Chu Hồng Hồng sợ Trình Ý không thèm quan tâm, thật sự gây ra tai nạn, vội vàng gật đầu.
Trình Ý lập tức dừng xe, đỗ ở ngã tư đường, sau đó từ kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, hắn kẹp lên một điếu thuốc, coi thường nói: "Con đường này dù cả khi tan tầm cũng chẳng có mấy chiếc xe, cần phải sợ đến vậy sao."
Chu Hồng Hồng sợ đến mức run rẩy tay chân. Thật may nơi này là vùng ngoại thành, đường xá mới mở, xe cộ khá vắng, nếu không thì với cái tốc độ như đua xe vừa rồi, chắc chắn bọn họ đã xong rồi. Cô nhìn ra bên ngoài cửa xe, quả thực vô cùng hoang vắng.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Trình Ý rít một hơi thuốc, thổi ra một hơi khói dài, chợt động thân mình, mở cửa sau của xe, đẩy Chu Hồng Hồng sang bên cạnh, còn bản thân thì ngồi vào bên cạnh.
Chu Hồng Hồng chỉ cho là hắn tức giận cô trốn đến nơi này, sửa sang lại quần áo của mình, lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, "Chuyện của tôi tự tôi lo liệu, không cần anh xen vào."
"Không cần xen vào?" Hắn cười lạnh, "Tôi nghĩ, thời gian trước đây tôi thật đã đối xử quá tốt với em rồi."
Cô nhích xa khỏi hắn, "Tôi đã nói là không cùng với anh nữa."
Hắn bắt lấy mắt cá chân của cô, hung tợn nói: "Xem ra em vẫn chưa biết sợ? Chu Hồng Hồng, không dạy dỗ em một chút, em liền không nhớ lâu."
"Trước đó anh nói sẽ nghe lời tôi..." Chu Hồng Hồng duỗi chân muốn đạp vào mặt của hắn, nhưng vô ích.
"Em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, cái gì cũng dễ nói." Trình Ý kéo giày của cô, ném sang một bên.
Nếu còn không nhìn ra ý đồ của hắn, mấy năm qua cô thực sự đã lãng phí thời gian bên cạnh hắn rồi. "Anh —— đồ vô lại! Anh lại muốn cưỡng bức tôi..."
"Lại?" Hắn vứt tàn thuốc, nhào tới kéo quần của cô, lực đạo vô cùng mãnh liệt, "Hôm nay tôi sẽ cho em biết cưỡng bức thực sự là như thế nào."
Chu Hồng Hồng căn bản không kháng cự lại được. Ở trong tình trạng này, eo của cô bị hắn bóp đến đau. Cô thực sự nhận ra ác ý của hắn, trước kia mặc dù cô có không tình nguyện đến mức nào, hắn cũng không hung mãnh ép buộc cô.
Cô nhịn không được mắng hắn: "Anh là đồ cầm thú!"
Trình Ý cởi đến quần nhỏ của cô, nhìn chằm chằm hoa văn trên quần, thô lỗ hỏi: "Mặc cợt nhả như vậy, là muốn cho ai nhìn?"
"Anh là đồ thần kinh —— "
Hắn kéo dây an toàn sang bên cạnh, trói hai tay của cô vài vòng, sau đó trực tiếp kéo quần cô xuống, lửa giận đầy trong mắt, "Có phải em cũng từng dạng chân cho thằng khác chui vào phải không?"
"Tôi không có..." Chu Hồng Hồng biết mình trốn không thoát, cái thứ đồ chơi của hắn đã chọc vào giữa chân của cô.
Trình Ý đã không thể kìm được nỗi tức giận, hắn từ từ đi vào, đáy mắt là một vẻ lo hunh dữ thật đáng sợ, "Chu Hồng Hồng, em chỉ có thể bị tôi làm."
Cô thật muốn khóc, "Trình Ý... Đừng, tôi đau..."
"Biết cái gì là cưỡng bức chưa? Là tôi mặc kệ em đã đủ ướt hay không đủ ướt, vẫn cứ thế cắm vào." Hắn nói xong, động tác cùng lời nói đâm sâu vào.
Sắc mặt Chu Hồng Hồng trắng bệch, không ngừng kêu khóc. Cái đó của hắn vốn rất lớn, khiến cô cảm thấy đau rát vô cùng.
Cơn đau này, là lần đầu tiên cô đau đến vậy.
