Bởi vì trời lạnh gió lớn, sau khi dùng xong bữa tối, Tề Ngọc Yên không ra ngoài cung tản bộ nữa, chỉ ngồi dưới ánh đèn đọc sách một lúc.
Trời vừa tối không lâu thì Tần Dương tới Di Hòa điện, bẩm báo: “Quý tần, Hoàng thượng đến, người nhanh chóng đi tiếp giá ạ.”
Nghe Tần Dương nói, Tề Ngọc Yên sửng sốt, bật thốt lên nói: “Không phải hồi trưa người nói buổi tối không tới ư? Sao lại qua lúc này?”
“Chuyện này tiểu nhân không biết. Chỉ là, loan liễn của Hoàng thượng sắp tới cửa cung rồi ạ, hay là quý tần người ra ngoài tiếp giá trước đi ạ.” Tần Dương thúc giục.
“Ừ.” Tề Ngọc Yên vội đặt sách xuống, đứng dậy, sửa sang lại váy áo, bấy giờ mới bước mau tới cửa cung.
Tới trước cửa cung, trông thấy loan liễn vừa mới hạ xuống. Nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn, không tiếp giá chậm trễ.
Nàng tiến lên hai bước, quỳ lạy nói: “Tần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.”
Lý Cảnh xuống liễn thì thấy Tề Ngọc Yên đang quỳ trước mặt mình. Hắn bước tới trước, đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Dưới đất lạnh, mau đứng lên.”
Nàng cung kính cười nói: “Tạ Hoàng thượng.”
Hắn mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói nhiều, rồi giống như buổi trưa, nhất quyết nắm tay nàng đi về phía điện.
“Không phải ban trưa Hoàng thượng nói buổi tối không tới ạ?” Nàng cười nhẹ hỏi.
Hắn quay mặt lại nhìn nàng một cái, nói: “Ta chỉ bảo không tới đây dùng bữa tối, nhưng không hề nói buổi tối không qua.”
Nàng tắc nghẹn. Hình như chàng chỉ nói không qua đây dùng bữa tối thật.
“Phải rồi, đã lâu không đánh cờ cùng nàng. Chiều hôm nay ta nhớ tới thì cảm thấy tay ngứa ngáy. Lát nữa chúng ta làm một ván, thấy sao?” Hắn lại nói.
“Muộn thế này rồi còn chơi cờ ư?” Nàng ngơ ngác.
“Có gì là không thể?” Hắn cười hỏi.
Nàng cười cười, nói: “Giờ trời đã tối mịt, theo thói quen chơi cờ của tần thiếp và Hoàng thượng, muốn đánh xong ván cờ này, sợ rằng phải tới sáng mai.”
“Thì có làm sao?” Hắn nghiêng đầu liếc nàng, “Không đánh xong thì bày ở đó, đêm mai đánh tiếp là được.”
Nghe hắn nói mà nàng sửng sốt.
Đêm mai đánh tiếp?
Nghe giọng điệu này chẳng lẽ đêm mai chàng còn muốn tới?
Chẳng để cho nàng suy nghĩ nhiều, Lý Cảnh đã kéo nàng đi qua cửa Di Hòa điện.
Hai người vào phòng, gọi Thường Hải dẫn người mang bàn cờ lên.
Hai người ngồi ở hai đầu đối diện, bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tề Ngọc Yên nghĩ tới lời Lý Cảnh nói lúc trước, cảm giác dường như hắn đối với mình có xu thế phát triển theo chiều hướng kiếp trước, có hơi không tập trung, rất nhanh liền thua trận.
Lý Cảnh bỏ từng viên cờ vào trong kì tứ (hộp đựng quân cờ hình vuông), nâng mắt nhìn nàng, nói: “Ngọc Yên, hôm nay nàng làm sao thế?”
Tề Ngọc Yên ngây ngốc nhìn bàn cờ, nàng không ngờ tới mình vậy mà lại thua nhanh thế, ngỡ ngàng hồi lâu. Nghĩ lại thì, ván cờ đã đánh xong, có phải ngày mai chàng sẽ không tới nữa?
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, cười híp mắt nói: “Kỳ nghệ của Hoàng thượng tiến bộ không ít, tần thiếp bất tài, cam bái hạ phong*.”
(Cam bái hạ phong: chịu thua.)
“Bớt dùng mấy từ trang nghiêm đó đến nịnh nọt ta!” Lý Cảnh dùng mũi hầm hừ, nói: “Ngày mai lại lần nữa, nhưng không được qua loa lấy lệ với ta.”
Tề Ngọc Yên ngẩn người. Hóa ra cho dù ván cờ hôm nay có đánh xong hay không, ngày mai chàng vẫn sẽ đến!
Lý Cảnh cất xong quân cờ, đứng dậy, mệt mỏi vươn vai, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Ngọc Yên, nghỉ ngơi thôi.”
“À dạ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đứng dậy, nói, “Tần thiếp đưa tiễn Hoàng thượng ra ngoài ạ.”
Lý Cảnh quay sang, nét mặt kỳ quái nhìn nàng: “Ai bảo Trẫm muốn đi?”
Nàng ngớ người: “Đêm nay Hoàng thượng lại không rời đi ạ?”
“Lại không rời đi?” Lý Cảnh chau mày: “Tề quý tần có vẻ không thích trẫm nghỉ ngơi ở đây nhỉ?”
Nàng vừa nghe, vội vã lắc đầu, nói: “Không phải, tần thiếp là, là…”
“Là gì?” Trong mắt hắn chợt lóe ý bỡn cợt.
