Tề Ngọc Yên vội quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa, cố dằn lòng mình lại. Sau đó nàng xoay người, tới bên cửa vén màn lên, nhìn Trúc Vận đang đứng ở trước cửa.
Trúc Vận thấy Tề Ngọc Yên xuất hiện ở cửa, vội đưa cầm qua, nói: “Quý nhân, cầm cô cần.”
Tề Ngọc Yên đưa tay nhận lấy cầm, nói với Trúc Vận: “Được rồi, em về trước đi.”
“Dạ.” Trúc Vận chăm chú nhìnTề Ngọc Yên một lúc rồi mới từ từ lui xuống.
Tề Ngọc Yên ôm cầm, trở vào buồng, đặt cầm xuống bên chiếu, còn mình thì quỳ xuống, ngẩng mặt lên, nhìn Lý Cảnh hỏi: “Không biết Hoàng thượng muốn nghe khúc nào?”
Lý Cảnh vừa tâm sự với Tề Ngọc Yên xong, lúc này trong lòng thư thái hơn rất nhiều. Nên thoải mái cười với Tề Ngọc Yên, nói: “Tùy ý. Tề quý nhân gảy gì Trẫm nghe nấy.”
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói, chân mày hơi chau lại. Tùy ý? Thế này bảo người ta gảy kiểu gì? Bỗng nhiên, nàng nhớ tới hồi ở kiếp trước, Lý Cảnh rất thích nghe mình gảy một vài khúc của phương Nam, vì thế, nàng cười mà nói: “Vậy tần thiếp sẽ gảy cho Hoàng thượng một khúc
Nghe lời của nàng, khóe miệng của Lý Cảnh nhếch lên nụ cười, cũng không nói, bút trong tay lại nhấc lên, bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Tề Ngọc Yên thấy Lý Cảnh không phản đối, liền hít sâu một hơi, chậm rãi đặt ngón tay lên dây đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây. Phút chốc, tiếng đàn êm dịu như dòng nước, tuôn chảy từ tay nàng, dào dạt lan khắp lều.
Nghe tiếng đàn, Lý Cảnh cảm thấy tinh thần của mình càng lúc càng bình lặng, bút trong tay tựa như cũng nghe lời hơn. Lần này, không có bất cứ gián đoạn nào, chữ dừng dứt khoát trên giấy.
Nhìn nét mực chưa khô trên giấy, tâm trạng bỗng khá khẩm hơn. Hắn quay sang, nhìn nữ tử đang đánh đàn dưới đất, vẻ mặt điềm tĩnh.
Hắn giật mình.
Mang sự bình yên đến cho lòng mình,rốt cuộc là người này, hay là cầm kia?
Đêm đó, cũng không biết do đi đường mệt nhọc, hay nhờ tiếng đàn của Tề Ngọc Yên mà Lý Cảnh ngủ vô cùng ngon giấc.
Ngày hôm sau còn chưa tới giờ Thìn, đoàn xe đã nhổ trại.
Bởi vì La Xảo Nhi không được thoải mái trong người, nên ở rịt trong xe không dám xuống.
Tề Ngọc Yên thấy La Xảo Nhi ở trong xe không ra, sợ một mình mình xuống xe sẽ bị Thường Hải tóm đi hầu vua, cho nên, nàng cũng trốn trong xe, không dám xuống.
Sau khi đến nơi cắm trại vào tối muộn, Tề Ngọc Yên dùng qua bữa cơm thì bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị nằm nghiêng trên giường đọc sách một lúc rồi nghỉ ngơi. Nhưng nàng còn chưa kịp lên giường, tiểu thái giám Chu Nguyên lại tới.
Sau khi nghe Trúc Vận thông báo, trong lòng Tề Ngọc Yên xộc lên lửa giận. Cho nên, khi nhìn thấy bộ mặt béo núc cười hì hà của Chu Nguyên trước mắt mình thì nàng bực bội nói: “Chu Nguyên à, kỳ thật muốn giúp Hoàng thượng mài mực cứ tìm một cô cung nữ bất kì cũng được, nếu không được thì Thường Hải cũng ổn mà. Đâu nhất thiết phải là ta hoặc La tiểu nghi mới có thể mài mực cho Hoàng thượng được?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, trên mặt Chu Nguyên vẫn tươi cười, thấy Tề Ngọc Yên đã nói xong, hắn mới đủng đỉnh nói: “Tề quý nhân, hôm nay tiểu nhân đến mời người qua, không phải do Thường công công bảo tiểu nhân đến, mà đích thân Hoàng thượng điểm tên, muốn Tề quý nhân qua đó.”
“Hoàng thượng gọi ta?” Tề Ngọc Yên sửng sốt: “Ngươi không nghe lầm chứ? Có lẽ người gọi La tiểu nghi chăng?”
“Không nhầm đâu ạ.” Chu Nguyên mỉm cười: “Chính tai tiểu nhân nghe Hoàng thượng nói, là gọi Tề quý nhân qua ạ.”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Lý Cảnh gọi mình qua ư? Vì sao? Phải rồi, hôm qua chàng nói tiếng đàn của mình
/91
|