Chu Hồng Hồng lắc người muốn chạy trốn.
Trình Ý dùng sức đè hông của côlại, siết chặt da thịt của cô.
Hắn đã lâu không “yêu”cô, nơi đó của cô vì bị đau nên bó chặt, như đem cả linh hồn của hắn kẹp thắt lại. Nhưng cô cứ khóc suốt, khuôn mặt nghiêng nghiêng dựa vào ghế xe ô ô khóc.
Trình Ý lui ra, chịu đựng nỗi ham muốn tình dục đang sắp nổ tung, mở dây an toàn của cô, ôm cô ngồi lên trên đùi mình.
Hắn cuối cùng vẫn còn để ý đến cảm nhận của cô, lần này thật nhẹ nhàng cử động .
Chu Hồng Hồng vẫn khóc, nhưng cũng đã động tình, tiếng nức nở như phụ họa với tiết tấu của hắn.
Trình Ý cắn lên môi của cô, khàn giọng nói, "Ghế ngồi của anh ướt cả rồi nè, tất cả đều là do em chảy nước ra đó."
Cô ôm cánh tay hắn, rất sợ bị hắn ném ra ngoài làm trên mui xe. Ý thức của cô đã sớm trở nên mơ hồ, tất cả cảm thụ đều tập trung vào nơi giao hợp với hắn.
Trình Ý từ trước đến giờ thích đánh lâu dài, trong quá trình còn biến hóa tư thế, Chu Hồng Hồng lúc thì khóc, lúc lại kêu. Đợi cho đến khi hắn thực sự buông tha cô thì hai mắt cô đã sưng đỏ.
Được phát tiết xong, trong lòng Trình Ý có vẻ nhẹ nhàng không ít, cũng kiên nhẫn dỗ người phụ nữ của mình. Sau khi hắn giúp cô mặc lại quần áo, lại lau nước mắt của cô, "Em khóc thế có mệt không? Trước kia cũng không thấy em thích khóc đến vậy."
Ai ngờ, Chu Hồng Hồng lại khóc càng dữ hơn.
Hắn nhíu mày, "Khóc thế xấu muốn chết."
Cô chỉ chú ý khóc, cũng không thèm cãi lại. Cô thấy thật ủy khuất, lời hắn nói mới khó chịu làm sao, nhưng nếu cô có điểm nào không theo hắn, hắn liền giận không khống chế được. Cô thực hận loại tình cảm không công bằng này.
"Chu Hồng Hồng, đừng khóc." Hắn ôm lấy hai gò má của cô, xoa nhẹ khiến cho miệng cô chu lại như chú heo con, "Tôi hỏi em, cái công việc này, có phải là nhờ quyến rũ đàn ông mà có được đúng không?"
Chu Hồng Hồng ngây ngẩn cả người.
"Tôi có điểm nào khiến em không vừa ý?" Trình Ý lại nhớ tới mấy lời đồn đãi kia, lại bắt đầu tức giận, "Tôi chỉ muốn vui vẻ sống với em, nhưng em không cho tôi cơ hội. Em còn dám bỏ trốn."
Câu trả lời của cô có chút mơ hồ không rõ, "Tại sao tôi phải sống với anh, tôi ghê tởm anh."
Hắn buông gương mặt cô ra, uy hiếp nói, "Lặp lại lần nữa."
Cô lui về sau, cho đến khi dán vào cửa xe, mới có cảm giác dũng cảm hơn, "Tôi chán ghét nhất —— "
Trình Ý cắt đứt lời của cô, nhếch miệng, "Hôm nay tôi sẽ cho em chết tại đây."
Chu Hồng Hồng lại bắt đầu khóc, giờ phút này cảm xúc trong lòng cô như đê vỡ, bao uất ức trào ra, cô kêu lên. "Trình Ý, tại sao anh luôn xấu xa với tôi như thế..."
"Tôi xấu xa với em như thế nào?"
Trình Ý chờ câu trả lời của cô, nhưng cô chỉ thút thít khóc. Dáng vẻ đáng thương vô cùng, khiến cho cảm xúc của hắn dịu lại, "Chu Hồng Hồng, em nói đi, tôi có chỗ nào không tốt?"
"Tôi đã nói anh vừa thấy là muốn tôi... Anh là đồ khốn kiếp nhất!"
