớn lên.
Lúc Tề Ngọc Yên tỉnh lại, người đã ở trong Càn Dương cung.
Nàng nâng mắt, nhìn thấy Lý Cảnh đang ở bên cạnh nàng, nhưng Huyên Nhi thì không trở về cùng hai người.
Nàng quay sang, nhìn bên giường trống không, lại nhớ tới lúc ở cữ, cũng trên chiếc giường này, Lý Cảnh cũng ngồi giống vậy bên cạnh mình, Huyên Nhi nằm chếch phía trong giường, hai người tựa vào nhau, ngẩn ngơ chăm chú ngắm Huyên Nhi ngó nghiêng, thỉnh thoảng cười khanh khách…
Nghĩ đến đây, nước mắt nàng lại ứa ra.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên tỉnh lại, trong lòng vừa mới nhẹ nhõm, đã thấy nàng khóc tiếp, tâm lại căng thẳng.
Hắn biết, chuyện về Huyên nhi, đã hình thành một vết thương sâu trong lòng nàng, trong nhất thời, sợ rằng khó có thể khép lại.
“Ngọc Yên.” Trong lòng hắn buồn bã, kéo tay nàng, “Đừng đau buồn nữa. Nàng vừa rồi bởi vì thương tâm quá mức mà ngất xỉu, giờ khóc nữa sẽ ảnh hưởng tới thân thể.”
Nàng vẫn khóc nấc lên, vẫn chẳng đáp lại hắn.
Trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
“Ngọc Yên, xin lỗi, ta vô dụng.” Hắn ấp chặt tay nàng trong tay,
/91
|