Bởi vì La Xảo Nhi vẫn luôn thân thiết với Lương Tử Vân, lần này xém chút bị Lương Tử Vân đâm một nhát sau lưng, nên có thể tưởng tượng được tâm trạng hiện giờ của nàng như nào. Cả đoạn đường chỉ sầm mặt im lặng.
Tề Ngọc Yên hiểu tâm trạng của nàng, chỉ nghĩ để nàng được yên tĩnh, nên không nói gì, cùng La Xảo Nhi bước về phía trước.
Đột nhiên, La Xảo Nhi khựng lại, sau đó dùng tay che miệng, vội chạy tới ven đường nôn mửa. Có lẽ ban nãy nàng đã nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cho nên mặc dù không ngừng nôn ọe, nhưng chẳng nôn ra được gì.
Tề Ngọc Yên đi tới, đứng sau La Xảo Nhi, vỗ nhẹ lên lưng nàng, nói: “La tiểu nghi, khó chịu lắm à?”
Được một lúc, La Xảo Nhi mới thẳng người, dùng khăn lụa lau miệng, một tay khác ôm bụng, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Nàng khép hờ mắt, lắc đầu, nói: “Không sao ạ, Tề tỷ tỷ, chỉ tại bụng muội không thoải mái thôi.”
Tề Ngọc Yên nghe nàng ấy nói như vậy, sợ thai nhi trong bụng nàng có chuyện, vội vàng nói: “La tiểu nghi, thị nữ Trúc Vận nhà ta thông thạo y lý, nếu muội không ngại thì để nàng ấy xem giúp muội.” Nói tới đây, nàng lại dừng một lát, do dự nói: “Không thể để hoàng tự gặp chuyện không may được, muội muội tuyệt đối không được coi như trò đùa!”
La Xảo Nhi nghe Tề Ngọc Yên nói, mắt trợn to, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, thoáng chốc nước mắt nhỏ xuống từng giọt.
La Xảo Nhi thẫn thờ, hỏi: “Tề tỷ tỷ, tỷ cũng nghĩ muội mang thai ư?”
Tề Ngọc Yên giật mình, cẩn thận hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”
La Xảo Nhi lặng yên nhìn Tề Ngọc Yên, nước mắt chớp rơi: “Muội vẫn luôn là tỷ muội tốt với Lương Tử Vân, không ngờ tới tỷ ấy tưởng rằng mang thai, liền trù tính muội, muốn muội sảy thai, còn Tề tỷ tỷ thì khác, chúng ta bình thường không nói chuyện nhiều, vừa rồi lại cố gắng cứu giúp. Muội biết cú ngã vừa rồi, coi như không có Chung thị vệ giúp đỡ, muội cũng sẽ không có chuyện gì. Tề tỷ tỷ lót thân mình phía dưới muội, nếu muội ngã cũng sẽ ngã lên người tỷ…” Nói tới đây, La Xảo Nhi ôm chặt Tề Ngọc Yên, khóc không thành tiếng.
Tề Ngọc Yên dừng một chút, dùng tay vỗ về La Xảo Nhi, nói: “La tiểu nghi hiểu lầm rồi, chắc Lương dung hoa không cố ý đâu, hạt châu kia, có lẽ thật sự không may mới đứt…” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên cảm thấy hơi chột dạ, vội ngừng nói, khuyên nhủ La Xảo Nhi: “Tiểu nghi, muội đừng kích động quá thế, bây giờ muội đang mang thai, sẽ không tốt cho thai nhi đâu!”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một nam tử vang lên phía sau hai người: “Ai mang thai?”
Nghe thấy tiếng nói này, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi cùng run sợ.
Hai người đều nhận ra chủ nhân giọng nói là ai, vội vã xoay người lại, hành lễ nói: “Tần thiếp gặp qua Hoàng thượng.”
Chỉ thấy Lý Cảnh đang bước tới từ một lối rẽ nằm giữa hai hàng cây, phía sau hắn ngoại trừ thái giám Thường Hải theo bên, còn có một vài thị vệ.
Hắn từ từ bước tới phía trước Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi tạ ơn rồi đứng dậy. Tề Ngọc Yên sợ La Xảo Nhi đứng dậy khó khăn, vội vàng tiến tới đỡ nàng ấy.
Lý Cảnh tiếp tục hỏi: “Vừa rồi hai người các ngươi nói ai mang thai?”
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói, thoáng sửng sốt. Ai mang thai còn phải hỏi ư? Ở đây chỉ có hai tần phi là mình và La Xảo Nhi, mình chưa từng được thị tẩm, có mỗi La Xảo Nhi được, chắc chắn không phải mình mang thai rồi?
Nàng còn chưa mở miệng, đã thấy La Xảo Nhi vội vàng nói: “Hoàng thượng, không có ai mang thai cả.”
Nghe La Xảo Nhi nói, Tề Ngọc Yên lại ngẩn ra, chuyện thai nhi, sao không thể nói cho Lý Cảnh chứ? Hiện giờ hắn chưa có con cái, La Xảo Nhi mang thai, với hắn mà nói, chính là chuyện vui lớn. Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, kiếp trước lúc Lý Cảnh biết mình mang thai Huyên nhi, hét toáng mừng rỡ như điên.
Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào La Xảo Nhi,
Tề Ngọc Yên hiểu tâm trạng của nàng, chỉ nghĩ để nàng được yên tĩnh, nên không nói gì, cùng La Xảo Nhi bước về phía trước.
Đột nhiên, La Xảo Nhi khựng lại, sau đó dùng tay che miệng, vội chạy tới ven đường nôn mửa. Có lẽ ban nãy nàng đã nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cho nên mặc dù không ngừng nôn ọe, nhưng chẳng nôn ra được gì.
Tề Ngọc Yên đi tới, đứng sau La Xảo Nhi, vỗ nhẹ lên lưng nàng, nói: “La tiểu nghi, khó chịu lắm à?”
Được một lúc, La Xảo Nhi mới thẳng người, dùng khăn lụa lau miệng, một tay khác ôm bụng, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Nàng khép hờ mắt, lắc đầu, nói: “Không sao ạ, Tề tỷ tỷ, chỉ tại bụng muội không thoải mái thôi.”
Tề Ngọc Yên nghe nàng ấy nói như vậy, sợ thai nhi trong bụng nàng có chuyện, vội vàng nói: “La tiểu nghi, thị nữ Trúc Vận nhà ta thông thạo y lý, nếu muội không ngại thì để nàng ấy xem giúp muội.” Nói tới đây, nàng lại dừng một lát, do dự nói: “Không thể để hoàng tự gặp chuyện không may được, muội muội tuyệt đối không được coi như trò đùa!”
La Xảo Nhi nghe Tề Ngọc Yên nói, mắt trợn to, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, thoáng chốc nước mắt nhỏ xuống từng giọt.
La Xảo Nhi thẫn thờ, hỏi: “Tề tỷ tỷ, tỷ cũng nghĩ muội mang thai ư?”
Tề Ngọc Yên giật mình, cẩn thận hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”
La Xảo Nhi lặng yên nhìn Tề Ngọc Yên, nước mắt chớp rơi: “Muội vẫn luôn là tỷ muội tốt với Lương Tử Vân, không ngờ tới tỷ ấy tưởng rằng mang thai, liền trù tính muội, muốn muội sảy thai, còn Tề tỷ tỷ thì khác, chúng ta bình thường không nói chuyện nhiều, vừa rồi lại cố gắng cứu giúp. Muội biết cú ngã vừa rồi, coi như không có Chung thị vệ giúp đỡ, muội cũng sẽ không có chuyện gì. Tề tỷ tỷ lót thân mình phía dưới muội, nếu muội ngã cũng sẽ ngã lên người tỷ…” Nói tới đây, La Xảo Nhi ôm chặt Tề Ngọc Yên, khóc không thành tiếng.
Tề Ngọc Yên dừng một chút, dùng tay vỗ về La Xảo Nhi, nói: “La tiểu nghi hiểu lầm rồi, chắc Lương dung hoa không cố ý đâu, hạt châu kia, có lẽ thật sự không may mới đứt…” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên cảm thấy hơi chột dạ, vội ngừng nói, khuyên nhủ La Xảo Nhi: “Tiểu nghi, muội đừng kích động quá thế, bây giờ muội đang mang thai, sẽ không tốt cho thai nhi đâu!”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một nam tử vang lên phía sau hai người: “Ai mang thai?”
Nghe thấy tiếng nói này, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi cùng run sợ.
Hai người đều nhận ra chủ nhân giọng nói là ai, vội vã xoay người lại, hành lễ nói: “Tần thiếp gặp qua Hoàng thượng.”
Chỉ thấy Lý Cảnh đang bước tới từ một lối rẽ nằm giữa hai hàng cây, phía sau hắn ngoại trừ thái giám Thường Hải theo bên, còn có một vài thị vệ.
Hắn từ từ bước tới phía trước Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi tạ ơn rồi đứng dậy. Tề Ngọc Yên sợ La Xảo Nhi đứng dậy khó khăn, vội vàng tiến tới đỡ nàng ấy.
Lý Cảnh tiếp tục hỏi: “Vừa rồi hai người các ngươi nói ai mang thai?”
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói, thoáng sửng sốt. Ai mang thai còn phải hỏi ư? Ở đây chỉ có hai tần phi là mình và La Xảo Nhi, mình chưa từng được thị tẩm, có mỗi La Xảo Nhi được, chắc chắn không phải mình mang thai rồi?
Nàng còn chưa mở miệng, đã thấy La Xảo Nhi vội vàng nói: “Hoàng thượng, không có ai mang thai cả.”
Nghe La Xảo Nhi nói, Tề Ngọc Yên lại ngẩn ra, chuyện thai nhi, sao không thể nói cho Lý Cảnh chứ? Hiện giờ hắn chưa có con cái, La Xảo Nhi mang thai, với hắn mà nói, chính là chuyện vui lớn. Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, kiếp trước lúc Lý Cảnh biết mình mang thai Huyên nhi, hét toáng mừng rỡ như điên.
Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào La Xảo Nhi,
/91
|