"Chỉ cần em không rời khỏi tôi, những chuyện khác em muốn như thế nào cũng được." Đây là bảo đảm duy nhất của hắn.
Chu Hồng Hồng thấy hắn dường như không còn tức giận, gan lại lớn hơn một chút, "Anh phát giận là yêu xằng bậy, cũng không để ý đến cảm nhận của tôi."
"Đó là do em chọc tôi."
Cô quay đầu đi không thèm nhìn hắn, đúng là không thể nói với loại người như hắn.
Trình Ý nhớ đến lời của Bà Hai, lại nói tiếp, "Được rồi, em nói đi. Tôi sẽ không ức hiếp em nữa. Em rốt cuộc không hài lòng cái gì, hôm nay nói hết cho tôi nghe."
"..."
"Nói chuyện đi, không phải em muốn nói sao? Có gì cũng để trong lòng, làm sao tôi biết em đang nghĩ gì?"
Chu Hồng Hồng đưa mắt nhìn con đường cái mờ mờ bên ngoài qua lớp kính xe. Cô nắm chặt vạt áo, hít thật sâu mới nói, "Anh thích Thời Tiệp Nghệ, anh vì cô ấy mà vứt bỏ tôi."
Trình Ý không ngờ nghe được câu trả lời lại là như vậy, cơn giận của hắn trong nháy mắt liền tiêu mất hơn phân nửa, "Anh không hề vứt bỏ em."
"Anh đối với cô ấy thật tốt, nói chuyện thì dịu dàng, cái gì cũng nghe theo cô ấy. Còn tôi thì sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải... nhân nhượng anh..." Nước mắt của cô lại theo lời nói mà tràn xuống má, càng nói càng nghẹn ngào.
Hắn kéo cô lại, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ anh không thích cô ấy. Tất cả đều đã qua, về sau anh muốn sống cùng em. Trước kia anh đối với cô ấy như thế, là vì Nhung Bác Quân nói... Theo đuổi phụ nữ như vậy, không thể để cho người ta biết tính tình thật của mình."
Chu Hồng Hồng khóc không thành tiếng.
Trình Ý cẩn thận lau nước mắt của cô, "Tất cả những điều đó đều là giả bộ. Với em thì không thể giả bộ suốt đời, anh là người thế nào liền sống đúng như thế."
"..."
"Tính tình anh không tốt, nói chuyện cũng không xuôi tai, nhưng mà anh không muốn sống giả dối với em cả đời."
Chu Hồng Hồng giương mắt nhìn hắn, đầu óc là một mảng mơ hồ, "Anh....... vừa rồi còn cưỡng bức tôi..."
"Ai bảo em thông đồng với đàn ông khác."
Trình Ý cũng hiểu. Hắn là đàn ông, hắn biết lực hấp dẫn Chu Hồng Hồng đối với nam giới.
Sau khi hắn đưa cô nhập học đại học trở về, liền vô tình hoặc cố ý ám chỉ với Lão thái gia.
Quả nhiên, chưa đến một tháng lão thái gia liền đuổi hắn đến thành phố Chu Hồng Hồng ở.
Mọi người chỉ thấy, Trình Ý không vừa ý việc này, nhưng mà chỉ có hắn tự biết, nội tâm của hắn có bao nhiêu vui mừng. Khi hắn chính mắt thấy Chu Hồng Hồng nói nói cười cười với bạn học nam, thực sự là đã đến điểm cực hạn của hắn. Hắn không thích cô tốt với người đàn ông khác, thấy bạn học nam mượn cớ nói chuyện này nọ với cô, hắn vô cùng khó chịu.
"Tôi thông đồng với đàn ông khác lúc nào?" Cô vẫn không hiểu luận điệu của hắn.
"Được, không thông đồng với người khác, tôi tin em." Hắn ôm cô vỗ vỗ đầy vẻ trấn an, "Đừng khóc, còn khóc nữa, mắt sưng lên ngày mai làm sao có thể ra ngoài gặp người khác."
Chu Hồng Hồng loạn xạ xoa nước mắt nước mũi, "Có phải anh cảm thấy tôi là loại lẳng lơ?"
Sắc mặt hắn bỗng cứng đờ, "Tôi không nói thế."
"Vậy tại sao anh luôn ức hiếp tôi."
Trình Ý không muốn trả lời, hôn côthật sâu.
Hắn sẽ không bao giờ thừa nhận mình ghen tị, hắn ghen muốn điên rồi.
