Lý Cảnh sắp đặt xong lễ mừng công ở tiền triều, rồi lại tới Sùng Tâm điện xử lý một vài chính sự quan trọng. Đợi tới khi hắn trở lại hậu cung, đêm đã khuya.
Loan liễn nâng hắn đi về phía Càn Dương cung.
Cung đình ban đêm, chỉ có hai quả chuông trên đầu cột liễn đang ra sức đong đưa phát ra tiếng vang, át đi tiếng bước chân của đám cung nhân.
Trở về cung đình sau gần nửa năm, nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi có chút xúc động. Thật tốt, cuối cùng đã trở lại nơi đây.
Loan liễn dừng lại, Thường Hải khom lưng hành lễ nói: “Hoàng thượng, đã tới.”
“Ừm.” Lý Cảnh gật đầu, nhấc chân bước xuống liễn.
Chân hắn đặt còn chưa chắc đã cảm giác được có người nhào tới, ôm chặt hai chân mình. Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng cười giòn tan thơ ngây của trẻ nhỏ: “Phụ hoàng, cha đã về rồi, Huyên nhi cực nhớ phụ hoàng.”
Lý Cảnh vừa nghe thấy, trên gương mặt nở ra một nụ cười dịu dàng. Hắn cúi đầu, trông thấy một đứa trẻ hơn bốn tuổi đang đứng dưới đầu gối mình, ngẩng cái mặt phúng phính lên, hai mắt như đá vỏ chai lấp lánh tỏa sáng.
Nhìn đứa bé này, Lý Cảnh cảm thấy tim mình sắp tan chảy mất rồi. Hắn cúi người, duỗi tay ôm bé con vào lòng, ôn nhu nói: “Huyên nhi, sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ hả?” Vỗ về cái mông nhỏ của nó, vẫn núng nính thịt, có vẻ như không gầy đi chút nào, bấy giờ hắn mới yên tâm.
Lý Huyên giãy giụa trong lòng phụ thân, nhõng nhẽo nói: “Huyên nhi không muốn ngủ, Huyên nhi muốn đợi phụ hoàng!”
“Điện hạ biết hôm nay Hoàng thượng trở về, đã chờ ở Càn Dương cung cả ngày nay, ai khuyên cũng không đi.” Tiếng của một nữ tử mang theo ý cười vang lên.
Nghe thấy tiếng nói, Lý Cảnh ngẩng đầu, trông thấy một nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi đang dựa vào bên cửa, mỉm cười nhìn mình.
“Phan đức phi.” Hắn gật đầu với nữ tử, hời hợt cười nói, “Mọi việc trong cung mấy ngày nay, còn có Huyên nhi, đã làm phiền nàng rồi.”
Nghe Lý Cảnh nói, Phan Dửu Quân cười dịu dàng: “Có thể chia sẻ buồn lo với Hoàng thượng, là may mắn của thần thiếp!”
Lý Cảnh cười, cũng không nói thêm gì, chỉ bế Lý Huyên vào trong điện.
Lúc Lý Cảnh đi tới bên cạnh người, Phan Dửu Quân nghiêng người sang hành lễ. Chỉ thấy Lý Cảnh hơi gật đầu với mình rồi vào điện, chẳng để ý nhiều tới mình, lòng nàng ta lạnh lẽo. Nhìn hình ảnh hắn cõng đứa bé, nàng ta cắn môi, vẫn theo vào.
Vào chính điện, Lý Cảnh đặt Lý Huyên xuống, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của thằng bé, cười nói: “Huyên nhi, tự mình chơi một lúc nhé.”
Lý Huyên dõng dạc: “Dạ, Huyên nhi chơi xếp hình đây!” Nói xong chạy tót sang bên lắp ráp xếp hình.
Thường Hải tiến tới, hầu hạ Lý Cảnh cởi áo khoác ngoài, để lộ ra áo lót bên trong. Thân hình hắn tráng kiện lộ rõ khối nét cơ thể, Phan Dửu Quân tới trước cửa điện, nhìn hắn, tim không hiểu sao nảy mạnh lên.
Lý Cảnh nhác thấy nàng ta, vội mặc bộ đồ thường ngày ra bên ngoài.
Gương mặt vốn bởi sợ hãi mà hơi ửng đỏ của nàng ta trở lại trạng thái bình thường.
Ngập ngừng, nàng ta bước vào, kéo khóe môi cười hỏi: “Hoàng thượng bôn ba đường dài, chắc giờ mệt mỏi lắm?”
“Không sao cả.” Lý Cảnh đáp lời nàng ta, thuận miệng hỏi, “Nửa năm ta đi, trong cung không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phan Dửu Quân giật mình, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ bi thương: “Hồi Hoàng thượng, có việc xảy ra!”
Nhìn nét mặt của nàng ta, Lý Cảnh hoảng sợ: “Chuyện gì?”
Phan Dửu Quân dần dần đỏ hốc mắt, giọng nghèn nghẹt nói: “Hoàng thượng xuất cung chưa tới một tháng, Lương chiêu dung ngắm sen bên hồ không cẩn thận ngã xuống. Lúc đó thị nữ của cô ấy về lấy áo choàng cho cô ấy, quay lại thì không thấy người đâu, vội đi tìm khắp nơi. Tìm mãi vẫn không thấy nên mới tới bẩm báo cho thần thiếp. Thần thiếp gấp gáp gọi người tới hồ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy Lương chiêu dung ở trong hồ, chỉ là cô ấy, cô ấy đã không cứu được nữa.” Nói tới đây, Phan Dửu Quân ôm mặt, khóc nấc lên.
