Mai Hương và Trúc Vận nhìn thấy Lý Cảnh bế Tề Ngọc Yên vào Trọng Hoa cung, tưởng Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện gì, vội vã chạy tới, lo lắng hỏi han: “Quý tần, cô sao thế ạ?”
Tề Ngọc Yên xoay mặt lại, cười với hai người, nói: “Ta không sao.”
“Không có chuyện gì ạ?” Trúc Vận hơi nhíu mày, nói, “Thế tại sao Hoàng thượng lại bế quý tần vào điện?”
“Ngọc Yên có thai.” Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên, trìu mến mỉm cười.
Nghe Lý Cảnh nói, đầu tiên Trúc Vận sửng sốt, tiếp đó thì reo mừng: “Oa! Tuyệt quá!”
“Quý tần, cô mang thai thật ạ?” Còn Mai Hương thì lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo.
Hai má Tề Ngọc Yên ửng hồng, gật nhẹ đầu.
“Tốt quá tốt quá đi!” Mai Hương kích động không thôi.
Lý Cảnh bế nàng đặt xuống tháp quý phi, bản thân ngồi cạnh nàng, ủ chặt tay nàng trong tay mình.
Mai Hương đứng bên, vui vẻ đến nỗi chân tay vung vẩy.
“Sau này ăn uống của quý tần sẽ do chính nô tỳ kiểm tra rồi mới được dùng.” Trúc Vận cầm một cái gối lót sau lưng Tề Ngọc Yên, để nàng được ngồi thoải mái hơn chút.
Lý Cảnh cũng gật đầu, nói với Tề Ngọc Yên: “Trúc Vận thông y lý, có cô ấy chiếu cố nàng, ta cũng yên tâm phần nào.”
“Tần thiếp nghe theo Hoàng thượng ạ.” Tề Ngọc Yên cười nói.
Lý Cảnh ngắm nàng một lúc, sau đó lưu luyến đứng dậy, nói: “Lúc trước ta đang xử lý dở chính sự thì Thu Sương tới gọi ta, ta tới ngay Nhân Thọ cung. Giờ nàng đã ổn, ta phải trở về Sùng Tâm điện đây.”
“Tất nhiên chính sự quan trọng hơn, Hoàng thượng cứ đi đi ạ, không cần lo lắng cho tần thiếp đâu.” Nàng mỉm cười nói.
“Vậy ta đi đây.” Hắn đứng dậy.
Nàng nhìn hắn, trong mắt lại không tự chủ mang theo vài phần không nỡ rời xa.
Ánh mắt của nàng, hắn đương nhiên hiểu, trong lòng trào lên một niềm vui sướng. Thầm nghĩ, xem ra mình đi nước cờ này là đúng, sau khi nàng mang thai, quả nhiên đối với mình khác hẳn. Nghĩ đến đây, hắn cúi người xuống, lấy tay vuốt ve bụng của nàng, nói: “Nàng nhớ cẩn thận đấy.”
Nàng mỉm cười gật đầu, tính đứng dậy tiễn hắn.
Hắn ấn nàng xuống, nói: “Không cần, nàng ngồi là được, đừng làm ảnh hưởng đến con.”
Nàng cười: “Sao thế?”
“Ta bảo nàng không được đứng dậy thì nàng cứ nghe lời ta.” Hắn nói.
“Vậy, tần thiếp nghe Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu mỉm cười.
“Ta xử lý xong việc sẽ tới thăm nàng.” Hắn nói.
“Dạ.” Nàng mỉm cười gật đầu.
Bấy giờ hắn mới yên tâm, tiến về phía ngoài điện.
Ánh mắt của nàng vẫn dõi theo hắn.
Tới trước cửa điện, hắn xoay người quay đầu nhìn nàng, thấy nàng vẵn đang dõi theo mình, trong lòng vui vẻ, nở nụ cười với nàng.
Dường như nụ cười trên gương mặt nàng càng thêm tươi tắn.
Hắn vẫy tay với nàng, sau đó mới xoay người bước ra ngoài, bước chân như nhanh nhẹn hơn thường ngày.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần khuất khỏi tầm mắt, nàng cảm giác lòng mình như thể trống rỗng theo.