----
Sau lần ép buộc này Chu Hồng Hồng vô cùng mệt mỏi, đầu óc rối mù. Cô không muốn nghĩ đến cái gì nữa, chỉ hy vọng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cô vẫn còn để rất nhiều quần áo trong nhà Trình Ý, cho nên khi trở lại ngôi nhà kia, cô lấy một bộ áo ngủ để tắm rửa. Cho đến khi đứng trước gương, cô mới phát hiện tên thú vật kia để lại không ít dấu vết trên người cô.
Tên đàn ông này đúng là đồ kẹo kéo làm cách nào cũng không gỡ ra nổi.
Sau khi tắm xong Chu Hồng Hồng nhìn cũng không thèm nhìn Trình Ý, trực tiếp nằm xuống giường ngủ.
Hắn lại sán vào cô.
Cô nhắm mắt lại, lật người, "Tôi mệt muốn chết, ngày mai còn phải đi làm."
Trình Ý chỉ đành ngồi ở bên giường nhìn cô.
Nhưng mà nhìn một lúc, hắn thực sự lại muốn “chơi” cô. (editor: khụ khụ : để nguyên bản)
----
Chu Hồng Hồng có cảm giác như mình đang mơ, nhưng không rõ ràng, cô cảm nhận được sự đụng chạm của đàn ông, cô kêu lên, cầu xin tha thứ, nhưng lại không chống cự được ma lực sung sướng kia. Giờ phút này toàn bộ cảm xúc đều bị người đàn ông trên người khống chế.
Cô có cảm giác như mình đang bay trong không gian, hắn dính vào bên tai cô, rất nhẹ rất nhẹ nói ra ba chữ.
Nhưng cô nghe thấy được.
Vì thế cô càng khẳng định đây là mộng. Bởi vì ba chữ này đối với cô mà nói, là câu nói êm tai nhất trên thế giới này.
Chu Hồng Hồng gắt gao ôm lấy hắn, đáp lại động tác của hắn.
Nhịp điệu của hắn càng lúc càng nhanh, nhưng cô vẫn không chịu tỉnh lại. Đến khi nỗi vui sướng bùng phát, cô ngả vào bờ vai của hắn, nhẹ giọng gọi một câu, " Anh Trình Ý..."
Trình Ý lập tức dừng xe, đỗ ở ngã tư đường, sau đó từ kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, hắn kẹp lên một điếu thuốc, coi thường nói: "Con đường này dù cả khi tan tầm cũng chẳng có mấy chiếc xe, cần phải sợ đến vậy sao."
Chu Hồng Hồng sợ đến mức run rẩy tay chân. Thật may nơi này là vùng ngoại thành, đường xá mới mở, xe cộ khá vắng, nếu không thì với cái tốc độ như đua xe vừa rồi, chắc chắn bọn họ đã xong rồi. Cô nhìn ra bên ngoài cửa xe, quả thực vô cùng hoang vắng.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Trình Ý rít một hơi thuốc, thổi ra một hơi khói dài, chợt động thân mình, mở cửa sau của xe, đẩy Chu Hồng Hồng sang bên cạnh, còn bản thân thì ngồi vào bên cạnh.
Chu Hồng Hồng chỉ cho là hắn tức giận cô trốn đến nơi này, sửa sang lại quần áo của mình, lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, "Chuyện của tôi tự tôi lo liệu, không cần anh xen vào."
"Không cần xen vào?" Hắn cười lạnh, "Tôi nghĩ, thời gian trước đây tôi thật đã đối xử quá tốt với em rồi."
Cô nhích xa khỏi hắn, "Tôi đã nói là không cùng với anh nữa."
Hắn bắt lấy mắt cá chân của cô, hung tợn nói: "Xem ra em vẫn chưa biết sợ? Chu Hồng Hồng, không dạy dỗ em một chút, em liền không nhớ lâu."
"Trước đó anh nói sẽ nghe lời tôi..." Chu Hồng Hồng duỗi chân muốn đạp vào mặt của hắn, nhưng vô ích.
"Em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, cái gì cũng dễ nói." Trình Ý kéo giày của cô, ném sang một bên.
Nếu còn không nhìn ra ý đồ của hắn, mấy năm qua cô thực sự đã lãng phí thời gian bên cạnh hắn rồi. "Anh —— đồ vô lại! Anh lại muốn cưỡng bức tôi..."
