Đến khi Lý Cảnh nhìn rõ diện mạo của nữ tử đối diện, cảm giác cả người mình dần căng cứng.
Gương mặt kia, gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ kia, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình. Lúc này đây, hắn đã không phân rõ nổi rốt cuộc đây là thực hay vẫn trong mộng.
Hắn siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào thịt, đau đớn.
Đau như này, vậy đây không phải là mộng rồi. Nàng ấy thật sự xuất hiện trước mắt mình.
Nghĩ tới đây, hắn bất chợt nhào tới tay vịn, kinh hỉ kêu lên: “Là nàng? Nàng ở trong cung ư?” Chẳng trách tìm kiếm ngoài cung hơn nửa năm cũng chẳng thấy tăm tích, hóa ra nàng ấy luôn ở trong cung.
Thấy dáng vẻ của Lý Cảnh vừa vui mừng vừa lo sợ, lại nghe hắn hỏi như vậy, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Làm thế nào mà, hắn nhận ra mình? Đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, bất giác sờ lên mặt mình, quả nhiên, mạng che mặt đã mất.
Tim nàng run bắn. Bấy giờ mới nhớ tới, hiện giờ xuất hiện trước mặt Lý Cảnh chính là gương mặt thật của mình.
Thoáng chốc, tim nàng đập loạn lên. Giờ bị hắn bắt gặp rồi, phải làm sao đây? Bất chợt nàng nghĩ tới, coi như bây giờ Lý Cảnh nhìn thấy dung mạo thật của nàng, cũng không biết thân phận của nàng. Chỉ cần nàng không để hắn bắt được, cho dù hắn biết mình trong cung thì cũng không tìm ra được mình. Nếu thế, bây giờ mình phải chạy khỏi đây!
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên vội vã xoay người, chạy trở về.
Lý Cảnh thấy nàng thần người ra một lúc, rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy, trong lòng quýnh lên, lớn tiếng gào lên: “Đứng lại! Nàng đứng lại đó cho ta!”
Tề Ngọc Yên tuyệt nhiên không nghe theo lời của hắn, dưới chân chưa từng chậm nửa nhịp, liều mạng chạy về phía trước, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Nhìn bóng dáng của Tề Ngọc Yên biến mất khỏi mắt mình, Lý Cảnh trống rỗng, như thể lần này nàng ấy vừa đi, mình lại để lạc mất nàng ấy nữa rồi. Hắn nhanh chóng xoay người, nói với đám thị vệ: “Đi! Mang nữ tử vừa xuất hiện phía bờ bên kia về cho ta.”
“Dạ.” Thị vệ nhận mênh.
“Gượm đã!” Thấy thị vệ cầm kiếm đi, Lý Cảnh gọi giật lại.
“Hoàng thượng còn có gì phân phó ạ?” Trưởng thị vệ xoay người lại, cung kính nói.
Lý Cảnh dừng một lát, nói: “Mang nàng ấy về nhưng không được làm đau nàng ấy.”
“Dạ!” Trưởng thị vệ lên tiếng, rồi dẫn theo thủ hạ chạy tới con cầu phía trước, chuẩn bị qua cầu đuổi bắt người.
Nhưng đợi tới khi thị vệ vượt qua cầu tới bên kia hồ thì Tề Ngọc Yên đã sớm cao chạy xa bay. Thị vệ xuôi theo hồ lục soát một vòng lớn, cũng không tìm thấy người.
Bấy giờ, Lý Cảnh vẫn ngồi ở trong đình, tay rót rượu, có chút run run.
Hắn sai đám Mã Bình tìm nàng ở ngoài cung, không ngờ tới, nàng lại ở ngay trong cung, chẳng trách làm thế nào cũng không tìm được nàng ở ngoài cung.
Lúc thị vệ trở về phục mệnh thì đã qua giờ Tý. Kết quả tìm kiếm chính là không phát hiện ra nữ tử kia.