Nàng bất chợt cảm thấy, một màn vừa xong, cực kỳ giống với kiếp trước. Khi đó hai người thắm thiết y vậy.
Nếu ông trời đã cho hắn yêu mình như kiếp trước, nàng cũng không có ý định tiếp tục trốn tránh tình cảm của mình dành cho hắn.
Chỉ là kiếp này, nàng nhất định thay đổi vận mệnh kiếp trước. Nàng không chỉ muốn cả nhà Tề gia mạnh khỏe, muốn đứa con trong bụng mình mạnh khỏe, nàng còn muốn hắn! Kiếp này, nàng nhất định phải vì bản thân mình không mong gì hơn.
“Quý tần, đừng nhìn nữa, Hoàng thượng đã đi xa rồi!” Tiếng Trúc Vận vang lên mang theo giọng cười.
Trúc Vận lên tiếng, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Trúc Vận và Mai Hương đều đang cười sung sướng.
“Hình như tình cảm giữa Quý tần và Hoàng thượng tăng lên không ít nhỉ.” Mai Hương cười nói.
Nàng đỏ mặt, tay nhẹ nhàng xoa bụng, “Chàng là cha đứa bé mà!”
“Hoàng thượng đối với quý tần tốt thế, sau này quý tần mà sinh được hoàng tử, chắc chắn Hoàng thượng sẽ càng thêm cưng chiều quý tần.” Trúc Vận cười nói.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên ngây ngốc. Hôm nay mình mang thai, ngày mai Lý Cảnh sẽ tấn chức mình làm phi, cứ như vậy thì mình quá nổi bật ở trong cung này rồi. Như thế, Phan Dửu Quân, Lương Tử Vân sẽ cực kì hận mình? Nếu mình sinh ra con trai, sợ rằng sẽ càng thêm người ghen ghét?
Nàng bất giác nhớ tới Huyên Nhi bị Phan Dửu Quân hại chết ở kiếp trước. Nếu Huyên Nhi là con gái, biết đâu Phan Dửu Quân sẽ không hạ độc thủ với nó? Hiện giờ mình vẫn không biết có
Tề Ngọc Yên xoay mặt lại, cười với hai người, nói: “Ta không sao.”
“Không có chuyện gì ạ?” Trúc Vận hơi nhíu mày, nói, “Thế tại sao Hoàng thượng lại bế quý tần vào điện?”
“Ngọc Yên có thai.” Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên, trìu mến mỉm cười.
Nghe Lý Cảnh nói, đầu tiên Trúc Vận sửng sốt, tiếp đó thì reo mừng: “Oa! Tuyệt quá!”
“Quý tần, cô mang thai thật ạ?” Còn Mai Hương thì lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo.
Hai má Tề Ngọc Yên ửng hồng, gật nhẹ đầu.
“Tốt quá tốt quá đi!” Mai Hương kích động không thôi.
Lý Cảnh bế nàng đặt xuống tháp quý phi, bản thân ngồi cạnh nàng, ủ chặt tay nàng trong tay mình.
Mai Hương đứng bên, vui vẻ đến nỗi chân tay vung vẩy.
“Sau này ăn uống của quý tần sẽ do chính nô tỳ kiểm tra rồi mới được dùng.” Trúc Vận cầm một cái gối lót sau lưng Tề Ngọc Yên, để nàng được ngồi thoải mái hơn chút.
Lý Cảnh cũng gật đầu, nói với Tề Ngọc Yên: “Trúc Vận thông y lý, có cô ấy chiếu cố nàng, ta cũng yên tâm phần nào.”
“Tần thiếp nghe theo Hoàng thượng ạ.” Tề Ngọc Yên cười nói.
Lý Cảnh ngắm nàng một lúc, sau đó lưu luyến đứng dậy, nói: “Lúc trước ta đang xử lý dở chính sự thì Thu Sương tới gọi ta, ta tới ngay Nhân Thọ cung. Giờ nàng đã ổn, ta phải trở về Sùng Tâm điện đây.”