"Lại?" Hắn vứt tàn thuốc, nhào tới kéo quần của cô, lực đạo vô cùng mãnh liệt, "Hôm nay tôi sẽ cho em biết cưỡng bức thực sự là như thế nào."
Chu Hồng Hồng căn bản không kháng cự lại được. Ở trong tình trạng này, eo của cô bị hắn bóp đến đau. Cô thực sự nhận ra ác ý của hắn, trước kia mặc dù cô có không tình nguyện đến mức nào, hắn cũng không hung mãnh ép buộc cô.
Cô nhịn không được mắng hắn: "Anh là đồ cầm thú!"
Trình Ý cởi đến quần nhỏ của cô, nhìn chằm chằm hoa văn trên quần, thô lỗ hỏi: "Mặc cợt nhả như vậy, là muốn cho ai nhìn?"
"Anh là đồ thần kinh —— "
Hắn kéo dây an toàn sang bên cạnh, trói hai tay của cô vài vòng, sau đó trực tiếp kéo quần cô xuống, lửa giận đầy trong mắt, "Có phải em cũng từng dạng chân cho thằng khác chui vào phải không?"
"Tôi không có..." Chu Hồng Hồng biết mình trốn không thoát, cái thứ đồ chơi của hắn đã chọc vào giữa chân của cô.
Trình Ý đã không thể kìm được nỗi tức giận, hắn từ từ đi vào, đáy mắt là một vẻ lo hunh dữ thật đáng sợ, "Chu Hồng Hồng, em chỉ có thể bị tôi làm."
Cô thật muốn khóc, "Trình Ý... Đừng, tôi đau..."
"Biết cái gì là cưỡng bức chưa? Là tôi mặc kệ em đã đủ ướt hay không đủ ướt, vẫn cứ thế cắm vào." Hắn nói xong, động tác cùng lời nói đâm sâu vào.
Sắc mặt Chu Hồng Hồng trắng bệch, không ngừng kêu khóc. Cái đó của hắn vốn rất lớn, khiến cô cảm thấy đau rát vô cùng.
Cơn đau này, là lần đầu tiên cô đau đến vậy.
Chu Hồng Hồng lắc người muốn chạy trốn.
Trình Ý dùng sức đè hông của côlại, siết chặt da thịt của cô.
Hắn đã lâu không “yêu”cô, nơi đó của cô vì bị đau nên bó chặt, như đem cả linh hồn của hắn kẹp thắt lại. Nhưng cô cứ khóc suốt, khuôn mặt nghiêng nghiêng dựa vào ghế xe ô ô khóc.
Trình Ý lui ra, chịu đựng nỗi ham muốn tình dục đang sắp nổ tung, mở dây an toàn của cô, ôm cô ngồi lên trên đùi mình.
Hắn cuối cùng vẫn còn để ý đến cảm nhận của cô, lần này thật nhẹ nhàng cử động .
Chu Hồng Hồng vẫn khóc, nhưng cũng đã động tình, tiếng nức nở như phụ họa với tiết tấu của hắn.
Trình Ý cắn lên môi của cô, khàn giọng nói, "Ghế ngồi của anh ướt cả rồi nè, tất cả đều là do em chảy nước ra đó."
Cô ôm cánh tay hắn, rất sợ bị hắn ném ra ngoài làm trên mui xe. Ý thức của cô đã sớm trở nên mơ hồ, tất cả cảm thụ đều tập trung vào nơi giao hợp với hắn.
Trình Ý từ trước đến giờ thích đánh lâu dài, trong quá trình còn biến hóa tư thế, Chu Hồng Hồng lúc thì khóc, lúc lại kêu. Đợi cho đến khi hắn thực sự buông tha cô thì hai mắt cô đã sưng đỏ.
Được phát tiết xong, trong lòng Trình Ý có vẻ nhẹ nhàng không ít, cũng kiên nhẫn dỗ người phụ nữ của mình. Sau khi hắn giúp cô mặc lại quần áo, lại lau nước mắt của cô, "Em khóc thế có mệt không? Trước kia cũng không thấy em thích khóc đến vậy."
Ai ngờ, Chu Hồng Hồng lại khóc càng dữ hơn.
Hắn nhíu mày, "Khóc thế xấu muốn chết."