Nghe thị vệ báo, Lý Cảnh nhíu chặt mày. Không tìm được nàng? Vậy nàng sẽ trốn ở đâu? Gió lạnh thổi qua, đầu óc của hắn cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Nếu nàng xuất hiện ở trong cung vào thời điểm này, cho thấy nàng hẳn là ở trong cung. Mà có thể ở trong cung, ngoại trừ tần phi còn có… cung nữ.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu, hỏi Thường Hải: “Sau mười lăm tháng giêng năm nay, có phải trong cung mới tới một nhóm cung nữ không?”
“Hồi Hoàng thượng, sau đầu xuân, quả thật có tiến một nhóm cung nữ mới ạ.” Thường Hải trả lời.
“Được, truyền lệnh của ta.” Lý Cảnh trầm mặt nói: “Giờ mùi ba khắc ngày mai, bảo tất cả các cung nữ mới tiến cung năm nay tới Càn Dương cung, Trẫm muốn tra xét từng người một. Nhớ rõ, tất cả đều phải đến! Một người cũng không được thiếu!”
Nghe Lý Cảnh nói vậy, Thường Hải run sợ, nhưng không dám nói nhiều, cúi đầu đáp: “Dạ! Sáng mai tiểu nhân sẽ phái người tới các cung thất truyền lệnh ngay ạ.”
Lý Cảnh gật đầu. Hắn không tin, lần này nàng ấy sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Chén rượu đang bị hắn bóp chặt trong tay, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức, nó sẽ vỡ nát.
Sau khi Tề Ngọc Yên xoay người, chạy thục mạng về phía Chiêu Thuần cung, cảm giác gió thổi ù ù qua tai.
Không biết chạy bao lâu, đột nhiên phía trước nàng xuất hiện một chiếc đèn lồng. Nàng không kịp dừng chân, liền đụng vào, té ngã trên đất.
“Quý nhân, cô sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Giọng nói đầy lo lắng của Trúc Vận truyền vào tai nàng, sau đó mình được người đỡ dậy.
Tề Ngọc Yên thấy người tới là Trúc Vận, kinh hãi trong lòng dần vơi lại. Nàng quay đầu
Gương mặt kia, gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ kia, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mắt mình. Lúc này đây, hắn đã không phân rõ nổi rốt cuộc đây là thực hay vẫn trong mộng.
Hắn siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào thịt, đau đớn.
Đau như này, vậy đây không phải là mộng rồi. Nàng ấy thật sự xuất hiện trước mắt mình.
Nghĩ tới đây, hắn bất chợt nhào tới tay vịn, kinh hỉ kêu lên: “Là nàng? Nàng ở trong cung ư?” Chẳng trách tìm kiếm ngoài cung hơn nửa năm cũng chẳng thấy tăm tích, hóa ra nàng ấy luôn ở trong cung.
Thấy dáng vẻ của Lý Cảnh vừa vui mừng vừa lo sợ, lại nghe hắn hỏi như vậy, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Làm thế nào mà, hắn nhận ra mình? Đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, bất giác sờ lên mặt mình, quả nhiên, mạng che mặt đã mất.
Tim nàng run bắn. Bấy giờ mới nhớ tới, hiện giờ xuất hiện trước mặt Lý Cảnh chính là gương mặt thật của mình.
Thoáng chốc, tim nàng đập loạn lên. Giờ bị hắn bắt gặp rồi, phải làm sao đây? Bất chợt nàng nghĩ tới, coi như bây giờ Lý Cảnh nhìn thấy dung mạo thật của nàng, cũng không biết thân phận của nàng. Chỉ cần nàng không để hắn bắt được, cho dù hắn biết mình trong cung thì cũng không tìm ra được mình. Nếu thế, bây giờ mình phải chạy khỏi đây!
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên vội vã xoay người, chạy trở về.
Lý Cảnh thấy nàng thần người ra một lúc, rồi đột nhiên xoay người bỏ chạy, trong lòng quýnh lên, lớn tiếng gào lên: “Đứng lại! Nàng đứng lại đó cho ta!”