“Tất nhiên chính sự quan trọng hơn, Hoàng thượng cứ đi đi ạ, không cần lo lắng cho tần thiếp đâu.” Nàng mỉm cười nói.
“Vậy ta đi đây.” Hắn đứng dậy.
Nàng nhìn hắn, trong mắt lại không tự chủ mang theo vài phần không nỡ rời xa.
Ánh mắt của nàng, hắn đương nhiên hiểu, trong lòng trào lên một niềm vui sướng. Thầm nghĩ, xem ra mình đi nước cờ này là đúng, sau khi nàng mang thai, quả nhiên đối với mình khác hẳn. Nghĩ đến đây, hắn cúi người xuống, lấy tay vuốt ve bụng của nàng, nói: “Nàng nhớ cẩn thận đấy.”
Nàng mỉm cười gật đầu, tính đứng dậy tiễn hắn.
Hắn ấn nàng xuống, nói: “Không cần, nàng ngồi là được, đừng làm ảnh hưởng đến con.”
Nàng cười: “Sao thế?”
“Ta bảo nàng không được đứng dậy thì nàng cứ nghe lời ta.” Hắn nói.
“Vậy, tần thiếp nghe Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu mỉm cười.
“Ta xử lý xong việc sẽ tới thăm nàng.” Hắn nói.
“Dạ.” Nàng mỉm cười gật đầu.
Bấy giờ hắn mới yên tâm, tiến về phía ngoài điện.
Ánh mắt của nàng vẫn dõi theo hắn.
Tới trước cửa điện, hắn xoay người quay đầu nhìn nàng, thấy nàng vẵn đang dõi theo mình, trong lòng vui vẻ, nở nụ cười với nàng.
Dường như nụ cười trên gương mặt nàng càng thêm tươi tắn.
Hắn vẫy tay với nàng, sau đó mới xoay người bước ra ngoài, bước chân như nhanh nhẹn hơn thường ngày.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần khuất khỏi tầm mắt, nàng cảm giác lòng mình như thể trống rỗng theo.
Nàng bất chợt cảm thấy, một màn vừa xong, cực kỳ giống với kiếp trước. Khi đó hai người thắm thiết y vậy.
Nếu ông trời đã cho hắn yêu mình như kiếp trước, nàng cũng không có ý định tiếp tục trốn tránh tình cảm của mình dành cho hắn.
Chỉ là kiếp này, nàng nhất định thay đổi vận mệnh kiếp trước. Nàng không chỉ muốn cả nhà Tề gia mạnh khỏe, muốn đứa con trong bụng mình mạnh khỏe, nàng còn muốn hắn! Kiếp này, nàng nhất định phải vì bản thân mình không mong gì hơn.
“Quý tần, đừng nhìn nữa, Hoàng thượng đã đi xa rồi!” Tiếng Trúc Vận vang lên mang theo giọng cười.
Trúc Vận lên tiếng, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Trúc Vận và Mai Hương đều đang cười sung sướng.
“Hình như tình cảm giữa Quý tần và Hoàng thượng tăng lên không ít nhỉ.” Mai Hương cười nói.
Nàng đỏ mặt, tay nhẹ nhàng xoa bụng, “Chàng là cha đứa bé mà!”
“Hoàng thượng đối với quý tần tốt thế, sau này quý tần mà sinh được hoàng tử, chắc chắn Hoàng thượng sẽ càng thêm cưng chiều quý tần.” Trúc Vận cười nói.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên ngây ngốc. Hôm nay mình mang thai, ngày mai Lý Cảnh sẽ tấn chức mình làm phi, cứ như vậy thì mình quá nổi bật ở trong cung này rồi. Như thế, Phan Dửu Quân, Lương Tử Vân sẽ cực kì hận mình? Nếu mình sinh ra con trai, sợ rằng sẽ càng thêm người ghen ghét?
Nàng bất giác nhớ tới Huyên Nhi bị Phan Dửu Quân hại chết ở kiếp trước. Nếu Huyên Nhi là con gái, biết đâu Phan Dửu Quân sẽ không hạ độc thủ với nó? Hiện giờ mình vẫn không biết có
/91
|