Cô chỉ chú ý khóc, cũng không thèm cãi lại. Cô thấy thật ủy khuất, lời hắn nói mới khó chịu làm sao, nhưng nếu cô có điểm nào không theo hắn, hắn liền giận không khống chế được. Cô thực hận loại tình cảm không công bằng này.
"Chu Hồng Hồng, đừng khóc." Hắn ôm lấy hai gò má của cô, xoa nhẹ khiến cho miệng cô chu lại như chú heo con, "Tôi hỏi em, cái công việc này, có phải là nhờ quyến rũ đàn ông mà có được đúng không?"
Chu Hồng Hồng ngây ngẩn cả người.
"Tôi có điểm nào khiến em không vừa ý?" Trình Ý lại nhớ tới mấy lời đồn đãi kia, lại bắt đầu tức giận, "Tôi chỉ muốn vui vẻ sống với em, nhưng em không cho tôi cơ hội. Em còn dám bỏ trốn."
Câu trả lời của cô có chút mơ hồ không rõ, "Tại sao tôi phải sống với anh, tôi ghê tởm anh."
Hắn buông gương mặt cô ra, uy hiếp nói, "Lặp lại lần nữa."
Cô lui về sau, cho đến khi dán vào cửa xe, mới có cảm giác dũng cảm hơn, "Tôi chán ghét nhất —— "
Trình Ý cắt đứt lời của cô, nhếch miệng, "Hôm nay tôi sẽ cho em chết tại đây."
Chu Hồng Hồng lại bắt đầu khóc, giờ phút này cảm xúc trong lòng cô như đê vỡ, bao uất ức trào ra, cô kêu lên. "Trình Ý, tại sao anh luôn xấu xa với tôi như thế..."
"Tôi xấu xa với em như thế nào?"
Trình Ý chờ câu trả lời của cô, nhưng cô chỉ thút thít khóc. Dáng vẻ đáng thương vô cùng, khiến cho cảm xúc của hắn dịu lại, "Chu Hồng Hồng, em nói đi, tôi có chỗ nào không tốt?"
"Tôi đã nói anh vừa thấy là muốn tôi... Anh là đồ khốn kiếp nhất!"
"Chỉ cần em không rời khỏi tôi, những chuyện khác em muốn như thế nào cũng được." Đây là bảo đảm duy nhất của hắn.
Chu Hồng Hồng thấy hắn dường như không còn tức giận, gan lại lớn hơn một chút, "Anh phát giận là yêu xằng bậy, cũng không để ý đến cảm nhận của tôi."
"Đó là do em chọc tôi."
Cô quay đầu đi không thèm nhìn hắn, đúng là không thể nói với loại người như hắn.
Trình Ý nhớ đến lời của Bà Hai, lại nói tiếp, "Được rồi, em nói đi. Tôi sẽ không ức hiếp em nữa. Em rốt cuộc không hài lòng cái gì, hôm nay nói hết cho tôi nghe."
"..."
"Nói chuyện đi, không phải em muốn nói sao? Có gì cũng để trong lòng, làm sao tôi biết em đang nghĩ gì?"
Chu Hồng Hồng đưa mắt nhìn con đường cái mờ mờ bên ngoài qua lớp kính xe. Cô nắm chặt vạt áo, hít thật sâu mới nói, "Anh thích Thời Tiệp Nghệ, anh vì cô ấy mà vứt bỏ tôi."
Trình Ý không ngờ nghe được câu trả lời lại là như vậy, cơn giận của hắn trong nháy mắt liền tiêu mất hơn phân nửa, "Anh không hề vứt bỏ em."
"Anh đối với cô ấy thật tốt, nói chuyện thì dịu dàng, cái gì cũng nghe theo cô ấy. Còn tôi thì sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải... nhân nhượng anh..." Nước mắt của cô lại theo lời nói mà tràn xuống má, càng nói càng nghẹn ngào.
Hắn kéo cô lại, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ anh không thích cô ấy. Tất cả đều đã qua, về sau anh muốn sống cùng em. Trước kia anh đối với cô ấy như thế, là vì Nhung Bác Quân nói... Theo đuổi phụ nữ như vậy, không thể để cho người ta biết tính tình thật của mình."
Chu Hồng Hồng khóc không thành tiếng.
Trình Ý cẩn thận lau nước mắt của cô, "Tất cả những điều đó đều là giả bộ. Với em thì không thể giả bộ suốt đời, anh là người thế nào liền sống đúng như thế."
"..."