Tề Ngọc Yên tuyệt nhiên không nghe theo lời của hắn, dưới chân chưa từng chậm nửa nhịp, liều mạng chạy về phía trước, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Nhìn bóng dáng của Tề Ngọc Yên biến mất khỏi mắt mình, Lý Cảnh trống rỗng, như thể lần này nàng ấy vừa đi, mình lại để lạc mất nàng ấy nữa rồi. Hắn nhanh chóng xoay người, nói với đám thị vệ: “Đi! Mang nữ tử vừa xuất hiện phía bờ bên kia về cho ta.”
“Dạ.” Thị vệ nhận mênh.
“Gượm đã!” Thấy thị vệ cầm kiếm đi, Lý Cảnh gọi giật lại.
“Hoàng thượng còn có gì phân phó ạ?” Trưởng thị vệ xoay người lại, cung kính nói.
Lý Cảnh dừng một lát, nói: “Mang nàng ấy về nhưng không được làm đau nàng ấy.”
“Dạ!” Trưởng thị vệ lên tiếng, rồi dẫn theo thủ hạ chạy tới con cầu phía trước, chuẩn bị qua cầu đuổi bắt người.
Nhưng đợi tới khi thị vệ vượt qua cầu tới bên kia hồ thì Tề Ngọc Yên đã sớm cao chạy xa bay. Thị vệ xuôi theo hồ lục soát một vòng lớn, cũng không tìm thấy người.
Bấy giờ, Lý Cảnh vẫn ngồi ở trong đình, tay rót rượu, có chút run run.
Hắn sai đám Mã Bình tìm nàng ở ngoài cung, không ngờ tới, nàng lại ở ngay trong cung, chẳng trách làm thế nào cũng không tìm được nàng ở ngoài cung.
Lúc thị vệ trở về phục mệnh thì đã qua giờ Tý. Kết quả tìm kiếm chính là không phát hiện ra nữ tử kia.
Nghe thị vệ báo, Lý Cảnh nhíu chặt mày. Không tìm được nàng? Vậy nàng sẽ trốn ở đâu? Gió lạnh thổi qua, đầu óc của hắn cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Nếu nàng xuất hiện ở trong cung vào thời điểm này, cho thấy nàng hẳn là ở trong cung. Mà có thể ở trong cung, ngoại trừ tần phi còn có… cung nữ.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu, hỏi Thường Hải: “Sau mười lăm tháng giêng năm nay, có phải trong cung mới tới một nhóm cung nữ không?”
“Hồi Hoàng thượng, sau đầu xuân, quả thật có tiến một nhóm cung nữ mới ạ.” Thường Hải trả lời.
“Được, truyền lệnh của ta.” Lý Cảnh trầm mặt nói: “Giờ mùi ba khắc ngày mai, bảo tất cả các cung nữ mới tiến cung năm nay tới Càn Dương cung, Trẫm muốn tra xét từng người một. Nhớ rõ, tất cả đều phải đến! Một người cũng không được thiếu!”
Nghe Lý Cảnh nói vậy, Thường Hải run sợ, nhưng không dám nói nhiều, cúi đầu đáp: “Dạ! Sáng mai tiểu nhân sẽ phái người tới các cung thất truyền lệnh ngay ạ.”
Lý Cảnh gật đầu. Hắn không tin, lần này nàng ấy sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Chén rượu đang bị hắn bóp chặt trong tay, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức, nó sẽ vỡ nát.
Sau khi Tề Ngọc Yên xoay người, chạy thục mạng về phía Chiêu Thuần cung, cảm giác gió thổi ù ù qua tai.
Không biết chạy bao lâu, đột nhiên phía trước nàng xuất hiện một chiếc đèn lồng. Nàng không kịp dừng chân, liền đụng vào, té ngã trên đất.
“Quý nhân, cô sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Giọng nói đầy lo lắng của Trúc Vận truyền vào tai nàng, sau đó mình được người đỡ dậy.
Tề Ngọc Yên thấy người tới là Trúc Vận, kinh hãi trong lòng dần vơi lại. Nàng quay đầu
/91
|