“Tần thiếp là, là quá vui mừng, có chút không dám tin.” Nàng
Trời vừa tối không lâu thì Tần Dương tới Di Hòa điện, bẩm báo: “Quý tần, Hoàng thượng đến, người nhanh chóng đi tiếp giá ạ.”
Nghe Tần Dương nói, Tề Ngọc Yên sửng sốt, bật thốt lên nói: “Không phải hồi trưa người nói buổi tối không tới ư? Sao lại qua lúc này?”
“Chuyện này tiểu nhân không biết. Chỉ là, loan liễn của Hoàng thượng sắp tới cửa cung rồi ạ, hay là quý tần người ra ngoài tiếp giá trước đi ạ.” Tần Dương thúc giục.
“Ừ.” Tề Ngọc Yên vội đặt sách xuống, đứng dậy, sửa sang lại váy áo, bấy giờ mới bước mau tới cửa cung.
Tới trước cửa cung, trông thấy loan liễn vừa mới hạ xuống. Nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn, không tiếp giá chậm trễ.
Nàng tiến lên hai bước, quỳ lạy nói: “Tần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.”
Lý Cảnh xuống liễn thì thấy Tề Ngọc Yên đang quỳ trước mặt mình. Hắn bước tới trước, đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Dưới đất lạnh, mau đứng lên.”
Nàng cung kính cười nói: “Tạ Hoàng thượng.”
Hắn mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói nhiều, rồi giống như buổi trưa, nhất quyết nắm tay nàng đi về phía điện.
“Không phải ban trưa Hoàng thượng nói buổi tối không tới ạ?” Nàng cười nhẹ hỏi.
Hắn quay mặt lại nhìn nàng một cái, nói: “Ta chỉ bảo không tới đây dùng bữa tối, nhưng không hề nói buổi tối không qua.”
Nàng tắc nghẹn. Hình như chàng chỉ nói không qua đây dùng bữa tối thật.
“Phải rồi, đã lâu không đánh cờ cùng nàng. Chiều hôm nay ta nhớ tới thì cảm thấy tay ngứa ngáy. Lát nữa chúng ta làm một ván, thấy sao?” Hắn lại nói.
“Muộn thế này rồi còn chơi cờ ư?” Nàng ngơ ngác.
“Có gì là không thể?” Hắn cười hỏi.
Nàng cười cười, nói: “Giờ trời đã tối mịt, theo thói quen chơi cờ của tần thiếp và Hoàng thượng, muốn đánh xong ván cờ này, sợ rằng phải tới sáng mai.”
“Thì có làm sao?” Hắn nghiêng đầu liếc nàng, “Không đánh xong thì bày ở đó, đêm mai đánh tiếp là được.”
Nghe hắn nói mà nàng sửng sốt.
Đêm mai đánh tiếp?
Nghe giọng điệu này chẳng lẽ đêm mai chàng còn muốn tới?
Chẳng để cho nàng suy nghĩ nhiều, Lý Cảnh đã kéo nàng đi qua cửa Di Hòa điện.
Hai người vào phòng, gọi Thường Hải dẫn người mang bàn cờ lên.
Hai người ngồi ở hai đầu đối diện, bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tề Ngọc Yên nghĩ tới lời Lý Cảnh nói lúc trước, cảm giác dường như hắn đối với mình có xu thế phát triển theo chiều hướng kiếp trước, có hơi không tập trung, rất nhanh liền thua trận.
Lý Cảnh bỏ từng viên cờ vào trong kì tứ (hộp đựng quân cờ hình vuông), nâng mắt nhìn nàng, nói: “Ngọc Yên, hôm nay nàng làm sao thế?”
Tề Ngọc Yên ngây ngốc nhìn bàn cờ, nàng không ngờ tới mình vậy mà lại thua nhanh thế, ngỡ ngàng hồi lâu. Nghĩ lại thì, ván cờ đã đánh xong, có phải ngày mai chàng sẽ không tới nữa?
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, cười híp mắt nói: “Kỳ nghệ của Hoàng thượng tiến bộ không ít, tần thiếp bất tài, cam bái hạ phong*.”
(Cam bái hạ phong: chịu thua.)
“Bớt dùng mấy từ trang nghiêm đó đến nịnh nọt ta!” Lý Cảnh dùng mũi hầm hừ, nói: “Ngày mai lại lần nữa, nhưng không được qua loa lấy lệ với ta.”
Tề Ngọc Yên ngẩn người. Hóa ra cho dù ván cờ hôm nay có đánh xong hay không, ngày mai chàng vẫn sẽ đến!
Lý Cảnh cất xong quân cờ, đứng dậy, mệt mỏi vươn vai, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Ngọc Yên, nghỉ ngơi thôi.”
“À dạ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đứng dậy, nói, “Tần thiếp đưa tiễn Hoàng thượng ra ngoài ạ.”
Lý Cảnh quay sang, nét mặt kỳ quái nhìn nàng: “Ai bảo Trẫm muốn đi?”
Nàng ngớ người: “Đêm nay Hoàng thượng lại không rời đi ạ?”
“Lại không rời đi?” Lý Cảnh chau mày: “Tề quý tần có vẻ không thích trẫm nghỉ ngơi ở đây nhỉ?”
Nàng vừa nghe, vội vã lắc đầu, nói: “Không phải, tần thiếp là, là…”
“Là gì?” Trong mắt hắn chợt lóe ý bỡn cợt.
“Tần thiếp là, là quá vui mừng, có chút không dám tin.” Nàng
/91
|