Mặc dù Lý Cảnh và Lương Tử Vân
Loan liễn nâng hắn đi về phía Càn Dương cung.
Cung đình ban đêm, chỉ có hai quả chuông trên đầu cột liễn đang ra sức đong đưa phát ra tiếng vang, át đi tiếng bước chân của đám cung nhân.
Trở về cung đình sau gần nửa năm, nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, trong lòng hắn không khỏi có chút xúc động. Thật tốt, cuối cùng đã trở lại nơi đây.
Loan liễn dừng lại, Thường Hải khom lưng hành lễ nói: “Hoàng thượng, đã tới.”
“Ừm.” Lý Cảnh gật đầu, nhấc chân bước xuống liễn.
Chân hắn đặt còn chưa chắc đã cảm giác được có người nhào tới, ôm chặt hai chân mình. Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng cười giòn tan thơ ngây của trẻ nhỏ: “Phụ hoàng, cha đã về rồi, Huyên nhi cực nhớ phụ hoàng.”
Lý Cảnh vừa nghe thấy, trên gương mặt nở ra một nụ cười dịu dàng. Hắn cúi đầu, trông thấy một đứa trẻ hơn bốn tuổi đang đứng dưới đầu gối mình, ngẩng cái mặt phúng phính lên, hai mắt như đá vỏ chai lấp lánh tỏa sáng.
Nhìn đứa bé này, Lý Cảnh cảm thấy tim mình sắp tan chảy mất rồi. Hắn cúi người, duỗi tay ôm bé con vào lòng, ôn nhu nói: “Huyên nhi, sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ hả?” Vỗ về cái mông nhỏ của nó, vẫn núng nính thịt, có vẻ như không gầy đi chút nào, bấy giờ hắn mới yên tâm.
Lý Huyên giãy giụa trong lòng phụ thân, nhõng nhẽo nói: “Huyên nhi không muốn ngủ, Huyên nhi muốn đợi phụ hoàng!”
“Điện hạ biết hôm nay Hoàng thượng trở về, đã chờ ở Càn Dương cung cả ngày nay, ai khuyên cũng không đi.” Tiếng của một nữ tử mang theo ý cười vang lên.
Nghe thấy tiếng nói, Lý Cảnh ngẩng đầu, trông thấy một nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi đang dựa vào bên cửa, mỉm cười nhìn mình.
“Phan đức phi.” Hắn gật đầu với nữ tử, hời hợt cười nói, “Mọi việc trong cung mấy ngày nay, còn có Huyên nhi, đã làm phiền nàng rồi.”
Nghe Lý Cảnh nói, Phan Dửu Quân cười dịu dàng: “Có thể chia sẻ buồn lo với Hoàng thượng, là may mắn của thần thiếp!”
Lý Cảnh cười, cũng không nói thêm gì, chỉ bế Lý Huyên vào trong điện.
Lúc Lý Cảnh đi tới bên cạnh người, Phan Dửu Quân nghiêng người sang hành lễ. Chỉ thấy Lý Cảnh hơi gật đầu với mình rồi vào điện, chẳng để ý nhiều tới mình, lòng nàng ta lạnh lẽo. Nhìn hình ảnh hắn cõng đứa bé, nàng ta cắn môi, vẫn theo vào.
Vào chính điện, Lý Cảnh đặt Lý Huyên xuống, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của thằng bé, cười nói: “Huyên nhi, tự mình chơi một lúc nhé.”
Lý Huyên dõng dạc: “Dạ, Huyên nhi chơi xếp hình đây!” Nói xong chạy tót sang bên lắp ráp xếp hình.
Thường Hải tiến tới, hầu hạ Lý Cảnh cởi áo khoác ngoài, để lộ ra áo lót bên trong. Thân hình hắn tráng kiện lộ rõ khối nét cơ thể, Phan Dửu Quân tới trước cửa điện, nhìn hắn, tim không hiểu sao nảy mạnh lên.
Lý Cảnh nhác thấy nàng ta, vội mặc bộ đồ thường ngày ra bên ngoài.
Gương mặt vốn bởi sợ hãi mà hơi ửng đỏ của nàng ta trở lại trạng thái bình thường.
Ngập ngừng, nàng ta bước vào, kéo khóe môi cười hỏi: “Hoàng thượng bôn ba đường dài, chắc giờ mệt mỏi lắm?”
“Không sao cả.” Lý Cảnh đáp lời nàng ta, thuận miệng hỏi, “Nửa năm ta đi, trong cung không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phan Dửu Quân giật mình, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ bi thương: “Hồi Hoàng thượng, có việc xảy ra!”
Nhìn nét mặt của nàng ta, Lý Cảnh hoảng sợ: “Chuyện gì?”
Phan Dửu Quân dần dần đỏ hốc mắt, giọng nghèn nghẹt nói: “Hoàng thượng xuất cung chưa tới một tháng, Lương chiêu dung ngắm sen bên hồ không cẩn thận ngã xuống. Lúc đó thị nữ của cô ấy về lấy áo choàng cho cô ấy, quay lại thì không thấy người đâu, vội đi tìm khắp nơi. Tìm mãi vẫn không thấy nên mới tới bẩm báo cho thần thiếp. Thần thiếp gấp gáp gọi người tới hồ tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy Lương chiêu dung ở trong hồ, chỉ là cô ấy, cô ấy đã không cứu được nữa.” Nói tới đây, Phan Dửu Quân ôm mặt, khóc nấc lên.
Mặc dù Lý Cảnh và Lương Tử Vân
/91
|