"Tính tình anh không tốt, nói chuyện cũng không xuôi tai, nhưng mà anh không muốn sống giả dối với em cả đời."
Chu Hồng Hồng giương mắt nhìn hắn, đầu óc là một mảng mơ hồ, "Anh....... vừa rồi còn cưỡng bức tôi..."
"Ai bảo em thông đồng với đàn ông khác."
Trình Ý cũng hiểu. Hắn là đàn ông, hắn biết lực hấp dẫn Chu Hồng Hồng đối với nam giới.
Sau khi hắn đưa cô nhập học đại học trở về, liền vô tình hoặc cố ý ám chỉ với Lão thái gia.
Quả nhiên, chưa đến một tháng lão thái gia liền đuổi hắn đến thành phố Chu Hồng Hồng ở.
Mọi người chỉ thấy, Trình Ý không vừa ý việc này, nhưng mà chỉ có hắn tự biết, nội tâm của hắn có bao nhiêu vui mừng. Khi hắn chính mắt thấy Chu Hồng Hồng nói nói cười cười với bạn học nam, thực sự là đã đến điểm cực hạn của hắn. Hắn không thích cô tốt với người đàn ông khác, thấy bạn học nam mượn cớ nói chuyện này nọ với cô, hắn vô cùng khó chịu.
"Tôi thông đồng với đàn ông khác lúc nào?" Cô vẫn không hiểu luận điệu của hắn.
"Được, không thông đồng với người khác, tôi tin em." Hắn ôm cô vỗ vỗ đầy vẻ trấn an, "Đừng khóc, còn khóc nữa, mắt sưng lên ngày mai làm sao có thể ra ngoài gặp người khác."
Chu Hồng Hồng loạn xạ xoa nước mắt nước mũi, "Có phải anh cảm thấy tôi là loại lẳng lơ?"
Sắc mặt hắn bỗng cứng đờ, "Tôi không nói thế."
"Vậy tại sao anh luôn ức hiếp tôi."
Trình Ý không muốn trả lời, hôn côthật sâu.
Hắn sẽ không bao giờ thừa nhận mình ghen tị, hắn ghen muốn điên rồi.
----
Sau lần ép buộc này Chu Hồng Hồng vô cùng mệt mỏi, đầu óc rối mù. Cô không muốn nghĩ đến cái gì nữa, chỉ hy vọng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cô vẫn còn để rất nhiều quần áo trong nhà Trình Ý, cho nên khi trở lại ngôi nhà kia, cô lấy một bộ áo ngủ để tắm rửa. Cho đến khi đứng trước gương, cô mới phát hiện tên thú vật kia để lại không ít dấu vết trên người cô.
Tên đàn ông này đúng là đồ kẹo kéo làm cách nào cũng không gỡ ra nổi.
Sau khi tắm xong Chu Hồng Hồng nhìn cũng không thèm nhìn Trình Ý, trực tiếp nằm xuống giường ngủ.
Hắn lại sán vào cô.
Cô nhắm mắt lại, lật người, "Tôi mệt muốn chết, ngày mai còn phải đi làm."
Trình Ý chỉ đành ngồi ở bên giường nhìn cô.
Nhưng mà nhìn một lúc, hắn thực sự lại muốn “chơi” cô. (editor: khụ khụ : để nguyên bản)
----
Chu Hồng Hồng có cảm giác như mình đang mơ, nhưng không rõ ràng, cô cảm nhận được sự đụng chạm của đàn ông, cô kêu lên, cầu xin tha thứ, nhưng lại không chống cự được ma lực sung sướng kia. Giờ phút này toàn bộ cảm xúc đều bị người đàn ông trên người khống chế.
Cô có cảm giác như mình đang bay trong không gian, hắn dính vào bên tai cô, rất nhẹ rất nhẹ nói ra ba chữ.
Nhưng cô nghe thấy được.
Vì thế cô càng khẳng định đây là mộng. Bởi vì ba chữ này đối với cô mà nói, là câu nói êm tai nhất trên thế giới này.
Chu Hồng Hồng gắt gao ôm lấy hắn, đáp lại động tác của hắn.
Nhịp điệu của hắn càng lúc càng nhanh, nhưng cô vẫn không chịu tỉnh lại. Đến khi nỗi vui sướng bùng phát, cô ngả vào bờ vai của hắn, nhẹ giọng gọi một câu, " Anh Trình Ý..."
/69
|